tien mo 10
Từ tập bảo trai đi ra, Triệu Thụy tiêu tan toàn bộ cơn tức, thần thanh khí sảng. Cảm giác được bầu trời hôm nay như xanh hơn (ặc ặc), nhìn Tiểu Lan Tỷ gương mặt đang cười minh diễm động lòng người , chỉ cần hai ngàn khối, là mua được một bảo vật có tác dụng lớn làm tăng thực lực bản thân, không cao hứng không được a.
" chỉ sợ Điếm lão bản kia còn tưởng rằng chính mình chiếm được tiện nghi chứ!" Triệu Thụy âm thầm buồn cười, lỗ chân lông đều giãn ra, cảm giác thư sướng.
"Tiểu thụy, ngươi mua gì đó cho ta xem một chút. " Tôn Tiểu Lan chìa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra.
"Ai, được, bất quá Tiểu Lan Tỷ, cẩn thận, đừng làm mất!" Triệu Thụy đem địa tâm ngọc tinh đưa cho nàng, miệng dặn dò, vật này đối với hắn mà nói cực kì quý trọng, tốt nhất không nên để xảy ra sơ xuất.
Tôn Tiểu Lan đáp ứng một tiếng cẩn thận cầm ngọc bài lật qua lật lại nhìn hồi lâu, nàng đối với cổ vật hoàn toàn mù tịt một tý cũng không biết, cũng không biết khối hắc ám ngọc bài này đến cùng có điểm nào đáng giá.
"Thứ này mà đáng giá hai ngàn khối sao? Cũng không biết có phải đồ giả hay không nữa. " Nàng có chút lo lắng nói.
"Đương nhiên là hàng giả, đừng nghĩ với hai ngàn khối mà mua được bảo bối từ Tập bảo Trai? Nằm mơ sao! " Một người ở tiểu quán bên cạnh nghe thấy Tôn Tiểu Lan nói, đi đến xem xét tâm ngọc tinh trên tay nàng, phì ra cười, giở giọng chế nhạo nói, "Hai người các ngươi đúng là để cho người ta kiếm tiền a! Khối rách nát này ngay cả một trăm khối cũng không tới, vứt tại tập bảo trai cũng hơn một năm, còn không có ai mua, các ngươi tự nhiên mua hai ngàn! "
Thanh âm của hắn rất to, không ý tứ, nhất thời bốn phía vang lên một trận cười rộ.
"Ha ha, tập bảo trai ngô lão bản là ai? Nhân gia ngoại hiệu gọi "Nhạn Không Lông", Muốn chiếm tiện nghi trên tay hắn, không có cửa đâu!"
"Chính là, chính là, trong Điếm của hắn giá các đồ vật điếm dao động không dưới ba vạn, dưới ba vạn cơ bản không phải đồ thật, hai ngàn đã nghĩ mua được bảo bối, quả thực là nằm mộng! "
"Hắc hắc, chính là người thua bởi tay hắn cũng không thiếu, huống chi là hai con gà gô các ngươi. Hai ngàn xem như học phí đi! "
"......"
"......"
Tôn Tiểu Lan đầu tiên là không tin, nhưng bốn phía ồn ào, người càng đến càng nhiều, cũng không thể không tin .
Vừa nghĩ đến gia cảnh khó khăn của Triệu Thụy, thường xuyên còn phải làm công để sống, nhưng lại tùy tiện để người ta lừa gạt đi hai ngàn đồng tiền như vậy, Tôn Tiểu Lan không khỏi vừa bực vừa tức, mặt đỏ bừng bừng: "Tên gian thương kia! Dàm bán cho chúng ta hàng giả, ta......Ta tìm hắn tính sổ! "
Nói xong, "Vù" một cái xoay người, chuẩn bị quay về tập bảo trai, tìm Ngô Lương chửi một trận.
Mới vừa đi một bước, Triệu Thụy vội đưa tay giữ nàng lại.
