Chương 14: Đau là tất yếu. Khổ là lựa chọn. (3)

Khu tộc Uchiha được thắp sáng bởi đèn đường, và bởi ánh sáng vàng hắt ra từ các cửa sổ tầng trệt. Mikoto-san đứng ở cửa ngay khi họ bước lên hiên nhà, và ngay lập tức thốt lên nhẹ nhõm.

"Các con đang đóng băng rồi kìa," bà ấy nói khi Shisui đặt những đứa trẻ xuống. Bà đẩy cả Sakura và Shisui về phía lò sưởi, sắp chỗ để họ ngồi xuống trước khi chạy đi đâu đó.

Tiếng bước chân giận dữ của Fugaku-san báo hiệu sự xuất hiện của ông. Đôi môi ông nhăn lại và ánh mắt cứng rắn trước khi nhìn - thực sự nhìn – hai đứa nhóc (một lớn một bé). Nhìn về phía Itachi nhưng ông không có câu trả lời, vì vậy ông ngồi phịch xuống chiếu tatami và chỉ khoanh tay quan sát.

Khi Mikoto-san quay lại, bà mang theo chăn, và quấn chúng quanh cả cháu trai và vị khách nhỏ của mình. "Dì sẽ pha trà ấm cho hai đứa. Có lẽ chúng ta có thể ăn tối ở đây, tối nay."

Sakura gật đầu cảm ơn khi Shisui ngồi yên lặng. Cô trườn người để ngồi gần anh hơn và nhấc một bên chăn màu xanh navy của mình lên - có biểu tượng Uchiha được thêu ở trên - để phủ qua đùi của Shisui. Sasuke tiến lại, sẵn sàng ngồi cạnh cô, nhưng Sakura gật đầu về phía Shisui. Anh hiểu và đổi hướng ngồi, dựa vào vai em họ.

Shisui xoa đầu cậu, "Chào em, Sasu-chan," anh nói, vẫn để tay trên đầu Sasuke, nhưng mắt anh không rời ngọn lửa. Itachi bế Sakura và để cô dựa vào ngực mình. Anh sửa lại chiếc chăn, vẫn đắp trên đùi của Shisui và để cằm mình tựa lên mái tóc hồng.

"Này, uống đi," Mikoto nói khi đưa trà cho từng người. Nó ấm và ngọt. Bà ấy chắc chắn đã thêm mật ong hoặc siro gạo. Đó là cách pha mà bố Sakura rất thích, pha với siro gạo, và Kaka-sensei cũng thích uống như vậy. Sakura muốn bật cười thành tiếng.

Shisui nhấp một ngụm và đặt tách xuống sàn, đôi mắt lướt nhanh nhìn Sakura trong một khắc, trước khi hướng trở lại lò sưởi.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Fugaku hỏi sau đó. Giọng ông bình tĩnh và dịu dàng đủ để che giấu mệnh lệnh trong đó. Sakura biết rằng ngoài thái độ trầm lặng của cả hai, ông đã chú ý thấy đôi mắt đỏ hoe và vết nước mắt đã khô trên má họ.

Một lần nữa, mắt Shisui hướng về cô, van nài cô vì .... điều gì đó. Sakura sẽ phải ứng biến và đưa ra những lời mà chỉ có nửa sự thật, một lần nữa. Lần này vì lợi ích của nii-chan.

"Chúng cháu đang luyện tập kỹ năng cảm ứng của cháu và Shisui-nii đã kích hoạt Sharingan của mình. Cháu đã hỏi anh ấy làm thế nào mà anh có được nó," cô nói, cúi đầu xuống với vẻ tội lỗi mà cô không cần phải giả vờ. "Cháu xin lỗi ạ."

"Đừng xin lỗi," đó là lệnh của Shisui; thật bình tĩnh, nhưng thật nguy hiểm. "Anh cần phải nói về tất cả những điều này vào một lúc nào đó," sau đó anh nói.

"Chiến tranh ư?" Mikoto-san hỏi nhỏ nhẹ đến vậy, và anh gật đầu.

Đến lượt Fugaku-san đặt tách trà xuống. "Cháu không nghĩ Sakura vẫn còn quá nhỏ để nghe về chiến tranh sao?"

Shisui bật cười đau khổ, làm Sasuke giật mình. Vòng tay của Itachi xiết chặt hơn quanh eo Sakura.

"Nhỏ tuổi ư? Nếu một cuộc chiến nữa nổ ra, Sakura, Sasuke và bạn bè, những đứa nhỏ sẽ được yêu cầu... không, chúng sẽ được nhận lệnh phải chiến đấu. Cháu đã nhỏ đến mức nào khi cháu phải tham chiến? Và cả Itachi, cậu ấy mấy tuổi khi bắt đầu nhận nhiệm vụ?"

