60. Lừa xám chở kiếm tìm lên núi (2)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Lừa xám chở kiếm tìm lên núi (2)
Hư Vân, Thính Hạc Phong.
"Hửm?"
Diệp Hoa Quả từ sau gốc cây bước tới, tò mò ngồi xổm bên cạnh Tuân Minh Tư. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu yêu đồng cả người đeo ngọc thạch lấp lánh ngồi trên ngọn cây: "Tam sư huynh, Xuân, Xuân Nhi lại, lại lại lại kể chuyện xưa cho huynh nghe à?"
"Ừm, hắn biết rất nhiều thứ, đang kể về chuyện giữa Diệp Kiếm Thần và Sâm La Thạch Điện năm xưa." Tuân Minh Tư ngồi sang một bên chừa chỗ cho nàng, nhẹ giọng hỏi, "Sư muội sao lại đến đây?"
Diệp Hoa Quả vỗ vỗ hộp thuốc sau lưng, sau đó cất vào túi càn khôn: "Tiểu đệ tử dưới Thính Hạc Phong của huynh bị âm yêu đả thương, muội mới trị xong, tiện đường đến thăm tam sư huynh."
Nàng hướng về phía Thân Đồ Lâm Xuân, ngượng ngùng cười một cái: "Ta ta, ta nghe kể chuyện nữa, được không?"
"Cứ nghe." Tiểu yêu đồng nhe răng cười, vòng cổ lắc lư theo, "Dù sao lỗ tai cũng mọc trên đầu ngươi mà. Khụ, ta nói đến đâu rồi?"
......
Đó là chuyện cách đây mấy chục năm.
Chuyện xưa của Thân Đồ kể ra thì rất dài, trước hết phải nói về một tập tục cổ xưa của Sâm La Thạch Điện. Mọi người đều biết, mỗi thế hệ Sâm La Thạch Điện đều có một nam một nữ cùng chấp chưởng. Thiếu nam thiếu nữ được chọn sẽ bỏ đi họ cũ của mình, thay một họ mới. Nam phong Kim Đồng, họ Thân Đồ. Nữ phong Ngọc Nữ, họ Vu.
Từ xưa đến nay, Kim Đồng Ngọc Nữ được truyền thừa thông qua một phương thức tà dị mà mỹ lệ vô cùng. Khi Kim Đồng, Ngọc Nữ đương nhiệm qua đời, đệ tử Thạch Điện sẽ đeo mạng đen, hát vang điếu văn, rắc tiên thủy, dệt tiên hoa, cuối cùng đưa thi thể vào thánh hỏa Sâm La, thiêu cho đến khi chỉ còn khung xương. Sau khi lửa thánh tắt, trên xương trắng sẽ hiện lên di ngôn mà người đó đã dùng linh lực khắc lên trước khi chết, cùng với một cái tên. Đó chính là "Kim Đồng" hoặc "Ngọc Nữ" đời kế tiếp.
Linh lực khắc cốt, sau khi qua đời mới hiển lộ, thứ nhất là để tỏ rõ ý chí, thứ hai là để tránh cho di ngôn của Kim Đồng Ngọc Nữ bị làm giả.
Tập tục rợn người này được giáo chúng Sâm La Thạch Điện gọi là —— "Người chết trò chuyện".
Diệp Hoa Quả tái mặt, lẩm bẩm nhắc lại: "Người... người chết trò chuyện..."
Nàng rùng mình, xoa xoa cánh tay, hoảng sợ nói: "Cảm, cảm giác đau quá! Vậy vậy vậy Xuân Nhi, ngươi... có phải cũng đã..."
Tiểu yêu đồng bật cười: "Ta còn nhỏ mà. Hiện giờ tiên giới lại thái bình, sẽ không chết nhanh thế đâu! Nên ta vẫn chưa khắc cốt."
Lời này của hắn, giọng điệu cực kỳ tự nhiên, nhưng trái tim Tuân Minh Tư lại vô cớ đập mạnh hơn ——
Không biết có phải ảo giác hay không, y dường như cảm thấy Thân Đồ vừa quét mắt sang nhìn mình một cái. Ánh mắt đó chất chứa cảm xúc quá nồng liệt, Tuân Minh Tư nhất thời không thể lý giải.
Không để cho Tuân Tam kịp hồi phục tinh thần, Thân Đồ Lâm Xuân đã tiếp tục câu chuyện.
Lại nói, tên họ của Kim Đồng đời trước đã dần rơi vào quên lãng; nhưng Ngọc Nữ đời trước chính là một giai thoại truyền kỳ ở tiên giới. Ngọc Nữ phương danh(1)... Vu Miểu.