"Ta là người mua còn không tức giạn, ngươi tức giận làm gì. " Triệu Thụy ngơ ngơ cười cười, "Quên đi, quên đi, tiền cũng đưa rồi, hàng cũng cầm, còn có thể như thế nào? Điếm lão bản nọ vừa gian vừa xảo, còn có thể đem tiền tới tay trả lại hay sao? Đi thôi, đi thôi! "
"Nhưng......Nhưng đây là hai ngàn khối a! Đối với ngươi mà nói đây là số tiền không phải nhỏ! " Tôn Tiểu Lan trừng mắt nhìn, hết sức ảo não cắn cắn môi, oán giận nói, "Mới vừa rồi lúc ngươi bỏ tiền, ta nên ngăn cản ngươi. Chỉ là nhìn bộ dáng ngươi đã tính trước, còn tưởng rằng thật sự là một kiện bảo bối chứ! Ai biết, ngươi cũng hoàn toàn không nhìn được hàng. Hai ngàn khối ném xuống nước còn có tiếng vang chứ! Đưa cho tên gian thương kia, chỉ sợ sau lưng vẫn chửi chúng ta ngu, lúc ấy thật sự ức chế a. "
Triệu Thụy không thèm để ý cười cười, "Đến cùng ai lãi ai lỗ còn chưa biết được! "
Nói xong, đem Tôn Tiểu Lan đang tức giận bất bình lôi đi .
Triệu Thụy theo Tôn Tiểu Lan tại Phố đồ cổ đi dạo một vòng lớn, lợi dụng cảm ứng linh khí đối với đồ cổ của mình, xuất chút tiền nhỏ, giúp Tôn Tiểu Lan mua được hai cái, coi như quà sinh nhật đưa cho nàng tặng mẫu thân, lập tức rời khỏi Phố đồ cổ.
Hai người rời đi không bao lâu, một chiếc bmw chạy vào phố đồ cổ, đỗ trước cửa tập bảo trai. Môt thanh niên mặc tây phục hiệu Armani, khí độ bất phàm từ trên xe bước xuống, đi vào tập bảo trai.
Thanh niên này mới vừa vào điếm, Nhân viên bán hàng của tập bảo trai từ xa đã lập tức đi tới, vẻ mặt nhiệt tình tươi cười, Thái độ so với lúc tiếp đãi Triệu Thụy cách biệt một trời.
"Vân tiên sinh hảo! "
"Vân tiên sinh, ngài tới rồi! "
"Vân tiên sinh, xin hỏi ngài lần này muốn mua cái gì? "
thanh niên họ vân tựa hồ đối loại xu nịnh này đã thành quen, chỉ có chút gật đầu, sau đó hỏi một câu: " Ngô lão bản có đây không? "
"Có, có, có ta! " Ngô Lương liên thanh đáp, từ trên lầu chạy xuống như gió, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, "A nha, vân thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngày tới đây? "
Thanh niên cười cười nói: "Ngô lão bản, ngài ngàn vạn lần đừng xưng hô với ta là 'Vân thiếu gia' 'Vân thiếu gia', ta bất quá chỉ là một thành viên nhỏ thôi, gọi Vân Phong là được. "
"Ngài này cũng quá khiêm nhường, nhưng ngài là Đông An vân gia đệ tử, là trợ thủ Vân lão quản gia tín nhiệm nhất, ngoại trừ Vân Hùng lão gia tử, Vân gia đại tiểu thư cùng lão quản gia, thì ngài lớn nhất, hô ngài một tiếng 'Vân thiếu gia' cũng có sai gì đâu? " Ngô Lương nuốt nước miếng nghiêm mặt nói.
Vân Phong được Ngô Lương vỗ mông ngựa, cả người từ trên xuống dưới thư thản đến cực điểm, trên mặt tươi cười cũng càng thâm sâu.
Hắn đương nhiên không phải đứng thứ tư ở vân gia, bất quá Vân lão gia tử này mấy năm trước vẫn ở trong đại viện vân gia, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, đại tiểu thư tuổi còn trẻ, mặc kệ sự vụ gia tộc, lão quản gia nghiễm nhiên đã trở thành người quyền lực lớn nhất vân gia.
