43.

Buổi chiều sau khi quay phim xong Bạch Lộc mang hai hộp rượu kia về nhà Ngao Thụy Bằng, đem giấy gói long trọng bên ngoài xé ra, bên trong là hai bình sứ màu bạch ngọc xinh đẹp, một chữ hay một kí hiệu cũng không có, bất quá nhìn hai cái bình này chắc là rượu ngon.

                             

Cô vừa đem giấy bọc bên ngoài ném vào thùng rác, di động liền vang lên, lại là một dãy số xa lạ, do dự một chút cô vẫn nhận, "Alo?"

                             

Chu Thân cười cười: "Lễ vật kia cô đã nhận được rồi phải không?"

                             

Bạch Lộc ngẩn ra: "Anh là Chu Thân?"

                             

Chu Thân cười vài tiếng: "Đúng vậy, chai rượu kia, tôi nói với cô, nếu anh Bằng làm việc quá mệt mỏi cô có thể cho anh ấy uống vài chén, đối với cơ thể rất có lợi."

                             

Bạch Lộc cảm thấy Chu Thân này có chút quái lạ, cô nói: "Thân thể Ngao Thụy Bằng rất tốt."

                             

Quả thật không thể tốt hơn!

                             

Chu Thân nói: "Không có việc gì, chỉ là rượu thôi, đau lưng, nhức mỏi, ngủ không yên giấc hay da nổi mụn đều có thể uống."

                             

Sao lại giống như đang quảng cáo vậy? Bạch Lộc có chút xấu hổ, nói cảm ơn với Chu Thân sau đó cúp điện thoại.

                             

Bạch Lộc nhìn hai bình rượu kia, lúc trước Chu Nghi Ninh đã nói qua, sản nghiệp nhà Chu Thân chuyên về sản xuất rượu, tặng rượu thì chắc chắn là rượu ngon, cô ôm hai bình rượu kia bỏ vào tủ rượu của Ngao Thụy Bằng.

                             

Sau khi dì giúp việc quét tước vệ sinh xong đến hỏi cô: "Bạch tiểu thư có gì cần tôi làm nữa không?"

                             

Bạch Lộc nở nụ cười: "Không cần, dì vất vả rồi."

                             

Dì giúp việc đi rồi, Bạch Lộc nhìn đồng hồ, mới năm giờ, cô gọi điện thoại cho Ngao Thụy Bằng, "Tối nay em qua chỗ anh cùng ăn tối được không?"

                             

Ngao Thụy Bằng nói: "Tối nay em ăn một mình thôi, tối nay anh phải đi xã giao."

                             

Bạch Lộc "a" một tiếng: "Vậy thì thôi, em hẹn Chu Nghi Ninh cùng nhau ăn."

                             

Khoé miệng Ngao Thụy Bằng cong lên: "Được, buổi tối về sẽ bồi thường cho em."

                             

Lời này ám chỉ...

                             

Bạch Lộc vội vàng nói: "Không cần, cảm ơn!"

                             

Bạch Lộc gọi điện thoại cho Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh có chút hưng phấn nói: "Tôi đang ở Thời Quang truyền thông, anh họ giới thiệu công ty quản lý cho tôi, tôi vừa đi gặp mặt người đại diện về, bât giờ tôi cũng là một nghệ sĩ có người đại diện."

                             

Trách không được hôm nay đến đoàn làm phim không gặp cô ấy.

                             

Bây giờ Bạch Lộc vẫn có chút khó tin, Chu Nghi Ninh không phải đi trốn hôn hay sao? Như thế nào lại tiến vào giới giải trí?

                             

Cô hỏi: "Cô xác định muốn vào cái vòng luẩn quẩn này sao?"

                             

Chu Nghi Ninh nói: "Đúng vậy, ít nhất bây giờ tôi muốn, dù sao một ngày nào đó không muốn lăn lộn trong cái giới này nữa thì rút lui là được, không ảnh hưởng."

Bạch Lộc cười cười: "Buổi tối tôi mời cô ăn cơm."

Chu Nghi Ninh vui vẻ nói: "Tốt quá!"

Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Nhật, trước khi ra cửa Bạch Lộc nhét một cái khẩu trang vào trong túi, lái xe đến bên kia vừa đúng sáu giờ rưỡi, Chu Nghi Ninh đã ở trong phòng bao.

Bạch Lộc ngồi xuống đối diện cô ấy, lúc này mới hỏi: "Người đại diện của cô là ai?"

Chu Nghi Ninh nở nụ cười: "Vạn Vi, hình như rất lợi hại, nghe nói trước kia là người đại diện của Chu Duy."

