Day 2.0

Tôi tỉnh dậy rồi và hoàn toàn không ổn chút nào cả.

Biết rằng tiểu thư quý tộc thì kẻ hầu người hạ nhưng được chăm chút từ a tới z như này thì quả thực không thể quen liền được mà.

Điên thật, tôi quá là đáng yêu mà! Ý tôi là cơ thể này... Quả gen di truyền đẹp từ trứng nước là có thật, nhan sắc không phải là dạng tầm thường hay phổ thông. Nó phải là TUYỆT ĐỈNH - SIÊU CẤP dễ thương!!!

Chỉ mới từng này tuổi mà đã khiến trái tim tôi rung chấn liên hồi, lớn lên có khi tôi yêu luôn cái cơ thể này quá đi mất... Visual của gia đình này quả thực không thể đùa được đâu.

Được rồi, chuyên mục tiếng lòng fangirl tạm dừng tại đây. Quay về vấn đề chính, vì lý do chưa hồi phục hoàn toàn sau chấn thương, tôi vẫn phải ở trên giường hoặc chỉ được giới hạn trong phòng. Tôi nghĩ chấn thương này không "nhỏ" như tôi tưởng.

Mẹ đến bên giường, tay cầm khay bữa sáng đút ăn cho tôi. Có chút ngại ngùng nhưng được người đẹp đút thì tôi nguyện nằm liệt cả đời!

Bà ấy hỏi tôi thấy ổn không, xoa đầu, vuốt ve, tôi có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của bà trên làn da tôi. Người mẹ này mang cho tôi cảm giác rất an toàn, bình yên và thân thuộc. Tôi chắc rằng hai mẹ con rất yêu thương nhau nên đến từng hành động yêu thương, nũng nịu, tôi đều bất giác làm ra.

Nhìn vào đôi mắt trìu mến của bà một hồi lâu, lòng như có thứ gì muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sao thế con yêu?"

Tôi mím môi bần thần nghĩ liệu có ổn không nếu...

"Con không khỏe sao? Con đau chỗ nào à?"

Bà giữ lấy gương mặt tôi lo lắng ngó nghiêng xem liệu có vết thương nào sót lại không. Tôi lo lắng, nuốt nước bọt, hít thở đều rồi hỏi bà ấy.

"Mẹ...Con gọi người là mẹ được chứ?"

Bà ôm tôi, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng như sợ tôi sẽ khóc.

"Tất nhiên rồi con yêu, con là con của ta cơ mà."

Không phải... Con xin lỗi vì con thực sự không phải Elysia thật. Tôi không biết cảm giác tội lỗi liệu có kết thúc tại một thời điểm nào đấy, tôi vẫn sẽ biết ơn "Ellie" vì cuộc sống này.

"Con không nhớ gì về mọi người cả, dù là bất kì thứ gì, ngay cả bản thân con là ai, con cũng không biết. Mẹ à, con có phải không còn là con của mẹ nữa không?"

Mẹ xoa đầu tôi, hôn lên trán, áp bàn tay vào má tôi, bà hỏi sao tôi lại nói chuyện trưởng thành như vậy nhưng cũng an ủi tôi.

"Nếu con không nhớ bất kì điều gì, con có thể học lại nó, về gia đình, cuộc sống quanh con, kiến thức hay chỉ là tên của con. Dù là con 5 tuổi, 15 tuổi hay 25 tuổi, nếu con quay lại vạch xuất phát vậy nó là cơ hội để con làm lại tất cả từ con số 0. Dù con có trở thành ai đi nữa, con mãi mãi là con của ta mà."

Lời mẹ nói làm người tôi nhẹ bẫng đi, cổ họng nghẹn cứng cũng bật khóc. Bên tai cũng văng vẳng một giọng bé gái.

"Không sao đâu mà, cậu cứ coi họ như gia đình thứ hai là được mà. Tớ sẽ biết ơn nếu cậu quan tâm chăm sóc họ đấy!"

Tôi nhận ra nó, giọng nói ấy là "Ellie". Cô bé vẫn chưa đi...

"Linh hồn của tớ chịu tổn thương rất lớn nên không thể nào nhập vào lại được cơ thể. Nhờ có cậu mà cơ thể này vẫn sống, mẹ, cha và hai anh cũng sẽ không buồn! Cảm ơn cậu rất nhiều nha!"

"Tớ đã cố gắng giữ cơ thể này sống hơn cả tháng, cũng đến hạn của tớ rồi. Tạm biệt nhé linh hồn tốt bụng!"

Rốt cuộc là tai nạn nào khiến linh hồn bé ấy bị chấn thương tới mức ấy? Tôi không còn nghe giọng của "Ellie" một nào nữa nên không có được câu trả lời.

Tôi dụi mắt, nén xúc động lại để hỏi mẹ. Bà bảo vì trong tôi có một nguồn ma lực dồi dào tới mức khiến cho cơ thể tôi không chứa đựng được dẫn đến xung đột ma pháp. Rất may mắn khi tôi giữ được tính mạng với tay chân lành lặn.

Sắp tới, tôi cũng cần được điều trị bằng phương pháp trung hòa ma lực đồng thời cũng cần học cách điều khiển ma pháp để tự điều hòa năng lượng trong cơ thể.

Mẹ cũng nói rằng khi tôi ổn định lại sức khỏe sẽ có thầy cô giáo đến dạy cho tôi lại từ đầu. Tôi cũng có hỏi về xã hội, mẹ chỉ nói sơ lược mà không đào sâu, bảo rằng sau này con sẽ về mấy cái này kĩ hơn.

Để xem nào... như mẹ nói thì người đứng đầu là hoàng đế và vẫn thuộc thể chế quân chủ chuyên chế. Tước vị vẫn được xếp cao thấp rõ ràng, tước vị đứng đầu quý tộc là Công Tước và thấp nhất là Nam Tước.

