159. Chiến hỏa đồ thán khắp âm dương (2)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Chiến hỏa đồ thán khắp âm dương (2)

Nơi nơi tiên giới đã là như thế, Tuyết Cốt Thành tập trung ma tu sống lại càng khó tấn công hơn. Trong tòa thành này, dù là một người bán rượu hay bán hàng rong cũng là tu sĩ thân kinh bách chiến, đã từng giết thiên ngoại thần. Ở đây còn có Ngư Hồng Đường, nói là bất khả xâm phạm cũng không ngoa.

Sâu trong Ma Cung một mảnh yên tĩnh, Ngư Hồng Đường từ bên ngoài mang theo một thân huyết tinh đi vào, hai tay cầm một đao một kiếm, kéo ra một đường máu như rải hoa.

Nàng cắm Nhật Vẫn và Nguyệt Lạc xuống hai bên ngự tòa huyền bạc, đứng nghe tu sĩ sau lưng bẩm báo xong, phất tay nói: "A Uyên ca ca đang ở Tử Vi Các sao... Ta biết rồi, lui xuống đi."

Cô nàng ngồi xuống ngự tòa, sát khí quanh thân chưa tan, hung dữ lầm bầm: "Thanh Nhi ca ca... còn ngươi, rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi?"

Nàng liếc ra sau, thấy tu sĩ kia vẫn chưa đi, hỏi: "Làm sao, còn chuyện gì nữa?"

Người nọ do dự một chút, thấp giọng nói: "Đế Quân, Tuyết Cốt Thành chúng ta đã khai chiến với thiên ngoại nhân đến tháng thứ tư, trong thành ít nhiều có việc phải thương nghị lần nữa, muốn thỉnh Đế Quân định đoạt."

"Ta định đoạt?" Ngư Hồng Đường kinh ngạc bật cười, ngồi nghiêng người chống cằm, "Các ngươi có thật sự nghe theo ta đâu. Ta đi đầu chém chém giết giết là được rồi, trong thành còn chuyện gì cần ta định đoạt? Sài Tử Bức ăn hại kia để làm gì?"

"Chuyện này..." Sắc mặt tu sĩ kia càng thêm khó xử, lẩm bẩm hai tiếng, toát mồ hôi nói, "Đế Quân có điều không biết, kỳ thật... là Sài Tả hộ tòa phái tiểu nhân đến đây! Trong đại điện đã rối loạn ầm ĩ, Tả hộ tòa sợ không kìm được, thỉnh ngài đến trấn áp một chút."

Ngư Hồng Đường nhướng mày.

Hay thật, hóa ra là gọi nàng đến hù dọa người ta.

Ngư Hồng Đường rút Nhật Vẫn Nguyệt Lạc, dùng ánh mắt bảo tu sĩ kia dẫn đường, bước ra ngoài. Nàng chưa vào đến chính điện của Ma Cung, từ xa xa đã nghe tiếng la hét ồn ào. Trong điện náo loạn như nồi cám heo, mấy trụ cột của Tuyết Cốt Thành đang chỉ vào mặt nhau, mắng chửi đến đỏ mặt tía tai.

Ngư Hồng Đường hỏi tu sĩ dẫn đường: "Cãi cọ chuyện gì vậy?"

Tu sĩ thấp giọng nói: "Chuyện an bài các tán tu tiên giới chạy nạn đến Âm Uyên ạ."

Ngư Hồng Đường đã hiểu.

Tiên nhân Bàn Vũ giáng trần đã bốn tháng qua, nơi nơi đều là chiến hỏa. Tuy Kim Quế Cung và Thức Tùng Thư Viện đã dốc sức bảo vệ các vùng phụ cận, vẫn có rất nhiều tán tu cùng môn phái nhỏ yếu không chống đỡ nổi.

