Chương 101
" Chúng ta bắt đầu lại đi, mặc kệ em đã làm cái gì, chúng ta đều coi như nó chưa phát sinh, em vẫn là Tiệp Nhi, anh vẫn là A Liên....." Hà Thiếu Liên thấp giọng nói, Tiệp Nhi có bao nhiêu lâu rồi không kêu lên cái xưng hô thân mật này.
Còn nhớ lúc ở nước ngoài, khi hắn còn đang mất trí nhớ, có một nữ nhân kêu cái xưng hô này lên, lúc ấy hắn liền vô cớ tức giận. Hiện giờ nghĩ đến, cho dù là quên mất toàn thế giới, hắn đều sẽ không quên Tiệp nhi. Chính là đã trôi qua mấy năm, Tiệp nhi của hắn đã kết hôn, còn hắn thì sao? Hắn phải làm sao mới tốt?
"Coi như chưa từng phát sinh......." Bạch Tiêu Tiệp nhàn nhạt trào phúng nói, " Tôi đây có phải nên cảm tạ anh, không so đo hiềm khích trước đây, khoan hồng độ lượng tha thứ cho hành động tôi đã làm?"
Chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn cho rằng năm đó là cô bắt cóc Kiều Đại Vân, vẫn là không tin cô? Một khi đã như vậy, vì cái gì còn muốn xuất hiện ở đây? Hắn ngay cả người mình để ý đều không tín nhiệm, còn nói thích cái gì?
"Năm đó tôi đã nói một lần, hiện tại tôi nói lại lần nữa, chuyện năm đó tôi không làm" Bạch Tiêu Tiệp nhìn thẳng vào đôi mắt Hà Thiếu Liên, gằn từng chữ.
"Tiệp nhi, chân tướng sự việc cũng không quan trọng, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, anh đều như trước yêu em. Trừ bỏ em, anh không có người phụ nữ khác, anh cũng không muốn cùng Kiều Đại Vân đính hôn, vợ của anh chỉ có thể là em!"
Trong lòng Bạch Tiêu Tiệp cảm thấy càng thêm bất lực, người nam nhân này, trước sau không hiểu nguyên nhân chân chính khiến hai người bọn họ tách ra.
"Bắt đầu từ năm đó anh không tin tôi, chúng ta đã không còn khả năng, về sau đừng lại đến tìm tôi, tôi đã kết hôn, hơn nữa, tôi thực yêu lão công của mình". Bạch Tiêu Tiệp nhàn nhạt nói, không bao giờ xem cầu xin trong ánh mắt của Hà Thiếu Liên, quyết tuyệt xoay người lên lầu.
Một câu ngắn ngủn, làm Hà Thiếu Liên dại ra, giống như một thanh kiếm sắc bén một phen cắm vào ngực hắn, trong cổ họng phảng phất có mùi tanh, giống như máu tươi cuồn cuộn. Hắn giống như một bức tượng bị hoá đá, chỉ cần một trận gió liền hoá thành tro bụi bị thổi tan. Tiệp Nhi của hắn nói cái gì? Cô yêu nam nhân khác? Trái tim cấp tốc rơi xuống, rơi vào vực sâu không đáy. Ánh trăng cô đơn chiếu vào trên người hắn, phảng phất có một tầng nhàn nhạt sương trắng đem hắn bao phủ ( Nguyên bản là " trái tim cấp tốc hạ trụy", tui không rõ dịch làm sao nên để theo ý này nha, ai biết chỉ tui với)
Tịch Âu Minh tiến lên nhìn nam nhân hèn mọn đến tận cùng trước mặt, đáy mắt trào lên khinh thường. Lại tính toán lướt qua lên lầu, đối với kẻ thất bại, hắn còn khinh thường bỏ đá xuống giếng.
"Từ từ!" Chính là hắn không nghĩ, không đại biểu người khác không nghĩ, Hà Thiếu Liên nhàn nhạt ra tiếng.
Bước chân Tịch Âu Minh dừng lại, đạm mạc đứng đối diện cùng Hà Thiếu Liên. Không khí cổ quái mà cứng đờ, hai người đều không nói lời nào, phảng phất như dùng ánh mắt mà tiến hành chiến đấu.
Cuối cùng vẫn là Hà Thiếu Liên mở miệng trước, hắn cực kì khinh thường nói " Anh cho rằng anh cưới được Tiêu Tiệp chính là thắng lợi sao?"
Tịch Âu Minh chỉ đứng đó, nhẹ nhàng nhíu mày, không có nói chuyện, phảng phất đang đợi hắn nói tiếp.
