Chương 143: Vậy nên cô phải đi thôi

"Em về rồi bé cưng Hope?". Sanji vẫy tay. "Tới đây ăn thịt nướng nè bé, có thịt nướng ướp mật ong mà em thích nữa nè bé ơi."

Hope vui vẻ đáp lại một tiếng rồi đi qua. Em chia đồ ngọt cho Sanji rồi nhận lấy dĩa thịt, cũng không chần chờ gì nữa mà há miệng ăn ngay.

"Ngon quá". Hope reo lên. "Tay nghề nướng thịt của anh ngày càng tốt đó anh Sanji."

"Em thích là được rồi". Sanji mỉm cười. "Ăn nhiều vào, không cần chừa cho mấy tên khác, cứ ăn no bụng em là được."

"Em nhớ rồi ạ". Hope đầy quyết tâm gật đầu. "Em nhất định sẽ ăn đến bụng tròn quay luôn, anh Sanji cứ an tâm."

"Ngoan lắm."

Sanji cũng trò chuyện với Hope đôi câu rồi tiếp tục bận rộn việc nướng thịt. Bữa tiệc này được tổ chức với quy mô rất lớn, gần như cả thành phố đều đến chơi vì mùi hương thịt nướng của Sanji quá đỗi hấp dẫn. Chính vì thế thân là người đầu bếp có tay nghề vượt mức năm sao, suốt cả buổi Sanji cứ luôn tay luôn chân, chẳng rảnh rang tí nào.

Hope tìm một cái hộp giữ nhiệt rồi để đầy ắp thịt nướng vào. Cái này là phòng trường hợp Sanji phải bận rộn nên không kịp ăn, còn nếu Sanji đã ăn no thì có thể để dành cho thuyền trưởng của em ăn đêm.

"Em có muốn dùng chút cocktail không Hope?"

Robin lúc này đi đến, trên tay là một ly cocktail được một người thợ pha chế nổi tiếng trên đảo pha cho.

"Có ạ". Hope nhận ly nước, không quên cười với cô một cái. "Giờ được nghe chị Robin gọi tên em đúng là thích thật đấy."

Robin khẽ mỉm cười, chỉ cười chứ cũng không nói gì hết.

Trước đây cô thường gọi các thành viên của băng Mũ Rơm bằng biệt danh. Cậu mũi dài, cô hoa tiêu, cậu đầu bếp, cô họa sĩ, vân vân. Đó giờ Robin đều như vậy, thay vì gọi tên thì cô sẽ gọi người khác bằng những cái tên chung chung để bản thân không phải gắn bó quá nhiều vào một người. Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi. Cô đã không còn phải sống cuộc sống đơn côi chỉ có một mình chống chọi với mọi nguy hiểm nữa. Cô đã có bạn bè, có các đồng đội sẵn sàng hi sinh tính mạng đã bảo vệ cô. Robin muốn được gắn bó với họ hơn tất cả, vậy nên việc gọi tên nhau cũng là lẽ hiển nhiên.

"Oi Hope!"

Luffy với cái bụng tròn quay lúc này chạy tới. Trên tay cậu vẫn đang cầm hai tảng thịt lớn, bụng đã căng phồng như một quả bóng nhưng dạ dày của thiếu niên vẫn như cũ không có điểm dừng, thành ra cả buổi tối cũng không biết cậu đã ăn hết bao nhiêu thịt rồi nữa.

"Em về rồi đấy à?". Luffy cười tươi rói. "Đã ăn miếng thịt nào chưa? Cần anh lấy cho em không?"

"Em ăn rồi ạ". Hope nói. "Anh uống cocktail không? Em có thể pha cho anh một ly đó."

"Em biết pha chế à?"

"Biết chứ ạ". Hope tự tin đáp. "Bà em trước đây là bợm mà, bà đã dạy cho em cách pha chế một ly rượu ngon trước cả khi em biết nói nữa đó."

"Trời ơi đỉnh thế!!". Hai mắt Luffy sáng lên như sao. "Qua đây đi, anh sẽ đẩy ông già quầy bar ra cho em pha rượu. Gì chứ ổng pha dở ẹc, uống cay xé lưỡi anh luôn."

