Về nhà


Nhớ lại lúc còn làm bạn bè chưa yêu nhau, cô và anh rất hay nhắn tin cho nhau thay vì gọi điện. Lúc nào thấy buồn chán, cô lại nhắn anh tìm người nói chuyện. Cũng không hiểu vì sao khi đó, Nhung cảm thấy nhắn tin dễ chịu hơn nhiều so với nói chuyện điện thoại. Sau này suy nghĩ lại, có lẽ vì trong cô có hình bóng Quỳnh nên cảm thấy ngại ngùng khi phải nói chuyện trực tiếp. Thế mà giờ đây, chỉ vì lo anh không có ví thì gặp khó khăn mà muốn nhắn tin cho anh về việc chiếc ví, cô lại ngập ngừng mãi không biết nên nhắn như thế nào. Phải một lâu sau Nhung hết xóa rồi gõ, cuối cùng quyết định gửi đi một tin nhắn thông báo bình thường nhất có thể.

Nhung: [ Ví anh để quên chỗ em.  ]

Quỳnh: [ Thì ra anh làm rớt bên đó. Em cứ giữ giúp anh, thứ 4 gặp ở trung tâm đưa cũng được. ] 

Nhung: [ Không có thẻ, không tiền mặt có sao không? Mai anh chạy qua lấy về còn dùng. ] 

Ban trưa khi về đến nhà được một lúc cần tìm thẻ tín dụng, Quỳnh mới phát hiện ra mình đánh rơi ví. Anh đoán chắc là ở nhà Nhung nhưng suy nghĩ tới lui cũng không biết nên làm thế nào, đành nghĩ tới chuyện nhờ Lân. Ai dè, khi anh đang làm nhạc, một tin nhắn đến từ số máy Nhung. Đọc tin nhắn, Quỳnh khẽ thở dài, vậy là cô đã phát hiện ra chuyện anh đến tối qua. Anh thầm tự trách mình không bỏ được những thói quen cố hữu khi liên quan đến cô. Trước đó phải lén lút đến thăm Nhung vậy mà giờ khi cô chủ động bảo anh về thì Quỳnh lại ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng, anh vẫn tìm một lý do khước từ.

Quỳnh: [ Anh còn một ít tiền mặt ở nhà. ]

Quỳnh: [ Em sao rồi? ]

Nhung: [ Em đỡ rồi, đã uống thuốc. Sao anh qua mà không kêu em? ]

Câu hỏi của cô không có bất cứ emoticon yêu thương nào, cũng chỉ là một câu hỏi thông thường. Nhưng với Quỳnh, anh có thể mường tượng khuôn mặt và dáng vẻ của cô mỗi lần hỏi câu ấy. Đó là khi cô mải mê tập hát, anh kiên nhẫn chờ hàng giờ ở ngoài xe hay ngoài phòng tập mà không kêu ca. Nghe người ta mách anh đã đến từ sớm chờ thế là kiểu nào Nhung cũng sẽ nói câu đó với anh. Hoặc những tối hai người hẹn cùng nhau xem chương trình gì đó nhưng cô lại ngủ quên mất, Quỳnh lại không nỡ đánh thức nàng nên hậu quả là hôm sau cũng sẽ bị trách vì xem một mình mà không kêu. Mỗi lần nghe cô nói câu đó, anh thích gõ lên trán cô rồi ôn tồn giải thích lý do, nhìn dáng vẻ phụng phịu của Nhung mà không khỏi bật cười. Trước khán giả, Phi Nhung là một nữ danh ca rực rỡ, hào nhoáng nhưng trong mắt Quỳnh, cô chẳng khác nào đứa trẻ không cần lớn để anh tha hồ chiều chuộng hoặc đấu lý cùng nhau. 

Quỳnh: [ Tại muốn để em ngủ mà. Thôi nghỉ sớm đi, anh đang làm việc. ]

Nhung: [ Nói chuyện với em một chút cũng khó khăn với anh vậy à? ]

Đọc tin nhắn mới nhất, trái tim anh hẫng một nhịp. Khi thấy cô chủ động nhắn, lòng anh như có một ban nhạc đang hát hò reo vui, rộn ràng như Quỳnh của những ngày xưa khi hai người còn làm bạn, cô nhắn tin lại sau một thời gian dài im ắng. Tin nhắn của cô đơn giản chỉ mang ý thông báo nhưng lại khiến anh vui hơn nhiều thứ khác. Làm sao mà anh không muốn nói chuyện với cô, không muốn gần gũi với cô?

Chỉ là mỗi lần đối mặt với cô, anh đều nghĩ đến Ayden. Mặc cảm có lỗi với Nhung và Ayden như bức tường vô hình ngăn cản anh đối diện với cô lúc này. Cho dù trước giờ khi gặp sự chủ động của Nhung, Quỳnh không có cách nào tự chủ bản thân. 