Nếu so với tuấn nam mỹ nữ khắp tiên giới, dung mạo Vu Miểu không thể tính là tuyệt sắc khuynh thành, nhưng nàng tài giỏi hơn người, phẩm hạnh đoan chính, dịu dàng mà không kém phần quả cảm, chắc chắn là Ngọc Nữ được đệ tử Thạch Điện kính yêu nhất trong ngàn năm qua.
Không chỉ có đệ tử Sâm La Thạch Điện kính ngưỡng nàng mà rất nhiều thanh niên tài hoa ở tiên giới cũng si cuồng Miểu Ngọc Nữ. Về tâm thế, ngay cả phượng hoàng tuyết của Mục gia Mục Tình Tuyết cũng phải thua kém nàng một bậc.
Đáng tiếc, Ngọc Nữ vốn chú định cả đời phụng sự Thạch Điện, không hề để mắt đến những người theo đuổi mình. Dù là công tử thế gia hay tán tu phong lưu, không ai có thể lay động trái tim thanh khiết của nàng.
Cho đến một đêm cách đây ba mươi năm, xảy ra một chuyện làm chấn động toàn cõi tiên giới.
—— Vị Cốc chủ Kiếm Cốc Diệp Phù xưa nay dốc lòng tu hành, một lòng ngộ kiếm, đột nhiên cầu hôn với Sâm La Thạch Điện, xin cưới Ngọc Nữ Vu Miểu.
—— Sau khi bị cự tuyệt, đêm đó rút kiếm bổ đôi đại môn của Sâm La Thạch Điện, trước mặt bao nhiêu người, quang minh chính đại ôm Miểu Ngọc Nữ bỏ chạy.
—— Miểu Ngọc Nữ từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ rơi lệ, như bi như hỉ. Dù nàng không chủ động đi theo Diệp Phù, nhưng lúc bị Diệp Phù ôm lấy cũng không hề giãy giụa kháng cự.
"Này..."
Kể đến đây, gương mặt Thân Đồ Lâm Xuân tràn ngập phẫn hận, Tuân Tam và Diệp Tứ đều sợ ngây người.
Chuyện này nghe cứ như mấy câu chuyện hiệp khách giang hồ cũ rích ở phàm giới, không ngờ lại có thể phát sinh ở tiên giới, nghe hoang đường vô cùng.
Diệp Hoa Quả không nhịn được thúc giục: "Sau, sau đó thì sao?"
Một đêm đại chiến kinh hoàng, mười trưởng lão Sâm La Thạch Điện tức giận xông trận. Diệp Phù một tay ôm Miểu Ngọc Nữ trong lòng, một tay vung kiếm nghênh chiến. Hai bên đánh nhau dữ dội đến tận canh ba, bầu trời chợt xảy ra dị tượng, mây giông kéo tới.
Mọi người đều sợ hãi, trường kiếm trong tay kiếm tu run lên, lần lượt rơi xuống đất. Nhưng Diệp Phù cười to, phá cảnh tiến vào Độ Kiếp kỳ, ôm Ngọc Nữ chạy đi giữa cảnh kiếm quang lôi ảnh. Từ đó, danh tiếng "Kiếm Thần" Diệp Phù truyền đi khắp tiên giới.
Tuân Minh Tư lẩm bẩm: "Trước kia ta chỉ nghe nói thánh nữ tiền nhiệm của Sâm La Thạch Điện phản giáo rời điện, đến nay không rõ tung tích, hóa ra nội tình là như thế..."
Thân Đồ Lâm Xuân từ trên cây nhảy xuống, phục sức trên người "đinh đang" va vào nhau, hừ giọng: "Chuyện mất mặt như vậy, các trưởng lão không dám tiết lộ đâu."
Diệp Hoa Quả nghe đến mê mẩn, gương mặt ửng đỏ: "Vậy... vậy Diệp Kiếm Thần và Miểu Ngọc Nữ hiện giờ là một đôi phu thê hạnh phúc à?"
"... Không." Sắc mặt Thân Đồ Lâm Xuân ảm đạm, siết chặt nắm tay, "Năm đó Thạch Điện định tội 'phản nghịch' và 'xúc phạm thần linh', ra lệnh truy bắt Miểu Ngọc Nữ và Diệp Phù. Mười tám năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Miểu Ngọc Nữ... mất tích rồi."
Diệp Hoa Quả "A" một tiếng, đau lòng che miệng.
Thân Đồ Lâm Xuân: "Diệp Phù vẫn luôn đi tìm nàng, cả Thạch Điện cũng vậy. Mấy năm đầu còn có tung tích để lần theo, nhưng đột nhiên, Miểu Ngọc Nữ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể tìm được..."
Vu Miểu mất tích, truyền thừa thông qua "Người chết trò chuyện" cũng đoạn tuyệt, đành phải tạm thời tuyển chọn một người từ trong giáo chúng Thạch Điện, cuối cùng chọn em gái của Vu Miểu, Vu Mật, làm tân nhiệm Ngọc Nữ.