Một khi bị tiên nhân Bàn Vũ bắt được, kết cục chỉ có bị âm thạch luyện hóa thành lô đỉnh, sống không bằng chết. Có lẽ là Lận tiểu tiên quân nhân từ từng lập tông môn bảo vệ người âm thể đã mang đến một tia hy vọng, hầu hết tán tu bình thường ở tiên giới đều đến Âm Uyên cậy nhờ Tuyết Cốt Thành.

Từ mấy ngày trước đã có hàng ngàn người tụ tập ở trước Âm Uyên. Đại đa số còn yếu đến mức không đủ tu vi để lội qua dòng nước lạnh của Hồng Liên Uyên, đến được dưới cửa thành. Bọn họ đành ngồi lại trước Âm Uyên, có người mệt mỏi rã rời, có người quỳ xuống đau khổ cầu xin Tuyết Cốt Thành mở cửa, tiếp bọn họ vào.

Đây chỉ là một phần nhỏ. Phía sau còn có làn sóng chạy nạn dìu già dắt trẻ đang hướng về đây. Nếu chờ thêm mười ngày nửa tháng, mấy vạn tán tu từ khắp năm hồ bốn bể ùn ùn kéo đến cũng đủ phá hỏng vách núi trước Hồng Liên Uyên.

Phải xử lý việc này như thế nào đã trở thành vấn đề gây tranh cãi dữ dội trong Tuyết Cốt Thành suốt hai ngày qua. Một người đàn ông cao to như tháp sắt, mặt mày dữ tợn đấm một phát lên cột điện, mắt hổ trợn lên: "Một đám tán tu chạy nạn chỉ biết xu lợi tị hại thôi, đâu ra bản lĩnh, đâu ra can đảm? Trong Tuyết Cốt Thành đến cả người quét rác cũng không sợ chết, không có chỗ cho một đám vô dụng!"

Một tu sĩ trắng trẻo mập mạp khác lắc đầu: "Ôi chao lão Mục, không thể nói như vậy! Cầu sinh là bản năng con người, năm xưa không phải rất nhiều huynh đệ chúng ta cùng đường mới tìm đến Quân Thượng đó sao!"

Lập tức có một nữ tu mặc võ phục phụ họa: "Trình huynh nói không sai, dù không cho bọn họ vào thành thì tối thiểu cũng đưa đến hậu phương Tuyết Cốt Thành."

"Đưa đến hậu phương? Não ngươi bị chó gặm rồi à!" Người đàn ông được gọi là "lão Mục" gào lên, "Ai dám đảm bảo trong đám người này không có nội gián của thiên ngoại thần, chờ đâm sau lưng chúng ta?"

Lời này vừa dứt, lại có mấy người liên tục gật đầu. Có người âu sầu nói: "Hơn nữa, trước kia chúng ta giằng co với tiên đạo là mặt hướng đông nam, lưng dựa tây bắc. Hiện giờ thiên ngoại thần trên đỉnh đầu, phía nào là hậu phương đây?"

"Ôi..." Sài Nga không xương mà nằm ườn trên ghế cao, một tay ôm bầu rượu, một tay xoa thái dương, mắt trợn trắng ngán ngẩm nhìn trời.

Y uể oải vỗ vỗ tay vịn: "Được rồi được rồi... Con mẹ nó, câm miệng hết đi."

Đột nhiên, giữa tiếng cãi vã ầm ĩ chợt truyền đến một giọng nói mỏng manh, không hề ăn khớp với những tiếng gầm rống nãy giờ: "... Nhưng mà, những, những tán tu đó đều rất yếu. Bọn họ khó khăn lắm mới chạy được đến đây, nếu bị đuổi đi, bọn họ đều sẽ rơi vào tay thiên ngoại thần!"

Đó là một thanh niên cao gầy, mặt đỏ bừng vì căng thẳng, xem tu vi thì chỉ mới Dẫn Khí tầng tám, yếu như một con kiến, bóp nhẹ là chết.

Tiếng nghị luận lập tức dừng lại, tu sĩ Tuyết Cốt Thành không khỏi muôn mặt nhìn nhau. Có người chau mày: "Ai đây?"

Người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Là người ở ngoại môn Hư Vân."

