chương 7
Chương 7: Người nào đó tìm kiếm sự hợp tác
Lưu Xung ôm một chồng tư liệu thật dày vào phòng nghiên cứu, thấy Bạch Lạc Nhân đang thảo luận bản vẽ của mấy công vụ quan trọng. Cảm thấy không tiện quấy rầy nên đành đựng đợi bên cạnh.
Trước mặt Bạch Lạc Nhân bày mấy miếng bánh mì cắn dở, một li trà đã lạnh từ lúc nào không rõ, lá trà nổi lềnh bềnh trên mặt nước khô vàng tạo cho người ta cảm giác nhạt nhẽo khó tả.
"Đầu óc để đi đâu vậy?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên lên tiếng.
Lưu Xung giật mình một cái, quay qua nhìn Bạch Lạc Nhân, xấu hổ cười cười.
"Tôi ở cạnh cậu gọi vài tiếng mà không thấy cậu đáp lại"
Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa ngồi xuống, lại lật tài liệu mà Lưu Xung đưa tới, hỏi
"Đây đều là thông tin chi tiết của toàn bộ các xí nghiệp quân công lớn mà cậu tìm hiểu được sao?"
"Không phải là toàn bộ, một số ít là xí nghiệp chúng ta đã hợp tác qua, số còn lại là chưa hợp tác nhưng có đủ điều kiện để hợp tác".
Bạch Lạc Nhân gật đầu, thản nhiên nói: "Kỳ thật tôi có khuynh hướng muốn hợp tác với xí nghiệp tư nhân".
"Xí nghiệp tư nhân không có gì sai, hiện tại có rất nhiều bộ đội nghiên cứu hạng mục khoa học đơn vị hợp tác đều là tư nhân quân công xí nghiệp. Đặc biệt tại bộ phận vũ khí trang bị hệ thống mặt trên hoàn toàn có thể chuyển giao cho xí nghiệp nghiên cứu chế tạo, cứ như vậy có thể thu hút càng nhiều nhân tài, tiết kiệm kinh phí nghiên cứu, hạn chế phiêu lưu. Tuy nhiên, xí nghiệp tư nhân cũng có nhiều hạn chế, tỉ như thể chế quản lí không vẹn toàn, thực lực tài chính không đủ, tính an toàn bí mật cũng không bằng xí nghiệp Nhà nước."
Bạch Lạc Nhân một bên lật xem tư liệu trong tay, một bên nghe ý kiến của Lưu Xung, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ ra đồng ý.
"Hạng mục của chúng ta chia cho ba tổ nhận làm, hợp tác đơn vị không chỉ có một, cho nên càng cần phải thận trọng khi làm việc. Tôi đọc tài liệu cậu đưa, phía trước có một vài xí nghiệp chúng ta đã từng hợp tác qua, kinh nghiệm phong phú, chất lượng đảm bảo, nhưng lại quá mức đứng đầu làm cho phí tổn cao lên, để việc này kéo dài hậu quả sẽ nghiêm trọng."
Về điểm này, Lưu Xung cũng rất tán thành: "Em cũng không thích cùng bên kia giao tiếp, quá sức láu cá."
Bạch Lạc Nhân lại lật qua lại tập hồ sơ rồi dừng lại ở trang thông tin của một công ti
"Công ti TNHH công nghệ cao Bắc Kinh Hải Nhân..."
(Một đoạn toàn thuật ngữ kinh tế trên là em nhắm mắt chém bừa :3)
Nghe được Bạch Lạc Nhân lầu bầu, Lưu Xung vôi vàng giải thích: "Công ti này tuy thành lập một thời gian không dài nhưng hai năm gần đây phát triển phi thường nhanh chóng. Nghe nói nó cùng bên Lục quân đã vài lần hợp tác, nếu thủ trưởng thấy hứng thú, em có thể điện thoại cho bên Lục quân để họ chuyển cho ta một ít tài liệu."
