Chương 20

Ôn Nhược Hàn cười lạnh mà nhìn Lam Vô Tiện, ông ta nhìn thẳng mặt hắn mà trào phúng.

" Lam Anh, Lam Vô Tiện, thật là nực cười, haha, mười bảy năm, ngươi vô tư sống mười bảy năm, ta như thế nào lại không phát hiện ra Lam gia như thế ghê gớm nhỉ."

Lam Vô Tiện mơ hồ mà nghe Ôn Nhược Hàn ẩn ý, nỗi bất an bỗng chốc dâng lên trong người hắn.

" Ông có ý gì."

Ôn Nhược Hàn mặt lạnh mà nhìn Lam Vô Tiện, ông ta mạnh tay mà ném xuống Lam Vô Tiện một quyển trục, hắn không hiểu mà ngước mắt nhìn ông ta, Ôn Nhược Hàn khuôn mặt bình thản nhàn nhạt nói.

" Ngươi xem đi, xem thử có họ giống ai."

Lam Vô Tiện không hiểu một chút hồi hộp, hắn nội tâm là không muốn xem nhưng chẳng hiểu sao đôi tay lại không nghe lời. Hắn chậm chạp mà mở ra kia quyển trục, bên trong hiện ra hai khuôn mặt một nam một nữ, cả hai diện mạo đều thập phần xinh đẹp, mà kia nữ tử tươi cười trong bức tranh diện mạo thật sự là giống với hắn.

Lam Vô Tiện mở to hai mắt mà xem kia bức họa, hắn hiện tại nơi lồng ngực thực đau đớn, cảm giác của hắn khi nhìn thấy diện mạo của hai người kia rất kì lạ, có thể nói là thổn thức, đau lòng cùng thân thuộc.

Ôn Nhược Hàn nhìn Lam Vô Tiện kinh ngạc mà cười nửa miệng, ông ta ngữ khí lạnh băng mà chất vấn.

" Lam Vô Tiện, hay cho cái họ Lam kia, hay cho song hài tử, Lam Anh, ngươi thực chất là Ngụy Anh, phụ thân ngươi là Ngụy Trường Trạch, mẫu thân ngươi Tàng Sắc Tán Nhân hay đúng hơn Ôn Nhược Thanh, ngươi không thắc mắc sao, ngươi giống với ai ở Lam gia người,  Lam Thanh Dật hay Trần Thiên Thanh, ngươi chẳng giống ai cả, bởi vốn dĩ họ không phải phụ mẫu của ngươi."

Lam Vô Tiện nhìn kia bức họa mà không nói nên lời, nói cái gì bây giờ, nói rằng hắn không giống với phụ mẫu thì đã sao, hắn vốn dĩ là Lam người nhà, hay là nói rằng kia nữ tử rrong tranh chỉ là vô tình có dung nhan giống hắn.

Ôn Nhược Hàn nhìn Lam Vô Tiện ngây người không nói chuyện thì lại tiếp tục lấn tới.

" Ngươi không thắc mắc sao, nếu kia là phụ mẫu ngươi thì giờ này họ ở đâu, tại sao ngươi lại lớn lên ở Lam gia, Ngụy Anh ngươi thật là lệnh phụ mẫu đau lòng, căm giận."

Lam Vô Tiện nghe Ôn Nhược Hàn nói mà bắt đầu run rẩy, hắn có cảm giác ông ta sẽ nói ra một cái gì đó thật kinh khủng, hắn thật sự không muốn nghe, nhưng Ôn Nhược Hàn nào tha cho hắn, ông ta từng bước mà dồn hắn vào đường cùng.

" Ngụy Anh, ngươi thật là đáng thương khi đương kẻ thù như phụ mẫu của mình, nhớ năm đó phụ mẫu ngươi bị sát hại ta ra sức cho người tìm ngươi trở về lại không tìm được, Lam gia người thật là thâm hiểm, chẳng trách... chẳng trách hắn một mực luôn không cho ngươi đối mặt với ta, vì hắn sợ ta phát hiện ra sự thật, Ngụy Anh, ngươi có cảm thấy mình rất ngu ngốc hay không..."

