33-36
Cảm thấy chưa phải lúc thích hợp để in hoa Mèo Đen, nên cứ là mèo đen đi =)))))
Đính chính ;;_;; Rất xin lỗi các bạn, Tạ Đồng nguyên tác được gọi là Tạ nữ sĩ, mình để là Tạ phu nhân. Từ "nữ sĩ" ở Trung Quốc được dùng để gọi kính trọng một người phụ nữ chưa rõ tình trạng hôn nhân, mở ngoặc là ở Việt Nam mình lại dùng "nữ sĩ" để chỉ nhà văn nữ. Cho nên mình sẽ sửa lại Tạ phu nhân thành "Bà Tạ", nghe hỏng ngầu lắm ư ư ><
===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===
33
Liên kết tinh thần thật sự là một loại trạng thái vi diệu. Ý niệm trong Ninh Phi khẽ dao động, giống như móng gảy lướt qua dây đàn, Thành Dương ở đầu bên kia của tinh thần tuyến lập tức nghe thấy tiếng vọng rung động.
Là một thứ quen thuộc, tín hiệu tình dục.
Ngay lúc y phân tâm, liên kết tự nhiên tan rã. Khuôn mặt Ninh Phi tái nhợt, hoảng sợ ngồi xuống, đầu gối gập lại, bắp đùi hơi khép, giống như đang che dấu thứ gì. Thành Dương cũng không thử làm lại, đành phải chống nửa người trên dậy. Y cảm thấy bản thân phải nói vài câu để xóa bỏ lúng túng lúc này, bởi độ phù hợp giữa lính gác và dẫn đường cũng không nhất thiết phải liên quan quá sâu đến tiếp xúc thân thể. Nhưng y phát hiện hơi thở của mình cũng đang rối loạn.
Máu dồn về bụng dưới, mùi thuốc súng rõ ràng rất nhạt, nhưng lại có thể kích tình như thế.
Ninh Phi nín thở ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn chằm chằm Thành Dương thăm dò.
Thế... lại thêm lần nữa, hắn nghĩ, trái lại Thành Dương cũng không phải không có phản ứng. Dục vọng vô cùng mạnh mẽ thôi thúc hắn hành động, hắn chống khớp khuỷu tay cạnh háng Thành Dương, hạn chế hành động của người kia, sau đó cởi nút quần.
Không ai thích bị cưỡng ép ở chuyện này, cho nên rất có thể Thành Dương sẽ nổi giận. Nhưng hắn thật sự, thật sự khó mà kiềm chế. Trong vô số đêm không ngủ, hắn tưởng tượng cùng Thành Dương ân ái, thân thể quấn quít, nơi yếu ớt nhất tiếp nhận nơi cứng rắn nhất. Một lần cao trào khi ý thức mơ hồ hoàn toàn không đủ, chỉ khiến hắn khát cầu gấp bội.
"Ninh Phi!" Thành Dương hô.
Hắn vùi đầu không quan tâm, dùng răng kéo quần lót xuống. Dương vật đã nửa cương, giống như không thể chờ được bắn ra. Ninh Phi áp chế Thành Dương, dùng đầu lưỡi liếm miệng chuông, men theo rãnh quy đầu kích thích nơi nhạy cảm nhất. Hắn bất chấp tất cả muốn Thành Dương thoải mái nhất, quả thật cũng đạt tới hiệu quả này. Thành Dương ngày càng cương cứng, bộ phận đứng thẳng thật cao, kề sát cơ bụng dưới. Chất dịch mằn mặn chảy ra từ đỉnh, hắn liếm sạch, nghe thấy tiếng Thành Dương hít khí.
Pheromone mùi cỏ tươi gần như thiêu đốt cả người hắn.
Thành Dương nắm tay thành đấm, lại chậm rãi buông ra, cuối cùng đặt lên não sau Ninh Phi, ngón tay quấn trong làn tóc. Không rõ là ngăn cản, hay là giục tiếp tục. Là độ phù hợp quá cao, cộng hưởng tinh thần mang tới khoái cảm quá mạnh, khoang miệng Ninh Phi ấm áp, đầu lưỡi quá linh hoạt. Y có thể vì kích thích tình dục của bản thân mà tìm một vạn cái cớ, nhưng lại như mê đắm mà không thể dứt ra.
