Đệ lục chương + Đệ thất chương

Đệ lục chương

Nữ nhân kia là ai? Ả một kích không thành, bứt ra liền rút lui, liệu có phải đang âm mưu gì? Cố Tích Triều đuổi theo như vậy, liệu có gặp nguy hiểm không? Cố Tích Triều có ứng phó được người đàn bà đó? . . . . . .

Giữa đao quang kiếm ảnh, trong mắt Thích Thiếu Thương chỉ tràn ngập hình bóng thanh y.

——

Sắc trời càng lúc càng âm u.

Ngoài trà liêu thế mưa không thấy giảm, trong trà liêu đã cát đá mịt mù, chiến sự kịch liệt.

Những người qua đường ban đầu ghé trà liêu trú mưa, có thể tránh hoặc dám tránh đều đã sớm tránh xa trăm dặm, lúc này bên trong ngoài Thích Thiếu Thương, Hình Đỗ Sinh cùng song đao đại hán ra, cũng chỉ còn đôi vợ chồng trẻ, lão chủ quán và bạch y thiếu niên đứng bên lò khoanh tay quan chiến.

Hàn mang lóa mắt, bạch y tung bay, Nghịch Thủy Hàn đại khai đại hạp như giao long nhập hải, Thích Thiếu Thương mâu quang trầm lãnh xuất thủ như điện. Người kiếm hợp nhất, người kiếm tương hỗ, mỗi một lần hắn ra tay đều như dẫn động từng hồi sấm rền phía chân trời, khiến người phảng phất cảm giác đang ở đại mạc sa trường cát vàng mênh mang thiên địa, chứng kiến một trận thư hùng kinh tâm động phách thống khoái lâm li.

Hai mươi năm giang hồ sinh nhai, đối địch vô số, danh xưng 'Cửu Hiện Thần Long' tuyệt không phải thổi phồng, nhưng truyền thuyết 'Thần Long bất tử' chỉ là thần thoại. Không ai sở hữu kim thân bất tử, Thích Thiếu Thương cũng chỉ là một con người bình thường. Hắn sở dĩ sống lâu hơn người khác, đơn giản do bản thân hắn có thiên phú nghị lực, võ công tạo nghệ, còn bởi vì hắn thủy chung ghi nhớ một câu "Không được khinh địch, càng không được sợ địch. Kẻ khinh địch tất bại, kẻ sợ địch ắt phải chết". Vô luận trong tình huống nào, chỉ có lãnh tĩnh đối địch mới có thể giữ mình ở thế bất bại.

Vậy mà, ngày này giờ này, trong tình cảnh khốc liệt này, Thích Thiếu Thương lại phân tâm.

————– Nữ nhân kia là ai? Ả một kích không thành, bứt ra liền rút lui, liệu có phải đang âm mưu gì? Cố Tích Triều đuổi theo như vậy, liệu có gặp nguy hiểm không? Cố Tích Triều có ứng phó được người đàn bà đó? . . . . . .

Giữa đao quang kiếm ảnh, trong mắt Thích Thiếu Thương chỉ tràn ngập hình bóng thanh y.

Song đao cuốn theo luồng sát khí khiến người nghẹt thở bổ tới ngay mặt, Nghịch Thủy Hàn binh đến tướng ngăn, đao kiếm giao kích tóe lửa, thanh như sét đánh. Hai bên đều lui nửa bước, Thích Thiếu Thương không đợi hai người kia ổn định bộ pháp, đã cướp đường công phủ đầu. Chớp nhoáng. Lại thêm khí thế đoạt nhân. Hai gã đại hán theo bản năng né tránh lại bị kiếm khí của Thích Thiếu Thương vây hãm, kiếm quang như vũ bão, nháy mắt đã tới, mà lúc này, một sợi xích sắt đen sì cũng đang ngấm ngầm tập kích về phía hậu tâm của Thích Thiếu Thương.

