Chap 2

Chap này Phạm Thừa Thừa xưng là hắn còn Hoàng Minh Hạo xưng là nó nha, có các từ hán việt mình để nguyên vì sợ sửa thì hiện đại quá





02
Lúc hắn biết đến Hoàng Minh Hạo,nó cũng là một hài tử đáng thương bị  Alfheimr cô lập , theo hắn cùng thần sữa có một ít thời gian, thế nhưng là nó cũng chỉ dám đi theo sau lưng, sẽ không lên trước, không giành ăn không làm thương hại, tựa như là sủng vật nho nhỏ.


Nói đến sủng vật, Phạm Thừa Thừa nghĩ đến mình đã từng nuôi qua hai đầu mèo, tựa như là Hoàng Minh Hạo, có con mắt tròn vo, trong mắt giống hiện ra thủy quang, có Thái Dương ấm áp còn có nham tương nóng hổi, không biết thăm dò thế giới, và đều nghi hoặc Phạm Thừa Thừa .


Phạm Thừa Thừa có thể phân loại nhan sắc từng người, thế nhưng là trên người Hoàng Minh Hạo hắn có thể nhìn thấy ngũ thải ban lan thế giới, hắn không phân rõ loại nào mới là thật Hoàng Minh Hạo, hắn nói, "Vật nhỏ ngươi qua đây. . ."


Hoàng Minh Hạo là thật ra chỉ là một hài tử nho nhỏ, không phải hài tử, là một cái ấu niên tinh linh, thế nhưng cũng không phải quang minh tinh linh, cũng không thuộc về Hắc ám tinh linh, là cả hai tướng hợp thành thần tuyển hài tử, là Alfheimr quân chủ cũng không nguyện ý thừa nhận hài tử.


"Không. . ." Hoàng Minh Hạo nói, "Ta là xấu hài tử, ta không thể đi theo ngươi. . ." Thế nhưng là nó tự nguyện làm phản, nó đã đi con đường này từ rất lâu, so với Phạm Thừa Thừa thì nó còn quen thuộc với nơi này hơn, nhưng lại trái với lời nói, nó đưa tay ra đi theo Thừa Thừa.


"Ta sinh ra ở nơi đó. . ." Hoàng Minh Hạo chỉ chỉ vùng đất xa xôi, thế nhưng lại là một khoảng không hư vô mờ mịt phương hướng, Phạm Thừa Thừa nhớ kỹ nơi đó là một mảnh hoang vu chi hải, nhưng hắn cũng không phải xoắn xuýt vì cái này,cái hắn cảm thấy hứng thú chính là Hoàng Minh Hạo vì sao lại cố chấp muốn đi theo hắn.


"Ta lo lắng ngươi. . ." Hoàng Minh Hạo níu lấy góc áo, giống như thẹn thùng liền cúi đầu xuống, nó không dám cùng hắn đối mặt, Phạm Thừa Thừa phát hiện, hắn giống như là tìm được vật cưng mới lạ là Hoàng Minh Hạo để hắn nhớ tới hắn hai con mèo con.


"Ta có thể bảo vệ chính mình. . ." Phạm Thừa Thừa dừng một chút, "Còn có thần sữa. . ."  Phạm Thừa Thừa nhìn thấy trong mắt Hoàng Minh Hạo sự cô đơn, nó đi theo hắn như vậy lâu, tựa như từng giờ từng phút đều muốn báo đáp hắn, Phạm Thừa Thừa cũng có chút hiếu kỳ xem nó phản ứng thế nào.


"Ngươi mới là xấu hài tử!" Hoàng Minh Hạo có chút oán trách nói, thanh âm của nó giống như là nước suối thanh tịnh, Phạm Thừa Thừa lúc này mới thấy rõ khuôn mặt  Hoàng Minh Hạo , sạch sẽ giống như là Mỹ Lệ thần, nó được cho là thần,  quái dị song đồng xanh đen hỗn hợp, lại giống như là một viên bỏa thạch được điêu khắc, tất cả cảm xúc của nó hắn chỉ cần liếc qua khuôn mặt là thấy ngay, màu tóc vàng kim của nó như lửa nhảy lên cát, dát lên một tầng kim.


Nó không thuộc về nơi này, nó không thuộc về Alfheimr, nó đẹp gần như làm Phạm Thừa Thừa ngừng hô hấp, hắn có lẽ liền thiên vị loại Mỹ Lệ quái đản này, tính chiếm hữu trong cơ thể hắn bị kích thích, hắn muốn có được nó, nó Mỹ Lệ, nó xinh đẹp phát sáng tóc quăn, đôi mắt Thiên Chân lộ ra như biết nói chuyện, đôi môi trái anh đào lóe sáng, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, hồng nhuận sáng long lanh.


Nó tựa như giọt sương nhỏ rơi vào lá xanh, ôn nhu giống như là một vũng nước, chậm rãi chảy vào trong lòng Phạm Thừa Thừa , bao trùm quanh nó ngoại trừ hương vị thơm mát của lá xanh còn có sự ôn nhu của suối, thậm chí có hương hoa mùi thơm ngát.


Phạm Thừa Thừa vẫy vẫy tay, Hoàng Minh Hạo trong nháy mắt liền quên những gì không thoải mái vừa rồi, hướng Phạm Thừa Thừa chạy tới, Phạm Thừa Thừa để nó ngồi trên mặt đất để cho hắn dễ dàng đút trứng cho nó ăn.


Óng ánh giống như là bảo thạch, liếc liếc xung quanh vô cùng bóng loáng, đặc biệt là khóe mắt kia lại có nốt ruồi nhỏ, giống như là điểm vào trong lòng Phạm Thừa Thừa, dần dần hắn khắc sâu thân ảnh của Hoàng Minh Hạo vào lòng.


"Ta là xấu hài tử. . ." Phạm Thừa Thừa cười cười, cúi đầu xuống, đem bờ môi Hoàng Minh Hạo ngậm lấy, "Ta là xấu yêu xấu hài tử. . ." Phạm Thừa Thừa nhìn thấy ánh trăng  đem mặt  Hoàng Minh Hạo nhuộm thành ửng đỏ, hắn cảm thấy nó thật đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top