Hắn là kẻ đắc lực dưới tay lão quản gia, sau này tiền đồ không thể hạn lượng, tự nhiên cũng hiểu được, Ngô Lương này vỗ mông ngựa vào đúng chỗ ngứa của hắn a.
"Tốt lắm, tốt lắm, không nói linh tinh." Vân Phong cười khoát khoát tay nói, "Ngô lão bản, ta tới đây, là bởi vì vân lão quản gia có chuyện giao cho ta đến làm. "
"Chuyện gì? Ngài cứ việc nói. " Ngô Lương khom lưng, duỗi thẳng cổ nghe.
"Năm trước hình như ngươi có mua một khối ngọc bài cổ quái, vẫn để trong quầy, không có bán đi, vân lão quản gia gần đây nghe nói chuyện này, đối với khối bài tử cảm thấy rất hứng thú, cho nên cố ý bảo ta đến xem, vậy khối bài tử còn có ở đây không, nếu còn, vân gia nguyện ý xuất ra giá cao để mua. "
"A! "
Ngô Lương tựa như bị người khác đạp một cước thật nặng vào mặt, thiếu chút nhảy dựng lên, "Lão quản gia nhìn trúng khối rách nát nọ! "
"Rách nát? " Vân Phong cười cười nói, "Lão quản gia ánh mắt như thần, hắn nhìn trúng gì đó, chưa từng có sai sót. "
"Nọ vậy......Vân thiếu gia, ngài có biết lai lịch khối bài tử? "
"Điều này đại khái chỉ có bản thân lão quản gia biết thôi!" Vân Phong nói, "Bất quá, chỉ cần biết phi thường quý giá là được rồi. "
"Vậy......vậy vậy khối bài tử đến cùng giá trị bao nhiêu tiền? " Ngô Lương nuốt nước miếng, run giọng hỏi.
"Giá trị bao nhiêu tiền, lão quản gia cũng chưa nói, bất quá lão nhân gia có chỉ đạo cho ta giá cao nhất có thể mua được, ân, nói cho ngươi cũng không ảnh hưởng." Vân Phong nói tới đây dừng một chút, vê vê hai ngón tay.
"Hai ngàn vạn! "
"Cái gì! Hai ngàn vạn! "
Ngô Lương kêu lên sợ hãi một tiếng, cả người Co quắp tê liệt ngồi ở trên mặt đất thở "Phù phù", mặt xám như tro tàn, trong đầu trống rỗng.
bảo bối Giá trị hai ngàn vạn, dĩ nhiên bị hắn bán đi với giá hai ngàn khối! Hắn còn tưởng rằng chính mình chiếm tiện nghi, cười nhạo người ta ngu, kết quả người ngu là ai, kì thật chính là mình a!
Ngô Lương miệng há to, mặt vặn vẹo, cơ thể không ngừng co quắp, cũng không biết là khóc hay cười.
Qua hơn nửa ngày, hắn mới lấy lại tinh thần, tự tát vào mặt mình, liều mạng gào lên: "Ta thật sự là mắt mù a! Bảo bối hai ngàn vạn, dĩ nhiên nghĩ là đồ rách nát, hai ngàn tựu bán đi ! lỗ a! Thật sự là quá lỗ a! "Vân Phong vừa nghe lời này, cũng sững sờ cả người, cái giá này quả thật quá mức tiện nghi.
Tập bảo trai lúc này trở nên ồn ào náo nhiệt, sớm có người biết chuyện lặng lẽ lại gần, đem chuyện bên trong phát tán ra rất nhanh, khối bài tử rách nát vứt trong xó một năm không bán được, đột nhiên được định giá hai ngàn vạn, tin tức trong nháy mắt truyền ra, nhất thời phố đồ cổ nổi lên một trận ồn ào náo nhiệt.
"Không thể nào! Một khối ngọc bài rách nát lai lịch không rõ ràng, đột nhiên có giá ngàn vạn! " Có người nghi vấn nói.
"Vân lão quản gia đã nhìn trúng, làm sao phải đồ giả được? " Lập tức có người phản bác.