Hình Đỗ Sinh vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi sơ hở của Thích Thiếu Thương. Hắn đã sớm nhìn ra được Thích Thiếu Thương nóng lòng cầu thắng, cho nên hắn tính chuẩn Thích Thiếu Thương sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội trảm địch nào. Vì vậy, hai người dùng song đao vừa lộ bại thế, hắn liền xuất thủ, hắn muốn một kích trí mạng.

Không mang tiếng gió, không nhiễm sát khí, Tập Hồn Tỏa như một con rắn độc âm ngoan đánh lén sau lưng kẻ địch.

Không môn phía sau lưng là khó thủ nhất, chỉ vì không nhìn thấy nguy hiểm, cho nên không phòng được độc thủ.

Nhưng không môn phía sau lưng cũng dễ thủ nhất, chỉ cần sau lưng có một bằng hữu đáng tin cậy.

Khi còn ở Liên Vân trại thẳng tay giết giặc, Thích Thiếu Thương chưa bao giờ phải lo bị đánh lén sau lưng, bởi vì hắn biết sau lưng mình có vô số huynh đệ nhiệt huyết. Từ lúc vào kinh, không còn trải nghiệm những trận sát phạt đến thiên hôn địa ám, hắn lại thường xuyên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, bởi vì mất hết chỗ dựa, bởi vì hắn chỉ có một mình, một mình tịch mịch thê lương.

Trong sát na Tập Hồn Tỏa chỉ còn cách lưng Thích Thiếu Thương một ly, một tia chớp, một tiếng sấm như trỗi dậy từ đất bằng. Đồng thời, có hai bóng trắng vút ra ngoài như tên bay.

Ngay sau đó trà liêu ầm ầm sụp đổ.

Chỉ trong một cái búng tay, tình thế đảo ngược, chiến sự bình định.

Hai bóng trắng đứng yên, chính là Thích Thiếu Thương cùng bạch y thiếu niên, sau lưng họ đều che chở đôi vợ chồng trẻ và lão chủ quán. Còn Hình Đỗ Sinh lẫn hai gã đại hán đã bị chôn vùi dưới phế tích của trà liêu, chính xác mà nói, là thi thể của bọn chúng bị chôn vùi dưới đống phế tích.

"Kiếm rất nhanh, khí thế rất kinh người! Một thức 'Cửu Thiên Chi Thượng' cũng rất đẹp mắt!" Đôi mắt phượng của bạch y thiếu niên từ thân kiếm Nghịch Thủy Hàn chuyển sang khuôn mặt Thích Thiếu Thương, trong mắt tràn ngập tiếu ý, khiến người nhìn không ra tâm tư thực sự của hắn.

Trận chiến trong trà liêu hắn là người bàng quan tỉnh táo nhất. Hắn cho rằng Thích Thiếu Thương tránh không khỏi một kích sau lưng của Tập Hồn Tỏa, chí ít hắn tin rằng Thích Thiếu Thương dù thoát thân cũng nhất định không giết được song đao, không xoay chuyển được càn khôn. Nhưng hắn không ngờ, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Thích Thiếu Thương với Nghịch Thủy Hàn chẳng những chuyển bại thành thắng phản trảm đối thủ, mà còn dư sức ra tay cứu đôi phu thê nọ trước khi trà liêu sập hoàn toàn. Điều càng khiến hắn giật mình chính là, với thị lực của hắn cư nhiên không thấy rõ động tác trảm địch của Thích Thiếu Thương lúc đó! Hắn chỉ nghe Thích Thiếu Thương quát lớn một tiếng, chỉ thấy hàn quang đại thịnh của Nghịch Thủy Hàn.

