Chương 203

Chương 203 : Cậu nợ tôi một câu nói

Từ Namsto quay ngược lại, hai người đi tỉnh Dương bát tắm suối nước nóng.
Suối nước nóng ở đây, hơi nóng phun lên cách mặt đất mấy met, có khi cả trăm met, hình thành từng mảng hơi nước như những đám mây trôi bồng bềnh. Bạch Lạc Nhân nhìn đến không khỏi có chút ngây ngốc, lúc này ông chủ nhà khách đi ra,nở nụ cười vớt trứng gà từ dưới suối nước nóng lên, đưa cho Bạch Lạc Nhân và Cố Hải," Ăn đi, vừa mới nấu chín đấy."

Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, không dám nhận.
Thanh âm ông chủ đậm chất giọng người Hà Nam :" Chín thật rồi đó."
Cố Hải nhận lấy, bóc vỏ một quả, lòng trắng trứng trong suốt lóng lánh, nhìn có chút mềm mại sóng sánh, không giống như trứng gà nấu ở nhà, rất vững chắc. Còn tưởng lòng đỏ bên trong hẳn là chưa chín, ai ngờ bóc ra mới phát hiện bên trong đã chín hoàn toàn, ăn vào trong miệng rất ngậy, Cố Hải nhịn không được mà khen ngợi :" Trứng gà nấu trong suối nước nóng này ăn rất ngon."
Dứt lời liền đưa cho Bạch Lạc Nhân một quả," Nếm thử đi, chín thật rồi đó."
Không chín tôi mới không lo lắng ! Nó mà chín, Bạch Lạc Nhân mới kinh sợ.
"Suối nước nóng này có thể nấu chín trứng gà, hai ta mà vào đó tắm, không phải sẽ bị lột một tầng da sao?"
Cố Hải sửng sốt, lập tức bật cười, ông chủ ở bên cạnh cũng cười, cười Bạch Lạc Nhân quá dễ thương.
"Cậu có bị ngốc không ? Người ta ai dám để cho cậu tắm nước sôi ? Nước nóng ở nơi này đều đã trải qua xử lý, cậu nhìn thấy mấy cái hồ lộ thiên ở bên kia không ? Bên trong đều là nước nóng đã điều chỉnh nhiệt độ, chúng ta có muốn tắm, cũng phải tắm ở đó."
Trên mặt Bạch Lạc Nhân hiện lên một chút xấu hổ," Cậu không chịu nói cho tôi, làm sao tôi biết được ?"
"Đó là thường thức, là thường thức ! Còn cần tôi nói cho cậu biết sao ?" Cố Hải lại bật cười.
Bạch Lạc Nhân oán hận cướp lấy trứng gà, chạy nhanh lên phòng thay quần áo, quả nhiên, một thời gian dài ở với tên ngốc ấy, chỉ số thông minh của mình cũng tụt xuống theo.
Tuy rằng đã trải qua xử lý, nhưng hồ nước vẫn còn rất nóng, phải mất một lúc lâu Bạch Lạc Nhân mới thích ứng được, Cố Hải bơi xung quanh một vòng, mới bơi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, hai người dựa vào thành hồ, để mặc cho nước suối matxa thân thể, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy làn sóng ở bên trong chuyển động. Phóng mắt nhìn ra phương xa, Tuyết sơn trắng như tuyết trùng trùng điệp điệp, bầy dê núi hoang dã yên lặng di chuyển như gần ngay trước mắt, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh tươi mát, dưới hoàn cảnh như vậy mà được ngâm mình trong nước nóng thư giãn, thật sự là một loại hưởng thụ khó thể có được.
Bạch Lạc Nhân còn đang nhắm mắt thư giãn, đột nhiên cảm giác có một bàn tay sờ soạng ở trên thắt lưng của mình, sau đó lại trượt xuống dưới quần bơi, vội vã mở mắt ra, nhìn thấy ở hồ nước cách đó không xa có một cặp đôi trẻ tuổi đang chơi đùa, ở trên bờ là các Tạng dân ( người dân Tây Tạng ) đi qua đi lại, lập tức đè lại bàn tay đang càn quấy của Cố Hải.
"Cậu làm cái quái gì vậy ? Ở đây chỗ nào cũng có người đấy !"
Cố Hải dán sát vào bên tai Bạch Lạc Nhân," Sợ cái gì ? Dù sao cũng đều là Tạng dân, họ có mắng tôi, tôi cũng nghe không hiểu."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Đến ban đêm, nhiệt độ ở bên ngoài hạ xuống, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải liền đi vào nhà khách, từng căn phòng ở đây đều có một suốt nước nóng loại nhỏ, bên trong có ngâm qua thảo dược, có thể trừ lạnh giải tỏa mệt mỏi. Bạch Lạc Nhân nằm ở trong suối ngâm mình với Cố Hải, vừa nói chuyện vừa ăn hoa quả, vô cùng thoải mái.
"Không muốn trở về nữa." Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại, cảm thán.
