Ngoại truyện 2 - Ghen


Một trong những "thói xấu" mà Nhung hay than phiền về Quỳnh là anh quá nhạy cảm với mùi hương. Nó làm anh bình thường đã vốn rất kĩ lưỡng lại càng chăm chút hơn về nhà cửa và những điều xunh quanh mình. Quỳnh thì ngược lại, anh hay trêu bảo nhờ vậy nên mới nhận ra Nhung ngay lần đầu tiên gặp gỡ.

Quỳnh khó ngủ nhưng một khi đã ngủ thường ngủ say như chết. Chiếc mũi nhạy cảm chết tiệt của anh là thứ duy nhất khiến anh thức giấc. Hay bởi vì đó là mùi hương của cô, chỉ cần phảng phất cũng làm đánh thức khứu giác của Quỳnh. Đang say sưa trong giấc ngủ nướng cuối tuần, mùi hương gỗ làm Quỳnh lập tức mở mắt nhìn sang bên cạnh. Quả nhiên là Nhung. Tuy lờ mờ dự đoán vì mùi hương, Quỳnh vẫn bị bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương ấy. Cô không nói trước với anh sẽ về lại Mỹ hôm nay, ngay cả "gián điệp" của anh cũng không báo. Đôi mắt xoe tròn lấp lánh, nụ cười rạng rỡ trên bờ môi xinh, tất cả khiến Quỳnh quên mất, người ấy mới mấy tuần trước vừa chọc giận anh. Suýt nữa anh đã không kiềm được lòng để ôm hôn cô, nhưng nhớ lại chuyện của những ngày trước, cơn giận lại âm ỉ trong lòng. Quỳnh kéo chăn qua quá đầu, hững hờ không muốn nói chuyện. Nhung bật cười thành tiếng khi thấy nét giận dỗi của Quỳnh nhưng vẫn sáp tới, len lén kéo chăn ra, đặt nụ hôn cầu hòa lên má người ấy.

- Em về với anh rồi nè. Em phải bắt tất cả nội gián của anh không được nói để làm bất ngờ cho anh đó. Anh còn giận em hả?

Thật ra trong lòng Quỳnh lúc này, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc khi nhìn thấy Nhung. Khi bờ môi mềm mại chạm lên má, trái tim anh như tan chảy. Cố giấu cảm xúc, muốn người đó hiểu anh cũng có lúc giận dỗi, Quỳnh xoay người nằm nghiêng, quay lưng lại với Nhung. Nhung biết anh đang làm nũng, vẫn còn giận chuyện hôm ấy nhưng cô không lấy làm phiền hà. Cô thích mối quan hệ của họ lúc này, có lúc phải dỗ dành, chiều chuộng lẫn nhau. Một người lạnh lùng, một người kiên nhẫn năn nỉ. Cuộc sống cần những khi như vậy. Nhung ôm anh từ đằng sau, áp má lên tấm lưng rộng lớn, hít hà mùi hương nam tính quen thuộc, thầm thì:

- Thôi mà, đừng giận em nữa. Dậy dẫn em ra vườn coi hoa hồng, ao sen của anh làm rồi mình đi chợ. Hôm nay em nấu cơm chuộc lỗi với anh nha.

- Sao em không ở Việt Nam làm với bạn thân em nữa đi, về sớm làm gì?

Cuối cùng anh cũng lên tiếng. Cô cười xòa trước câu giận dỗi mát mẻ của người ấy nhưng hơi ấm từ anh khiến cô lười nhác lên tiếng, chỉ muốn tận hưởng. Công việc gần đây bận rộn, không phải dễ mà có những phút giây như vậy.

Quỳnh nhìn xuống đôi bàn tay đang ôm lấy mình. Nhìn những gân xanh nổi lên trên bàn tay hơi gầy, anh xót xa thở dài. Cô công chúa ham làm việc của anh không khi nào khiến anh thôi lo lắng. Cũng vì chuyện này, hai người đã gây nhau một trận ở Việt Nam đến nỗi Quỳnh bỏ về Mỹ. Tưởng về Việt Nam để cùng cô về lại Mỹ sau hai tháng rưỡi xa nhau nghĩa là lâu hơn lời cô đã hứa, dự định của Quỳnh rốt cuộc không thành.  Nhung bảo cô cần ở lại thêm cho dự án thời trang áo dài hợp tác cùng một trong những nhà thiết kế lớn ở Việt Nam. Anh biết đó là ước mơ đã ấp ủ từ lâu của cô, vì với Nhung chiếc áo dài luôn là trang phục cô yêu nhất. Hơn nữa, cô nàng của Quỳnh là người luôn háo hức muốn khám phá những điều mới mẻ, vượt qua giới hạn và những điều cũ kĩ của bản thân. Nhưng anh đã xa cô quá lâu, công việc bên này lại không cho phép ở thêm. Hơn nữa, anh bạn thân của cô còn lại một trong những người mẫu của hôm đó. Thành thử, hai người đã tranh cãi nãy lửa. Quỳnh đề nghị có thể làm lúc khác, Nhung lại cứng đầu muốn làm cho bằng được. 

