Chương 26: Người đàn ông tức giận

Lúc này, Tịch Âu Minh dùng sức, kéo Tiêu Tiệp lại. Hôm nay liên tục có người tỏ ý dòm ngó vợ anh, anh không thể tiếp tục chịu sự coi thường này nữa, dưới cơn tức giận, vung nắm đấm về phía mặt Hàn Mặc.
Một nắm đấm mạnh mẽ lao đến! Bình thường cũng có tập luyện, thậm chí lấy được đai đen Cửu Đoạn( là côn chín khúc) nhưng Hàn Mặc lại không né được, chật vật tiếp một quyền này! Nằm bò trên đất, nhanh chóng đứng lên, không để ý đến vết thương ở khóe miệng, dùng tốc độ nhanh nhất đánh trả một quyền cho Tịch Âu Minh!
"Đừng đánh nữa!" Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng phản ứng lại, xông lên muốn ngăn cản.
Vốn Tịch Âu Minh có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng thấy cô lao đến, rất sợ cô bị thương, nên miễn cưỡng đỡ một quyền kia!
"Đủ rồi đủ rồi! Hai người đang làm gì thế! Em về cùng anh, đừng đánh nữa!" Tiêu Tiệp nhìn hai người đàn ông bị thương, rốt cuộc không nhịn được quát lên.
Thấy Hàn Mặc còn muốn nói nữa, cô lập tức ngăn cản: "Anh ấy nói hông sai, mình là vợ của anh ấy, đây là chuyện của bọn mình, bọn mình sẽ tự giải quyết, không liên quan đến người khác, vết thương trên mặt cậu nhanh đi gặp bác sĩ đi, mình không sao!"
Nói xong cố ý không để ý vết thương trên mặt Tịch Âu Minh, bỏ qua sự đau đớn của trái tim, đi qua trước mặt anh.
"Cậu chủ? Hai người làm sao vậy?" Dì Lâm thấy Tịch Âu Minh tức giận kéo thiếu phu nhân vào trong nhà, bà giật mình hỏi. Gần đây quan hệ giữa cậu chủ và cô chủ rất lạ, giống như một quả bom hẹn giờ, tùy thời sẽ phát nổ, bây giờ nhìn lại, là chuẩn bị muốn nổ rồi.
Lúc này Tịch Âu Minh không có tâm tình để ý đến mọi người, đáy mắt anh bùng cháy rực lửa.
"Âu Minh! Anh làm em đau! Em và cậu ấy không có gì! Anh làm gì vậy!" Tiêu Tiệp giãy không ra, vẫn bị kéo vào trong phòng, rầm một tiếng, cửa phòng bị hung hăng đóng lại!
"Âu Minh... Ưm..." Tất cả lời nói đều bị anh hung hăng hôn ngăn lại, vẻ mặt Tịch Âu Minh tức giận và tuyệt vọng, vì cảm giống như bỏ lỡ!
Vì lời nói tùy ý sỉ nhục cô của người khác, vì cô quan tâm người khác hơn anh! Cô là của anh! Chỉ có thể là của anh!
Giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nụ hôn càng ngày càng sâu hơn, quần áo cô không biết lúc nào đã bị anh xé rách, từng sợi tơ miễn cưỡng có thể che lấp cơ thể.
Cô run rẩy muốn tránh nụ hôn của anh, nhưng lại kích thích dục vọng ngày càng nồng đậm của anh! Hí! Một tiếng cuối cùng, xé toàn bộ món quần áo còn xót lại trên người cô.
"Tịch Âu Minh! Đừng làm thế! Em không muốn! Em sẽ hận anh!" Mặc dù đã là vợ chồng, nhưng cô không nghĩ sẽ làm thế trong tình huống này, bị ép buộc như vậy.
Tịch Âu Minh nghe thấy lời nói của cô, lửa giận trong mắt không những không giảm mà ngày càng tăng. Không muốn làm cùng anh? Vậy muốn làm cùng ai! Anh nắm lấy cằm Tiêu Tiệp, giọng khàn khàn nói: "Hận? Anh không sợ em hận anh? Chỉ sợ em không hận!"
Nói xong kéo dây khóa, thậm chí cả quần cũng không kịp cởi, nhấc Tiêu Tiệp đã yếu ớt, quỳ xuống giữa chân anh. Tiêu Tiệp hình như hiểu anh muốn làm gì, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Anh làm cái..."
Một câu nói mở đầu, cằm đau nhói, thì ra bị anh bóp miệng, tiếp theo một vật liền đâm vào, cũng không để ý cô có đau hay không, không nói lời nào liền động.
Khóe mắt Tiêu Tiệp vẫn còn vương nước mắt chưa khô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung lóe lên chút nước mắt khuất nhục, cảm giác rất không thoải mái, cổ họng Tiêu Tiệp bị chặn lại rất khó chịu.
Thế này vẫn còn chưa đủ, anh đâu chịu bỏ qua cho cô như vậy, hướng về phía bộ ngực mềm mại của cô hết bấm lại bóp, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, tần số lúc nhanh lúc chậm.
Khoái cảm dần dần tích tụ ở một chỗ, cuối cùng Tịch Âu Minh không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, sau đó một cỗ nóng bóng liền chảy thẳng vào trong cổ họng cô.
Trong miệng bị lấp đầy, tinh dịch trào ra miệng. Dùng sức đẩy anh ra, nằm ở mép giường ra sức nôn khan...
Nhưng mà chuyện vẫn chưa kết thúc, Tịch Âu Minh vãn không bỏ qua cho cô như vậy, cả một buổi tối, cô đều bị anh hung hăng đè xuống giường, mọi thái độ, đủ loại tư thế, không bỏ sót tư thế nào.
Đến tận khi đôi mắt cô mơ màng không phân biệt được gì nữa, môi sưng đỏ, toàn thân giống như bị cán qua không có một chút sức lực. Thế nhưng anh vẫn còn ở trên người cô hoạt động, cô không còn sức lực chịu đựng loại giày vò này. Không biết đến lúc nào, cuối cùng cô cũng hôn mê bất tỉnh, chuyện về sau cô cũng không biết.
Trong mơ hồ có giọng nói đang gọi cô, giống như trong mơ, không có cách nào tỉnh lại. Cả người giống như nằm trong biển lửa, da cô giống như bị đốt cháy.
Lúc cô tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Ba ngày liên tục, cô vẫn sốt cao không giảm. Lúc Dĩ Đồng đến thăm cô, mặc dù vẻ mặt lo lắng, nhưng bác sĩ liên tục bảo đảm nói không sao, cô yên tâm chế giễu.
"Không ngờ người kia nhà cậu lại lợi hại như vậy, làm cậu phải nhập viện! Lúc mình đến thăm cậu thậm chí cũng không dám tin, mãi đến khi nghe bác sĩ trách mắng chồng cậu, nói gì mà phải tiết chế một chút, mình mới tin! Cậu không thấy ông chồng bình thường vẫn lạnh lùng nhà cậu, lúc ấy vẻ mặt có bao nhiêu xấu hổ! Một câu cũng không dám phản bác, bộ dạng điển hình của một học sinh ngoan.
Tiêu Tiệp không có tâm trạng nghe cô lảm nhảm, càng không có tâm tình cười đùa. Bây giờ cô cái gì cũng không muốn nghĩ, cứ để cho đầu óc chống rỗng đi! Cô muốn mở miệng hỏi bây giờ mấy giờ, nhưng lại phát hiệ giọng nói khàn khàn khác thường, thậm chí nói không ra nửa câu.
"Bây giờ tạm thời đừng mở miệng nói, cổ họng cậu bị nhiễm trùng, nè! Nói vợ chồng trẻ các cậu, làm việc cũng phải tiết chế một chút, lực đạo cũng phải khống chế một chút, cái gì cũng thô lỗ như vậy, giọng cũng tịt luôn! Tuy nói nơi đó không bị sưng như vậy, nhưng vì lí do an toàn, vẫn nên tiến hành khử trùng lần cuối, sau đó ngày mai có thể xuất viện." Không biết y tá đã đến lúc nào, đang cầm một ly nước, đi đến bên cạnh dạy dỗ.
May mà nặt cô trắng bệch, nhưng bây giờ cũng không nhịn được mà đỏ lên. Cô biết, y tá nói khử trùng là chỉ chỗ nào.
Y tá vừa khử trùng xong, bảo Dĩ Đồng đi lấy ly nước đến, nhưng sau lưng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Để tôi đi."
Dĩ Đồng vừa quay đầu lại đã thấy ngay khuôn mặt đẹp trai kia, chỉ là không giống bình thường, vẻ lạnh lùng trên mặt không như mọi khi, ngược lại thêm một chút dịu dàng, anh phất tay, cô thức thời ra ngoài cùng y tá. Hai vợ chồng cãi nhau, đầu giường gây gổ cuối giường làm hòa, những thứ này các cô là người ngoài không quản được.
Tịch Âu Minh cầm ly nước, ngồi ở mép giường. Chỉ là khi Tiêu Tiệp nhìn thấy anh, đã quay đầu vào bên trong, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top