'Thiện công giả động vu Cửu Thiên Chi Thượng, thiện thủ giả tàng vu Cửu Địa Chi Hạ' (*) Đây chẳng qua chỉ là một câu binh thư, nhưng dưới tay Thích Thiếu Thương lại trở thành chiêu thức thực tiễn. 'Thiên địa nhị thập tứ thức', có thể tĩnh có thể động, có thể thủ có thể công, tĩnh như vực sâu, động tựa lôi đình, thủ thì vững như bàn thạch, công ắt một kích tất thắng. Thế nhưng Thích Thiếu Thương cực ít dùng đến chiêu này, hôm nay nếu không tại thất thần thất thủ bị dồn vào đường cùng hắn cũng sẽ không sử dụng chiêu thức có thể càn quét vạn quân đó. Lúc này bị bạch y thiếu niên xuất ngôn vạch trần, Thích Thiếu Thương không khỏi có chút ngạc nhiên.

(*) Binh pháp Tôn Tử, đại khái là người giỏi công phát huy mọi thế mạnh, thế nên bảo toàn được lực lượng mà vẫn toàn thắng, người giỏi thủ ém quân tại các loại địa hình, thủ là do chưa đủ điều kiện, công là khi điều kiện có thừa.

"Ngươi làm sao biết đó là 'Cửu Thiên Chi Thượng'?" Trong lòng kinh nghi, Thích Thiếu Thương ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

"Đoán." Câu trả lời của bạch y thiếu niên quả thật làm nghẹn họng Thích Thiếu Thương.

"Dám hỏi đại danh các hạ?" Nghịch Thủy Hàn chưa vội về vỏ, Thích Thiếu Thương lúc này mới quan sát đối phương từ trên xuống dưới.

Khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình có vẻ mảnh mai, tướng mạo cực kỳ tú lệ, đặc biệt là đôi mắt thu thủy dịu dàng, đa tình đa tư, không có địch ý, trái lại có vài phần giảo hoạt trẻ con.

Nhướn hàng mày liễu, bạch y thiếu niên vừa định mở miệng, đột nhiên biến sắc, bàn tay thò bên hông nắm lấy gì đó rút ra, hai đạo hàn quang như thiểm điện bắn về phía Thích Thiếu Thương.

Đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.

Mày kiếm cau chặt, ngay lúc Thích Thiếu Thương chuẩn bị nghênh chiến, hắn bỗng dưng phát hiện, hai đạo hàn quang kia không phải nhắm vào mình, ánh mắt thoáng chốc sắc bén của bạch y thiếu niên cũng không dừng trên người mình, mà là ở đằng sau.

Rõ ràng thứ rút ra là kiếm, nhưng thứ bắn ra lại là tiễn. Hai đạo điện quang trong tiếng xé gió bén nhọn, lướt sát má mà qua, Thích Thiếu Thương rành rành thấy được đó là hai mũi tên dài chừng hai tấc màu bạc lóng lánh. Trong lòng nao nao, Thích Thiếu Thương không khỏi nhớ tới Tức Hồng Lệ, và cả Thương Tâm tiểu tiễn của nàng.

'Lời hứa bạc đầu người thất tín, ta rót băng lệ vào tiễn tâm.'

Thương Tâm tiểu tiễn của Tức Hồng Lệ mang theo hận, mang theo oán, còn mang theo tương tư khó thành lời. Đó là một loại vương vấn của tình đến chỗ sâu vô pháp dứt bỏ, nàng dùng tiễn thương người, cũng tự thương mình. Mà lúc này hai thanh tiểu tiễn lướt qua sát mặt, nhưng chỉ mang theo sát khí lợi hại cùng một chút kiêu sa, giống như chim công xòe đuôi trước mặt người khác, tự khoe vẻ đẹp của nó.

Sát khí hoành hành, Thích Thiếu Thương còn chưa kịp ngăn chặn, hai thanh tiểu tiến đã chui vào ngực đôi vợ chồng trẻ đứng sau lưng hắn. Hai người kia thậm chí cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, đã gục ngã, bỏ mạng.

Đứa con lăn lông lốc khỏi vòng tay mẫu thân, tã lót phân tán, bên trong làm gì có hài nhi nào, rõ ràng là một cái xác cháy đen của trẻ em.

