Hối Tiếc 4

Lam Vong Cơ ngày hôm đó như một cái xác không hồn mà ôm Ngụy Vô Tiện đã lạnh ngắt trong tay mình trở về Loạn Táng Cương, đối với Loạn Táng Cương Ngụy Vô Tiện đã lập kết giới chặt chẽ, ngoại trừ Lam Vong Cơ sẽ chẳng có ai có thể tiến vào, đây chỉ là bí mật nhỏ của Ngụy Vô Tiện, bởi hắn đã từng hi vọng y sẽ tìm hắn, nhưng lại đấu tranh tư tưởng giữa muốn y đến và không, đến cuối cùng hắn cũng chẳng biết thế nào nhưng thật sự đã không để kết giới này ngăn cản Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ chật vật mà ôm lấy Ngụy Vô Tiện từng bước từng bước đi lên phía trước, Ôn Ninh muốn giúp đỡ nhưng y đã tránh ra, cứ vô hồn mà ôm lấy hắn cho đến khi vấp ngã y mới hoảng sợ mà vội ôm lấy hắn, run rẩy mà phủi đi bụi đất trên người hắn rồi lắp bắp.

" Ngụy Anh, xin lỗi, ngươi có đau không, ngươi nhìn xem chúng ta... chúng ta sắp về đến nhà rồi."

Lam Vong Cơ như một người mẹ bảo vệ con mình mà ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng dỗ dành, Ôn Ninh một người không thể khóc cũng bị Lam Vong Cơ làm cho cả người đau đớn, nếu có thể khóc có lẽ nước mắt đã thấm đẫm trên khuôn mặt không thể có cảm xúc kia.

Ngụy Vô Tiện người đã không còn một chút hơi thở hắn làm thế nào biết được đau, nhưng Lam Vong Cơ vẫn là cố gắng bao bọc hắn, từ chân núi đi lên đỉnh núi con đường dài lê thê vô tận, Lam Vong Cơ một lần vấp ngã là một lần dùng thân mình che chở cho Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh thật sự không nhìn được cảnh này, Hàm Quang Quân băng lãnh trong mắt người đời hiện tại lại chật vật lấm lem bùn đất không hề có một chút gọi là tôn nghiêm.

Đến khi Lam Vong Cơ ôm được Ngụy Vô Tiện đến được nơi ở của mọi người, bạch y của y đã đầy bụi đất, bàn tay vì cố gắng che chở cho Ngụy Vô Tiện cũng nhuộm đầy máu đỏ vì trầy xước sau những cú ngã. Ôn Tình nhìn Lam Vong Cơ người không còn ra người ôm vô tri vô giác Ngụy Vô Tiện mà bàng hoàn, cô chạy nhanh đến bên cạnh Ôn Ninh cùng Lam Vong Cơ mà hét lên.

" Đã xảy ra chuyện gì, mau đưa hắn vào trong để ta xem."

Nghe được lời nói của Ôn Tình mà Lam Vong Cơ ngơ ngác, mạch của hắn có đập nữa đâu mà xem, Ôn Ninh không dám lên tiếng, Lam Vong Cơ mờ mịt mà chua chát mỉm cười lắc đầu.

" Xin lỗi, Ngụy Anh... nghỉ ngơi ở đâu."

Lam Vong Cơ chưa từng đến Loạn Táng Cương nên y không biết nơi ở của Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình nhìn Lam Vong Cơ cười trong nước mắt mà sững sờ, thật ra chuyện Ngụy Vô Tiện thích Hàm Quang Quân Lam nhị công tử của Lam gia đã bị Ôn Tình phát hiện, chính là Ngụy Vô Tiện từ lúc đưa họ đến sống ở Loạn Táng Cương, cô đã vô tình nhìn thấy hắn vẽ Lam Vong Cơ, thật nhiều thật nhiều bức họa mang khuôn mặt tựa tiên nhân kia, mỗi một bức tranh hắn đều thả lên tóc của Lam Vong Cơ một đóa hoa thược dược, không nói cũng biết ý nghĩa của hoa thược dược là gì.

