Chương 13
Có duyên không nợ
Duyên đã cạn ắt sẽ phải cắt đứt
Cớ sao phải níu lấy một người vốn đã không thuộc về mình?
Nhớ nhung cũng chỉ thêm đau
Chi bằng một lần đau rồi quên đi người ấy....
#############################
Sáng hôm sau hai người đang ngồi ăn dở điểm tâm lúc, liền có môn sinh chạy vào thông báo là có Hàm Quang Quân đến, hỏi một chút tông chủ có muốn hay không để cho hắn tiến vào.
Ngụy Vô Tiện ánh mắt lập lòe dao động, tay đang gắp miếng sườn vẫn giữ nguyên tư thế đặt ở trên không khẽ run. Hắn đặt xuống đôi đũa, lại đưa mắt nhìn Giang Trừng. Mà Giang Trừng cũng không để ý đến hắn; chỉ hừ lạnh một tiếng nâng lên chén trà thản nhiên uống một ngụm; thầm nghĩ:
' Hừ! Cuối cùng đã đến rồi.'
- Ngươi cho hắn tiến vào đi, đưa hắn đến đây gặp ta.
- Vâng, tông chủ.
Môn sinh kia đi rồi Ngụy Vô Tiện mới thấp giọng e dè mở miệng nói.
- Giang Trừng, hay là lát nữa ngươi đừng lên tiếng, để ta nói chuyện với hắn một chút...
- Đạo lữ các ngươi từ khi nào nói chuyện với nhau còn phải xin phép ta?
- Không phải, ta là khó xử với hắn, dù gì chúng ta...
- Chúng ta thế nào? Giữa chúng ta không có bất kỳ chuyện gì cả, hắn đến rồi liền tốt. Ngươi không phải muốn theo hắn trở về sao? Lúc trước ngươi có chết cũng muốn cùng hắn đi đến Cô Tô còn gì.
- Ta.. không..
- Ngụy Anh!
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng quay đầu, nhìn xem toàn thân áo trắng mặt không thay đổi Lam Trạm.
Lam Trạm con mắt thẳng tắp nhìn bọn hắn chằm chằm, trong cặp mắt lưu ly nhìn không ra vui buồn hỉ nộ. Giang Trừng câu lên khóe miệng khẽ cười, hướng hắn nói.
- Hàm Quang Quân đến chơi cũng là nên thi lễ với ta một cái, ta dù gì cùng với ngươi huynh trưởng ngang hàng, như thế nào vừa đến đã gọi tên của đạo lữ ngươi? Như vậy có chút không hợp lễ nghĩa a..
Lam Trạm sắc mặt không đổi, chắp tay thi lễ gọi hắn.
- Giang tông chủ.
Giang Trừng gật đầu, đứng lên đáp lễ.
- Hàm Quang Quân.
Lam Trạm cũng không dài dòng, trực tiếp mở lời.
- Ta đến đưa Ngụy Anh trở về.
Ngụy Vô Tiện nghe xong đang định mở miệng nói cái gì đã nghe được thanh âm Giang Trừng vang lên bên tai.
- Được a. Để đạo lữ ở tại Liên Hoa Ổ lâu như vậy Hàm Quang Quân chắc hẳn ngày nhớ đêm mong. Thôi nhanh nhanh mang hắn đi đi, không lại sợ trễ nãi các ngươi thời gian ân ái.
- Giang Trừng!!
Ngụy Vô Tiện đứng bật dậy kéo qua tay hắn.
- Ngươi nói đủ chưa?
Giang Trừng không trả lời hắn, hất tay một cái thoát khỏi tay của Ngụy Vô Tiện lại bình thản ngồi xuống tiếp tục thưởng thức trà.
- Ngụy Anh.
Lam Trạm gọi hắn mấy lần hắn mới dời đi ánh mắt chuyển qua nhìn Lam Trạm, thở dài một cái lại đi đến đứng sát vào Lam Trạm nhẹ giọng nói.
- Lam Trạm, ta bây giờ không thể đi cùng ngươi được.
- Vì sao?
- Đợi vài ngày nữa có cơ hội ta nhất định sẽ nói rõ với ngươi. Nhưng ta tạm thời không thể cùng ngươi...
Nói chúng ngươi cứ về Vân Thâm trước,
ta chính là muốn ở lại.
- Không được. Có đi cùng đi.
Ngụy Vô Tiện vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ hắn.