Cố Hải từ phía sau ôm lấy Bạch Lạc Nhân, bàn tay nhẹ nhàng sờ xuống giữa hai chân của cậu, hơi thở nồng ấm phả lên tai," Không quay về thì không quay về, chúng ta ở lại đây, xuất gia, một lòng hướng Phật ."
Bạch Lạc Nhân căn bản không thèm để ý Cố Hải đang nói gì, dù sao mười câu cậu ta nói thì có chín câu không đáng tin. Tâm tình hai người được thả lỏng quá mức thoải mái, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa. Ở bên ngoài là thế giới mênh mông yên tĩnh, ở bên trong là một gian phòng ấm áp nhỏ nhắn, trong căn phòng đó, có hai con người đang dựa vào nhau, tâm liền tâm, người sát người, không có gì ẩn giấu.
Cố Hải ôm lấy thắt lưng Bạch Lạc Nhân, chậm rãi vuốt ve, nhẹ nhàng matxa cho cậu, đi lên đi xuống mấy lần, rốt cuộc cũng dừng lại ở lồng ngực Bạch Lạc Nhân, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng nhéo nhéo hai tiểu đậu đậu.

Hô hấp của Bạch Lạc Nhân trở nên nặng nề, nghiêng đầu lại, nhìn chăm chú Cố Hải, đôi môi mị hoặc khẽ hé mở.
Cố Hải vội vã hôn lên cặp môi gợi cảm ấy của Bạch Lạc Nhân, mới đầu còn có chút ôn nhu, chỉ như những cơn sóng nhẹ nhàng ở dưới đáy nước, lúc sau lại bắt đầu hôn cuồng dã, như những cơn sóng mãnh liệt cuộn trào, dần dần tập trung chảy xuống dưới hai chân . Hai người hoàn toàn hiểu rõ ham muốn của nhau, đưa bàn tay xuống dưới cầm lấy phân thân của đối phương, yêu thích đến mức không buông tay, thuần thục mà khống chế xúc cảm, lúc mạnh mẽ, lúc kích thích, lúc lại nhẹ nhàng ma sát, cho đến khi cả hai hoàn toàn đánh mất sự khống chế...
Cố Hải bóp một ít sữa tắm lên bàn tay, kiên nhẫn bôi lên người Bạch Lạc Nhân, hai mắt Bạch Lạc Nhân nhắm lại, không lên tiếng, hai gò má anh tuấn như ẩn như hiện trong hơi nóng. Cố Hải mò xuống giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, cảm giác có chút buồn, Bạch Lạc Nhân né tránh một chút, lúc vừa mới thích được, lại bị một ngón tay của Cố Hải tách ra kẽ mông, thuận thế mà đâm vào.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân hơi khép lại, liếc mắt đầy quyến rũ nhìn Cố Hải, ngón tay Cố Hải vội vã hoạt động xoay tròng, lông mày Bạch Lạc Nhân khẽ nhăn lại, phát ra tiếng thở dốc gợi tình, kích thích đến mức Cố Hải dựng cả tóc gáy.
Suối nước nóng trên cao nguyên không thích hợp ngâm quá lâu, hai người đứng dậy lau khô thân mình, ôm nhau đi lên giường.
Kích tình chưa phai, ngốc Bạch thò một bàn tay vuốt ve thân thể ngốc Cố, thèm thuồng liếm mép muốn 'ăn' một bữa thật ngon. Ngốc Cố cảm nhận sự trêu chọc của ngốc Bạch, cư nhiên lại dám cắn răng chịu đựng, nhớ lại những thiệt thòi mình đã chịu trước đây, bây giờ quyết định đòi lại hết.
"Cậu không khen tôi, tôi sẽ không để cho cậu sờ."
Tầm mắt mị hoặc câu nhân của Bạch Lạc Nhân khẽ liếc nhìn Cố Hải, hồn phách của Cố Hải trong thoáng chốc bị câu mất một nửa, may mắn còn miễn cường nhặt lại được một nửa.
Không cho tôi sờ ? Đã vậy tôi sẽ dùng miệng, để xem cậu có thể chịu được bao lâu .
Bạch Lạc Nhân cúi xuống ngậm lấy điểm hồng nhạt trên bộ ngực của Cố Hải, khẽ cắn nhẹ rồi liếm mút, Cố Hải hít mạnh vào một hơi, nửa phần hồn lại bị rút đi tiếp , còn lại ¼ cũng không biết đã trôi đi đâu. Nhưng tên này hôm nay lại muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông một lần, cậu mà không mở miệng, tôi đây liền mặc kệ, xem ai hơn ai !
"Không khen tôi được một câu, đừng hòng chạm được vào người tôi !"
Cố thôn trưởng mạnh mẽ đẩy Bạch nương dâm đãng ra.
Bạch Lạc Nhân cũng không còn kiên nhẫn, khốn kiếp, còn khó hầu hạ hơn so với đàn bà ! Không cho tôi sờ, không cho tôi chạm, được, để xem ai chết 'đói' trước !
Sau đó lật người lại, cái ót vô tình chống lại ánh mắt nóng rực của Cố Hải.