Trong mùi thuốc súng có sự khát khao và nỗi xót xa nồng đậm, Thành Dương như bị đầu độc mà chăm chú nhìn Ninh Phi không dời mắt. Lính gác ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ đối diện Thành Dương. Miệng hắn còn đang phun ra nuốt vào, chỉ có thể dùng ánh mắt thinh lặng cầu xin, dường như đang nói xin cậu, để tôi tiếp tục. Thành Dương chưa từng... chưa từng thấy người nào có vẻ mặt như vậy, ngậm lấy bộ phận của y như thế.
Dưới kích thích mãnh liệt, y rất nhanh bị đẩy đến ranh giới.
Lúc gần bắn ra, Thành Dương đẩy đầu Ninh Phi muốn rút ra. Nhưng lính gác càng ngậm sâu hơn, nuốt quy đầu đến cổ họng. Cao trào ập đến khiến y ngửa cổ lên, nhịn không được trực tiếp bắn ra. Dương vật nằm sâu trong họng run rẩy, Ninh Phi nuốt xuống, sau đó cẩn thận để Thành Dương rút ra. Môi hắn hơi trắng bệch, trên môi còn dính chút tinh dịch từ bộ phận kia.
Không đợi Thành Dương khôi phục từ dư âm, Ninh Phi lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, cúi đầu cầm dương vật của chính mình.
"Sao thế?" Thành Dương hơi hoảng, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi làm cậu khó chịu?"
Ninh Phi gắng sức lắc đầu, cắn răng bắt đầu di chuyển lên xuống, động tác trên tay gần như là tàn ác. Thành Dương khẽ thở hổn hển, vươn tay định lau đi vết trắng trên môi hắn. Hắn phản ứng lại rất nhanh, liếm đi giọt dịch kia. Đầu tiên là cọ qua ngón tay bằng nụ vị giác ở đầu lưỡi, rồi đưa đôi môi mềm lại gần khẽ hôn.
Ngón cái Thành Dương cũng bị ngậm lấy, đầu ngón tay bị môi lưỡi khống chế mút vào, giống như tần suất đâm vào rút ra. Động tác trên tay Ninh Phi vẫn không ngừng lại, tay nắm thành nắm ở đầu bộ phận, ngón cái đảo quanh quy đầu. Cộng hưởng tinh thần đưa khoái cảm trở lại cơ thể y, hô hấp Thành Dương dần nặng nề, cảm thấy mình gần như sắp cương nữa rồi.
Đầu lưỡi Ninh Phi quả thật khá linh hoạt.
Bất kể là dương vật hay ngón tay, đều được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không va phải hàm răng. Thế nhưng khi hôn lại hung mãnh mà vụng về, dường như một khi liên quan đến mình thì sẽ chẳng biết nên cư xử thế nào.
"Chờ... Chờ thêm lát nữa." Ninh Phi nói, khép hờ hai mắt: "Tôi xong ngay."
Thành Dương có thể cảm nhận được.
Khoái cảm trong mùi thuốc súng tràn ngập đất trời, nhưng không mang ý nghĩa thỏa mãn. Mong muốn của Ninh Phi, là tiếp xúc xâm nhập thân mật hơn. Nhưng hắn chỉ có thể ở đây thủ dâm, hôn ngón cái Thành Dương, không dám làm gì khác, còn sợ bị Thành Dương cự tuyệt.
Kệ đi, Thành Dương mơ màng nghĩ, cũng không phải chưa từng xảy ra.
Tay trái y tiếp tục đặt bên mép Ninh Phi, tay phải cùng Ninh Phi an ủi bộ phận kia. So với những vết thương cũ ở nơi khác trên người, đó có lẽ là vùng da trơn láng nhất. Thời điểm được chạm vào, Ninh Phi mở to mắt, rùng mình một cái. Nhưng rồi không địch nổi lửa dục, khẽ thở dốc một tiếng, nhắm mắt gia tăng tần suất cọ xát.
Thành Dương kề sát tay Ninh Phi cùng chuyển động, lúc sau bèn dứt khoát giành lấy, kích thích nhanh hơn, tuốt từ gốc rễ đến vành quy đầu rồi tới miệng chuông. Ninh Phi thẳng lưng giao bản thân vào tay y, phát ra âm mũi thoải mái. Ngón tay Thành Dương siết chặt, hắn đâm vào vài lần thật nhanh, cơ bụng run rẩy một hồi, bắn trong lòng bàn tay.
Bởi cộng hưởng tinh thần, Thành Dương không nhịn được rên nhẹ một tiếng, như có dòng điện yếu chạy qua bẹn háng.
