XIN CẬU ĐỪNG RỜI XA TÔI
Xin cậu đừng rời xa tôi
Đã hơn một tháng từ cái ngày mà Cố Hải trở về và đến công ty này. Bạch Lạc Nhân vẫn chờ đợi cậu ta sẽ đến nói với cậu rằng cậu ta nhớ cậu rất nhiều. Nhưng chưa một lần nào Cố Hải nói lời đó, ngược lại thái độ của cậu ta đối với cậu còn khác hẳn với quá khứ cậu từng biết về cậu ta. Cố Hải như một người khác, tâm tính bình ổn hơn, nhiều lúc nhìn cậu ta đã không còn hiểu cậu ta nghĩ gì như lúc xưa nữa.
Hai người họ hiện giờ như hai người xa lạ chưa hề quen biết nhau. Họ chỉ hợp tác với nhau trên mặt làm việc, còn lại hoàn toàn không hề có bất cứ tiếp xúc nào.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân làm sao có thể yên tĩnh được, tâm tính của cậu càng lúc càng nóng nảy, nhân viên một khi phạm sai lầm dù rất nhỏ cũng bị cậu mắng đến bật khóc. Thế mà cái kẻ nào đó vẫn không quan tâm đến chỉ làm việc của mình. Bạch Lạc Nhân nhiều lần muốn đứng trước mặt Cố Hải hỏi thẳng cậu ta, thật ra cậu ta còn chút tình cảm nào với cậu hay không.
Nhưng Bạch Lạc Nhân hiện tại không phải là Bạch thủ trưởng mặt dày gan dạ, cậu chỉ là một thanh niên sắp bước qua cái tuổi trung niên nhưng vẫn như một đứa trẻ nhút nhát luôn che giấu cảm xúc của mình. Nhớ lại cái ngày cậu thức tỉnh, nhìn bao nhiêu người đã ra đi, chỉ còn mình cậu lạc lõng giữa cuộc đời này, cậu nhiều lúc không biết mình nên sống như thế nào.
Một lần gặp lại Vưu Kỳ, cậu ta chỉ với ba năm đã gần như đạt được ước mơ của mình, đóng được vài bộ phim, tiếng tăm càng lúc càng đi lên. Nhìn cậu ta hạnh phúc mà sống với ước mơ của mình Bạch Lạc Nhân nhìn lại bản thân của cậu, tự hỏi ước mơ của bản thân là gì? Chẳng phải cậu đã từng khao khát có một cuộc sống bình yên với người cậu yêu thương nhất hay sao? Nhưng người cậu yêu thương nhất là ai? Ba cậu hay Cố Hải? Dù cậu có chọn ra được người cậu yêu thương nhất thì hai người họ cũng không thể cùng cậu sống một cuộc sống bình yên. Bởi vì họ đều đã không còn nữa...
Thế mà hiện tại, Cố Hải đã trở về, đứng trước mặt cậu nhưng cậu vẫn không thể đạt được mơ ước bởi vì có thể Cố Hải đã thay đổi. Cũng đã mười hai năm trôi qua, con người ai lại ngu ngốc giữ lại cái tình yêu có thể mãi mãi không bao giờ đạt được chứ. Chỉ có mình cậu ngu ngốc luôn nhớ đến Cố Hải, tình cảm càng lại càng lúc càng sâu đậm. Bạch Lạc Nhân nhớ lại câu nói mà Khương Viên đã rất lâu trước có nói với cậu khi bà muốn cho cậu biết tình cảm của bà với Cố Uy Đình chính là yêu "Thích là trong lòng nóng lên, yêu là trong lòng đau xót"
Có lẽ... tình cảm của Cố Hải dành cho cậu chỉ dừng lại ở mức thích, nhưng chẳng phải cái đạo lý không có được và mất đi vĩnh viễn là quý giá nhất sao. Cố Hải thật ra trong lòng cậu đang nghĩ gì, thật ra cậu có còn yêu tôi không?
Bạch Lạc Nhân trăn trở suốt một đêm dài không thể ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau, tại công ty có một cuộc họp rất quan trọng với các lãnh đạo công ty vậy mà cậu lại thức dậy muộn, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đưa Bạch Gia Hải sang chỗ Khương Viên, sau đó lái xe với tốc độ nhanh đến công ty.
Khi Bạch Lạc Nhân đến nơi mọi người đã bắt đầu cuộc họp, cậu nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình trước mấy ánh mắt nghiêm nghị của lãnh đạo. Điều khiến Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên chính là Cố Hải cũng xuất hiện trong buổi họp, cậu ta đưa mắt nhìn cậu không một chút cảm xúc trên khuôn mặt, sau đó quay đi tiếp tục nghe một lãnh đạo trình bày phương hướng hoạt động của công ty trong thời gian tới.
Bạch Lạc Nhân không thể dứt ánh mắt khỏi khuôn mặt Cố Hải, cậu ta đã có nhiều thay đổi, ánh mắt sắc sảo hơn, chững chạc hơn xưa rất nhiều. Có lúc Bạch Lạc Nhân không biết người đó có phải là Cố Hải hay không? Có phải người cùng cậu năm xưa trốn đi khắp nơi hay không?
"Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân..." Đồng nghiệp phía bên cạnh gọi tên cậu không biết từ lúc nào.
Bạch Lạc Nhân quay sang nhìn cậu ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đồng nghiệp kia nói "Đến lượt cậu lên trình bày dự án đó"
Bạch Lạc Nhân lúc này mới cảm nhận được mọi người trong phòng họp đang nhìn cậu. Cậu liền đứng lên trình bày. Mọi người không không hề có chút phàn nàn gì về những dự án đầu tư trong tương lai của Bạch Lạc Nhân, cho đến khi một người lên tiếng.
"Tôi cảm thấy có một số vấn đề trong dự án của cậu"
Bạch Lạc Nhân trước đây chỉ luôn được mọi người khen ngợi vì có tầm nhìn rộng, luôn đưa ra những dự án mang lại lợi nhuận lớn cho công ty. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy lại bị cái kẻ nào đó nói như vậy cậu không khỏi ngạc nhiên, nhưng người này lại là Cố Hải càng khiến cậu đau lòng hơn gấp nhiều lần.
"Vậy cậu nói dự án của tôi có những vấn đề gì?" vẻ mặt không biểu lộ chút sợ hãi
Cố Hải đứng lên chỉ ra mấy điểm trình bày rất lưu loát, mọi người xung quanh đều gật gù. Bạch Lạc Nhân thì lại nhìn thẳng khuôn mặt Cố Hải. Sau nhiều năm như vậy đến cái gọi là tình cảm sót lại đối với cậu cũng không còn thì tôi cũng không thể trách gì cậu, nhưng cậu lúc này thật ra chính là muốn đối đầu với tôi sao. Trong lòng Bạch Lạc Nhân cảm thấy thất vọng, nổi thất vọng trần trề không thể tả nổi.
Bạch Lạc Nhân phản bác những thứ Cố Hải là có vấn đề trong dự án của cậu, nhưng có lẽ sự thiên vị của các lãnh đạo vì Cố Hải là một người từ nước ngoài về từng làm việc cho một công ty nổi tiếng khiến cho lời nói của Bạch Lạc Nhân càng lúc càng mất đi giá vị vốn có của nó.
Kết thúc cuộc họp những dự án đáng lẽ là công sức của Bạch Lạc Nhân thức trắng nhiều đêm để viết ra lại được giao cho Cố Hải chỉnh sửa, giám sát thực hiện.
Bạch Lạc Nhân bước nhanh đến phía Cố Hải chắn trước mặt cậu ta "Thật ra cậu đang muốn gì?"
Cố Hải vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, lạnh lùng "Tôi chỉ muốn phát triển công ty"
"Cậu..."
Cố Hải cắt ngang "Tôi còn có nhiều việc để làm không thể nói chuyện với cậu được" nói xong cậu ta thẳng người bước đi, để Bạch Lạc Nhân đang tức giận muốn bùng cháy.
Bạch Lạc Nhân vỗ nước vào mặt, ngước mặt nhìn gương mặt trong tấm gương tại nhà vệ sinh, cậu phì cười "Tôi đã thay đổi rất nhiều sao, đến nổi cậu không còn nhận ra tôi nữa.."
Bạch Lạc Nhân thờ dài, lắc đầu tự an ủi bản thân "Quên đi, dù có cố chấp cậu ta cũng đã thay đổi, đã không còn thuộc về mày, dĩ nhiên cậu ta cũng không vì mày mà nhường nhịn nữa"
Bạch Lạc Nhân tiếp tục công việc, tự lập ra các kế hoạch mới, tìm kiếm các đối tác chiến lượt, các dự án của cậu hoàn thành khá hoàn hảo, nhưng cậu cảm nhận được ánh nhìn của các vị lãnh đạo đã thay đổi, cậu không còn là con gà đẻ trứng vàng của họ nữa. Kẻ cướp vị trí của cậu lại chính là Cố Hải.
Dự án chính là do cậu lập ra, Cố Hải chỉnh sửa thay đổi hoàn toàn, đến lúc đưa vào thực hiện nó lại thành công rực rỡ, thành công hơn cả những dự án mà Bạch Lạc Nhân đã thực hiện.
Nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn không hề căm tức, chỉ là cậu cảm thấy vô cùng thất vọng, càng lúc nổi thất vọng càng đè nén trong tim cậu. Chắc có lẽ, cậu quá hy vọng Cố Hải sẽ cùng cậu trở về như xưa, nhưng hiện giờ hai người lại trở thành đối thủ trong chính một công ty, nơi mà Bạch Lạc Nhân hơn năm năm bỏ rất nhiều công sức để tạo nên vị thế bền vững trong lòng các lãnh đạo. Vậy mà Cố Hải đến tưởng chừng giúp cậu xây đắp nào ngờ lại phá bỏ tất cả.