Nhưng sự kiện Ngọc Nữ mất tích này chính là một vết sẹo đối với Sâm La Thạch Điện.
"Đều là vì cái tên khốn nạn Diệp Phù kia! Năm đó nếu ông ta không khua môi múa mép lừa được trái tim của Miểu Ngọc Nữ, Ngọc Nữ đã không đến nỗi sinh tử không rõ...!"
Thân Đồ Lâm Xuân hận đến nghiến răng nghiến lợi, vành mắt đỏ lên, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi: "Ta hận không thể băm thây vạn đoạn cái tên khốn kia!!"
"Đừng khóc, đừng khóc..." Tuân Minh Tư bất đắc dĩ dỗ dành, nhưng kỳ thực y cũng bó tay với cái đồ mít ướt này, tức giận cũng khóc mà đau lòng cũng khóc.
"Theo lời ngươi nói, Miểu Ngọc Nữ và Diệp Kiếm Thần thật sự yêu nhau, ngươi cũng... A?" Tuân Tam vốn đang muốn an ủi tiểu yêu đồng, đột nhiên dừng lời, ngạc nhiên hỏi, "Chẳng lẽ Diệp Kiếm Thần mai danh ẩn tích bấy lâu là vì..."
"Ừm." Thân Đồ Lâm Xuân hừ hừ lau nước mắt, bực bội nói, "Ổng băng đèo lội suối đi tìm bà nhà đó."
......
Lận Phụ Thanh nâng tay áo châm cho Kiếm Thần một chén trà, đẩy qua: "Vậy, Diệp Kiếm Thần lần này hiện thân, chẳng lẽ đã tìm được tôn phu nhân rồi?"
Kiếm Thần chau mày cười khổ: "Vẫn chưa. Đời trước ta tìm nàng hơn trăm năm, đến đoạn thời gian cuối cùng mới miễn cưỡng dò ra được chút dấu vết. Vu Miểu vợ của ngô, sợ là... không còn ở nhân thế từ lâu rồi."
Khi nói chuyện, ánh mắt ông lãng đãng, phảng phất như nhìn về nơi xa, vẻ mặt hồi ức xen với một ít thống khổ, tựa như không còn là cái vị Kiếm Thần tiêu sái, giữa lôi kiếp ôm vợ phá địch mà đi kia nữa. Người tu tiên dung mạo bất lão, Diệp Phù năm đó rõ ràng là một người đàn ông điển trai hào hoa, nhưng người đang ngồi trước mặt Ma Quân và Tiên Thủ này, tóc mai ngả xám, giữa mày tràn ngập nét tang thương.
"..."
Nhìn dáng vẻ này, Lận Phụ Thanh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, cân nhắc lựa lời khuyên giải, nhưng rồi cảm thấy một câu "xin nén bi thương" lại quá mức đơn bạc vô dụng. Hắn nhìn lén Phương Tri Uyên, chợt nghĩ nếu đời trước mình chết trong tay chân thần ở Tuyết Cốt Thành, Tri Uyên... Nghĩ đến đây, Lận Phụ Thanh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Diệp Phù uống một ngụm trà, chén còn ở trên môi, lại một lần nữa nặng nề mở miệng: "... Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Miểu Ngọc Nữ là thê tử của Diệp Phù ta, cho dù nàng có thật sự hóa xương trắng ở nơi nào đó, ta cũng phải đích thân đưa ra an táng."
"Nhưng đến giờ ta vẫn không biết nàng đang ở đâu... Diệp mỗ hôm nay mạo muội quấy rầy hai vị là vì muốn phó thác con gái, ngày mai lại tiếp tục lên đường tìm tung tích vợ ta."
"... Con gái?" Lận Phụ Thanh không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, suýt đánh rơi ấm trà trong tay. Hắn vậy mà chưa từng nghe Diệp Kiếm Thần có cả con gái!
Lận Phụ Thanh quay sang người bên cạnh, Phương Tri Uyên cũng khiếp sợ nhìn hắn. Y hiển nhiên đang nhớ tới chuyện gì: "Nói vậy..."
Diệp Phù đứng dậy vái dài: "Vu Miểu vợ ta từng hạ sinh cho ta một đứa con gái, cha con ta cũng đã thất lạc từ lâu, đời trước trằn trọc gần trăm năm mới biết nó còn ở nhân thế..."
"Con gái của Diệp Phù, chính là Diệp Hoa Quả Diệp tứ cô nương của quý Hư Vân Tông. Mấy năm nay được hai vị ít nhiều chăm sóc, Diệp Phù cảm kích trong lòng, đại ân không có gì báo đáp."
......
"Hắt xì!"