Cuối cùng, Ninh Phi nhả ngón cái y ra, lại nhấc tay phải y lên, từ khe hở liếm đến lòng bàn tay, dùng đầu lưỡi liếm sạch chất dịch không bỏ sót. Thành Dương thở gấp, tay còn lại chải vuốt mái đầu lộn xộn của hắn, khẽ nói: "Cậu không cần..."
Lời của y bị Ninh Phi cắt ngang: "Người khác sẽ phát hiện."
Giọng lính gác khàn khàn, lộ vẻ dịu ngoan mà u buồn khi được y xoa đầu. Thành Dương thở dài một hơi, đợi người kia bướng bỉnh "dọn dẹp" xong, lại mặc quần áo vào.
"Không sao rồi." Y nói, nghe như một kiểu trốn tránh: "Chúng ta ra ngoài thôi. Có tôi ở đây, đừng lo lắng về Lý Chính Thanh."
Tiếng Ninh Phi rất nhẹ: "Ừm."
Bọn họ kéo cửa ra, nhưng không thấy một ai. Không biết qua bao lâu, ngay cả sân huấn luyện vốn đông nghịt cũng trống không. Thành Dương do dự bước ra, chỉ phát hiện một tờ giấy nằm trên mặt đất cách đó không xa ——
34
"Đến phòng báo cáo."
Trên giấy chỉ có bốn chữ, chắc là chuyện xảy ra đột xuất. Người khác cũng không kịp báo cho họ, lại không tiện xông bừa vào phòng tối, đành phải vội vàng để lại một mảnh giấy.
Mèo đen từ cạnh tường lách ra, bước chân lúc đầu ngạo mạn, sau đó tăng tốc chạy đến, hướng về phía Thành Dương kêu nhỏ. So với trạng thái sợ hãi ủ rũ trước đó, tinh thần nó hiện giờ tốt hơn rất nhiều. Ban đầu nó dùng chân trước khều nhẹ quần Thành Dương, không có kết quả, bèn cuộn đuôi cọ lên cẳng chân Thành Dương làm nũng.
Thành Dương đưa tờ giấy cho Ninh Phi xem, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó an ủi.
"Cậu muốn đi?" Ninh Phi hỏi.
"Phải đi." Y than thở: "Đi thôi."
Tinh thần thể không ngừng liếm liếm lòng bàn tay y, lùi về sau hai bước nằm rạp trên mặt đất, gối lên chân trước nhìn y. Thành Dương đứng lên, dẫn Ninh Phi về phía trước. Lính gác không nói gì, mùi thuốc súng vừa rồi không tiếng động tản đi, suy nghĩ của hắn lập tức trở về trạng thái mơ hồ khó thăm dò.
Là công lao của kim thăm dò, nhưng Thành Dương cảm thấy, thứ kia giống như một trái bom hẹn giờ nguy hiểm.
"Lát nữa Lý Chính Thanh cũng sẽ đến sao?" Ninh Phi mở miệng hỏi y.
"Rất có thể." Thành Dương nói: "Không sao, nếu cậu không muốn đi, có thể về phòng trước đợi tôi."
Ninh Phi không lên tiếng, bước chân vẫn theo sau. Một lát sau, hắn mở miệng, âm lượng gần như thầm thì: "Tôi tin tưởng cậu." Nếu không chú ý lắng nghe, rất có thể sẽ lỡ mất lời này.
Nên Thành Dương cũng không nghe thấy, đẩy cửa phòng báo cáo.
Tạ Đồng đứng trên bục, trên màn hình là sơ đồ hệ thống giám sát ở thành phố Hải Hà. Trong phòng đen nghịt những đầu người, có vẻ đã tập hợp tất cả lính gác dẫn đường trong công đoàn. Thành Dương liếc mắt nhìn, thấy Diêu Cảnh Hành ở hàng sau dùng ánh mắt ra hiệu, còn cùng Thẩm Vy xê dịch vị trí, chừa lại chỗ ngồi cho bọn họ.
Y và Ninh Phi đi tới.
Hai ba người đặt tầm mắt lên y, ngay cả Tạ Đồng đứng trên bục cũng liếc nhìn. Sau khi ngồi vào chỗ, Diêu Cảnh Hành lấy ra một tờ giấy, loạt xoạt viết: "Kỷ Vĩnh Phong chết rồi."
Thành Dương cả kinh, vội vàng vẽ vài dấu chấm hỏi.