Cha tôi là Hầu Tước Odilius nhờ vào việc kinh doanh đá quý và sở hữu vùng đất phía Nam giàu khoáng sản bậc nhất Đế Quốc nên khối tài sản của gia tộc Odilius chỉ ngày một tăng. Đã có tiền đương nhiên sẽ có quyền, dù tước vị không cao bằng Công Tước hay Đại Công Tước nhưng vẫn có tiếng nói và chỗ nhất định trong cuộc họp và giới thượng lưu.

Nghe tới là tôi đủ hiểu quyền thế nhà Odilius ra sao rồi, không phải ai được đầu thai vào cái nhà này là quá mức may mắn rồi sao? Vừa có gen chim sa cá lặn, còn giàu, có quyền lực và tất nhiên cũng phải thông minh để giữ được khối tài sản đó qua nhiều đời như vậy chứ nhỉ?

Thấy tôi trầm ngâm lâu, mẹ xoa đầu làm tóc tôi rối tung lên.

"Ôi trời, con không cần nghĩ nhiều vậy đâu, trước sau gì cũng học tới thôi mà."

"Dạ vâng..."

Sau đấy mẹ có việc cần rời đi nên tôi lại ở trong phòng một mình. Tôi biết bản thân đủ sức nên đã xuống giường để đi lại cho khỏe người.

Quý tộc cũng kì lạ thật, bảo là váy ngủ nhưng với tôi chẳng khác gì váy mặc đi chơi cả.

Đi vòng quanh phòng, nhìn ngắm những đồ trang trí lấp lánh đến mê người. Tôi vẫn không biết gì về thế giới này nên ít nhất tôi cần một quyển sách đơn giản nhưng cũng súc tích, loại mà giống như sách giáo khoa ấy?

Tôi ngước lên nhìn giá sách, nhìn qua một loạt tiêu đề chỉ có thể thở dài ngao ngán, tôi mong gì ở tủ sách của một đứa trẻ năm tuổi nhỉ? Không có gì ngoài truyện cổ tích cả.

Tôi lấy một cuốn ở tầng thấp nhất, nơi tôi có thể với tới. Một quyển sách tranh với tựa đề [ Tiểu thư phép thuật Maris ]

Tôi hoàn toàn không hứng thứ với mấy cuốn trẻ con thế này... hoàn toàn không... urghhhhh tâm hồn fangirl tôi không cho phép tôi bỏ qua điều này.

Tôi mừng vì cơ thể này đã biết chữ và cũng đọc được những câu từ đơn giản rồi. Thật may mắn khi là quý tộc mà...

Câu chuyện ấy kể về một cô tiểu thư nam tước từ vùng nông thôn hẻo lánh đến nhập học vào ngôi trường pháp thuật hoàng gia [ Clitus ], chỉ nhận những học sinh có ma lực vì trên Đế Quốc chỉ có 15% người dân có được nguồn ma lực.

Tôi không biết số liệu có áp dụng thực tiễn được hay không nhưng mà nếu chỉ 15% người có mà cơ thể còn là hàng khủng với ma lực dồi dào nữa chứ. Thích ghê.

Vị tiểu thư đó có gia thế thấp kém nên dù ngôi trường đề cao bình đẳng nhưng bên trong vẫn có sự chia tầng chia lớp. Cô nam tước tiểu thư vì thế cũng bị dè bỉu chê bai không khác gì một dân thường. Nhưng trong kì kiểm tra ma lực, quả cầu đã cho kết quả chưa từng thấy với hệ [Thánh]. Ngay sau đó, Maris được ca tụng là Thánh Nữ ngàn năm có một.

Có ca tụng thì có chê bai, không phải chê bai nhưng vì bị cướp mất sự chú ý mà một vị tiểu thư hầu tước đã bày trò bắt nạt cô. Với tâm hồn thánh thiện giống như năng lực của Maris, cô đã bỏ qua mọi hận thù mà khuyên bảo cô tiểu thư kia.

"Tiểu thư Odilius đáng kính, tôi hoàn toàn không muốn cướp sự chú ý từ cô đâu mà!"

Gì cơ?

Gì cơ? Họ Odilius á? Tôi biết có lẽ là sự trùng lặp nhưng lặp họ quý tộc mà còn qua kiểm duyệt của nhà xuất bản để tới tay tôi thì không biết tác giả còn thở hay không?

Việc khuyên can như vậy chỉ làm tiểu thư hầu tước kia nóng máu lên và mang nhiều hận thù hơn. Trong lúc chịu nhiều sự đay nghiến của Odilius thì Maris cũng tán đổ được Thái Tử, Tiểu Công Tước, hai anh em nhà Odilius và... và...?!?

Trùng kiểu gì thì trùng nhưng của hai anh của mình cũng dính vào đây á?

Với motif "cái thiện thắng cái ác" thì tiểu thư Odilius phải chịu trừng phạt vì những hành động của mình và nhận cái chết trước sự quay lưng của cả gia tộc.

Được rồi, trùng hợp chỉ là trùng hợp thôi. Tôi nghĩ vậy cho tới lật sang trang sau là giới thiệu tạo hình nhân vật, cơ mà lại để cái này ở cuối nhỉ?

Nữ Chính: Maris Orlenna

Nữ Phụ Phản Diện: Elysia Odilius

...

Được rồi, hẹo đây, trùng quái gì cả tên cúng cơm luôn. Quả này...

KHÔNG PHẢI SỰ THẬT ĐÂU ĐÚNG KHÔNG?

To be không tình iu
từ Phạm Trần Trì Hạ - Elysia Odilius

Ngày thứ hai (đầu) tại cơ thể mới.









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top