Chương 164 : Chuẩn bị trước trận đấu .

" Cậu thật đúng là đứa cháu của đội trưởng đội khóc tang mà ."

Vưu Kỳ hạ thấp người nhìn Dương Mãnh.

Dương Mãnh hung hăng lau nước mắt , mông chuyển một vòng tròn trên mặt đất, lưng hướng về phía Vưu Kỳ : " Nói cho cậu biết , hôm nay trong lòng tôi đặc biệt không thoải mái , cậu tốt nhất là đừng có chọc giận tôi ."

Vưu Kỳ dùng đầu gối đẩy đẩy lưng Dương Mãnh , ngữ khí khiêu khích đùa giỡn cậu ta , " Tôi cứ chọc giận cậu thì sao ? "

Dương Mãnh như là tiểu lão hổ bị giẫm phải đuôi , thoắt một cái đã xoay người , ôm lấy một chân Vưu Kỳ bắt đầu lớn tiếng kêu gào.

" Bớ người ta , lại đây mà nhìn a! Vưu Kỳ ở trong bụi cỏ động thủ đả thương người a .... "

Dương Mãnh tuy sức yếu , giọng lại không hề yếu , có lẽ là di truyền khả năng này từ mẹ cậu ta . Cậu ta vừa kêu , lập tức trên khắp sân thể dục đều là thanh âm này , cách đó 30m ở trong một tòa nhà dạy học , phàm là có lỗ tai tất cả học sinh đều nghe rõ.

Vưu Kỳ cả kinh , nhanh chóng hạ thấp người che đi miệng Dương Mãnh , hung hăng đánh một cái lên ót cậu ta.

" Cậu câm miệng lại cho tôi ! "

Dương Mãnh không lên tiếng , ước chừng qua một phút đồng hồ ,Vưu Kỳ đột nhiên cảm giác mu bàn tay ươn ướt . Đem tay buông ra , Dương Mãnh lại bắt đầu khóc , vừa khóc vừa lấy tay đấm đất , xem ra rất là thống khổ.

" Không phải... Cậu khóc cái gì ? " Vưu Kỳ có chút sốt ruột , " Tôi vừa nãy cũng không có dùng sức ! "

" Không liên quan đến cậu. " Dương Mãnh nức nở hai tiếng , ánh mắt nhìn lên bầu trời , biểu tình cực kì bi ai, " Cậu không thể lý giải sự khổ sở ở trong lòng tôi , cậu đi đi , để cho tôi được ở một mình im lặng mà khóc , khóc xong tôi sẽ lại là một hảo hán ."

" Có cái gì mà không thể lý giải ? " Vưu Kỳ khoanh chân ngồi xuống đất , bộ dạng như chẳng hề để ý , " Không phải chỉ là chạy 5000m trong đại hội thể dục thể thao sao ?"

" Cậu làm sao mà biết được ? " Dương Mãnh uể oải thu dọn mặt đất cho sạch sẽ.

Vưu Kỳ bất đắc dĩ liếc nhìn Dương Mãnh, " Không phải cậu nói cho tôi biết sao ? "

" Nga, đúng rồi, là tôi nói cho cậu ."

Dương Mãnh lại ô ô khóc , nghe như là ca hát, không hổ là đứa cháu của đội trưởng đội khóc tang nha.

Vưu Kỳ nhìn bả vai Dương Mãnh run rẩy , giọng nói khó được một lần ôn nhu.

" Có cái gì mà khóc ? Sợ đến mức như vậy thì cậu có thể từ bỏ quyền tham gia ."

Dương Mãnh đấm ngực dậm chân , " Tôi muốn bỏ là bỏ được sao ? Cậu cũng không hỏi xem cha tôi sẽ đồng ý sao ? Liệt tổ liệt tông Dương gia chúng tôi sẽ đáp ứng sao ? "

Vưu Kỳ , " ..."

Dương Mãnh lại khóc , " Ai ui .... Bây giờ biết phải làm sao a ? ..."

Vưu Kỳ nhìn ra , tên nhóc này chính là tự chuốc lấy phiền phức , rảnh !

" Được rồi , cậu cứ ngồi đây khóc, tôi đi chạy bộ ."

Tiếng khóc của Dương Mãnh im bặt , giống như chưa từng có chuyện gì hướng Vưu Kỳ nghi hoặc : " Lúc này cậu chạy bộ làm gì ? "

Vưu Kỳ nội tâm do dự trong thoáng chốc, nghĩ đến tính bát quái của cái tên ngồi đối diện , vẫn là không nên đem tình hình thực tế nói cho cậu ta.

" Chỉ là rèn luyện thân thể mà thôi ."

