42. Xương trắng hơn tuyết sinh hồng liên (2)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Xương trắng hơn tuyết sinh hồng liên (2)
Sâu bên trong Tuyết Cốt Thành, đại điện lạnh lẽo âm u, Đế Quân áo bào đen dựa trên long tọa, rũ mắt. Ánh mắt hắn sâu sắc mà thấu triệt, phảng phất như con sông chảy xuyên qua toàn cõi chúng sinh, nhìn thấy trăm năm bình minh cùng đêm trường.
"Thánh Tử muốn họa tinh tiêu vong... Đáng tiếc." Lận Phụ Thanh cười lạnh, "Họa tinh là người của ta, ngươi không thể đụng vào."
Dưới bậc thềm dài, Cơ Nạp khó tin mà ngẩng đầu.
Y nhìn Ma Quân như nhìn một kẻ điên, giọng nói run lên vì tức giận: "Lận Phụ Thanh... Ngươi đã nhìn thấy cảnh tượng trong tinh bàn Tử Diệu, họa tinh chính là ngọn nguồn tai họa! Ngươi thà khiến sinh linh tiên giới đồ thán cũng phải bảo vệ một Phương Tri Uyên sao!?"
"Thánh Tử nói gì vậy." Lận Phụ Thanh bật cười, "Ta có bao nhiêu năng lực mà có thể khiến sinh linh tiên giới đồ thán? Ngươi muốn cứu tiên giới thì tự mà nghĩ cách đi, đừng chạm vào tiểu họa tinh của ta."
Hắn nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến Cơ Nạp chợt nhận ra cái gì: "Ngươi là vì họa tinh —— vì ngăn cản Tử Vi Các trừ họa tinh mới đưa ta..."
Tử Vi Thánh Tử không thể lý giải được loại điên rồ này.
Y lớn lên bên trong Tử Vi Các, ít tiếp xúc với người ngoài, cũng không cảm nhận được thế nào là tình sâu nghĩa đậm. Người duy nhất y quyến luyến là sư tôn Nguyễn Minh Thông, Thánh chủ tiền nhiệm của Tử Vi Các. Nhưng dù vậy, Cơ Nạp tuyệt đối cũng không tưởng tượng được có một ngày mình có thể vì sư phụ mà làm ra loại chuyện tàn độc như hy sinh tam giới!
"Vì ý muốn của bản thân mà mặc kệ nhân gian máu chảy thành sông..." Cơ Nạp nghiến răng, căm giận nhìn Ma Quân trên đài, trong lòng đã xếp hắn vào hàng ngũ bạo quân trong truyền thuyết, "Ngươi là một kẻ đại ác!"
"Chưa hết đâu." Không ngờ Lận Phụ Thanh khẽ phất ngón tay, nghiêng đầu mỉm cười, trong ý cười lại ẩn chứa lưỡi dao lạnh lẽo, "Tử Vi, ta không chỉ muốn giữ lại họa tinh, mà còn cả ngươi."
Lời này vừa dứt, ánh mắt Ma Quân lóe lên, năm ngón tay siết chặt. Tứ chi Cơ Nạp bị khống chế, cả người bị một lực đạo vô hình nâng lên giữa không trung.
"Ngươi..."
Cánh môi Cơ Nạp tái mét, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo gương mặt rơi xuống. Toàn thân y bị áp chế, hệt như một con mồi sa vào mạng nhện, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Lận Phụ Thanh đứng dậy khỏi ngai huyền ngân long, đi đến trước mặt Tử Vi Thánh Tử, tay áo rộng chậm rãi vươn lên, dán lên ngực Cơ Nạp, thương xót nói: "Sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng."
Nói xong, Lận Phụ Thanh dứt khoát bấm ngón tay túm mạnh một phát, kéo dứt thần hồn, lôi ra khỏi ngực Cơ Nạp.
"A, A ——!!!"
Đau đớn khiến Cơ Nạp lập tức ngẩng đầu, không nhịn được mà hét thảm. Thánh Tử trợn to mắt, đồng tử co rút kịch liệt...
Thần hồn bị xé rách đau đớn dữ dội, tựa như bị một lưỡi rìu cùn cứa qua cứa lại, xẻo nứt da thịt, cưa đứt xương sườn, mỗi đoạn thần kinh đều cảm thụ được cơn đau xé toạc, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa.