"Để em pha cho". Hope hăng hái xắn tay áo. "Mình đi thôi chị Robin. Chị muốn uống gì cứ nói, chỉ cần là đồ uống thì em đều pha được."

Robin cười khúc khích. "Chị sẽ qua sau, hai người cứ đi trước đi."

"Vậy lát nữa nhớ qua chơi với bọn tôi nha Robin, bọn tôi đi trước đây."

Luffy nói xong liền kéo tay Hope chạy qua quầy bar. Ông chú hành nghề bartender đang hăng say lắc cốc thì bị cậu đẩy ra suýt bị cụp xương sống, quạo tới mức xù lông chửi thề.

Nhìn cả bọn vui chơi, Robin không khỏi mỉm cười. Cô mang theo ly cocktail của mình mà đi tới chỗ bức tường xa nhất, vừa nhâm nhi chỗ đồ uống trong tay vừa lặng lẽ quan sát niềm vui của mọi người.

Đã bao lâu rồi cô mới có thể thật sự thoải mái mà tận hưởng một bữa tiệc như thế này nhỉ?

Không nhớ nữa, lần gần nhất có lẽ là đêm hội ở đảo trên trời. Quay đi quay lại, người có thể mang đến cho cô niềm vui cuối cùng cũng chỉ có băng Mũ Rơm.

Họ không chỉ mang đến cho cô niềm vui mà còn là một sự che chở săn sóc. Nhờ vào sự cứu giúp của họ, Robin mới có thể có được những khoảnh khắc bình yên này.

"Nghe ta hỏi đây Nico Robin."

Lúc này, một giọng nói hơi trầm lặng lẽ vang lên phía sau bức tường Robin đang tựa vào. Robin biết đây là giọng của ai, chính là vị đô đốc hải quân đã luôn quan sát cô suốt thời gian qua. Cũng vào vài ngày trước, băng của cô đã suýt nữa bị ông ta bắt hết gom vào tù.

Chỉ một và duy nhất, Aokiji Kuzan.

Khuôn mặt của Robin thoáng tái đi, tay cầm ly cocktail cũng thoáng run nhẹ. Dù đã qua bao nhiêu năm, cô vẫn thấy sợ hãi về sự xuất hiện của người đàn ông này.

"Tại sao cô lại không chạy trốn?"

Aokiji lại nói, chất giọng vẫn đều đều không nghe được cảm xúc ẩn giấu bên trong.

"Một mình cô vốn dĩ đã có thể thoát khỏi CP9, vậy tại sao cô lại không trốn đi như những lần trước?"

Nhìn những bóng người đang nhảy múa đằng xa, Robin khẽ siết đấm tay rồi đáp lại. "Chuyện chạy trốn đã là việc của quá khứ rồi. Với những con người đã hết lòng vì tôi ở hiện tại, tôi không thể nào giương mắt nhìn bọn họ chết vì tôi được."

Aokiji thoáng im lặng một lúc rồi nói tiếp. "Còn nhớ tên khổng lồ Jagur D. Saul ở Ohara 20 năm trước không? Trước đây, ông ta đã từng là bạn thân của ta."

Con ngươi trong mắt Robin thoáng mở to. Trong một khoảnh khắc, hình ảnh và những lời trăn trối cuối cùng của bác Saul lại lần nữa hiện về trong tâm trí cô.

Aokiji lại nói. "Ngày hôm đó, chiếu theo tâm nguyện cuối cùng của Saul, ta đã để cho ngươi chạy thoát dù việc tha bổng này có thể liên lụy tới ta. Chính vì vậy, ta cho rằng bản thân phải có nhiệm vụ theo dõi hành tung của ngươi. Suốt 20 năm qua, ngươi cứ như một quả bom nổ chậm khiến người khác phải phập phồng lo sợ vậy. Việc ngươi cứ liên tục di chuyển mà không có lấy một nơi cố định để dung thân khiến ta không thể làm ngơ được bởi lúc nào ta cũng nghĩ rằng ngươi muốn được chết, mà những kẻ không thiết sống lại là những kẻ liều mạng luôn tiềm tàng một mối nguy hiểm ngầm. Vì lẽ đó, vốn dĩ ta đã muốn nhân vụ này mà chôn vùi luôn tất cả những chuyện liên quan tới Ohara còn sót lại mãi mãi, nhưng cuối cùng việc CP9 hoàn toàn thất bại đã nằm dự kiến của ta, vậy nên ta mới tới đây để làm hỏi cho rõ một chuyện."