Đến khi Vưu Kỳ chạy được 5 vòng , nhìn qua bãi cỏ ở trung tâm đường băng , phát hiện nơi đó có một bóng dáng nho nhỏ đang động đậy . Vưu Kỳ hướng bên đó bước tới , kết quả phát hiện, Dương Mãnh quả nhiên vẫn còn ở đây.

" Cậu sao lại không về nhà ? Trời đã tối rồi ."

Dương Mãnh than thở , " Tôi còn có hai vòng chưa có chạy xong ."

"Vậy thì nhanh chóng chạy xong đi ! "

Dương Mãnh ngắc ngứ, " Không muốn chạy. "

Vưu Kỳ ngồi xuống nhìn ngắm Dương Mãnh , không có khóc , không có biểu tình gì , chỉ đang ngơ ngác nhìn đường băng cách đó không xa , trên đỉnh đầu còn cắm mấy cọng cỏ , bộ dạng như vừa xui xẻo thụ khi dễ .

Vưu Kỳ phốc một tiếng vui vẻ , nhưng không phải cười nhạo , mà là bất đắc dĩ.

" Cậu chạy qua lúc nào ? "

Dương Mãnh hữu khí vô lực nói : " Hôm nay tôi cùng chạy với Bạch Lạc Nhân , cậu ấy cũng báo danh chạy đường dài 5000m , kết quả cậu ta chạy vượt tôi mấy vòng liền. Ai , người so với người thật là tức chết mà..."

" Cậu còn cùng chạy với Bạch Lạc Nhân ? " Vưu Kỳ không biết phải nói gì cho tốt nữa," Đã vậy sao cậu không thử chạy với Cố Hải luôn đi ?"

" Cố Hải cũng ở đó , cậu ta mang theo một đống đồ , so với tôi còn chạy nhanh hơn ."

Càng nói càng ủy khuất , khóe miệng Dương Mãnh liệt mở.

" Được được được , cậu đừng khóc, tôi nói cậu cũng không có gì phải khóc , nếu thật sự là cùng một trình độ , thua người ta thì khóc vài tiếng cũng được . Nhưng cậu kém người ta cả vạn dặm, khóc cũng không giúp ích được gì !"

Dương Mãnh liệt khai khóe miệng lại gắt gao mím chặt , như là vừa chịu qua lăng nhục .

" Được rồi, mau về nhà đi ." Vưu Kỳ đẩy Dương Mãnh , " Buổi tối nhiệt độ thấp , cậu mặc ít như vậy nhất định sẽ bị cảm ."

Dứt lời tự cầm ra khăn tay lau nước mũi .

Dương Mãnh vẫn không nhúc nhích.

Vưu Kỳ ngồi không yên , trực tiếp đứng lên nói với Dương Mãnh : " Cậu không đi thì tôi đi ."

Dương Mãnh vẫn không phản ứng .

Vưu Kỳ bước đi, đi hơn 10m lại vòng trở lại, biểu tình cáu giận nhìn Dương Mãnh.

" Cậu có cái gì mà phải khó chịu ? Ban cán sự lớp báo danh cho cậu , chứng tỏ bọn hỏ coi trọng cậu ! Tôi không phải là cùng cậu giống nhau sao ? Tôi cũng chưa bao giờ ném lao , Cố Hải lại báo danh cho tôi ! Tôi so với cậu còn hoảng sợ hơn , nhưng chẳng phải cũng không có việc gì mà đến đây rèn luyện hay sao ?"

Vừa nghe được những lời này, ánh mắt tối tăm của Dương Mãnh ngay lập tức biến mất.

" Thật vậy sao ? Cậu cũng báo danh tham gia ? Hạng mục nào ?"

Vưu Kỳ tức giận nói : " Phóng lao , 400m chạy vượt rào ."

" Cậu cũng chạy vượt rào 400m ? Ha ha ha ... " Dương Mãnh trong nháy mắt hưng phấn , nhanh chóng từ trên cỏ ngồi dậy, vô vô bả vai Vưu Kỳ , mặt đầy vẻ thống khoái nói : " Được rồi, tôi về nhà đây ! "

Khốn kiếp, tôi an ủi cậu nửa ngày cũng không xong , ni mã tôi vừa nói xong chuyện xui xẻo của mình , cậu ngay lập tức đã vui vẻ trở lại !

Dương Mãnh vui vẻ chạy ngược chạy xuôi.

Vưu Kỳ nhìn bóng dáng Dương Mãnh âm thầm cắn răng , xem như tôi thương hại cậu .