"Đau đến vậy à." Lận Phụ Thanh rầu rĩ than nhẹ, động tác lại không hề trì hoãn, tiếp tục kéo đứt thần hồn Cơ Nạp, "Chẳng qua chỉ xả thần hồn thành hai, đã đau đến vậy à..."
Ma Quân âm thầm thở dài: Nếu thật sự dùng đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn lên Phương Tri Uyên thì sao? Phải đau đớn đến mức nào?
"A..." Ánh mắt Cơ Nạp tan rã, tay chân không ngừng co rút, giãy giụa theo bản năng nhưng lại không cách nào giải thoát.
Y vô số lần đau đến ngất đi, lại đau đến phải tỉnh lại, trải qua nỗi thống khổ sống không bằng chết. Cơ Nạp hoảng loạn mà... trơ mắt nhìn "chính mình" bị phân thành hai bản thể giống hệt nhau.
—— Bên trong đại điện u ám tĩnh lặng, Tử Vi Thánh Tử bị một sức mạnh vô hình treo giữa không trung, Ma Quân chậm rãi dùng chính bàn tay mảnh khảnh của mình thò vào ngực "Cơ Nạp", xé ra một "Cơ Nạp" khác!
Một màn này, vừa kinh khủng, vừa tráng lệ phi thường.
Dùng ý niệm, nhấc tay một cái, cắt đứt thần hồn, đó là uy lực của Độ Kiếp.
Sau khi hoàn thành, cả hai "Cơ Nạp" đều chịu cùng một cơn đau thảm thiết mà ngất đi. Hai Cơ Nạp sắc mặt xám xịt, như hai con rối bị đứt dây, mềm như bông rũ xuống, ngã quỵ về hai phía khác nhau ——
Bõm.
Cả hai ngã vào nước, bọt nước văng lên khắp nơi.
Ảo cảnh lần nữa thay đổi, biến thành một hồ sen
Mặt hồ yên ả, sen đỏ như lửa, đom đóm lập lòe. Nơi xa xa có đình đài lầu các, thủy tạ mái cong treo đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp, ở chốn ma vực này tựa như một tiên cảnh đã mất. Dưới khung trời đêm, ánh trăng cùng sao sáng soi chiếu trên mặt hồ, trên mỗi cánh hồng liên, trên đầu vai Ma Quân.
Lận Phụ Thanh ngồi giữa hồ sen, tay nâng một đóa hồng liên. Hắn không nhìn đến hai Cơ Nạp đang chết ngất, chỉ lẳng lặng nhìn trời.
... Năm đó, sau khi được tôn thành Đế Quân, hắn một mình tu hành ở nơi giống thế này, đều nhớ nhung phong cảnh ở Hư Vân, nhớ hồ sen trắng trước động phủ của mình. Chỉ có thể nhớ nhung, bởi trong lòng Lận Ma Quân cũng biết có những thứ không cách nào lấy lại. Có lẽ vì muốn tự cảnh tỉnh mình, ở bờ hồ trong Tuyết Cốt Thành, hắn cũng không trồng bạch liên mà trồng hồng liên.
Trằn trọc đến đây, Lận Phụ Thanh rũ mắt nhìn đóa sen đỏ trong tay, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng đi đến bước này.
... Có lẽ đời này, tiên giới sẽ không còn Hồng Liên Uyên Tuyết Cốt Thành, không còn đầm sen nho nhỏ mà tinh xảo này nữa.
Lận Phụ Thanh khẽ thở dài: "Dậy."
Đây không phải một yêu cầu, mà là mệnh lệnh.
Nơi này một mảnh Hồng Liên Tuyết Cốt trong thức hải, Ma Quân là chủ nhân duy nhất. Hắn muốn hồn phách đã đau đến ngất đi tỉnh lại, y bắt buộc phải tỉnh.
Thần hồn Cơ Nạp bị phân thành hai bị ép tỉnh lại, hoặc nên gọi là "bọn họ" —— đồng loạt gian nan mở mắt. Bản thể bị chia cắt khổ sở run rẩy.
"Lận... Phụ Thanh..." Hai giọng nói yếu ớt, hàm chứa sự khuất nhục cùng không cam lòng đồng thời vang lên.