Lão Mục khinh thường nhếch cười, ra vẻ hung thần ác sát giơ nắm đấm lên: "Nhãi con, ngươi nghĩ nơi này là Thái Thanh Đảo sao? Thấy giẻ rách bay đến cũng giữ lại à?"

Một thiếu niên khác kéo thanh niên kia ra sau: "Thường ca, đừng nói nữa."

Thanh niên họ Thường vẫn không cam lòng: "Tiểu Giang! Ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi đã quên trước kia làm sao chúng ta sống sót được à? Nếu không phải đại sư huynh chịu thu nhận đám người âm thể cùng đường, ngươi, ta đều đã chết. Tiểu Giang, chẳng lẽ bây giờ ngươi tu vi cao rồi lại quên sạch chuyện cũ sao?"

Thẩm Tiểu Giang ngập ngừng cúi đầu: "Không phải..."

Không phải, hai chuyện này khác nhau.

Âm thể ở tiên giới suy cho cùng là thiểu số. Nói khó nghe một chút, người âm thể có thể sống sót tìm đến Thái Thanh Đảo có lẽ chẳng đến ba phần. Hư Vân có một Tông chủ cách phi thăng nửa bước, có các sư huynh sư tỷ tài hoa hơn người, hơn nữa khi đó thế đạo thái bình... cưu mang mấy trăm người âm thể không phải là chuyện bất khả thi.

Lại nói, âm thể như bọn họ đã quen bị kỳ thị và áp bức, đều từng dạo mấy vòng trước Quỷ Môn Quan, ai nấy đều thật lòng xem đại sư huynh là một vị thần mà cảm kích, xem mọi người ở ngoại môn là người một nhà. Nếu xảy ra hiểm họa, mọi người đều sẽ không tham sống sợ chết.

Mà hiện tại, những người đang xin tị nạn này lại khác.

Bên ngoài là chiến hỏa bay loạn, thiên ngoại thần như hổ rình mồi; bên trong tán tu đông đến hàng ngàn, hàng vạn, tu vi phẩm hạnh đều không đồng đều. Lòng người khó đoán, nếu thật sự mở rộng cửa tiếp nhận mọi người, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Tuyết Cốt Thành hoàn toàn có thể bị kéo sụp...

"Được rồi được rồi, câm miệng." Sài Nga bất thình lình đập mạnh hai cái, nhíu mày đứng dậy, "Các ngươi muốn nói gì ta đều biết hết rồi, nhìn xem, Đồ Thần Đế Quân đứng ngoài cửa nghe được nửa ngày rồi, các ngươi cũng yên tĩnh chút đi."

Ngư Hồng Đường từ bên ngoài bước vào, gương mặt thanh tú tựa hồ phủ một tầng sương lạnh. Tu sĩ Tuyết Cốt hai bên quả nhiên ngượng ngùng ngậm miệng, Sài Nga lại đuổi thêm một câu, mọi người có bất mãn cũng đành xám xịt lui xuống.

Đợi đến khi mọi người tản đi hết rồi, Sài Nga nhỏ giọng thở dài với Ngư Hồng Đường: "Kỳ thật, an toàn nhất vẫn là đuổi hết đám người ngoài kia đi. Tin tức truyền ra, sẽ không ai dám mò đến Tuyết Cốt Thành nữa."

Ngư Hồng Đường nói: "Nhưng ngươi sợ Thanh Nhi ca ca trở về sẽ mắng ngươi."

Sài Nga thở ngắn than dài, uống nốt mấy ngụm rượu cuối cùng: "Chứ còn gì nữa."

Thẩm Tiểu Giang vẫn nán lại không đi, trầm giọng nói: "... Nói về gánh nặng, người âm thể ở ngoại môn Hư Vân bọn ta nặng hơn bất kỳ ai."

Sài Nga chép miệng: "Nhưng Quân Thượng sẽ không bao giờ vứt bỏ các ngươi."

