Phần 1 ( tiếp )
Trở về nhà sau tiết học chiều ở trường, xong xuôi mọi việc đã là Mười một giờ đêm. Vũ Băng ngồi trên chiếc xích đu nhỏ sau vườn, thả hồn theo làn gió nhẹ. Cô thích ngồi như thế này, bao lâu cũng được. Thật khiến người ta thoải mái, dễ thả lỏng tâm tình.
_ Vũ Băng! – một giọng nói ấm áp và thân thuộc truyền vào tai cô.
Cả người cứng nhắc, cô ngồi im bất động.
_ Vũ Băng! – một lần nữa giọng nói đó truyền vào tai cô.
Không chút suy nghĩ gì nữa, Vũ Băng đứng bật dậy. Cô liên tục quay đi quay lại để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ấy. Nhưng, bỗng nhiên……….cô phát hiện ra……………..đó chỉ là ảo ảnh.
Thất thần ngồi xuống chiếc xích đu, Vũ Băng bật cười tự giễu mình. Tại sao lại thế này? Đã ba năm rồi không phải sao? Tại sao cô vẫn không thể quên được người đó? Tại sao? Người đó không thuộc về cô. Cô không xứng. Điều này cô biết rất rõ ràng nhưng tại sao? Có cố thế nào thì hình ảnh đó vẫn in hằn trong trí óc, không thể xóa nhòa. Trái tim cô……..đau quá! Thượng đế tại sao lại độc ác với cô thế này? Cô đã làm sai cái gì chứ? Sao cuộc đời cô lại tăm tối đến thế? Làm sao để thoát khỏi tất cả đây? Một giọt nước mắt trong suốt lăn trên gò má, Vũ Băng nhắm nghiền mắt lại.
Cô không hề biết rằng, ngay gần đó, có một đôi mắt khác đang dõi theo cô với một nỗi đau thương vô cùng.
“ Phải đến bao giờ con mới quên hết được quá khứ đây hả Vũ Băng?”
Tiếng thở dài mang theo sự xót xa và bất lực.
Đêm nay trời không có sao, cũng không có trăng, chỉ có những làn gió mát dịu đầu thu bay lượn trong không gian, như muốn mang đi hết thảy mọi muộn phiền của con người ta.
**************
Khỏi nói cũng biết những ngày tiếp theo ở lớp của Vũ Băng như thế nào. Nhờ cậu bạn cùng bàn từ trên trời rơi xuống kia mà chỗ của cô hết sức được “ưu ái”. Lúc nào cũng có fan và hàng chục hộp quà vây quanh cậu ta khiến cô cứ hễ hết giờ học là phải nhanh chóng bỏ đi nếu không muốn ngạt thở ở đó. Cũng may là cô rất được học viên khác tôn trọng nên đi ra cũng không bị cản trở.
Về phía Bạch Thiếu Phong cũng không khá hơn. Thực ra mà nói thì cậu không thích bị nhiều người vây quanh như vậy chút nào, nhưng cậu cũng không thể thô lỗ trực tiếp đuổi họ đi nên thái độ của cậu luôn ở trạng thái không nóng cũng không lạnh, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Tuy nhiên cậu ít nói chuyện với người khác nhưng lại hay cố bắt chuyện với Vũ Băng, dù nhiều khi cô không thèm trả lời hay chỉ trả lời một cách vô cùng ngắn gọn , súc tích như ‘Tùy cậu’ , ‘Ừ’. “Thiếu gia tập đoàn AM” luôn là tâm điểm của mọi người giờ lại chẳng khác không khí là mấy. Hay thật! Cậu lắc đầu cười khổ. Gặp phải khắc tinh rồi sao?
**********
Giờ nghỉ trưa. Khu vườn nhỏ sau trường không có lấy một bóng người.
Xào xạc…..xào xạc……
Ánh nắng thưa dần, chỉ còn sót lại vài tia sáng vàng nhạt. Làn gió đầu thu khẽ luồn lách qua từng kẽ lá tạo nên thứ âm thanh ảm đạm lạ, gợi trong lòng người cái buồn man mác. Ngồi trên chiếc ghế đá đã cũ mòn theo thời gian, Vũ Băng thoải mái tận hưởng sự tĩnh mịch và mát lành của thiên nhiên.