"Hai mươi sáu phút trước." Diêu Cảnh Hành ngừng viết, vòng tay di chuyển màn hình nhỏ trước bàn, nhấn vài cái mở lên một đoạn phim. Thành Dương hơi điều chỉnh màn hình, để Ninh Phi cũng có thể nhìn thấy. Hình ảnh trong video hơi mờ, nhìn là biết ghi lại bằng camera bên đường. Gần trưa, ánh nắng sáng ngời. Một bóng người đội mũ lưỡi trai từ phía Bắc đi tới, dừng lại dưới camera, ngửa đầu đối diện ống kính bỏ mũ xuống.
Diêu Cảnh Hành viết: "Camera số 35 đường Tử Kinh(1), trong hai mươi mét không có thiết bị thu thập pheromone."
Mới chỉ trong một đêm, gương mặt Kỷ Vĩnh Phong như già đi mười tuổi. Ông ta không một biểu cảm, hốc mắt lõm vào thật sâu. Sau vài giây đứng ngây như pho tượng, Kỷ Vĩnh Phong rút ra một con dao nhỏ từ ống tay áo, tự cắt cổ họng mình.
Thành Dương nhíu mày, tua ngược lại, phóng to hình ảnh xem xét kĩ càng. Độ phân giải quá thấp, khó có thể phân biệt được mạch máu khí quản, gân và thớ thịt ở phần cổ bị cắt. Y cố gắng một hồi, chỉ có thể nhìn ra một vài điểm nghi vấn.
Động tác tự sát rõ ràng chỉ dùng một tay, tay trái Kỷ Vĩnh Phong lại xuất hiện tình trạng cố sức mất tự nhiên. Giống như có người điều khiển ông ta, nhưng không thể đưa ra nhận định chính xác, nên vô tình kích thích thần kinh kiểm soát hoạt động của tay trái. Thành Dương âm thầm ghi nhớ, chỉnh video về chế độ trình chiếu bình thường. Kỷ Vĩnh Phong tiếp tục cắt cổ mình, máu tươi phun trào, đập lên ống kính khiến màn hình hơi lắc lư. Ông ta rũ tay xuống, cơ thể ngã ra sau, sõng soài trên mặt đất không nhúc nhích.
Diêu Cảnh Hành viết: "Tám phút trước, người của chúng ta đã phát hiện thi thể ông ta."
"Kỷ Vĩnh Phong bị khống chế?" Y hỏi.
Diêu Cảnh Hành giơ ngón cái với y, viết lên giấy: "Cố vấn quân đội cũng nhận định như thế. Cảnh sát đang tiến hành khám nghiệm tử thi, Tạ Đồng cũng hạ lệnh tăng cao mức độ giám sát, điều động camera các nơi và tài liệu ghi chép về pheromone, nhưng ——"
Vào lúc này rồi mà anh ta còn rảnh hơi tạo kịch tính.
Thành Dương tốt tính, không tỏ vẻ gì. Ninh Phi nhất thời không nhịn được, khẽ hừ một tiếng quay đầu đi. Diêu Cảnh Hành vô tội chớp chớp mắt, dừng màn hình nhỏ lại, ra hiệu cho họ chú ý sơ đồ phân bố hệ thống giám sát bên cạnh Tạ Đồng.
Phông nền sơ đồ là cảnh thật từ vệ tinh, độ trong suốt giảm một nửa để từng điểm quan trọng hiện lên. Tam giác màu đen đại diện cho camera, hình tròn xanh lục đại diện cho thiết bị thu thập pheromone. Nhưng giờ phút này, xung quanh khu Phế Thành, chúng đỏ rực một mảng, là trục trặc. Mà những điểm đỏ vẫn đang từ từ ăn mòn ra phía ngoài, chầm chậm, khiến mạng lưới giám sát dần rơi vào tê liệt
Thành Dương viết: "Xảy ra chuyện gì? Vấn đề ở máy chủ hay thiết bị đầu cuối?"
Diêu Cảnh Hành nhún vai: "Đang đợi kết quả."
Thanh tiến trình dưới cùng màn hình đã đầy, một khung video mới nhảy ra. Tạ Đồng ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Tất cả mọi người tạm ngừng thảo luận, hãy xem tin tức mới nhất."
Độ dài đoạn phim chưa đến một giây, bà chọn tốc độ 1/20. Trong phim, một viên đạn từ ngoài bắn đến, xuyên thấu ống kính, màn hình tối sầm trong nháy mắt.
Bà nghiêm mặt bổ sung: "Tổ kỹ thuật chưa nhìn thấy bất kỳ kẻ mang súng khả nghi nào trong các đoạn phim khác."