Tâm tình Bạch Lạc Nhân càng ngày càng trở nên cáu gắt.
"Bạch Gia Hải, con không nghe ba nói sao? Mau đi học bài, không chơi nữa"
"Baba, không phải lúc nãy con đã để ba kiểm tra bài của con sao?" Bạch Gia Hải nét mặt ngây thơ nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Không nói nhiều nữa, học xong rồi thì đi ngủ. Chơi như vậy là đủ rồi" Bạch Lạc Nhân tâm tình bất ổn
"Baba, con muốn chơi một tý nữa, còn rất sớm mà" Bạch Gia Hải xị mặt
Bạch Lạc Nhân tức giận đi đến đánh Bạch Gia Hải, khiến cậu nhóc bật khóc. Bạch Lạc Nhân như kẻ trong mộng thức tỉnh nhìn cánh tay mình vừa đánh đứa con trai của mình, cậu liền ôm Bạch Gia Hải vào lòng
"Ba xin lỗi, ba không nên đánh con, ba xin lỗi"
Mấy đêm Bạch Lạc Nhân đã không ngủ, cậu muốn đưa ra một phương án hoàn hảo hơn của Cố Hải muốn lấy lại vị thế cậu đã rất cố sức để đạt được. Mấy ngày cậu ăn uống không đầy đủ, nếu không có Khương Viên mỗi ngày đến đưa đồ ăn chắc cậu cũng quên mất mình cần ăn để sống.
Một buổi sáng nọ, Bạch Lạc Nhân đến công ty cảm thấy không khí hôm này khác thường liền kéo một người lại hỏi "Chuyện gì đang xảy ra sao?"
Nhân viên này thấy Bạch Lạc Nhân liền nghiêm chỉnh "Trưởng phòng Bạch, anh không biết sao, công ty chúng ta tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc tổng kết năm năm phát triển, và còn vì chúng ta nhờ có phó phòng Cố ở chỗ anh giúp công ty kiếm được một khoảng lớn."
Bạch Lạc Nhân lạnh mặt đi đến phòng làm việc, cậu chẳng quan tâm đến mấy việc mọi người đang bàn tán chỉ chú ý đến những việc mình cần làm, cậu cũng chẳng có hứng thú muốn dự cái tiệc gì đó.
Cố Hải từ ngoài bước vào. Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn một cái "Cậu vừa đi đâu sao?"
Cố Hải thản nhiên đáp "Tôi đến phòng chủ tịch, ông ấy nói tôi phải đến buổi tiệc tối nay"
Bạch Lạc Nhân lại im lặng tiếp tục làm việc. Cậu vẫn đợi xem rồi vị lãnh đạo công ty kia có mời cậu đến phòng để cũng nói cậu phải đến dự tiệc không? Nhưng rồi đến cuối cũng cậu lại chẳng nhận được lời mời nào từ lãnh đạo. Trong lòng cậu thầm nghĩ "Được lắm, các người không nói gì tôi lại càng tự đến"
Thật ra cũng chính vì nhiều năm nay làm việc tại công ty cậu từ các buổi tiệc lớn đến nhỏ, quan trọng hay không quan trọng đều từ chối đến dự, nên các vị lãnh đạo cũng không biết có nên nói với cậu một tiếng hay không, nhưng cuối cùng họ lại quên mất.
Buổi tối hôm đó Bạch Lạc Nhân đặc biệt chọn chỗ kế bên Cố Hải. Cậu quyết định khi có cơ hội sẽ thử một lần hỏi thẳng Cố Hải. Nhưng cậu ta hết được người này đến hỏi vài ba chuyện, rồi lại người khác đến mời rượu. Khi vừa có cơ hội để nói chuyện điện thoại của cậu ta lại vang lên
Cố Hải nhìn điện thoại ánh mắt từ lạnh lùng lại đổi "Alo, anh hôm nay có một buổi tiệc với công ty nên về trễ một tý"
Giọng nói ấm áp này Bạch Lạc Nhân từng được nghe rất nhiều lần trong quá khứ, nhưng hiện giờ nó lại không phải nói cho cậu nghe nữa.
Bên đầu dây bên kia Bạch Lạc Nhân có thể nghe thấy tiếng của một cô gái đang nói gì đó.
Cố Hải nghe điện thoại xong liền cáo từ mọi người để về trước. Nhìn Cố Hải bước ra khỏi cửa Bạch Lạc Nhân thừ người. Thì ra cậu đã tìm được người khác để yêu thương, cũng chẳng trách được cậu, tôi hôn mê ba năm, chẳng thể cho cậu cảm nhận một chút tình cảm nào, cậu chờ đợi tôi ba năm rồi mới rời đi vậy cũng đã đủ với tôi.
Bạch Lạc Nhân cũng đứng dậy đi về nhà. Trở về nhà cậu không làm được gì chỉ đi đến giường nằm xuống. Mắt mở to trân trân nhìn lên trần nhà, đầu lại chẳng suy nghĩ được gì. Một giọt nước từ khoé mắt chảy xuống. Thì ra chờ đợi là vô ích, thì ra lòng cậu đã không còn tôi nữa, thì ra... còn bao nhiêu cái thì ra tôi sắp phải đón nhận nữa.
