Chương 162 : Quà tặng ngày lễ độc thân.

" Tôi tin chứ, nhưng tôi lại thích vì thế mà trả giá cả mạng sống của mình ." Cố Hải đem hai tay của Bạch Lạc Nhân ép ngược ra sau lưng.

Bạch Lạc Nhân rất hiểu, ở nhiều thời điểm , mình không thể đem không khí tiến vào trạng thái bùng nổ , bời vì một khi đáp trả lại , cuối cùng khẳng định là sẽ dùng bạo lực giải quyết vấn đề, mà liên lụy đến vũ lực , chịu thiệt thòi khẳng định là mình. Từ nhỏ đến lớn, ở trước mặt đám con trai cùng tuổi , Bạch Lạc Nhân cũng chưa bao giờ ở thế yếu như vậy.

Nhưng để cho bản thân phải nhẫn nhục chịu đựng , thì cũng không phải là tính cách của Bạch Lạc Nhân , vì vậy mỗi lần đều đáp trả bằng những lời nói thống khoái rất duy mĩ , nói xong ngay lập tức liền hối hận , hối hận thì cũng đã chậm ...

" Tôi cảm giác được cậu nhất đinh sẽ rất thích thú ."

Cố Hải tự quyết định , ' tiểu cố hải ' lập tức nhảy ra, tản mát khí thế cùng sinh cơ bừng bừng.

Mặc dù đã sang tháng 5 , gió đêm vẫn có chút lạnh , nhất là khi thổi đến da thịt trần trụi , càng khiến cho người ta lạnh lẽo . Vừa nãy Bạch Lạc Nhân vận động chảy ra một thân mồ hôi kia , lúc này đã hoàn toàn bốc hơi , toàn thân đều lạnh run.

Kết quả, vật nóng bỏng ấm áp ấy bắt đầu xâm nhập vào trong , mật huyệt chật hẹp hung hăng bị căng ra , trướng đau khó nhịn , thế nhưng lại khiến cho thân thể trở nên ấm áp. Ngón tay Bạch Lạc Nhân nắm chặt rồi lại buông ra , hô hấp lúc nhanh lúc chậm , hoàn toàn biểu lộ hết thảy những cảm xúc của mình.

Có lẽ do lần đầu tiên làm tình lộ liễu như thế này , lần đầu làm  trên ban công , cả hai người đều dị thường kích động . Một cánh tay Cố Hải ôm chặt lấy Bạch Lạc Nhân , khiến lưng cậu ta dán vào ngực mình , cảm thụ những va chạm thô bạo mang đến cường đại chấn động.

Trước mắt Bạch Lạc Nhân là những bóng đèn lấp lánh trong đêm tối ,giống như có vô vàn cặp mắt đang nhìn chính mình . Cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến tột cùng nhưng lại cực kỳ trụy lạc mà hưng phấn, căm ghét cái tên đằng sau làm cho mình phải hứng chịu tất cả nhưng lại vô cùng hưởng thụ khi bị cậu ta lăng nhục cùng yêu thương . Có lẽ bị thao quá mức sung sướng , Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên phát ra tiếng khóc nức nở cùng rên rỉ tột độ , trong nháy mắt châm ngòi cảm xúc Cố Hải bạo tạc.

Cố Hải nâng một chân Bạch Lạc Nhân lên , cánh tay mở rộng nơi riêng tư ấy ra, khiến cho nơi đó hoàn toàn bại lộ trước mặt mình. Mặt Bạch Lạc Nhân xấu hổ đến mức trướng hồng , năm ngón tay hung hăng nắm chặt tường , hai hơi thở nóng lạnh bất thường hòa quyện mịt mờ cùng một chỗ , thình lình đột ngột va chạm , tất cả cảm xúc mịt mờ đều tan biến , trong chớp mắt trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng.

" A..."

