Chương 48: Bạch Tiêu Tiệp, Hà Thiếu

"Thế nào? Rất khó ăn sao?" Tiêu Tiệp hồi hộp hỏi, vốn lúc nấu xong, cô muốn nếm thử xem mùi vị như thế nào, nhưng lúc đó quá nóng, với lại thời gian cũng gấp, vì thế chỉ có thể tạm thời tin tưởng tay nghề của mình, nghĩ đến mình cũng từng nấu ăn qua, cũng không đến nỗi khó ăn.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tiêu Tiệp, khóe miệng Tịch Âu Minh hơi nhếch lên, nói: "Mùi vị này sao lại ăn ngon như thế!" Sau đó ăn hết bát cháo.
Tiêu Tiệp xấu hổ, có cần khoa trương như thế không, mới vừa rồi vẫn còn suy nghĩ có ăn được không! Bây giờ cháo đều bị anh ăn hết, cô cũng không thể nếm thử xem rốt cuộc có đúng như anh nói hay không.
Nhưng mà, nhìn anh ăn hết đồ mình nấu, trong lòng cũng không khỏi vui mừng. Chỉ nấu một nồi cháo cũng có thể làm cho anh vui mừng như thế, vậy lần sau tặng quà cho anh, thì không biết anh sẽ vui mừng đến thế nào.
Thầm nghĩ đến đây, Tiêu Tiệp càng thêm quyết tâm phải cố gắng trong công việc, sớm ngày lấy quà tặng anh.
Lúc vào thang máy, Tiêu Tiệp thấy Thẩm Nhã Lâm, trên tay cô ta ôm một chiếc hộp, bên trong chứa một ít đồ của cô ta. Mà đối phương cũng đang nhìn cô. Nhưng mà làm cho Tiêu Tiệp cảm thấy thắc mắc là, ánh mắt Thẩm Nhã Lâm lại tràn đầy sự giễu cợt và thương hại.
Giễu cợt, cái này làm cho Tiêu Tiệp có thể tiếp nhận được, suy cho cùng đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Nhã Lâm dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô, với lại, còn bị cô dùng quyền riêng đuổi việc. Chỉ là, sự thương hại trong mắt cô ta là ý gì?
Tiêu Tiệp không muốn để ý đến cô ta, đi thẳng vào thang máy.
"Chờ chút." Thẩm Nhã Lâm giữ tay cô, "Bạch Tiêu Tiệp, từ rất lâu trước kia tôi đã bắt đầu tin chắc rằng, đồ thuộc về người khác, thì cho dù xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ thuộc về người đó. Mà đồ không thuộc về mình, thì cho dù trong quá khứ có nhiều điều tốt đẹp thế nào, hoặc từng có nhiều lời thề kiên định thế nào, thì cuối cùng cũng sẽ không có cách nào thay đổi sự thật là nó sẽ mất đi."
Tiêu Tiệp gỡ tay cô ta ra, lạnh nhạt nói: "Tôi không có hứng thú với những thứ khó hiểu này, cô còn muốn cảm thán đời người, nghĩ vài lời tạm biệt chỗ này đi. Còn nữa, cô đang cản đường tôi."
"Trước kia tôi vẫn luôn ghen tỵ với cô, bởi vì cô cướp đi món đồ thuộc về tôi! Nhưng mà, cuối cùng sự thật đã chứng minh cho dù cô cướp đi thì cuối cùng cũng không thuộc về cô! Bây giờ cũng giống như thế! Cô cho rằng cô có thể có mãi mãi, nhưng có khi đến một ngày nào đó sẽ không có. Mặc dù tôi ghét cô dùng quyền riêng đuổi việc tôi, nhưng tôi không trách cô. Bởi vì nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, thậm chí sẽ không cho cô con đường sống. Bạch Tiêu Tiệp, cố gắng nắm chắc thời gian, hưởng thụ cuộc sống bây giờ của cô đi, những tháng ngày an nhàn của cô sẽ không còn nhiều nữa đâu."
"Không phải cô bị kích động vì bị đuổi việc chứ, hay là phát sốt nên đầu óc choáng váng? Cho dù cuộc sống hạnh phúc của tôi chấm dứt, cũng không đến phiên cô đứng đây khoa tay múa chân với tôi, dù không thuộc về tôi thì sao? Ít nhất thì tôi cũng đã từng có. Mà cô, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, đã từng có sao? Không có? Cho nên đừng giả bộ ở đây nói người khác, bởi vì chính bản thân cô cũng không tốt hơn chút nào đâu! Cho dù hôm nay tôi không có cái gì, nhưng tôi so với cô cũng vui vẻ hơn gấp trăm lần, bởi vì tôi biết đủ, không giống cô, ăn trong chén nhìn trong nồi. Cuối cùng cũng không có cái gì. Đó mới đúng là đáng buồn!"
Tiêu Tiệp vẫn còn băn khoăn chuyện Thẩm Nhã Lâm phá hoại hạnh phúc gia đình Dĩ Đồng, nên một chút cũng không lưu lại đường sống. Mặc dù chưa phát sinh chuyện gì, nhưng mà, động cơ của cô ta cũng không thuần khiết. Đối với người phụ nữ như thế, cô không cần phải giữ mặt mũi cho đối phương!
"Cô!" Thẩm Nhã Lâm nổi giận, mặt kiềm nén đến đỏ bừng, thậm chí còn có xúc động, muốn nói chuyện vừa nghe được ra, hung ác làm nhục người phụ nữ này một phen, nhưng mà, suy nghĩ lại, bây giờ nói ra, thì không phải sau này sẽ không có kịch hay để xem sao?
"Vậy chúng ta hãy chờ xem, nhìn xem cuối cùng ai mới là người đáng buồn!" Nói xong đi giày cao gót lộc cộc rời đi.
Nhìn bóng lưng Thẩm Nhã Lâm rời đi, Tiêu Tiệp hừ lạnh, chỉ là trong lòng lại thấy hơi khó chịu. Bên trong đại học kinh tế và tài chính thành phố A.
"Mọi người mau nhìn xem! Dưới ký túc xá có một đại soái ca! Mưa lớn như thế, tại sao anh ấy lại đứng dưới đấy?" Trong ký túc xá nữ sinh đại học kinh tế và tài chính thành phố A, nghe thấy tiếng nói các nữ sinh ào ào đi ra từ ký túc xá, nhìn thẳng về phía người thanh niên đứng dưới tầng ký túc xá.
"Oa! Nhìn anh ấy xem! Dáng người thật tốt, giống như mỹ nam bước ra từ truyện tranh!" Tiếng bình luận không ngừng vang lên, trộn lẫn với những tiếng hâm mộ ghen tỵ.
"A, mình nói sao lại nhìn quen như thế, hóa ra anh ấy là Hà thiếu gia, Hà Thiếu! Lần trước mình đi cùng ba tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, tình cờ nhìn thấy. Lúc đó anh ấy mặc một bộ trang phục đắt tiền, là tiêu điểm của cả hội trường, tại sao lại đứng dưới tầng ký túc xá của bọn mình chứ?" Lúc này có người nhận ra người đứng dưới ký túc xá, liền kiêu ngạo giới thiệu với bạn bè bên cạnh, thậm chí trong lời nói còn có chút khoe khoang. Giống như có thể nhìn thấy Hà Thiếu ở khoảng cách gần như thế là một chuyện rất vẻ vang.
Lúc này trên bầu trời có tiếng sâm vang, mưa càng rơi lớn hơn, người đàn ông đứng trong mưa tay vẫn nắm chặt nắm đấm, mặc dù khuôn mặt tuấn tú dính đầy nước mưa, nhưng cũng không che giấu được khí chất và vẻ ngoài xuất sắc.
Người đứng xem càng ngày càng đông, nhưng Hà Thiếu vẫn giống như không nhìn thấy, vẫn như cũ nhìn chăm chú vào ký túc xá, tất cả mọi người đều đi ra, nhưng mà, chỉ thiếu duy nhất một bóng người.
Mái tóc đen bị nước mưa dính ướt, dán vào trán, nhưng không có cảm giác nhếch nhác, mà vẫn tràn đầy vẻ đẹp nam tính.
Trên hành lang, một đôi tay nắm chặt lan can, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thù hận, ghen tỵ, và đau làng! Tại sao lại không quý trọng? Dựa vào cái gì mà đối xử với anh như thế? Bạch Tiêu Tiệp, rốt cuộc cô dựa vào cái gì mà lại dám giẫm đạp một thiên chi kiều tử ở dưới chân như thế?
"Nhã Lâm, cậu sao thế, ánh mắt thật đáng sợ!" Lúc bạn học bên cạnh quay đầu lại, thấy ánh mắt tức giận của Thẩm Nhã Lâm, lo lắng hỏi.
Dĩ nhiên, người bạn học này cuối cùng cũng không có được câu trả lời, bởi vì bỗng nhiên Thẩm Nhã Lâm xoay người, chạy lên tầng ba, phòng của người phụ nữa kia ở tầng ba!
Rầm một tiếng, cửa phòng ký túc xá bị hung ác đạp ra.
"Bạch Tiêu Tiệp, cuối cùng cô muốn thế nào? Mưa lớn như thế, cô lại nhẫn tâm để cho anh ấy đứng dưới trời mưa, sao lòng dạ cô lại ác độc như thế, tại sao cô lại không chết đi?" Thẩm Nhã Lâm tức giận đến nức không kiềm chế được nhìn về người đang ngơ ngác ngồi trên giường hét lên.
Vốn ánh mắt đang không có tiêu cự, người giống như không có hồn phách, sau khi nghe thấy tiếng nói, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự đứng lên.
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm!" Bạch Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói, giọng nói rất lạnh lùng, không thèm để ý chút nào.
Ở góc độ không nhìn thấy, ngón tay mảnh khảnh của cô lại hung hăng nắm chặt ga giường.
"Cô... Không cần tôi quan tâm? Cô cho là tôi muốn quan tâm cô? Cô cái người phụ nữ độc ác này, cô căn bản không có tư cách đứng cungf một chỗ với anh ấy, cô không xứng!"
"Tôi không xứng, vậy cô xứng sao? Thế thì cô ở cùng một chõ với anh ta là được rồi." Bạch Tiêu Tiệp không còn sức để nhếch khóe miệng.
"Pằng!" Một cái tát vang dội trong không khí.
"Cô đang làm cái gì thế! Dựa vào cái gì mà đánh Tiêu Tiệp! Tiêu Tiệp, thế nào, có sao không?" Dĩ Đồng từ bên ngoài chạy vào, không muốn nói gì nhưng khi thấy Thẩm Nhã Lâm hung hăng tát Tiêu Tiệp một cái.
"Tôi đánh cô ta còn coi là nhẹ! Nhưng cô ta đối với người ta thì sao? Loại phụ nữ không tim không phổi này, căn bản không xứng sống trên cõi đời này!" Thẩm Nhã Lâm kích động nói.
Người đàn ông trong lòng cô giống như thiên thần, từ trước đến nay đều cao quý không gì sánh bằng, hôm nay lại bị người phụ nữ độc ác này đối xử như thế, bảo cô sao mà không hận được!
Hà Thiếu là bạn của chị họ, là cô biết Hà Thiếu trước, cũng là cô yêu Hà Thiếu trước. Nếu như không có sự xuất hiện của Bạch Tiêu Tiệp, thì bây giờ người phụ nữ đứng cạnh Hà Thiếu chính là cô!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top