"Tử Ngọ Âm Sát?!" Thích Thiếu Thương nhìn ba thi thể dưới đất, không khỏi thất kinh.

Giang hồ đồn đãi, những năm gần đây có một đôi tỷ đệ đến từ Miêu Cương dần bộc lộ phong mang trong chốn võ lâm, nghe nói hai tỷ đệ lấy thi cốt trẻ em làm binh khí, giấu cổ độc trong xương hoặc đầu lâu, đợi khi đối địch thì phóng ra, hại người trúng độc sống không bằng chết. Còn truyền rằng tỷ đệ bọn họ lấy huyết nhục của trẻ nhỏ làm thức ăn, không khác gì ma quỷ.

Nhưng lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, Thích Thiếu Thương chưa từng gặp qua hai người họ, càng không ngờ họ cư nhiên xuất hiện tại nơi đây, mà khiến người thấy ngoài dự liệu nhất là họ lại dễ dàng chết như vậy, dưới tay một bạch y thiếu niên! Thích Thiếu Thương trong lòng trùng trùng nghi hoặc.

"Quả nhiên là hai tên yêu nghiệt này!" Bạch y thiếu niên không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, nhìn hai kẻ phơi thây dưới đất, trên mặt chẳng chút che đậy vẻ đắc ý.

"Ngươi làm sao biết họ chính là 'Tử Ngọ Song Sát'?" Cặp mắt sáng như trăng rằm tập trung trên mặt bạch y thiếu niên, Thích Thiếu Thương quyết tâm nắm bắt một tia dị sắc của đối phương.

Câu môi mỉm cười, bạch y thiếu niên ngắn gọn đáp: "Đoán."

"Chỉ dựa vào suy đoán đã hạ độc thủ như vậy, lỡ giết lầm người vô tội thì sao?" Quanh thân tựa hồ có khí lưu chuyển động, Thích Thiếu Thương sắc mặt còn âm trầm hơn sắc trời.

"Nhưng ta cũng đâu có đoán sai, trái lại cứu ngươi một mạng, đây, mới là sự thật!" Phớt lờ cơn giận của Thích Thiếu Thương, chiếc cằm cao ngạo hất lên, tiếu ý trong mắt lẫn trên môi của bạch y thiếu niên càng thêm tà mị.

"Ngươi – rốt – cục – là – ai?" Lần thứ hai hỏi vấn đề này, Thích Thiếu Thương vẫn không được nghe đáp án, bởi vì ngay lúc đó, trong rừng truyền đến một tiếng thét, thê thiết, kinh tuyệt, khiến lòng hắn triệt để chùng xuống.

☆☆☆☆☆

Đệ thất chương

Lòng, bỗng nhiên chùng xuống. Cố Tích Triều nhận ra mình đã lọt vào một cái bẫy sớm được sắp đặt hoàn hảo.

Ngay từ đầu đã sai! Kẻ địch cố tình dẫn dụ mình, bọn chúng chẳng những muốn mạng của Thích Thiếu Thương, còn muốn mạng của Cố Tích Triều y.

Vừa phát hiện nguy hiểm liền lập tức hành động. Thu kiếm, phất áo, tung người bay lên. Tay áo rộng phấp phới phóng ra hai thanh Thần Khốc tiểu phủ, mưa to gió lớn, lá cây rào rạc, không kịp xoay người, bỏ mặc Đường Mị, thân hình y như một con chim xanh bay vút lên trời. Sau lưng truyền đến một trận kim thiết giao kích cùng tiếng thét ngắn ngủi hãi hùng của Đường Mị, mà loại âm thanh khiến da đầu tê dại kia lại đuổi tới, thoáng chốc đã cận kề sau lưng, sát khí dày đặc ập đến bức cho Cố Tích Triều lạnh cả xương sống.