"Chuyện đã rất rõ ràng." Lý Chính Thanh ngồi ở hàng trước nói: "Khu Phế Thành kiến trúc cũ kỹ, khó mà cải tạo, rất khó đặt hệ thống giám sát. Kẻ đứng sau lợi dụng điểm này, trước tiên dọn dẹp hết thiết bị giám sát, rồi từng bước men theo thiết bị đầu cuối bị phá hỏng mà đi ra. Bà Tạ, bà từng đề cập, trong sự cố tối qua có hai mươi lính gác không rõ tung tích?"
"Mười tám người." Tạ Đồng nói: "Không tính Kỷ Vĩnh Phong."
"Nhân số vậy đủ rồi." Lý Chính Thanh nói: "Huống hồ e là bọn chúng còn có người của chúng ta... Nhóm cơ động đang trên đường tới, những người còn lại cũng sắp hành động rồi. Ta về thu xếp tài liệu báo cáo. Đúng rồi, không phải có người tìm được một lính gác tự do đến hỗ trợ sao? Người đó đâu, có nguồn tin cá nhân gì không?"
Tất cả mọi người đồng loạt lao xao quay đầu lại.
Lý Chính Thanh theo động tác mọi người nhìn sang, thấy Ninh Phi, chân mày nhướng lên, sắc mặt ngưng đọng thành một biểu cảm vi diệu.
35
Ninh Phi giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Thành Dương có thể thấy bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm đặt trên ghế, dường như đang ấp ủ sức mạnh. Nhưng đây hoàn toàn không phải thời cơ gây xung đột, có Tạ Đồng ở đây, khắp phòng đều có lính gác. Thành Dương đặt tay phải lên vai hắn, dùng sức nắm chặt.
Bắp thịt trên vai cũng căng cứng.
"Tôi sẽ trao đổi với cậu ấy sau." Thành Dương giành trước đáp.
Tạ Đồng nhíu mày, có phần bất mãn với lời nói và hành động của y. Nhưng Lý Chính Thanh lại chấp nhận, dường như chỉ chờ những lời này làm bậc thang.
"Được, được. Mọi chuyện giao cho cậu." Ông ta nói, rồi hướng mặt về phía Tạ Đồng: "Bà Tạ còn có chỉ thị gì?"
Bà thở ra một hơi, bỏ qua chuyện này, đảo mắt qua những người trong phòng báo cáo.
"Đây có lẽ là thời khắc nguy hiểm nhất, gian nan nhất phải đối mặt từ khi công đoàn thành lập tới nay. Các người..." Bà lắc đầu, cắt ngang lời mình: "Chúng ta nhất định phải dốc toàn lực ứng phó."
"Tan họp, chuẩn bị xuất phát."
Các lính gác và dẫn đường im lặng đứng lên rời khỏi hội trường, bắt đầu từ hàng phía sau. Ninh Phi chớp mắt, sống lưng luôn gắng gượng đến cứng đờ cuối cùng cũng khôi phục lại độ cong bình thường, tầm mắt vẫn như trước nhắm thẳng yết hầu Lý Chính Thanh. Thành Dương khẽ bóp vai, ra hiệu cho hắn đứng lên đi, đừng cản đường người phía sau.
Hắn đứng lên như tượng gỗ, xoay người dịch về sau.
Diêu Cảnh Hành ở sau lưng hô: "Cho tôi qua trước, tôi phải giúp dẫn đường của tôi lấy vũ khí." (này là "tháo/gỡ" nhưng thấy không hợp với diễn biến phía dưới nên đổi)
Thành Dương kéo Ninh Phi nhường đường, đến ngoài cửa mới dừng lại. Lính gác của y ngoan ngoãn theo sát y, bảo đi thì đi, nói dừng thì dừng. Nhưng ánh mắt vẫn mông lung dao động, cả người đứng sau lưng Thành Dương, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn.
Người trong phòng báo cáo dần tản đi hết, Tạ Đồng gần như là người ra cuối cùng. Bà liếc qua mấy người đứng đó, chỉ gật đầu một cái, ra hiệu cho họ di chuyển nhanh lên.
Thành Dương cười gượng, chờ bà đi rồi mới khẽ gọi: "Ninh Phi."
Sau một hồi lâu, rốt cuộc Ninh Phi cũng đáp lại.
"Tôi không sao." Hắn khẽ nói: "Lý Chính Thanh vẫn còn ở bên trong sao? Đợi tôi thêm ba phút, rất nhanh."
Ba phút, một lính gác và một người bình thường. Lúc trước Ninh Phi giết Phương Văn Hạo rồi trốn thoát, cũng chỉ mất mấy giây.