Ôn Ninh biết Lam Vong Cơ hiện tại sẽ không thể nói nhiều, càng không cho ai chạm vào Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh đã nhìn Ôn Tình mà bi thương lắc đầu, Ôn Tình như thế nào không hiểu ý của đệ đệ mình, cô ngỡ như đây là một giấc mộng, người mới đó còn vui vẻ đi dự lễ cưới của sư tỷ mình nay trở về đã là một cái xác không hồn. Bởi Ngụy Vô Tiện mặc y phục đen nên chẳng thể nhận ra được máu trên người hắn, nhưng thân là y sư Ôn Tình đã quá quen thuộc với mùi máu tanh nồng, cô không dám tin mà như một khúc gỗ nói với Lam Vong Cơ.

" Đi theo ta."

Ôn Tình nhìn Lam Vong Cơ chật vật ôm lấy Ngụy Vô Tiện mà dòng nước mắt bị cô kìm nén đến cuối cùng cũng phải tuôn rơi, Ôn gia người nhìn thấy có người lạ xuất hiện ở Loạn Táng Cương thì tò mò mà nhìn ngó, đến lúc nhìn rõ người mềm oặt trong tay Lam Vong Cơ là ai họ đã hối hả mà chạy ra, nhưng lại bị Ôn Tình ngăn lại.

Lam Vong Cơ theo chân Ôn Tình đi đến Phục Ma Động, bên trong động chỉ có một cái giường đá nhỏ, một cái bàn nhỏ còn lại chẳng hề có bất cứ thứ gì, chỉ có phù triện được Ngụy Vô Tiện vứt lung tung trên mặt đất, Lam Vong Cơ nhẹ đặt hắn lên giường đã, vô cảm mà nói với Ôn Tình.

" Ôn cô nương, làm ơn, ta muốn cho Ngụy Anh tắm rửa."

Ôn Tình gạt đi nước mắt, cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhìn Lam Vong Cơ như vậy cô chỉ có thể nói với Ôn Ninh.

" A Ninh, giúp Hàm Quang Quân đánh nước đến đây."

Ôn Ninh nghe Ôn Tình nói liền xoay người rời đi, Ôn Tình nhìn Lam Vong Cơ cả người lấm lem, tay cũng nhuộm máu mà vội khuyên nhủ.

" Hàm Quang Quân, ngươi cũng nên tắm rửa, ngươi còn có thương."

" Ta không sao."

Lam Vong Cơ bỏ qua lời khuyên của Ôn Tình, y trầm lặng ngắm nhìn khuôn mặt tựa như đang ngủ yên của người kia, chốc lát Ôn Ninh đem nước ấm đến tỷ đệ hai người cũng lui đi để lại không gian cho Lam Vong Cơ, y đã cẩn thân mà thay ra y phục cho hắn tẩy tửa sạch sẽ những vết máu trên người, đem một bộ y phục mới được Ôn Tình để sẳn ở đó mặc vào cho hắn, xong tất cả y nhẹ nhàng mà đặt hắn lại giường đá, nhìn bộ dạng của mình sẽ lại làm bẩn hắn Lam Vong Cơ đã lập kết giới ở Phục Ma Động rồi bước ra ngoài muốn tìm nước tắm rửa.

" Ngụy Anh, ngươi đợi một lát, ta sẽ trở lại."

Lam Vong Cơ bảo đảm kết giới bảo vệ thân xác của Ngụy Vô Tiện an toàn rồi mới rời đi, vốn dĩ y không quen địa hình ở Loạn Táng Cương cho nên phải loay hoay một lúc lâu y mới tìm được một suối nước nhỏ để tẩy rửa, ở Loạn Táng Cương vốn dĩ âm hàn cho nên nước rất lạnh, nhưng y đã quen với cảm giác lạnh lẽo này khi còn sống ở Vân Thâm, hiện tại nơi lạnh nhất không phải là cơ thể y mà là trái tim của y.

Tẩy rửa xong đâu vào đấy, y lại nhớ ra trước khi đến Kim Lân Đài y có mua Thiên Tử Tiếu cho Ngụy Vô Tiện cho nên đã lấy ra từ túi càn khôn của mình hai bình rượu nhỏ mà bước về Phục Ma Động.

Nhìn người kia vẫn còn ở đó, y khẽ nở nụ cười, nếu như Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy băng tuyết trong lòng như tan rã, chỉ đáng tiếc hắn không thấy được.