Chân điểm thân cây, Cố Tích Triều giữa không trung dùng một thức Tô Tần Bối Kiếm lấy cứng đối cứng. Vật sau lưng va vào sống kiếm Tinh Ngân phát ra tiếng vang giòn giã, Cố Tích Triều chợt thấy hổ khẩu tê rần (chỗ kẽ tay ngón cái và ngón trỏ), lồng ngực huyết khí như nghịch lưu, bả vai trái cũng hơi nhói.

—— Lực đạo thật lớn! Trong lòng tự biết không địch nổi, Cố Tích Triều dưới chân cũng không dừng lại, y muốn phi lên cao thoát khỏi khu rừng này, nào ngờ trên ngọn cây đột nhiên gieo xuống một mảng kim quang. Cố Tích Triều lúc này lực cũ đã cạn, lực mới chưa sinh, dưới chân không chỗ mượn lực, không môn bại lộ.

Thế nào là sống chết trong khoảnh khắc? Chính là tình hình hiện tại của Cố Tích Triều.

Thanh sam rơi xuống, như một con bướm bị gãy cánh, đọa lạc phàm trần.

Mất thăng bằng, Cố Tích Triều thẳng tắp ngã ngửa, nhưng ngay sát na kim quang sắp chụp lấy y, thân thể y dán sát mặt đất trườn ra như một con cá. Kim quang vồ hụt, rơi xuống đất, là một tấm lưới lớn sáng chói như vàng. Tấm lưới trượt mục tiêu, chớp mắt liền chui vào lòng đất, vô tung vô tích. Âm thanh cực đại truy kích sát gót cũng đồng thời biến mất, đến đi vội vã. Bốn bề trở về tĩnh lặng, nếu không phải hổ khẩu nứt toác cùng cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa trên vai trái, Cố Tích Triều thật sự ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Một tiếng ho khẽ bật ra khỏi cánh môi thất sắc, vỡ vụn trong mưa.

Chống Tinh Ngân kiếm miễn cưỡng đứng dậy, Cố Tích Triều sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhãn thần hàn lãnh nhưng đã ngưng tụ như sương. Một phen giao chiến trong tích tắc, y không thấy kẻ địch, thậm chí chưa kịp thấy ám khí đánh lén đã bị thương, đây là lần đầu tiên. Nếu đối phương tiếp tục truy đuổi, Cố Tích Triều không biết mình có thoát được hay không.

—— Đột kích rồi đột ngừng, kẻ địch rốt cuộc có mục đích gì?

Phòng bị quan sát xung quanh, Cố Tích Triều lại thấy một cảnh tượng mà ngay cả chính y cũng kinh hoảng.

Đường Mị bị đóng trên cây.

Đóng nàng là Thần Khốc tiểu phủ ban nãy Cố Tích Triều tung ra ngăn địch. Lưỡi phủ mỏng mà bén xuyên qua thân thể cắm sâu vào thân cây, đóng chặt Đường Mị trên cây. Máu, ồ ạt tuôn ra khỏi miệng vết thương, hòa cùng nước mưa từ trước ngực chảy xuống, đọng thành vũng dưới chân nàng, nhưng nàng lại như không có cảm giác, nàng đang giãy dụa, hai tròng mắt sắp lòi ra ngoài hốc mắt, sắc mặt tím bầm dần biến đen, hai tay Đường Mị cố gắng kéo Tương ti đang từ từ cứa đến yết hầu nàng. Nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Tương ti sau khi cứa đứt bốn ngón tay của nàng, tiếp tục không nhanh không chậm trói buộc quanh cổ Đường Mị. Không còn nửa điểm yêu diễm mê người, Đường Mị lúc này trông chẳng khác gì lệ quỷ, điên cuồng giằng co với loại ám khí mà nàng từng tự hào kiêu ngạo. Nàng rít gào, thanh âm phát ra lại như rắn độc thè lưỡi, từng tiếng "ư ử" trong cơn mưa như trút nước càng đặc biệt quỷ dị.

