Chương 102

Sân bay 

" Bác gái, rốt cuộc dì cũng đã trở về rồi, Đại Vân nhớ dì lắm!" Sau bao ngày chờ đợi, Kiều Đại Vân cực kỳ nhiệt tình đi lên đón, thân thiết như chính mẹ đẻ của mình.

"Ai nha, Vân nhi vẫn đẹp như vậy, miệng vẫn ngọt lắm, thật là làm dì thích !" Mẹ Hà hoà ái nói.

Hai người hàn huyên một hồi lâu, rốt cuộc mới lên xe.

Bên trong xe tư nhân sang trọng.

Kiều Đại Vân cúi đầu, không còn bộ dáng hoạt bát. Mẹ Hà cẩn thận để ý thấy, liền quan tâm hỏi "Vân nhi, làm sao vậy? Có phải Thiếu Liên đối với con không tốt? Khi dễ con? Không quan trọng, con nói hết với dì, về sau có dì ở đây xem nó còn dám đối với con không tốt!"

"Bác gái, Thiếu Liên đối với con rất tốt, chỉ là.... Tiêu Tiệp còn đang trách con.... Cho nên...." Kiều Đại Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ cực kỳ thống khổ, nói chuyện ấp a ấp úng, nhưng đến điểm chính lại không nói, làm người ta khó mà không liên tưởng đến bộ dáng bị bắt nạt. 

Cô cũng không có nhắc tới việc Hà Thiếu Liên đã đề nghị chia tay, bởi vì chuyện này cô không đồng ý, cũng sẽ không đồng ý, cho nên tự nhiên sẽ không nói cho mẹ Hà. Nhưng vì hôn nhân của mình, cô cần phải gọi cho mẹ Hà, bằng không lấy tính tình Hà Thiếu Liên, luôn luôn là nói được làm được, đến lúc đó cô cái gì cũng đều không có. Dù sao thì cũng cần phải có một cái cớ để gọi mẹ Hà trở về, nếu lấy Bạch Tiêu Tiệp làm cớ, cái danh người xấu này liền có thể gán cho Bạch Tiêu Tiệp rồi.

Kiều Đại Vân kích động lôi kéo tay mẹ Hà, xúc động nói "Bác gái, con biết con không tốt bằng Tiêu Tiệp, nhưng con sẽ đối xử tốt với Thiếu Liên, con là thiệt tình hy vọng Tiêu Tiệp có thể chúc phúc chúng con..... Chính là cô ấy nhất định vẫn còn ghi hận con.... cho nên hiện tại Thiếu Liên cũng...." Nói đến khúc sau còn ô ô nhỏ giọng nức nở, bộ dáng phảng phất cực kỳ bi thương.

Mẹ Hà vẻ mặt nghiêm lại, ngữ khí có chút đông cứng " Cô ta vẫn còn dây dưa từ lần trước dì thông báo hai đứa đính hôn đến bây giờ vẫn không dứt sao? Làm sao có thể lấy loại phụ nữ này về? May mắn lúc trước chia tay kịp thời, bằng không Hà gia chúng ta chẳng phải là tự rước đau khổ về nhà? Chúng ta thật sự không thể chịu nổi cô con dâu như vậy!"

Kiều Đại Vân đáng thương cắn môi, không yên tâm nói " chính là..... lúc này Thiếu Liên không đồng ý đính hôn ...... Có lẽ là vì Tiêu Tiệp...."

"Hà gia chúng ta sẽ không chấp nhận con dâu như vậy! Vân nhi yên tâm! Dì lần này trở về tìm một ngày tốt, giúp các con đính hôn! Hơn nữa dì còn muốn mời phóng viên tới, cảnh cảo người phụ nữ kia, đừng vọng tưởng gả vào Hà gia chúng ta!"

Nghe được đáp án vừa lòng, cục đá trong lòng Kiều Đại Vân rốt cuộc rơi xuống. Ở góc mẹ Hà không thấy, đáy mắt cô ta tràn ngập đắc ý cùng toan tính.

Cô sẽ không nói cho mẹ Hà việc Bạch Tiêu Tiệp đã kết hôn, càng sẽ không nói cho bà biết chồng của Bạch Tiêu Tiệp là Tịch Âu Mich danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa bọn họ còn rất rất tình cảm.

Họp báo? Rất tốt, cô chính là muốn người phụ nữ kia thân bại danh liệt! Kiều Đại Vân cô không chiếm được, Bạch Tiêu Tiệp cũng đừng mong được hưởng! Mặc kệ là Thiếu Liên hay Tịch Âu Minh, họ đều không thuộc về Bạch Tiêu Tiệp!

" Vân nhi, dì đã lâu không đi dạo thành phố A, hôm nay con bồi dì đi được không?" mẹ Hà cười nói.

" Được ạ, nhưng hôm nay dì vừa về, không mệt sao?" Kiều Đại Vân lo lắng nói.

"Không sao đâu, thân thể của dì rất tốt!"

"Vậy được ạ, vừa lúc, hôm nay con cũng không cần đi làm!" Kiều Đại Vân lập tức đáp ứng, vốn là muốn đi làm, nhưng đi làm có thể quan trọng bằng bồi mẹ chồng tương lai sao?

------

"Bạn nhìn xem, nơi này thiết kế như vậy sẽ càng tốt hơn."

Ở cửa hàng trang phục Lãnh Liên, Tiêu Tiệp thừa lúc Lãnh Phong Thần cấp tốc lấy quần áo bỏ vào xe đẩy, khiêm tốn hướng Lãnh Liên thỉnh giáo không ít kiến thức về thiết kế trang phục.

Có lẽ là tiếp xúc ngành sản xuất trang phục nhiều, dần dần cảm thấy hứng thú với phương diện thiết kế này. Mà Lãnh Liên làm trang phục cả đời, đối với thiết kế vẫn luôn có phương pháp giải thích độc đáo của bản thân.

Từ vụ cãi nhau lần trước, Lãnh Phong Thần cuối cùng cũng cho phép Lãnh Liên đi làm, mà trong công ty cũng hạ lệnh cấm bàn tán chuyện phiếm, cho nên sau khi Tiêu Tiệp quay về công ty cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ là lúc Chu Diệp biết lão công của cô là Tịch Âu Minh, miệng lớn đến mức có thể nhét một quả trứng gà.