Quỳnh: [ Nếu nói về muốn ... ]

Quỳnh: [ Anh muốn ôm em. ] 

Trớ trêu thay, ngay khi cô đang nghĩ anh sẽ tìm một lý do trả lời câu hỏi thì anh bỗng nhắn một câu không liên quan nhưng lại khiến Nhung ngẩn người. Chẳng biết anh đang đùa hay thật? Người này trước giờ vẫn khiến cô nhiều khi tức điên lên vì mấy trò trêu ghẹo. Anh và cô ở bên nhau thì chẳng khác nào hai đứa trẻ, với tình yêu kẹo bông. Nhung tư lự nhìn bầu trời đêm đen với những đốm sao sáng lấp lánh, bàn tay nhịp nhẹ nhàng trên chiếc điện thoại đang cầm. Cô không biết nói gì với anh lúc này. 

Quỳnh: [ Thôi, đừng để ý lời anh nhắn. Em nghỉ ngơi sớm đi, còn đang sốt đó, chưa dứt hẳn đâu. ] 

Nhung: [ Nếu em cứ để ý lời anh nhắn thì sao? Bầu trời đêm nay rất giống ở Yosemite hồi xưa, bên nhà anh có thấy gì không? ]

Cô thấy rõ là anh vẫn còn yêu thương cô. Mà bản thân cô cũng vẫn xem anh là duy nhất. Nhưng cứ một người đưa tay bước tới thì người kia lại lùi bước và ngược lại. Cứ như thể, có một thế lực vô hình nào ở giữa ngăn cản họ trở về bên nhau.

Hai người yêu nhau vậy mà ở bên cạnh nhau lại khó đến vậy sao?

 Quỳnh: [ Có. Rất đẹp. Nhưng ngắm chút thôi, rồi đi ngủ cho anh, không được thức khuya. ]

Nhung: [ Bao giờ thì anh về nhà? ]

  Quỳnh: [ Chuyện này ... để một lúc thích hợp mình nói chuyện được không em? ]


Quỳnh tắt điện thoại, cố trở lại guồng quay công việc để xoa dịu những cơn sóng lớn trong lòng lúc này.  Thành trì của anh xây có vững chắc như thế nào rốt cuộc cũng sụp đổ vì những câu nói của một người. "Về nhà" -  Anh bật cười chua chát, đây chẳng phải nhà anh sao? Vậy mà khi cô nhắn 2 từ "về nhà" ấy, anh gần như muốn buông bỏ mọi lý trí, mọi mặc cảm của bản thân để ở bên cạnh Nhung. Chỉ còn chút cố chấp của người đàn ông giữ chân Quỳnh ở lại, anh tin họ xa nhau ở thời điểm này là điều cần thiết và tốt cho Nhung.

Bởi vì suy cho cùng, dù anh có vượt qua trở ngại tâm lý có lỗi với Nhung về chuyện nhầm người với Ayden thì cái sự thật đằng sau của vụ tai nạn cũng khiến anh không ngừng dằn vặt bản thân. Hóa ra, vụ tai nạn đó là cú bắt tay của vợ cũ Quỳnh và Long. Cô ta bày kế, muốn tạo ra vụ tai nạn, rồi đổ hết mọi thứ lên ông Phạm với suy nghĩ: Chỉ cần Quỳnh có chuyện và tỉnh dậy, biết đó là ba của Nhung nhúng tay anh sẽ phải chia tay cô. 

Chỉ cần nghĩ về điều này, mọi thương nhớ trong anh buộc phải kiềm lòng nằm yên. Nếu không phải là dính tới anh, cô sẽ không phải chịu những truân chuyên, vất vả như thế này. Thương cô bao nhiêu, anh càng nghĩ có lẽ lúc này nên chấp nhận buông tay Nhung.

"Bao giờ thì anh về nhà?"

Câu hỏi chỉ gồm 6 từ đơn giản mà cả đêm không tài nào Quỳnh có thể chợp mắt, anh không thôi mở ra đọc đi đọc lại biết bao lần rồi lại chìm trong suy nghĩ. Ngôi nhà này là nhà của anh nhưng chẳng hiểu sao nằm mãi cũng không có cảm giác đang ở nhà. Hóa ra là Nhà - là nơi có Nhung.

Anh ngẩn ngơ nhìn về hộp nhẫn nhỏ để ở góc bàn làm việc. Ngón tay cô thon dài, trắng nõn, sẽ rất thích hợp để có thêm một chiếc nhẫn, chắc chắn sẽ sáng rực rỡ. Nếu cô đọc dòng chữ khắc bên trong sẽ lại la bảo anh sến. Cô sẽ khóc hay sẽ cười khi nhìn thấy nó? Những điều này, Quỳnh đã trông mong được chứng kiến giây phút ấy. Nhưng lúc này, để cùng Nhung tiếp tục mối quan hệ hiện tại, anh còn phải đắn đo chứ mơ gì đến chuyện xa hơn.

Quỳnh mân mê dòng chữ mang lời hứa của anh được khắc trên nhẫn, miên man suy nghĩ. Trong căn phòng riêng, bài hát song ca đầu tiên của hai người họ vẫn đang vang lên dìu dặt, được phát đi phát lại biết bao lần cả đêm nay.

"Chiếc nhẫn này đeo lên tay Nhung hẳn là đẹp lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top