Fugaku gật đầu, nhưng bắt đầu nói, "Để bảo vệ Konoha..."

"Và chúng ta tự sát," Shisui nói tiếp thay cho ông, sự cay đắng thấm vào giọng nói của mình, và một lần nữa anh quay lại nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi.

Không ai dám phủ nhận lời nói của anh, và Sakura trao đổi ánh mắt với Sasuke. Cậu ấy ngồi gần người anh họ hơn, vòng tay quanh một cánh tay của Shisui. Cô mỉm cười tự hào.

"Con..." Itachi bắt đầu sau một lúc, bế Sakura và di chuyển cô để cô không còn ở phía trước anh giống như một lá chắn nữa, "Con đã nghĩ rằng việc tham gia một số lớp học về thuật y ninja sẽ là một sự lựa chọn khôn ngoan." Sakura nghiêng người sát bên cạnh anh hơn nữa, siết tay anh để an ủi và ủng hộ một cách thầm lặng.

Khi Itachi hướng mắt trực tiếp về phía người cha, Sakura quan sát phản ứng của cha mẹ anh. Mikoto-san im lặng, đợi chồng mình nói gì đó. "Tại sao?" Cuối cùng ông hỏi.

"Con không muốn chiến đấu, nhưng con sẽ chiến đấu, bởi vì cha nói đúng, Konoha cần được bảo vệ. Nhưng con cũng muốn có khả năng chữa lành cho chính mình và đồng đội của con."

"Con muốn mình lui về phía sau để hỗ trợ, trong khi những người khác xông pha đổ máu."

Sakura chuẩn bị cử động, nhưng Itachi giữ cô bé lại. Anh lắc đầu, "Con chỉ đơn giản muốn học đủ nhiều để tránh những cái chết, cho dù đó là của con hay người khác."

"Hội đồng gia tộc Uchiha sẽ không bao giờ chấp thuận," Fugaku nói với giọng dứt khoát.

"Otou-san, okaa-san, con đang xin phép cha mẹ, không phải xin phép họ."

Những lời ấy dường như đột ngột xé toạc điều gì đó bên trong trái tim người cha. Vai ông sụp xuống thấp, và cả đầu cũng vậy. Tay của Mikoto ngay lập tức đặt lên tay chồng, và họ dường như giao tiếp trong im lặng bằng ánh mắt và hai bàn tay nắm chặt.

Cả hai quay lại nhìn con trai mình. "Vậy con sẽ hạnh phúc chứ?" Fugaku-san hỏi.

Sakura nhìn với sự say mê khi biểu cảm xa cách của Itachi cuối cùng cũng vỡ vụn. "Đó sẽ là nhiệm vụ để giữ cho đồng đội của mình sống sót."

Bà thở dài đầu hàng và lắc đầu, "Itachi-kun, cha mẹ không hỏi con về bổn phận của con, mà hỏi về hạnh phúc của con, bởi vì đó là điều quan trọng với chúng ta. Chữa lành có làm con hạnh phúc và giữ cho lương tâm của con trong sáng không?"

"Vâng, con tin là vậy."

"Vậy con sẽ cần phải điền vào mẫu đơn rồi gửi lên Hokage," người cha nói, uống trà của mình một lần nữa.

Toàn bộ dáng vẻ của Itachi trở nên dịu lại, và anh lẩm bẩm một lời cảm ơn yếu ớt nhưng chân thành.

"Anh có thể trở thành một y nhẫn rồi, nhưng sẽ không phải là giỏi nhất đâu," Sasuke nói lên sau đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người về phía mình. Mẹ cậu thực sự bối rối, cùng chút thích thú. "Sakura phải là người giỏi nhất."

Shisui lại xoa đầu cậu ấy và Sakura cười khúc khích. Itachi nhìn em trai mình với niềm tự hào, "Anh sẽ không nghi ngờ đâu, em ấy chắc chắn sẽ như vậy."

"Tốt, miễn là anh biết điều đó."

"Đó có phải là ước mơ của con, Sakura-chan?" Mikoto hỏi sau khi bầu không khí lại thay đổi. "Là một y nhẫn?"

Nhưng Sakura không thể trả lời, vì Sasuke lại nói tiếp: "Vâng, cậu ấy sẽ trở thành nữ y nhẫn chiến đấu giỏi nhất trong tất cả các Quốc gia Shinobi, và Naruto sẽ trở thành Hokage. Còn con sẽ là Cảnh sát trưởng của Konoha và con sẽ làm việc với Kiba, và cả Shikamaru nữa nếu cậu ấy muốn. Con cũng không biết nữa, cậu ấy thông minh nhưng khá lười biếng," cậu kết thúc với một cái nhún vai. "Ino và Chōji vẫn chưa biết họ muốn làm gì."

"Trước tiên mấy đứa phải tốt nghiệp Học viện đã, đồ quỷ nhỏ."

"Dĩ nhiên rồi, Shisui. Đừng ngu ngốc như thế," cậu ấy bĩu môi, nhưng ngồi thoải mái hơn vào bên cạnh Shisui.

Mikoto cười khúc khích, và thậm chí cả Fugaku cũng cố giấu một nụ cười sau tách trà cầm lên. Mặc dù Sakura không biết chính xác điều gì đã xảy ra với gia tộc Uchiha ở dòng thời gian trước, nhưng cô chắc chắn rằng lần này Itachi sẽ không bị ép buộc phải giết gia đình mình, Shisui sẽ tìm thấy ý chí để theo đuổi trái tim mình, và Sasuke sẽ được trọn vẹn và hạnh phúc. Đúng, cô sẽ nhìn thấy điều đó.

Họ ăn tối quanh chiếc bàn chabudai trong phòng khách, và bằng cách nào đó Sakura lại kết thúc trong lòng Shisui. Anh ấy không còn đóng giả là một người vui vẻ ngốc nghếch nữa, nhưng anh ấy đamg cảm thấy tốt hơn, và Sakura đã rất vui vì điều đó. Một lần nữa, họ lại ngủ cùng nhau trong phòng của Sasuke, được ôm ấp âu yếm giữa hai anh lớn Uchiha, và đêm đó, cả bốn người đều ngủ say với tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút.

Lời tác giả:

Hiii!!

Một vài lời để nói về chương này. Trước tiên, hãy nói về tiêu đề. "Đau là tất yếu, khổ là lựa chọn" (Pain is Inevitable. Suffering is Optional.) giống như một trong những câu nói yêu thích của tôi. Lần đầu tiên tôi đọc nó trong một cuốn sách của Haruki Murakami (thật ngẫu nhiên đó là tác giả yêu thích của tôi) nhưng nó cũng được gán cho M. Kathleen Casey, và một số người nói đó là câu nói Phật giáo, nhưng tôi đọc là nó thực ra không phải. Tôi không rõ, tôi nghĩ đó là một cụm từ rất mạnh mẽ và tôi sử dụng nó vì Shisui trong chương này.

Dù sao, ở đây chúng ta có khoảnh khắc ngắn khi Shisui và Itachi dạy những đứa trẻ và thành thật mà nói thì tôi rất thích :P Sau đó tất nhiên, chúng ta có một cảnh đầy cảm xúc (hoặc những cảnh) bởi vì sao? Bởi vì tôi và tôi yêu sự kịch tính :P Shisui mở lòng hơn với Sakura, và cô ấy cũng vậy, họ đã khóc và sau đó thậm chí đối mặt với Fugaku. Itachi nắm lấy cơ hội để nói về mong muốn học nnhẫn thuật y tế của mình và tôi thực sự muốn anh ấy trở thành như vậy! Đồng thời, Sasuke nhỏ bé bảo vệ ước mơ của Sakura, điều này thật dễ thương quá đi ^^

Hết chương 14

Chú thích: 

- Bàn chabudai: 

P/s: Đây là 1 trong những fiction hiếm hoi miêu tả Fugaku rất tâm lý và  không ngại thể hiện tình yêu với con mình một cách thật lòng, nên khi đọc fic, điều đầu tiên mình cảm nhận là tình cảm gia đình của các nhân vật rất gắn bó và ấm áp. 

Vì thế khi đã chìm đắm vào không gian tuyệt vời của fanfiction, mình không hề muốn đọc lại manga Naruto một chút nào, vì nó có quá nhiều đau thương, nên mình luôn tự nghĩ rằng đây là một vũ trụ song song với vũ trụ gốc Naruto, ít nhất được nhìn những nhân vật đáng thương ở truyện gốc đã được yêu thương và bù đắp nhiều như thế nào. 

Đêm rồi tự nhiên đa sầu đa cảm dữ, tâm sự vậy thôi. Tui lại nhờ AI vẽ cảnh 4 anh em ngủ chung nè, dù ko đúng ý tui cho lắm, mọi người ngắm tạm, tại hình cũng khá đáng yêu á.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top