Thoáng dừng lại trong một giây, Aokiji hỏi. "Rốt cuộc thì ngươi cũng đã tìm được nơi để dừng chân rồi phải không?"

Robin gần như đáp ngay, dù cô lo sợ Aokiji nhưng khi nhắc tới các đồng đội thì lại vô cùng tự hào. "Đúng vậy."

"Tới giờ thì ta cũng không biết việc nghe theo Saul và để cho ngươi sống là đúng hay sai". Aokiji nói. "Nhưng từ giờ, ngươi có thể chứng minh cho ta thấy không Nico Robin?"

Biết đây là dấu hiệu cho việc Aokiji sẽ tha cho mình, Robin liền đáp lại. "Tất nhiên là được."

"Vậy thì hãy cố gắng sống cho tốt và chứng minh điều đó". Aokiji nói. "Ohara vẫn sẽ sống mãi."

Nói xong câu này, bên kia đã không còn tiếng động gì nữa. Robin vội vàng chạy ra xem thử, động tác vội vàng tới ly cocktail cũng không kịp cầm theo mà bị cô vứt xuống đất vỡ tan tành. Nhưng kể cả khi đã rất vội vàng thì Robin cũng không theo kịp Aokiji. Khi cô ra đến nơi thì người đã hoàn toàn biến mất, cảnh vật dần vào đêm vẫn êm đềm tĩnh lặng như chưa từng có ai ghé thăm.

"Này Robin". Luffy lúc này bỗng gọi. "Mau qua đây nhìn tôi nè!"

Chopper cũng hò reo. "Qua đây chơi với tôi nè Robin ơi, bên này vui lắm đó!"

Usopp trong lốt mặt nạ Sogeking cũng nói. "Qua đây hát với tôi nè Robin, vui dữ lắm đó!"

Robin khẽ xoay người lại. Nơi cô đang đứng là mảnh rừng nhỏ nằm cạnh hồ bơi, nơi mọi thứ đã không còn được nhận đủ nắng do bầu trời đã đi vào thời điểm xế chiều. Còn nơi mà cô đang mong mỏi hướng tới, nơi có tiếng cười vui sướng cùng những đồng đội của cô yêu thương, đó chính là nơi được hoàng hôn chiếu đến rực rỡ nhất, cũng là nơi có ngọn lửa mang bao niềm vui và mơ ước vẫn đang hừng hực cháy sáng không thể nào dập tắt được.

"Qua đây chơi đi Robin". Luffy lắc lắc cái đầu phình lớn vì nhét quá nhiều thịt của mình, trên mũi còn nhét hai chiếc đũa để làm hề mà cười với cô. "Thử trò này xem cô có ăn được nhiều thịt như tôi không nè."

Chopper và Usopp thấy cậu như vậy không khỏi nhịn được cười, vui vẻ ôm nhau cười há há.

"Thật tình". Nami kéo tai Luffy như muốn phê bình hành vi này của cậu. "Cậu ăn thôi mà cũng ồn ào được hả Luffy? Bộ yên tĩnh ăn không được à?"

"Sao ăn tiệc mà yên tĩnh được chứ Nami?". Luffy đáp lại. "Ăn tiệc là phải quậy lên, vậy mới có nhiều trò vui được chứ. Tao nói đúng không Salem?"

"Ngao ngao". Rất đúng, cạn ly!

"Quý cô Robin, mau qua đây uống với tôi một ly nè!". Sanji hăng hái vẫy tay với cô. "Đồ uống bé cưng Hope của chúng ta pha chế là số một đó, không ai pha ngon bằng đâu."