Khu vườn này không lớn lắm, chỉ khoảng mười mét vuông, nằm tận phía cuối dãy phòng chứa đồ của trường nên rất ít người để ý. Vì thế có chút hoang vu nhưng đối với người như Vũ Băng lại là một nơi vô cùng lí tưởng. Đầu năm lớp mười mới vào, cô vô tình tìm được do một lần đi cất đồ học thể dục cho lớp. Do không được chăm sóc gì nên cỏ dại mọc tương đối nhiều, trừ con đường nhỏ hẹp trải sỏi là ít ra thì cơ hồ nơi này đều được cỏ bao phủ. Nhưng có một điều khiến Vũ Băng thấy lạ là nơi này, dọc theo con đường nhỏ có để rất nhiều chậu cây, cứ khoảng hai bước chân lại có một chậu, hơn nữa tất cả đều cùng là một loại cây. Là cây Cúc bất tuyệt, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
“Tình yêu vĩnh cửu?” nhìn những chậu hoa nở không biết đã bao nhiêu năm mà một chút tàn héo cũng không thấy có, Vũ Băng không khỏi cười lạnh một tiếng. Trên đời này cũng tồn tại thứ đó sao?
Miên man suy nghĩ, Vũ Băng không chút để ý xung quanh, cũng không biết có người đang lại gần mình.
_ Xin chào! Tôi có thể ngồi đây được không? – một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá tan sự tĩnh lặng đang bao phủ.
Vũ Băng có phần giật mình. Theo phản xạ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen tuyền ánh lên sự ngạc nhiên thoáng qua khi nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
“Sao cậu ta lại ở đây?” Đó là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của Vũ Băng là đôi mắt màu lam sâu như biển mang theo sự ấm áp của Bạch Thiếu Phong. Cậu cười mỉm nhìn nữ sinh đối diện. Lần đầu cậu thấy cô giật mình như vậy, có lẽ là đang trầm tư suy nghĩ gì đó, người đến gần như vậy cũng không có phát giác.
Vũ Băng không nói gì. Cô thờ ơ xoay người, hướng ánh mắt về phía khoảng không vô định phía trước, xem như là đồng ý. Bạch Thiếu lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt cũng hướng về khoảng không vô định ấy. Nhất thời, cả hai đều không nói gì, chỉ lặng ngồi trên chiếc ghế đá đã nhuốm màu thời gian nép mình dưới bóng một cây tùng dường như đã rất lớn tuổi, tán lá to xào xạc nghe thật thoải mái. Âm thanh của tự nhiên luôn là hay nhất, thanh khiết nhất.
_ Nơi này thật yên tĩnh. – Bạch Thiếu Phong một lần nữa cất tiếng phá vỡ sự im lặng
_.......... – Vũ Băng không hề để ý, cô vẫn ngồi im như chẳng nghe thấy gì.
_ Hình như ….. cậu không thích tôi thì phải! – Bạch Thiếu Phong vẫn cố gắng lên tiếng.
_ ………. – lần này Vũ Băng hơi nhíu mày
_ Đúng vậy sao? – lời nói của Bạch Thiếu Phong mang theo chút thất vọng nhàn nhạt.
_ Không hẳn là vậy. - Vũ Băng chầm chậm nói, trong giọng nói vẫn là sự vô tâm thường trực.
Ánh mắt Bạch Thiếu Phong lóe lên sự ngạc nhiên và có gì đó như vui mừng.
_ Vậy tại sao…….
_ Chuyện này thì có ý nghĩa gì với cậu chứ? – Vũ Băng không nhanh không chậm cắt đứt câu nói của Bạch Thiếu Phong, cô quay người lại hướng ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.
Bạch Thiếu Phong hơi sững lại trước ánh nhìn thẳng lạnh nhạt của Vũ Băng. Nó làm cậu không tránh khỏi có cảm giác xa xôi. Đôi mắt xanh nheo lại hoài nghi trong khi Vũ Băng thì đứng dậy muốn bỏ đi. Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi và cô cũng không muốn tốn thời gian với người này.
_ Đợi đã! – Bạch Thiếu Phong vội vã nắm lấy khuỷu tay cô như bản năng.
Ánh mắt Vũ Băng nheo lại lạnh lùng. Nhìn cánh tay đang bị giữ chặt rồi lại nhìn người trước mặt, cô lãnh thanh nói:
_ Buông ra!
_ Tôi đã làm gì để cậu đối xử tôi như thế? Chẳng phải cậu vừa nói là không phải cậu ghét tôi sao? – Bạch Thiếu Phong khó hiểu hỏi. Trong giọng nói dường như xen thêm cái buồn man mác. Thật sự cậu không biết mình đã làm gì mà cô lại tránh né cậu như thế. Ngay đến nói chuyện với cậu vài câu mà xem chừng cô cũng không hề muốn. Mấy ngày đầu thì không sao nhưng dần dà điều đó khiến cậu thấy khó chịu vô cùng. Nếu là người khác chẳng phải sẽ không ngần ngại mà bám lấy cậu sao? Còn cô, thật giống chỉ tiếc không thể tránh cậu càng xa càng tốt. Cậu cũng không biết là do bản tính thiếu gia hay là do cái gì mà cậu cảm thấy như vậy. Chỉ là rất không thích.