Thốt nhiên, Đường Mị im lặng, con ngươi đã nhô khỏi hốc mắt đảo về phía Cố Tích Triều, nhãn thần tràn ngập sợ hãi cùng van xin. Cố Tích Triều biết, nàng đang cầu y cho nàng một cái chết thống khoái.

Mới vừa rồi còn là kẻ địch liều sống liều chết, giờ khắc này Cố Tích Triều nhìn Đường Mị, trong lòng chỉ có đồng cảm cùng vô hạn bi thương. Đây chính là kết quả của thân tại giang hồ, rốt cuộc sẽ có một ngày ngay cả cái chết cũng trở thành một loại khẩn nài xa xỉ.

Y rũ hàng my dài, khẽ nhắm mắt, lúc mở ra, Tinh Ngân mang theo vĩ quang đầy ám ảnh cắt đứt cổ Đường Mị.

"Cố – Tích – Triều!" Đằng sau có người gọi tên y, giọng nói quá đỗi quen thuộc.

Trong lòng vui mừng, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng. ——– Người kia cuối cùng cũng đến.

Xoay người, xuất hiện trước mắt không phải gương mặt cả trong mộng y cũng không quên được, mà là một đạo bạch quang. Đó là một thanh kiếm, là Nghịch Thủy Hàn thiết kim đoạn ngọc!

Lần theo tiếng kêu chạy tới, đợi Thích Thiếu Thương bước vào rừng, cảnh tượng nhìn đến trước tiên chính là Cố Tích Triều vung kiếm chặt đứt đầu Đường Mị.

Máu, phụt ra từ cổ Đường Mị, hòa vào mưa trong không trung hóa thành bức màn huyết vụ điêu linh che khuất tầm mắt Thích Thiếu Thương. Dường như lại chứng kiến cảnh tượng thảm khốc của các huynh đệ trong Liên Vân trại, lại nhìn thấy Cố Tích Triều hoành kiếm lạnh lùng, tàn nhẫn tuyệt tình!

——— Là kẻ này đã hủy Liên Vân trại! Là kẻ này đã giết huynh đệ ngươi! Có một giọng nói không ngừng thôi thúc trong đầu, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều xông thẳng lên não, vô pháp khắc chế oán hận tích tụ trong lòng đang kêu gọi mau chóng phát tiết, hắn gầm lên một tiếng, Nghịch Thủy Hàn đã chỉ ngay mi tâm Cố Tích Triều, tay cầm kiếm cũng run run không kiềm được.

"Thích Thiếu Thương, ngươi điên rồi sao?" Không ngờ Thích Thiếu Thương đột ngột ra tay với mình, cũng may y cước bộ linh hoạt, hiểm hiểm tránh được kiếm quang ập tới chính diện, Cố Tích Triều chỉ cảm thấy trên má một trận lạnh buốt. Kinh nghi nhìn lại, Thích Thiếu Thương trước mặt, hai mắt sung huyết, sắc mặt đỏ bừng, thần trí mê muội, mâu quang ngây trệ, rõ ràng là Khống Tâm thuật!

Nhíu mày, trong lòng thầm mắng một tiếng —— Thích Thiếu Thương, đồ bánh bao ngốc! Thân hình nhưng không dám chậm trễ, xoay người như bay, sát sao tránh khỏi mấy đòn công kích đoạt mạng của Thích Thiếu Thương, bụng lại quặn đau một trận.

Phân không rõ là mồ hôi lạnh hay nước mưa, trượt xuống hai bên má. Cố Tích Triều bị Nghịch Thùy Hàn ép đến liên tiếp thoái lui, chật vất chống chọi.

———— Còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ lưỡng bại câu thương! Thích Thiếu Thương nội lực không yếu, người thi thuật trong khoảng thời gian ngắn muốn hoàn toàn khống chế tâm trí hắn có lẽ cũng không dễ dàng, mình phải nhân lúc thuật chưa thâm căn, đánh thức hắn trước!