Nhung biết anh chỉ nói cứng ngoài miệng và bỏ về vì công việc vậy thôi nhưng trong lòng lại luôn cổ vũ và ủng hộ cô. Không hôm trình diễn nào mà không xuất hiện những lẵng hoa lộng lẫy của Quỳnh ở vị trí nổi bật nhất. Lân lúc nào cũng bắt cô phải ăn uống, nghỉ ngơi vì "chị không nghe lời là anh Quỳnh la em á". Anh ít khi nào chia sẻ gì lên Facebook kể cả dự án cá nhân nhưng ngày nào cũng chia sẻ không thiếu một bài về hai đêm thời trang của Nhung. Quỳnh cũng âm thầm kiếm về cho Nhung những nhà tài trợ, đưa cho các bạn trợ lý tổ chức mà không nói cô hay. Người đàn ông này, chắc chắn cô không chọn sai. Nếu là người khác, chắc họ sẽ bắt cô chọn giữa công việc và gia đình. 

- Thương Quỳnh của em nhất, những điều anh làm cho em, em biết hết rồi. Anh còn giận nữa thì em tự về Florida thăm mẹ và mấy anh chị một mình nha. 

- Em ... - anh cứng họng, bởi vì biết kiểu nào cô về một mình thì mẹ cũng sẽ la bảo anh không nhường nhịn, chăm chút cho cô. Từ khi nào, Quỳnh cảm giác Nhung mới là con ruột bà chứ không phải anh.

- Sao nè? Với nữa, anh tính để em tự đi thử váy cưới một mình hả? Chứ anh đang giận em thế này chắc không chịu đi với em đâu.

"Cú đánh" cuối cùng của cô quả thật là pha chốt hạ hiệu quả. Quỳnh lập tức xoay người, mắt sáng rỡ hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

- Em nói gì,  váy cưới? Thật không? Anh đã lên kế hoạch rồi, cũng tìm mấy chỗ cho em hết rồi nè. 

- Hết giận em rồi chưa? - đối ngược vẻ sốt sắng của người nào đó, Nhung áp hai tay lên má Quỳnh, chậm rãi đáp lại bằng một câu hỏi rất không liên quan.

- Haiz ... - đến nước này Quỳnh chẳng thể mạnh mẽ thi gan với Nhung được nữa, anh thở dài rồi ôm vào lòng, cái ôm thỏa nhớ nhung - em biết là anh không giận em được lâu mà, chỉ là anh muốn em về Mỹ, muốn cho em một đám cưới như em muốn, muốn được nhìn thấy em xinh đẹp trong váy cô dâu. Chưa kể, em xa anh là cứ bị cuốn vào công việc, không lo ăn uống, sao mà anh không lo được.

- Em về đây rồi. Thương ... thương ...

- Anh nhớ em, vợ ơi. - Anh thầm thì bên tai cô rồi đậu lại một nụ hôn nơi vành tai, rồi dần dần đến đôi môi đỏ hồng.

Kết quả là đến tận chiều tối, khi anh trở lại đánh thức, cô mới nhăn nhó thức giấc trong cảm giác mệt nhoài, ê ẩm.  Trận chiến này rõ ràng không cân sức, cô vừa bay hơn 12 tiếng còn anh thì đã ngủ đủ giấc. Một tháng trời nhớ nhung, giận dỗi như trút hết vào những nụ hôn dài bất tận. 

- Anh xả nước nóng trong bồn rồi, dậy vào tắm rửa thay đồ nè. Xong anh đưa em đi ăn sushi, ngày mai mới đòi bữa cơm chuộc lỗi của em.

- Anh còn dám đòi nữa hả, vì ai mà em mệt như này. Mấy giờ rồi anh?

Nghe Nhung mắng vốn, anh chỉ biết le lưỡi cười trừ. Quỳnh kéo tay Nhung ngồi dậy, để cô tựa hẳn vào người mình, cẩn thận búi tóc lên cho cô. Trước đây, anh không biết làm những việc này, cũng chưa từng làm với một ai. Nhưng vì người ấy thích để tóc dài, hay nhõng nhẽo đòi anh làm cho, học riết rồi quen.