Từng hình ảnh Cố Hải và cô gái kia thân thiết vui vẻ bên nhau, nắm tay nhau, hôn nhau,... Bạch Lạc Nhân chẳng muốn nghĩ đến nhưng những suy nghĩ ấy cứ tràn ra. Cậu hoàn toàn thất bại, thất bại trước Cố Hải, thất bại trước cô gái kia, thất bại với trái tim mình và thất bại với cả suy nghĩ của mình...
Bạch Lạc Nhân nhiều ngày chẳng ăn uống được gì, cứ thế mà như kẻ đã chết, đôi mắt âm u, nói cũng chẳng muốn nói, nhìn thấy Cố Hải liền càng cảm thấy đau lòng hơn.
Bạch Lạc Nhân bị lãnh đạo mời lên phòng để nhắc nhở về thái độ làm việc mấy ngày gần đây. Cậu đứng trước mặt vị lãnh đạo không nói gì chỉ nghe, cũng chưa hẳn đã nghe được gì. Cậu rời khỏi phòng lãnh đạo bước đến trước cửa phòng làm việc, mọi thứ bỗng trở nên hỗn độn, bóng tối dần dần che phủ đôi mắt cậu, Bạch Lạc Nhân ngất xỉu...
Lúc Bạch Lạc Nhân tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, lúc này có Khương Viên đang sắp xếp một số đồ đạc. Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân tỉnh lại vẻ mặt hiện lên nét tươi cười.
"Nhân Tử, con tỉnh rồi"
"Sao con ở đây?"
"Bác sĩ nói con do kiệt sức, lại thêm việc ăn uống không điều độ nên ngất xỉu"
Nói đến đây, có người bên ngoài mở cửa bước vào. Đó là mấy đồng nghiệp đến thăm cậu. Họ cứ đến theo từng nhóm nhỏ, hết người về lại có người đến. Bạch Lạc Nhân lại hy vọng có một người nào đến chỉ cần cậu ta đến đây một chút thôi cũng được.
Ba ngày trôi qua, đến ngày xuất viện, Cố Hải vẫn không thấy tăm hơi đâu. Bạch Lạc Nhân tự mắng mình ngốc, cậu bước ra khỏi phòng bệnh trở về nhà.
Sáng hôm sau, cậu đến công ty liền được vị lãnh đạo công ty mời đến nói chuyện.
"Dạo này sức khoẻ của cậu có vẻ không được tốt sao"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu "Không sao, chỉ do hơi cố sức thôi"
Vị lãnh đạo gật đầu "Được rồi, không làm mất thời gian của cậu nữa, tôi có một quyết định cần nói với cậu. Do thời gian gần đây, cậu không đảm bảo được công việc, nên tôi đã cho người thay thế cậu chức vị trưởng phòng, cậu sẽ là phó phòng, cậu không phải quá cố gắng sức lực nữa"
Như sét đánh bên tai, Bạch Lạc Nhân ngẩn người, không hiểu chuyện gì xảy ra "Là ai"
Vị lãnh đạo hiểu ý liền nói "là Cố Hải"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, mặt không chút biểu tình. Cậu bước về phòng, nhìn đống đồ đạc của mình đã được dọn ra ngoài. Nhìn công sức bao năm của mình bị cướp mất, mà kẻ cướp đi lại là người cậu yêu thương bấy lâu.
Bạch Lạc Nhân đi đến bàn làm việc trước đây từng là của mình, hiện giờ Có Hải lại đang ngồi ở đây "Cậu giỏi lắm, tôi chịu thua, tôi không thể đấu lại cậu..."
"Chủ tịch tôi muốn từ chức" Bạch Lạc Nhân đặt tờ giấy xin nghỉ việc trước mặt chủ tịch
"Sao lại đến nông nổi này, chúng tôi chỉ muốn cậu có thời gian nghỉ ngơi, cậu đừng hiểu lầm"
Bạch Lạc Nhân gạt đi nổi uất ức trong lòng "Tôi không hiểu lầm, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian. Tôi không còn nhiệt huyết để làm việc nữa..."
Bạch Lạc Nhân bước đi mà lòng đau đớn, cậu phấn đấu nhiều năm như vậy, chưa kẻ nào có thể chặn đường cậu, nhưng hôm nay cũng chỉ vì còn giữ cái tình cảm ngốc nghếch mà kẻ khác đã vất bỏ từ lâu mà cậu ra nông nổi này, công sức cố gắng đều bị phủ nhận, tình cảm nhiều năm cũng bị coi thường.
Bạch Lạc Nhân vừa lên xe định chạy đi thì một người chạy đến chặn trước đầu xe của cậu. Bạch Lạc Nhân nhìn kẻ đang cản đường trong lòng tức giận cực độ. Cậu mở cửa xe đi đến trước mặt Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân quát to "Cậu muốn gì nữa hả? Chẳng phải cậu đã có cái cậu muốn rồi sao? Chẳng phải cậu đã đuổi được tôi đi rồi sao? Chẳng phải lúc này cậu nên cười thầm rằng tôi rất ngu ngốc sao? Đúng vậy, tôi rất ngu ngốc vì vẫn còn yêu cậu, ngu ngốc vì cứ chờ đợi cậu sẽ quay về bên tôi, chờ đợi cậu lại nói với tôi cậu vẫn còn yêu tôi... Tôi chỉ là đứa ngu ngốc để cậu đùa giỡn" nước mắt Bạch Lạc Nhân cứ thế mà chảy ra.
Cố Hải vẫn đứng yên đó không có chút phản ứng nào, Bạch Lạc Nhân nóng nảy đẩy Cố Hải, đưa tay lên đấm vào mặt cậu ta. Cậu ta vẫn cứ thế để cho cậu đánh. Bạch Lạc Nhân chẳng còn chút hy vọng nào nữa, cậu nắm chặt tay quay mặt bỏ đi.
Bạch Lạc Nhân vừa đưa tay định mở cửa xe, một vòng tay ôm chặt lấy cậu từ phía sau
"Chính tôi mới là kẻ ngu ngốc, Bạch Lạc Nhân tôi đã không hiểu cậu, Bạch Lạc Nhân tôi vẫn còn yêu cậu rất nhiều.."
Bạch Lạc Nhân ngây ngốc một lúc, nhưng rồi cậu gỡ đôi tay Cố Hải đang ôm chặt mình ra. Cậu không nói gì chỉ bước lên xe đi mất.
Cố Hải như người mất hồn nhìn theo hướng xe Bạch Lạc Nhân dù cậu ấy đã đi rất xa. Cố Hải thật sự không hề muốn gây khó dễ với Bạch Lạc Nhân chỉ là lần này cậu trở về lại nhìn thấy cậu ấy đã kết hôn, và còn có một đứa con. Cố Hải không thể chấp nhận được, cậu vì cậu ấy đã chờ đợi suốt ba năm, ở bên cạnh cậu ấy không muốn rời, rồi cậu nhận ra gia cảnh của mình không còn như xưa, không thể tiếp tục cứ sống như vậy, rồi liệu một ngày khi không còn tiền để Bạch Lạc Nhân nằm bệnh viện cậu có cam tâm cho Bạch Lạc Nhân một con đường giải thoát. Cậu quyết định tập trung vào sự nghiệp để có thể tiếp tục để Bạch Lạc Nhân được sống, dù cậu ấy chỉ nằm đó, cậu vẫn mãn nguyện lắm rồi.
Đến lúc trở về thời gian đã trôi qua quá nhanh, cậu sau khi xuống máy bay liền lập tức đến bệnh viện năm xưa Bạch Lạc Nhân từng ở đó, họ cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra vì thời gian đã quá lâu. Cậu cố gắng liên lạc với Khương Viên nhưng không được. Mọi thông tin về Bạch Lạc Nhân dường như bị xóa sạch. Cậu đã rất sợ, sợ rằng cái ngày mà gia đình cậu không còn đủ tiền để tiếp tục cho Bạch Lạc Nhân nằm bệnh viện, và họ sẽ để Bạch Lạc Nhân ra đi.
Cố Hải thật không dám nghĩ đến, bởi mỗi lần nghĩ như vậy, cậu lại không chịu nổi, lòng cậu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Cố Hải nhận ra Bạch Lạc Nhân vô cùng quan trọng với cậu, cậu không thể mất đi cậu ấy.
Cái ngày tình cờ cậu nhìn thấy một đứa trẻ đứng trên phố, có lẽ cũng chính là ngày định mệnh ông trời ban cho cậu để cậu tìm ra Bạch Lạc Nhân. Nhưng rồi khi nghe từ chính miệng đứa trẻ ấy gọi Bạch Lạc Nhân là ba. Trong lòng Cố Hải sôi sục tức giận.
Cậu bắt đầu đi tìm hiểu về cuộc sống của Bạch Lạc Nhân nhiều năm qua, biết được cậu ấy đã kết hôn sau đó có một đứa con, Cố Hải đau rất nhiều.
Cậu quyết định đến công ty Bạch Lạc Nhân xin việc, muốn cậu ấy hàng ngày nhìn thấy mình, cũng là muốn mỗi ngày được nhìn thấy cậu ấy. Cậu chọc tức Bạch Lạc Nhân để nhìn thấy cậu ấy tức giận, cậu giành dự án của cậu ấy để nhìn thấy lo lắng mà đến nói chuyện với mình. Nhưng Bạch Lạc Nhân lại không tức giận với cậu, cậu ấy bị giành mất dự án cũng không đến nói chuyện phải trái. Cố Hải thất vọng rất nhiều, thế là cậu quyết định giành lấy vị trí của Bạch Lạc Nhân, cậu ta chỉ đến nói với cậu một câu rồi đi mất. Đến khi nghe tin Bạch Lạc Nhân xin từ chức, Cố Hải lại đau lòng không tả nổi. Cậu ấy sao lại như vậy, mình giành cái vị trí mà nhiều người nói cậu ấy đã phải phấn đấu rất nhiều để đạt được, cậu ta chỉ đến mắng một câu rồi buông xuôi cứ thế mà bỏ đi sao.