"Anh uống thêm đi ạ". Hope vừa lạo xạo lắc cốc pha chế vừa cười nói. "Em sẽ pha thêm cho mọi người, ai muốn uống cũng được."

"Thêm một ly nào Hope". Zoro vẫn như cũ là một bợm rượu uống tới say mê quên đường về. "Chúng ta xử hết quầy rượu này thôi nào."

"Ý tưởng tuyệt vời luôn Zoro". Luffy cười khanh khách. "Cho anh một ly nữa Hope, thêm một ly cho Robin luôn."

"Được ạ". Hope dùng năng lực một lần lắc mấy chục cốc rượu, vui vẻ cười vẫy tay với cô. "Qua đây đi chị Robin, mình phải ăn chơi cho đúng tinh thần của băng chúng ta chứ."

"Đúng đó Robin". Nami cũng cười nói. "Qua đây với bọn tôi đi nào."

Không phải hoàng hôn đến chiếu sáng, cũng không phải là thân nhiệt của ngọn lửa, thứ mà chân trời kia đang tỏa sáng, đó chính là các đồng đội của cô.

Robin đã luôn mong mỏi được rời khỏi bóng đêm vĩnh hằng luôn lâm le nuốt chửng cô để được đi về nơi có ánh sáng rực rỡ đó. Ngày trước là không thể, bởi vì ánh sáng mà cô hướng tới chỉ là một ngọn lửa tàn. Nhưng giờ cô biết mình đã có thể đi về nơi đó, bởi vì Nico Robin đã không còn một mình nữa. Nơi mà mọi tia sáng hy vọng đều hướng tới, nơi mà các đồng đội cô vẫn đang chờ đợi, đó chính là nơi cô thuộc về.

Trong một khoảnh khắc, Robin đã thấy những xiềng xích quấn lấy mình bao năm nay cuối cùng cũng đã biến mất. Không còn điều gì níu kéo cô lại với màn đêm này nữa, vậy nên cô phải đi thôi, đi về nơi tỏa sáng nhất, đi về nơi có các đồng đội mà cô biết mình thuộc về.

Khóe môi vô thức cong lên tạo thành một cười rực rỡ, Robin thấy mình đã không chần chừ gì nữa mà cất bước đi nhanh tới chỗ mọi người. Họ vẫn luôn là những tia ấm áp nhất và giờ đây, cô cuối cùng cũng đã có thể rời khỏi màn đêm và trở thành một tia sáng cùng sát cánh bên họ. Kể từ giờ, Nico Robin sẽ không còn đơn độc nữa. Cô của bây giờ và mãi mãi về sau, sẽ là cô của rực rỡ nhất, sẽ là cô của tốt đẹp nhất, cũng sẽ là cô luôn có các đồng đội kề vai sát cánh bên nhau.

"Trông cậu vui quá ha Luffy". Robin mỉm cười. "Hay là tôi cũng thử xem nào!"

"Được đó Robin". Luffy vui vẻ chia cho cô một đôi đũa. "Cô cũng cắm chúng vào mũi giống như tôi đi, vui lắm đó."

"Đừng mà quý cô Robin!!". Sanji ngay lập tức gào khóc. "Xin đừng phá hủy hình tượng của mình mà!!"

"Đúng đó đúng đó!!". Nami gật đầu lia lịa như sợ cô làm thật. "Chúng ta cùng uống rượu đi Robin, đồ uống Hope làm là tuyệt nhất đó."

Robin cười hạnh phúc, nụ cười tươi sáng cũng khiến cô trông rực rỡ hơn muôn phần.

Bữa tiệc lớn vẫn tiếp tục diễn ra. Trong ánh mặt trời đang dần chìm xuống, tiếng cười nói của họ vang khắp cả con đường thành phố khiến cả Water 7 lúc này cũng như đang hân hoan nhảy múa trên mặt biển. 

Ở nơi xa xa, có một bóng người cao ráo đang chậm rãi đạp xe ra khỏi đảo. 




(Hằng: chương sau Hope với Luffy đánh lẻ đi hẹn hò, há há há cuối cùng toii cũng đã bò được tới cái moment phát cơm chó này rồi.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top