- 6 giờ. Ăn xong anh phải qua trung tâm thu bài, em muốn về hay đi với anh?

- Vậy em vào phòng thu với anh, em cũng muốn nghe bài hát mới. Ayden nó cũng về Washington dự đám cưới bạn, về nhà có mình em chán lắm.

- Anh sợ em buồn ngủ. Nhưng thu có một bài nên chắc nhanh thôi.

Nhung vùi mình trong vòng tay ấm áp, nỗi nhớ của bao nhiêu ngày xa nhau kiểu gì cũng không thể san lấp ngay được. Nhất là, cô đã quen được anh chiều chuộng như thế này. Những ngày xa nhau, việc phải một mình mạnh mẽ chống chọi, lo toan mọi thứ vốn dĩ đã quen thuộc trước đây bỗng làm cô thấy nhớ anh hơn. Nếu có Quỳnh, có những thứ anh sẽ thay cô làm, để cô chỉ cần ca hát như cô vẫn yêu thích. Nhờ những ngày xa nhau, Nhung càng tin chắc, mình muốn cưới người đàn ông này.

---

Phòng thu của trung tâm chị Quyên thì Nhung không lạ lẫm gì nhưng cô ca sĩ đang chuẩn bị phía bên kia tấm kính dường như là khuôn mặt mới của trung tâm. Cô tặc lưỡi, mới gần 4 tháng không về Mỹ mà đã có thêm vài gương mặt mới lạ lẫm. Cô ca sĩ mới nhìn thấy Quỳnh đến cũng vội rời sang phía phòng máy. 

- Em chào anh chị! 

Khi cô ấy cất tiếng chào, Nhung mới có dịp nhìn thật kĩ nàng ca sĩ mới này. Sếp của họ quả thật không hổ danh là bầu show số một hải ngoại, người phát hiện ra nhiều giọng hát mới thanh sắc vẹn toàn. Nàng ca sĩ mới này mang vẻ đẹp yêu kiều, dịu dàng với mái tóc đen mượt truyền thống, chiếc miệng chúm chím đến một người phụ nữ như Nhung còn cảm thấy mê mẩn nói chi là cánh mày râu. Chắc hẳn em ấy sẽ có rất nhiều fan hâm mộ trong tương lai - Nhung thầm nghĩ trong lúc chào hỏi với người đối diện. Sau màn chào hỏi, Nhung lui về góc sofa trả không gian cho Quỳnh làm việc. Cô vốn biết anh thường xuyên phải làm với các nữ ca sĩ xinh đẹp trong ngoài trung tâm, việc ghen tuông từ lâu không còn nữa. Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt long lanh kia chăm chú nhìn anh, lòng cô có chút gờn gợn khó chịu. Cả Quỳnh nữa, anh có vẻ bị cuốn theo cô nàng mới này, không thèm nhìn cô lấy một lần, cười nói rất ăn ý với người ta.

Quỳnh dường như không để ý, anh cố gắng làm mọi thứ thật mau chóng vì nghĩ đến chuyện phải đưa Nhung về sớm nghỉ ngơi. Vừa hay lúc hai người bàn xong để bắt đầu thu thì người đàn bà quyền lực của trung tâm cũng có mặt. Chị Quyên ngạc nhiên thấy rõ khi thấy Nhung cũng ở đó. Mấy hôm trước mời cô nàng về hát cho show trực tiếp của tháng mà Nhung còn bảo chưa biết chắc sẽ quay về kịp hay không. 

- Hai anh em đã bắt đầu thu chưa?

- Dạ, mới bàn xong, bắt đầu luôn đây chị. - Quỳnh đáp, đưa một bản phối cho sếp. Anh biết gần đây chị Quyên đang rất muốn lăng xê Khả Ái - khuôn mặt mới của trung tâm, nên vô cùng cẩn thận với mọi sản phẩm của cô nàng. Ví dụ như chuyện đặt Quỳnh sáng tác riêng cho cô nàng vào hôm ra mắt cũng là ngày liveshow của tháng.

- OK em. Mà có chuyện này, anh Hoài Vũ về Việt Nam có vấn đề sức khỏe, không quay lại kịp để song ca với Khả Ái. Hay là, em hát với con bé thay ảnh được không?