Cổ Bạch Lạc Nhân cong lên, thắt lưng không chịu khống chế mà run rẩy , chân dài thẳng tắp chịu không nổi chấn động mãnh liệt mà khụy xuống , tay gắp gao chống lại bụng Cố Hải , vì bản thân che chắn cuồng bạo , nhưng lại là lời mời gọi cực kỳ ẩn ý.

Quả thực là trí mạng ám chỉ , Cố Hải như được châm thuốc nổ , dừng lại một chút chuẩn bị , sau đó cuồng liệt mà kinh hãi bộc phát hết tất cả sức mạnh . Cánh tay Cố Hải hướng lên, đem hai đùi Bạch Lạc Nhân kéo căng hết mức có thể , không hề giữ lại mà bắt đầu va chạm , như một khẩu tiểu liên , liên tục nã thẳng từng viên đạn uy mãnh vào bên trong.

Bạch Lạc Nhân bị kích thích va chạm khiến cho choáng váng , phía dưới bụng như hội tụ một ngọn lửa , càng lúc càng trướng , càng lúc càng mãn , tới một điểm cực hạn , đột nhiên bạo tạc , Bạch Lạc Nhân gần như điên cuồng mà hô to một tiếng , chân cương cứng lại , toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy.

Một dòng chất lỏng mỏng manh trong suốt phun ra , bắn vào trên tường , khiến cho Bạch Lạc Nhân choáng váng , lại khiến Cố Hải kinh kỉ cực độ . Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân không cần kích thích ở đằng trước mà vẫn lên tới đỉnh cao khoái cảm , đồng dạng là cao trào khoái cảm, đồng dạng là tuyệt không thể tả, nhưng mỗi cái lại có tư vị khác nhau.

Cố Hải giống như là nghiện , đem toàn bộ quá trình giằng co lặp lại một lần nữa , trong khoảng thời gian này, Bạch Lạc Nhân được một lần trải nghiệm cực hạn khoái cảm tại ranh giới sinh tử , cách một đoạn thời gian sẽ bắn ra một lần , mỗi một lần đều tiêu hao thật lớn thể lực , đến mức cuối cùng chân lung lay , tinh thần mê loạn.

"Ân ... Chịu không nổi ... " Lại bắn ra một lần , Bạch Lạc Nhân bắt đầu cường liệt kháng cự , thanh âm gần như là cầu xin , " .... A .... Dừng lại ."

" Mới có như vậy đã không chịu nổi ? " Cố Hải bóp hai má Bạch Lạc Nhân , " Còn sớm lắm, tôi còn chưa bắn đâu, cậu gấp cái gì ?"

Bạch Lạc Nhân toát một thân mồ hôi , nhịn không được oán giận : " Cái đó của cậu là làm bằng sắt chắc ? "

" Vốn nó cũng là côn thịt , nhưng cậu lại muốn đi đùa giỡn người khác , nó sinh khí tự khắc sẽ biến thành côn sắt ."

Dứt lời, côn sắt  lại bắt đầu mạnh mẽ vận động , thân thể Bạch Lạc Nhân đã đạt tới cực hạn , Cố Hải vẫn hưng trí bừng bừng , đem bàn tay mò lên phía trước Bạch Lạc Nhân ,  " tiểu nhân tử " do liên tiếp phun bắn mà đã trở nên cực kì mẫn cảm , bị Cố Hải sờ nắn một lúc, Bạch Lạc Nhân tức khắc phát ra tiếng cầu xin tha thứ.

" Tôi thật sự chịu không nổi.... Cậu mau dừng lại .... Cố Hải .... Cố Hải.... A a a .... "

" Đã nhớ chưa ? Lần sau còn dám tùy tiện đùa giỡn người khác không ? " Cố Hải một bên vừa hỏi, một bên vừa chuẩn bị  cho thời khắc cuối cùng.