Lam Vong Cơ phá bỏ kết giới xung quanh Ngụy Vô Tiện, y đặt hai bình rượu xuống giường đá rồi vòng tay ôm lấy hắn khẽ thì thầm.

" Ngụy Anh, ta đền cho ngươi Thiên Tử Tiếu, ngươi có muốn uống nữa hay không."

" Ngụy Anh, ngươi luôn muốn ta uống rượu cùng ngươi, hôm nay còn muốn điều đó sao."

" Ngụy Anh, ngươi từng nói sẽ đợi ta thích ngươi, ngươi có còn giữ lời không."

" Ngụy Anh, tại sao ngươi không trả lời ta, chẳng phải ngươi không thích im lặng sao."

Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường mà bắt đầu lảm nhảm, bỗng nhiên y vươn tay lấy một bình rượu rồi lại mở ra lớp niêm phong mà uống một ngụm, cảm giác bỏng rát phút chốc xâm lấn nơi cổ họng, mùi rượu cay nồng lấn ác đi lí trí của y, Lam Vong Cơ mơ hồ mà mỉm cười.

" Ngụy Anh, rượu thật cay, thật...."

Lam Vong Cơ còn chưa nói hết câu thì hai mắt đã tối sầm mà chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đôi mắt nhạt màu kia lại mở ra, đôi mắt ngày thường vốn đã mờ nhạt nay lại càng mờ đi vì một tầng sương mỏng.

Lam Vong Cơ tựa vào giường đá mà đứng lên lay vai Ngụy Vô Tiện thì thầm.

" Ngụy Anh, dậy đi, ta cùng ngươi uống rượu có được không."

" Ngụy Anh, đừng phớt lờ ta có được không."

" Ngụy Anh, đừng ngủ nữa, ngươi đã từng nói muốn đưa ta đến Vân Mộng ăn đài sen, hiện tại ngươi còn giữ lời sao."

" Ngụy Anh, thỏ ngươi tặng ta rất thích."

" Ngụy Anh, để ta nói cho ngươi một bí mật, ta thích ngươi, tâm duyệt ngươi, ngươi có nghe thấy không."

Tách..... tách.... tách.... từng giọt nước mắt mặn chát cứ đua nhau mà rơi xuống, Lam Vong Cơ cả đời chưa từng trước mặt ai rơi lệ, nhưng lại trước mặt người này y đã rơi lệ thật nhiều, thật đau.... đau đến mất đi cảm giác.

" Ngụy Anh, ta.... hối... hận, ta.... sai rồi, đừng...đừng bỏ mặc ta....có.... có được không, Ngụy Anh, ngươi trả lời ta đi, ngươi là đồ thất hứa."

Lam Vong Cơ loạng choạng mà đứng lên cứ lay vai người kia rồi nấc nghẹn, toàn bộ Ôn gia người đều ở bên ngoài Phục Ma Động rơi nước mắt mà không dám tiến vào, Ôn Tình nghe được những lời nói của Lam Vong Cơ mà đau đớn, đến tột cùng cái thế giới này tại sao lại tàn nhẫn như vậy, một người yêu trong thầm lặng, một người đã quá muộn màn để nhận ra họ quan trọng đến thế nào.

Lam Vong Cơ vừa khóc vừa cười mà ôm lấy Ngụy Vô Tiện, trong lúc rối bời thân xác của Ngụy Vô Tiện bất chợt lại tan biến đi trong vòng tay y, ngơ ngác nhìn lại vòng tay trống lỏng của mình Lam Vong Cơ tỉnh rượu. Y hoảng loạn mà gào lên.

" Ngụy Anh, Ngụy Anh, ngươi ở đâu, đừng đùa ta, Ngụy Anh, ngươi ra đây đi được không."

Lam Vong Cơ như điên rồi, y sắp điên rồi y loay hoay mà chạy lung tung trong Phục Ma Động rồi gọi tên hắn, Ôn Tình cảm thấy không ổn mà vội tiến vào xem xét, chỉ thấy một mình Lam Vong Cơ như một cái máy mà lục tung khắp mọi nơi mà Ngụy Vô Tiện người vốn nằm yên trên giường đá đã không còn, Lam Vong Cơ nhìn thấy Ôn Tình thì vội vàng chạy đến gần cô mà thất thanh kêu lên.

