08.
Ta bắt đầu thận trọng làm công việc thú cưng.
Trước khi bắt đầu sự nghiệp này, ta còn không quên khiêm tốn hỏi ý kiến cố chủ của ta: "Công tước, xin hỏi ngài thích chó hay mèo?"
Hắn đang thưởng thức một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng kim, không để ý chút nào trả lời ta: "Đều không thích."
Ta đổi cách hỏi: "Vậy ngài thích kiểu hoạt bát chủ động hay là ngạo kiều lạnh lùng?"
Hắn liếc nhìn ta, ném đồng hồ quả quýt trong tay cho ta: "Ta không thích cố tình lấy lòng, Sirsi, đừng sử dụng kỹ thuật diễn vụng về đó trước mặt ta."
Ta trừng mắt: "Cái đồng hồ quả quýt này..?"
Hắn cong môi, lộ ra nụ cười ác liệt: "Đưa quà cho thú cưng của ta."
Ta nhìn chiếc đồng hồ quả quýt giá trị xa xỉ trong tay.
Công tước chắc không phải đang cảm thấy... dùng tiền nhục nhã ta đấy chứ?
Trời ơi, hắn sao có thể có ý tưởng đáng sợ như vậy.
Chuyện tiền nong, có thể gọi là nhục nhã sao?
Ta không biểu cảm nhận đồng hồ quả quýt: "Ta hiểu ta hiểu, ngài thích chân thật."
Vì thế ta thể hiện ra chính mình chân chính.
Nửa giờ sau, công tước vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn ta vừa ăn bánh donut vừa xem phim ngôn tình, "Ngươi ở trong lâu đài cao quý của ta xem thứ thấp kém gì thế?"
"Phim thần tượng đó, rất hay, công tước."
Ta nhiệt tình đem iPad hướng về phía hắn, vì thế còn khiến con dơi bất mãn: "Sirsi, ta không nhìn thấy!"
"Ồ, xin lỗi." Ta lấy iPad về, lại chỉnh góc để Bạch quản gia cũng có thể nhìn rõ.
Công tước: "..."
Chú ý nguyên tắc không nặng bên này nhẹ bên kia, ta thân thiện mời: "Công tước, ngài cũng có thể qua đây xem, ta nhường chỗ cho ngài."
Hắn lạnh lùng từ chối ta: "Ngu xuẩn."
Xem xong hai tập phim, hai cô hầu gái không biết từ nơi nào đi ra vén tấm rèm lên, lúc này ta mới phát hiện trời đã tối đen.
"Công tước," ta xoa xoa mắt nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn giơ tay: "Ta muốn mua TV, iPad quá nhỏ, con dơi cứ đẩy ta."
Con dơi phẫn nộ vỗ cánh: "Đó là do đầu ngươi quá lớn!"
"Không cãi nhau, không cãi nhau." Bạch quản gia cười ha hả hòa giải.
Công tước từ sau tờ báo ngẩng đầu lên nhìn về phía chúng ta —
Không thể không nói, mấy ngày ở chung ngắn ngủi, ta phát hiện sinh hoạt của hắn thật sự rất nhàm chán, không xem báo thì đang nghe nhạc từ máy phát nhạc đĩa, thế giới Internet rực rỡ muôn màu hắn cũng không dính một chút nào, Bạch quản gia còn bắt kịp thời đại hơn hắn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, vẻ mặt bị ồn ào đến không vui.
"Sirsi, ngươi khiến ta hoài nghi nuôi một nhân loại có phải quyết định chính xác hay không."
Ta hết hồn, "Ta nói trước, là ngươi chủ động sa thải ta, không hoàn tiền!"
"..." Công tước lại cầm tờ báo lên: "Bạch quản gia, mua cho nàng."
"Cảm ơn công tước!"
Ta hoan hô một tiếng, cùng Bạch quản gia và con dơi chụm lại vào nhau chọn TV. Sau đó ta lại cùng con dơi tranh luận nên mua TV hay rạp chiếu phim gia đình mà ầm ĩ.
Cuối cùng, chuyện này vẫn là công tước không kiên nhẫn "Không thể mua cả hai à" mà kết thúc viên mãn.
Ta sung sướng nhìn Bạch quản gia thanh toán xong, thò lại gần, tựa đầu lên tay vịn ghế sô pha, vô cùng sùng bái nói: "Công tước, ngài thật tốt!"
Con dơi hơi do dự, trong ánh mắt thúc giục của ta, lắp bắp bay đến bên tay vịn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Công tước, ngài thật.. thật tốt."
Thân thể công tước cứng đờ: "Hai tên ngu xuẩn, cách xa ta chút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top