- Em á? - Quỳnh ngỡ ngàng hỏi lại rồi chần chừ nói - Chị biết trước giờ em không mặn mà làm ca sĩ mà. Vả lại, trung tâm còn nhiều người mà chị.

- Đợt này lên bài hết với mọi người có lịch hết rồi, nên hơi căng. Vả lại, bài này bài mới mà cũng là bài em viết. Em hát vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Thôi, chị trước giờ không ép em, em cứ suy nghĩ thử. Cùng lắm thì đổi bài đơn ca hoặc làm lại tông bài này cho Ái nó hát đơn. - Quyên vỗ vai dặn dò Quỳnh, nói đoạn xong quanh qua nhìn người con gái nãy giờ ngồi im lặng ở sofa - Còn cô nàng này, sao về không báo chị? 

Nãy giờ tuy không lên tiếng nhưng thực chất Nhung vẫn lắng nghe không sót ý nào trong cuộc hội thoại công việc của chị Quyên và Quỳnh. Cô chưa bao giờ muốn độc quyền sở hữu người đàn ông này nhưng có lẽ một khi bước vào tình yêu, chẳng ai muốn san sẻ những đặc quyền. Anh không thích đứng dưới ánh đèn sân khấu, những lần lên hát đều là vì Nhung. Lúc chị Quyên đề nghị, Nhung có nghĩ ngợi, cô sợ anh dễ dàng nói lời đồng ý, cô biết chắc mình sẽ thấy thất vọng nếu anh nhận lời ngay. Mải suy nghĩ vì điều đó, đến lúc bị chị Quyên chiếu tướng, Nhung thoáng giật mình. Cô vội vàng đứng dậy kéo tay người chị đáng quý ngồi kế bên mình, tỉ tê tâm sự:

- Lúc chị nói, đúng là em không sắp xếp thời gian được. Nhưng có người giận em nên phải mau mau làm nhanh việc bên kia để về. Chị còn slot nào cho em không nè?

- Phi Nhung luôn luôn có phần nha, chỉ sợ em bận thôi. Khán giả ở đây họ thương em nhất mà, show có em chị mừng còn không hết nói gì mà còn slot hay không.

Đang đứng bàn chuyện với anh Nghĩa phòng thu, nghe cô nói chuyện muốn tham gia show chủ nhật này, Quỳnh lắc đầu càm ràm:

- Em mới về mà, nghỉ ngơi cho lại sức. Còn nhiều show cho em ở đây lắm cưng!

- Em khỏe ru, mai lên sân khấu còn được luôn. Vậy cho em tham gia với mọi người nha chị Quyên.

Quỳnh nhăn mặt nhìn Nhung, cản cô là vậy vì xót Nhung nhưng cũng thừa biết một khi cô đã muốn lên sân khấu, chẳng ai có thể cản được. Chỉ có một người hào hứng nhất, vốn dĩ Phi Nhung luôn là cái tên thu hút khán giả nhất Cali, sự có mặt của Nhung khiến Quyên lại thêm phần yên tâm.


---

Quỳnh tắm rửa xong ra ngoài thấy cô nàng đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa ở góc phòng, dường như đang có tâm sự. Anh đi về phía cô, lấy tuýp kem dưỡng da chân từ tay Nhung, cẩn thận bôi cho cô. Vừa làm, Quỳnh vừa hỏi han:

- Em bị jetlag nên mệt à? Hôm nay thu hơi trễ, bạn ấy mới quá, khổ thân em bé của anh ngồi đợi.

- Em không sao. Chỉ đang suy nghĩ hát bài gì show cuối tuần này.

- Thật không đó? Hay có gì muốn hỏi anh. - Anh biết cô nghe chuyện chị Quyên nói về việc lên sân khấu, thế nào trong đầu cũng nghĩ vẩn vơ

- Anh thấy Khả Ái thế nào?

Nghe câu hỏi trực tiếp của Nhung, Quỳnh khẽ cười trong lòng. Phi Nhung vẫn luôn là vậy, cô ít khi nào vòng vo, muốn biết gì sẽ lập tức vào đề. Anh chính là yêu sự thẳng thắn này, là biết ơn sự ngay thẳng này đã giữ mối quan hệ họ tới ngày hôm nay.

- Thì xinh xắn, giọng ngọt ngào, thanh sắc vẹn toàn. 

Quỳnh dấm dẳng đáp, ánh mắt vẫn chủ ý quan sát thái độ của người hỏi. Nhung lập tức nhổm dậy, vòng tay qua cổ Quỳnh, trề môi than thở:

- Trước mặt vợ mà anh dám khen người con gái khác hả?

