Nhà mình có khách
Chào ngày mới! Câu chào quá là quen thuộc phải không? Lại là tôi, Khánh Uyên đây. Ở Sài Gòn lâu như thế, không thể về nhà thường xuyên, tôi nhớ nhà đến điên lên được. Nhưng không sao, lần này tôi quyết tâm phục thù, tôi về hẳn nửa năm luôn. Mấy đứa bạn ở quê nghe được tin thì ngày đêm "khủng bố" Messenger của tôi.
"Ê mày bị đuổi học hả?"
"Mày tính làm chuyện tày trời gì?"
Cười chết tôi rồi! Mấy con nhỏ này nghĩ ngợi cái gì cũng lố hơn người ta. Tôi chỉ là được tốt nghiệp sớm nên cho phép bản thân làm "người thất nghiệp" một thời gian trước khi tìm việc làm chính thức ấy mà.
Tôi rất nhớ ba mẹ, nhưng rảnh rỗi như thế, ở nhà mãi cũng cứng hết cả chân tay nên tôi bắt đầu đi lang thang khám phá. Cảnh vật tưởng sẽ y như cũ, nhưng cũng thay đổi không ít. Mấy quán bán trà sữa, mì cay mọc lên như nấm. Xe hơi, nhà lầu trở thành phương tiện quen thuộc của một bộ phận người dân. Cả trường cấp ba của tôi thì chuyển về một địa điểm khác, khoác lên mình diện mạo mới trông rất sang và sáng.
Chính tôi cũng đã thay đổi. Từ khi lên Đại học, tôi và đám bạn thanh xuân luôn tíu tít với nhau ngày đó cũng ít gặp hơn. Để giữ liên lạc, tôi tạo một nhóm chat trên mạng. Chỉ khi có dịp nghỉ lễ về quê, cả bọn mới có thể lên kèo cùng đi quẩy. Hạ Thiên Kỳ cũng rời đi rồi. Hắn đến đất Mỹ xa xôi để đoàn tụ với bố mẹ sau một thời gian dài không gặp.
Năm đó, Thiên Kỳ là giáo viên tạm thời ở trường tôi. Nhờ hồ sơ xuất sắc, hắn nhanh chóng lên làm giáo viên chính thức. Mối quan hệ của chúng tôi cực kỳ nhập nhằng. Ban đầu là oan gia ngõ hẹp, cũng là đàn anh. Sau này, hắn là thầy giáo của tôi, lại cũng là người trong lòng. Tuổi tác thì chênh nhau có 4 tuổi thôi, nhưng giáo viên và học sinh yêu đương là cấm kỵ. Chính vì vậy, một lời tỏ tình hay một câu thừa nhận mình thích người kia trở nên thật xa xỉ. Đến tận khi tiễn hắn ra sân bay, chúng tôi vẫn chẳng thể mở miệng nói ra điều gì.
Thanh xuân rực rỡ, cuối cùng gói gọn trong hai chữ "Tiếc nuối". Bốn năm qua đi, tôi đã chín chắn hơn, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Còn hắn ra sao rồi nhỉ? Hi vọng sau này, có thể gặp lại hắn một lần, nhìn thấy người thiếu niên năm xưa vẫn bình an, khỏe mạnh.
Nghĩ lại quá khứ, tôi hơi bùi ngùi và hoài niệm. Bất chợt tiếng điện thoại reo lên khiến tôi bừng tỉnh. Một loạt câu dặn dò truyền đến tai với giọng điệu hào hứng.
- Con gái, về nhà liền nhe, phụ mẹ dọn dẹp một tí. Nhà mình có khách.
- Dạ, con biết rồi! - tôi đáp lời.
- À mà con ghé chợ mua dùm mẹ 4 ký mực và 3 ký cua. Nhờ người ta làm sạch nữa luôn. Tiền sau này trả con.
- Mẹ này! Chưa gì bóc lột con gái rồi.
Tôi giả vờ trách móc rồi cúp máy. Mẹ tôi vẫn luôn như thế, thay đổi rất nhanh để thích nghi với đời sống. Chỉ riêng việc nhờ tôi mua đồ nhưng toàn "thiếu nợ" là chẳng bao giờ thay đổi. Mà nói thế thôi, chứ lúc lên Sài Gòn thì động lực và ký ức của tôi đều là về ba mẹ và mấy kỷ niệm nho nhỏ thế này. Nói xong, tôi cất điện thoại, phóng cái vèo ra khu chợ gần nhà mua đồ về để kịp đãi khách, không quên hốt một túi bánh gấu ở tiệm tạp hóa.