Cố Hải không thể chịu nổi nữa, cậu không thể cứ tỏ ra thờ ơ với Bạch Lạc Nhân nữa, cậu không thể tức giận cậu ấy được nữa. Bởi vì cậu yêu cậu ấy.
Cuối cùng cậu đã đạt được mong muốn, Bạch Lạc Nhân mắng chửi cậu, nói rằng cậu ấy vẫn còn yêu cậu, vẫn còn chờ đợi cậu nhưng cậu có vui vẻ gì. Bởi cậu đã gây tổn thương đến cậu ấy quá nhiều.
................
Về đến nhà Bạch Lạc Nhân chẳng muốn làm gì chỉ ngồi trước tivi. Mắt cậu nhìn nhưng tâm lại chẳng yên. Trong lòng cậu lúc này thật sự rất rối, nó như một đống hỗn độn lúc khiến cậu đau, lúc lại khiến cậu nhẹ nhõm. Câu nói của Cố Hải cứ thế văng vẳng trong đầu cậu
"Chính tôi mới là kẻ ngu ngốc, Bạch Lạc Nhân tôi đã không hiểu cậu, Bạch Lạc Nhân tôi vẫn còn yêu cậu rất nhiều.."
Bạch Lạc Nhân mệt mỏi, ngã lưng ra ghế ngủ lúc nào không biết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Lạc Nhân thức dậy, đầu dây bên kia là Khương Viên
"Hôm nay con không đến đón tiểu Hải sao?"
Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ trên tường hơn tám giờ tối cậu liền đứng lên "Con ngủ quên mất, con sẽ đến ngay"
Bạch Lạc Nhân vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn gương mặt tiều tuỵ, còn có cả vệt nước mắt đã khô từ lâu. Bạch Lạc Nhân thở dài. Cậu vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh điện thoại lại vang lên, là Khương Viên gọi đến
"Có chuyện gì sao mẹ"
Khương Viên nói "À, hôm nay cứ để tiểu Hải ngủ lại chỗ của mẹ, sáng mai con hãy đến đón nó đi học"
"Có làm phiền mẹ không?"
"Không sao, cháu mẹ ngủ với mẹ sao lại phiền"
Bạch Lạc Nhân không cản, cũng không còn sức mà cản "Vậy để tiểu Hải ngủ với mẹ một đêm"
Đặt điện thoại xuống, Bạch Lạc Nhân lại nghĩ đến chuyện lúc chiều, cậu lúc này tâm tình lại bình ổn hơn. Thì ra cậu không phải đã hết yêu tôi,
"Bạch Lạc Nhân tôi vẫn còn yêu cậu rất nhiều.." Câu nói của Cố Hải cứ thế mà lập đi lập lại trong tâm trí Bạch Lạc Nhân
Bạch Lạc Nhân ôm tâm tư bình ổn, cậu chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng thay quần áo, mang giầy, chân vừa bước đến cửa, tay đưa lên nắm cửa thì động tác của cậu ngừng lại
Chẳng phải từ hôm qua mình đã xin nghỉ việc sao, Bạch Lạc Nhân thờ dài, tay vẫn vặn nắm cửa.
Cậu lái xe đến nhà Khương Viên đón Bạch Gia Hải.
Trên đường đưa Bạch Gia Hải đến trường Bạch Lạc Nhân hỏi "Hôm qua con ở nhà bà nội có vui không?"
Bạch Gia Hải đang nghịch món đồ chơi trên tay, mắt cũng không nhìn Bạch Lạc Nhân "Vui lắm ạ"
Bạch Lạc Nhân hỏi "Vậy con ngủ ở nhà bà nội có khó ngủ không? Có đi ngủ sớm không?"
Bạch Gia Hải vẫn cắm cúi "Con đâu có ngủ ở nhà bà nội.." nói xong Bạch Gia Hải liền đưa tay lên che miệng.
Bạch Lạc Nhân liền hỏi "Con không ngủ ở nhà bà nội?"
Bạch Gia Hải lắc lắc đầu "Con không nói được, con đã hứa rồi"
Bạch Lạc Nhân quay mặt đi giả bộ tức giận "Con không nói, ba cũng sẽ mặc kệ con"
Bạch Gia Hải mếu máo "Ba đừng mặc kệ con mà.."
"Con không chịu nói tối hôm qua con đã ở đâu ba sẽ không quan tâm đến con nữa"
"Con nói xong ba không được mặc kệ con nha"
Bạch Lạc Nhân gật đầu
"Tối hôm qua có một chú đến nhà bà ngoại, bà nói chuyện với chú ấy rất nhiều. Sau đó chú ấy nói dẫn con đi chơi, nên con đã đi theo chú ấy"
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt nhìn Bạch Gia Hải "Không phải ba đã nói với con không được nói chuyện hay đi đâu với người lạ sao?"
"Chú ấy đâu phải người lạ, bà ngoại nói chú ấy là bạn của ba mà, với lại con còn biết tên chú ấy"
"Tên gì?"
"chú Cố Hải"
Tim Bạch Lạc Nhân đập mạnh. Cậu lại hỏi Bạch Gia Hải "Chú ấy đã đưa con đi đâu?"
"Chú ấy đưa con đi dạo, còn mua cho con nhiều đồ ăn, cả đồ chơi này nữa" Bạch Gia Hải thích thú đưa món đồ chơi trong tay khoe với Bạch Lạc Nhân.
"Con thật hư, tại sao lại nhận đồ của người ta hả?"
"Không phải xa lạ, chú ấy nói vậy, sau khi con kể việc mẹ bỏ đi, chú ấy hỏi con: tiểu Hải nếu mẹ con bỏ đi rồi, chú làm ba con thì con có đồng ý không? Người ta có một, con lại có hai, vừa ba Bạch vừa ba Cố con có vui không"
"Thế con trả lời như thế nào?"
Bạch Gia Hải vui vẻ cười "Con nói con rất vui"
Sau khi đã đưa Bạch Gia Hải đến trường, Bạch Lạc Nhân liền gọi cho Cố Hải. Bạch Lạc Nhân chưa kịp nói gì Cố Hải đã nói "Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi"
Bạch Lạc Nhân chẳng quan tâm liền mắng chửi "Cố Hải, tôi còn phải như thế nào cậu mới buông tha hả? Cậu cướp vị trí của tôi, công việc của tôi, đến con trai của tôi cậu cũng muốn cướp đi sao?.."
"Đúng vậy, tôi không những muốn cướp vị trí của cậu, công việc của cậu, con trai của cậu mà tôi còn muốn cướp thể xác của cậu, trái tim của cậu, bởi vì tôi yêu cậu, tôi không thể để trái tim cậu yêu người khác, tôi không muốn nhìn thấy cậu bên người khác..."
Bạch Lạc Nhân tắt máy, trong lòng hỗn loạn, cậu quá mệt mỏi rồi, đợi chờ rồi nhiều lần thất vọng, cậu không muốn tin, không muốn để trái tim mình yếu đuối, cậu không muốn đau thêm một lần nữa.
Bạch Lạc Nhân lái xe về nhà, cậu sắp xếp lại đồ dùng, đem quần áo đi giặt, dọn dẹp một chút mấy thứ trong nhà. Cậu đem đống đồ chơi của Bạch Gia Hải cất vào thùng đồ chơi, một con gấu bông rơi xuống đất, một giọng nói phát ra "Bạch Lạc Nhân, tôi không thể ngừng yêu cậu..."
Bạch Lạc Nhân cầm con gấu bông lên nhìn nó, cậu thở dài đặt con gấu vào thùng đồ chơi.
Tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đi đến mở cửa. Một thân người lao vào siết chặt lấy cậu, mạnh bạo hôn lên đôi môi cậu. Bạch Lạc Nhân dùng lực rất mạnh đẩy người kia ra. Cố Hải bị đẩy ra xa một đoạn định lại xông đến liền bị câu nói của Bạch Lạc Nhân làm cho ngừng lại "Cậu đứng yên đó"
Cố Hải cười "Nhiều năm như vậy, mùi vị đôi môi của cậu vẫn không thay đổi, tôi thật đã nghiện cái mùi vị ấy".
Bạch Lạc Nhân liếc mắt "Còn cậu vẫn là tên lưu manh không hề thay đổi"
"Đúng vậy tôi chưa bao giờ thay đổi, tôi vẫn yêu cậu rất nhiều, Bạch Lạc Nhân cậu hãy tin tôi, hãy trở về bên tôi"
Bạch Lạc Nhân tức giận "Sau những việc cậu làm với tôi, cậu nói tôi nên tin rằng cậu vì yêu tôi mà làm những việc đó sao"
Cố Hải liền nói "Chỉ là hiểu lầm, tôi cứ nghĩ cậu đã quên tôi, đã yêu người khác, còn có một đứa con nữa nên tôi không cam tâm, nhưng khi nghe mẹ cậu kể về chuyện của cậu tôi cảm thấy mình rất ngu ngốc"
"Vậy tôi làm sao có thể tin tưởng cậu, có thể một ngày nào đó cậu lại không cam tâm mà khiến tôi đau khổ"
Cố Hải vẻ mặt đau khổ lắc đầu "Không bao giờ, tôi hứa với cậu, tôi sẽ không vì bất cứ lý do nào mà khiến cậu đau khổ nữa"
Bạch Lạc Nhân quay lưng lại "Tôi không muốn nói gì với cậu nữa, cậu đi đi đừng quay lại nữa, để cho tôi giữ chút ký ức đẹp về cậu, đừng khiến tôi ghét bỏ nó"
Cố Hải biết mình đã tổn thương Bạch Lạc Nhân quá nhiều, khiến cậu ấy tha thứ cho cậu là điều rất khó. Cố Hải đi đến bên Bạch Lạc Nhân vòng tay ôm cậu ấy một cái. Bạch Lạc Nhân liền vùng vẫy ra, Cố Hải liền nói "Cậu cho tôi ôm cậu lần nữa thôi để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu lần cuối.."
Một lúc sau Cố Hải tự buông tay, quay mặt đi, ra đến cổng cậu quay nhìn Bạch Lạc Nhân vẫn đang quay lưng với mình, cậu buồn bã nói "Nhân Tử, không còn có cậu, tôi không biết sống tiếp như thế nào..." sau đó Cố Hải thất thiểu bước đi."
Bạch Lạc Nhân từ lúc nãy nước mắt đã rơi. Từ rất lâu, cậu chưa được nghe Cố Hải gọi mình là Nhân Tử, hai chữ này từ miệng Cố Hải sao lại ấm áp đến vậy, Bạch Lạc Nhân không biết mình thật ra có nên dứt khoát như vậy không. Cậu hiểu rõ chính bản thân mình vẫn còn yêu Cố Hải rất nhiều.
Một tiếng động lớn vang lên, tim Bạch Lạc Nhân nhói đau, lẽ nào... Cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, một chiếc xe màu đen bị một chiếc xe khác đụng vào phía đầu xe, khói bốc lên, mui xe bị cong vẹo nghiêm trọng.
Cố Hải từ chiếc xe đen mở cửa bước ra, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cậu liền cười, một dòng máu đỏ từ trên đầu chảy xuống gương mặt, Cố Hải ngã xuống đất.
Bạch Lạc Nhân như kẻ điên, chạy nhanh đến cõng Cố Hải đến xe của mình, nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Cậu nhìn Cố Hải ở băng ghế sau qua gương, thầm chửi cậu thật ngu ngốc vậy sao? Không muốn sống nữa sao?
"Nhân Tử, không còn có cậu, tôi không biết sống tiếp như thế nào..." Câu nói của Cố Hải lúc rời đi lại vang lên trong đầu Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải chỉ bị chấn động nhẹ phần đầu, nhưng vẫn đang trong quá trình theo dõi vì cậu ấy vẫn còn hôn mê. Tình hình vẫn chưa thể nói trước được. Nếu cậu ấy tỉnh lại thì không có gì đáng kể nhưng nếu cậu ấy không tỉnh lại có thể cậu ấy sẽ giống Bạch Lạc Nhân, sống một đời sống thực vật. Bạch Lạc Nhân vẫn cứ ở đó, ngồi nhìn Cố Hải thật gần. Đã lâu lắm rồi, chưa được nhìn cậu ấy gần như vậy. Cậu ấy từng là của mình, hiện giờ có còn là của mình nữa không. Bạch Lạc Nhân nắm cánh tay Cố Hải đưa lên má mình "Cố Hải cậu mau tỉnh lại nói với tôi cậu vẫn là của tôi, cậu mãi mãi là của tôi"
Đôi tay ấy vuốt ve khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, lau đi giọt nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt Bạch Lạc Nhân "Tôi mãi mãi là của cậu.."
Bạch Lạc Nhân rất vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt, cậu nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi đã kiểm tra xong, bác sĩ báo tình trạng của Cố Hải đã ổn không có gì đáng lo ngại nữa.
Hai người lại bị bỏ lại chung một căn phòng, không khí lại trở nên ngại ngùng. Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải rồi nói "Cậu đã ổn vậy tôi đi đây"
Cố Hải nắm chặt cánh tay của Bạch Lạc Nhân lại "Cậu đừng đi.."
Bạch Lạc Nhân thở dài "Cậu nói cậu mãi mãi là của tôi, nhưng thật ra không phải vậy"
Cậu ấy vẫn như thế đã nhiều năm qua rồi, việc cậu ấy cần nói luôn phải đi một vòng thật lớn mới chịu nói ra. "Cậu muốn nói đến người mà hôm công ty tổ chức tiệc đã gọi cho tôi?"
Bạch Lạc Nhân không phản ứng vẫn cứ đứng đó. Cố Hải ngồi dậy kêu ui a Bạch Lạc Nhân mới chịu quay lại bảo Cố Hải nằm xuống. Sau đó cậu mới chịu ngồi xuống bên cạnh Cố Hải "Cậu nói rõ đi"
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân mỉm cười "Là để chọc cho cậu tức"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải "Tôi hận cậu"
Cố Hải đưa tay ôm cổ Bạch Lạc Nhân kéo lại ngực mình "Cậu hận tôi cũng được, cậu ghét tôi cũng được, cậu mắng chửi tôi cũng được, nhưng xin cậu đừng rời xa tôi.."
"Cậu cũng đừng rời xa tôi.."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top