"Đợi đã!" Thành Dương hô: "Tôi đi với cậu." Y vươn tay nắm lấy cổ tay Ninh Phi. Người bị chạm vào dường như hơi run rẩy, rồi trở tay hất ra, sải bước vào đóng cửa thật nhanh, chặn Thành Dương ở ngoài.
Trong khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, y hình như nghe thấy Ninh Phi nói, tôi có chừng mực.
Thành Dương quay đầu, cười khổ với Thẩm Vy đang đợi Diêu Cảnh Hành lấy vũ khí.
"Lính gác mới của cậu không đơn giản."
Thành Dương không biết trả lời thế nào, ậm ờ một tiếng, chuyển đề tài: "Lát nữa hai người phải đi đâu?"
"Khu Vân Phù." Cô nói: "Các anh thì sao? Tạ Đồng hay thầy Nguyễn đã giúp anh sắp xếp chưa? Hay là muốn tự hành động?"
Y lắc đầu: "Lý Chính Thanh nói đúng, đợi hỏi nguồn tin của Ninh Phi trước đã."
"Nếu như anh ta không có thì sao?"
"Vậy tôi quay về nơi Vũ Tình gặp nạn xem xét." Thành Dương nói: "Còn cả hiện trường nơi thầy Kỷ gặp chuyện, nói không chừng có mùi Ninh Phi biết, hoặc dấu vết sóng tinh thần còn sót lại."
"Vậy anh cẩn thận hơn."
Thành Dương khẽ cười như thở dài: "Hai người trực tiếp chiến đấu với đối phương, mới cần cẩn thận hơn."
Pheromone oải hương lẫn chút mùi vị lo lắng. Thẩm Vy cắn môi dưới, do dự chốc lát mới lên tiếng: "Tối qua tôi mơ rất nhiều, đều liên quan đến anh."
"Cảnh Hành nghe thấy sẽ mất vui."
"Nghe tôi nói hết đã!" Cô lắc đầu, vành mắt ửng đỏ: "Là cái chết của anh. Trước khi Vũ Tình xảy ra chuyện, tôi cũng mơ thấy những điều này, nhưng không để tâm. Trong giấc mơ tối qua, có mấy lần anh bị Vũ Tình giết —— tôi cũng không biết sao lại mơ thấy chị ấy. Có khi là tôi, là Cảnh Hành, là Tạ Đồng, thậm chí là một người ngẫu nhiên trong công đoàn, chúng tôi thay phiên nổ súng về phía anh, anh một lần lại một lần chết đi. Còn có lần là một con nhện rất lớn, anh bị quấn trên mạng, không động đậy được, cuối cùng bị ăn mòn bị đồng hóa, cuối cùng tan chảy hòa thành một thể... Anh từng thấy tinh thần thể của Ninh Phi chưa?"
Thành Dương hiểu hàm ý của cô. Cô lo Ninh Phi chính là con nhện kia.
"Là một con mèo." Y nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không gặp chuyện."
"Anh cũng không thể xảy ra chuyện gì. Lính gác anh tìm được không phải người đơn giản, tôi nhìn ra được. Trừ anh ra, toàn bộ người trong công đoàn này, anh ta không nghe ai cả. Nếu như anh thật sự..." Cô vốn đang nghiêm túc nhìn Thành Dương, đột nhiên phì một tiếng, nghiêng đầu nhẹ giọng: "Anh nhất định phải bình an. Lúc anh và Cảnh Hành truyền giấy viết chữ, anh không thấy ánh mắt anh ấy nhìn anh."
"Ừm." Thành Dương thấp giọng đáp: "Tôi sẽ, hai người cũng vậy."
"Tôi đi đây." Cô nói: "Cảnh Hành đã lấy vũ khí, đang đợi tôi ở dưới lầu. Thành Dương, bảo trọng."
"Bảo trọng."
Thẩm Vy xoay người đi xuống dưới, không lâu sau đã ra khỏi cửa hành lang. Thành Dương tựa vào lan can nhìn ra xa phía dưới, Diêu Cảnh Hành đã lái xe tới, hạ kính xe xuống vẫy tay với y. Sau đó đổi thành động tác ngón cái giơ thẳng ra hiệu "Cố lên". Thành Dương vẫy vẫy cánh tay, nhìn họ ra khỏi cổng công đoàn.
Đã gần qua ba phút, y nghĩ.
36
Lúc Ninh Phi đi tới, Lý Chính Thanh không tỏ ra nửa phần kinh ngạc, dường như tất cả đều trong dự đoán của ông ta.