Cố Hải không cam tâm đầu hàng, vội sử dụng đòn 'sát thủ', dùng ngón tay linh hoạt với đầu lưỡi ướt át trêu chọc thắt lưng của Bạch Lạc Nhân, nơi này là trọng điểm khai phá lúc trước của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân cũng không biết rốt cuộc Cố Hải dùng cách gì, vốn chỗ này của cậu cũng không có mẫn cảm như vậy, ai ngờ sau khi bị Cố Hải huấn luyện thì nó lại ...
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân cũng không chịu được mà đầu hàng.
"Làn da của cậu rất tốt ! Được chưa?" Bạch Lạc Nhân hung hăng tự mắng mình ở trong lòng.
Cố Hải rê đầu lưỡi liếm một vòng quanh hai điểm hồng nhuận mê người," Còn gì nữa ?"
Bạch Lạc Nhân nuốt vào một hơi, lạnh lẽo nói :" Cơ bắp của cậu...rất co dãn, rất thích."
Bàn tay của Cố Hải lần mò xuống hậu huyệt, hung hăng cọ xát trêu chọc lên mật huyệt dâm đãng.
"Còn gì nữa ?"
"Cậu có thôi đi không ?" Bạch Lạc Nhân trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Hải.
Ngón tay của Cố Hải bất ngờ đâm vào, hung hãn mà bá đạo mò mẫm vào bên trong mật đạo bé nhỏ căng chặt, chậm rãi tiến lên, chầm chậm nhẹ nhàng ma sát lên điểm chí mạng chết người của Bạch Lạc Nhân.
"Cậu dừng lại cho tôi !" Bạch Lạc Nhân khẽ run lấy bẩy, thở hổn hển.
"Có nói hay không ? Hử ?" Cố Hải đè thân thể nặng nề của mình lên người Bạch Lạc Nhân," Hôm nay cậu mà không nói hết, khen tôi đến lúc mà tôi thích, thì ..."
Bạch Lạc Nhân cong lên thắt lưng, hoàn toàn ly khai ga giường, cả người vì động tình mà vặn vẹo giãy dụa, ở trong mắt Cố Hải dị thường gợi cảm sắc dục.
"@#...Đại..."
Cố Hải cố ý chau mày," Cái gì ? Tôi không nghe thấy."
Bạch Lạc Nhân véo hai lỗ tai Cố Hải đến lúc đỏ như máu, rên rỉ kích tình.
Khoái cảm qua đi, Cố Hải mới đột nhiên nhớ ra, nói với Bạch Lạc Nhân :" Cậu còn nợ tôi một câu !"
Bạch Lạc Nhân lập tức xù lông," Nợ cậu cái gì ?"
Cái gì có thể nói, con mẹ nó vừa rồi đều nói hết !!! Cậu còn muốn tôi nói cái gì ?!!!
"Đừng có nóng, đừng có nóng..." Cố Hải lại bày ra một vẻ ôn nhu săn sóc," Tôi không phải nói những lời này, là một câu cực kì đứng đắn, lúc trước tôi đã từng nói với cậu, cậu còn chưa nói lại với tôi."
"Nói cái gì ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Cậu còn nhớ rõ buổi tối tiểu niên không ? Hai chúng ta uống rượu, đùa nghịch diễn kịch, tôi diễn..."
"Đừng có nói lại việc đó với tôi !", Bạch Lạc Nhân hung hăng ngắt lời," Tôi không có chơi với cậu cái trò đó, cậu đừng có lôi tôi vào !! Cậu còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ liều mạng với cậu !"
Về chuyện đêm đó, Bạch Lạc Nhân thà chết cũng không thừa nhận, cho dù có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu ta cũng một mực chắc chắn mình không có làm ra cái chuyện ngốc nghếch như vậy. Mỗi lần Cố Hải nhắc tới, Bạch Lạc Nhân lại xù lông như một chú chó nhỏ gâu gâu kêu loạn lên.
" Được được được, tôi không nói tới cái trò chơi đó, tôi nói việc ở phía sau cơ, cậu còn nhớ rõ lúc sau tôi có nói với cậu cái gì không ?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, cậu ngay cả trò chơi kinh khủng như vậy còn không nhớ rõ , làm sao có thể nhớ được một câu cuối cùng ấy được.
Cố Hải nói lại với Bạch Lạc Nhân," Tôi nói một câu, 'Anh yêu em'."
Trái tim Bạch Lạc Nhân khẽ run lên, quay đầu nhìn về phía Cố Hải, người ở phía sau ánh mắt tràn đầy tình ý đang nhìn cậu.
"Cậu cũng nên tỏ rõ thái độ của mình đi chứ?"
Bạch Lạc Nhân tránh đi ánh mắt của Cố Hải," Tôi không có nghe thấy."
"Anh yêu em !" Cố Hải lớn tiếng kêu lên," Lần này có nghe rõ không ?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu," Lần này thì nghe rõ."
Sau đó, không có gì, hoàn toàn im lặng.
Cố Hải đợi, đợi đến khi suối nước nóng bốc hơi mịt mù, cũng không đợi được một chữ của Bạch đại gia, quay đầu nhìn lên, Bạch đại gia thế mà lại đi thổ lộ với chu công. (chu công =đi ngủ)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top