Trong công ty những người khác càng thêm hâm mộ cô, nhưng có lẽ là sợ hãi khí thế Lãnh Phong Thần, cho nên cũng không dám ở trước mặt cô hỏi nhiều. Sau khi khôi phục bình tĩnh, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra.

Thỉnh thoảng, hoặc theo ám chỉ lén lút của Lãnh Phong Thần, cô thường tới cửa hàng trang phục xem Lãnh Liên, Lãnh Phong Thần làm tổng giám đốc không có bao nhiêu thời gian, nhưng cô thì ngược lại, có rất nhiều thời gian. Cho nên mỗi ngày tới cửa hàng trang phục báo danh cũng đã trở thành thói quen của cô, nhìn bụng Lãnh Liên từng ngày to lên, trong lòng Tiêu Tiệp càng thêm mềm mại.

Tự hỏi bản thân đến khi nào mới có phúc khí như vậy, mang thai một tiểu bảo bảo.

" Ân, mình hiểu rồi, cảm ơn bạn nha Lãnh Liên." Tiêu Tiệp cảm kích nói, nguyên bản cô muốn gọi là chị Lãnh Liên, hơn nữa Lãnh Liên cũng luôn yêu cầu cô gọi là chị Lãnh Liên. Chính là nghĩ đến khuôn mặt Lãnh Phong Thần còn đen hơn cả đáy nồi, cô không thể không sửa miệng.

"Không cần cảm ơn mình, trình độ của bạn vốn dĩ đã cao, học cái gì cũng nhanh." Tiêu Tiệp phải rời đi, Lãnh Liên vừa đi vừa tiễn cô ra cửa. Bản thân Lãnh Liên không có xe, mấy ngày nay ít nhiều đều nhờ Tiêu Tiệp chăm sóc.

Làm sao biết được khi vừa đến cửa, liền nghênh diện hai người ' quen thuộc'.

Tiêu Tiệp nhịn không được cảm thán, quả nhiên kẻ có tiền có thể bảo dưỡng nhan sắc, cho dù là qua 50 tuổi, thì sức hấp dẫn vẫn còn như cũ. Tuy rằng cùng con trai bà chia tay. nhưng năm đó cũng đã gặp mặt, suýt nữa đã thành mẹ chồng nàng dâu.

Vì thế Tiêu Tiệp vẫn là thực lễ phép mở miệng chào "Bác gái, con chào bác!"

Lúc mẹ Hà nhìn thấy Tiêu Tiệp, sửng sốt một lát. Không thể tưởng tượng được nhiều năm không gặp, cô gái năm đó đã trổ mã xinh đẹp như vậy, rút đi vẻ ngây ngô, hiện tại càng thêm yêu diễm. Khó trách có thể mê hoặc con trai của bà đến nay đều nhớ mãi không quên, sắc mặc lập tức trầm xuống, con trai bà năm đó còn vì người phụ nữ này mà đoạn tuyệt quan hệ, mà hiện tại, làn da hồng hào căng bóng, môi đỏ hồng, điện nước đầy đủ, hiện giờ xem ra là sống khá tốt! 

Vì không nhịn được, mỉa mai nói "Ồ, làm sao mà tôi dám nhận chữ ' bác gái' này của Bạch tiểu thư, thật đúng là làm khó cô, bộn rộn trăm công nghìn việc còn có thể nhớ kĩ bà già không quan trọng này!"

Nghe âm điệu trào phúng này, Tiêu Tiệp không dấu vết nhíu mày, cô không rõ địch ý của mẹ Hà là từ đâu mà đến. Cô chưa bao giờ đắc tội bà, hơn nữa nếu muốn tình thì cũng là con trai bà phụ Tiêu Tiệp cô.

Cũng không có ý định mặt nóng dán mông lạnh, lần nữa mở miệng đã không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, ngữ khí nhàn nhạt nói " Chuyện lão phu nhân nói, Tiêu Tiệp trí nhớ kém, cũng chỉ có thể nhớ một ít việc nhỏ. Con còn có việc, rời đi trước, hẹn gặp lại phu nhân."

Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng mẹ Hà cũng không tính toán buông tha cô, miệng người phụ nữ này hiện giờ càng thêm lợi hại. Cư nhiên còn nói nhớ kĩ một ít chuyện nhỏ! Lại nhớ đến bây giờ cô còn đang câu dẫn con trai bà, lửa giận trong lòng lập tức sôi lên.

Sao bà hồi đó có thể cảm thấy cô gái này đảm đang, khéo léo, đủ tư chất làm một người con dâu vậy? Bà cảm thấy may mắn vì Hà gia bọn họ không có lấy phải một cô con dâu như này! Trong lòng bà, con dâu phải ôn nhu, dịu dàng, hiện tại nhìn xem bộ dáng này, làm gì có nửa phần hình tượng người vợ! Lại nhìn đến Vân nhi, toàn thân nơi nào cũng phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của bà a!

Ngữ khí lạnh lùng chứa ý cảnh cáo " Làm người thì phải biết rõ bổn phận của bản thân, đừng cả ngày đều vọng tưởng đến người và thứ không thuộc về mình. Nếu cô có thể an phận một chút, làm tiệc đính hôn của con trai tôi kết thúc thành công, tôi sẽ rất cảm ơn cô. Nhưng mà ngược lại, cô đừng coi thường bà già này, muốn chỉnh đốn một người phụ nữ không có bối cảnh như cô là một việc dễ như trở bàn tay. Tôi hi vọng sẽ không phải nháo sự tình đến nông nỗi nào, tự mình giải quyết cho tốt!"

Tiêu Tiệp cười lạnh, xoay người, cười đến cực kỳ quyến rũ " Nếu lão phu nhân đã quan tâm con như vậy, con không làm chút việc gì đó thật đúng là xin lỗi bà. Lão phu nhân yên tâm, con sẽ không cô phụ một mảnh tâm ý của người."

Nói xong cũng không để ý đến biểu tình xuất hiện trên mặt mẹ Hà, xoay người giẫm lên giày cao gót, ưu nhã rời đi.

Nguyên bản chỉ là muốn đi xem náo nhiệt, nhưng nếu nhiều người như vậy muốn cô làm ra việc gì đó, vậy nếu cô không làm chẳng phải là thực xin lỗi sự kì vọng của những người đó sao? Tiêu Tiệp trong lòng cười lạnh.

Nhìn bóng dáng Tiêu Tiệp rời đi, móng tay Kiều Đại Vân đều bấm vào trong lòng bàn tay. Bạch Tiêu Tiệp, cô đừng đắc ý quá sớm, sẽ không có kết cục tốt đâu, chờ mà coi! Lúc này đây, vô luận là như thế nào, Kiều Đại Vân cô cũng sẽ đem Bạch Tiêu Tiệp huỷ diệt, làm cho người phụ nữ này vĩnh viễn không dám ngẩng đầu!

"Con nhìn xem, thái độ của cô ta đây là gì? Thật là không thể tượng tưởng nổi! Dì ngược lại muốn nhìn xem một người nhỏ bé như cô ta có thể nháo đến mức nào! Dì cũng không tin, lấy thế lực Hà gia, còn không thể đánh bại một người phụ nữ! Vân nhi chúng ta đi! Dì sẽ lo chuyện này!" mẹ Hà luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, từ trước đến nay đã bao giờ chịu qua đối xử lạnh nhạt như vậy? Nhớ trước đây, Bạch Tiêu Tiệp luôn cúi đầu vâng vâng dạ dạ bà, hiện tại cánh cứng liền dám đối đầu với bà. Giỏi cho một nữ nhân!

"Bác gái, có lẽ tâm tình Tiêu Tiệp hôm nay không tốt cho nên mới như vậy, bình thường cô ấy đều rất có lễ phép...." Kiều Đại Vân có lòng tốt vì Tiêu Tiệp giải thích, chỉ là cảm giác như càng bôi càng đen.

Quả nhiên, mẹ Hà vừa nghe liền nổi giận " Rất có lễ phép? Bộ dáng đó có chỗ nào lễ phép? Vốn còn muốn chừa chút tình cảm với cô ta, hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần. Đạo lí làm người cơ bản cũng không hiểu, người như vậy còn đáng có cơ hội sao?"

Kiều Đại Vân khoé miệng hơi nâng, xem đi, Bạch Tiêu Tiệp, cô vĩnh viễn không đấu lại tôi!

"Bác gái, dì có thể cho Tiêu Tiệp thêm một cơ hội nữa không ạ?" Kiều Đại Vân lòng tốt khẩu cầu.

"Ai, Vân nhi a, con chính là quá lương thiện mới có thể bị người phụ nữ như vậy khi dễ! Người như cô ta không đáng để con cầu tình! Con hiện tại quan trọng nhất chính là bắt lấy tâm của Thiếu Liên, như vậy thì hồ ly tinh này cũng không thể nháo cái gì nữa!" mẹ Hà hận sắt không thành thép.

"Lời bác gái dạy bảo, Vân nhi sẽ nhớ kỹ." Khoé miệng ý cười càng lúc càng lớn, nhất định sẽ nhớ kĩ khoảnh khắc Bạch Tiêu Tiệp nghèo túng nhất.

------

Mấy ngày trôi qua, người đàn ông đó cũng không xuất hiện. Hết thảy đều rất bình yên, giống như hắn chưa từng tới đây. Nhưng dưới dáy lòng Dĩ Đồng luôn tồn tại cảm giác bất an mãnh liệt.

Dĩ Đồng nhíu mày. với hiểu biết của cô về Tả Huyền Dạ, tuy rằng lúc ấy buông lời tàn nhẫn, lấy tính tình không dễ từ bỏ của Tả Huyền Dạ, cũng sẽ không dễ dàng buông tha Cố Trạch.

Nhưng mà hiện tại cũng chưa phát sinh chuyện gì, hết thảy đều quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm lòng người hoảng sợ.

Cô phân vân không biết có nên giải thích với hắn hay không, sự thật cũng không giống những gì Cố Trạch nói, họ quả thật là ngủ cùng một giường. Khi đó cô mới ra nước ngoài, phiền lòng đi quán bar uống rượu, sau đó lại bị người ta hạ thuốc, cô uống xong liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc sau tỉnh lại liền phát hiện mình cùng trên một giường với Cố Trạch, sau đó cô mới biết được, đó là trò đùa dai của bạn bè Cố Trạch, muốn tìm kiếm một con mồi cho hắn, thực bất hạnh cô thành mục tiêu.

Nhưng mà buổi tối hôm đó cũng không phát sinh chuyện lăn giường, thân thể chính mình cô luôn hiểu rõ. Cố Trạch thẳng thắn nói, kỳ thật hắn muốn tìm một nữ nhân, nhưng đối với nữ nhân bất tỉnh nhân sự không có hứng thú.

Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là " Anh tên Cố Trạch, còn em?"

Dĩ Đồng nói ra tên của mình, sau đó liền muốn rời đi.

"Anh cảm thấy chúng ta rất có duyên, có thể tìm hiểu nhau ....." Cố Trạch hưng phấn nói.

Dĩ Đồng cười nhẹ, nói "Không cần." Cô cũng không tình nguyện tìm hiểu hắn.

Cố Trạch cười hiểu ý "Anh biết em sẽ nói như vậy! Thật ra hôm qua anh đã suýt nữa ăn em, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại nghe em kêu tên người đàn ông khác, không có người đàn ông nào muốn người phụ nữ nằm dưới thân mình lại kêu tên người đàn ông khác, thật đúng là một sự kiện đả kích lòng người."

Dĩ Đồng giật mình, cô tự hỏi có phải đối với người xa lạ nào, hắn cũng thao thao bất tuyệt, cũng có ý đồ đó?

Cố Trạch thấy cô ngây người, bất mãn nói " Trước mặt soái ca lại phát ngốc là một việc không có lễ phép! Trong đầu em đang nghĩ đến anh có ý đồ gì đó với em đúng không?"

Dĩ Đồng có chút xấu hổ, khụ một tiếng, nói "không có". Ngữ khí có chút chột dạ.

Cố Trạch lại không sao cả cười cười " em nghĩ như vậy cũng không sao, sự thật là anh đối với em có ý đồ."

Cô đối với người mặt dày vô sỉ như thế này không có cách nào, đành phải nói "Tôi không thích kiểu đùa này."

"  Vậy chúng ta đổi đề tài đi." Cố Trạch tiếp tục nói " Số di động của em là bao nhiêu?"

Dĩ Đồng hờ hững liếc hắn một cái, không nói gì.

Cố Trạch chẳng biết xấu hổ cười nói "Chỉ là trao đổi số điện thoại, cũng không phải việc gì lớn! Đừng nhỏ mọn như vậy nha."

Dĩ Đồng không kiễn nhẫn nói "Tôi không thích đưa số người lạ!". Kỳ thật cho số điện thoại cũng không có gì, nhưng phương thức bọn họ quen biết quá mức ngượng ngùng, cô không cảm thấy cần phải để lại số điện thoại. 

Cố Trạch đáng thương nhìn cô " Thứ em không thích cũng thật nhiều."

Dĩ Đồng thành thật nói " Tôi chính là người như vậy, thích là thích, không thích chính là không thích, thế nào? Không chịu nổi thì biến đi!"

Cố Trạch lại cười nói " Tính tình này của em, anh thích!"

Dĩ Đồng nghẹn họng, không tính toán lại để ý tới hắn. Chính là Cố Trạch lại như một khối kẹo mạch nha, dính vào rồi thì không dễ dàng thoát ra, vì thế vẫn luôn bị quấn đến giờ.

Hết thảy chỉ có như vậy, cũng không có xảy ra chuyện gì.

Nhưng, sau khi cô giải thích thì như thế nào?

Chẳng lẽ lại nói bọn họ chỉ đơn thuần cùng ngủ ở trên giường một buổi tối, nói như vậy liệu sẽ có người tin sao? Hơn nữa, anh ta tin thì như thế nào? Chuyện hắn phản bội cô liền có thể xoá bỏ toàn bộ sao?

Chỉ là muốn một cuộc sống đơn giản, tại sao lại khó như vậy?

----- 

Trong tiệm trang phục Lãnh Liên, đã đến thời gian vẽ mẫu thiết kế, cô cầm lấy túi xách nhỏ đứng dậy, muốn trở về. Lãnh Phong Thần bay tới như một cơn gió, thật cẩn thận đỡ lấy cô, ngay cả túi xách trong tay cũng thuận tay bị lấy đi. Lãnh Liên muốn nói không cần, nhưng xem hắn trước sau đều vội vội vàng vàng, dặn dò cô chỉ cần chăm sóc thật tốt đứa trẻ trong bụng.

Lãnh Liên cũng không kiên trì, tuỳ ý hắn.

Trên xe, Lãnh Phong Thần cẩn thận cột kỹ đai an toàn cho cô, còn chưa kịp nói gì cả, tiếng chuông di động liền vang lên.

" Này, Lãnh thiếu, sao thời gian qua đều không thấy động tĩnh gì vậy? Thật sự hồi tâm? Thật hiếm! Hôm nào mang chị dâu ra mắt, cũng đã bao nhiêu lâu không gặp mặt rồi a!"

Lãnh Phong Thần còn không kịp nói chuyện, bên kia đã thay đổi người nói

" Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta hiện tại ở quán bar xx, muốn nói gì thì tới đây nói! ...."

" Tôi có việc, không đi, mọi người tự chơi đi"

Lãnh Phong Thần trầm thấp nói, thanh âm anh không lớn, nhưng bên trong xe lại cực kỳ an tĩnh, Lãnh Liên vẫn có thể nghe rõ ràng được nội dung bọn họ nói chuyện. Đáy lòng ảm đạm một chút, nếu không phải vì cô, hắn cũng sẽ giống những người đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Cô đã qua tuổi tác chơi đùa, nhưng Lãnh Phong Thần thì không phải, anh còn trẻ như vậy, không nên bị cầm tù trong nhà.

"Đừng như vậy a, không cần bởi vì kết hôn mà không đi chơi. Ngẫu nhiên một hai lần thì cũng không sao đâu! chị Lãnh Liên sẽ không trách anh! Anh xem không có hôn lễ, chị ấy cũng không trách anh mà?"

Nghe đến đó, Lãnh Phong Thần khẽ cau mày, anhh lúc ấy muốn cử hành hôn lễ, nhưng Liên nhi hiện tại mang thai, anh sợ cô mệt. Cho nên hoãn hôn lễ lại, chỉ lãnh chứng trước, chờ sau khi sinh con ra lại cử hành, Liên nhi cũng đồng ý.

"Đại ca, đều là người trẻ tuổi, không náo nhiệt một chút sao được? Tới đây đi, tụi em bên đây chờ!"

Bên kia nói xong liền lạch cạch tắt máy.

Lãnh Phong Thần còn chưa kịp mở miệng, Lãnh Liên đã nói trước " không sao cả, anh đi đi, đừng làm cho người ta sốt ruột chờ. Em cũng không phải tiểu hài tử, có thể tự mình chăm sóc bản thân cùng với bảo bảo trong bụng."

Lãnh Phong Thần nhíu mày " Không đi, loại tiệc tùng này cũng không có gì hay để xem."

Tuy nói như thế, nhưng dưới đáy mắt anh lại có một tia sáng mong đợi nho nhỏ, cho dù là rất nhỏ, Lãnh Liên cũng thấy được rõ ràng. Cô biết, Thần mới 24 tuổi, đối với một người nam nhân tuổi này vẫn là mê chơi. Tình tính anh nguyên bản không biết an tĩnh, trước kia cũng không thiếu các buổi thâu đêm, hiện giờ lại vì cô mà an phận làm người nam nhân tốt ngốc trong nhà 24/7, thật sự là khó cho hắn, vẫn là không nỡ để anh tiếp tục buồn bực.

Vì thế lại nói " không sao đâu mà, anh đưa em về nhà sau đó lại đi qua, thời gian qua bận việc, anh cũng cần phải thả lỏng tâm tình."

Lãnh Phong Thần có chút do dự, nhịn không được nói " vậy em đi cùng với anh đi." Vừa nói xong cũng cảm thấy không ổn, Liên nhi hiện tại mang thai, không thể nào tới nơi ầm ĩ như vậy.

Lãnh Liên cũng cười " Em không đi, anh đi đi, đừng về trễ quá là được."

Đưa Lãnh Liên về nhà, Lãnh Phong Thần liền lái xe ra ngoài. Nhìn xe ngày càng xa, không biết vì cái gì, đáy lòng Lãnh Liên có chút ảm đạm.

-----

Hôm nay là cuối tuần, hai người đều không cần đi làm, cho nên rời giường có chút muộn. Khi Tịch Âu Minh mang đầu tóc ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm đã hơn 9 giờ, Tiêu Tiệp mặc váy ngủ, thấy bộ dáng hắn như vậy, cầm lấy máy sấy tóc bảo anh lại đây.

Tịch Âu Minh vây khăn tắm quanh hông liền bước qua, ở mép giường ngồi xuống, Tiêu Tiệp nửa quỳ ở sau người thổi tóc cho anh. Sau khi tắm gội, chỉ còn lại hương vị nam tính độc đáo, tư thế hai người dựa sát vào nhau, anh lại không mặc quần áo, tình huống này thực dễ làm người choáng váng.

Kỳ thật không chỉ có Tiêu Tiệp, Tịch Âu Minh cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, hơn nữa cô còn đang mặc một cái váy ngủ mùa hè, hơi mỏng, bên trong cái gì cũng không mặc. Thời điểm cô không cẩn thận, ngực mềm mại còn xẹt qua lưng anh. Nam nhân buổi sáng tính dục rất cao, bị khiêu khích như vậy nơi nào đó càng kiêu ngạo.

Rốt cuộc nhịn không được xoay người, anh ngồi, cô nửa quỳ sấy tóc cho anh.

" Nha, anh làm gì! Đừng như vậy!" Tiêu Tiệp đang chuyên tâm thổi tóc đột nhiên kêu lên. sắc mặt đỏ bùng. Nam nhân này lại có thể đánh lén cô! Khó trách anh lại muốn xoay lại, bởi vì chiều cao chêch lệch, khuôn mặt tuấn tú của anh vừa vặn đối diện với vị trí mẫn cảm nào đó của cô.

Máy sấy tóc sớm đã bị ném qua một bên, Tiêu Tiệp nhắm hai mắt ôm đầu của anh, gương mặt tràn ngập đỏ ứng, trong phòng an tĩnh chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng rên rỉ.

Vận động kịch liệt đi qua đổi lấy toàn thân đau nhức, cả người Tiêu Tiệp vô lực tuỳ ý Tịch Âu Minh ôm cô vào trong phòng tắm. Lúc sau dùng một cái khă lớn bọc cô lại ôm ra khỏi phòng, ngồi trên sô pha mở TV.

" Kính thưa các quý khán giả, chúng tôi hiện tại đang phỏng vấn sự tình rất nổi bật ở thành phố A chính là hôn sự của Hà gia...." Một phen lời nói khách sáo đi qua, phỏng vấn mới thực sự bắt đầu.

Nguyên bản Tiêu Tiệp đang mê mê tỉnh tỉnh ở trong lòng ngực Tịch Âu Minh, nghe được nội dung phía sau, từ từ trở nên tỉnh táo hơn, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc trên TV.

Đối với các câu hỏi của phóng viên, Hà Thiếu Liên trước sau là lẳng lặng nghe, mặt không biểu tình. Nhưng Kiều Đại Vân cùng mẹ Hà bên cạnh hắn đều đang mỉm cười, thường thường nở nụ cười thân thiện đến các phóng viên, để phóng viên chụp ảnh. Không bao lâu sau, một vị bí thư đi đến bên tai hắn nói mấy câu. Hà Thiếu Liên dặn dò vài câu liền rời đi.

Kiều Đại Vân chỉ là sửng sốt một lát, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt mỉm cười.

Đề tài hỏi dần dần đi vào trung tâm mấu chốt, lão phu nhân rốt cuộc mở miệng, ngữ khí thong thả kiên định " Vài ngày sắp tới là tiệc đính hôn của con tôi, tôi muốn mượn cơ hội này, thông báo đến vài người."

Nói tới đây mẹ Hà dừng một chút, ánh mắt thẳng tắp đối với cameras, nói giọng hùng hổ " Hà gia chúng tôi không phải ai cũng có thể vào, con dâu của tôi chỉ có thể là Kiều Đại Vân. Đối với những người phụ nữ dây dưa không ngừng, hãy tự nhận thức rõ thân phận của mình đi, bùn loãng không thể trát tường!"

* Bùn loãng không thể trát tường: là một câu thành ngữ Trung Quốc, bùn loãng khi trát tường thì sẽ không dính được trên đó như xi măng, ý là việc làm vô dụng.

Nghe đến đây, sắc mặt Kiều Đại Vân lập tức biến đỏ, còn rất phối hợp thẹn thùng cúi đầu.

Vừa nói ra lời này, các phóng viên nhạy bén lập tức ngửi ra ý tứ không giống nhau, thái độ hứng thú đầy mặt, một đám đều ấp ủ câu hỏi, chờ đợi thời cơ để hỏi hết ra.

Tiêu Tiệp nhíu đôi mắt lại, lời này của lão phu nhân chẳng phải là muốn cùng cô đối địch đi? Đối chọi gay gắt như vậy, là coi cô hoàn toàn như kẻ thù?

Sự việc kế tiếp càng chứng thực cho suy đoán của Tiêu Tiệp.

"Xin hỏi lão phu nhân, lời này của ngài có phải là nhằm vào ai đó? Thật sự có loại người như vậy tồn tại phải không? Có tiện tiết lộ danh tính của người đó không? Là thiên kim sao?" Có phóng viên bắt đầu hỏi chuyện, biểu tình kia muốn bao nhiêu hưng phấn liền có bấy nhiêu hưng phấn. Tin tức hào môn, trước nay đều là đầu đề, hơn nữa nữ chính Kiều Đại Vân hiện nay còn hãm sâu vào sự kiện chụp lén, mặc kệ hôm nay đối phương nói gì, nội dung báo ngày mai cũng không cần phải lo sầu suy nghĩ nữa.

" Cô ta mà là thiên kim? Chỉ là một con hồ tinh nghèo túng! Đừng có nhắc đến cô ta!" Vẻ mặt lão phu nhân là không muốn đề cập đến nữa, các phóng viên cũng biết hỏi tiếp cũng sẽ không được gì, vì thế liền dời sang mục tiêu khác.

"Xin hỏi Kiều tiểu thư, cô có ý kiến gì đối với người phụ nữ kia không?" Phóng viên B hỏi.

"Tôi chỉ có thể nói, có một số đồ vật không thể tranh được, của ai thì sẽ hoàn chủ đó." ánh mắt Kiều Đại Vân tràn ngập kiên định.

" Nghe ngữ khí này của cô, phảng phất biết đối phương là ai, có tiện lộ ra một chút không?"

"Mặc kệ đối phương là ai, tôi cũng không muốn đem tên người đó nói ra, nếu cô ấy hiện tại đang xem TV, tôi biết cô ấy sẽ hiểu rõ."

"Xin hỏi Kiều tiểu thư, lúc trước cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc chụp lén, xin hỏi cô có muốn giải thích không?" Lần trước ghi hình đều truyền ra bên ngoài, biểu tình KIều Đại Vân dữ tợn đã từng xuất hiện ở trên TV. Thanh danh của cô ta cũng vì vậy mà tổn hại nghiêm trọng, chuyện xảy ra cho đến nay, cô ta cũng không nói một lời nào. Hiện giờ, nhân vật chính xuất hiện, các phóng viên đương nhiên không chịu buông tha một cơ hội như vậy. 

Câu hỏi được hỏi một đám lại một đám.

Đáy lòng Kiều Đại Vân căm hận vô cùng, trong lòng lại không có kinh hoàng nhiều, bởi vì cô muốn hôm nay, đem mặt mũi lúc trước đều tìm về! Cô ta muốn cho mọi người biết, người đáng ghét không phải là cô ta, mà là Bạch Tiêu Tiệp!

"Tôi không muốn giải thích chuyện này. Tôi sở dĩ làm như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ bản thân, không muốn lại bị người khác khi dễ, tôi muốn phải kích. Nhưng có một số điều tôi chắc chắn, tôi không làm sai! Tôi không muốn nói nhiều ở chỗ này. Tôi có quy tắc sống là để lại ba phần tình cảm." Ánh mắt Kiều Đại Vân kiên định, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Nghe Kiều Đại Vân nói như vậy, các phóng viên nhìn thoáng qua nhau, chẳng lẽ người sai lại là Tịch thiếu phu nhân?

"Xin hỏi Kiều tiểu thư, nghe nói thời gian trước cô bị Tịch thiếu phu nhân khi dễ, chuyện này là thật sao?"

Sắc mặt mẹ Hà có chút mê mang, bà có chút không rõ ràng lắm, Tịch thiếu phu nhân trong miệng phóng viên là ai? Như thế nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

Khuôn mặt Kiều Đại Vân giả bộ thoáng kinh ngạc, lướt qua trong nháy mắt, nhưng chỉ trong thái độ nháy mắt đó, cũng làm cho phóng viên khẳng định lời đồn này. Vì thế càng thêm mãnh liệt truy hỏi.

"Xin hỏi vì sao Tịch thiếu phu nhân muốn nhằm vào cô? Tiết mục lần trước, có người đã chỉ ra chứng cứ cô chụp lén Tịch thiếu phu nhân, sự kiện kia có phải do Tịch thiếu phu làm không? Người phụ nữ trong miệng cô lúc này đây, có phải là chỉ Tịch thiếu phu nhân không?" Phóng viên C ngôn ngữ ngữ sắc bén hỏi.

"Có phải do lúc trước Tịch thiếu phu nhân đánh cô, cho nên cô mới muốn trả thù? Xin hỏi tại sao cô ấy lại muốn đánh cô?"

Mẹ Hà rốt cuộc phát hiện sự việc có chút không thích hợp, vì thế liền hỏi "Tịch thiếu phu nhân là ai?"

"Chính là người yêu cũ của con trai ngài, Bạch Tiêu Tiệp." Có người nhiệt tình giải đáp.

Mẹ Hà vừa nghe trong lòng kinh hãi, Bạch Tiêu Tiệp đã kết hôn? Vì sao Vân nhi không nói cho bà? Bà có chút hồ nghi nhìn Kiều Đại Vân.

Đối mặt với vấn đề ngày càng sắc bén, Kiều Đại Vân vẫn trấn định từ đầu đến cuối, làm bộ như không thấy ánh mắt hồ nghi của mẹ Hà, ra vẻ kiên cường nói " Mặc kệ cô ấy đã từng làm gì, nói những gì. Tôi đều sẽ không trách cô ấy, chúng tôi vẫn là bạn tốt. Cô ấy hiện tại đã kết hôn, tôi hi vọng cô ấy có thể bắt lấy hạnh phúc trước mắt, buông tha sự việc trước kia, sống thật hạnh phúc."

Mẹ Hà nghe xong trong lòng càng giận dữ, nguyên lai đã kết hôn, cư nhiên còn không an phận như vậy, còn muốn câu dẫn con trai bà! Thật là không đơn giản! Nhìn xem Vân nhi hiểu chuyện, còn vì người phụ nữ kia nói lời tốt!

"Nghe nói Bạch Tiêu Tiệp năm đó, cũng chính là Tịch thiếu phu nhân hiện tại cùng Hà thiếu là một đôi, cô là người thứ ba chen chân vào mới khiến quan hệ bọn họ tan vỡ phải không?|

"Không, không phải. Tôi vẫn luôn làm bạn với Tiêu Tiệp, tôi như thế nào có thể chia rẽ..... Tôi đã từng giải thích với cô ấy, chính là..... Tiêu Tiệp lại quá mạnh mẽ, mới dẫn đến phát sinh những chuyện lúc sau. Nhưng tôi không trách cô ấy, hơn nữa hiện tại tôi cùng Thiếu Liên là thật tình yêu nhau, hi vọng cô ấy có thể buông chuyện cũ, chúc phúc chúng tôi."

"Xin hỏi, cô đã từng bị bắt cóc vào lúc học đại học, là sự thật sao?" Có phóng viên nắm được tư liệu, vội vàng hỏi.

Kiều Đại Vân đầu tiên là cả kinh, không nói lời nào mà bắt đầu rơi lệ.

Cô làm như vậy càng khiến cho phóng viên không chịu buông tha "Xin hỏi người bắt cóc cô là ai? Có phải là Tịch thiếu phu nhân, bởi vì năm đó hai người đều cùng yêu một nam nhân?" Có người suy đoán lung tung hỏi.

Kiều Đại Vân phảng phất nhớ tới sự tình trước kia, thân mình đáng thương phát run. Mẹ Hà nhìn đến bộ dáng này của Kiều Đại Vân, biết cô lại nhớ đến sự tình năm đó, mà sự kiện đó chính là Bạch Tiêu Tiệp làm!

Vì thế bà đứng dậy, cứng rắn nói "Vốn dĩ tôi không muốn nói, năm đó chúng tôi cũng đã cảnh cáo cô ta, chính là hiện tại xem ra cô ta cũng không biết hối cải. Nếu còn vọng tưởng làm ra chuyện thương tổn đến con dâu Hà gia tương lai, tôi sẽ không chịu đựng nữa."

Nói tới đây, mẹ Hà ngừng một chút, cảm xúc trên mặt thập phần kích động, tiếp tục nói "Người kia chính là Bạch Tiêu Tiệp, tôi muốn lưu lại một phần tình cảm cho cô ta, làm cô ta thức thời một chút. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần. Cô ta có thể làm ra chuyện bắt cóc năm đó, hiện tại càng có thể làm ra chuyện tổn thương Vân nhi. Cô ta chính là một người phụ nữ độc ác, tôi muốn mượn lần họp báo này cảnh cáo Tịch thiếu phu nhân một chút, nữ nhân như vậy không đáng phải trả giá." ( ý lời này là dành cho Kiều Đại Vân)

Mẹ Hà mới vừa nói xong, các phóng viên cùng cameras giống như mất khống chế, điên cuồng quay chụp. Toàn bộ quá trình Kiều Đại Vân không có nói một lời, nhưng biểu tình trên mặt bi thương, ánh mắt buồn bã, còn có thân mình run bần bật, đều đã đủ chứng minh hết thảy mọi chuyện.

Đối mặt với vấn đề của các phóng viên, Kiều Đại Vân trước sau cúi thấp đều khóc lúc này rốt cuộc nâng lên.

Vì sao cô ta tìm người chụp lén Bạch Tiêu Tiệp, đó là Bạch Tiêu Tiệp bất nhân bất nghĩ trước, cô làm như vậy chỉ là bảo hộ lợi ích của mình, chỉ là vì bảo hộ bản thân mà không thể không làm.

Trong phòng khách.

Dĩ Đồng phẫn nộ thay đổi một kênh lại một kênh, mà mỗi một kênh đều là hiện trường phát sóng trực tiếp gương mặt Kiều Đại Vân tiều tuỵ rơi lệ.

"Tiện nhân!"

Dĩ Đồng phẫn nộ nhìn chằm chằm TV, thật hận giờ phút này không thể vọt vào đem Kiều tiện nhân hung hăng đánh một phen, trải qua sự việc lần trước, không thể nghĩ được cô ta không biết thu liễm, cư nhiên còn mở họp báo vọng tưởng bôi nhọ Tiêu Tiệp!

Vội vàng gọi cho Tiêu Tiệp, không nghĩ tới chỉ vang lên một tiếng đã có người nhận.

"Mình không có việc gì"

Thanh âm Tiêu Tiệp trầm tĩnh ở bên tai cô truyền đến, không có một chút kinh hoàng, cũng không chịu ảnh hưởng sự việc, trấn định giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Hiện tại muốn làm như thế nào?" Dĩ Đồng tuy rằng phẫn nộ, nhưng cô cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể xử lý chính xác chuyện này. Cô hận không thể lập tức bay đến bên người Tiêu Tiệp, an ủi, cổ vũ Tiêu Tiệp.

"Bằng không chúng ta cũng mời phóng viên đến, làm sáng tỏ chuyện này?" Dĩ Đồng nói.

Thanh âm trấn định của Tiêu Tiệp nói "Hiện tại sự việc đang ở đầu ngọn sóng, chúng ta có mời phóng viên đến cũng không làm sáng tỏ mọi việc được, ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện phát triển theo hướng tệ hơn."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Dĩ Đồng thật sự nóng nảy, bạn thân của mình bị người khác bôi nhọ như vậy, cô thật sự rất phẫn nộ.

Đầu quả tim Tiêu Tiệp ấm áp, nguyên lại có một người bạn trước sau đều lo lắng cho mình là một chuyện ấm áp biết bao, lập tức an ủi "Chuyện chúng ta phải làm, chính là không làm cái gì cả."

Đương nhiện, hiện tại không làm, không có nghĩ là về sau không làm. Đồng tử Tiêu Tiệp dần dần co lại, đáy mắt luôn lạnh nhạt bỗng xuất hiện thay đổi.

Nếu liên tục thoái nhượng và cảnh cáo đều không có tác dụng, như vậy Kiều Đại Vân, khiến cho cô đắc ý trận này, chờ đến ngày cô đính hôn, tôi chắc chắn tặng một phần đại lễ cho cô, đảm bảo làm cho cô đến chết vẫn không quên!

---- 

Sự kiện cùng chuyện video Kiều Đại Vân làm lúc trước vốn là bị mọi người phỉ nhổ, nhưng sự tình hiện tại lại phát triển theo hướng ngược lại, những người lúc trước bảo hộ Tiệu Tiệp bây giờ lại vì Kiều Đại Vân mà chửi mắng Tiêu Tiệp.

Khó trách Kiều Đại Vân lại làm chuyện như vậy, nguyên lai là trước đây Bạch Tiêu Tiệp bất nhân, đầu tiên là sai người bắt cóc Kiều Đại Vân lúc còn học đại học, nhiều năm trôi qua lại động thủ đánh Kiều Đại Vân.

Người như vậy, tâm tà ác tới cực điểm rồi. 

Nếu đổi là người khác, đừng nói là chụp lén, chính là tìm người hung hăng đánh Bạch Tiêu Tiệp một trận cũng không quá đáng. Ai biểu cô ta tham lam. đã kết hôn còn không an phận, vọng tưởng muốn phá hư hạnh phúc của người khác!

Nữ nhân như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!

Lúc trước trên mạng chửi rủa Kiều Đại Vân, hiện giờ bao trùm đều là chửi rủa Bạch Tiêu Tiệp, hết cái này đến cái khác.

Thẩm Nhã Lâm lúc trước cũng là vì sự kiện video mà thanh thanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí cô ta còn bị công ty đóng băng, Hiện giờ, trời đất đảo lộn, fans liền viết thư, yêu cầu công ty cho cô rã băng, Thẩm Nhã Lâm rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời.

Chờ thời điểm Hà Thiếu Liên phát giác, sự tình đã bị nháo đến che trời lấp đất.

Chẳng sợ hắn mạnh mẽ ngăn lại, cũng không có cách nào ngừng truyền thông đưa tin. Năm đó cũng vì đè nén tin tức, cho nên mới cùng Tiệp nhi tách ra, hiện giờ sự tình đều lộ ra, vậy nỗ lực năm đó của hắn tính là cái gì?

Càng làm cho hắn không có cách nào lý giải, chính là chuyện này lại do mẹ hắn tự mình nói ra! Hắn có muốn mắng cũng không thể mắng. Tâm tình chìm xuống tới cực điểm.

Ngược lại, Kiều Đại Vân thoải mái hơn nhiều, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta sắp đặt. Ở thời khắc Hà Thiếu Liên đưa ra lời chia tay liền bắt đầu, cô đã biết, nếu không hành động một chút, nỗ lực nhiều năm của cô liền đổ sông đổ bể!

Năm đó cô muốn cùng Tịch Âu Minh hạnh phúc bên nhau, nhưng lại bị người nọ ngăn cản uy hiếp nếu cô không rời Tịch Âu Minh, cô sẽ chết không có chỗ chôn. Cô cũng không phải vì tình yêu mà trả giá hết thảy, dưới tình huống tranh thủ cũng không có kết quả, quyết định đi tìm nơi cư trú mới.

Rồi sau đó ở đại học, rốt cuộc nhận thức Hà Thiếu Liên, các phương diện của hắn đều không kém Tịch Âu Minh, vì thế cô ta trăm phương nghìn kế thực hiện kế hoạch câu dẫn, cuối cũng cũng bắt được Hà Thiếu tới tay, hiện giờ hết thảy mọi việc đều sắp trở thành kết cục đã định, cô ta tuyệt đối không cho phép thất bại trong gang tấc.

Vốn dĩ chuyện cô tâm niệm vẫn là trả thù Bạch Tiêu Tiệp, cô ta hại muội của cô không nói, còn phát hỏng cuộc sống an bình của cô, nữ nhân như cô làm sao có thể chịu đựng?

Chính là nếu cô ta nói thẳng chuyện bắt cóc là do Bạch Tiêu Tiệp làm thì hiệu quả không thể được rõ ràng như bây giờ, vì thế cô ta có ý diễn kịch trước mặt mẹ Hà, đem bản thân thân diễn đến cực kỳ đáng thương.

Lại đem chân tướng sự việc vặn vẹo, Bạch Tiêu Tiệp không câu dẫn Hà Thiếu Liên, nhưng Thiếu Liên vẫn không quên được Bạch Tiêu Tiệp. Chính là kết quả đều như nhau, cô nói như vậy vừa vặn mẹ Hà tự nhiên liền tin, mẹ Hà vốn dĩ không thích Bạch Tiêu Tiệp, làm sao có thể chịu đựng tâm con trai mình còn đặt trên người Bạch Tiêu Tiệp?

Vì thế nên sự tình hết thảy đều thuận lý thành chương, cô cũng cài một số phóng viên vào, sự tình cứ thế phát triển từng bước, mẹ Hà vì bảo vệ con trai, ngăn chặn hết thảy đường lui của Bạch Tiêu Tiệp, cô ta nhất định sẽ đem sự tình bắt cóc năm đó nói ra.

Sự việc dù có giải thích cũng không thể đem lại hiệu quả cao! Thật là sảng khoái a!

Mắng chửi đi, các người cứ hung hăng mắng chửi đi! Tốt nhất là mắng đến Bạch Tiêu Tiệp thành cát bụi! Làm cô ta vĩnh viễn cũng không dám ngẩng đầu!

----

Tin tức Tịch thiếu phu nhân đã bá chiếm đầu đề liên tục một tuần, cư nhiên còn không có dấu hiệu giảm xuống, có chút giống cổ phiếu, không ngừng tăng cao.

Nguyên bản mọi người cho rằng lúc này đây Tịch Âu Minh chắc chắn sẽ li hôn với Bạch Tiêu Tiệp, việc làm hổ thẹn gia tộc ở hào môn là cực kỳ cấm kỵ. Chính là từ lúc xảy ra chuyện cho tới nay, hai vị đương sự vẫn giống như lần trước, không có ra mặt làm sáng tỏ bất kỳ lời đồn nào.

Tịch Âu Minh cũng không có áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn lại lời đồn, giống như không nhìn thấy, cực kỳ bình tĩnh.

Chính là quá mức bình tĩnh, cư nhiên sẽ làm người ta cảm giác một cổ khủng hoảng, sự im lặng này giống như sóng yên biển lặng trước cơn bão tố.

Ngay cả Kiều Đại Vân cũng cảm giác bất an sâu sắc, cô ta dự đoán được rất nhiều kết quả, chỉ có kết quả này lại không nghĩ tới. Sự tình bắt cóc lúc trước, ngay cả cảnh sát cũng tham gia điều tra, bởi vì sự tình đã cách nhiều năm, cho nên cô ta không có chút nào lo lắng có người có thể tìm ra chứng cứ bất lợi. Mà Bạch Tiêu Tiệp có lẽ là có Tịch gia làm hậu thuẫn, cảnh sát cũng không dám đến bắt người.

Chỉ là càng như vậy, càng làm cho mọi người thêm nghị luận. Cái gì mà kẻ có tiền chính là vô pháp vô thiên! Dư luận càng thêm kịch liệt, nhưng Bạch Tiêu Tiệp vẫn như cũ không có việc gì, chẳng có chút nào sợ hãi.

Kiều Đại Vân càng thêm bất an, mục đích của cô ta đã đạt được, Bạch Tiêu Tiệp như cũ thân bại danh liệt, tại sao cô ta còn lo lắng? Chẳng lẽ còn phát sinh ra chuyện gì?

Không có khả năng! Tuy là Tịch Âu Minh rất lời hại, cũng không thể đảo ngược những gì đã trở thành sự thật. Vì làm cho sự tình càng nghiêm trọng một chút, cô ta còn tìm ra vài bạn học năm đó, yêu cầu họ làm nhân chứng.

Lúc này đây, tâm địa độc ác của Bạch Tiêu Tiệp một lần nữa được mọi người khẳng định, mặc kệ Bạch Tiêu Tiệp có giở ra thủ đoạn gì để xoay người, cô ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ! ( ý là ngủ ngon)

Mọi người đều không biết rằng, trước cơn bão táp đều là một mảnh yên tĩnh. Kiều Đại Vân rất nhanh sẽ nếm được cái gì gọi là vui quá hoá buồn, rốt cuộc là ai thắng ai thua, ai mới là người có thể cười đến cuối cùng?

----





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top