Chương 321: Tiên Di Tộc
Lão già nhìn về phía Vương Lâm biến mất, than nhẹ, không lên tiếng.
Vương Lâm bay trong tầng thứ hai. Sau khi trầm ngâm hắn không lập tức rời khỏi chỗ này mà bay về phía cánh cổng đi vào tầng thứ ba.
Mục đích lần này của hắn chính là Luân Hồi quả. Nếu hắn rời khỏi như thế này thì cảm thấy không cam lòng.
Trên đường đi Vương Lâm bay với tốc độ rất nhanh. Sau một ngày đêm, hắn bay đến cực bắc. Từ xa hắn đã nhìn thấy cánh cổng để đi vào tầng ba.
Chỗ này khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi bay tứ tán trong không khí, cùng gộp với khí tức làm người khác phải khó chịu ở tầng thứ hai, tạo thành một luồng vật chất giống như sát khí.
Hồ lão khoanh chân ngồi ở lối vào, hai mắt lão nhắm nghiền, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Hứa La ở phía sau lão trông thật thảm hại, trong quần áo lộ ra áo giáp màu bạc với nhiều chỗ tổn hại, nhiều chỗ còn rỉ máu.
Mái tóc cô gái tán loạn, trên mặt có ba vết máu giống như bị thú cào.
Khâu Tứ Bình cũng ở trong đoàn người nhìn có vẻ đở hơn một chút, nhưng khí tức không ổn định, rõ ràng đã bị thương.
Ba người lúc này đều dùng ánh mắt dè dặt nhìn về phía Hồ lão, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Bên cạnh mọi người còn có một con yêu thú khổng lồ. Nó dường như là Huyền Vũ, là Thao Thú của Hồ lão.
Trên người Thao Thú cũng có nhiều vết thương. Lúc này nó đang nằm sấp trên mặt đất. Con mắt hung ác và to lớn của nó đang cẩn thận nhìn khắp bốn phía, lâu lâu trong miệng lại phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Vương Lâm đi đến lập tức gây ra sự chú ý của Thao Thú. Nó lập tức dùng cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, tiếng gầm của nó ngày càng lớn. Sau đó nó đứng thẳng người lên rồi quay đầu về phía Vương Lâm mà gầm lên.
Vương Lâm nhướng mày.
Lúc này đám người Khâu Tứ Bình cũng nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt họ lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ba người bọn họ lại không dám động đậy.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Lâm hỏi.
Khâu Tứ Bình nhìn sang Hồ lão một cái, vội vàng truyền âm nói:
- Vương huynh! Trên đường đi Hồ lão giết chết hai người ngũ diệp Thuật Chú Sư, ở lối vào này lại giết chết một người nữa. Nhưng trước khi tên Thuật Chú Sư này chết không biết đã dùng pháp thuật gì mà làm cho thần trí của Hồ lão trở nên mơ hồ.
Vương Lâm chau mày, hắn bước lên vài bước. Lúc này Thao Thú lập tức gầm rống, mở rộng miệng ra hít vào. Một luồng hấp lực cực đại lập tức từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng tụ lại trước người Thao Thú tạo thành một quả phong cầu cực lớn, rồi bay thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng vỗ vào túi trữ vật, Văn Thú và Lôi Oa lập tức xuất hiện. Không đợi Vương Lâm phân phó, Lôi Oa đã phình bụng phun ra một cái lôi cầu.
Lôi cầu và phong cầu va chạm vào nhau.
"Ầm!" một tiếng, tiếng gió gào thét khắp bốn phía.
Văn Thú kêu to lên, nó cuộn tròn giữa không trung, cái miệng khổng lồ và sắc bén của nó lập tức đâm thẳng về phía Thao Thú.
Dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ, Hồ lão mở hai mắt, trong mắt lão lộ ra những tia sáng màu máu, trên đồng tử cũng lộ ra một tia ký hiệu. Khi hắn nhìn thấy Vương Lâm thì hét lớn lên một tiếng rồi đứng thẳng người lên, nhào về phía Vương Lâm giống như dã thú.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật. Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay, cấm khí như rồng gào thét và ngưng tụ ở trước người, tạo thành một cái lồng nhốt Hồ lão vào bên trong.
Hai mắt Hồ lão lóe lên ánh hồng quang. Lão cười gằn một tiếng, vung lên một trảo, muốn thoát ra.
Tay phải Vương Lâm điểm nhẹ về phía trước, miệng nói:
- Vây!
Lập tức có rất nhiều cấm khí từ trong Cấm Phiên bay ra, tạo thành những cái lồng cực kỳ vững chắc đan xen vào nhau. Hồ lão mỗi lần kéo xuống một tầng thì sẽ có thêm một tầng cấm khí được tạo thành.
- Hồ đạo hữu! Hãy tỉnh táo lại!
Vương Lâm hét lớn.
Giọng nói của hắn như sấm, ầm ầm xuyên qua không khí rồi trực tiếp rơi vào trong tai Hồ lão. Tay lão lập tức ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh. Nhưng đúng lúc này ký hiệu trong mắt hắn lập tức lóe lên rồi điên cuồng lấp lánh vài cái. Hai mắt Hồ lão lại hiện ra hồng quang nhưng vẻ mặt của lão lại có chút kỳ lạ.
- Vương huynh! Tên Dã Nhân cuối cùng ta giết, trước khi chết lại thăng tiến lên lục diệp Thuật Chú Sư. Hắn lấy một loại thần thông kỳ lạ muốn thôi hóa ta trở thành khôi lỗi. Pháp thuật đó cực kỳ bá đạo, nếu như ở Tu Ma Hải thì ta cần phải mất nhiều năm mới có thể hóa giải được. Nhưng ở chỗ này, những khí tức bạo ngược của tầng thứ hai không ngừng xâm nhập, ta không có cách nào tĩnh tâm để xua đuổi nó đi được. Chỉ có khoảnh khắc nguy hiểm giữa sống chết, ký hiệu thần thông này mới có thể tan vỡ. Vương huynh! Ra tay đi!
Vẻ vùng vẫy trong mắt Hồ lão càng đậm. Thân thể lão khẽ run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn vuốt tay phải lên túi trữ vật, tiên kiếm màu đen lại xuất hiện trong tay. Kiếm này sau khi bị du hồn ngưng tụ, mặc dù là người năm xưa đã từng thấy nó cũng rất khó liếc mắt đã phát hiện ra ngay được.
Vương lâm tay cầm tiên kiếm, hắn nhìn chằm chằm vào Hồ lão, tay phải khẽ nâng lên rồi đột nhiên chém xuống.
Hắc mang trên tiên kiếm đột nhiên lóe lên. Kiếm này giống như được kéo dài vô tận, vung ra như khai thiên lập địa. Trong nháy mắt khi hắc mang lóe lên thì cấm khí lập tức tản ra để lộ ra ký hiệu đang điên cuồng chớp động trong mắt Hồ lão.
Gần như chỉ trong nháy mắt, ký hiệu trong mắt Hồ lão lập tức tan vỡ, rồi từ trong mắt lão bay ra. Trên trán Hồ lão chảy xuống một dòng máu, từ trên chóp mũi chảy xuống mặt đất.
Kiếm quang của tiên kiếm dừng lại cách đầu Hồ lão ba tấc.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải vung lên triệu hồi, tiên kiếm lập tức biến mất.
Hồ lão vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một lọ đan dược, đổ ra vài viên rồi nuốt vào rồi ngồi xếp bằng xuống đất tĩnh tọa.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phương xa, chờ đối phương thổ nạp.
Vẻ hoảng sợ trong mắt đám người Khâu Tứ Bình đã lên đến đỉnh điểm, tất cả đều nín thở ngưng thần không dám nói lời nào. Thậm chí ngay cả Thao Thú cũng run rẩy cả người không dám gầm gừ.
Văn Thú lợi dụng cơ hội, thân thể khổng lồ của nó lập tức bay thẳng xuống, cái miệng của nó châm vào trên cổ Thao Thú rồi hung hăng hút một miệng máu. Lúc này mới thỏa mãn cùng Lôi Oa đi đến bên cạnh Vương Lâm.
Sau nửa nén hương, Hồ lão mở hai mắt, ánh mắt đã thanh tĩnh trở lại. Lão hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy ôm quyền nói:
- Vương huynh! Đa tạ!
Mặc dù thần sắc của lão vẫn như thường, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi đối với Vương Lâm. Một kiếm vừa rồi nếu như Vương Lâm hạ xuống ba tấc nữa, lão chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tuy nói vì hắn không phản kháng không sử dụng pháp bảo. Nhưng loại cảm giác giữa sống và chết vừa rồi lại làm lão khắc cốt ghi tâm, khắc sâu vào trong trí nhớ.
- Quả nhiên là nổi danh dưới Vô Hư sĩ. Vương Lâm dùng tên giả là Tằng Ngưu có thể nổi danh như mặt trời giữa trưa, cũng có nguyên nhân của nó.
Hồ lão thầm nghĩ trong lòng.
- Không sao!
Vương Lâm mỉm cười nói.
Một ngày sau, cô gái mặc lụa trắng và lão già mặc đồ xanh vẫn chưa đến. Hồ lão trầm ngâm một hồi lâu rồi bàn bạc với Vương Lâm là không chờ đợi nữa. Tuy trong tay hắn không có vị trí cụ thể của Luân Hồi Thụ nhưng cũng biết được đại khái. Đơn giản cứ đi xuống dưới tìm, vừa tìm vừa đợi.
Vương Lâm gật đầu đồng ý.
Mọi người tiến vào tầng ba.
Tầng ba là một thế giới màu đỏ. Trong đất có một loại vật chất kỳ lạ có thể phát ra hồng mang. Vậy nên phóng mắt ra khắp bốn phía đều là màu đỏ.
- Chỗ này là cực kỳ nguy hiểm trong Tiên Di Chi Địa. Tầng hai có ngũ diệp Thuật Chú Sư, thì tầng ba này sợ rằng sẽ có lục diệp Thuật Chú Sư tồn tại. Chúng ta cần phải lên đường nhanh một chút, sau khi tìm được Luân Hồi Thụ thì lập tức rời khỏi chỗ này ngay.
Hồ lão trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía Vương Lâm, lại nói:
- Vương đạo hữu! Thật không dám dấu, hai người Hứa La và Vận Manh là nhân tố quyết định để thôi hóa ra Luân Hồi Quả từ Luân Hồi Thụ. Hai người bọn họ tuổi thọ có một trăm năm, mỗi người đều tổn thất đi một giáp mới có thể làm cho Luân Hồi Quả xuất hiện. Cho nên ta mới mang theo hai người bọn họ đến đây. Lúc nữa lên đường gấp rút, hai người chúng ta đều phải mang theo một người dùng tốc độ nhanh nhất để tranh thủ chạy đến Luân Hồi Thụ.
Khâu Tứ Bình than khổ trong lòng nhưng không dám nói gì. Hắn biết mình trong mắt Hồ lão quá bé nhỏ, trên đường chỉ có thể cắn răng đuổi theo, nếu không thì một khi rơi xuống chắc chắn sẽ chết.
Hồ lão nói xong thì ôm lấy Hứa La, cơ thể lão chợt lóe lên bay thẳng về phía Tây.
Khâu Tứ Bình cắn chặt răng rồi vội vàng thuấn di chạy theo.
Chỉ còn lại cô thiếu nữ Vận Manh thiên kiều bá mỵ. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Vương Lâm, rồi nàng đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Đa tạ tiền bối!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn đưa tay ôm lấy eo người thiếu nữ, lập tức cảm giác được vòng eo dịu dàng và mềm mại của nàng. Ánh mắt hắn bình tĩnh, nói:
- Nhắm mắt lại.
Cô gái vội vàng nhắm chặt mắt lại, nhưng khuôn mặt lại hơi ửng hồng. Nàng chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy. Khí tức trên cơ thể Vương Lâm xộc thẳng vào mũi làm khuôn mặt nàng lại càng thêm đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top