Vài ngày sau , Vưu Kỳ mới biết được sự thương hại của mình là hoàn toàn không đáng giá , ngay ngày hôm sau , Dương Mãnh đã đem tin tức dự thi của cậu ta lan truyển ra khắp trường học . Không quá ba ngày , toàn bộ giáo viên cùng học sinh đều biết Vưu Kỳ tham gia thi đấu, cũng biết hàng mục Vưu Kỳ dự thi , thậm chí ngay cả phân tổ, thời điểm dự thi cũng đều nắm bắt rõ ràng.

Vưu Kỳ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn giáo.

Lúc này mà bỏ quyền thi đấu , chính là lâm trận bỏ chạy , nào còn mặt mũi gì ! Không bỏ quyền thi đấu, lấy trình độ của mình , đến lúc đó khẳng định càng mất mặt .

Không còn đường lui , Vưu Kỳ chỉ có thể liều mạng rèn luyện lại rèn luyện.

" Vưu đại minh tình , đang luyện phóng lao sao ? " Dương Mãnh rầm rì từ xa đi tới.

Vưu Kỳ lấy đầu lao chỉ vào Dương Mãnh ," Cậu mà đừng có mà tới đây, nếu dám lại đây tôi sẽ đâm chết cậu ! "

Dương Mãnh cơ bản đã thăm dò được thời gian luyện tập của Vưu Kỳ , cho nên vừa không có việc sẽ lại đây tham quan một chút, xem tình trạng tiến bộ của cậu ta, cho chính mình một cái cớ để lười biếng.. Nếu nhìn thấy Vưu Kỳ tiến bộ, ngay lập tức sẽ như lâm đại địch mà khẩn trương gấp rút rèn luyện , sợ đến lúc đó không có ai cùng mất mặt xấu hổ.

Hai người họ xem như là cùng nhau rèn luyện , thường xuyên qua lại , Vưu Kỳ cũng không thèm để ý chuyện thiếu đạo đức mà Dương Mãnh làm . Ngẫu nhiên còn có thể gián sát Dương Mãnh , kích thích cậu ta , Dương Mãnh tuy rằng sinh ra đã kém cỏi , nhưng sau nhiều ngày rèn luyện , vẫn là có một chút hiệu quả.

Dương Mãnh đứng quan sát ở một nơi cách Vưu Kỳ khá xa , Vưu Kỳ bắt đầu chạy lấy đà , sau đó cánh tay dùng sức , ném thật mạnh , ngọn lao nháy mắt bay đi ra ngoài . Hoàn chỉnh động tác hoàn thành, tư thế cực tiêu chuẩn , rất đẹp , hơn nữa xem xét ngọn lao, còn bay được rất xa.

" Hảo ! " Dương Mãnh hét lớn, kích động mà vỗ tay.

" Hảo cái gì mà hảo ?" Vưu Kỳ bình tĩnh đi nhặt lao, " Đuôi lao ở trước , cho dù ném xa cũng không có thành tích."

"Ách..."

Vưu Kỳ có chút phát sầu, tư thế thì đúng rồi , nhưng tại sao sau khi ném đi đầu lao lại quay ngược về sau , không cắm xuống đất ?

Dương Mãnh đưa ra ý kiến với Vưu Kỳ ," Cậu đem lao cầm ngược lại , không phải khi ném rồi đầu lao sẽ ở phía trước sao? "

Vưu Kỳ , " ..."

Hai người cùng nhau luyện tập , bởi vì không có dụng cụ , lại không muốn đi sân vận động mượn , đành phải một người đảm đương hàng rào, một người nhảy . Bởi vì Dương Mãnh nhỏ người , Vưu Kỳ lại cao lớn , cho nên mỗi lần Vưu Kỳ nhảy đều rất nhẹ nhàng , , nhưng đến khi Dương Mãnh nhảy thì lại khác, mười phần có tám chín phần là ngã nhào vào người Vưu Kỳ.

Đến lượt Dương Mãnh nhảy.

" Chuẩn bị tốt không ? " Dương Mãnh lớn tiếng kêu.

Vưu Kỳ quay đầu , làm một cái thủ thế OK với Dương Mãnh , sau đó quay đầu , cố ý dí ép sát đầu , làm cho độ cao của lưng hạ xuống mức thấp nhất, tránh cho Dương Mãnh lại ngã một lần nữa .

Dương Mãnh bắt đầu chạy lấy đà , chạy đến bên người Vưu Kỳ , mạnh nâng chân , một chân khác theo sát nhảy qua , vững vàng tiếp đất.

Đây là lần đầu tiên , Dương Mãnh nhảy lên, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chân tiếp đất.

Dương Mãnh có điểm không thể tin được đây là sự thật ,kích động vỗ vỗ lưng Vưu Kỳ, " Ai , tôi có phải nhảy qua được rồi không a ? "

Vưu Kỳ không nói chuyện.