- Ngươi nghe ta một lần đi có được không? Đừng ở đây gây sự ồn ào, Giang Trừng hắn mới khỏe lại sinh khí không tốt.
Lam Trạm khó chịu nhíu nhíu mày.
- Ngươi nói hắn khỏe lại ngươi liền đến tìm ta, bây giờ ngươi lại nói ngươi không muốn cùng ta trở về. Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?
- Ta...
- Các ngươi tâm sự đủ chưa?
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại liền thấy Giang Trừng không kiên nhẫn bộ dáng đứng dậy, tay theo thói quen xoa lấy Tử Điện. Sau lại nghe thấy Lam Trạm giọng nói thập phần căm giận.
- Giang Vãn Ngâm!... ta liền biết, Ngụy Anh hắn sỡ dĩ một mực không muốn đi
tất cả đều là bởi vì ngươi!
- Bởi vì ta?
Giang Trừng cười lên.
- Là hắn nhất quyết muốn ở lại, ngươi lại còn không rõ đầu đuôi đã giáng cái xấu lên người của ta. Ha! Ngươi cũng quá quân tử đi nha Hàm Quang Quân.
- Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Ngụy Anh? Nếu như ngươi không giở trò làm sao mới mười mấy ngày hắn liền cư xử kỳ lạ đến như vậy?
Giang Trừng lần này là thực sự giận, nhớ đến mấy năm trước tại Từ đường hắn cùng Ngụy Vô Tiện hai người bênh vực lẫn nhau lại còn xem mình như kẻ thù, hắn lại tức đến đen mặt, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề; tay trái nắm lấy Tam Độc run run.
- Nếu ta thật sự có ý đồ xấu thì đã làm sao? Ta muốn giữ lại hắn ngươi liền như thế nào? Lại giống như lúc trước đả thương ta?...Đến a, ta lại sợ ngươi chắc.
Lam Trạm cũng nhịn không được nữa, một thanh Tị Trần tức thời ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm đối Giang Trừng đâm tới.
Giang Trừng phản ứng cũng cực nhanh, Tam Độc Thánh thủ không phải chỉ là hư danh, hắn vốn dĩ có thể dễ dàng đỡ lấy chiêu kiếm, lại không ngờ Ngụy Anh nhanh hơn một bước tiến tới không biết từ lúc nào rút ra Tùy Tiện, đẩy lùi Lam Trạm.
- Ngụy Anh!
- Có gì hảo hảo nói chuyện, ngươi đâu cần phải khẩn trương như vậy mà đối với hắn động thủ?.
Lam Trạm một mặt kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Tiện, lại chậm rãi tra kiếm trở về vỏ. Mà phía sau Giang Trừng trong ngực lại bắt đầu cảm thấy không khỏe; vừa rồi bị Lam Trạm đả kích hắn vốn đã lửa giận toàn thân, nay còn vì chiêu kiếm lúc nãy đột nhiên khởi động linh lực làm kinh mạch một phen hỗn loạn, cơn khó thở ập đến, hắn bũn rũn chân tay ngã quỵ xuống đất.
Ngụy Vô Tiện quay lại liền hoảng hốt chạy đến giữ chặt lấy vai hắn sợ hãi gọi tên hắn.
- Giang Trừng. Ngươi sao vậy?
Giang Trừng không nói chỉ lắc lắc đầu, tay vẫn đặt ở trên ngực khó khăn hô hấp, sắc mặt nhợt nhạt như sắp ngất đến nơi. Ngụy Vô Tiện lúc này càng là
bị dọa đến run rẩy, hắn ngước mắt lên cực kỳ phẫn nộ nhìn Lam Trạm.
- Ta đã nói với ngươi hắn vừa mới khỏe lại, hắn căn bản không đánh lại ngươi, ngươi lại cư nhiên đối với hắn động thủ?
- Ngụy Anh, ta không phải...
- Ngươi im miệng!!
Ngụy Vô Tiện tức giận rống lên.
- Đừng có gọi ta, ta đã nói ta sẽ không cùng ngươi quay trở về, tai ngươi có vấn đề a? Nghe không rõ? Ta còn phải nhắc đi nhắc lại với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu a..
Lam Trạm nghe Ngụy Anh lớn tiếng với mình liền ánh mắt cũng không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như thường ngày, tràn ngập đau xót phẫn uất nhìn hắn.
- Ngươi vì hắn, lại đối đầu với ta??