" Ôn cô nương, ta tìm không thấy hắn, Ngụy Anh, ta không thấy hắn, hắn ở đâu, ở đâu... Ngụy Anh, ngươi ra đây đi được không, đừng đùa nữa, Ngụy Anh, ngươi đừng bỏ lại ta... Ngụy...."

Lam Vong Cơ rối loạn mà gào khóc, Ôn Tình thật sự không nhìn được cảnh này, mặc dù cô không biết tại sao Ngụy Vô Tiện biến mất nhưng trước hết cô cần phải để Lam Vong Cơ bình tĩnh lại, một cây ngân châm trực tiếp cắm vào huyệt ngủ của y, Lam Vong Cơ phút chốc ngã xuống, Ôn Tình ra hiệu cho Ôn Ninh đỡ y về giường đá.

" Lam Trạm, ngươi nhìn ta, mau nhìn ta."

Lam Vong Cơ nheo đôi mắt trong ánh sáng mờ ảo, hình ảnh tươi cười của Ngụy Vô Tiện đập vào mắt y, Lam Vong Cơ giờ phút này không quản được nhiều y chỉ biết chạy đến mà ôm lấy hắn rồi nức nở.

" Ngụy Anh, ngươi gạt ta, đừng bỏ lại ta, Ngụy Anh, đừng bỏ lại ta, ta hứa, ta hứa sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, đừng bỏ mặc ta có được không, Ngụy Anh ta thích ngươi."

Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, hiện tại hắn như là trở lại ngày ấy, không có sự lạnh nhạt, không có u ám oán khí trên người, chỉ có nụ cười rạng rỡ mà nhìn Lam Vong Cơ, hắn nâng mặt y lên mà hôn vào đôi mắt ướt nước của y, lại tìm xuống môi y mà hôn đi lên, một nụ hôn chất chứa bao nhiêu sự mong nhớ, Lam Vong Cơ chỉ ngây ngốc mà đáp lại nụ hôn ngọt ngào này, mãi một lúc lâu Ngụy Vô Tiện buông tha cho đôi môi sưng tấy của y mà mỉm cười.

" Lam Trạm, hứa với ta, thay ta chăm sóc bọn họ, ta sẽ trở lại tìm ngươi."

" Ngụy Anh, ngươi muốn đi đâu."

Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia vào lòng mà thầm thì.

" Lam Trạm, tin ở ta, ta sẽ trở lại, thay ta chăm sóc bọn họ."

Hình ảnh Ngụy Vô Tiện dần dần tan biến trước mặt y, Lam Vong Cơ bàng hoàn mà hét lên.

" Không, Ngụy Anh.... ngươi đừng đi."

" Ngụy........ Anh...."

Lam Vong Cơ hét lên tên Ngụy Vô Tiện mà bừng tỉnh, xung quanh y là một mảnh lặng ngắt như tờ, im lặng đến đáng sợ.

Ôn Tình từ bên ngoài nghe tiếng hét của Lam Vong Cơ nên đã bước vào, nhìn vẻ mặt thất thần của y cô cũng không biết phải nói gì chỉ có thể nhẹ lên tiếng.

" Hàm Quang Quân, ngươi tỉnh rồi, còn có khó chịu sao."

Lam Vong Cơ không trả lời Ôn Tình, y chỉ mờ mịt mà nhìn vào một khoảng không vô định, giấc mơ kia rất thật, trong một khoảng thời gian im lặng y cuối cùng cũng lấy lại âm thanh của mình.

" Ta ổn, đạ ta Ôn cô nương quan tâm."

Ôn Tình sau một lúc do dự thì ngập ngừng lên tiếng.

" Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện hắn... hắn..."

Ôn Tình không hỏi nên lời, bởi cô biết Ngụy Vô Tiện đã chết, nhưng hiện tại lại không thấy được thân xác của hắn cô cũng không biết phải hỏi như thế nào, nhưng Lam Vong Cơ hiểu được cô muốn hỏi gì, y thu lại cảm xúc của mình mà nhẹ lên tiếng.

" Hắn nói... sẽ trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tiệnvong