" Đừng nói nữa, ta là Lam Anh, ta không phải Ngụy Anh, ông đừng hòng gạt ta... ta không phải."

Lam Vô Tiện thật sự rối loạn, hắn ra sức lắc đầu mà bịt tai mình, Ôn Nhược Hàn thấy hắn đang loạn thì càng khoái chí.

" Ngươi nói ta gạt ngươi, vậy ngươi giải thích xem người vì cái gì khuôn mặt như vậy giống với muội muội ta, hài tử của nó nếu còn sống đến nay cũng đã 17 tuổi hơn, ngươi nói xem cháu của ta trên ngực trái có một vết bớt vì cái gì ngươi cũng có, ngươi muốn nói đây chỉ là trùng hợp."

Ôn Nhược Hàn chẳng chút nào do dự, ông ta nói dối một cách trắng trợn, không đợi Lam Vô Tiện có phản ứng ông ta tiếp tục ép hỏi.

" Ngươi nếu nói ta dối, vậy ngươi có dám đứng trước mặt họ chất vấn hay không, Ngụy Anh, ngươi phải báo thù cho phụ mẫu của ngươi, chính Lam gia người đã hại chết phụ mẫu ngươi, ta không cho Húc Nhi giết chết họ là vì muốn ngươi báo thù, muội muội ta cùng đạo lữ của nó đã chết oan uổng mười bảy năm rồi ngươi có biết không."

Lam Vô Tiện run rẩy mà ngồi thụp xuống nền nhà, hắn ra sức thét gào mà phủ nhận cái kia sự thật.

" Ông gạt ta, ta không tin, họ không phải người như vậy, không phải, Ôn Nhược Hàn, ngươi là muốn gì ở ta, ngươi vì cái gì phải dàn xếp hết thảy việc này."

Ôn Nhược Hàn nhìn điên loạn Lam Vô Tiện mà cười lớn, ông ta nghênh ngang mà bước lại gần Lam Vô Tiện.

" Phế vật, ngươi không xứng làm hài tử của muội muội ta, ngươi coi trọng kẻ thù bán rẻ tánh mạng phụ mẫu, Ngụy Anh, ngươi là người thông minh ta nghĩ ngươi phải biết rằng ai mới thật sự là phụ mẫu của mình. Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trả thù cho phụ mẫu của mình hay không."

Lam Vô Tiện bất lực, hắn thật sự loạn, hắn không muốn nghe, hắn không muốn tin, cho dù là sự thật hắn cũng không muốn tin, mười bảy năm hắn sống ở Lam gia, có phụ mẫu yêu thương hắn, có huynh trưởng yêu thương hắn, quan trọng hơn hết còn có người hắn yêu Lam Vong Cơ, hắn thà là mãi mãi là huynh đệ của Lam Vong Cơ hắn cũng không muốn trở thành kẻ thù của y.

" Ta không muốn, ta không phải họ Ngụy ta không phải."

Ôn Nhược Hàn nhìn Lam Vô Tiện vô thức rơi nước mắt mà cười nửa miệng, ít nhất ông ta cũng thực hiện được kế hoạch đổ tội cho Lam gia ngươi, ông ta cũng chẳng muốn giữ lại Lam Vô Tiện, bởi các trưởng lão trong tộc nếu biết Ngụy Anh thật sự còn sống thế nào cũng sẽ hợp lực đối phó ông ta.

" Hèn nhát, mẫu thân ngươi là cái bản lĩnh người, phụ thân ngươi là người chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, vậy mà ngươi, ngươi lại thà rằng sống trong nhung lụa cười nói với kẻ thù cũng không muốn đối diện sự thật, ngươi không xứng để tồn tại, ngươi đi theo mà bồi tội cho phụ mẫu của ngươi đi. Ôn Trục Lưu... Ôn gia ta không chấp nhận Kim Đan do Lam gia người luyện ra, ngươi hóa đan nó cho ta."