Hắn rõ ràng ghét ngươi đến như vậy, ngươi vẫn muốn ở lại đây? Vẫn muốn
cùng với hắn một chỗ? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt khiến ngươi vĩnh viễn không bỏ qua được?
Giang Trừng cơn giận lại dâng lên, muốn lên tiếng mắng hắn lại bị dòng máu của chính mình sang đến, ho mãnh liệt sau lại phun ra một búng máu.
Ngụy Vô Tiện cả kinh, đem hắn ôm vào trong ngực, lại đối Lam Trạm giọng càng là căm ghét.
- Là ta tự nguyện, là ta yêu thích hắn, ta mãi mãi muốn ở cùng một chỗ với hắn.
- Ngụy Anh. Ngươi là đạo lữ của ta...
- Từ nay sẽ không!
Ngụy Vô Tiện một lời cắt đứt hắn.
- Ta và ngươi từ nay trở về sau không quan hệ, Lam Vong Cơ ngươi tốt nhất tránh xa Liên Hoa Ổ, tránh xa Giang Trừng một chút. Nếu lại để cho ta nhìn thấy ngươi thương tổn hắn thì đừng trách ta vô tình!
- Ngụy Anh....
Ngoài cửa Giang Dật nghe thấy bên trong phòng chính động tĩnh liền dẫn theo môn sinh mang theo kiếm tiến đến, nhìn thấy tông chủ bị thương bộ dáng được Ngụy Vô Tiện hai tay đỡ lấy, hắn còn cùng Hàm Quang Quân dữ dội đấu mắt với nhau. Giang Dật đành phải nén trong lòng khó chịu mở lời giải vây.
- Hàm Quang Quân mời ngài về đi cho. Liên Hoa Ổ không phải là nơi ngài có thể hết lần này đến lần khác cố tình đến quậy phá náo loạn. Ngài làm ra việc như vậy không sợ mất mặt Lam gia, khó xử cho Lam tông chủ hay sao?
Thỉnh ngài nhanh đi, nếu không hai nhà Lam Giang sợ là không còn có thể giữ được hòa hảo.
Lam Trạm không mảy may để ý đến lời người kia vừa nói, chỉ một mực chăm chăm nhìn Ngụy Vô Tiện, hi vọng tìm được trên mặt của hắn một chút dối gạt ý tứ. Nhưng hắn không tìm thấy, cái gì cũng không có, chỉ có cặp mắt đỏ chót đầy tơ máu kia dữ tợn trừng hắn, sau lại hắn nghe người kia hét lên.
- Lăn!
Hắn sững sờ lảo đảo lùi về phía sau, suy cho cùng nhìn cái tình cảnh này so với lần đó tại Quan Âm miếu cũng thật là giống nhau, chỉ khác mỗi người ở bên cạnh Ngụy Anh kề vai ôm ấp không phải là hắn, mà là người hắn hận nhất Giang Trừng Giang Vãn Ngâm. Lần đó hắn cho rằng mình có Ngụy Anh ở bên cạnh chính là có cả thế giới, nhưng nay hắn nhìn rõ hiện trạng ngay trước mắt, hắn cơ bản là người thua cuộc. Hắn lại dời đi ánh mắt nhìn về phía Giang Trừng, khẽ bật cười; Quan Âm Miếu lần kia, Giang Trừng hắn cũng có cái cảm giác này hay sao?
Đau đớn đến như vậy, hắn không muốn tiếp tục trông thấy nữa, hắn đóng chặt hai mắt lững thững từng bước rời đi.
' Giang Vãn Ngâm; ngươi thắng rồi'.
Đợi đến khi Lam Trạm ngự kiếm đi rồi, Giang Trừng cũng không còn trụ nổi nữa, hắn yếu ớt nắm lấy ống tay áo của Ngụy Vô Tiện, khó khăn nói.
- Ngụy..Vô Tiện... đem ta...trở về phòng..
Ngụy Vô Tiện sợ đến trắng bệch khuôn mặt, hoảng hốt hướng Giang Dật nói hắn nhanh đi gọi y sư, chính mình ôm ngang Giang Trừng vừa đi vừa chạy hướng gian phòng của bọn hắn đi tới.
------------------------------------------------------------
Tui chỉ muốn nói là tui muốn ngược A Trạm lâu lắm rồi, đến tận bây giờ mới có cơ hội. Thật là ngại quá.😂🤣
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top