chương 10
Chương 10: Tham quan nhà ở của ai kia.
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng: "Trước đây chưa từng được nếm qua loại sủi cảo nào ngon như vậy."
Con ngươi Cố Hải thâm thúy yên lặng nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, đường cong cường tráng lưu sướng trên mặt từng nét từng nét vẽ lại, đem ngũ quan vốn dĩ đã quá quen thuộc phác thảo đến càng thành thục tuấn mỹ. Duy chỉ có một điều không thay đổi chính là cái miệng quật cường, tám năm như một ngày vẫn nhếch lên như vậy tạo thành một độ cong ngạo nghễ, thời gian thản nhiên lấy đi một thời thanh xuân hồng sắc, cái thời đại nồng đậm sắc thái, nhiễm một tầng hoa niên, giờ đây lắng đọng lại thành nghiêm nghị cùng đại khí.
Cố Hải thật muốn cắn một ngụm trên mặt cậu, nếm thử hương vị ngọt ngào tám năm trước nay đã biến đổi thành hương vị như thế nào.
Từng tầng hơi thở lẫn mùi khói thuốc của Cố Hải tràn ngập tỏa ra, không khí xung quanh đột nhiên có chút nóng lên, đầu Bạch Lạc Nhân theo bản năng cúi xuống, khiến tim Cố Hải đập mất trật tự.
"Tôi đi." Bạch Lạc Nhân nâng chân lên.
Cố Hải một phen giữ chặt lấy cánh tay cậu, tươi cười từ khóe miệng đều tràn ra ngoài "Hôm nay tôi mời cậu ăn bữa cơm."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân bất động thanh sắc từ chối cánh tay nhiệt tình của Cố Hải: "Cũng không phải buôn bán, không cần phải làm quá như vậy đâu."
"Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, huống chi hai chúng ta cũng không phải ruột thịt."
Bạch Lạc Nhân như trước cứng cổ,"Tôi hôm nay......"
"Cậu không nghĩ cùng tôi đến chỗ kia nhìn thử sao?" Cố Hải gạt phăng lời cự tuyệt của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân biểu tình thay đổi, nửa đùa nửa thật hỏi Cố Hải: "Cậu là muốn cho tôi xem nhà ở của cậu sao?"
"Có cái gì sai sao?" Cố Hải ánh mắt u u.
Bạch Lạc Nhân trong lòng trầm xuống: "Quả thực không có gì sai, đi thôi."
Phòng mới của Cố Hải nằm ở Tây Thành*, rộng hơn một trăm mét vuông, so với các phòng khác thì có vẻ nhỏ, nhưng một người ở cũng đủ. Không gian lớn nhất vẫn là dành cho phòng tập thể thao, chỉ có một phòng ngủ, Cố Hải cố ý đưa Bạch Lạc Nhân đi tham quan khắp nhà, quả nhiên so với phòng của Bạch Lạc Nhân thì rõ là chỉnh tề hơn, Bạch Lạc Nhân theo bản năng nhìn đến giường ngủ, phát hiện chăn và gối đầu đều là hai bộ.
(*:Tây Thành :Tây Thành khu là một của thủ đô , . Quận Tây Thành có diện tích 30 km², dân số theo điều tra năm 2000 là 707.000 người và mật độ dân số là 23.567 người/km²)
"Khi nào thì kết hôn?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Không nghe thấy có lời đáp lại, Bạch Lạc Nhân quay đầu, phát hiện Cố Hải đã không còn ở phía sau.
Cậu đi đến phòng làm việc, nhìn thấy máy tính Cố Hải đang mở, trên máy tính không ngừng chiếu ảnh chụp chung của hai người tại bờ biển. Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong lòng như là bị thứ gì đè lên, không nói rõ được là tư vị gì. Cậu hoảng hốt di con chuột, ý đồ tránh việc nhìn thấy ảnh chụp, kết quả phát hiện hình nền máy tính cũng đặt ảnh đó.
Bạch Lạc Nhân hốt hoảng ngồi vào máy tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem màn hình đổi sang hình khác.
Cố Hải đang ở trong nhà bếp nấu cơm.
Bạch Lạc Nhân đứng tựa ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn thân ảnh bận rộn của Cố Hải.
Hắn vẫn giữ bộ dáng của trước kia, bề ngoài lạnh lùng tiêu sái nhưng nội tâm lại ôn nhu nhẵn nhụi, ngẫu nhiên hung ác gian trá, ngẫu nhiên lại ngay thẳng rộng rãi. Hắn có thể chán ghét người lạnh lùng vô tình, cũng có thể âu yếm cùng đủ loại che chở. Một nam nhân như vậy, uy phong lẫm liệt, sự nghiệp thành đạt, chiều chuộng người yêu.... Bạch mã vương tử trong mộng của bao nhiêu nữ nhân chính là đây.
Hắn cũng từng, hoàn toàn thuộc về một mình Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải đem đồ ăn đổ vào giữa nồi, tiếng vang lên ào ào cùng với động tác thuần thục.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên bật ra một câu,"Cực phẩm cao phú soái."