Tâm tự biến chuyển, Cố Tích Triều cao giọng quát: ". . . . . Thích Thiếu Thương! Ngươi bị người ta thi thuật còn không hay biết? . . . . Tỉnh lại mau! . . . . Nhìn cho rõ ta là ai!" Nghịch Thủy Hàn gió cuốn mưa bay, đem thanh âm y đả phá tán loạn, thế công của Thích Thiếu Thương không giảm ngược lại tăng thêm.

"Cố Tích Triều, mối thù hủy sơn diệt trại, đời này không quên!" Một câu nghiến ra từ kẽ răng, như sấm sét giáng thẳng xuống đầu Cố Tích Triều.

Biết rõ Thích Thiếu Thương lúc này đang bị người khác khống chế tâm trí, Cố Tích Triều nghe xong vẫn toàn thân chấn động, trái tim đau đớn, vết thương sau lưng tựa hồ cũng nổi cơn bạo nộ, một trận hoa mắt choáng váng kéo tới khiến y thiếu chút nữa ngã quỵ.

———– Thì ra, hắn chưa bao giờ quên quá khứ, chưa bao giờ buông bỏ thù hận, cũng chưa bao giờ tha thứ cho ngươi! Bất luận ngươi có làm gì, ngươi và hắn vĩnh viễn không thể quay lại như lúc đầu!

Nụ cười khổ mới ngưng đọng bên môi, Nghịch Thủy Hàn đã xé toạc màn mưa, nháy mắt đâm tới. Nước mưa va trên mũi kiếm, lọt vào tai như một khúc ai điếu bi thương. Nước mưa phản chiếu kiếm quang trong mắt Thích Thiếu Thương, cặp mắt người kia như đang bốc lửa.

"Nếu có thể, cứ kết thúc vậy đi. Những gì nợ ngươi, ta dùng tính mạng trả cho ngươi, được chứ? Thích... Thiếu Thương..." Thầm thì tự nói, Cố Tích Triều nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, ánh mắt mông lung như sương như khói.

Đột nhiên, keng một tiếng thanh thúy xuyên thấu màn mưa, Tinh Ngân từ góc xiên ló dạng, dùng khe hở giữa thân kiếm chế trụ lưỡi kiếm Nghịch Thủy Hàn, khiến nó tiến thối lưỡng nan, Cố Tích Triều không lùi mà tiến, như thiêu thân lao vào lửa bổ nhào về phía Thích Thiếu Thương.

"A!" Một tiếng kêu đau bật ra khỏi miệng, Thích Thiếu Thương sực tỉnh.

Trong sát na ngàn cân treo sợi tóc ấy, Cố Tích Triều liều mạng phốc tới hung hăng cắn một cái lên cổ Thích Thiếu Thương. Y dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp nhất cũng nguy hiểm nhất để phá giải Khống Tâm thuật.

Cơn đau kịch liệt bên cổ ập tới, như bừng tỉnh khỏi ác mộng, Thích Thiếu Thương nhất thời mờ mịt. Đợi hắn hoàn hồn mang máng nhớ lại chuyện gì xảy ra, hắn cùng Cố Tích Triều đã ngã sấp đè lên nhau.

Vùi đầu bên cổ y, hơi thở ấm áp của người kia phả lên mặt hắn, khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy một trận nóng rực, sắc mặt đỏ ửng càng đỏ thấu như cua luộc. Tay giơ giữa lưng chừng, nửa buổi mới luống cuống gọi: "Cố. . . . . Cố Tích Triều, ngươi đứng dậy đi!"

"Hắn e rằng không dậy nổi nữa." Một thanh âm từ đỉnh đầu truyền xuống, bạch y thiếu niên ngồi xổm trước mặt Thích Thiếu Thương nhìn bọn họ, biểu tình nhịn cười trên mặt khiến Thích Thiếu Thương có xung động muốn đánh người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: