Chương 6: Đơn

     Đã là tuần thứ tư kể từ ngày đầu tiên Vỹ Thanh chuyển đến lớp tôi, và cũng là cái ngày mà tôi và cậu bạn đó vô tình phải hòa tấu với nhau.

    Và tôi, người đang làm một việc có thể gọi là không được đàng hoàng cho lắm, chính là theo dõi cậu bạn bí ẩn đó.

    Kế hoạch chính là, yên lặng quan sát cậu ta trong tuần đầu, tuần thứ hai bắt đầu tìm cơ hội nghe ngóng về cậu ta, tuần thứ ba là bắt đầu tiến hành theo dõi lúc cậu ta không ở trong trường và thu thập thông tin, tuần thứ tư sẽ là tuần tổng kết đầu tiên những tư liệu thu thập được để tiến hành phân tích cậu ta.

   Tuần đầu tiên, cậu ta có những thói quen nhỏ nhặt như mỗi ngày đều chạy xe đạp đến trường thay vì chiếc xe máy hôm nọ chở tôi về, và chẳng hạn như thói quen mỗi ngày đều đem một quả táo đến trường và ngồi gặm cho đến khi vào tiết đầu tiên trong ngày thì quả táo đó sẽ vừa hay được ăn xong, khá là thú vị khi miếng nhai cuối cùng của cậu ta vừa xong thì giáo viên sẽ vừa hay vào lớp. Cậu bạn đó thuận tay trái, cậu ta chơi cầu lông bằng cả hai tay nhưng đôi khi nếu cậu ta mỏi tay phải thì sẽ đổi sang tay trái mà đánh trong một thời gian ngắn, có thể nhìn ra cậu ta có thể chơi cầu lông tốt cả hai tay. Cậu ta học tốt, có thể nhìn thấy cậu ta hiểu rất nhanh, còn rất chăm chỉ, rất được lòng giáo viên. Thanh có thể nhìn thấy nếu không có kính, cậu ta dường như chỉ đeo lúc vào tiết học, phải nhìn lên bảng, nếu làm bài thì Thanh còn chẳng thèm đeo. Trên cổ tay trái của cậu ta luôn đeo đồng hồ đeo tay, nếu không phải đồng hồ thì sẽ là một cặp dây đeo đen-đỏ. Tóm lại, chi tiết quan trọng nhất chính là cậu ta luôn cười khi nói chuyện với người khác, khi không vui thì mặt cũng dịu lại, có thể không cười nhưng cũng chẳng nhăn nhó gì.

   Tuần thứ hai, tôi nghe được cậu bạn cùng bàn của cậu ta, Duệ Hiên, luyên thuyên gì đó về cậu bạn mới hoàn hảo này.

   "Trời ơi, bài tập ổng đều làm hết luôn, bài của tuần sau cũng đã làm xong. Ổng chơi cầu lông lại siêu giỏi, một chín một mười với Bác Triều. Nghe nói ổng có chơi dương cầm nữa." Cậu bạn Duệ Hiên kia nói với điệu bộ như thiếu nữ mới biết yêu đang nói về người tình trong mộng hoàn hảo của mình.

   "Chẳng phải có mỗi mấy thứ đó đâu, ông Thanh siêu tốt tính, mấy ông biết gì không, hôm kia tôi đang đi về thì thấy Thanh đang đi xe đạp thì đột ngột dừng lại rồi cứ thế leo xuống, dắt xe đạp từ từ để chắn xe ô tô cho mấy đứa nhỏ qua đường, chú bảo vệ còn nhìn ổng với đôi mắt lấp lánh nữa là." Lại một lần khác nữa vào giờ ăn, một người bạn cùng lớp khác nắm chặt tay mình, để giữa ngực như thể thiếu nữ thổn thức, còn làm lố lấy khăn giấy chấm thứ nước mắt cảm động vô hình kia của cô ấy.

   "Nhưng mà lạ nhỉ, cứ mỗi lần tôi rủ Thanh đi chơi thì đều bị từ chối, có ai cũng bị giống tôi không thế?"

   "Đây này bạn ai, cả lớp đều bị thế, người hòa đồng như thế sao lại từ chối cả buổi đi chơi với lớp nhỉ?"

   "Ổng nói là cuối tuần nào cũng bận, xem chừng là đi học thêm, còn học năng khiếu các kiểu, thành ra là không thể đi."

   "Thôi vậy, hôm nào nghỉ lễ gì thì lại rủ Vỹ Thanh đi sau"

   Nói rồi cả đám cũng tiếp tục cuối đầu mà ăn trưa.

   Cậu ta không ra ngoài chơi vào cuối tuần à? Tôi cứ nghĩ người vui vẻ với mọi người như thế sẽ không bỏ lỡ buổi đi chơi nào của lớp chứ.

   Và rồi bước kế là tuần thứ ba bắt đầu được triển khai.

   Tuần thứ ba, tôi dựa vào thông tin cậu ta không đi chơi vào cuối tuần mà bắt đầu cố gắng thập thời gian biểu của cậu ta.

   Thủy Triều

   Này ông ơi

   Tôi hỏi cái

   Ông ở cùng tòa nhà với Vỹ Thanh mà đúng không?

