💉

sunoo dạo này rất hay bị cảm vặt. không biết vì sao nữa. nhưng từ hôm vô tình dầm mưa từ trường về đến nhà do quên mang dù mà cả tháng nay em cứ hết ho rồi lại sổ mũi. thoạt đầu nhìn không sao, nhưng càng ngày bệnh cảm vặt này càng kéo dài nhiều lần hơn, khiến người yêu sunghoon của em không ngừng để tâm.

- " sunoo à, có mệt quá không em ? ngày mai nghỉ học một buổi nữa nhé ". anh lo lắng đưa tay để lên trán em xem nhiệt độ.

- " ngày mai em nhất định phải vào trường ".

- " vào làm cái gì ? ". anh thấy thắc mắc với mong muốn của người yêu nhỏ, đồng thời cũng nhẹ nhàng vuốt vuốt những lọn tóc xuề xòa trên trán người nọ.

- " em đã nghỉ học cả mấy ngày nay rồi còn đâu ~ ". em ủy khuất nói với tông giọng khàn khàn do đã bị ho suốt mấy ngày nay rồi.

sunghoon thấy vậy cũng đau lòng không thôi. anh đã nghĩ đến việc sẽ xin phép nghỉ làm một hôm để đưa bé cáo nhỏ này đi tiêm phòng. nhưng cứ hễ nhắc đến chuyện đó là lại có người mè nheo chẳng chịu đi. hôm nay anh nhất quyết rồi, không thể nuông chiều em quài được. dù sao việc tiêm phòng là vì anh muốn tốt cho người yêu thôi mà.

- " ngày mai anh sẽ đưa em đi tiêm phòng ".

- " hong được đâu, em có bài kiểm tra màaaaaa ". sunoo nghe đến tiêm phòng liền hốt hoảng.

- " bài kiểm tra ? ". sunghoon nghi ngờ hỏi lại em một lần nữa.

- " v-vâng ". với ánh mắt dò xét của sunghoon, em lúng túng nhìn đi hướng khác. nhưng làm sao qua được mắt cún của park sunghoon kia chứ.

- " anh gọi hỏi jungwon nhé ". đoạn, anh đưa tay lấy điện trong túi quần ra bấm số của bạn học cùng lớp với em.

- " ay ay đừng mà anhhhhh ". sunoo cũng nhanh tay giựt lại điện thoại từ anh đem giấu phía sau lưng.

- " dám nói dối anh hả ? ". sunghoon làm bộ mặt nghiêm túc nhìn em.

- " um....em sợ tiêm....". em cúi đầu, lí nhí trong miệng đủ để sunghoon nghe được dù cho trong phòng chỉ có hai người, vì bây giờ em đang rất ngại đấy.

- " kim tiêm đâm vào một nháy là xong thôi, chả có gì đau đâu em. ". sunghoon ôn tồn nói.

- " không có đâu, lúc nhỏ em đi tiêm, đau lắm đó ".

thoáng chốc em hồi tưởng lại về lần đi tiêm lúc nhỏ của mình, em không hề sợ đâu, háo hức là đằng khác, em nhìn những bạn cùng trang lứa đều khóc lóc không chịu ngồi im để bác sĩ tiêm trong khi mình thì ngoan ngoãn ngồi đợi đến lượt. cơ mà, ngầu chưa được bao lâu, do một chút trục trặc, cây kim tiêm vừa đâm được một nửa liền bị gãy, sunoo 5 tuổi nhất thời chưa nghĩ đến chuyện này, liền sợ hãi mà oà khóc nức nở làm cả phòng bệnh một phen hú hồn. kể từ đó, em không bao giờ dám đi đến bệnh viện để tiêm phòng nữa. nghĩ đến thôi mà em đã rùng mình, vội chui vào trong chăn, chùm kín mít.

- " thôi nào sunoo, em phải tiêm thì mới mau hết bệnh chứ, lại còn không bị cảm vặt nữa nè ". sunghoon lại gần cục bông kia, đưa tay vỗ vỗ vài cái.

- " em không tiêm cũng sẽ hết màaa ".

- " em còn không chịu uống thuốc mà hết cái gì "

- " thuốc đắng lắm, anh sunghoon đi mà uống "

- " ôi trời, em lại giở trò bướng bỉnh rồi phải không ? "

- " anh sunghoon đừng bắt em đi tiêm nữa màaaa "

- " anh không nói nhiều với em nữa, ngày mai em không tiêm thì anh sẽ vứt hết đĩa game của em đó "

sau câu nói này của người yêu, sunoo thật sự rơi vào tuyệt vọng, anh sunghoon cưng chiều em như vậy, sao lại nỡ vứt hết đĩa em của em cơ chứ, nhưng mà giọng anh cũng rất nghiêm túc, không chừng bị vứt thật, lúc đó em chỉ có sống không bằng chết, em còn nhiều chương chưa mở khoá hết cùng anh jaeyun cơ mà.

nghĩ đến ngày mai phải đi tiêm phòng, đêm nay sunoo cứ trằn trọc mãi. quay sang đã thấy anh người yêu khò khò từ lúc nào. cũng không trách được, anh sunghoon chỉ muốn em mau hết bệnh thôi. mấy ngày nay anh cũng lo nhiều rồi, đêm nào cũng tỉnh giấc lúc nửa đêm xem  nhiệt độ cơ thể của em có gì bất thường không. sáng lại dậy sớm để nấu cháo cho em, sau đó cũng dặn dò em nhớ uống thuốc đúng cử rồi vội vàng đi làm vì sợ muộn giờ, chiều về còn mua bánh ngọt cho em, tắm xong thì lại vào bếp nấu cơm chiều, cứ vậy mà lập đi lập lại mấy hôm nay, em biết sunghoon của em vất vả nhiều rồi, nhưng mà em không dám tiêm đâu huhu.






tới rồi, thời khắc đó tới rồi, và bây giờ thì em vẫn nằm im trên giường.

- " dậy chuẩn bị đi em ". sunghoon bước ra từ nhà tắm.

- " em hong đi đâu "

- " em phải đi, để cảm vặt như vầy quài đâu có được "

- " anh nhìn đi em khoẻ rồi nè, có bị gì đâu ". lời nói phải đi liền với hành động, em tung chăn, đứng trên giường múa may quay cuồng để sunghoon thấy em đang rất khoẻ và không hề bệnh tí nào. khổ nổi em vừa định kết thúc màn nhảy của mình thì cổ họng lại nổi cơn ho liên tục nhiều cái. vậy là xong....

- " hết chối nhé ". sunghoon nhướn mày nhìn em.

- " aiss, chết tiệt thật.... ". sunoo chán nản nằm lại xuống giường vô cùng khổ sở.

- " sunoo ngoan đi, tiêm xong anh sẽ mua cho em thêm đĩa game mới được không ? ". sunghoon nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của em liền ra sức dỗ dành.

- " 2 đĩa đi anh ". sunoo sau khi đã chui lại vào trong chăn của mình vì quá nhục nhã nhưng nghe anh nói thế liền đưa hai ngón tay của mình từ trong chăn ra vẫy vẫy.

- " ừ rồi, 2 đĩa luôn ". sunghoon bất lực rồi.








sunoo suốt dọc đường không ngừng thấp thỏm lo toan, cảnh vật bên ngoài cửa xe cũng tâm tối đến lạ. hôm nay chắc chắn là ngày đáng sợ nhất đời em rồi !!

vào tới bệnh viện, tiếng chuông điện thoại reo lên kéo em về với thực tại.

- " chào đồng chí ". đó là cách mà em xưng hô với jaeyun người anh lớn hơn mình 1 tuổi. không phải em không lễ phép đâu. mà vì anh jaeyun lúc nào cũng đáng yêu như em bé vậy đó.

[ đồng chí sunoo hôm nay đi tiêm phòng à ? ]

đầu dây bên kia cũng thích gọi như thế nữa.

- " vânggggg, anh xem, đây là địa ngục đó ". đoạn, em quay camera sau để jaeyun thấy rõ khung cảnh trong bệnh viện.

[ cố lên em ơi, tiêm phòng không đau đâu, mấy tuần trước dầm mưa về chung với em, anh đã tiêm rồi, như kiến cắn....ý anh là cắn nhiều nhát một lần á ]

- " anh à, anh đang khiến em thêm sợ đó, không cần phải diễn tả rõ ràng vậy đâu ". đấy, nói con nít đâu có sai, ai đời lại đi động viên người ta kiểu này.

[ x-xin lỗi đồng chí, do anh đang bận trốn anh heeseung nên không nghĩ được gì hết ]

lúc này em mới để ý, jaeyun bên trong điện thoại đang chùm cả cái chăn lên đầu.

- " sao lại phải trốn hả anh ? ". nhờ jaeyun mà bây giờ em cũng một phần nào quên đi chuyện sắp tới.

[ hôm qua anh chơi game đến tận 3h sáng, em biết đó, thiếu em, anh có mở nổi chương nào đâu ]

người nọ vừa nói vừa làm bộ mặt buồn bã qua màn hình điện thoại.

- " và rồi anh bị phát hiện chứ gì ? ".

[ ừm... ]

- " anh phải biết canh giờ ấy, em toàn chơi đến -..... ". nói đến đây, em chợt dừng lại quan sát sunghoon đang làm thủ tục ở đằng xa, bảo đảm rằng anh đứng đủ xa để không nghe được cuộc nói chuyện này thì mới tiếp tục.

[ đến gì hả sunoo ? ]

- " anh phải chơi đến sáng luôn và nói là anh dậy từ sớm rồi nên mới chơi ".

[ uầyyy như vậy thì buồn ngủ lắm, anh không thức nổi đâu ]

- " anh dở quá, tuổi trẻ thì phải chơi hết mình chứ "

[ chơi hết mình nhưng lại sợ tiêm sao ]

- " anh im đi, em đã tạm thời quên rồi mà anh còn nhắc "

[ đừng sợ, tiêm thì mới nhanh hết bệnh, anh heeseung mới cho anh qua đánh trận mở chương cùng em được, mấy ngày nay vẫn dậm chân tại chương 9 thôi đó !!!! ]

- " aisss, em biết rồi, em sẽ cố ". đúng là dạo này thiếu đi jaeyun, em cũng thấy game không còn vui nữa.

[ ô mài gọtttt, anh heeseung tìm được anh rồi, tạm biệt đồng chíiiii ]

tút tút tút....

em hy vọng là pro player của mình sẽ không bị tịch thu máy chơi game.

cùng lúc đó, sunghoon đã làm xong thủ tục rồi.

- " xong rồi nhé, ngồi đợi đến tên mình thôi em "

- " anh sunghoon... "

- " huh ? "

- " một lát anh vào với em có được không ? "

- " được rồi, anh sẽ vào mà ".

sunghoon đưa tay xoa đầu người trước mặt. anh biết là người yêu mình có nỗi sợ tâm lý từ bé. nhìn sunoo nửa ngày nay cứ lo lắng như vậy, anh cũng xót lắm, nhưng nếu để em tiếp tục cảm vặt như vậy thì anh cũng sẽ đau lòng không kém.

- " xin mời bệnh nhân kim sunoo vào phòng số 7 "

được rồi, chỉ là mấy cây kim tiêm mỏng manh thôi mà, cố lên sunoo, không được để anh sunghoon lo lắng nhiều nữa.











- " aaaaaaa ".

- " trời ơi bác chưa làm gì mà sao cháu la làng rồi ". bây giờ thì đến lượt bác sĩ bất lực với cậu nhóc đáng yêu trước mặt.

- " bác sĩ đâm nhẹ thui nha ".

- " rồi, cháu phải ngồi im thì bác mới làm nhanh được, làm chậm thì sẽ đau đấy ".

- " sunoo à, ngồi im nha em ". sunghoon đứng bên cạnh đưa tay xoa lưng em không ngừng.

sau một vài giây nhắm mắt đợi chờ thì em cũng đã nghe được câu nói mà mình mong muốn. 

- " xong rồi, nhớ về nhà theo dõi sức khỏe trong 24h giờ nha ".

đó là lời bác sĩ căn dặn trước khi sunoo háo hức chạy khỏi cái nơi địa ngục này. thật ra cũng đâu có đau như anh jaeyun nói, đúng là chỉ giỏi hù người ta.






- " đâu có đau gì đâu đúng không ? ". sunghoon nhẹ nhàng hỏi trong khi đang lái xe.

- " vâng, không có đau gì hết, biết vậy em đã đi sớm hơn rồi ".

- " em suốt ngày bệnh làm anh lo muốn chết, không có được dầm mưa nữa nghe chưa ? ".

- " tại lúc đó anh đang đi làm mà, chẳng lẽ em lại réo anh đến đón à ".

- " ừ, lần sau cứ réo anh, có gì quan trọng hơn sunoo của anh đâu chứ ".

sunoo hơi bối rối vì câu nói này mà đứng hình mất mấy giây, anh sunghoon tuyệt vời thật đó. em nhất thời cảm động muốn khóc. anh đã vất vả đi làm, lại còn phải chăm sóc cho em, bây giờ em lại nhõng nhéo cả mấy hôm, đòi anh mua cho đĩa game thì mới chịu đi tiêm phòng. bỗng nhiên thấy mình có lỗi quá chừng. không nói không rằng liền quay sang ôm chằm lấy anh.

- " anh sunghoon à, em thương anh sunghoon nhất đó huhu, em hong cần đĩa game nữa đâu huhu, em chỉ cần anh sunghoon thôi "

sunghoon đang chú tâm lái xe đột nhiên bị ôm như vậy, hốt hoảng điều chỉnh lại tay lái. trong lòng cũng không hiểu bé cáo nhà mình sao lại tự dưng kích động như vậy nhưng vẫn là dịu dàng dỗ dành.

- " rồi rồi, anh biết rồi, anh cũng thương em mà, anh đang lái xe đó, ôm như vậy nguy hiểm lắm ".

thấy người nọ vẫn sụt sịt nước mắt nước mũi mãi không ngừng, sunghoon tự hỏi có phải bác sĩ khi nãy đã tiêm nhầm thuốc rồi không.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top