"Đúng, đúng. Cho dù vật kia có rách nát, nhưng vân lão quản gia đã nói nó giá trị hai ngàn vạn, thì nó phải có giá trị hai ngàn vạn!"
"Ha ha! Tên Ngô Lương quả này lỗ nặng, ngươi không nhìn sắc mặt hắn vừa rồi, thật sự là cực kì ngoạn mục a! " Có người hả hê.
"Đúng vậy! Bảo bối Hai ngàn vạn, bán với giá hai ngàn, ai gặp phải chuyện này đều phát điên a. Bất quá tiểu tử mua Ngọc bài kia cũng thật sự là may mắn a, loại sự tình này cũng có thể gặp được. "
"Người kia không hề may mắn, mà dựa vào chân bản lãnh. " một lão bản ngọc khí điếm cười lạnh một tiếng nói, "Các ngươi mới vừa rồi cười nhạo người ta là ngốc tử, biết cuối cùng người ta nói câu gì không? 'đến cùng ai lỗ ai lãi còn chưa biết được! 'không phải cao nhân mà lại nói lời này sao? "
Nghe điếm lão bản vừa nói, những người khác đều tỉnh lại, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên phát hiện, thanh niên tướng mạo anh tuấn, da tay ngăm đen, trong lúc mọi người cười nhạo, cũng vẫn bình tĩnh, bộ dáng như vậy, quả thực đúng là có tính trước a!
"Còn nói người ta là ngốc tử! Kì thật người ngu chính là chúng ta a! Bảo bối ngay trước mắt bày bán một năm, lại đi coi là phế vật! Thật sự là quá ngu mà! " một người bán hàng rong ảo não vỗ vỗ đầu mình nói.
Những người khác nhất thời đều trầm mặc cúi gầm mặt, đều là hành gia, nhãn lực so với một thanh niên non nớt còn không bằng, thật chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Tập bảo trai, Vân Phong tiếp tục hỏi Ngô Lương, hy vọng có thể biết được một chút tin tức, có lẽ còn có cơ hội đem khối ngọc bài nọ mua trở về, hoàn thành nhiệm vụ mà lão quản gia giao.
"Ngô lão bản, ngươi đem khối bài tử kia bán cho ai ? Còn nhớ rõ không? "
Ngô Lương lúc này đang não cả ruột, làm gì còn lòng dạ nào trả lời, nhưng tập thành viên bảo trai điếm coi như là thông minh, thay hắn đáp: "Đó là hai người tuổi còn rất trẻ, một người tướng mạo anh tuấn, da màu cổ đồng, người kia là một cô gái xinh đẹp, vóc người cao gầy, hai chân thon dài, hai người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ở đây, cũng không biết là dân địa phương hay là đến du lịch! "
Vân Phong nhíu nhíu mày, thư viện môn là khu phố du lịch nổi tiếng, du khách đông đảo, khối lượng đến, đi rất lớn, hai người này cũng không biết là dân địa phương , hay là du khách, nếu muốn tìm bọn họ quả thật không dễ dàng, xem ra nhiệm vụ lão quản gia giao cho mình hoàn thành không được rồi.
Ngay tại lúc này, Ngô Lương đột nhiên móc số tiền từ trong bao mà Triệu Thụy trả cho hắn, hung hăng ném loạn vào không trung, mắng to nói: "Hai ngàn! Vì hai ngàn này! Ta lỗ hai ngàn vạn! "
Tiền bay lả tả từ không trung rơi xuống đất.
Vân Phong lắc đầu, biết Ngô Lương bị kích thích quá lớn, tinh thần đã có điểm mất khống chế, bất quá, hắn cũng hiểu được cảm giác này, hai ngàn vạn tới tay nhưng lại trơ mắt nhìn nó bay đi, loại kích thích này đối với tinh thần,vượt xa so với việc buôn bán lỗ hai ngàn vạn, quá lớn!
Không hoàn thành nhiệm vụ lão quản gia giao, Vân Phong cũng không muốn tiếp tục đứng ở nơi này, chuẩn bị rời đi, ngay lúc này, đống tiền đang từ trước mặt hắn rơi xuống, trong túi hắn đột nhiên vang lên phong minh thanh chói tai.
