Chương 10
Mary Carson sắp 72 tuổi, bà chuẩn bị chu đáo cho buổi tiếp tân lớn, chưa từng có ở Drogheda trong 50 năm qua. Ngày kỷ niệm sinh nhật của bà đúng vào thượng tuần tháng 11, bấy giờ trời vẫn còn nóng dữ dội, nhất là đối với người dân ở Gilly.
- Bà Smith hãy nhớ nhé điều tôi đã nói với bà. Minnie thì thầm. Đừng quên nhé! Bà ta sinh ngày 3 tháng 11
- Nhưng mày muốn nói gì nữa, Minnie? Bà quản gia hỏi.
Thái độ bí hiểm theo kiểu người Scotland của Minnie gây bực bội cho bà già người Anh.
- Sao, bà không hiểu à? Điều đó chứng tỏ ngày sinh của bà ta là con bọ cạp. Một con bọ cạp... Bà có thấy đúng thế không?
Trên chiếc ghế bành, con nhện cái già ở trung tâm mạng lưới, phát ra một loạt mệnh lệnh; phải làm thế này, phải làm thế kia, đem cái này ra, dời cái kia đi chỗ khác. Hai cô gái hầu phòng đang đánh bóng những đồ bằng bạc và rửa bộ chén đĩa bằng sứ Haviland, biến nhà nguyện nhỏ trong nhà thành nơi chiêu đãi và xếp những bàn dài đầy bánh rượu ở mấy phòng bên cạnh.
Dàn nhạc Clarence O'' Toole sẽ từ Sydney đến cùng một lúc với các món hải sản quí. Cả một vùng rộng lớn, từ Rudna Hunish đến Inishmurray và Bugela đến Narrengang rộn ràng chuẩn bị tham dự buổi lễ này.
Giữa lúc nền đá cẩm thạch của đại sảnh vang lên những tiếng bàn ghế xê dịch, những tiếng gọi nhau ơi ới của những người khuân vác đang bày viện phòng tiếp tân thì Mary Carson rời khỏi chiếc ghế bành, đến ngồi sau bàn viết. Bà lấy ra một tờ giấy mịn, chấm bút vào bình mực rồi bắt đầu. Bà viết liên tục không do dự, ngay cả khi chấm phẩy. Năm năm gần đây, bà đã suy nghĩ một cách chi li nội dung từng câu phức tạp, sắp xếp thật chỉnh để từng chữ được sử dụng đúng, chính xác. Viết thì chẳng mất bao nhiêu. Bà Carson viết đầy hai tờ giấy, trong đó một tờ chỉ hai phần ba. Khi viết xong dòng cuối cùng, bà ngồi yên một lúc. Bàn viết đặt bên cạnh cửa sổ lớn, chỉ cần quay đầu là đã nhìn thấy thảm cỏ trước nhà. Tiếng cười từ ngoài vọng vào làm bà chú ý, lúc đầu bà chẳng nghĩ gì nhưng sau đó lại khơi dậy trong bà sự bực bội tức tối ngấm ngầm. Cầu Chúa hãy đầy hắn xuống địa ngục, hắn và con người ám ảnh hắn.
Cha Ralph bỗng nẩy ý kiến tập Meggie cỡi ngựa; dù là một cô gái ở đồng quê, chưa bao giờ Meggie có dịp ngồi trên yên ngựa. Thực tế lạ lùng là các cô gái xuất thân từ những gia đình nghèo rất ít khi được cỡi ngựa. Đây là một trò tiêu khiển dành cho các phụ nữ trẻ giàu có - Ở nông thôn hay thành thị cũng thế.
Một hôm cha Ralph mang từ Gilly đến một đôi ủng ngắn, bộ quần áo cỡi ngựa và ném các thứ ấy lên chiếc bàn ở nhà bếp gia dình Cleary. Pađy đang đọc sách sau buổi ăn trưa giật mình, nhìn lên ngạc nhiên.
- Ủa, chuyện gì đó, thưa cha? - Ông ta hỏi.
- Bộ đồ đi ngựa cho Meggie.
- Sao? - Paddy kinh ngạc.
- Đồ đi ngựa cho Meggie. Paddy à, ông không thể nào vứt bỏ cái lớp nhà quê của ông hay sao? Ông là người thừa kế của một điền trang rộng và giàu nhất xứ New South Wales, vậy mà chưa bao giờ ông cho phép cô con gái duy nhất của ông được cỡi ngựa! Thế thì làm sao con gái của ông giữ được vị trí bên cạnh ái nữ Carmichael, ái nữ Hopeton và phu nhân Antony King, tất cả đều là những kỵ sĩ tài ba. Meggie phải tập cỡi ngựa ngồi một bên theo cách dành cho phụ nữ và cả hai bên như đàn ông. Ông có nghe tôi không ông Paddy? Tôi biết ông rất bận, vậy tôi sẽ dạy cho Meggie nghệ thuật cỡi ngựa, dù ông có thích hay không thích. Nếu vì chuyện này Meggie có xao lãng việc nhà thì cũng chẳng sao. Một vài giờ trong tuần Fiona sẽ không có Meggie bên cạnh để làm việc nhà. Chúng ta không trở lại vấn đề này, dứt khoát là như thế.
Paddy không có khả năng đối đầu với một linh mục; thế là từ đó, Meggie bắt đầu tập cỡi ngựa. Nhiều năm trước đây cô bé ao ước phút giây này. Có một lần, Meggie đã bày tỏ ước muốn đó với cha nhưng Paddy lại quên, và cô bé cũng không nhắc lại coi như cha mình im lặng có nghĩa là từ chối. Được học cỡi ngựa dưới sự hướng dẫn của cha Ralph, Meggie sung sướng phát điên lên, không hề giấu giếm niềm vui của mình. Sự ngưỡng mộ của Meggie đối với cha Ralph giờ đây đã biến thành mối tình nóng bỏng của một cô gái lém lỉnh . Vẫn biết rằng mối tình ấy là không đi đến đâu nhưng cô bé vẫn tự cho phép mình mơ tưởng về con người ấy. Meggie tưởng tượng cái cảm giác mà có được khi ở trong vòng tay của cha Ralph và cả những nụ hôn nồng nàn của cha. Những suy nghĩ thơ thẩn của Meggie không đi xa hơn; cô bé không có chút ý tưởng gì về điều có thể xảy ra sau đó, thậm chí không hiểu những diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.
Nếu cô bé biết rằng mơ tưởng đến một linh mục là xấu thì chính cô cũng không đủ sức để né tránh. Bây giờ cô chỉ còn biết che giấu lòng mình, không để cho cha Ralph đoán được những ý nghĩ thầm kín.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top