Bạch Lạc Nhân trọng điểm chú ý ở công ti này, phát hiện nó lúc mới thành lập chỉ là công ti nhỏ chuyên sản xuất nguyên bộ linh kiện, chưa đến năm năm sau lại có thể phát triển thành một công ti lớn, thành công xâm nhập vào lĩnh vực quân công, quả là không hề đơn giản.
"Tài liệu về công ti này chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung gãi đầu: "Như vậy đã tính là nhiều rồi, công ti này rất thần bí, việc kinh doanh cùng quản lí của nó gặp phải rất nhiều trêu chọc cùng chỉ trích. Thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục quản lí công ti theo ý mình, ra vẻ việc phản đối đó không ảnh hưởng gì đến họ. Nói không chừng đây là thủ đoạn tuyên truyền quảng cáo của bọn họ."
Bạch Lạc Nhân hiếu kì: "Phương thức quản lý kinh doanh là gì?"
"Em nghe nói, công ti đó ngoại trừ Tổng giám đốc là nam ra, còn lại từ quản lí đến nhân viên đều là nữ."
Lưu Xung nói vậy, Bạch Lạc Nhân nghe mà trán đổ mồ hôi, thế nào lại giống công ti của Cố Hải thế kia?
Sau khi nhìn lại hai trang giấy, nhìn đến tên chủ công ti ghi hai chữ lớn " Cố Hải".
"Nghe nói nữ nhân ở đó không phải dạng vừa, ai cũng đều thật sự có tài, nếu không nghiệp vụ của công ti đã không mở rộng nhiều lĩnh vực đến vậy. Em thành thật bội phục giám đốc công ti bọn họ, có đảm lược, có quyết đoán, có gan lập dị. Em thì không được như vậy rồi, đường đi đều phải đi thẳng tắp."
Bạch Lạc Nhân cười nhạt một tiếng: "Hắn trước kia đều rất đức hạnh đi..."
"Dạ?" Lưu Xung tỏ vẻ khó hiểu.
Bạch Lạc Nhân thanh thanh cổ họng: "Không có gì, cậu bận rộn sự vụ thì đi đi. Tôi ở đây tiếp tục nghiên cứu."
"Vâng". Lưu Xung bổ sung một câu: "Thủ trưởng, bận rộn thì bận rộn, cơm vẫn phải ăn."
"Đã biết."
Lưu Xung đi rồi, Bạch Lạc Nhân lại đưa ánh mắt phản chiếu trên giấy.
" Công ti TNHH công nghệ cao Bắc Kinh Hải Nhân... Hải Nhân...."
Tại cuộc họp hằng năm của công ti, mỹ nữ Tiểu Đào lần trước cùng bộ đội không quân quan hệ hữu nghị được thăng chức, lập tức từ tiểu tổ trưởng biến thành quản lý ngành. Nguyên nhân thăng chức khiến phần đông mọi người xôn xao, tổng giám đốc đưa ra lí do gồm bốn chữ "rất có ánh mắt".(không biết có phải "rất dễ nhìn" hay không?)
Phản ứng ngay lúc đó của Diêm Nhã Tĩnh chính là,"Lý do này cũng quá khó thuyết phục lòng người rồi?"
Cố Hải liếc mắt nhìn Diêm Nhã Tĩnh một cái,"Vậy cô nói ra lí do nào thuyết phục lòng người đi."
Diêm Nhã Tĩnh bình tĩnh thở ra, biểu tình có vẻ không khoái.
"Muốn em đưa ra lí do thì chỉ có thể là bởi vì mông cô ấy lớn."
Cố Hải bất động thanh sắc thưởng thức bật lửa trong tay, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vài tia nghiền ngẫm.
"Như lời cô nói, mông cô hẳn là lớn nhất công ti này rồi."
"Anh!......" Diêm Nhã Tĩnh xấu hổ và giận dữ không biết nên nói cái gì cho phải .
Cố Hải nghiêm túc trở lại:"Được rồi, đem Tiểu Đào đến đây đi."