Vân Phong biến sắc, tay trái như tia chớp phóng ra kẹp lấy một tờ, tay phải từ trong túi móc ra một cái ngọc bàn hình tròn, bên trên có khắc rất nhiều ký hiệu, ngọc bàn phát ra phong minh thanh chói tai, một cái màu xám ký hiệu không ngừng lóe ra!
Dày đặc yêu khí!
Vân Phong sắc mặt bình tĩnh, dùng ngọc bàn quét một vòng tờ tiền đang cầm, làm cho ký hiệu biến thành màu xám tiền mặt đều hiện ra, cẩn thận đặt nhét vào túi, sau đó rút trong túi ra hai ngàn khối quẳng lên quầy.
Làm xong này hết thảy, hắn mới giải thích cho thành viên tập bảo trai điếm: "Ta đổi hai ngàn này, chờ lão bản các ngươi tỉnh lại thì nói với hắn một tiếng. "
Nói xong, vội vàng leo lên xe BMW, cũng không quay đầu lại, hướng vân gia đại viện phóng đi.
Dọc theo đường đi, Vân Phong tâm hồn phập phồng, trong lòng bất an không yên.
Đối với tuyệt đại đa số người bên ngoài đều coi Đông An vân gia là một gia tộc có sản nghiệp khổng lồ, đối với thương nhân hai giới là một đại gia tộc hùng mạnh, nhưng rất ít người biết, kì thật vân thị gia tộc là cổ võ gia tộc cái ẩn nặc tại trần thế trung, tu luyện!
Cổ võ thuật cùng võ thuật trong TV phim có bản chất bất đồng, trong TV chỉ là võ thuật biểu diễn, thực chiến cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà cổ võ thuật, từ thời cổ đại vì chống đỡ ngoại tộc xâm lấn, vì chống đỡ dã thú xâm nhập, đem luyện khí, kĩ kích cùng với một ít đạo gia bí thuật kết hợp cùng một chỗ, sáng lập cường đại vũ kỹ.
Cổ vũ giả Tu luyện cổ võ thuật, có được cường đại lực lượng thần bí, tu luyện đến chỗ cao thâm, thậm chí có khả năng từ võ nhập đạo, bước vào Tu Chân Giới, trở thành tu chân giả hô phong hoán vũ, ngự kiếm phi hành!
Bởi vậy, cổ vũ giả được coi như là một chi của Tu Chân Giới, có khi cũng làm một vài nhiệm vụ trảm yêu trừ ma.
Nếu hướng tới điều tra lai lịch của các Tướng, Soái nổi tiếng, cũng có thể phát hiện thân ảnh cổ vũ giả.
Bất quá theo khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại tiến bộ, cổ võ, tu chân các danh từ đó đều trở thành lịch sử truyền thuyết, dần dần bị con người lãng quên, cổ vũ giả vì không muốn dân thường hoảng loạn, cũng bắt đầu ẩn giấu thực lực của mình, không hề tùy ý bại lộ thân phận trước mặt dân thường.
Vân gia chính là như vậy một cổ võ gia tộc, gia tộc đệ tử nếu như căn cốt thích hợp, từ năm tuổi phải bắt đầu tu luyện cổ võ bí thuật tổ truyền.
Rất nhiều vân gia đệ tử đều có được cường đại cổ vũ kỹ, mà vân gia tộc trưởng Vân Hùng, Vân lão gia tử, càng là một vị cường giả hách hách nổi danh tại cổ võ giới !
Vân thị gia tộc lão quản gia từ nhỏ đi theo Vân Hùng, trung thành và tận tâm, thực lực cũng không thua kém Vân Hùng.
Đúng là bởi vì có gia tộc thực lực cường đại chống đỡ, vân thị gia tộc mới có thể kinh qua mấy trăm năm mưa gió, thủy chung không sụp đổ.
Vân Phong là vân gia cao cấp đệ tử, từ nhỏ mà bắt đầu tiến hành nghiêm khắc tu luyện, thực lực không tầm thường.
Nhưng là, Đông An yên bình đã lâu, yêu ma tuyệt tích, mặc dù vân gia gia huấn trung là phải trảm yêu trừ ma, vân gia đệ tử cũng đem trảm yêu trừ ma coi là nhiệm vụ của mình, nhưng mà, Vân Phong chưa bao giờ gặp qua yêu ma có nồng độ yêu khí đậm đặc như vậy,!
Song, ngay mới vừa rồi, hắn tùy thân mang theo âm dương trắc yêu bàn, tại tờ tiền phát hiện ra đậm đặc yêu khí, cho thấy đã có yêu ma cực kì lợi hại lẻn vào Đông An thị, nhưng lại chỉ mua đi bảo vật mà vân lão quản gia muốn .
Yêu ma này cuối cùng có mục gì, có thể bất lợi đối với vân gia hay không?
Vân Phong không có cách nào đoán được, hắn chỉ biết là chính mình phải đem tin tức này báo cáo gấp cho lão quản gia, càng nhanh càng tốt!ại Vân lộc hoa viên phía Nam Đông An thị, khung cảnh ưu nhã chiếm diện tích rất lớn, là khu biệt thự cao cấp diện tích lớn nhất Đông An.
Khu hoa viên biệt thự này cũng không bán ra ngoài, mà chỉ chuyên cung cấp cho thành viên của vân thị gia tộc để ở, bởi vậy người Đông An bình thường gọi nơi này là vân gia đại viện.
Trong Vân lộc hoa viên có một tòa trong biệt thự lớn nhất, hoành tráng nhất, là nơi của Vân Hùng và đứa cháu gái duy nhất Vân Phi.
Tòa biệt thự bên cạnh, chính là nơi ở của vân lão quản gia.
Vân Phong lúc này đang đứng trước mặt lão quản gia, báo cáo việc tai nghe, mắt thấy tại Tập bảo trai.
Lão quản gia thân hình thon gầy, tướng mạo gầy gò, khí chất nho nhã, mặc dù đã qua tuổi thất tuần, nhưng trên đầu nhưng không có một sợi tóc bạc, Tinh thần khỏe khoắn.
Tai vừa nghe Vân Phong báo cáo, tay vuốt ve đồng tiên mang nồng đạm yêu khí, sắc mặt lão quản gia không chút thay đổi, trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng suy nghĩ.
Tình huống Vân Phong báo cáo, vượt xa dự đoán của hắn.
Ngày gần đây, trong lúc vô ý hắn nghe nói một năm trước tập bảo trai có mua kiện bảo vật, có thể là địa tâm ngọc tinh, vì vậy vội vàng mệnh Vân Phong tới mua.
Không nghĩ tới lại có người đi trước một bước, mua mất địa tâm ngọc tinh, hơn nữa còn là yêu quái đã biến ảo thành người!
Nghĩ vậy, vân lão quản gia xiết chặt tờ tiền.
Địa tâm ngọc tinh đối bọn họ cổ vũ giả mà nói, có lực hấp dẫn thật lớn, nếu như bọn họ có thể đạt được linh lực ẩn chứa trong đó, bọn họ tu vi sẽ tăng mạnh, rút ngắn hơn mười năm khổ tu!
Một kiện bảo vật như vậy, lại lạc vào tay người khác, thật sự là làm cho người ta đau lòng!
Bất quá, cảm giác càng làm cho hắn lo lắng chính là thần bí yêu ma kia.
Từ đồng tiền lưu lại yêu khí dày đặc có thể biết được thực lực của thần bí yêu ma quá mức kinh người!
Hắn phải biết rõ ràng, Tên yêu ma kia tới Đông An mục chính là gì, có thể cấu thành uy hiếp đối với Đông An vân gia hay không!
Vân Phong không dám quấy rầy, chỉ là hạ hai tay, trấn tĩnh đứng nghiêm một bên.
Bốn phía nhất thời im ắng, làm cho người ta cảm giác áp lực tăng mạnh.
Qua một lúc lâu, lão quản gia đột nhiên giơ tay lên, chân khí trong cơ thể bắn nhanh ra, trong nháy mắt đem đồng tiền kia biến thành tro bụi.
"Điều tra, âm thầm, tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng, để tránh đả thảo kinh xà!" Thanh âm hắn quanh quẩn trong đình viện "Mặt khác, nếu như thật sự phát hiện yêu ma kia, chỉ giám thị trong bóng tối, nhanh chóng báo cáo, tuyệt đối không nên đối địch cùng hắn. "
"Trảm yêu trừ ma là chức trách vân gia đệ tử chúng ta, tại sao còn muốn che giấu yêu ma kia? " Vân Phong cung kính hỏi một câu.
Lão quản gia lạnh lùng nói: "Trảm yêu trừ ma quả thật là chức trách vân gia, nhưng nguyên nhân thần bí yêu ma này thực lực cực kì mạnh mẽ, nếu nó hấp thu tinh linh lực của địa tâm ngọc, thì lại càng đáng sợ. Vân gia chúng ta tùy tiện đối địch, chỉ sợ tổn hại thảm trọng. Nếu như tên yêu ma kia không điều gì thương thiên hại lý, chỉ là đi ngang qua Đông An, chúng ta cần gì phải bắt vân gia đệ tử đi chịu chết? "
Vân Phong đáy lòng thất kinh, lão quản gia nhìn như nho nhã, kì thật luôn luôn sát phạt quyết đoán, cho tới bây giờ chưa từng cẩn thận như vậy, xem ra, tên yêu ma kia quả thật cường hãn.
"Được rồi, an toàn của đại tiểu thư ngươi cũng đặc biệt chú ý cho ta. Nàng là viên minh châu của lão gia tử, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai sót! "
"Dạ. Ta sẽ làm ngay. "
Vân Phong khom lưng thi lễ, rời khỏi đình viện, vội vã bố trí nhân thủ đi.
~~~~~~~~~~~~
Triệu Thụy cũng không biết, sau khi hắn mua địa tâm ngọc tinh thì tại thư viện môn có trấn động lớn như vậy; hắn càng không biết, trên đồng tiền mà mình trả lại vô ý để lộ ra một tia yêu khí bị Đông An lớn nhất gia tộc--vân thị gia tộc lầm tưởng rằng là yêu ma đột kích, lặng lẽ tiến nhập trạng thái khẩn cấp!
Rời đi thư viện môn, hắn cũng không quay về trường học, mà là trực tiếp quay về nhà, cẩn thận nghiên cứu địa tâm ngọc tinh, dù sao tại trường học là địa phương có nhiều điều bất tiện.
Địa tâm ngọc tinh cùng ngọc thạch bình thường có rất nhiều bất đồng, ở trong chứa linh lực, lộng lẫy bên trong, cũng khó trách Ngô Lương lăn lộn hai mươi năm giới đồ cổ vẫn bỏ sót.
Triệu Thụy đem địa tâm ngọc tinh cọ xát vào tay một hồi, sau đó đem chân khí rót vào bên trong địa tâm ngọc tinh.
Ngay trong tích tắc khi chân khí rót vào, Giữa tâm địa tâm ngọc tinh, xuất hiện một điểm phát sáng màu vàng, quang mang mông lung tản mát ra ngoài, giống như là cái lồng đèn bình thường.
Theo chân khí không ngừng rót vào, phát sáng điểm bắt đầu khuếch tán, hướng bốn phía lan tràn, phảng phất muốn đem địa tâm ngọc tinh cháy rực lên!
Cuối cùng, địa tâm ngọc tinh đều sáng ngời, lưu quang màu vàng đang bị che, phá tan trói buộc, phóng ra quang mang chói mắt, làm cho người ta không thể nhìn thẳng!
Cùng lúc đó, một cỗ linh lực khổng lồ rất tinh khiết, như ngựa hoang vừa được thả cương, từ địa tâm ngọc vọt thẳng ra, tiến vào cơ thể Triệu Thụy!
Triệu Thụy cổ tay chấn động mạnh, thiếu chút nữa không cầm vững!
Hắn không có ngờ tới, địa tâm ngọc tinh viện ẩn chứa linh lực khổng lồ như vậy!
Hắn vội vàng nhắm mắt lại, loại trừ tạp niệm, từ trong đầu hiện ra phúc quang đồ bát hoang lục tiên quyết đệ nhị. Căn cứ pháp quyết ghi lại từ từ cẩn thận dẫn đạo luồng hồng lưu tiến vào trong cơ thể.
Hắn khống chế được tốc độ linh lực chảy vào kinh mạch, không dám làm cho chúng tiến vào quá nhanh, nếu không, cho dù thân thể đã dung hợp gien của viễn cổ yêu ma, cũng không cách nào thừa nhận nổi.
Địa tâm ngọc tinh trải qua vạn năm ngưng tụ linh lực, cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kinh mạch Triệu Thụy, lưu động chậm rãi ở bên trong, cuối cùng tiến vào đan điền, ở nơi đó trải qua rèn luyện, chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Theo linh lực chảy vào, chân khí trong đan điền ở dạng mây mù không ngừng lớn mạnh, chân khí lưu động trong kinh mạch cũng không ngừng tăng cường, dày đặc hơi thở yêu ma từ trong cơ thể phát ra, bao phủ lấy toàn thân hắn.
Triệu Thụy cảm giác được đan điền mình có một loại cảm giác bành trướng, không giống với bình thường, đại khái bởi vì linh lực hút vào nhiều quá, chân khí tăng trưởng quá nhanh trong thời gian ngắn.
Hắn thừa thế đem chân khí trong đan điền hướng đầu ngón tay phát ra, hy vọng có thể phá tan bức tường vô hình đang chặn lại.
Cứ như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, chân khí trên đầu ngón tay càng tụ càng nhiều, mà quang mang phát ra từ địa tâm ngọc tinh dần dần ảm đạm.
Cuối cùng, quang mang địa tâm ngọc tinh tản mát ra hoàn toàn biến mất, toàn bộ ẩn chứa linh lực chảy vào trong cơ thể Triệu Thụy.
Địa tâm ngọc tinh bởi vì mất đi linh lực trong nháy mắt hóa thành bột phấn, Triệu Thụy đầu ngón tay chân khí cũng ngưng tụ tới mức lớn nhất, con mắt hắn đột nhiên mở bừng ra, khẽ quát một tiếng, xuất ra một chỉ.
Chỉ nghe thấy "Xuy" một tiếng, chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, rốt cuộc đột phá bức tường chắn vô hình, bắn nhanh ra, phát ra tiếng rít chói tai.
Chân khí do hắn tận lực khống chế, không có đánh lên vách tường, nhưng này chấn động mạnh liệt của dòng khí lưu vẫn tạo ra vài vết rạn nứt tại trên tường,
Nếu như trực tiếp đánh thẳng vào mặt tường tuyệt đối trong nháy mắt sẽ phá hủy toàn bộ!
Triệu Thụy trên mặt tươi cười hài lòng, hắn rốt cuộc đột phá chướng ngại Tích cốc, bước vào cảnh giới đoạt linh trung kì!
Tiến nhập đoạt linh trung kì, Triệu Thụy đã có năng lực mở ra được thêm một tầng của tiên ma mộ viên.
Hắn tất nhiên hy vọng có thể lần nữa tiến vào tiên ma mộ viên, thu hoạch viễn cổ bảo vật tại băng mộ. Bất quá, tiên ma mộ viên đại môn, chỉ đêm trăng tròn mới có thể mở ra, người cầm trong tay tiên bài mộ chỉ có đêm trăng tròn mới có thể tiến vào.
Triệu Thụy tính toán, đêm trăng tròn là mười lăm âm lịch, hiện tại đã mười bảy, nếu muốn đi vào phải đợi một tháng sau mới được.
Hắn cũng không cấp bách, viễn cổ bảo vật được lưu giữ trong tiên ma mộ viên, so với kho của ngân hàng còn muốn tốt hơn, sớm một chút chậm một chút cũng chả ảnh hưởng gì lớn, nhiều nhất chính là trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, hồi hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top