"Là cậu." Lý Chính Thanh nói.
Giọng ông ta không lớn, nhưng vẫn có chút bình tĩnh, ẩn ý nắm toàn cục trong tay. Nhưng chung quy tuổi tác không nhỏ, pheromone dẫn đường hương cam quýt đặc trưng ngày xưa chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn thứ mùi người già ngột ngạt cằn cỗi luẩn quẩn quanh thân.
"Là ta." Ninh Phi chậm rãi đáp, vươn tay đến mặt bàn. Trên đó đặt một cây bút. Súng đã bị Thành Dương tịch thu mất từ đầu, nhưng dù sao hắn cũng là một lính gác. Trong trường hợp này, muốn gây thương tích cho Lý Chính Thanh, cũng không cần thứ vũ khí quá cầu kỳ sặc sỡ.
Lý Chính Thanh khẽ cười một cười, nghiêng mình về trước. Ánh mắt ông ta như đang nhìn một đứa học sinh càn quấy.
"Muốn đến ôn chuyện với ta?"
Vỏ kim loại của cây bút lạnh băng, Ninh Phi cầm lên, dùng sức nắm chặt: "Ông cũng có thể coi như là ôn chuyện." Hắn nói.
"Vẫn còn ý định giết ta?" Lý Chính Thanh nói: "Bảy năm trước cậu đã từng thử, nhưng thất bại, thật đáng tiếc."
Là rất đáng tiếc.
Lúc đó hắn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm giết người, đánh trúng một chiêu, bèn hoang mang không biết làm sao, quay đầu chạy trốn. Sau này, hắn cứ tái hiện lại khoảnh khắc kia trong trí nhớ, rất nhiều lần. Lý Chính Thanh nằm trong vũng máu, thần trí mơ hồ hôn mê bất tỉnh. Hắn luôn tưởng tượng bản thân sẽ tiến lên, trước tiên xác nhận sống chết, rồi rút dao —— rạch nát gương mặt khiến người ta tởm lợm đó, sau đó đập nát tuyến thể —— cuối cùng vất xác ra đồng hoang, để Lý Chính Thanh một mình lặng lẽ thối rữa.
"Nhân lúc còn thời gian." Hắn nói: "Ông có thể nói thêm vài câu."
Lý Chính Thanh thở dài: "Đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Giọng điệu này khiến Ninh Phi không khỏi cười khẩy thành tiếng. Phần da ở cổ Lý Chính Thanh nhăn nheo khô quắt, một lớp mỏng manh bọc lấy mạch máu xanh lam và xương thịt gầy đét. Hắn chăm chú nhìn nhịp đập huyết quản, mô phỏng một trăm phương pháp cắt rạch. "Khổ tâm?" Hắn hỏi ngược lại: "Là chỉ mưu đồ nhào nặn lại ta thành lính gác chết của ông ư?"
"Trừng phạt thân thể là phương pháp giáo dục bình thường." Lý Chính Thanh nói: "Cậu không biết, năm đó cậu khiến người khác chán ghét biết bao nhiêu."
Ninh Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta.
Giọng Lý Chính Thanh có vẻ êm ái mà độc ác: "Trước giờ ta chưa từng thấy học sinh nào như cậu, nói sao cũng vô dụng, chỉ biết dùng một loại biểu cảm nhìn người ta. Ta nên nói, mẹ cậu mất khống chế chắc chắn không tránh khỏi có liên quan tới cậu. Bà ta phải chịu đựng cậu, còn phải dạy dỗ cậu, nhất định cuối cùng sẽ không chịu nổi. Tôi kiên nhẫn từ từ với cậu, nhưng cậu chính là một con bạch nhãn lang* nuôi mãi không quen." (*sói mắt trắng: ý chỉ người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân)
Ninh Phi nắm chặt cây bút, đầu bút đâm vào lòng bàn tay. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, hắn không thể cứ nghe như thế, phải làm chuyện gì đó để phát tiết. Nắm đấm xẹt ngang không khí, tạo thành một tiếng gió rít. Lý Chính Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng ngực, kêu lên, cả người và ghế ngã nhào xuống đất. Có lẽ là chấn thương phổi, ông ta lớn tiếng đau đớn ho sặc sụa.
"Nói tiếp đi." Ninh Phi trầm giọng uy hiếp, trong giọng nói có một tia sảng khoái.