Thần trí Bạch Lạc Nhân lúc này đã hoàn toàn trống không , Cố Hải hỏi cái gì cậu đều gật đầu , vì tặng thưởng cho sự thuận theo của Bạch Lạc Nhân , Cố Hải lại một lần nữa tăng mạnh tần suất cùng cường độ va chạm .Bạch Lạc Nhân nhịn không được ,tiếng  khóc nức nở rống lên xuyên phá màn đêm yên tĩnh , khoái cảm như một ngọn lửa đốt cháy hai người.

Một lần cuối cùng, tinh khí vừa bắn ra của Bạch Lạc Nhân theo khe hỡ giữa hai người chảy xuống , thân thể xụi lơ , khoái cảm khiến người ta nghĩ mà sợ vẫn ở trong cơ thể không chịu đi, Bạch Lạc Nhân nâng cánh tay, vẫn còn không ngừng run rẩy.

Lần đầu tiên ,sau khi làm tình hoàn toàn thoát lực ...

Cách giờ đi ngủ còn một khoảng thời gian , hai người đi tắm rửa , cùng tựa vào đầu giường xem phim , Bạch Lạc Nhân yên lặng nhìn chằm chằm màn hình máy tính , hình ảnh rất nhanh liền mơ hồ . Hắc ám buông xuống mí mắt, dập đầu xuống giường , ngay lập tức lại nâng lên , màn hình máy tính trở nên rõ ràng.

Cố Hải khôi phục bộ dáng hảo nam nhân , tri kỷ nhìn Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh dập đầu, ôn nhu hỏi thăm : " Mệt lắm à ? "

Bạch Lạc Nhân gật gật đầu.

" Nào, nằm lên bụng tôi ." Cố Hải vỗ vỗ bụng của chính mình.

Bạch Lạc Nhân cũng không khách khí , trực tiếp đặt đầu lên , mí mắt trầm trọng gục xuống , rất nhanh bên tai âm thanh liền trở nên mơ hồ.

Phim bắt đầu tiến vào kết thúc , nữ chính đột nhiên hỏi nam chính một vấn đề, "Vì cái gì anh lại thích em ? "

Nam chính còn chưa trả lời , Cố Hải đã đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Bạch Lạc Nhân.

"Nhân tử... Nhân tử ... "

Cảm giác có người vỗ vỗ mặt mình , Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, có chút không kiên nhẫn hỏi.

" Có việc gì ? "

" Cậu thích tôi ở điểm nào ? "

Bạch Lạc Nhân đang mệt đến mức không chịu nổi , kết quả lại bị Cố Hải đánh thức hỏi một vấn đề ngu ngốc , còn có kiên nhẫn suy nghĩ câu trả lời sao ? Vì thế trực tiếp đáp lại một câu, " Tôi lúc nào thì nói thích cậu ? "

Được ! Lời vừa ra, Cố đại thiếu gia lập tức không còn bình tĩnh , cái bụng chuyên môn để tiểu tức phụ sử dụng cũng keo kiệt , không cho Bạch Lạc Nhân nằm nữa , đem đầu tiểu tức phụ đẩy ra .

Ép buộc như vậy , Bạch Lạc Nhân liền thanh tỉnh , phim cũng kết thúc , đang phát nhạc phim kết thuc.

" Cậu để cho tôi suy nghĩ cái đã ."

Bạch Lạc Nhân bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này , kết quả nhìn thẳng vào cũng không thấy được gì , vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày , cũng không nghĩ được một cái đáp án xác thực , lại nhìn chằm chằm Cố Hải từ đầu tới cuối , không cảm giác được cậu ta có cái gì hấp dẫn mình .

" Nghĩ không ra sao ? " Cố Hải đối với vấn đề này rất để tâm.

Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật ," Tôi cũng không cảm thấy được cậu tốt chỗ nào ."

Răng nanh hung ác của Cố Hải nhô ra , " Một cái cũng không nghĩ ra sao ? "

Bạch Lạc Nhân xấu hổ cười cười.