   Tôi có chuyện cần tìm Vỹ Thanh trong mấy ngày này, ông có biết Thanh lúc nào thì ra khỏi nhà không?

   Đưa tiền của bạn và bạn sẽ có thứ bạn cần

Hiếm lắm mới thấy bác réo tôi lên đấy

Tất nhiên là ta ở cùng tòa với vị huynh đài kia rồi

Nhưng muốn cái gì thì cũng phải

Nhìn tên bổn tọa trước rồi tính

  Thủy Triều

  Nhanh lên thì chuyển, không thì tôi đi hỏi người khác

  Ảo phim còn lắm lời

   Đưa tiền của bạn và bạn sẽ có thứ bạn cần

Người ta cũng biết tổn thương đấy nhé

Rồi rồi, tôi không muốn biến cuộc nói chuyện này thành cuộc giao dịch đâu, nghe cứ như bán thông tin của người khác ấy, phi pháp đó.

Này

Không trả lời nữa à

Rồi rồi

Thời gian tôi thường gặp Vỹ Thanh là vào sáu giờ ba mươi sáng mỗi ngày trong tuần, lúc đấy ổng sẽ đi ra khỏi nhà để mua trà và đôi khi là bữa sáng để mang đến trường

Tôi ở cùng tầng luôn nên cũng biết kha khá đó, tại vì là Bác Triều nên mới nói thôi đó

Thủy Triều

Lắm lời, tôi vừa khao ông một chầu lẩu rồi còn gì

Đưa tiền của bạn và bạn sẽ có thứ bạn cần

Thì đó

Rồi thì chiều thứ 2 và 6 ổng sẽ đến phòng gym của tòa nhà, đôi khi vừa về tới tôi bắt gặp ổng mặc đồ thể thao, cầm theo chai nước, tai thì đeo tai nghe đi ra khỏi nhà.

Thời gian còn lại như lấy đồ ăn, mua đồ ăn này nọ thì không cố định lắm, nhưng tôi luôn nghe tiếng mở cửa của căn hộ của Thanh vào tầm sáu đến bảy giờ tối, sau đó thì không thấy Thanh ra ngoài nữa trong tối đó.

Cuối tuần thì càng ít ra ngoài, ổng hầu như chỉ ra ngoài vào ba giờ chiều và trở về đúng một tiếng sau đó, có lần tôi hỏi thì ổng nói là học đàn

Tôi chỉ biết đến thế

Mà sao ông hỏi thế, tò mò điều gì à? Vì sao không liên lạc thẳng với ổng mà đi hỏi thời gian biểu vậy ba.

Thủy Triều

Không có thông tin liên lạc

Để khi nào rảnh thì tôi tự đi xin

Cảm ơn ông

Đưa tiền của bạn và bạn sẽ có thứ bạn cần

Này, anh chỉ đến hỏi tôi về người con trai khác và sau khi biết đủ rồi thì quay lưng bỏ đi nhanh thế à?

   Tôi trước mắt, đã có thứ mình cần, tôi sẽ vô tình đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi mà cậu ta dường như ngày nào cũng đi, và rồi tiến hành tuần thứ ba, hành động mới là việc sẽ đem lại những thông tin hữu ích nhất, tận mắt thấy, tận tai nghe, dễ dàng hơn nhiều, nhưng cũng khó hơn nhiều, vì lần này tôi phải tìm cớ để theo đuôi cậu ta. 

—------------------------------------------------------------------------------------------------
Vỹ Thanh: Sao hồi đó ông lập hẳn cái kế hoạch nghe chẳng khác nào biến thái thế?
Bác Triều: Hết các rồi, nếu không theo dõi ông thì chắc cả đời cũng chẳng giải đáp được thắc mắc của tôi.
Vỹ Thanh: Những thắc mắc gì? Ông nói ra tôi đều có thể giải đáp hết.
Bác Triều: Tỉ như...
Vỹ Thanh: Này, đừng có chạy đi chứ
Bác Triều: Còn lâu mới đuổi kịp tôi, ông cứ đứng đó mà giải đáp thắc mắc của người khác đi nhé.
Vỹ Thanh: Hết cách rồi, tôi chỉ giải đáp mỗi thắc mắc của Dương Bác Triều thôi, người khác tôi không tiếp.
—-------------------------------------------------------------------------------------------
Hết phần 1:  m nhạc của hoa mẫu đơn.

   Người Victoria tin rằng nếu bạn đào được một bông hoa mẫu đơn, các nàng tiên sẽ đến và đặt lời nguyền lên bạn. Vì thế tác giả chọn hoa mẫu đơn như tượng trưng cho lời nguyền. Thế nên chương này thật sự chính là tên ' m nhạc và lời nguyền' lời nguyền của Vỹ Thanh và âm nhạc của hai bạn trẻ vào những chương đầu. 'Clair de lune', 'Le Cygne' và 'Ave Maria-Schubert'.

—-------------------------------------------------------------------------------------------
Tác-stress là đi tập gym-giả: Dạo nào khá thích đi xuống gym của tòa nhà để chạy bộ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chắc vì thế nên bây giờ mới dui dui dẻ dẻ ngồi đây viết truyện. Món khai vị đã lên, cũng đã hết mục 1 ( m nhạc của hoa mẫu đơn), sắp đến các món chính hấp dẫn rồi đây. Ngon miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top