Lúc này, Cơ Nạp có cảm giác vô cùng huyền diệu. Thần hồn y bị tách làm hai, y đồng thời có thể cảm nhận được cả hai bản thân mình, chia sẻ chung một cảm giác. Y dùng hai đôi mắt, từ hai góc độ nhìn đến Ma Quân áo đen ở giữa hồ sen. Thuật phân thân, vốn dĩ tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên mới có thể tu tập những huyền pháp ảo diệu, nhưng hôm nay Cơ Nạp đã bị ép cảm thụ trước.
Lận Phụ Thanh tùy tay vẫy một cái, một "Cơ Nạp" hóa thành đốm sáng bay vào lòng bàn tay Ma Quân.
Lận Phụ Thanh hờ hững nói: "Ta lấy một nửa thần hồn của ngươi... Từ giờ, ngươi phải nghe theo lệnh ta."
"Ma chủng..." Cơ Nạp nằm trong nước, thấp giọng ho. Y phất mái tóc ướt đẫm ra sau tai, giọng nói yếu ớt khản đặc, "Ngươi muốn khống chế ta... Mơ đi."
Nói xong, Cơ Nạp dứt khoát nhắm mắt. Đốm sáng trong tay Lận Phụ Thanh lay động kịch liệt, tối đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
"Sao, muốn tự tuyệt thần hồn?" Lận Phụ Thanh mặt không đổi sắc, "Như thế có chỗ nào tốt hả, Tử Vi Thánh Tử?"
Đom đóm lập lòe đậu lên nếp gấp áo bào đen. Lận Phụ Thanh thưởng thức thần hồn trong tay mình, mỉm cười: "Ngươi nghĩ mà xem, hiện tại toàn cõi tam giới, chỉ có ngươi là biết được bộ mặt thật của Lận Phụ Thanh. Ta rời khỏi đài Sơn Hải Tinh Thần vẫn là tiểu tiên quân như trời quang trăng sáng trong mắt tiên giới... đúng không?"
"..." Cơ Nạp trợn mắt, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
Lận Phụ Thanh tiếp tục cười nói: "Ta được sư phụ là Hư Vân đạo nhân yêu thương, được Kim Quế Cung chủ Lỗ Tiên Thủ tán thưởng, Hư Vân Tông từ đệ tử chân truyền đến ngoại môn đều xem ta là thiên thần, còn tiên môn khác, dù là Kiếm Cốc hay Thức Tùng Thư Viện, có nơi nào không nể mặt ta ba phần... Thanh danh tốt như vậy, sau này cô gia muốn làm chuyện gì tàn ác, cả tiên giới này có ai có thể phòng ngừa, ai có thể ngăn cản? Hửm?"
Cơ Nạp sởn tóc gáy. Y nhất thời không đáp nổi, hai mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Ma Quân hồi lâu, mãi mới căm hận nói: "Hay cho một kẻ mặt người dạ thú..."
Lận Phụ Thanh "Ha" một tiếng, ngẩng đầu nói: "Thánh Tử quá khen."
"Vậy, Tử Vi Thánh Tử..."
Ma Quân trẻ tuổi cong đôi mắt đẹp, ngoắc ngón tay, Cơ Nạp một lần nữa bị sức mạnh vô hình lôi đến trước mặt Ma Quân. Lận Phụ Thanh phảng phất như có một khí chất ma mị, chuyên dùng để mê hoặc lòng người.
Hắn thản nhiên nói: "Nếu Thánh Tử lòng mang thiên hạ, lại xui xẻo trở thành người duy nhất biết được bộ mặt chân thật của cô gia, phải chăng nên học cách nhẫn nhục vì nghiệp lớn, phải sống sót thì mới có cơ hội trảm ma diệt yêu. Cô gia nói... có đúng không?"
"..."
Cơ Nạp cắn răng, tức giận: "Ngươi đừng hòng lợi dụng ta làm hại tiên giới."
"Làm hại tiên giới?" Lận Phụ Thanh nhướng mày ra vẻ kinh ngạc, nửa thân trên hắn hơi nghiêng về trước, ngón tay chống cằm mình: "Ôi, ai nói với ngươi ta muốn hại tiên giới, tinh bàn quý giá của ngươi nói à?"
Cơ Nạp: "..."