Bình thường mỗi khi Bạch Lạc Nhân cười , Cố Hải lập tức sẽ tâm hoa nộ phòng , nhưng lúc này Bạch Lạc Nhân cười , Cố Hải lại đầy một bụng khí.

Sờ sờ lão Nhị nhà mình , " Cái này cậu cũng không thích ? "

Bạch Lạc Nhân lập tức nằm xuống giả chết.

Cố Hải lại kéo Bạch Lạc Nhân dậy, nhất định muốn hỏi cho ra lẽ , Bạch Lạc Nhân phiền, đấm vào ngực Cố Hải hai cái , " Không thì cậu nói tôi trước đi ! "

Cố Hải nghĩ ngợi, nói : " Cậu rất ngốc, hơn nữa đặc biệt giống tiểu hài tử ."

Mặt Bạch Lạc Nhân dại ra, biểu tình cường liệt khinh bỉ , " Cậu còn có mặt mũi nói tôi ngốc ? Dám nói tôi giống tiểu hài tử ? "

" Đúng như vậy còn gì, lúc cậu ngủ đặc biệt giống tiểu hải tử , luôn chui vào trong lòng tôi mà ngủ... " Cố Hải hồi tưởng lại, bộ dạng rất là say mê .

Bạch Lạc Nhân một trận ác hàn.

Cố Hải dùng sức, một tay ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng, đem đầu cậu ta đặt lên ngực mình, trêu tức nói : " Bảo bối , nào, uống sữa ."

Bạch Lạc Nhân đấm mạnh mấy cái vào bụng Cố Hải , cả giận nói : " Thật nên bán mấy cái trang sức của cậu đi ."

" Vì sao ? "

" Việc quan trọng bây giờ là phải tiêu tiền mời một vị bác sĩ khoa thần kinh đến đây khám cho cậu ."

Cố Hải bỗng bật cười , lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân thật lâu, lại hỏi : " Nghĩ ra chưa ? "

Mặt Bạch Lạc Nhân lại trầm xuống.

Cố Hải da mặt dày mà nhắc nhở ," Đừng có nói thích sự cơ trí của tôi , nhiều người nói lắm rồi , tôi nghe đến chán. "

Trong tay Bạch Lạc Nhân nếu mà có một cái chùy, thì đã sớm đập cho miệng Cố Hải be bét như sốt cà chua.

" Sao lại không nói nữa ? " Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân một cái.

Bạch Lạc Nhân tà tà liếc nhìn Cố Hải , ánh mắt âm trầm như tiểu quỷ, kỳ thực cậu ta là đang chột dạ , bởi vì đến bây giờ cậu ta còn chưa nghĩ ra được một đáp án đâu.

Cố Hải đột nhiên nở nụ cười, đem Bạch Lạc Nhân kéo vào một chỗ nằm thoải mái, giúp cậu ta đắp chăn , sủng nịnh nhìn nói , "Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, ngủ đi ."

Thật ra trong lòng Cố Hải cũng không có đáp án chính xác, hai cái kia đều là cậu ta thuận miệng nói ra , nếu như để cho cậu ta tiếp tục nói , thì sẽ là một tràng giang đại hải lý do . Ở trong mắt Cố Hải , cả người Bạch Lạc Nhân đều là ưu điểm , khuyết điểm cũng đều là ưu điểm .

Trong mắt Bạch Lạc Nhân, cố Hải cũng đồng dạng là hoàn mỹ , hoàn mỹ đến mức không biết phải đánh giá như thế nào.

------------------------------Ta là đường phân cách tuyến -----------------------------------

Đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần do nhà trường tổ chức lại bắt đầu , từng lớp hợp đều đang khẩn trương chuẩn bị , đây là thời điểm chứng tỏ sức hút của bản thân, rất nhiều nam sinh đều thi nhau báo danh , nữ sinh thì có vẻ rụt rè hơn , nhưng cũng không thiếu người nóng nòng muốn thử.