Từ từ rút tay ra khỏi tay của Bạch Thiếu Phong, Vũ Băng nhìn cậu không biểu cảm.
_ Đối xử với cậu như thế? Ý cậu là trước mặt bao nhiêu học viên tôi đã từ chối yêu cầu của cậu? Hay là không đếm xỉa tới cậu, ảnh hưởng đến lòng tự tôn của một thiếu gia nhà giàu? Vì thế cậu khó chịu sao? Vậy thì xin lỗi nhé! Nhưng cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu nghĩ cậu là trung tâm thế giới à? Cậu nghĩ ai cũng phải vây quanh mà lấy lòng cậu sao? – Vũ Băng nói, càng nói càng cay nghiệt, càng nói dường như càng tức giận khiến bản thân cô cũng phải giật mình.
Bạch Thiếu Phong một lần nữa sững sờ trước những lời nói lạnh nhạt đầy khinh miệt của Vũ Băng. Cậu thật không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Nhận thấy mình đã vượt quá giới hạn, Vũ Băng không khỏi ngây ra một lúc, rồi vội quay người bỏ đi. Cô không biết tiếp theo phải xử sự thế nào với Bạch Thiếu Phong, cũng không biết tại sao lại nói như vậy với cậu trong khi cậu chẳng làm gì cô cả. Cô chỉ biết lúc đó người cô rất kích động, đến nỗi cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình để nó bùng nổ với cậu ta.
_ Cậu có thể cho tôi một cơ hội được không? – Nhìn vũ Băng quay người rời đi, Bạch Thiếu Phong bỗng chạy thật nhanh đến trước mặt cô.
_ Cơ hội? – Vũ Băng nheo mắt. Cô không hiểu cậu ta nghĩ gì mà còn nói với cô câu này nữa.
_ Đúng vậy! Cậu có thể cho tôi một cơ hội không? Một cơ hội làm bạn cậu.- Bạch Thiếu không do dự nói. Cậu cảm nhận được những lời khi nãy của Vũ Băng không hẳn là những gì cô nghĩ, mà cho dù có đúng là suy nghĩ thật của cô thì cậu muốn chính mình sẽ thay đổi suy nghĩ đó của cô.
“Chẳng phải cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội sao?”
Một âm thanh vang lên bên tai. Một thứ âm thanh như rất xa mà cũng rất gần khiến Vũ Băng nhất thời không dám tin. Phút chốc, đôi mắt đen tuyền trong suốt vội vàng cụp xuống, che dấu sự hoảng loạn dần hiện lên.
“ - Chẳng phải cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội sao?”
Giọng nói đó…..
Ánh mắt đó……
“Không! Không thể nào!” – chân lùi hụt một bước, Vũ Băng nhất thời mất thăng bằng suýt ngã ra phía sau, may mà còn bám được vào thành ghế đá gần đó nên không sao cả.
Những tia nắng màu vàng nhạt con sót lại trong ngày không biết đã biến mất từ khi nào. Một cơn gió bất ngờ thổi qua làm tán cây lại vang lên tiếng xào xạc, một vài chiếc lá rụng khỏi cành, bị cuốn theo làn gió bay bay một chút trong không trung rồi đáp đất. Nhìn vào như ảm đạm lại như bi thương. Đứng giữa cơn gió, cảm nhận từng chiếc lá rơi quanh mình, Vũ Băng dường như càng thêm trống trải, cô đơn. Mái tóc dài bay ngang theo chiều gió che đi gương mặt xinh đẹp có phần tái nhợt của cô nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đau lòng. Thật là bức tranh đẹp và buồn đến xót xa.
Bạch Thiếu Phong nhất thời bất động nhìn tuyệt tác trước mắt, cõi lòng không khỏi nhói lên. Phút chốc cậu cảm nhận được sự u buồn và cô đơn của người con gái trước mặt.
_ Cậu không sao chứ? – vội vàng tiến lại gần đỡ lấy Vũ Băng, ánh mắt cậu không kìm được lo lắng nhìn cô, trong lòng se lại. Cậu không muốn……không muốn nhìn cô một mình cô đơn như vậy.