Trên Thính Hạc Phong cách đó không xa, cô nương áo lục nhát gan nói lắp hắt hơi một cái, khó hiểu xoa xoa mũi.
......
"......"
Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đối diện không nói nên lời.
Phương Tri Uyên rốt cuộc nhịn không được trừng mắt: "Diệp Kiếm Thần... chắc không!?"
Diệp Phù: "Chắc chắn."
Diệp là họ lớn, tuy Diệp Hoa Quả là cô nhi không biết cha mẹ là ai, tư chất kiếm thuật quả thực siêu phàm, nhưng bọn họ cũng không dám nghĩ theo hướng này.
Vậy là, cái vị Kiếm Cốc Hiên Viên Ý kia nói bậy nói bạ trúng tùm lum tùm la rồi...
"Được... Nếu đã vậy, thỉnh Diệp Kiếm Thần chờ một chút." Lận Phụ Thanh trấn định lại, "Ta... Ta lập tức gọi Hoa Quả..."
Diệp Phù giơ tay ngăn lại: "À... Chuyện này không cần. Diệp Phù hôm nay đến đây không phải vì muốn cha con tương ngộ."
"... Hả?" Lận Phụ Thanh nhíu mày, "Diệp Kiếm Thần nói vậy là có ý gì?"
Diệp Phù thấp giọng cười khẽ hai tiếng, rũ mắt thở dài: "... Ta đi chuyến này không biết tới ngày nào mới có thể trở về. Diệp Phù và Miểu Ngọc Nữ đã thề sống chết có nhau, nếu nàng đã bỏ mình, ta tất nhiên muốn đi cùng nàng."
"..."
"Con gái Hoa Quả của ngô đã nên người, nếu nó có thể quên luôn cha mẹ, ở lại Hư Vân Tông thì quá tốt... vô cùng tốt. Biết mình có một mẫu thân đã chết và một phụ thân sắp không rõ sống chết chỉ tăng thêm bi thương mà thôi, không cần thiết."
Lận Phụ Thanh im lặng một chút, thận trọng mà trấn tĩnh nói: "Nếu Kiếm Thần muốn đến để gửi gắm cô nhi thì không cần. Hoa Quả là sư muội của chúng ta, chăm sóc nàng là bổn phận của chúng ta."
"Chỉ là... trên đời vẫn còn máu mủ ruột rà, chuyện sinh tử, thỉnh Kiếm Thần cân nhắc kỹ lưỡng."
Khóe môi Diệp Phù cong nhẹ thành một nụ cười nhạt, nếp nhăn âm thầm biểu đạt nỗi bi ai. Ông không đáp lời, chỉ chua xót lẩm bẩm: "Ta đã tìm nàng hơn năm vạn ngày rồi..."
Có lẽ đời trước trải qua hơn trăm năm đau khổ tìm vợ, vô số lần hy vọng biến thành thất vọng, vòng tuần hoàn đó đã giày vò người này thành cái xác không hồn, chẳng còn chút lưu luyến nào với trần thế.
Cuối cùng, Kiếm Thần hai tay dâng lên một quyển sách mỏng.
"Sở học cả đời của Diệp mỗ đều nằm trong 'Thần Du Thập Cửu Kiếm' do ta tự nghĩ ra. Kiếm phổ này, hôm nay tặng cho hai vị, vạn mong hai vị đừng chối từ."
Kiếm Thần Diệp Phù, nếu đã được tiên giới tôn xưng Kiếm Thần, đương nhiên tạo nghệ trên phương diện kiếm đạo có chỗ phi thường. Nghe nói Diệp Phù cả đời đề ra hơn mười bộ kiếm pháp, riêng điểm này thôi, kiếm tu Lận Ma Quân cũng hổ thẹn không bằng.
Mà Thần Du Thập Cửu Kiếm chính là kiếm pháp mạnh nhất, Kiếm Thần bế quan tám mươi tám ngày, nghĩ ra trước khi phá cảnh Độ Kiếp. Kiếm ý cực nhanh, cực lợi hại, cực tiêu dao, xưng một tiếng đệ nhất kiếm phổ tiên giới cũng không quá lời. Năm xưa ông ta đại náo Sâm La Thạch Điện, ôm Ngọc Nữ Vu Miểu trốn thoát khỏi muôn trùng vây của mười trưởng lão và lôi kiếp từ thiên đạo đều dựa vào uy lực của Thần Du Thập Cửu Kiếm.
Diệp Phù vậy mà có thể đưa ra phần tâm huyết này.
——————————
Chú thích:
(1) "Phương danh" là tiếng thơm. Đây là một từ Hán Việt ít dùng (tại phiên bản thuần Việt phổ biến hơn, chắc vậy), nhưng trong câu này tôi cảm thấy để "phương danh" hợp lý hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top