Chương 1 Giấc mộng mùa Xuân

Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn đã từng mơ những giấc mơ ngọt ngào và hạnh phúc.

Mạch Noãn Thi cũng thế cô ấy luôn hy vọng bản thân sẽ gặp được người trong mộng.

Nhưng sau khi tỉnh mộng thứ cô đối mặt luôn là nỗi sợ, sự lo âu ấy đi theo cô từ năm mười ba tuổi đến năm mười chín rồi sang năm hai mươi.

Giấc mộng ấy là gì?

Bởi quá khứ ấy luôn là những chiếc găm những tưởng đã nhổ đi hết nhưng cô đã lầm có lẽ nó mãi mãi sẽ không thể rút bỏ, mãi mãi và mãi.

---

Tháng 2 năm 2024 Sân bay quốc tế thành phố G nước C.

"Chào mừng cô đến thành phố G, chúc cô có một chuyến du lịch vui vẻ."Đây là câu nói mà nhân viên soát vé nói với cô gái tóc ngang eo.

"Cảm ơn chị."Cô gái tóc ngang eo vừa nói lời cảm ơn đấy là tôi, tóc ngang eo nhưng thân hình khá ú đã làm mọi người thất vọng rồi.

Hiện giờ là mười một giờ trưa ngày 20 tháng 2 năm 2024 tôi đang trên đường đến khách sạn nơi mình sẽ ở trong khoảng thời gian tại thành phố G này.

Lòng tôi giờ đây vừa vui vừa buồn, vì sao ư? Tôi vui vì sắp gặp người tôi thích thầm công khai một năm nay. Và nỗi buồn của tôi là gì ư? Đương nhiên là người tôi thích thầm công khai ấy vào ngày hôm nay sẽ nắm tay cô dâu tiến vào lễ đường.

Điều hiển nhiên, cô dâu ấy không phải là tôi.

Vì sao ư? Vì cách đây vài tuần tôi đã nhận được một lời mời kết bạn khi mà tôi đang phải chạy deadline cho môn học mới.

Trên ứng dụng trò chuyện Wechat thông báo:

Người dùng "Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh" gửi lời mời kết bạn với bạn, kèm lời chào: "Xin chào, tôi nhìn thấy danh sách bạn bè của chồng sắp cưới của tôi có tên cô nhưng hình như tôi không biết cô, xin hỏi cô là ai thế?"

Tôi cảm thấy cái tên "Tần tiên sinh" này rất quen mắt, vì cách đây hai mươi phút tôi nhắn tin với người tên: "Tần Sinh."

Và Tần Sinh vừa khéo mang họ Tần còn tôi lại thích người ta công khai một năm nay, mỗi lần nhắn tin tôi thường hay gọi "Tần tiên sinh" hoặc "Tiên sinh".

Vì mối tình trước quen qua mạng của tôi quen nhau một năm vào đêm kết thúc tháng bảy âm lịch người đó nhắn: "Vợ tôi không cho tôi nói chuyện với em nữa."

Trong một khoảnh khắc khi nhận được tin nhắn từ người vợ tương lai kia, tôi chợt cảm thấy quen thuộc.

Máu hóng hớt kèm sự quen thuộc nổi dậy, Mạch Noãn Thi tôi nhấn chấp nhận. Trong vài giây ngắn ngủi người đó nhắn lại.

Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh: Xin chào, tôi tên Lương Nhiễm Nhiễm rất vui được quen biết bạn. Nếu bạn có trong danh sách bạn bè trên Wechat của chồng tôi thì tôi hy vọng vào ngày 20 tháng 2 năm nay có thể tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Cùng lúc "Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh" gửi một tấm ảnh cho .

Lúc này đây tôi thật sự muốn hát "Tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng Lại một đám mừng ở trong làng, ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang."

Đúng thế quả thật tôi rất hoang mang, vì tên trên đó là "Tần Sinh & Lương Nhiễm Nhiễm", tiếc rằng đám mừng này không nằm trong làng và trong nước mà là nước C và tôi ở nước Y.

Thi Thi không biết làm thơ: Xin lỗi, rất tiếc tôi không thể tham dự, vì tôi không có tiền mua vé may bay, về cơ bản là tôi không có tiền để tham gia, thậm chí là tiền mừng. Nhưng chúc hai bạn hạnh.

Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh: Không sao cô cứ tham gia, vợ chồng chúng tôi sẽ chi tất cả chi phí chỉ mong cô có thể tham dự. Cô chuyển số tài khoản ngân hàng và mã Swift tôi chuyển khoản cho cô."

Có lẽ Mạch Noãn Thi tôi lúc ấy tâm trạng bất ổn mà đã gửi những thông tin người ta cần.

Mười phút sau tôi nhận được tin nhắn từ ngân hàng: "Biến động số dư tài khoản của bạn vừa được thêm X20.000.000 đồng."

"Bụp" đấy là tiếng điện thoại tôi vừa hôn đất với khoảng cách là một mét.

Tôi vội vàng nhặt điện thoại và nhắn.

Thi Thi không biết làm thơ: Xin lỗi, bạn không giỡn đấy chứ?

Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh: Nhận được rồi sao?

Thi Thi không biết làm thơ: Vâng.

Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh: Hy vọng có thể gặp cô tại hôn lễ của chúng tôi.

Và đó là lý do vì sao tôi lại ngồi trên xe taxi đến khách sạn nơi mình sắp ở.

Có lẽ mọi người từng hỏi vì sao tôi không khóc, vì vốn dĩ trước khi "Vợ sắp cưới" tìm đến tôi thì tôi có một giấc mơ. Trong đó tôi thấy Tần Sinh quay về với người yêu cũ, khi tôi tỉnh giấc đồng hồ chỉ mới chỉ hai giờ ba mươi sáng.

Sáu giờ ba mươi sáng tôi chườm đá trên đôi mắt sưng húp chuẩn bị cho một ngày đi học.

---

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng đã là hai giờ chiều, tôi lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đến bốn giờ tiếng chuông điện thoại kế bên vang lên thông báo đã bốn giờ thay quần áo tham dự hôn lễ.

Nơi diễn ra hôn lễnằm ngay trung tâm thành phố rất xa hoa, xa hoa như con người anh, người mà tôi chỉ có thể gọi "Tiên sinh".

Tôi không dám bước vào vì tôi biết cô ấy đang đánh ghen.

Điều gì có thể làm cho một người con gái, phụ nữ, giới tính nữ đau lòng?

Đó là nhìn người mình yêu thương hạnh phúc bên người khác.

Vì sao tôi biết người ta đang đánh dấu chủ quyền?

Vì Tần tiên sinh không hề nhắn tin thông báo kết hôn, và Vợ sắp cưới của Tần tiên sinh lại gửi tiền khi tôi nói mình không có tiền mua vé và tiền mừng.

Thử hỏi một người không có chủ đích liệu rằng sẽ gửi cho bạn một số tiền lớn đến thế sao?

Khi đến trước cửa tổ chức hôn lễ tôi đã dừng bước và đứng nhìn vì tôi biết rằng bản thân không nên tiến thêm bước nào nữa, cách tốt nhất là lặng lẽ đứng nhìn.

Lúc này cô dâu đang khoác tay ba tiến vào hôn lễ, cô ấy chợt ngoảnh đầu nhìn tôi và cười, trong đôi mắt ấy mang theo sự vui vẻ, mà bất kỳ một người con gái, phụ nữ, giời tính nữ khi được gả cho người mình thương.

Tôi miễn cưỡng mỉm cười đáp lại nhưng lúc này tôi cảm giác rất chua xót, nỗi chua ấy có lẽ là sự ghen tị, xót xa vì bản thân lại trở thành người thứ ba và tôi không phải cô ấy.

Có lẽ người đó đã quên ngày hôm nay là ngày đầu tiên sau ngày sinh nhật hai mười mốt của tôi.

Hơn một năm trước người đó đọc răm rắp ngày tháng năm sinh của tôi kia mà chỉ là điều này cũng chẳng nói được gì.

Từ trước đến nay giấc mơ của tôi là được gả cho người mình thích, tiếc rằng người tôi thích dều đã có đối tượng hoặc gia đình.

Giấc mộng mùa xuân có lẽ cũng đã đến lúc tàn.

Sau khi nam nữ chính là Lương Nhiễm Nhiễm và người tôi thích trao nhau nụ hôn ngọt ngào, tôi bỏ vào hòm phong bì tiền mừng.

Tôi âm thầm rút khỏi nơi tổ chức tiệc cưới, chỉ là giấc mộng xuân kia của tôi mãi mãi dừng lại ở năm Mạch Thi Noãn hai mươi mốt tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: