#50 愛你520

520

Ngày 20/5. Lưu Chí Hoành vẫn như mọi khi, thức dậy lúc 7 rưỡi, ăn sáng rồi ôn bài. Mỗi ngày vẫn làm từng đó bài tập cùng 1 đề thi, chữ viết vẫn rải trên mặt giấy thành những hàng dài đều đặn ngăn nắp, các công thức dày đặc được ghi lại, dùng bút nhớ kẻ tỉ mẩn. Đến bữa trưa sẽ ra ăn trưa, phụ giúp mẹ Lưu một chút, xem TV hoặc onl weixin trực nhóm chat một chút, uống một cốc nước ép rồi nghỉ trưa. Sau gần 1 tiếng ngủ trưa sẽ tự thức dậy ra làm bữa chiều ăn, ăn rồi lại học. Quy trình ngăn nắp của một trạch nam luôn lặp lại như vậy trừ đôi lúc sẽ đến công ti.

Nhưng hôm nay Lưu Chí Hoành nhận thấy có điều khác biệt, đó chính là thông báo riêng của weixin. Đáng ra sẽ có một nick nhắn tin đến với chuông báo khác biệt, rồi cậu sẽ cầm điện thoại lên đáp lại và tủm tỉm cười, hoặc nếu hơn 30 phút mà chưa hồi đáp, chuông báo sẽ lại vang lên 2-5 lần liên tiếp. Nhưng hôm nay tài khoản "Thiên Tỉ" chưa một lần có tin nhắn gửi tới. Cậu cũng nghĩ hẳn là do đối phương bận, không có thời gian, tối chắc chắn sẽ gọi video call. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ dù có chạy 3 nơi trong một ngày cũng sẽ không bặt âm vô tín như vậy, hơn nữa người này thích nhất vẫn là nhắn tin cho cậu cơ mà?

Tuy Lưu Chí Hoành đã cố gạt đi, nhưng cậu vẫn không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ. Thở dài một tiếng, cậu quyết định cầm điện thoại lên, gửi đi một tin "Anh hôm nay lại đi quay show a? Giữ gìn sức khỏe.". Gửi đi rồi lại trầm mặc trở lại với sách vở.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng.. 6 giờ chiều liền tự động hoàn thành bài vở rồi đi tắm. Nước vòi sen xối xả dội xuống, Lưu Chí Hoành vò vò tóc ướt, lại nhíu mày. Quay show như vậy, đến một tin cũng không đáp lại sao? Có lẽ là bận đi, bản thân cũng không nên bận tâm nữa.

Sau bữa cơm, những buổi tối nghỉ ngơi thế này cậu sẽ ngồi onl weixin, nhận vài tin nhắn điên loạn từ nhóm chat của Vương Nguyên, và nhắn tin cùng người đang cùng cậu ở một chỗ - Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Nguyên điên cuồng gửi thông báo tin nhắn đến, nói cái gì mà Vương Tuấn Khải điên rồi công khai đè tớ, còn cái gì mà Lưu Chí Hoành phải biết ông đây yêu cậu 520 520. Cậu đáp lại một tin nhắn đầy vẻ trêu chọc, một loạt tin lại gửi đến từ con khỉ kia, tin nào cũng là đang xù lông. Lưu Chí Hoành bật cười, nhưng rồi lại nhanh chóng đem khóe miệng trở lại vị trí ban đầu. Nick "Thiên Tỉ" kia không rep, cũng không online. Cậu cụp mắt hỏi Vương Nguyên, liền nhận lại câu trả lời lấp lửng.

Gấp điện thoại, đem cảthân mình đáp xuống gấu bông Rilakkuma người kia tặng, đầu óc rối bời. Bỗng nhiên cậu ngửi được mùi hương quen thuộc, a, phải rồi, Thiên Tỉ đồ ngốc này lại đem áo khoác của bản thân để dưới gối, là muốn khi cậu buồn phiền liền ôm lấy sao? Có.. Có ích thật đấy…

Lưu Chí Hoành hai tay ôm áo khoác kia, người được gấu bông Rilakkuma to bự bao lấy, cảm giác giống như mọi lần được Dịch Dương Thiên Tỉ cố chấp ôm trong lòng. Cậu biết hiện tại bộ dạng của mình có bao nhiêu thảm hại..

Cậu thừa nhận, đúng vậy, cậu tủi thân. Hôm nay là ngày đặc biệt như thế, mà kẻ ngốc kia mãi không online.

Trả lời một chữ cũng được. Chẳng lẽ lại không biết trong tâm trí em hiện giờ ngoài bài vở quan trọng còn có anh là điểm sáng à..? Không biết lúc em cần anh chính là lúc này sao, không biết một cái icon nhỏ cũng có thể làm em quên stress sao.. Gần đây áp lực rất lớn, chúng ta lại không thể như những người khác gọi một tiếng liền nắm tay. Em không trách anh vì anh bận rộn, chỉ trách tự mình, a.. sao lại biến thành cái dạng này rồi..? Nước mắt nam tử vốn chẳng dễ trào ra, Lưu Chí Hoành uể oải rút điện thoại, trên màn hình thông báo một loạt tin nhắn, từ bạn bè, thực tập sinh, một số bạn đồng diễn, còn có của Lam ca. Cậu rep lại những câu y hệt, tâm trạng tuột dốc, thì ra sẽ có lúc cậu nói yêu mà chẳng mang chút cảm xúc nào.

Đã 11 rưỡi khuya, cả Trùng Khánh đã lặng xuống, im lìm giấc ngủ. Có phòng cậu vẫn sáng, có Lưu Chí Hoành vẫn nhìn điện thoại ngẩn ngơ. Tâm trạng của kẻ đang yêu thực rắc rối, bản thân mình cũng thực rắc rối đi. Nhìn hai chữ "Thiên Tỉ", cậu lại nhớ có người đã từng lèo nhèo đòi cậu phải sửa thành ông xã. Nhìn dòng tin mới của hôm qua, lại nhớ kẻ nào vì sợ cậu áp lực mà 5 phút giải lao trong show cũng cố gọi điện đi. 5 phút giải lao trong show cũng cố gọi điện đi... Càng nghĩ càng phiền lòng..

Vương Nguyên gửi một tin ngủ ngoan vào nhóm chat, cậu dùng sticker đáp lại rồi cất điện thoại đi. Được rồi, có lẽ ngày mai người kia sẽ nhắn lại, sẽ cuống cuồng xin lỗi, và cậu sẽ lại không chút vướng bận trả lời thôi. Đèn tắt, Lưu Chí Hoành nhắm mắt trùm chăn.

--

Một giờ sáng. Triệu chứng đang yêu chết tiệt... Lưu Chí Hoành trằn trọc hơn một tiếng vẫn ngủ không được, bất đắc dĩ ngồi dậy bật sáng đèn bàn. Vậy là 21/5 rồi rồi đấy. Wo er yi? Tôi yêu một? Tôi là một kẻ ngốc?* Đúng rồi đấy, cậu yêu một kẻ ngốc, rồi chính mình cũng biến thành không có tiền đồ. Bên ngoài đèn đường vẫn le lói chiếu, tiếng xe vội vã lao đi vẫn vụt qua, tâm trí Lưu Chí Hoành rối thành một nắm tơ vò.

"Brrrr... Brrr.."
A? Bật dậy, là điện thoại gọi đến. Hơn nữa.. thực sự, thực sự là Dịch Dương Thiên Tỉ.. Lưu Chí Hoành mười mấy năm chưa từng xúc động như vậy, liền bấm nghe. Vẫn là giọng cười quen thuộc, "Còn có.. Xin lỗi, anh thực sự..."

_ Không sao. - Lưu Chí Hoành cắt ngang - Anh hẳn rất mệt rồi, ngủ sớm đi.

_ Đây.. - Phía bên kia ho một tiếng - Anh không biết về đêm giảm đến hơn 10 độ, xuống mở cửa cho anh đi.

Lưu Chí Hoành mắt mở to sửng sốt, nửa ngờ nửa tin cầm chìa khóa đi xuống. Phía sau cánh cửa gỗ quả thực có thân ảnh cao lớn kia, sơmi đen, áo khoác xám mỏng manh, khịt mũi một cái liền không do dự ôm lấy cậu, hai tay siết eo, mũi dụi vào hõm cổ. Giọng trầm từ tính giờ còn nghèn nghẹn, lại như thường ngày làm nũng.

_ Anh đã lạnh muốn chết luôn...

Chìa khóa liền trực tiếp rơi xuống, Lưu Chí Hoành không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hai tay đặt lên hai bên má sương giăng lành lạnh của người kia, nhìn một chút liền không nhịn nổi xúc động hôn lấy. Hôn sâu như thiêu đốt, quay đầu không được, bên ngoài se lạnh bao nhiêu, bên trong liền có bấy nhiêu rạo rực.

Đến khi hai người ai nấy đều nặng nhọc thở thỏa mãn**, thân trên rắn chắc của đối phương phủ xuống người cậu, Lưu Chí Hoành người hãy còn chưa hết mê đắm liền dùng tay nghịch lọn tóc đen của đối phương, khóe miệng cong cong cười.

_ Em yêu anh.

Nói rồi liền vòng tay ôm lấy. Dịch Dương Thiên Tỉ lại chống hai khuỷu tay, cúi thấp cần cổ hôn xuống môi mềm, giọng thở đáp lại.

_ Anh cũng yêu em... Ngày 520 vui vẻ.

Cũng gần bốn giờ sáng. Tuy đã không còn là 20/5 đặc biệt nữa, nhưng món quà muộn này Lưu Chí Hoành sẽ cất cho riêng mình, lưu thành dấu ấn ngọt ngào nhất.

Anh vẫn luôn yêu em yêu em yêu em vậy đấy, khi nào cũng chỉ nghĩ muốn cạnh em
Anh yêu mùi hương vương trên vai áo, còn cái ôm ngọt ngào
Cài hai cúc áo lại với nhau, như vậy chúng ta s không bao giờ phải chia xa nữa
Tình yêu đẹpy, anh đã yêu tha thiết như thế, cũng em...

1300km, yêu đến 62 giây.


___

Bác gái chủ quán giặt là vẻ mặt thông cảm vỗ vỗ vai Dịch Dương Thiên Tỉ.

_ Mộng tinh hả? Không sao, con trai bác cũng vậy mà.

Lưu Chí Hoành đầu cúi gằm, nhịn cười đến hai vai run bần bật.

End.

_______________

Phúc lợi 1805 và 520 muộn các má ạ TwT Tôi yêu các má, yêu cả hai đứa, cùng nhau đi tiếp đoạn đường nha. ❤

* 520 là wu er jing, đọc lái thành wo ai ni

521 là wu er yi, er là nhị, Nhị Văn đó =))))))) wo er yi/wo ai yi =))))))

** đấu kiếm xong mất sức nạ, chỉ là đấu kiệm thôi nạ khụ khụ =))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top