Ngón tay y lại chọc chọc vào ngực mình: "Nhìn ta đây, giá áo túi cơm, ăn chơi trác táng, Quân Thượng vẫn nuôi ta đó thôi."

Thẩm Tiểu Giang chợt ngẩng đầu: "Nhưng Sài Nga đại ca rất lợi hại mà!"

"Ta... Ta cũng muốn mình mạnh hơn một chút, ít nhất có thể giúp các ngươi chống đỡ ngoại địch, không làm một gánh nặng." Thiếu niên lại nhìn đôi tay của mình, năm ngón siết chặt thành quyền, không cam lòng nói, "Trước đây đại sư huynh đã giao phó chuyện này cho ta, muốn ta gánh vác ngoại môn Hư Vân, nhưng ta..."

"Không trách ngươi được, nhóc con." Sài Nga uống đến say khướt, ôm Thẩm Tiểu Giang ha hả cười, "Trong hai ba năm có thể từ Dẫn Khí đột phá đến đỉnh Khai Quang, tiến thêm một bước là có thể kết đan rồi... Nếu không phải thời loạn, ngươi chắc chắn là một thiên tài lưu danh sử sách."

"Kẻ vô dụng là ta." Y thở dài, "Nếu Quân Thượng ở đây, ngài chắc chắn sẽ có quyết sách sáng suốt hơn."

=========

Lục Hoa Châu, Kim Quế Cung.

Hoa quế bên trong Kim Quế Cung lại đến mùa nở rộ, tầng tầng cánh hoa vàng ươm chen chúc trên đầu cành. Chỉ là năm nay gió thu ít nhiều mang theo sát khí, ngay cả hương thơm nồng đượm cũng không át được sự căng thẳng trong không khí.

Bên trong Kim Quế Cung, trước chính điện, một bóng người mảnh khảnh khoác áo choàng dày rộng đi đến, không thấy rõ gương mặt. Hiện giờ Lục Hoa Châu phòng bị nghiêm ngặt, huống hồ là Kim Quế Cung. Bốn thủ vệ áo vàng đứng trước cửa lập tức giương giáo, chỉ thẳng vào ngực kẻ đang đến gần.

"Đứng lại! Ngươi vào đây bằng cách nào?"

"Kim Quế Cung là cấm địa mà cũng dám xông vào! Mau bỏ mũ trùm xuống!"

Người nọ cúi đầu, từ trong áo choàng thò ra một bàn tay thon gầy, kéo mũ trùm xuống, để lộ ra gương mặt thanh tú nhã nhặn.

Sắc mặt thủ vệ hòa hoãn lại: "Thì ra là Lận tiểu tiên quân."

Lận Phụ Thanh gật đầu chào hỏi: "Làm phiền, ta muốn gặp Tiên Thủ của các ngươi..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã hướng về phía sau, lóe lên ý cười: "A, đây rồi. Các ngươi lui xuống đi."

Nhóm thủ vệ quay đầu lại, quả nhiên thấy Lôi Khung Tiên Thủ đang bước nhanh đến.

"Chuyện này..." Dù sao cũng là người đang mang nhiệm vụ, sao có thể nghe theo Lận Phụ Thanh mà lui xuống thật. Bọn họ thu giáo, đứng nghiêm chỉnh hành lễ với Tiên Thủ.

Không ngờ, Lỗ Khuê Phu miệng hô: "Quân Thượng!" Thân hình cao lớn đột nhiên hạ một gối quỳ xuống trước mặt Lận Phụ Thanh, "Mới rồi cung nhân thất lễ mạo phạm, Quân Thượng thứ tội."

"..."

Lận Phụ Thanh không dám nhìn thẳng.

Trong lòng hắn vừa buồn cười vừa phiền não, phất tay áo thở dài: "Lôi Khung, Lỗ Tiên Thủ! Ngài làm gì vậy?"

Cho dù kích động khi thấy Quân Thượng xuất hiện sau bốn tháng mất tăm mất tích thì cũng không thể làm trò này trước mặt đệ tử Kim Quế Cung nhà mình chứ! Uy nghiêm mất hết rồi, sau này còn muốn làm Tiên Thủ kiểu gì?

Quả nhiên, bốn thủ vệ Kim Quế Cung cũng xấu hổ nhìn nhau, chân cẳng mềm nhũn. Tuy đã biết có nhân duyên từ đời trước, nhưng nhìn Tôn Thủ nhà mình kính sợ gọi Lận tiểu tiên quân là "Quân Thượng", bọn họ vẫn không khỏi cảm thấy... kỳ cục đến nổi hết da gà.

Vấn đề quan trọng nhất là —— Tiên Thủ nhà mình đã quỳ rồi, bọn họ còn dám đứng sao?

Lận Phụ Thanh còn đang vất vả khuyên nhủ Lỗ Khuê Phu đứng dậy thì bốn thủ vệ kia cũng đã sợ hãi mà quỳ xuống theo.

Lận Phụ Thanh: "..."

......

Một lúc sau, Lỗ Khuê Phu dẫn Lận Phụ Thanh vào bên trong, chu đáo hầu Quân Thượng cởi áo choàng treo một bên, lại đứng sang một bên.

Lận Phụ Thanh tùy ý ngồi xuống sập, ngước mắt nhìn một cái, vỗ vỗ xuống bên cạnh: "Lôi Khung, ngồi đi."

Lỗ Khuê Phu quỳ xuống đất: "Thần có tội, thần không dám."

Lần trước kết bè kết phái với Ngư Hồng Đường lừa Quân Thượng, còn chưa tính sổ xong.

"... Vậy quỳ đi."

Lận Phụ Thanh cũng hết cách, đơn giản đứng dậy, vén vạt áo, ngồi xuống đất đối diện với Lỗ Khuê Phu: "Ngươi quỳ, cô gia ngồi."

Lỗ Khuê Phu trầm giọng nói: "Quân Thượng, mặt đất lạnh lẽo."

Lận Phụ Thanh làm như không nghe thấy, tự nói: "Ta biết vì sao ngươi giúp Ngư Hồng Đường nhốt ta lại... Không chỉ vì đời trước ta chết thảm."

Lỗ Khuê Phu trầm mặc lắng nghe, hai bàn tay ấn xuống đất, ầm thầm thúc đẩy linh lực lan ra. Nền đá lạnh lẽo ấm dần lên.

"..." Lận Phụ Thanh hít một hơi, khóe mắt giật giật.

Chậc, vị hộ tòa này của hắn đúng là lợi hại, lúc làm bậy thì gan to tày trời, lúc cáo tội thì quỳ mọp, làm một cái hũ nút không rên tiếng nào, khiến hắn muốn mắng mỏ xử phạt gì cũng không nỡ xuống tay.

Lận Ma Quân bất đắc dĩ ấn giữa đầu mày, lắc đầu nói tiếp: "... Người Bàn Vũ xâm nhập từ thượng giới, dù tiêu diệt thể xác ở đây, bọn họ cũng dễ dàng thoát thân. Muốn thật sự đả thương bọn họ, chỉ có một cách —— tấn công thần hồn."

"Ngươi đang sợ chuyện này."

Lận Phụ Thanh biết rõ thần hồn của mình mang thương tích, phạm chút tâm ma cũng hộc máu lung tung. Nếu cuốn vào trận chiến thần hồn này, nói giảm nói tránh là nguy hiểm trùng trùng, nói thẳng ra là hắn chỉ có nước chết. Lỗ Lôi Khung hẳn đã sớm nghĩ thông suốt chuyện này, vậy nên mới không tiếc xuống tay với Quân Thượng, dù thế nào cũng muốn bứng hắn ra khỏi cuộc chiến.

Lỗ Khuê Phu mặt không đổi sắc, vẫn dập đầu nói: "Quân Thượng anh minh, thần có tội, thần đáng chết muôn lần."

Lận Phụ Thanh rốt cuộc tức đến bật cười: "Cô gia còn không biết ngươi có tội sao? Ngươi không còn câu nào khác à!?"