Đúng là chỉ có nhà tôi mới được bầu không khí rộn ràng tới mức đứng ở bên ngoài cửa trước, đã nghe tiếng người râm ran khắp gian nhà đằng sau. Mẹ vừa thấy tôi đi vào, hối hả kéo tay tôi ra sau giới thiệu:
- Cục vàng, chào mọi người đi con! Giới thiệu với cả nhà, đây là con gái độc nhất của gia đình em - bé Uyên.
- Dạ, con chào cô chú! - tôi đáp.
- Đây là chú Phúc, cô Phương từ nước ngoài về chơi, ở lại nhà mình để tiện ba mẹ có bạn luôn. Còn có con trai của cô chú, mà nó đi ra ngoài rồi.
Mẹ tôi cười toe toét, tự hào "ra mắt" con gái. Tôi cúi đầu chào, mắt vẫn dán vào hai vị khách. Người phụ nữ có dáng người hơi thấp, gương mặt tròn đầy đặn và trên môi lúc nào cũng thường trực một nụ cười. Còn người đàn ông thì cao lớn, đôi lông mày rậm đen, cánh mũi thẳng, cằm lúng phúng râu nhìn rất phong trần. Cả hai đều đeo những món đồ hết sức đơn giản nhưng toàn hàng đắt tiền. Có lẽ vì thế, tôi không hề cảm thấy họ chảnh chọe hay cố khoe mẽ.
Tôi nhìn họ mãi đến đực mặt ra mà không biết. Mẹ thấy vậy, lại vỗ đầu tôi, nói nhỏ:
- Tự nhiên nhìn khách hoài vậy con? Vô duyên quá. Nhanh lại giúp mẹ làm xốt muối ớt với mực đi nè.
- Mẹ! Sao con thấy mặt của chú quen quen...giống ai á.
- Giống ai? Phải có đối tượng để liên tưởng chứ nói vậy sao mẹ biết được.
Mẹ tôi lắc đầu rồi tay thoăn thoắt với lấy nguyên liệu và cuốn sách hướng dẫn để lên bàn cho tôi. Gương mặt ngơ ngác này của tôi cũng không ngăn được mẹ rời khỏi nhà bếp. Tôi cũng nghe lời lắm. Tuy trình độ nấu nướng dưới trung bình nhưng vẫn lọ mọ lật từng trang giấy tìm công thức mà làm.
"Thấy bí kíp rồi!", tôi mừng rỡ reo lên. Mực thì đã sơ chế, giờ phải băm hành tím, hành lá, sả, ngò rí, ớt sừng, tỏi và trộn hỗn hợp, nêm nếm. Nhiều thứ quá, tôi sợ làm gì sai một phát thì mọi người đồng loạt nhịn ăn luôn. "Mà thôi lỡ rồi, chơi tới luôn". Tôi tự động viên mình để dẹp đi cảm giác bất an.
Vừa làm việc, tôi vừa hát nghêu ngao để không thấy chán. Bình thường ở nhà chỉ có ba mẹ thì giọng tôi rền vang, mở được hẳn một liveshow cho riêng mình ấy chứ. Còn hôm nay có khách, đành phải hát nhỏ một tí, lỡ có chệch nhịp cũng đỡ quê hơn. Tính toán cho dữ vào, cuối cùng vẫn bị quê như thường.
- Hát hay quá đấy!
Giọng nói trầm ấm và dịu dàng nhưng nội dung đầy tính cà khịa phát ra khiến tôi phải ngừng tay để quay ra sau nhìn.
Sự hiên ngang và ung dung trong tôi đã chính thức bay màu vào giây phút này. Giây phút tôi nhìn thấy người đó, tôi ngỡ như mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Đôi mắt tôi lúc này mở to còn hơn cả lúc tra kết quả thi Đại học.
HẠ THIÊN KỲ ĐÃ QUAY TRỞ VỀ.
Bóng dáng cậu thiếu niên năm đó và người con trai ở trước mặt đang nhập lại làm một trong tâm trí tôi. Khoảnh khắc đó thật giống với lúc tôi xem mấy bộ phim điện ảnh Hàn Quốc. Không cần phép biến hóa nào vẫn khiến người ta thấy thần kỳ đến lạ.
Thảo nào tôi trông chú Phúc cứ quen thuộc làm sao. Hóa ra là do "hổ phụ sinh hổ tử". Sự trùng hợp này quá đáng sợ rồi! Dù bản thân hơi mất bình tĩnh một chút, tôi vẫn giữ im lặng, tỏ ra bình thường nhất có thể.
Tuy nhiên, diễn xuất của tôi quá tệ hại. Im lặng lâu đến mức tạo ra bầu không khí tĩnh mịch đầy gượng gạo. Tôi nhận ra vấn đề, cố gắng hít một hơi thật sâu để dẹp đi dòng cảm xúc còn lẩn quẩn. Định bật chế độ giả nai hỏi thăm Hạ Thiên Kỳ thì hắn đã mở lời trước:
- Chào nhóc con! Em sống tốt không?
- Rất tốt. Cám ơn anh.
- Vậy sao? Còn làm phách được như này thì chắc không vấn đề gì rồi.
- Anh hết ít nói rồi nhỉ?
- Em cà khịa tôi trước mà.
Hắn từ tốn đáp trả. May cho hắn là tôi còn niệm tình cũ. Chứ với phong cách xưng hô "Em - tôi" này, cả cách đùa cợt rất thiếu đòn ấy, nếu do thằng khác nói ra thì chắc tôi đã vung chân đạp cho một cước.
Ngừng cuộc đối thoại sặc mùi cà khịa nhau lại, tôi tiếp tục làm cho xong công chuyện được giao. Cả hai người mẹ thấy tôi thao tác lâu quá thì đã không chờ thêm được nữa. Họ xắn tay áo lên hợp lực trổ tài cho tôi mở mang tầm mắt. Trong lúc chờ đợi, ba tôi rủ Thiên Kỳ đi mua bia và nước ngọt.
Khi hai người quay về thì hải sản kịp chín tới, cả nhà nhanh chóng dọn mâm lên ăn. Mực nướng muối ớt ăn cùng cơm trắng, cua hấp nước dừa và chả bò miền Trung. Chỉ vài món nhưng lại hợp ý gia đình Thiên Kỳ, ba mẹ của hắn tấm tắc khen ngon. Tên đàn anh kia lúc mới ăn thì chẳng nói chẳng rằng, từ tốn đưa từng đũa vô miệng. Tôi thấy thế liền bĩu môi, thầm nghĩ: "Bình thường con người ta sinh ra, 70% cơ thể là nước, riêng tên này 70% là nước đá". Mà dù cho Hạ Thiên Kỳ phũ phàng, lạnh lùng hay trông hơi thản nhiên với ai đi nữa thì ở trước mặt người lớn, hắn vẫn ngoan và lịch sự với người khác đáo để.
Ăn xong trước nhất, hắn vẫn không rời bàn, kiên nhẫn ngồi chờ cả nhà dùng hết cơm canh. Người lớn đứng dậy rồi, hắn mới cùng tôi bưng chén đũa bỏ vào bồn và phụ tôi rửa sạch. Đã thế, Thiên Kỳ còn biết dẻo mồm mở lời khen:
- Bữa cơm hôm nay tuyệt quá. Con cám ơn hai bác đã chiêu đãi.
Tôi ngỡ đâu mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn về phía hắn. Hắn nheo mắt cười như đang khoe với tôi thành tích gì đó rất đáng tự hào. Đất Mỹ xinh đẹp có vẻ đã gột rửa đi không ít sự thiếu đòn của hắn rồi. Có nên cho hắn một tràng vỗ tay không nhỉ?
Cơm nước xong xuôi, ba mẹ tôi sắp xếp phòng ốc và hướng dẫn gia đình Thiên Kỳ sử dụng bếp núc, đồ điện trong nhà. Còn tôi, nhận lãnh nhiệm vụ cao cả: dọn giường, mền gối gọn gàng và chăm sóc chu đáo cho vị khách trẻ của gia đình họ Hạ trong thời gian sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top