Trong trường học nổi lên làn sóng tích cực vận động , mỗi khi sắp tan học hay là lúc tan học, đều sẽ có rất nhiều học sinh xuống sân trường tiến hành luyện tập . Những cặp đôi yêu đương cũng rời đi , nguyên bản vốn thích ở trong bụi cỏ lặng lẽ trò chuyện , hiện tại cũng không dám nói ,sợ vừa nói xong một giây, giây tiếp theo sẽ dính tên bay đạn lạc .

Tan học, vẫn còn có nam sinh lục tục tới chỗ Cố Hải báo danh.

Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn thoáng qua , hỏi : " Nhân số đủ chưa ? "

Cố Hải lắc đầu , " Chưa đủ, còn thiếu rất nhiều ."

" Tôi nhìn thấy người báo danh rất nhiều mà ! "

" Chỉ là tới tham gia cho có tên trong danh sách, nhìn thấy hạng mục đều tự bỏ đi ."

" Nguyên khối không được mấy người sao ? "Bạch Lạc Nhân đem danh sách báo danh cầm lại , nhìn kỹ, hai hạng mục chạy đường dài 5000m và 1500m cho con trai đều trống không.

" Cậu ghi tên tôi vào hai mục này ." Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ bảo Cố Hải.

Cố Hải ngay lập tức phản đối, " Không được , hai hạng mục này đều diễn ra trong cùng một ngày , một cái là buổi sáng, một cái là buổi chiều , cậu khẳng định sẽ không chịu nổi ."

" Tôi không có vấn đề gì , cậu giúp tôi điền tên là được ." Bạch Lạc Nhân cực kì kiên trì.

Cố Hải không phải là không tin là thực lực của Bạch Lạc Nhân , chẳng qua cậu không muốn Bạch Lạc Nhân phải chịu mệt mỏi , chạy khi thi đấu và chạy khi rèn luyện là hai khái niệm cực kì khác nhau , Cố Hải không muốn nhìn thấy Bạch Lạc Nhân vì tranh hạng nhất mà mệt đến chết đi sống lại.

" Đổi lại một cái , tôi cảm thấy cậu có thể ghi danh chạy tiếp sức 400m ." Cố Hải đề nghị.

Bạch Lạc Nhân giận , " Cậu chẳng phải biết rõ tôi sức bật không đủ sao ? "

Cố Hải thở dài , biểu tình buồn rầu.

Bạch Lạc Nhân trực tiếp đoạt lại danh sách, tự mình bảo danh hạng mục chạy đường dài 5000m và 1500m , nhìn đến hạng mục chạy 400m tiếp sức còn thiếu một người , cũng tự điền tên mình vào.

Ngày cuối cùng báo danh , có hai hạng mục vẫn còn trống , đáng tiếc mỗi một người chỉ có thể hữu hạn báo danh , nếu có thể báo danh hết, một mình Cố Hải là có thể đại biểu cả lớp xuất chiến . (Trâu bò dữ ... )

" Phóng lao với  400m chạy vượt rào  chưa có một ai báo danh ." Cố Hải lầu bầu một câu.

Bạch Lạc Nhân hỗ trợ đi tuyển người, tuyển đi tuyển lại , đều cảm giác việc này thích hợp với người cao lớn . Trong khối nam sinh cao lớn hầu hết đều đã báo danh , chỉ còn lại một mình Vưu Kỳ , kết quả tên hỗn đản này không biết chạy đi nơi nào, một lòng nhất quyết  không đến chỗ Cố Hải báo danh .

___________________________________________

                Tên chương là quà má Sài tặng các bợn bên Trung -____- tôi cũng không biết đó là ngày mấy cơ =))) ,biết trước thì đã sớm edit vào ngày 14-2 tặng các bợn độc giả FA thân yêu rồi !!

PS : Nhắc lại một lần, mình thật có tâm .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top