Bạch Lộc gật đầu: "Ừ, rất lợi hại, là kim bài trong giới người đại diện đấy!"

Hai người ăn được một lát, Bạch Lộc nở nụ cười: "Anh Đông cũng là nghệ sĩ của Thời Quang truyền thông, cô có biết không?"

Chu Nghi Ninh liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi mới không thèm để ý anh ta là người của công ty nào, tôi lại không thần tượng anh ta, đúng rồi, sao lúc trước cô không ký với Thời Quang truyền thông vậy?"

Bạch Lộc bất đắc dĩ thở dài: "Ông chủ của Thời Quang truyền thông khi đó có quen biết với nhà chúng tôi, ba mẹ sợ công ty sẽ ưu ái tôi, liền cho tôi ký với Quang Ảnh."

Chu Nghi Ninh chậc chậc nói: "Ba mẹ cô cũng quá... so với ba mẹ tôi còn lợi hại hơn, thật sự bi thảm."

Bạch Lộc nháy mắt cười với cô ấy: "Không sao, bây giờ không phải tôi có anh họ của cô rồi sao."

Hai người bây giờ đều ôm chung một cái đùi, liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng lúc cười ầm lên.

Cơm nước xong, Chu Nghi Ninh kéo Bạch Lộc đi dạo phố, cũng một thời gian dài Bạch Lộc không đi dạo phố rồi, cô đeo khẩu trang, hỏi Chu Nghi Ninh: "Như vậy chắc là không nhận ra phải không?"

Chu Nghi Ninh nhìn về phía hai chân thon dài trắng nõn của cô ấy, lại nhìn mái tóc dài đến thắt lưng, kỳ thật rất muốn nói, nhìn chân cùng dáng người là có thể nhận ra, bất quá nếu nói như vậy, Bạch Lộc chắc sẽ không cùng cô đi dạo phố nữa, cô quả quyết lắc đầu: "Không nhận ra được, cô yên tâm đi."

Hôm nay là thứ hai, trung tâm thương mại cũng không đông lắm, Chu Nghi Ninh cùng Bạch Lộc đi dạo rất dễ chịu, cô vừa tháo khẩu trang xuống uống ngụm nước, bên người đột nhiên có tiếng người kinh sợ kêu lên: "A, là Bạch Lộc."

Tiếng kêu này vừa dứt, lập tức khiến mọi người chú ý, mọi người đồng loạt xoay người nhìn về phía Bạch Lộc, có người hô lên: "A, đúng là bình hoa."

Bạch Lộc ngây ra một lúc, cười với mọi người, đã có người lôi điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.

Chu Nghi Ninh vừa thấy động tác này, vội vàng kéo cô đi: "Đi mau đi mau, tôi cũng không muốn bị vây xem."

Bạch Lộc đành phải bước theo cô ấy nhanh chóng rời đi.

Hai người trốn vào thang máy, Chu Nghi Ninh trực tiếp kéo cô đến bãi đỗ xe, "Quên đi, không đi dạo nữa."

Bạch Lộc cũng không có hứng thú đi dạo phố, cô nói: "Tôi trở về học thuộc lời thoại đây."

Chu Nghi Ninh lôi kéo cô, nhướn mày nói đề nghị: "Nếu không hay là theo tôi đến Ngao gia đi? Trong nhà rất náo nhiệt, trở về chơi mạt chược, chơi vui lắm!"

Bạch Lộc nghe cô ấy nói xong trong lòng có chút xao động nhưng Ngao Thụy Bằng không ở đó, một mình cô đến nhà anh ấy hình như không được tốt cho lắm.

Chu Nghi Ninh nhìn thấy băn khoăn của cô, lắc lắc cánh tay của cô nói: "Ai nha, đi thôi, không có sao đâu, đi thôi đi thôi! Mợ tôi nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Bạch Lộc cắn môi một cái: "Thôi hay là không đi nữa, Ngao Thụy Bằng cũng chưa từng mang tôi đến, tôi cứ đi như vậy... cảm thấy là lạ, một mình cô về thôi."

Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm cô vài giây, có chút nhụt chí nói: "Vậy được rồi, tùy cô."

Bạch Lộc cười một tiếng: "Cô cũng đừng suốt ngày chơi mạt chược, có thời gian thì học thuộc lời thoại đi, không mấy hôm nữa cô quay phim, đến lúc đó lại đứng ngây ra."

"Tôi biết rồi, tôi có học lời thoại, cam đoan sẽ không làm mất mặt anh họ đâu."