- Đó gọi là nhìn nhận khách quan. Chứ vợ anh là nhất, xinh đẹp nhất, hát hay nhất. - anh bật cười, véo mũi trêu cô

- Anh không phải nịnh em. Cô bé ấy đúng là rất đẹp, đàn ông ai cũng sẽ thích nét dịu dàng đó cả mà.

- Người khác thì anh không biết, còn anh chỉ thích nét Phi Nhung - Quỳnh hôn lên chóp mũi Nhung, thầm thì lời ngọt ngào, nói đoạn anh hạ giọng - anh song ca với Khả Ái được không, dù sao chị Quyên cũng nâng đỡ anh rất nhiều. Bây giờ chị ấy khó khăn cần anh giúp, không nhận lời có vẻ không hay lắm.

Nếu lúc trước, Quỳnh sẽ không mảy may suy nghĩ mà nhận lời ngay. Với anh, vợ chồng Quyên như một ân nhân trong sự nghiệp, chỉ cần hai người họ lên tiếng, anh sẽ giúp đỡ bằng mọi giá. Nhưng dù gì giờ Quỳnh là cảnh "nhà có nóc", vẫn là nên xin phép của Nhung trước khi quyết định.

- Anh nhất định phải hát với cô bé đó hả? Không biết trung tâm còn ai không, hay gọi Jack?

- Hắn đi show bên Pháp rồi. Em không thích thì anh chỉnh bài lại để hát đơn ca, chắc cũng ổn. Em biết đó, Mạnh Quỳnh nổi tiếng rất nghe lời vợ.

- Em không biết nữa. Nửa không muốn ảnh hưởng công việc, cách người khác đánh giá tụi mình. Nửa lại suy nghĩ trước giờ anh lên sân khấu chỉ là song ca với em, giờ lại có một người khác. Có chút khó chịu trong lòng. 

Nghe cô ủ rũ giải bày, anh xót xa, ôm người ấy vào lòng. Cô lúc nào cũng nghĩ cho anh, kể cả lúc bản thân thấy khó chịu, không vui. Quỳnh hiểu người phụ nữ nào cũng có tự ái và tính sở hữu của riêng họ, huống chi là một người như Phi Nhung. Phải yêu thương bao nhiêu, cô mới nửa muốn chấp nhận như thế.

- Yên tâm, chỉ hát thôi, một lần duy nhất thôi. Sẽ không có cái nắm tay hay gì hết.

- Anh tính nắm tay, ôm ấp hay gì? Hứ ... anh muốn chết hả Quỳnh?

Nhung rít giọng, nhéo tai Quỳnh khiến anh la oai oái. Đâu phải Quỳnh chưa từng cô ghen long trời lở đất. Lần đó, khi hai người mới yêu nhau, anh lỡ ga lăng chở người ca sĩ khác của trung tâm về nên đón Nhung trễ. Cô không nói không rằng thẳng tay làm bể một chai vang yêu thích khi hai người cãi nhau ở nhà. Quỳnh hiểu Nhung là người dám nói dám làm, cô nóng lên thì không thua gì anh cả.


Rốt cuộc, anh vẫn bị "vợ yêu" giận lại cả tuần lễ cho đến tận khi hai người cùng về Florida. Lí do tai oái là anh rõ ràng đã tạo khoảng cách với cô ca sĩ mới nhưng cô nàng vẫn cố ý khoác vai. Thế là Nhung cũng ở trong buổi biển diễn, tận mắt chứng kiến. Những hành động ngọt ngào ấy trước giờ trên sân khấu của Quỳnh chỉ là với Nhung, giờ lại có một người khác cũng xinh đẹp, ngọt ngào không kém. 

Quỳnh tất nhiên phải là "tấm bia" hứng chịu mọi cơn không vui của người ấy. Nhưng anh không thấy khổ sở lắm, tuy ngoài mặt phải năn nỉ, dỗ dành hết lời nhưng trong lòng lại thấy vui vì cô ghen. Dạo gần đây, cô ít khi thể hiện điều đó với anh. Quỳnh còn thấy bất công vì toàn phải đi ghen ngược lại với Nhung.

Tình yêu vốn dĩ là ngọt ngào pha lẫn chút ghen tuông. Anh cảm thấy ghen tuông ấy thật dễ chịu.


---

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, ngọt ngào với tí ngoại truyện sau nét bi sau khi nghe lại câu vọng cổ ở Houston! Chiếc ngoại truyện này hơi dài tại mình ngắt ra sợ hơi vụn :D

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top