Sắc mặt Lý Chính Thanh trắng xanh một hồi lâu, run lẩy bẩy dùng tay phải kéo áo, cố gắng cúi đầu liếc nhìn. Lồng ngực đã hiện lên một mảng xanh đen, trái lại, ông nở nụ cười, vừa ho khẽ vừa đứt quãng mắng: "Bạch... bạch nhãn lang."
Lính gác tiến lên một bước, chân phải nghiến lên tay trái ông ta, hung hăng dùng sức, khiến xương cốt kêu lên răng rắc.
"Lý Chính Thanh, đây đều là học được từ ông." Ninh Phi nói: "Trước đây ta cũng ngu xuẩn như vậy, không hiểu được chủ ý của ông, chỉ biết chịu phạt mà không phản kháng. Giờ ta hiểu rồi. Ông thích dùng tay trái kiểm soát công tắc kích điện, ta phải trả lại."
Lý Chính Thanh hít khí, môi run run. Ông ta hơi rũ mắt nhịn đau, nói: "Nói cậu là bạch nhãn lang, cậu còn không tin. Dẫn đường mang cậu về, tên... tên Thành Dương?"
Đồng tử Ninh Phi co rút: "Chuyện giữa ta và ông, không liên can đến cậu ấy."
"Cậu rất quan tâm cậu ta?" Lý Chính Thanh cười đến không thở nổi, rõ ràng nằm dưới đất, mà lại đắc ý như người thắng cuộc: "Đợi những người khác quay lại, thấy ta bị thương, cậu nói xem Tạ Đồng sẽ có phản ứng gì? Sẽ trừng phạt Thành Dương thế nào? Cậu gây phiền phức cho cậu ta, cậu ta sẽ tha thứ cho cậu, hay là chán ghét cậu?"
Ninh Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn dời chân đi, nhìn ông ta bằng ánh mắt như dao găm.
Lý Chính Thanh nghiêng mình tự chống người dậy, chậm chạp yếu ớt. Ông ta cẩn thận kiểm tra tay mình, co duỗi xoay xoay, xem các khớp có bị thương hay không. Giọng ông ta rất trầm, giống như bị vòng xoáy nào đó hút vào: "Có thể cậu ta tha thứ được cho cậu một lần, hai lần, nhưng cuối cùng cũng chán ghét mà vứt bỏ cậu. Giống như mẹ cậu, giống như ta. Cậu không cách nào hòa thuận ở chung với người khác."
"Nói... nói đủ chưa?"
Biết rõ là dối trá, nhưng giọng nói Ninh Phi lại không kìm được run rẩy. Lý Chính Thanh thật sự rất lão luyện, quá am hiểu thao túng lòng người. Tùy tiện đâm một nhát, là có thể tìm được sụn sườn* của hắn. (*ý chỉ điểm yếu)
Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh bị Thành Dương chán ghét vứt bỏ.
"Không ai có thể chịu được cậu." Lý Chính Thanh nói: "Nhưng ta có thể tha thứ cho cậu một lần cuối cùng, không tính toán những chuyện này. Trở về, để ta tiếp tục dạy dỗ cậu thành một người tốt hơn."
Ông ta đưa tay về phía Ninh Phi.
Như trở lại cơn ác mộng bảy năm trước, sau khi trừng phạt thân thể và tùy ý lăng nhục, thì thưởng cho một viên kẹo thủy tinh.
"Ba phút hết rồi."
Đột nhiên có tiếng động từ phía sau truyền đến, là Thành Dương. Dẫn đường của hắn vòng qua hắn đi lên trước. Nắm lấy tay Lý Chính thanh, kéo người kia ngồi dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bụi, sau đó không nhanh không chậm hỏi: "Thượng tá Lý, có ổn không? Sao đột nhiên ngã xuống đất thế?"
Lý Chính Thanh vẻ mặt hoảng hốt bước chân không thật, loạng choạng ngồi trở lại ghế.
Thành Dương không quan tâm nữa, quay đầu nói với Ninh Phi: "Thời gian có hạn, chúng ta cũng đi thôi."
=========
Hừ, nào là "dẫn đường của hắn", "lính gác của y", chưa gì đã show ân ái = = sính lễ mang đến nhà ta chưa mà của với chẳng của = =
Dạo này ít chú thích, hổng đã nghiền nha~
(1) Tử Kinh 紫荆: một vị thuốc Đông Y (vỏ cây, gỗ, hoa và trái), tượng trưng cho gia đình hòa thuận, cốt nhục tình thâm.
Do tên gọi nên Tử Kinh thường bị nhầm với Dương Tử Kinh, loài hoa biểu tượng của HongKong, được gọi là thông minh diệp, đây là Dương Tử Kinh:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top