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì!?
Lận Phụ Thanh: "Ta muốn ngươi lại bế quan, thân thể ngoan ngoãn ở yên trên đài Sơn Hải Tinh Thần. Hết thảy mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của ta."
"Nửa thần hồn này, ta sẽ giúp ngươi tìm một vật chứa khác. Ngươi theo ta... Nếu dám làm liều, chỉ có một kết cục là hồn phi phách tán."
Gió nổi lên nơi ảo cảnh trong thức hải. Hồng liên đong đưa.
Ánh trăng lạnh lẽo thê lương cùng sao trời lấp lánh trên mặt nước dệt thành dải lụa bạc, chiếu sáng gương mặt Ma Quân cùng Thánh Tử. Một bên là khóe mắt đuôi mày đọng sương giá, cao ngạo nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay; một bên lại đang bị ngọn lửa nhục nhã thiêu đốt, chất chứa thù hận cùng không cam lòng.
Lận Phụ Thanh thầm nghĩ, rốt cuộc cũng đi xong một bước quan trọng này.
Khổ tâm giăng lưới rốt cuộc đã có thể thu lưới, ván cờ được tính toán tỉ mỉ đã đi đến chung cuộc. Ngay từ thời khắc sống lại, Lận Phụ Thanh đã suy tính đến tận ngày hôm nay. Từ đầu hắn đã muốn đến Lục Hoa Châu, gặp Cơ Nạp, ra vẻ không hay biết gì chờ Cơ Nạp mang lên đài Sơn Hải Tinh Thần.
Sau đó, trong hôm nay, một buổi tối này.
Chia cắt, khống chế thần hồn Cơ Nạp.
Có hai lý do.
Thứ nhất, tất nhiên hắn muốn hoàn toàn khống chế Cơ Nạp, không cho Thánh Tử tiết lộ chỉ dẫn của tinh bàn Tử Diệu về họa tinh.
Thứ hai, hắn cần Tử Vi Các ra sức, cần Tử Vi Thánh Tử làm con rối của mình.
Lận Phụ Thanh khẽ bật cười. Ma Quân từ trên cao nhìn xuống Cơ Nạp: "Thánh Tử... Nếu ta nói với ngươi, Lận Phụ Thanh cũng muốn bảo hộ chúng sinh tiên giới, ngươi dám tin không?"
Cơ Nạp đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.
Ma Quân cũng không nói nhiều, chỉ là ý cười trong đáy mắt càng lúc càng sâu.
... Đời trước, Lận Phụ Thanh lao đao giữa Lục Hoa Châu và Tử Vi Các, lao đao giữa các đại tiên gia tông môn, vì trăn trở chuyện âm khí buông xuống mà cơ hồ dốc cạn tâm huyết. Nhưng chung quy hắn thiếu uy tín, khó lòng thuyết phục mọi người, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Ngoại môn Hư Vân Tông tu vi thấp kém, càng không thể giúp hắn một chút nào.
Nhưng nếu là Cơ Nạp, mọi chuyện sẽ khác. Thánh Tử Tử Vi Các nắm giữ trọng trách tiên đoán phúc họa tam giới, Thánh Tử mở miệng là lời vàng ý ngọc, tiên môn nào dám không tin? Tử Vi Các là một nhóm người tu tập thuật bói toán do lường, càng tôn thờ Thánh Tử —— có nhóm người này, Lận Phụ Thanh muốn ngăn cản tiên họa, hay là muốn tìm những thần hồn từ đời trước, thậm chí tra xét dấu vết chân thần, đều sẽ thuận lợi hơn nhiều.
"Ngoan ngoãn làm một con rối đi, đứa nhỏ ngốc..." Lận Phụ Thanh vươn tay, ghét bỏ mà chọc chọc gương mặt Cơ Nạp.
"Nghe lời." Ngón tay trắng sứ thon dài của Đế Quân vuốt nhẹ sườn mặt Thánh Tử, dừng một chút, lại tựa như mệt mỏi mà buông xuống, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời... không có ai phải chết."
Lận Phụ Thanh khép mắt.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời khỏi ảo cảnh thức hải, hắn tựa hồ nhìn thấy chuyện từ đời trước, thấy trên đài Sơn Hải Tinh Thần này tràn ngập... máu nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top