" Cậu sao còn không đứng dậy ? " Dương Mãnh buồn bực.

Vưu Kỳ cố hết sức há miệng, " Cậu đem chân đặt ra chỗ khác , đạp lên tóc của tôi rồi ."

-----------------------------Ta là đường phân cách tuyến --------------------------

Ban đêm, trong phòng tắm , trên bồn tắm , có hai người con trai tắm chung ....

Bạch Lạc Nhân tựa đầu vào thành bồn thở phào nhẹ nhõm , sau khi vận động mà tắm nước nóng thì thật là thoải mái, mỗi một khối cơ thịt trên người như thả lỏng ra . Cậu nâng lên một chân , không có cảm giác gì lớn , lại nâng chân khác lên , có điểm toan trướng , nhưng vẫn còn tốt.

Cố Hải ngồi ở đối diện, Bạch Lạc Nhân vừa nhấc chân , Cố Hải ngay lập tức nhìn vào giữa hai chân của người ta, Bạch Lạc Nhân lại vừa nhấc chân , cậu ta vừa nhìn ngắm vừa thưởng thức như một tên lưu manh.

Cố Hải ôn nhu hỏi ," Hôm nay chạy lâu như vậy , bàn chân có tê không ? ".

Bạch Lạc Nhân hoạt động một chút đầu ngón chân, " Có chút đau, vẫn tốt ."

" Để tôi giúp cậu matxa ."

Cố Hải vừa nói, đầu ngón tay bắt đầu chầm chậm matxa gan bàn chân Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cảm thấy rất thoải mái , liền nhắm mắt lại cho Cố Hải tùy ý hành động . Ban đầu còn thực là matxa , nhưng càng về sau càng không thích hợp , Bạch Lạc Nhân vừa mở mắt , phát hiện đầu ngón chân của mình đã chạy tới trong miệng Cố Hải .

Một cái chân khác giơ lên, mang theo bọt nước đá lên mặt Cố Hải.

Cố Hải ngay lập tức đem cả thân mình lao về phía Bạch Lạc Nhân , bồn tắm không đủ lớn , hai người chỉ có thể nằm nghiêng xoay mặt vào nhau, Cố Hải lấy cánh tay vòng qua ôm lấy Bạch Lạc Nhân , bàn tay nhẹ nhàng sủng nịnh mà vuốt ve đường nét khuôn mặt Bạch Lạc Nhân.

" Ngày mai là thi đấu rồi ."

Cố Hải cũng không biết là đang nói cho Bạch Lạc Nhân nghe, hay là nói với chính bản thân mình .

Bạch Lạc Nhân ân một tiếng.

Cố Hải lại mở miệng, " Hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi ."

Bạch Lạc Nhân nghe ra trong giọng nói Cố Hải có một chút oán khí , lại ân một tiếng.

Cố Hải rầu rĩ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt sáng quắc lên.

" Đúng rồi, hạng mục của cậu đều là cuối ngày đúng không ?"

Nói xong bàn tay hướng giữa hai chân Bạch Lạc Nhân vươn tới , có một loại khẩn cấp như tiểu hài tử muốn uống sữa.

Kết quả , bị Bạch Lạc Nhân nắm lại.

"Hạng mục thi đấu của cậu là vào sáng mai ."

Cố Hải muốn nói mình không có vấn đề gì, nhưng nhìn đến ánh mắt của Bạch Lạc Nhân , ngay lập tức trật tự mà rút lui.

Trước khi đi ngủ , Bạch Lạc Nhân dùng chân đá Cố Hải một cái.

" Ngày mai nhớ phải cố gắng đó ."

Cố Hải nhướn lông mày cười cười ," Chỉ nói một câu cố gắng thôi sao ? Phải có hành động gì thì tôi mới cố gắng được chứ ."

Bạch Lạc Nhân tà tà liếc mắt nhìn Cố Hải , Cố Hải chỉ chỉ má trái của mình .

Bạch Lạc Nhân do dự một chút, cuối cùng vẫn là lại gần hôn một cái.

" Bên này ."

Cố Hải lại chỉ chỉ má phải của mình.

Bạch Lạc Nhân vừa định mắng một câu , 'cậu có thôi đi không ? ' Nhưng nhìn thấy bộ mặt đầy vẻ mong ngóng nhìn mình của Cố Hải , trong lòng không nỡ, đành phải lại gần hôn tiếp một cái nữa.

Cố Hải cũng phản ngược lại hôn vào môi Bạch Lạc Nhân , bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ một giấc thật ngon .

__________________________

Cực Kỳ thắc mắc một điều, bạn nào trả lời dùm mình với , ' 400m lan ' là môn gì ấy nhỉ, mình dịch là 400m chạy vượt rào liệu có đúng không -______-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top