tien mo 17 c307

Chương 307: Phượng Nghi Lâu

Sau khi Tôn Tiểu Lan hết giờ làm việc, liền an vị ngồi trên xe Lâm Vạn Hòa về phòng khám Lan Thụy.

Bởi vì trước đó nhận được điện thoại của Tôn Tiểu Lan, bởi vậy Triệu Thụy cũng không có rời đi, mà là chờ ở phòng khám.

Lâm Vạn Hòa vừa vào phòng khám, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười thân thiết. Hắn vội vàng tiến lên vài bước, chạy tới trước mặt Triệu Thụy, gắt gao cầm tay, dùng sức quơ quơ, vạn phần cảm kích, nói: "Ai nha, Triệu thầy thuốc, ngươi thật sự là một vị thần y a! Bảy ngày! Dược hoàn ngươi cho ta, chỉ dùng trong bảy ngày là ta có thể hoạt động tự nhiên, không khác gì một người khỏe mạnh bình thường!

Ta thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới điều này!

Căn bệnh chân tật này ta đã bị rất nhiều năm, cũng đã xem qua vô số thầy thuốc, đều không thể chữa khỏi. May mắn là ta gặp được Triệu thầy thuốc ngươi a, ngươi diệu thủ hồi xuân*, cư nhiên chỉ dùng ngắn ngủi bảy ngày, đã chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của ta. Nếu như không phải chính bản thân đã trải nghiệm, ta thật sự không dám tin!

Làm Cục trưởng Cục Y Tế nhiều năm như vậy, ta cũng đã chứng kiến qua vô số thầy thuốc. Nhưng là, y thuật cao minh như của ngươi ta vẫn là lần đầu tiên thấy!

Vài ngày trước, ta cư nhiên vẫn hoài nghi y thuật của ngươi! Thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Xấu hổ, xấu hổ!"

Nói đến đây, hắn từ trong túi móc ra một cái hồng bao, đưa tới trước mặt Triệu Thụy.

"Ở trong này là năm vạn khối*. Đây coi như là biểu đạt thành ý của ta, mong ngươi nhận lấy."

Triệu Thụy đối với năm vạn khối cũng không để ý, thân thủ liền đem hồng bao này đẩy trở về.

"Cái này miễn đi. Ta thật ra muốn nhờ Lâm cục trưởng giúp ta một việc."

"Nga? Việc gì vậy? Chỉ cần Lâm Vạn Hòa ta làm được, tuyệt đối sẽ làm hết sức." Lâm Vạn Hòa vội vàng đáp.

"Phòng khám này của ta không hề có giấy đăng ký chứng nhận, có thể nói là danh bất chính, ngôn bất thuận, tùy thời đều có thể bị người khác tra ra. Ta hy vọng, Lâm cục trưởng có thể giúp ta giải quyết một chút vấn đề này."

Lâm Vạn Hòa cười cười: "Đây chỉ là một chuyện nhỏ. Ngươi yên tâm, chuyện này xin đặt lên người ta. Tất cả thủ tục, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị cho tốt."

Nói tới đây, hắn đem hồng bao để vào túi của Triệu Thụy, sau đó hết sức thân thiện lấy tay kéo bả vai hắn một chút: "Triệu thầy thuốc. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi ăn một bữa cơm chứ."

Triệu Thụy cũng không cự tuyệt, gật đầu. Sau đó hắn và Tôn Tiểu Lan ngồi vào xe của Lâm Vạn Hòa, cùng nhau đi tới khách sạn.

Lâm Vạn Hòa chọn tửu lâu, chính là khách sạn đắt tiền nhất ở Thượng Hải, cũng là nổi tiếng nhất: Phượng Nghi Lâu. Một bữa cơm ở đây, có giá tới mấy vạn là chuyện hết sức bình thường.

Thực khách có thể đến nơi đây ăn cơm, không giàu sang thì cũng là người có chức có quyền.

Ba người Triệu Thụy xuyên qua đại sảnh lộng lẫy. Đi qua lâm viên* hoàng gia khéo léo trang nhã, cùng với hành lang cực kỳ tinh tế, tiến vào một căn phòng.

Ở bên trong, từ cánh cửa, bức tường, trên đỉnh, các cửa sổ hoa, sân khấu, bàn ghế......đều là được làm từ gỗ lim; bốn vách tường đều là chữ họa danh gia; từ khăn ăn, cái đĩa, bàn ăn đều là màu vàng. Hơn nữa, người bán hàng và ca sĩ cũng đều mặc một bộ trang phục màu vàng, khiến thực khách giống như đang ở trong hoàng cung(dịch giả khi dịch đoạn này tí thì bị loạn màu, toàn vàng là vàng).

Triệu Thụy phỏng chừng, muốn mở một tòa tửu lâu xa hoa như vậy, tiền đổ vào có lẽ cũng lên con số tiền triệu!

"Lão bản tòa tửu lâu này tên gọi là Tạ Đông Lăng." Lâm Vạn Hòa giới thiệu: "Nghe nói Tạ Đông Lăng xuất thân từ một gia tộc rất nổi tiếng. Thúc phụ của hắn tên là Tạ Trung Đình, cũng là người đứng đầu gia tộc này. Ông ta có thế lực khổng lồ, phú quý vô cùng, tay mắt thông thiên*. Tạ Trung Đình không có con, Tạ Đông Lăng liền giống như con ruột của hắn. Phượng Nghi Lâu bất quá chỉ là một chỗ đầu tư của Tạ Đông Lăng. Hắn ở Thượng Hải còn có rất nhiều đại sinh ý khác......"

Lâm Vạn Hòa đang nói đến đây, liền vội vàng im miệng, thúc đầy Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan nói chuyện.

Ngay lúc này, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, ánh mắt lãnh ngạo(vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo), cùng một đoàn vệ sĩ lưng hùm vai gấu bao bọc, từ ngoài cửa đi vào.

Tên thanh niên này trên tay mang một khỏa ngọc bích rất đẹp, người mặc âu phục, trông rất bắt mắt. Mặc dù không thể liếc mắt một cái nhìn ra là loại hàng hiệu gì, nhưng hiển nhiên là được làm từ nơi có danh tiếng.

Triệu Thụy vô tình liếc mắt nhìn tên thanh niên kia một cái. Lâm Vạn Hòa lại tưởng rằng Triệu Thụy đối với thân phận người nọ cảm thấy hứng thú, vì vậy rất nhiệt tâm giải thích: "Hắn chính là Tạ Đông Lăng mà ta vừa nói tới."

Triệu Thụy vốn đã quá quen các nhân vật lớn, nên cũng không để hắn ở trong lòng, chỉ là thản nhiên nói "Ân" một tiếng, sau đó liền cùng Lâm Vạn Hòa và Tôn Tiểu Lan dùng bữa.

Tạ Đông Lăng cái lỗ tai thính, tựa hồ nghe đã có người nhắc tới tên của hắn, vì vậy dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại.

Lâm Vạn Hòa không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên, chào hỏi: "Tạ tổng, hồi lâu không thấy!"

"Là lâm cục trưởng a! Quả thật có đoạn thời gian không gặp mặt." Tạ Đông Lăng nhìn thấy Lâm Vạn Hòa, cũng có chút gật đầu. Đột nhiên, hắn như là phát hiện chuyện tình gì kì quái, từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Vạn Hòa vài lần, sau đó có chút kinh ngạc, hỏi: "Di? Lâm cục trưởng, ta nhớ kỹ, ngươi trước kia tựa hồ hình như chân có chút bệnh tật?"

"Đúng vậy! Nhưng đã hoàn toàn chữa khỏi." Lâm Vạn Hòa vừa cười vừa nói.

Tạ Đông Lăng khóe miệng có chút hé ra, mỉm cười nói: "Vậy nên chúc mừng ngài. Ta từng nghe người ta nói, bệnh của Lâm cục trưởng tựa hồ rất khó trị! Không nghĩ tới Lâm cục trưởng trước mắt đã hoàn toàn khang phục. A a, xem ra thật đúng là không thể tin tưởng tin tức trên báo đài được."

Lâm Vạn Hòa nói: "Ngài nghe đồn cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, bệnh tật ở chân ta quả thật tương đương nghiêm trọng. Bất quá, may là ta đã gặp được một vị thần y, giúp ta chữa khỏi ngoan tật* nhiều năm."

Vừa nói, thân thủ chỉ chỉ Triệu Thụy: "Chính là vị Triệu thầy thuốc này. Đừng nhìn hắn tuổi còn trẻ, nhưng y thuật của hắn cực kỳ cao minh, khiến kẻ khác phải sợ hãi than không bằng."

"Nga? Phải không?"

Tạ Đông Lăng buông mí mắt xuống, liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, sau đó đã đem ánh mắt chuyển dời đến Tôn Tiểu Lan.

Tôn Tiểu Lan khuôn mặt tiếu lệ tinh xảo, càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

Triệu Thụy có chút nhíu nhíu mày, ấn tượng đối với Tạ Đông Lăng nhất thời kém dần.

Tuy nói dung mạo của Tôn Tiểu Lan quả thật làm cho người ta kinh diễm. Nhưng ánh mắt của tên Tạ Đông Lăng này, không khỏi cũng quá trần truồng.

Lâm Vạn Hòa cũng đã nhận ra Triệu Thụy không vui, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng tiếp tục hàn huyên, phân tán lực chú ý của Tạ Đông Lăng: "Tạ tổng, thúc phụ của ngài, Trung Đình tiên sinh bây giờ đang ở Mã lai(Malaysia)?"

Tạ Đông Lăng lúc này mới nhớ tới cái gì, vội vàng thu hồi ánh mắt, nói: "Không có, thúc phụ của ta tuần trước đã tới Thượng Hải để khảo sát tình huống kinh doanh của công ty bên này."

"A? Trung Đình tiên sinh tới Thượng Hải rồi?" Lâm Vạn Hòa kinh hãi. Đại nhân vật như vậy đến Thượng Hải, hắn sao một chút tin tức cũng không hề biết?

Theo lẽ thường, đài truyền hình hoặc là báo chí hẳn là phải thông báo một chút chứ.

Tạ Đông Lăng vẻ mặt mang theo vẻ trầm trầm, nói: "Tất nhiên, thúc phụ của ta bí mật đến Thượng Hải này. Bất quá, khi đến Thượng Hải không bao lâu lại sinh bệnh, hiện đang thúc phụ đang được tiếp nhận trị liệu."

"Nga? Vậy bệnh tình của Trung Đình tiên sinh ra sao rồi? Có hay không chuyển biến tốt đẹp?" Lâm Vạn Hòa vội vàng quan tâm, hỏi.

"Chúng ta đã mời thầy thuốc về đến nhà để chẩn đoán và kê đơn thuốc cho thúc phụ. Nhưng, đã trải qua một tuần mà bệnh tình của thúc phụ vẫn cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, thật sự là làm người khác lo lắng a!" Nói xong, Tạ Đông Lăng thở dài, có vẻ rất là sầu lo.

"Tạ tổng, ngài cũng đừng nóng lòng. Trung Đình lão tiên sinh, người hiền tự sẽ có trời phù hộ, thân thể khẳng định sẽ từ từ khang phục." Lâm Vạn Hòa cầm tay Tạ Đông Lăng, an ủi.

"Cám ơn." Tạ Đông Lăng cố miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói.

Triệu Thụy ngồi ở một vị trí khác, vừa ăn cơm, vừa nhìn hai người nói chuyện, cảm giác thấy hết sức thú vị.

Lâm Vạn Hòa cùng Tạ Trung Đình mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng xem bộ dáng ân cần hỏi thăm của hắn, tựa như cùng Tạ Trung Đình là những lão bằng hữu lâu năm.

Về phần Tạ Đông Lăng. Mặc dù trên mặt hắn biểu hiện sự lo lắng bi thương, nhưng hành động hiển nhiên lại quá mức làm bộ, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta nhìn thấu, hắn căn bản là không quan tâm sự sống chết của thúc phụ.

Nói không chừng, trong lòng Tạ Đông Lăng vẫn mong chờ thúc phụ của mình chết càng sớm càng tốt. Như vậy, hắn cũng có thể sớm được thừa kế tài sản.

"Nếu như bệnh của Trung Đình lão tiên sinh không khởi sắc, không bằng để vị Triệu thầy thuốc này thay hắn xem một chút. Tạ tổng, ngươi cảm thấy sao?" Lâm Vạn Hòa đột nhiên đề nghị.

Tạ Đông Lăng có chút sửng sốt. Hắn thật không ngờ Lâm Vạn Hòa lại đưa ra đề nghị như vậy, không khỏi trầm ngâm, cũng không đáp ứng ngay lập tức.

Lâm Vạn Hòa tưởng rằng Tạ Đông Lăng hoài nghi y thuật của Triệu Thụy, vội vàng cam đoan: "Y thuật của Triệu thầy thuốc có thể nói là tinh diệu tuyệt luân, có thể so với Hoa Đà, Biển Thước*. Lấy y thuật của hắn, muốn chữa khỏi bệnh của Trung Đình tiên sinh, hẳn là cũng có khả năng."

Triệu Thụy đối với tên Tạ Đông Lăng này cũng không có bất cứ hảo cảm gì. Đối với việc Lâm Vạn Hòa ân cần, cung kính với Tạ Đông Lăng, cũng hết sức phản cảm, vì vậy thản nhiên nói: "Y thuật của ta rất bình thường, cũng không có bản lãnh gì. Lâm cục trưởng để ta chữa bệnh cho một đại nhân vật như Tạ Trung Đình tiên sinh, vạn nhất xảy ra điều gì xấu, ta cũng không gánh nổi trách nhiệm a. Hai vị vẫn nên mời người khác đi."

--------------------------

*diệu thủ hồi xuân: hiểu theo nghĩa gốc là dùng bàn tay để gọi lại mùa xuân. Còn hiểu theo nghĩa bóng, chính là dùng y thuật để chữa khỏi những căn bệnh nan y.

*năm vạn khối: 50 nghìn nhân dân tệ, tương đương với khoảng 100 triệu VND.

*lâm viên: khu vườn được làm giống như một khu rừng thu nhỏ.

*tay mắt thông thiên: ý nói quan hệ rộng.

*ngoan tật: chứng bệnh đã chữa nhiều năm nhưng không hề khỏi.

*Hoa Đà, Biển Thước: -Hoa Đà(141-208) là vị thầy thuốc cực kỳ nổi tiếng thời Tam Quốc, là người đầu tiên trên thế giới nghĩ ra cách chữa bệnh bằng việc mổ xẻ. Ông thông y thuật toàn diện, được coi là vị Ngoại Khoa Thánh Thủ.

-Biển Thước(sinh năm 401 TCN và mất năm 310 TCN, thọ 90 tuổi). Ông chính là người khai sinh ra phương pháp bắt mạch và châm cứu để chữa bệnh thay vì chỉ dùng thuốc như ở vào thời đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top