_ Không sao! – không chút chần chừ dời khỏi tay Bạch Thiếu Phong, ánh mắt Vũ Băng trở lại với sự lạnh nhạt thường trực. Cô rất cố gắng để che dấu tâm tình của mình lúc này, cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy cảm xúc thật của mình, không muốn bất kì ai thương hại mình. Hôm nay, cô đã quá kích động để cậu ta nhìn thấy những điều không nên thấy, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
Hít sâu một hơi trấn định lại tinh thần, cô quay người toan bỏ đi lần nữa. Cô thực sự không muốn ở gần cậu lúc này nữa, cô không muốn nhớ lại cái gì cả.
_ Khoan đã! Cậu có thể cho tôi biết câu trả lời hay không? – giọng nói chân thành, ánh mắt tha thiết thu lại từng biểu cảm của Vũ Băng, Bạch Thiếu Phong bước lên hai bước ngăn bước chân cô. Cậu không hiểu vừa rồi cô làm sao nhưng cậu biết nếu cứ để cô đi như vậy thì sau này rất khó có thể nói chuyện với cô lần nào nữa.
_ ……….. – Vũ Băng không nói gì, dường như cô không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiếu Phong.
Tưởng chừng rất lâu, Vũ Băng từ từ ngẩng đầu lên, không kìm được mà nhìn thật sâu vào đôi mắt lam tuyệt đẹp chân thành kia. Thật sâu. Như muốn tìm kiếm trong ấy một thứ gì đó.
Một đôi mắt khác hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mắt ấy tuy không mang màu xanh lam sâu thẳm như thế kia nhưng cũng rất sâu, rất đẹp, và rất chân thành. Đôi mắt mà cô luôn luôn nhớ rất rõ trong tâm thức.
Bạch Thiếu Phong đứng yên để cô nhìn. Nội tâm khó hiểu. Rõ ràng cô nhìn vào mắt cậu, vậy sao cậu lại có cảm giác như cô không nhìn vào đó mà là nhìn vào một nơi xa xăm nào đó, như muốn tìm một cái gì đó chứ không phải nhìn cậu. Cảm giác khó chịu sộc thẳng lên đầu. Mình làm sao vậy?
_ Được! – giọng nói nghe rất êm vang lên. Vũ Băng không thể hiểu tại sao lại nói như vậy. Khi giọng nói tràn vào tai cô cũng giật mình theo. Cô đã nói trong vô thức, đại não còn chưa có kiểm duyệt qua.
“ Vẫn có ảnh hưởng thế sao?” Vũ Băng âm thầm cười nhạt. Nhạt đến giễu cợt.
Đôi môi mềm gợn lên một đường cong quyến rũ. Bạch Thiếu Phong cười rạng rỡ, không hề che dấu sự vui mừng của mình. Dù không hiểu tại sao Vũ Băng lại tự nhiên đồng ý với cậu nhưng điều đó cũng khiến cậu thực sự rất vui.
Bước trên con đường nhỏ trải sỏi về lớp học, Lam Vũ Băng tâm tư rối loạn lặng lẽ chìm trong thế giới riêng của mình mà không để ý tới Bạch Thiếu Phong đang sải bước bên cạnh. Cô muốn tránh xa cậu nhưng lại vô thức đồng ý cho cậu một cơ hội làm bạn mình. Nếu một ngày nào đó, cậu biết lí do thật sự của hành động vô thức này, thì cậu ta sẽ nghĩ gì đây? Còn cô, tại sao lại bất ngờ kích động trước mặt cậu ta như thê? Tại vì sao lại đột nhiên nhớ tới người đó? Và vì lí do gì mà dạo gần đây cô luôn có cảm giác khó chịu, như là sẽ có chuyện gì đó sắp xảy đến. Rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ liên quan đến người người đó sao?
Bạch Thiếu Phong bước bên cạnh Vũ Băng. Cậu không nói một lời. Tất cả những biểu cảm lúc nãy của cô cậu đều nhớ rất rõ ràng, chỉ là, không muốn hỏi, cũng không muốn ép cô nói những điều cô không muốn. Cậu biết bây giờ, cô cần một không gian riêng để tĩnh tâm lại, dù chỉ một lúc.
Ánh nắng nhẹ đầu thu ấm áp thật. Một tình bạn bắt đầu. Nhưng, nó sẽ ra sao, sẽ đem lại điều gì thì còn là một ẩn số. Chỉ có thời gian mới biết câu trả lời.
***********
Một khởi đầu mới không biết là đúng hay sai nhưng ít nhất, nó cũng mở ra một con đường mới!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top