Diêm Nhã Tĩnh sắc mặt khó coi đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào bị Tổng giám đốc điểm danh khi đang đi làm, dọc theo đường đi mông đều rất nhanh xoay thành hoa, nữ nhân viên cần cù, chăm chỉ lúc này tất cả đều dùng ánh mắt xem kỹ yêu tinh ánh mắt nhìn cô, lòng dạ hư vinh của Tiểu Đào được đáp ứng đến cực kì thỏa mãn.
"Cố tổng......"
Cố Hải nâng lên mí mắt, nhìn thấy lúm đồng tiền trên gương mặt như hoa.
"Ngồi đi."
Tiểu Đào một bộ thẹn thùng ngồi xuống.
"Giao cho cô một nhiệm vụ." Cố Hải nhìn Tiểu Đào.
"Bạn đang đọc truyện tại "*KenhTruyen.Com*Tặng huy chương
#27
| NguyenVuLe
*12183 XU ~ 10 HC*
Thứ 6, 19/02/2016, 23:38 - ↓↓↓↓
Tiểu Đào híp mắt cười,"Cố tổng xin chỉ giáo."
Cố Hải đối với việc Tiểu Đào trắng trợn câu dẫn vẫn bất vi sở động, ngữ khí thực trịnh trọng nói với cô:"Chúng ta sắp tới tính toán cùng Sở nghiên cứu không quân hợp tác một hạng mục, đây là hạng mục có người phụ trách, nhiệm vụ của cô là phục này người phụ trách, khiến hắn đáp ứng cùng chúng ta hợp tác."
"Vì sao lại chọn em?" Tiểu Đào ra vẻ khiêm tốn,"Em sợ việc này mình không thể đồng ý, ngài cũng biết, em không am hiểu nhất chính là cùng nam nhân giao tiếp."
"Cô đã thành công một lần, tôi tin tưởng cô sẽ tiếp tục thành công lần thứ hai."
Tiểu Đào kinh ngạc hỏi:"Thành công một lần?"
Cố Hải gật gật đầu, đem tư liệu của Bạch Lạc Nhân cùng với ảnh chụp để lên trước mặt Tiểu Đào:"Thấy không? Hắn chính là người phụ trách."
"Hóa ra là anh lính đẹp trai này sao!" Tiểu Đào mãn nhãn đào tâm, ý thức được có điểm thất thố, Tiểu Đào ngoài miệng tươi cười "Em sẽ làm hết sức."
Cố Hải gật gật đầu.
Tiểu Đào nội tâm đấu tranh dữ dội, vẫn là thử nói:"Tổng giám đốc, em có vấn đề muốn hỏi ngài."
"Hỏi đi."
"Ngài thật sự thích áo hoa đỏ cùng quần xanh sao?"
Cố Hải ánh mắt sau khi trải qua biến hóa phức tạp, rốt cục mở miệng: "Cô thật sự muốn biết?"
Tiểu Đào không ngừng gật đầu.
"Chờ cô hoàn thành giao nhiệm vụ tôi giao cho cô, tôi sẽ nói cho cô."
Hai ngày sau, Tiểu Đào gương mặt đau khổ lại đi tới văn phòng Cố Hải.
"Tổng giám đốc, em rốt cuộc phải phụ tấm lòng tha thiết chờ đợi của ngài rồi, em đã sử dụng đủ loại phương pháp đi khuyên bảo vị thủ trưởng kia, nhưng hắn vẫn bất vi sở động."
Cố Hải ngược lại không hề có bất cứ biểu hiện thất vọng nào, chỉ hỏi:"Cô nói như thế nào?"
"Em liền đem tình huống công ty chúng ta hai năm rõ mười mươi nói cho hắn, trọng điểm là cường điệu tất cả các ưu thế của công ty, vì biểu hiện chúng ta có thành ý, em còn đem tất cả hàng mẫu chúng ta sản xuất lấy qua cho hắn xem, giới thiệu cho bọn họ. Thậm chí.... Vì công ty lợi ích, em còn hy sinh tôn nghiêm cá nhân, thi triển mỹ nhân kế. Vị thủ trưởng kia cùng với đầu gỗ đều giống nhau, em......" Tiểu Đào muốn nói lại thôi, đầy bụng ủy khuất không chỗ kể ra.
Cố Hải lại hỏi:"Hắn có nói vì sao không cùng chúng ta hợp tác không?"
Nói đến việc này, Tiểu Đào càng thêm khó nói.
"Hắn...... Hắn nói chúng ta điều kiện cử ưu việt, chính là độ tin cậy quá thấp. Còn nói hắn đối với việc làm người của Tổng giám đốc thực không yên lòng, đối với tác phong sinh hoạt Tổng giám đốc tỏ vẻ hoài nghi. Hắn nói...... Hắn không thể cùng một công ty toàn nhân viên nữ hợp tác."
Đây là Tiểu Đào lần đầu tiên thấy trên mặt Cố Hải những biểu tình thực sinh động, nội tâm thấp thỏm lo âu, sợ câu nào nói sai lầm rồi, vừa đến tay chức vị cùng "Sủng hạnh" Liền như vậy lại mất đi.
Cố Hải một câu cũng chưa nói, lập tức đi ra ngoài.
"Thủ trưởng, có người tìm."
Bạch Lạc Nhân theo phòng nghiên cứu đi ra, nhìn thấy xe Cố Hải đứng ở bên ngoài, anh đứng tựa vào cửa xe, hướng Bạch Lạc Nhân vẫy vẫy tay, giống như hai người là lão bằng hữu quen biết lâu năm, việc đánh nhau của hai ngày trước cùng bọn họ căn bản không giống nhau.
Bạch Lạc Nhân bước chân không tự chủ như trước đi qua.
"Đang định đi ra ngoài sao?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân gật đầu "Phải, tôi đi lấy xe đã."
Hai mươi phút sau, hai người đi uống trà tại một quán trà yên tĩnh.
Trầm mặc sau một lúc lâu sau, Cố Hải mở miệng trước: "Cấp dưới của tôi nói lại rằng cậu sở dĩ cự tuyệt hợp tác là vì hoài nghi tác phong sinh hoạt cá nhân của tôi."
"Không sai." Bạch Lạc Nhân thẳng thắn," Hạng mục chúng tôi nghiên cứu cần bảo đảm tính bí mật cao, ngoài yêu cầu công ty có đủ thực lực, càng muốn tìm công ty có danh dự tốt. Tôi cho rằng, chỉ một mỹ nữ quản lý là không đáng tin, tôi không dám dễ dàng như vậy cùng công ty hợp tác."
Cố Hải mạc danh kỳ diệu cười cười: "Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, tác phong của tôi có bao nhiêu đoan chính."
Sau đó hai giờ, hai người câu được câu không hàn huyên rất nhiều chuyện công tác, không một chút lời nói dư thừa. Bạch Lạc Nhân luôn đang đợi, Cố Hải làm cái gọi là chứng minh, kết quả mặt trời đã khuất nút, Cố Hải cũng chưa nói ra lí do.
"Cố tổng !" Bạch Lạc Nhân tạm thời ngắt lời Cố Hải: "Tôi cảm giác cậu nên trực tiếp vào chủ đề chính, thời gian của tôi không nhiều lắm ."
"Cậu cho rằng cái gì là chủ đề?"
Bạch Lạc Nhân hảo tâm nhắc nhở,"Cậu không phải muốn cùng tôi chứng minh tác phong của cậu có bao nhiêu đoan chính sao?"
"Tôi đã chứng minh xong rồi!" Cố Hải xòe tay.
Bạch Lạc Nhân trầm mặt: "Cậu làm thế này mà gọi là chứng minh ?"
Cố Hải u u cười:"Lão Nhân, chúng ta một mình ở chung hơn ba giờ, tôi không có làm ra một chút hành động nào phi lễ, này còn chưa đủ chứng minh tác phong của tôi có bao nhiêu đoan chính sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top