Cố Hải đem đầu xoay hướng Bạch Lạc Nhân, khó hiểu hỏi,"Nói cái gì?"
Bạch Lạc Nhân chậm rãi phun ra một ngụm khói, cười như không cười nhìn Cố Hải,"Lần trước cậu phái tới đúng là mỹ nữ nhân viên, luôn hướng về phía tôi khen cậu, nàng nói ông chủ của húng ta phong lưu phóng khoáng, tài mạo song toàn, làm người chính trực, tình cảm thủy chung, trách nhiệm mạnh mẽ...... Có năng lực kiếm nhiều tiền, cậu cẩn thận suy xét lại đi."
Cố Hải cố ý hỏi,"Vậy cậu động tâm rồi sao?"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp quay đầu rời đi.
Mấy phần đồ ăn sáng trên bàn, còn có hai bàn sủi cảo, đều là Cố Hải tự tay làm.
Bạch Lạc Nhân nhìn đầy bàn đồ ăn, trong lòng mạc danh cảm khái, vừa định biểu đạt cảm tình, liền nghe đến Cố Hải ngồi ở đối diện nói.
"Này bữa cơm này của tôi coi như đáng thương cho cậu rồi, anh chàng độc thân!"
(ở đây nguyên văn là bạch quang côn, theo như hiểu biết của mình quang côn nghĩa là anh chàng độc thân)
Bạch Lạc Nhân nhiệt huyết tràn đầy bị câu nói này như nước lạnh pha loãng .
Nhìn sủi cảo nóng hôi hổi, Bạch Lạc Nhân nhịn không được gắp một cái, vốn tưởng rằng sẽ là nhân trứng, kết quả cắn khai sau phát hiện là thịt lợn nấu hồi hương , Bạch Lạc Nhân trong lòng có một chút thất vọng, bất quá không biểu hiện ra ngoài, nhai đi nhai lại liền nuốt xuống .
Cố Hải lại gắp sủi cảo từ một đĩa khác cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cắn một miếng liền thấy, hóa ra là nhân trứng gà, trong mắt lộ ra vài phần vui sướng, khẩn cấp cắn một ngụm, thanh hương đạm khẩu, bên trong còn thả tôm bóc vỏ, tiên vị mười phần, tám năm chưa ăn qua nhân sủi cảo này.
Bạch Lạc Nhân ăn xong sau còn muốn tiếp tục, kết quả chiếc đũa vừa muốn đưa ra gắp, đột nhiên dừng lại.
Làm sao có thể tiếp tục ăn đây?!
Hồi hương có thể gắp, nhưng lại không thích ăn! Bầu trứng gà thích ăn không thể găp, gắp khẳng định giấu đầu lòi đuôi!
Hỏng bét, ăn một bữa cơm thôi mà cũng là cạm bẫy.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân nghĩ ra một chiêu, hắn tiếp tục đem sủi cảo nhân trứng gà ăn, về phần hồi hương, coi như là đồ ăn kèm đi. Vì thế, bên trái gắp một miếng, bên phải gắp một miếng, hai bàn đều không đắc tội.
Tôi xem cậu còn có thể nói gì.
Kỳ thật ngay lúc Bạch Lạc Nhân ăn hai cái sủi cảo, Cố Hải liền nhìn ra hắn thích ăn cái gì, chỉ là không làm rõ mà thôi. Lúc này nhìn đến Bạch Lạc Nhân nuốt lấy nuốt để thức ăn, trong lòng không có bất cứ cảm giác đắc ý nào, chỉ là có chút đau lòng. Hơn nữa khi hắn nhìn đến Bạch Lạc Nhân kiên quyết ăn hai miếng sủi cảo cùng lúc, trong lòng không rõ tư vị, hắn không nên làm hai bàn sủi cảo để chèn ép Bạch Lạc Nhân, hắn rõ ràng biết cậu thích ăn nhân gì.
Bạch Lạc Nhân đang muốn gắp lên một miếng sủi cảo nhân thịt lợn hồi hương, đột nhiên phát hiện đĩa đã không thấy .
"Được rồi đừng giả vờ nữa, tôi biết là cậu không thích ăn hồi hương mà!"
Cái đĩa đã bị Cố Hải lấy đến trước mặt, một ngụm lại một ngụm ăn vào, thoáng chốc bàn sủi cảo bị ăn hết sạch.
Bữa cơm này trôi qua với thật nhiều cung bậc cảm xúc, thế cho nên Bạch Lạc Nhân dường như đem hết toàn bộ đồ ăn trên bàn tiêu diệt hết, lại nghĩ không ra mình đã nếm qua cái gì, chỉ nhớ rõ một điều đồ ăn đều hết sức ngon lành, trước đến nay chưa bao giờ được ăn một bữa như vậy.
Ăn cơm xong, Cố Hải đi rửa chén, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phòng khách chờ hắn, lúc Cố Hải dọn dẹp thu xếp xong toàn bộ đi ra, Bạch Lạc Nhân đã ngủ gật trên ghế sô pha.
Cố Hải lẳng lặng đi đến bên người Bạch Lạc Nhân, buông mắt chăm chú nhìn cậu, đột nhiên lại sinh ra một loại ảo giác, hắn cảm giác bọn họ vẫn đang ở tại thời điểm tám năm trước, vẫn là tám năm trước ở cạnh nhau, nay một thân ngụy trang xa lạ chẳng qua là nhân vật cần sắm vai, họ chỉ là đang đùa vui, vẫn đang ở cùng một chỗ.
Bạch Lạc Nhân ngày thường ngủ ở ký túc xá luôn trong trạng thái cực kì cảnh giác, khi đến nơi này, không biết là bởi vì phòng rất ấm áp hay lí do gì khác, cậu ngủ thật sự rất sâu, mặc dù có người chạm đến thân thể cậu nhưng vẫn không nhận ra.
Cố Hải ngồi xổm xuống thân, nhẹ nhàng vuốt ve tay Bạch Lạc Nhân.
Sớm đã không còn như trong trí nhớ trước kia tay với khớp xương rõ ràng, trắng nõn nhẹ nhàng khoan khoái, trên mỗi ngón tay đều có vết chai, có hai ngón tay ở móng tay có chút vặn vẹo, như là đã từng bị thương, Cố Hải cũng không biết đây là Bạch Lạc Nhân năm đó vượt qua hàng rào thép gai làm lưu lại vết sẹo.*
(*trong đợt tai nạn ô tô 8 năm trước, BLN taykhông gỡ thép ghim trên người CH ra nên tay mới bị biến dạng như vậy)
Đương nhiên, so với Cố Hải trán và lưng đều bị thương thương thì vết thương đó rấtbé nhỏ không đáng kể .
Dù thế, nó vẫn như cũ có thể dễ dàng khơi mào một cảm xúc nào đó của Cố Hải.
Đột nhiên một hồi chuông di động vang lên, Bạch Lạc Nhân bừng tỉnh tư tronggiấc ngủ say.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, gương mặt Cố Hải gần trong gang tấc, ánh mắt cậu ngưng trệ trong giây lát, rất nhanh sau đóở trên mặt Cố Hải dời đi, cậu đứng dậy đi tiếp điện thoại.
"Được tôi lập tức đi ra."
Cố Hải đứng ở cách đó không xa nhìn Bạch Lạc Nhân,"Có nhiệm vụ khẩn cấpsao?"
Bạch Lạc Nhân một bên đi giày một bên bận rộn không ngừng trả lời,"Ừ cóchút điểm việc gấp."
Khi nói chuyện giày cũng đã thay xong, Bạch Lạc Nhân không kịp nói tiếng hẹngặp lại liền ra cửa, toàn bộ động tác thập phần nhanh nhẹn, trước sau không đầyba mươi giây, thân ảnh Bạch Lạc Nhân liền biến mất trong bóng đêm. Cố Hải nhớrõ, ngày trước lúc hắn gọi Bạch Lạc Nhân rời giường, cậu từ khi mở mắt ra đếnkhi ngồi dậy ít nhất cũng phải cọ xát, vươn vai đến mười lần, cậu hiện tại theokhuôn khổ tỉnh táo trong vòng mười giây, cái loại huấn luyện gì mà đem thóiquen sinh hoạt của một người sửa đến triệt để như vậy?
Là ai trong thời gian tám năm này, cứ như thế tận tâm tận lực thay hắn trả thùcậu?
Bạch Lạc Nhân vội vã chạy tới bệnh viện quân y. Lúc tới nơi, Lưu Xung đã tạmthời qua cơn nguy hiểm.
"Sao lại thế này?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Một đồng đội cùng Lưu Xung huấn luyện một chỗ đôi mắt đỏ lên nói:"Chiềunay lúc bọn em đang huấn luyện, phi cơ của cậu ta xuất hiện tình huống đặc thù,cậu ấy bất đắc dĩ phải lựa chọn nhảy dù, kết quả độ cao không đủ, rơi xuống đếngiữa sườn núi thì gặp đá, may mắn dân địa phương phát hiện đúng lúc bật cảnhbáo, không thì cậu ta hiện tại đã mất mạng.
Bạch Lạc Nhân sắc mặt có chút ngưng trọng,"Tình huống hiện tại của cậu tathế nào?"
"Toàn thân nhiều chỗ gãy xương, cằm nát, cũng may đầu óc không bị hao tổn.Bất quá mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, bây giờ còn đang trong tình trạnghôn mê. Thủ trưởng, anh muốn vào xem hay không?"
Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói,"Không cần, chờ cậu ta tốt lên một chút tôilại đến nhìn."
Nói xong, Bạch Lạc Nhân xoay người, tâm tình trầm trọng rời khỏi phòng bệnh.Cậu chưa từng cùng bất luận kẻ nào nói qua, cậu cực kỳ sợ máu, đừng nói tiếnphòng bệnh thăm hỏi bệnh nhân, chỉ cần đứng ở ngoài hành lang nhìn ngọn đèn cấp cứu thấtchợt lóe chợt lóe, toàn thân sẽ bỗng dưng toát ra mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top