chương 1
Nữ chính Minh Hiểu Khê
Thật tuyệt khi có một ngày đẹp trời đến vậy giữa mùa hè oi bức
này. Trời trong xanh, mây trắng bay, gió hây hẩy. Thật mát mẻ và
dễ chịu. Ngày đầu tiên đến trường mới, lại gặp hôm trờ đẹp đến
vậy, xem ra mình sẽ gặp may đây. Minh Hiểu Khê nghĩ thầm và hít
một hơi thật sâu, vui vẻ bước về phía ngôi trường mới - Học viện
Quang Du.
Chưa kịp tới cổng trường, Hiểu Khê đã phải tấm tắc khen. Trời ơi!
Cổng trường đẹp thế không biết. Cột đá cẩm thạch như cao vút
tận trời xanh. Những hàng chữ mạ vàng chói cả mắt, đập vào mắt
hết thảy mọi người, dù ở xa trường tới cả một khoảnh đường.
Cô chặc lưỡi, trời ơi, Học viện Quang Du hoành tráng thật, không
hổ danh là học viện danh giá nhất của quần đảo Thủy Cảnh. Chả
trách mẹ phải hao tốn rất nhiều tiền của mới đưa được mình tới
học ở đây. Tuy không nỡ rồi xa gia đình và bạn bè nhưng Hiểu
Khê tin rằng mình là người có thể thích nghi được vố điều kiện
sống ở mọi nơi. Cô tự tin ưỡn ngực đi tiếp, chắc hẳn bước mở màn
ở đây hẳn sẽ rất tuyệt.
Đột nhiên, đầu óc cô chợt linh hoạt. Cái gì thế nhỉ? Trên con
dường mà mình vừa đi qua....hình như có chuyện gì đó...thật bất
thường. Hiểu Khê rón rén như một chú mèo, nép vào một góc
quan sát. Cô nhìn thấy có mấy gã cao to vạm vỡ mặc veston đang
vây quanh một cậu thiếu niên ốm yếu, điệu bộ không mấy thân
thiện. Hiểu Khê nhăn mũi, cảm giác bất ổn. Tình hình có vẻ
không hay tý nào, cứ như sắp đánh nhau ấy. Chỉ cần liếc mắt qua
cô đã thấy đấ người kia dích thị là dân xã hội đen, dù có mặc
veston đạo mạo chăng nữa. Hiểu Khê dám cả quyết, tất thảy bọn
xã hội đen trên thế giới đều giống nhau. Trước khi đến đây, cô
có nghe nố xã hội đen ở đây hoành hành ngang ngược, coi trời
bằng vung. Không ngờ ngay ngày đầu tiên tới đây, cô đã chạm
trán với bọn chúng.
'1,2,3,4,...' - Hiểu Khê nhẩm đếm số người để ước lượng khả
năng đối phó . " Phải bình tĩnh, phải thả lỏng mới được... Nhất
định mình sẽ đánh tan chúng", cô thầm nhắc nhở.
Với bản tính thích dẹp chuyện bất bình, trưởng thành từ võ
quán Trường Thắng được cha là chủ võ quán Minh Trường
Hà- ' Võ lâm đệ nhất cao thủ' đích thân dạy dỗ, thế nên Minh
Hiểu Khê rất tự hào là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh thua
bất kỳ ai. 'Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương
trợ' đã trở thành châm ngôn sống của Hiểu Khê bấy lâu nay.
Trong lúc Hiểu Khê đang lẩm nhẩm tính toán và sôi máu
trước tụi xã hội nọ, cô thấy đám người đó càng ngày càng vây
chặt lấy người thanh niên... Có phải chúng muốn đánh nhau
không nhỉ? Chúng định ỷ đông ức hiếp kẻ yêu sao? Hiểu Khê
tức giận tới nỗi tóc tai dựng đứng, mắt giận căng tròn. Hừm,
đã lâu chưa được đánh nhau, tay chân mình cũng ngứa ngáy
lắm rồi đây, cô lẩm bẩm. Trước đây ở nhà, cứ chỗ nào cô hay
lui tới và ngứa tay dạy dỗ lũ côn dồ những trận đòn thê thảm,
chúng đều lẩn như trạch mỗi thấy bóng dáng cô.
Bốn tên côn đồ đang định đụng đến cậu thanh niên kia,
chợt nghe thấy tiếng quát lớn: " Dừng tay". Tiếng quát thật
gọn và đanh thép, khiến tất thảy đều sững sờ và dừng hết lại
quay ra nhìn. Chúng chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu
nhảy vọt ra trước mặt, hai tay nắm chặt, mắt trợn tròn giận
dữ, động tác đầy đe dọa, giống hệt các thiếu nữ trong phim
hoạt hình vậy. Cô hẫn nộ quát: Ê, bọn cặn bã kia, giữa ban
ngày ban mặt lại đi ăn hiếp sinh viên hiền lành. Hãy xem ta
dạy dỗ các ngươi ra sao.
Đám côn đồ và cảcauj thiếu niên kia đều nhìn cô đầy kinh
ngạc. Một tên tiến lại gần Hiểu Khê, cười khinh bỉ ra điều cô
không biết lượng sức. Nhưng hắn vừa đưa tay ra, cô đã
nhanh như chớp, túm chặt lấy và dùng hết sức quật qua vai
nện hắn đánh rầm một cái xuống đất. Cả đám người kia trợn
mắt đứng nhìn sững sờ vì sự việc xảy ra nhanh và quá bất
ngờ.
" Ối, chết mất, đau quá", gã kia vẫn nắm trên đất, rên la
thảm
thiết. Minh Hiểu Khê cười đắc ý: " Hừm, đã chừa thói bắt nạt
người khác chưa? Sau này nế định làm chuyện xấu gì, hãy
nhớ đến ta nhé!". Nói xong, cô quay lại nhìn ba tên còn lại cử
chỉ đe dọa. Chúng tái mặt, lùi lại một bước. Hiểu Khê được
nước, lại càng xông lên, mặt mũi rạng rỡ hưng phấn.
Lúc này, cậu thanh niên bị nhầm là' kẻ bị bắt nạt' kia mới
hạ giọng: " Về thôi". Cả đám tuy bực bội, nhưng không dám ra
mặt phản kháng Hiểu Khê, chỉ biết đỡ tên bị đánh dậy, rồi
cùng nhau hậm hực đi về phía chiếc ô tô đang đậu gần đó.
Chiếc xe rồ máy, phả ra một luồng khói xanh lè rồi chạy mất.
Minh Hiểu Khê ngẩn ngơ đứng nhìn, bĩu môi lẩm bẩm: Thế là sao nhỉ? Cô quay đầu lại. Cả cậu thiếu niên được cô 'cứu' lúc nãy cũng biến mất. Sao không thèm cảm ơn lấy một tiếng nhỉ? Hiểu Khê bực mình đuổi theo, định bụng phải dạy cho hắn một bài học. Khi tới gần, cô phát hiện thấy cậu ta rất cao, chắc phải trên 1m80. Phải cố gắng lắm, cô mới túm được vai hắn, rồi mắng ngay: " Kẻ vong ân bội nghĩa kia, đối với người cứu mình ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?". Cậu ta liền quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top