Lỗ Khuê Phu bèn ngước mắt lên, nghiêm túc nói: "Như ngài nói... nếu Quân Thượng đã đến gặp Lôi Khung, thần mang tội chết muôn lần cũng sẽ không để Quân Thượng rời đi."

Lời còn chưa dứt, linh lực dưới tay ông đã chuyển động, một kết giới phức tạp lập tức bao vây Ma Quân, khóa chặt trên đỉnh đầu.

"Ngươi...!" Lận Phụ Thanh suýt thì sặc gió, kinh ngạc trước sự lì lợm của người này, lại còn muốn nhốt hắn thêm lần nữa à?

Lỗ Khuê Phu giữ nguyên gương mặt nghiêm túc bình tĩnh, ngay ngắn mà quỳ: "Thần đáng chết, tùy Quân Thượng xử lý."

Lận Phụ Thanh: "..."

Sao trước đây hắn không biết ông ta có thể vô lại đến mức này??

Lận Phụ Thanh chau mày: "... Ngươi hồ đồ à? Nếu ta thật sự muốn đối đầu trực diện với tiên nhân Bàn Vũ thì cần gì chờ đến tận hôm nay."

Lúc này sắc mặt Lỗ Khuê Phu mới thả lỏng. Ông ta lại dùng đầu gối tiến lên nâng Lận Phụ Thanh dậy: "Quân Thượng bớt giận. Nếu ngài đến Kim Quế Cung là có điều phân phó, cứ hạ lệnh là được."

Lận Phụ Thanh thuận tay kéo ông ta cùng đứng lên: "Hiện giờ tiên giới và đám thiên ngoại thần Bàn Vũ giao tranh ác liệt, bề ngoài có vẻ giằng co, nhưng thật ra chỉ dựa vào chí khí anh dũng của tu sĩ tiên giới và sự tự cao tự đại của người Bàn Vũ, chung quy không phải kế lâu dài."

Lỗ Khuê Phu gật đầu nói: "Tu vi chênh lệch quá lớn, nếu không có đường xoay chuyển... không đến năm năm, Dục giới sẽ lộ ra dấu hiệu suy tàn."

Ông nói xong lại nhìn Quân Thượng, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong. Quân Thượng đã nói không có ý định đánh trực diện với tiên nhân Bàn Vũ, mà còn biến mất suốt bốn tháng, vậy...

Lận Phụ Thanh nhìn thấu nghi vấn của Lỗ Lôi Khung, vẻ mặt vững vàng thấy rõ: "Bốn tháng qua ta bế quan suy ngẫm, giờ đến ngươi nghe ta nói."

"Đầu tiên, sách sử Bàn Vũ chép rằng: Đạo sinh âm dương."

Hễ có dương thì sẽ sinh âm, âm dương tương ứng, đó là đạo lý của Bàn Vũ giới, cũng là đạo lý Dục giới vẫn luôn truyền dạy.

"Thế gian có dương khí, tương ứng có âm khí." Lận Phụ Thanh vừa nói vừa lấy một khối linh thạch trong túi càn khôn ra, "Linh thạch mà tiên giới ta thường dùng có chứa khí thuần dương, còn thứ mà tiên nhân Bàn Vũ dùng để bức bách tu sĩ đọa ma chính là thứ đối ứng với linh thạch – âm thạch."

Ánh mắt Lỗ Khuê Phu sáng lên: "Không sai."

"Còn nữa, sách sử Bàn Vũ chép: Vạn vật đều sinh ra từ dương." Ma Quân dừng một chút, "Nhưng ta cảm thấy không đúng. Tại sao vạn vật lại nhất định phải sinh ra từ dương? Chẳng lẽ không có sinh linh nào được diễn hóa từ âm khí sao?"

Lỗ Khuê Phu thoáng kinh ngạc: "Quân Thượng đang nói đến... âm yêu?"

"Không." Lận Phụ Thanh sắc mặt bình thản, "Ta đang nói, âm thể."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top