"Tôi sẽ không từ bỏ!" Hà Thiếu Liên lạnh lùng nói, giống như một lời tuyên chiến.
" Anh nghĩ không buông tay, có chết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là lòng Tiêu Tiệp đang ở trên người ai." Tịch Âu Minh mặt vô biểu tình nói, không chịu chút ảnh hưởng nào của lời nói.
Hà Thiếu Liên hừ lạnh, đối với câu nói của Tịch Âu Minh cực kỳ không ủng hộ. Chỉ là lúc này đây hắn không có nói lời nào nữa, lại lần nữa nhìn phương hướng Bạch Tiêu Tiệp biến mất, xoay người rời đi, bóng dáng cô đơn biến mất ở trong bóng đêm.
-----------
Lấy trầm mặc làm chính sách, lại lần nữa xem nhẹ nam nhân nhảy nhót chung quanh ở bên người cô. Mấy ngày nay, từ lúc bắt đầu không đáng nói. Trừ bỏ công tác cần thiết muốn xử lý, người này tựa như một con ruồi bọ, suốt ngày vây quanh nàng, làm người chứ nếu làm ruồi bọ đã bị cô hung hặng chụp chết!
Về nước mấy ngày nay, hắn cơ hồ là vô cùng nhàn nhã, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ngốc bên người cô, chỉ hận không thể cùng đi WC.
" Tiều Đồng Đồng, lạnh hay không? Nếu không anh lấy cho em chiếc áo khoác?" Cố Trạch quan tâm nói.
Nghe thể loại xưng hô này, Dĩ Đồng nổi hết cả da gà, không dấu vết nhìn nhìn trên nóc nhà đã chỉnh đến 26 độ điều hoàn, lúc này mới vừa vào thu, thời tiết mát mẻ hết thảy vừa vặn! Nam nhân này kém chút nữa là dọn cái bếp lò lại đây! Cư nhiên chỉnh điều hoàn mở cao như vậy ! Là muốn nóng chết cô sao? Còn lạnh? Dưới loại tình huống này không chết nóng đã là không tồi rồi!
Cầm lấy điều khiển từ xa, lần nữa bấm tắt điều hoà, lại đem cửa sổ mở ra, làm gió thu thổi vào.
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không cần cả ngày vây quanh tôi, anh là một đại nam nhân chẳng lẽ không có công việc muốn làm ?" Dĩ Đồng nói, thật sự là bị dính đến cả người đều bực bội!
Cố Trạch vui sướng hô to ra một hơi nói " Anh còn tưởng rằng em tính toán vĩnh viễn đều không mở miệng nói chuyện, anh còn chuẩn bị không dưới một phương án!"
"....."
" Đừng nóng giận nha, nữ nhân sinh khí nhiều dễ già. Già rồi làn da biến nhăn, nhăn liền khó coi. Đương nhiên, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, chẳng sợ làn da so với đại thụ ngàn năm trở nên còn thô ráp hơn, anh đều sẽ không chê em." Cố Trạch nói lời thề son sắt, một đầu tóc nâu, cười đến cả mặt đều toả sáng như ánh mặt trời, chỉ thiếu không nhấc tay thề, ngữ khí kia muốn bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn.
"Làn da của anh mới giống vỏ cây, làn da cả nhà anh đều giống vỏ cây!" Dĩ Đồng nổi giận, không chút nào cố kỵ hình tượng, đôi tay chống nạnh, giống như một con cọp mẹ đang tức giận.
( nguyên bản là " phát bưu", mạn phép đổi thành " tức giận")
Bà mẹ nó, cũng dám nguyền rủa cô mau già, còn nguyền rủa làn da cô giống vỏ cây! Hắn cả ngày giống kẹo mạch nha dính cô, hơn nữa da mặt dày so với tường thành, nói như thế nào cũng không biết xấu hổ! Phảng phất như ngươi càng nói hắn càng hăng hái.
" Làm sao có thể nói nhà chồng như vậy, truyền ra nhiều ảnh hưởng không tốt" Cố Trạch giáo dục với vẻ mặt nghiêm túc, như thể Dĩ Đồng là con dâu chưa cưới của mình.
"..."
Người này không phải người địa cầu, là người ngoài hành tinh!
Khi nói chuyện ngẩng đầu nhìn xem thời gian, không xem còn tốt, vừa thấy liền bị doạ cho nhảy dựng, hôm nay cô hẹn Tiêu Tiệp cùng Tịch Âu Mịch tới nhà ăn cơm, giờ chính là thời điểm hiện tại, chính mình còn có một đống công việc cần hoàn thành, cơm cũng không có nấu, từ từ còn có sủi cảo chưa làm? Ô ô, làm sao đây? Hiện tại cô muốn đi ra ngoài mua đồ ăn thì công việc trong nhà ai làm đây?
Dĩ Đồng oán thầm, dư quang liếc thấy Cố Trạch, Cố Trạch là ai a, một đôi mắt tinh cho dù là một con ruồi bọ bay qua đều có thể đoán ra là đực hay cái. Bị ánh mắt Dĩ Đồng nhìn như vậy, ngay lập tức nhận ra điểm không thích!
" Anh không quen biết đường" Ở lúc Dĩ Đồng còn chưa kịp mở miệng trước, hắn lập tức nói rõ. Không cần Dĩ Đồng nói, hắn cũng biết Dĩ Đồng tính toán cho hắn đi mua đồ ăn.
Trước không nói việc không quen biết đường, riêng việc làm thiếu gia hai mươi mấy năm, thật đúng là chưa từng vào chợ bán thức ăn, cho dù là đi siêu thị cũng là vì đi mua áo mưa. Lúc trước còn chưa có nhận thức Dĩ Đồng, hắn là một hoa hoa công tử chính hiệu, chính là lúc sau hắn phát hiện, kỳ thật hắn cũng có làm một người lương thiện.
Dĩ Đồng chính là điểm đột phát hoàn lương của hắn, vì cái điểm này, hắn chính là từ ngoài nước đuổi tới trong nước!
" Vậy anh trừ bỏ ăn còn biết làm cái gì a! Chỉ là đi mua đồ ăn, cũng không phải muốn mạng anh" Dĩ Đồng khó thở, kêu mua đồ ăn còn muốn giống như lấy mạng hắn!
" Vậy em còn không bằng muốn mạng anh...." Cố Trạch nhỏ giọng nói.
"....."
Dĩ Đồng phát hiện, từ lúc nhận thức Cố Trạch đến giờ, số lần cô cạn lời đã biến nhiều.
Bởi vì hiện tại là thời gian của việc mua sắm đi chợ, lại là cao điểm khi tan tầm. Đường cao tốc cực kỳ kẹt xe, mất gần mười phút mới đi được một đoạn, chỉ có những người đi xe đạp mới có thể nhanh chóng di chuyển. Các chủ xe khác chỉ có thể đỏ mắt ghen tị, một số tài xế không có kiên nhẫn đã lấy mì gói ra bắt đầu ăn, theo cái hướng này, lúc đến nhà Dĩ Đồng có khả năng là đã buổi tối đi.
Tựa hồ chưa bao giờ được gặp qua loại tình huống này, Tịch đại thiếu gia kiên nhẫn cũng không còn đủ dùng nữa. Giơ cổ tay lên nhìn nhìn thời gian, lại nhìn nhìn dòng xe cộ phảng phất không có điểm cuối trước mắt, tay Tịch Âu Minh nắm vô lăng cũng không nhịn được rung lên.
Nhưng đúng lúc này, Dĩ Đồng gọi điện thoại đến, nói rất nhiều lời xin lỗi, sau đó mới nói ra mục đích chính.
" A? Cậu đến đồ ăn còn không có mua?" Tiêu Tiệp nhịn không được mà hét lên.
" Hắc hắc, xin lỗi, cậu xem tớ hiện tại trên đầu còn có một đống việc phải làm, nếu các cậu cũng tiện đường, liền thuận đường mua đồ đem tới ~" Dĩ Đồng lấy lòng nói.
Tiêu Tiệp xấu hổ cúp điện điện thoại, lại nhìn Tịch Âu Mịch sắp hỏng vì kẹt xe. Đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, chịu làm khách còn nhờ khách đi chợ mua đồ ăn, phỏng chừng Tịch Âu Minh sẽ tức giận đến trực tiếp quay đầu đi về nhà.
Trải qua một phen làm nũng của Tiêu Tiệp, Tịch Âu Minh cuối cùng vẫn là đen mặt đáp ứng. Nhưng tình trạng kẹt xe vẫn không thuyên giảm, nhẫn nại của Tịch Âu Mịch rốt cuộc cũng dùng hết, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, nhanh chóng giải thích vài câu.
Qua vài phút, con đường trở nên thông thuận hơn, chiếc xe tổng tài nghênh ngang đi trong tiếng reo hò của những người lái xe.
Tiêu Tiệp có chút giật mình, cô biết Tịch Âu Minh có bản lĩnh, quen biết cũng nhiều, nhưng không ngờ anh còn quen người trong khu vực giao thông.... Quả nhiên con người thì nên kết bạn nhiều hơn!
Tiêu Tiệp không hỏi anh vì cái gì ngay từ đầu không gọi điện thoai, bởi vì không cần hỏi cũng biết, Tịch thiếu chưa bao giờ bị tắc đường, cho nên không biết kẹt xe là loại tình huống này, thời gian dài như vậy!
Nguyên bản cho rằng kẹt xe đã là việc tốn nhiều kiên nhẫn nhất, ai ngờ mua đồ ăn đối với Tịch Âu Minh mà nói cũng là một việc cần kiên nhẫn không kém. Anh lớn như vậy nhưng cũng chưa từng mua qua đồ ăn trong chợ, lúc trước ở nhà cũng là người hầu đi mua đồ ăn, sau này dọn ra cùng Tiêu Tiệp, anh tuy rằng sẽ xuống bếp, nhưng mua đồ ăn cũng sẽ có người khác đi làm, cho nên hôm nay, anh là lần đầu tiên mua đồ ăn!
Bởi vì siêu thị cách nhà Dĩ Đồng khá xa, cho nên chỉ có thể đi chợ gần một chút, Tiêu Tiệp không phải lần tiên đi chợ, cho nên không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng đây là lần tiên đối với Tịch Âu Minh, anh vẫn luôn cho rằng đồ ăn thực dễ mua, giống như mua quần áo vậy, có người giới thiệu có người phục vụ. Nhưng chợ tắc đường cũng không kém kẹt xe. Hơn nữa đồ ăn được phân ra rất nhiều loại, không tập trung một chỗ, chợ lớn như vậy, mua chút rau còn muốn đi tới đi lui.
Thật may là hôm nay anh không mặc vest, chỉ mang quần áo bình thường, nếu mang một bộ tây trang đi vào khu chợ vừa đông đúc vừa ẩm ướt này, anh nghĩ mình nhất định sẽ gục ngã mất.
Tiêu Tiệp quen thuộc đường lối, trực tiếp tìm được đồ ăn mình muốn mua, hỏi giả cả xong liền khen một ít đồ ăn tươi ngon hôm nay.
" Tổng cộng là 5 tệ, hời cho em nhé." Bán đồ ăn là một người phụ nữ trung niên, cực kỳ nhiệt tình nói.
Tiêu Tiệp gật đầu nhận lấy, vừa muốn trả tiền, đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho kinh sợ ( kinh ngạc + sợ hãi ), Tịch Âu Minh vẻ mặt vô cảm đưa ra một tấm thẻ......
Người bán đồ ăn " ...."
Tiêu Tiệp "..."
Trước khi người bán đồ ăn hỏng mất, Tiêu Tiệp vội vàng bắt lấy thẻ trong tay anh, đối với người phụ nữ bán hàng đang kinh ngạc đến ngây người nói " Ngượng ngùng, anh ấy nói đùa...."
Sau đó nhanh chóng trả tiền, đem Tịch Âu Minh với sắc mặt đã bắt đầu biến thành màu đen lôi đi.
Sau khi đã đi vài vòng, Tiêu Tiệp nhìn nhìn đôi tay đã cầm không ít đồ của Tịch Âu Minh, còn có biểu tình gục ngã của anh. Vội vàng chạy tới trấn an nói " Minh, em hôm nay mới phát hiện tính nhẫn nại của anh tốt như vậy ~"
Tịch Âu Minh liếc cô một cái, cực kỳ không khiêm tốn nói " Nhẫn nại của anh vẫn luôn rất tốt."
Tiêu Tiệp xấu hổ, lúc trước là ai suýt nữa hỏng mất cả người. Nhưng quên đi, nhìn anh chăm chỉ đi cùng cô mua đồ ăn, cô cũng không vạch trần anh.
Đang lúc Tiêu Tiệp suy nghĩ miên man, phía sau Tịch Âu Mich nhẹ nhàng nói " Ở trên giường càng có kiên nhẫn!"
"...."
Thời điểm bọn họ đến nhà Dĩ Đồng, Đĩ Đồng cũng đã giải quyết tốt mọi việc trong tay, cũng đã sẵn sàng. Lúc nhìn đến Tịch Âu Minh mang theo đồ ăn, nhịn không đươc mà khen " Quả nhiên là một người đàn ông tốt a! Đảm đang! Không giống người nào đó, trừ bỏ ăn thì không biết làm cái gì nữa" Một câu có cả khen lẫn chê.
Tịch Âu Minh khẽ hừ một tiếng, xem như là thừa nhận.
Cố Trạch giống như bị dẫm phải đuôi mèo nhảy dựng lên, nói " Đàn ông vốn dĩ là nên làm đại sự, một việc nhỏ như mua đồ ăn này còn bắt anh làm !"
Tịch Âu Minh liếc Cố TRạch, ngữ khí lạnh lùng " Không quét nhà thì sao quét thiên hạ!"
( Mình nghĩ ý câu này là " việc nhỏ không làm thì sao làm được việc lớn ")
Cố Trạch giật giật miệng, cuối cùng cũng không tìm được lời thích hợp để phản bác, chỉ có thể nuốt khí vào bụng. Dĩ Đồng cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều khi thấy bộ dáng nghẹn khuất của Cố Trạch.
Sau khi ăn xong, Cố Trạch dưới ánh mắt uy hiếp của Dĩ Đồng cực kỳ không cam tâm đi vào bếp rửa chén. Tịch Âu Minh ngồi trên sô pha xem tin tức kinh tế tài chính, Tiêu Tiệp cùng Dĩ Đồng ở trong phòng nói chuyện.
" Cậu thật sự muốn cùng người đàn ông này ở bên nhau sao ?" Tiêu Tiệp hỏi.
" Không biết, đi một bước tính một bước thôi."
".... Mặc kệ câu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ cậu!"
" Cảm ơn cậu, Tiêu Tiệp!"
Trên đường về nhà, Tiêu Tiệp nhịn không được lại lần nữa nhìn thoáng qua Tịch Âu Minh. Vừa rồi ở nhà Dĩ Đồng, sắc mặt anh không tốt, đối với Cố Trạch càng là không có sắc mặt tốt.
Cô biết, anh là vì Tả Huyền Dạ mà lo lắng đi. Anh lo lắng cho bạn anh, cô cũng lo lắng cho bạn mình, cô có thể giải thích được loại tâm tình này.
" Nếu anh thật muốn giúp Tả Huyền Dạ, em cũng sẽ không trách anh...." Tiêu Tiệp chậm rãi nói, Tả Huyền Dạ vẫn chưa biết tin tức Dĩ Đồng trở về, Tịch Âu Minh là bạn tốt, nếu nói cho hắn cũng không có gì đáng trách.
" Không cần anh nói, hắn đã biết" Tịch Âu Minh nhàn nhạt nói
Anh không có nói sai, Tả Huyền Đạ đã biết chính xác tin Dĩ Đồng về nước, hơn nữa còn hưng phấn đi tìm Dĩ Đồng.
Dĩ Đồng còn tưởng là Tiêu Tiệp quên đồ vật, quay trở lại lấy, mặt đầy ý cưởi mở cửa, lúc nhìn đến người ngoài cửa, nụ cười trên mặt nháy mắt trở nên cứng đờ.
" Đồng nhi....." Tả Huyền Dạ kích động nói, khi nhìn thấy một người đàn ông khác trong nhà, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi.
Không khí cũng phảng phất bịt kín một tàng hàn băng, ánh mắt lạnh băng của Tả Huyền Dạ dừng trên người Cố Trạch.
" Hắn là ai?" Tả Huyền Dạ đè nén lửa giận xuống ngực, không muốn ở trước mặt Dĩ Đồng phát hoả, hạ giọng hỏi.
Nhìn đến bộ dáng gầy đi của Tả Huyền Dạ, Dĩ Đồng có hơi đau lòng, nhưng lại nói không ra lời. Cô cũng không biết nên nói như thế nào, đối mặt với kích động của hắn, cô thật không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn đến ánh mặt lạnh băng xen lẫn phẫn nộ của Tả Huyền Dạ, biểu tình của Dĩ Đồng có chút hoảng hốt.
Thật sự có thể quên Tả Huyền Dạ sao? Yêu sâu đậm một người, thật sự có thể dễ dàng quên đi người đó sao? Nhưng cho dù vậy thì đã sao, không quên cũng đâu thể nào bắt đầu lại ? Cô cũng không muốn nhớ đến cảnh sinh hoạt lo được lo mất nữa, tựa như đem toàn bộ mong đợi đều đặt trên người Tả Huyền Dạ, một khi hắn thay lòng đổi dạ, cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
" Tiểu Đồng, sao em không nói với hắn, chúng ta có quan hệ cực kỳ thân mật!" Thanh âm quạnh quẽ của Cố Trạch vang lên ở sau lưng.
" Cố Trạch !"
Dĩ Đồng ngẩn ra, nàng hiểu rõ Cố Trạch muốn làm gì, cuống quít ngẩng đầu nhìn về phía Tả Huyền Dạ, đôi mắt hắn ảm đảm, nhìn không ra cảm xúc, nhưng trên người lại phát ra hơi thở lạnh băng.
" Như thế nào? Anh nói sai lời nào sao?" Cố Trạch tròng mắt đen mềm nhẹ, tươi cười vô hại, " Dù sao chúng ta cũng đã từng ngủ với nhau, không phải sao?"
" Đủ rồi!" Dĩ Đồng thấp giọng quát Cố Trạch.
" Mày nói cái gì?" Tả Huyền Dạ thanh âm khản đặc như là từ trong cổ họng gằn ra, đột nhiên hắn che ngực lại, nơi đó phảng phất như đang có người dùng một con dao nhỏ, từng nhát đâm hắn, đau đớn vô cùng.
"Không phải, không phải như anh nghĩ!" Dĩ Đồng sốt ruột giải thích.
" Chẳng lẽ không phải sao? Em dám nói chúng ta không ở trên cùng một cái giường mà ngủ với nhau?" Cố Trạch một bước cũng không nhường, hùng hổ doạ người.
Dĩ Đồng không còn lời phải bác nào để nói, Cố Trạch nói đều là sự thật, chính là....
Tả Huyền Dạ cảm giác trước mắt tối sầm, bản thân giống như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, sắp bị đóng băng mà chết.
" Huyền Dạ, anh làm sao vậy?!" Nhìn thấy Tả Huyền Dạ lay động hai cái, Dĩ Đồng vội vàng chạy tới đỡ hắn, làm sao biết lại bị hắn kéo lấy tay hướng về phía sau.
Tiện đà Tả Huyền Dạ nhanh chóng bước đến, hung hắng đấm một quyền lên Cố Trạch.
Cố Trạch nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng vẫn bị nắm đấm sắc bén của Tả Huyền Dạ đánh tới, một vệt đỏ nhanh chóng hiện trên mặt hắn. Ai bị đánh cũng đều sẽ phẫn nộ, Cố Trạch tức khắc cũng mất đi lý trí, nắm bàn tay lại, một quyền đánh đến Tả Huyền Dạ.
Ngươi đánh ta đấm vài cái, rất nhanh trên mặt mỗi người đều xuất hiện vết thương.
" Các anh đủ rồi! Đừng đánh nữa !" Dĩ Đồng thừa dịp bọn họ dừng lại trong nháy mắt, vội vàng chạy đến chặn ở giữa.
Trong không khí chảy xuôi hơi thở đau đớn, Dĩ Đồng quay đầu nhìn Tả Huyền Dạ, nhẹ giọng nói "Anh trở về đi, mọi việc đều giống như lời Cố Trạch nói...... Lúc trước, em có gửi đơn li hôn kẹp trong sách gửi cho anh."
Nói xong, xem nhẹ đau xót ở đáy mắt Tả Huyền Dạ, cũng xem nhẹ đáy mắt vui sướng của Cố Trạch, lướt qua hai người muốn rời đi.
" Không được đi! Em là vợ anh, cả đời đều là vợ anh! Anh mặc kệ em đã làm ra chuyện gì, hôm nay em nhất định phải theo anh trở về!" Tả Huyền Dạ phẫn nộ nói, giữ chặt tay Dĩ Đồng không bỏ, tựa như lần này buông tay thì mọi việc cũng kết thúc.
" Không thể trở về được nữa...." Dĩ Đồng nhẹ giọng nói, không nhìn vào đôi mắt Tả Huyền Dạ.
" Cái cảnh sinh hoạt đó..... Tôi không bao giờ muốn trở về."
Tả Huyền Dạ tuyệt vọng buông tay ra, thê lương nói "Được, được! Nếu đây là ý muốn của em! Như em mong muốn!"
Đau khổ nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.
Nghe được tiếng " phanh " đóng cửa, Dĩ Đồng rốt cuộc nhịn không được ngồi xuống đất, đã không còn cách nào trở về được nữa.....
---------
Khoảng thời gian này không nhìn thấy Lãnh Liên, tai tiếng của cô cũng đã qua đi, hiện giờ cô đã có thể tuỳ ý ra cửa. Nghĩ đến Lãnh Liên mang thai, cô không tự giác đi vào cửa hàng trẻ con, muốn tặng đứa trẻ Lãnh Liên chưa sinh ra món quà. Lúc bước vào Liên gia, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến hình ảnh phi thường ấm áp, không nghĩ tới mới vừa đi đến cửa hoa viên, đã nhìn thấy người hầu vẻ mặt sợ hãi chạy tới, lúc nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là kinh hỉ nói.
" Tịch thiếu phu nhân, ngài có thể vào khuyên nhủ thiếu gia cùng thiếu phu nhân không? hai người họ đang cãi nhau a!"
Không sai, Lãnh Phong Thành chính là cùng Lãnh Liên cãi nhau. Bởi vì Lãnh Liên vừa mới mang thai mấy tháng, chưa đến thời điểm phải nằm nhà sinh con, cho nên cô vẫn luôn kiên trì đi làm. Nhưng Lãnh Phong Thần cực kỳ kiên trì bắt nàng phải ở trong nhà an tâm dưỡng thai, nơi nào cũng không cho đi.
Nói có hắn đi làm nuôi gia đình là được, không cần cô đi làm! Vạn nhất tổn hại đến con làm sao bây giờ?
Những điều đó Lãnh Liên không phải không hiểu, nhưng cô không muốn làm tiểu thư đài các dễ vỡ , chỉ là mang thai cũng không phải mắc bệnh nan y, không cần thiết phải cả ngày đều ở nhà, cái gì cũng không làm. Đến nơi nào cũng có người đi theo, giống như là động vật quý hiếm cần được bảo tồn. Lãnh Phong Thần tự ý xử lý như vậy, làm Lãnh Liên cảm thấy một chút tự do cũng không có.
Lúc đầu chỉ là nghỉ cuối tuần, cô còn chịu nổi, nhưng thời gian lâu như vậy rồi, Lãnh Liên cảm thấy đang dần đánh mất đi chính mình. Ngay cả chính mình muốn cái gì, cô cũng quên mất, cô không muốn như vậy nữa. Vì thế hôm nay cô một lần nữa đưa ra chủ ý muốn đi làm, cô cũng đảm bảo sẽ cẩn thận bảo hộ đứa bé.
Chính là Lãnh Phong Thần rõ ràng không đồng ý, hai người nhịn không được lại cãi nhau.
Thời điểm Tiêu Tiệp đi vào còn có thể nghe thấy thanh âm Lãnh Phong Thần lạnh băng, " Lời nói của anh, em nghe tai này ra tai kia có phải không? Anh nói anh sẽ nuôi em, cửa hàng của em cũng sẽ có người quản, em còn có cái gì không yên tâm? Một hai phải đi làm, vạn nhất tổn thương con làm sao bây giờ? Em có nghĩ tới hậu quả sao? Em hiện tại cũng coi như là sản phụ cao tuổi, có thể so với những nữ nhân trẻ tuổi sinh con sao? Sao em lại không hiểu vậy?"
Có lẽ là quá mức kích động, Lãnh Phong Thần đã không lựa lời mà nói.
Quả nhiên, Lãnh Liên sau khi nghe được liền sửng sốt một chút, sau đó là trầm mặc.
Tuổi tác vẫn luôn là nỗi đau đáy lòng của cô, nguyên bản bị ngươi khác nói thì cũng thôi đi, cô có thể không để bụng. Bởi vì những người đó đều không phải là người mà cô để ý, chỉ cần người mình thích không thèm để ý là được.
Chính là hiện giờ Lãnh Liên phát hiện, nguyên lai Lãnh Phong Thần cũng sẽ để ý chuyện này.
Bị người yêu nói mình già quả nhiên là một cú sốc đả thương người, sản phụ cao tuổi? Cũng đúng, cô là sản phụ cao tuổi. Không phải là nữ nhân 21, 22 tuổi, cô đã 29 tuổi, rất mau liền sẽ là 30 tuổi.
Nhìn đến ánh mắt đau xót của Lãnh Liên, Lãnh Phong Thần có chút hối hận, anh biết chính mình nói quá, anh chỉ là quá lo lắng cho tình huống của cô. Bác sĩ cũng đã nói, phụ nữ ở độ tuổi này sinh con là không dễ dàng, hơi chút không chú ý là một xác hai mạng. Cho nên anh mới quản lí mọi mặt của cô, cái này không cho làm, cái kia cũng không được làm. Nhưng cũng là vì tốt cho cô. Vì cái gì mà Lãnh Liên không chịu hiểu?
Vừa định nói một câu trấn an, Lãnh Liễn đã mở miệng trước, chậm rãi nói " Được, em đã biết."
Nói xong liền đứng dậy, không liếc mắt nhìn Lãnh Phong Thần một cái, Lãnh Liên đi lên lầu.
Tiệp Tiệp nghe mà đã có chút tức giận, cô cũng là nữ nhân, tự nhiên biết rõ nữ nhân để ý cái gì, cũng biết phụ nữ mẫn cảm cái gì nhất, vừa rồi Lãnh Phong Thần rõ ràng đã nói lời tổn thương đến Lãnh Liên.
Lãnh Phong Thần nhìn Lãnh Liên không kêu một tiếng đi lên lầu, chính mình cũng nghẹn một bụng hoả khí không nơi phát tác, tức giận hất đồ vật trên bàn xuống đất. Nghĩ nghĩ lại đi đến quầy bar pha cho mình một chén rượu, từ khi Lãnh Liên mang thai hắn đã không còn uống rượu, chính là hiện tại anh không khống chế được mình. Mới vừa uống xong một ngụm, trầm mặc vài phút, lại nhịn không được đem chén rượu trong tay quăng ra ngoài.
Phòng khách tức khắc thành một đống hỗn độn.
Quản gia vội vàng phân phó người lại đây thu thập, nữ hầu thật cẩn thận thu thập pha lê trên mặt đất, sau đó lại an tĩnh lui ra ngoài.
Tiêu Tiệp an tĩnh đi vào, ánh mặt đầu tiên bị hấp dẫn bởi một bộ quần áo may thủ công trên sô pha. Lãnh Phong Thần nghe thấy thanh âm, hơi ngẩng đầu, thấy là Bạch Tiêu Tiệp thì lại tiếp tục im lặng.
"Nữ nhân mang thai luôn rất mẫn cảm, yêu cầu quan trọng nhất là người đàn ông phải nhân nhượng. Anh luôn nói cô ấy không hiểu ý anh, kỳ thật anh đã bao giờ lý giải suy nghĩ của cô ấy chưa? Phụ nữ hiện đại không có dễ vỡ như vậy, hơn nữa thân thể Lãnh Liên rất khoẻ mạnh, anh không cần phải có nhiều băn khoăn."
Tiêu Tiệp thở dài, cầm lấy quần áo trên sô pha, nói, " Huống chi, cô ấy cũng không phải không để bụng đứa con, anh nhìn xem lúc này mới mấy tháng cô ấy đã nóng vội may quần áo cho đứa bé, có thể thấy được Lãnh Liên có bao nhiêu mong chờ đứa nhỏ này ra đời."
Khí thế trên người Lãnh Phong Thần rõ ràng tan đi rất nhiều, chỉ nghe Tiêu Tiệp lại nói " Thật ra người cô ấy để ý nhất vẫn là anh, vừa rồi anh chỉ nói một câu liền thương tổn đến cô ấy. Anh rõ ràng biết tuổi tác là chướng ngại lớn nhất giữa hai người, anh còn nói như vậy, rõ ràng là thương tổn cô ấy, không phải sao?"
Lãnh Phong Thần nghe vậy, sắc mặt đại biến, hắn vừa rồi nổi nóng, không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nhớ lại, thật là đổ mồ hôi lạnh liên tục a! Hắn tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể theo đuổi Lãnh Liên tới tay, chẳng lẽ hiện tại chính mình muốn đem hết thảy phá huỷ sao?
" Đừng đem cô ấy quản đếm nghiêm khắc như vậy, anh xem bây giờ ngay cả tự do cơ bản nhất cô ấy đều không có. Như vậy đối với đứa bé trong bụng Lãnh Liên cũng không tốt, cho cô ấy một chút không gian, để cô ấy làm việc mình muốn làm."
Khi Lãnh Phong Thần lên lầu, Lãnh Liên mệt mỏi đã sớm ngủ, sau khi mang thai cô vẫn luôn thích ngủ, cho dù là vừa rồi bị tổn thương, cũng sẽ không để bản thân và đứa bé mệt mỏi.
Lãnh Phong Thần thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lãnh Liên, lẩm bẩm nói "Anh phải làm sao thì mới tốt đây."
-------
Tiệm cà phê,
Kiều Đại Vân có chút bất an nhìn Hà Thiếu Liên, hắn hôm nay cư nhiên hẹn riêng cô ra đây, có việc muốn cùng cô nói. Tuy rằng đây là lần đàu tiên hắn hẹn cô, chính là đáy lòng như cũ có bất an rất lớn.
Linh cảm được điều hắn muốn nói không phải là lời cô muốn nghe, cô nhanh chóng nở nụ cười, nói " Chúng ta hình như chưa bao giờ hẹn hò ở quán cà phê nhỉ?"
Hà Thiếu Liên không có nói tiếp, trầm mặc một lát, mới nói " Chúng ta chia tay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top