A.....aaaaaaaaaaa

Ôn Trục Lưu người vẫn im lặng từ đầu buổi tới giờ vừa nhận được mệnh lệnh, nhanh như gió mà xuất hiện trước mặt Lam Vô Tiện, một đạo lực mạnh mẽ đánh vào vùng đàn điền, Lam Vô Tiện cảm nhận như mọi thứ trong cơ thể mình như vụn vỡ, kinh mạch nhanh chóng vỡ nát đau đớn tận tâm can, Lam Vô Tiện thét lên một tiếng mà bất tỉnh.

" Đem nó ném vào Loạn Táng Cương cho ta, cho nó đoàn tụ với phụ mẫu của nó, hahahaha."

" Vâng."

Ôn Trục Lưu nhận mệnh mà nhanh chóng cho người mang Lam Vô Tiện đi, Ôn Nhược Hàn nhặt lên bức họa của phu thê Ngụy Trường Trạch mà cười lạnh.

" Lam Thanh Dật ngươi đúng là có bản lĩnh, ta khi xưa vậy mà không nghĩ đến các ngươi, mười bảy năm, các ngươi chơi đùa với ta mười bảy năm, các ngươi nghĩ sẽ thắng được ta sao, hahahaha, Tàng Sắc ngươi giấu hài nhi của ngươi thật kĩ, bất quá bị ta phát hiện rồi, đến chết nó lại ôm theo thù hận mà chết thật là vừa lòng ta, hahahaha."

Ôn Nhược Hàn thẳng tay mà đem bức họa ném vào chảo lửa bên cạnh, phút chốc kia bức họa chỉ còn lại tro bụi.

Lam gia bên này Lam Hi Thần thì lại sứt đầu mẻ trán, hắn một bên chăm sóc Lam Vong Cơ một bên cho người chăm lo cho phụ mẫu của mình, lại càng không biết phải nói với Lam Khải Nhân hiện tại Lam Vong Cơ đang gặp cái gì vấn đề.

Lam Khải Nhân tuy trọng thương nhưng không đến nỗi hôn mê bất tỉnh, ông nghe được Lam Vong Cơ ngất đi lần này đã là lần thứ hai.

" Hi Thần, Vong Cơ thế nào, thằng bé như thế nào sức khỏe lại yếu như vậy."

Lam Hi Thần một bộ rối rắm không biết phải như thế nào đáp lời, nhìn hắn như vậy xoắn xuýt mà Lam Khải Nhân phải nhíu mày.

" Hi Thần, Vong Cơ đã xảy ra chuyện gì, như thế nào như vậy im lặng."

Lam Hi Thần hiện tại thật sự không dám nói thật, chỉ sợ nói ra đến thúc phụ cũng bị khí ngất đi hắn biết phải làm thế nào bây giờ.

" Thúc phụ, Vong Cơ chỉ là nhất thời xúc động nên ngất đi thôi, đệ ấy không có việc gì, người gần nhất cần nghỉ ngơi không nên nhọc lòng mà thêm bệnh."

Lam Khải Nhân có chút không tin, nhưng Lam gia người xưa nay không mừng nói dối nên đành phải nuốt lại một mớ nghi hoặc của mình vào trong, mà Lam Hi Thần thấy ông không ép hỏi mình thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

" Kia vậy con nên đi chăm sóc nó đi, tai họa bỗng nhiên ập xuống nó có lẽ cũng khó mà tiếp thu, cũng không biết Vô Tiện có hay không bình an."

Lam Hi Thần nghe ông nói mà cũng thở dài, người hắn lo nhất chính là Lam Vô Tiện, phụ mẫu tuy vẫn hôn mê nhưng tính mạng không ngại, còn Lam Vô Tiện cứ vậy rơi vào tay Ôn Nhược Hàn, hắn chính là không nắm chắc.

Lam Hi Thần cũng rất lo cho Lam Vong Cơ, hắn vội vàng mà trở về Tĩnh Thất, đệ đệ hắn thật sự là bị đả kích rất lớn, hắn thật sự rất sợ Lam Vong Cơ sẽ xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tiệnvong