---

Lúc Bạch Lộc về biệt thự của Ngao Thụy Bằng vẫn chưa đến chín giờ, còn chưa kịp xuống xe, Thẩm Gia đã gọi điện thoại tới, "Em đã xem weibo chưa? Em cùng Ngao Thụy Bằng lại lên từ khoá tìm kiếm hot nhất rồi."

Bạch Lộc: "Có chuyện gì sao?"

Cô cùng Ngao Thụy Bằng gần đây rất khiêm tốn nha, sao lại lên từ khoá tìm kiếm hot nhất rồi.

Thẩm Gia nói: "Em tự mình xem đi, chắc đám chó săn đã theo em vài ngày liền, lần này không phải chỉ đứng thứ hai đâu mà là tin tức lớn nhất trong ngày."

Bạch Lộc: "..."

Cúp điện thoại, Bạch Lộc ngồi trong xe lướt weibo.

"Tình cảm của Bạch Lộc và Ngao Thụy Bằng tiến triển nhanh chóng, Bạch Lộc vào biệt thự của Ngao Thụy Bằng ở mấy ngày, nghi đã sống chung!"

Trách không được lúc trước bảng từ khoá tìm kiếm hot nhất trên weibo lại im lặng như vậy, hóa ra là muốn làm luôn một tin tức lớn, Bạch Lộc nhìn ảnh chụp trên màn hình, đoán chắc đám chó săn này mỗi ngày đều cắm chốt ở gần đây, ảnh chụp cùng video đều có, mỗi ngày cô mặc quần áo cũng không giống nhau, đủ để chứng minh cô ở đây.

Cư dân mạng cùng fan luôn chú ý đến hai người, còn có antifan, bỗng chốc bùng nổ.

"Fuck, tôi nói rồi mà, từ lần lộ ảnh hậu trường, sau đó không thấy tin tức hai người này nữa, thành ra muốn làm một tin tức lớn luôn nha! Sống chung! Hình như hai người ở cùng một chỗ chưa được bao lâu?! Tiến triển thế này đúng là thần tốc! Tôi phục!"

"Không nghĩ tới thực sự là bồi ngủ, Bạch Lộc bất quá cũng chỉ như vậy, gia thế tốt xinh đẹp thì sao, còn không phải cũng đi bồi ngủ hay sao."

"Không chịu nổi cái vòi phun này, người ta nói chuyện tình cảm thuần tuý, ở chung thì làm sao? Ngủ với đàn ông nhà cô sao?"

"Nhan sắc cùng dáng người của bình hoa, Ngao Thụy Bằng chịu được mới lạ!"

"Nói thật, với dáng người cùng giá trị con người của Ngao Thụy Bằng, anh ta mà muốn ngủ với tôi, tôi cam đoan sẽ nằm im!"

Weibo của cô lập tức có vô số bình luận cùng tin nhắn, thời gian trước cô bận rộn quay phim, lúc trước chuyện của cô và Ngao Thụy Bằng khá huyên náo trên mạng, cô không muốn cho nhiều người chú ý, cũng khá lâu chưa đăng gì lên weibo, bài đăng mới nhất cũng là ảnh hậu trường lúc trước.

"Bình hoa! Trách không được lâu như vậy cô không đăng weibo, thì ra là vội vàng bồi Ngao tổng!"

"Bình hoa có phải sắp làm nữ chính rồi hay không?"

"Ngao tổng đã quỳ gối dưới sắc đẹp của bình hoa, ngồi chờ bình hoa diễn nữ chính!"

Bạch Lộc mở cửa ra xuống xe, vừa lướt weibo vừa đi vào trong gara, không biết Ngao Thụy Bằng đã thấy chuyện trên weibo chưa.

Đêm nay trăng rất sáng, cô đang cúi đầu, đột nhiên thoáng nhìn thấy trên đất có bóng người đứng phía trước cô, hoảng sợ ngẩng đầu, thiếu chút nữa là hét lên, thấy rõ người tới mới nhịn được.

Bạch Lộc có chút hoảng hồn chưa định thần lại được nhìn cô gái trước mặt, cô ta mặc một thân âu phục màu trắng, bộ dáng rất được, dáng người cao, một đôi chân dài thẳng tắp, tràn đầy hương vị thiếu nữ.

Bạch Lộc nhìn cô ta: "Cô tìm ai?"

Cô gái kia nhìn chằm chằm cô: "Tôi tìm anh Bằng."

Bạch Lộc nhìn cô ấy, trầm mặc vài giây, "Anh ấy chưa về, cô là ai?"

Cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm cô, lặp lại câu nói kia: "Tôi tìm anh Bằng."

Bạch Lộc tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một cô gái tìm đến cửa, cô thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Vậy cô muốn vào nhà ngồi một chút không?"

Cô gái kia không trả lời.

Bạch Lộc cũng lười quan tâm, lướt qua cô ta đi về phía cửa nhà.

Cô gái kia không nói một tiếng đi theo phía sau cô, lúc Bạch Lộc đổi giày cô ta cũng theo tới cửa, cô cười nhẹ một cái, "Vào trong ngồi đi."

Cô gái kia nhìn cô một cái, buồn bực theo vào, ngồi xuống ghế sô pha.

Bạch Lộc hỏi: "Cô có muốn uống gì hay không?"

"Không cần, cảm ơn."

Còn có thể nói cảm ơn, xem ra cũng không khó chơi lắm.

Bạch Lộc cầm túi lên lầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngao Thụy Bằng.

Ngao Thụy Bằng vừa lên xe đang chuẩn bị về, tin tức trên weibo trợ lý đã nói với anh, nghĩ đến chắc Bạch Lộc gọi điện thoại cho anh vì việc này, nghe điện thoại, khoé miệng cong lên: "Bây giờ anh chuẩn bị về, đại khái chín rưỡi sẽ về đến nhà."

Bạch Lộc a một tiếng, sau đó cười cười, "Được, em ở nhà đợi, có một kinh hỉ đang chờ anh."

Ngao Thụy Bằng nhướn mày, cười xấu xa nói: "Cái gì?"

Bạch Lộc híp mắt, có ý kéo dài giọng ra: "Anh về sẽ biết, em cúp đây."

Ngao Thụy Bằng cười ném điện thoại sang một bên, lái xe về nhà.

Bạch Lộc cầm kịch bản đi xuống lầu, cô gái kia vẫn ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, không có chút kiêng nể gì, chủ động nói: "Tôi là Nhạc San."

Họ Nhạc? Bạch Lộc hỏi một câu: "Nhạc Minh là anh trai cô?"

Nhạc San gật đầu: "Đúng."

Cô ta lại ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, "Cô thật sự sống chung với anh Bằng sao?"

Chỉ có thể nói là một nửa sống chung thôi.

Cô gái này đúng là hỏi thừa, cô đã cầm chìa khóa nhà anh, tin tứa trên mạng cũng bị phát tán ra rồi, Bạch Lộc ừ một tiếng, cô gái kia cúi đầu không nói chuyện.

Bạch Lộc liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái này thích Ngao Thụy Bằng.

Hai người trầm mặc, Bạch Lộc cũng không có tâm tư gì mà đi tiếp lời cô ta, có chút phiền lòng, cúi đầu giở kịch bản.

Ngao Thụy Bằng đẩy cửa nhà ra bước vào, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Bạch Lộc lại đào hố cho anh nhảy xuống, nói trong nhà có kinh hỉ chờ anh, thì ra là nhiều hơn một người.

Nhạc San thấy Ngao Thụy Bằng đi vào nhà, đứng lên nhìn anh, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh Bằng."

Ngao Thụy Bằng thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhìn lướt qua Bạch Lộc đang vùi trên sofa, "Sao em lại đến đây?"

Nhạc San nặn ra một nụ cười: "Lúc trước em đã nói qua với anh, nghỉ hè cùng bạn học đi tham gia trại hè, hôm nay vừa mới về."

Ngao Thụy Bằng thản nhiên "ừ" một tiếng, Nhạc San nhìn chung quanh, "Bố Duệ đâu? Em đến lâu như vậy mà chưa thấy nó."

Ngao Thụy Bằng liếc Bạch Lộc một cái, từ khi anh vào cửa cô bé kia chưa thèm cho anh một ánh mắt: "Bố Duệ ở bệnh viện."

Nhạc San vội vàng hỏi: "Hả? Sao lại ở bệnh viện?"

Ngao Thụy Bằng nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có việc gì."

Nói hết câu, anh nhìn về phía Bạch Lộc đang vùi mình trên sofa đọc kịch bản, không cần hoài nghi, cô bé này vốn không có cẩn thận đọc kịch bản.

Ngao Thụy Bằng nhìn về phía Nhạc San, lãnh đạm nói: "Đã khuya, em trở về thế nào?"

Nhạc San theo ánh mắt anh nhìn về phía Bạch Lộc, biết anh đây là có ý đuổi khách, có chút hồn bay phách lạc nói: "Lái xe đưa em đến."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top