Chương 32+33




Cho nên, khi Quân Mặc Vũ bị ánh nắng ấm áp chiếu đến tỉnh lại, rồi hưng trí bừng bừng đi tới dưới bóng cây ngô đồng, Quân Mặc Ngôn đang ăn điểm tâm.

Cháo trắng, củ cải muối, chà bông. So với trước kia, bữa điểm tâm này đích xác đã tốt hơn rất nhiều, nhưng với giá trị con người hiện tại của Quân Mặc Ngôn lại vẫn có chút keo kiệt.

Mặc Vũ được Mặc Tâm hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, ánh mắt nhạy bén phát hiện bàn tay bị bạch bố vây quanh kia của Quân Mặc Ngôn, hai hàng lông mày nhất thời buộc chặt lại.

"Vì sao?"

Trước kia là mềm mại nhút nhát, cho nên lời nói ra cần phải sắp xếp lại mới rõ ràng một chút. Hiện tại nói thẳng, vì vậy lời nói cũng cần sửa đổi.

Bất quá Quân Mặc Ngôn đã quen với cách nói của hắn, nếu là người khác nhất định sẽ nổi giận một phen.

Nở nụ cười trấn an, Quân Mặc Ngôn thấp giọng giải thích: "Không có việc gì, chẳng qua là không cẩn thận dùng lực quá mức mà thôi. Ngủ đủ rồi sao?"

Mặc Vũ không hài lòng với đáp án đó vẫn nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Ngôn còn đang cười đến ôn nhu kia.

"Thật sự không có việc gì. Không cần lo lắng, chính là vết thương nhỏ mà thôi. Ngày mốt có thể tháo vải bố." Không thèm để ý phất phất tay, Quân Mặc Ngôn buông bát khoái(đũa).

Mặc Tâm lập tức đưa lên Vân Vụ trà, thói quen uống trà này là mấy năm nay mới bắt đầu.

Cúi đầu nhấp mấy ngụm, chờ Quân Mặc Vũ ăn điểm tâm và nghỉ ngơi xong, hắn cũng đem chén trà đặt xuống.

"Được rồi, đi qua so chiêu đi!"

"Tay."

"A! Tiểu Mặc Vũ, ngươi đừng quá tự tin, Tam ca cho dù không cần tay cũng có thể thắng ngươi. Tiểu Mặc Vũ nghĩ muốn thắng Tam ca còn quá sớm." Trong nụ cười tiêu sái thong dong bao hàm cả sự khẳng định đối với thực lực của chính mình.

Võ công và tri thức mà hắn tiêu phí nhiều năm mới có được cũng không phải một mình Tiểu Mặc Vũ có thể chống cự.

Nhìn Quân Mặc Ngôn đi ở phía trước, trong mắt Mặc Vũ toát ra sự sùng bái nồng đậm cùng dược dược dục thí(nóng lòng muốn thử)

Một cuộc so chiêu nho nhỏ, thắng bại không cần nói cũng biết.

Quân Mặc Ngôn ngay cả chân cũng chưa sử dụng nhiều, chỉ chắp tay sau lưng lay động thân mình sang hai bên trái phải. Vẻn vẹn như thế, mà nửa anh giờ sau, Quân Mặc Vũ vẫn không thể bắt được góc áo hắn.

Nụ cười tự tin dưới ánh mặt trời có chút mông lung, ánh sáng sau lưng Quân Mặc Ngôn làm người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Mà duy nhất có thể thấy rõ nét mặt của hắn là Vị Ương lại đang lắc đầu bật cười, bởi vì trong mắt hắn toát ra thần sắc muốn người khác khen ngợi.

Một người như vậy, sao có thể liên hệ cùng lời truyền lưu – 'ôn nhu nho nhã quý công tử, lãnh khốc vô tình quỷ kiến sầu. Tuyển tế tựu tuyển Quân Tam Thiếu, ngộ địch mạc ngộ Quân Mặc Ngôn'- này được? (lúc thì ôn nhu nho nhã như quý công tử lúc lại lãnh khốc vô tình như quỷ kiến sầu, chọn rể nên chọn Tam thiếu gia nhà Quân gia, gặp địch đừng gặp Quân Mặc Ngôn)

"Tam ca! Thật giỏi!" Không thể bắt được góc áo Quân Mặc Ngôn, Mặc Vũ cũng không thất vọng ngược lại càng thêm sùng bái Tam ca của chính mình.

Ở trong mắt hắn, Quân Mặc Ngôn đã sắp trở thành một vị thần.

Nam nhân nhà Quân gia vĩnh viễn đều có ánh mắt như vậy a! Nếu đã nhận định một người liền vĩnh viễn không buông tay.

Chẳng qua, một người hy vọng xa vời về một tình yêu vô cùng mờ mịt. Một người lại muốn tình thân gần trong gang tấc, nắm trong bàn tay.

Anh————–

Trên bầu trời truyền đến tiếng kêu của đại bàng, Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn lại. Một bóng đen thật lớn đang bay lượn trên đỉnh đầu bọn họ.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, khi Tam ca nhìn thấy con đại bàng này chẳng những không ngạc nhiên. Ngược lại còn vui vẻ vươn cánh tay.

Đại bàng kêu to một tiếng, rồi lao nhanh về hướng Quân Mặc Ngôn.

Khi Mặc Vũ kinh hô, nó đã dừng lại trước cánh tay Quân Mặc Ngôn, giống như là đang xác định cái gì. Rồi sau đó mới chậm rãi vươn móng vuốt đậu lên trên.

Cái đầu nho nhỏ tả hữu diêu động(xoay trái xoay phải), ánh mắt màu vàng lóe ra ánh sáng xinh đẹp.

"Mặc Vũ, lại đây nhìn xem. Đây là Truy Phong."

Mặc Vũ dù sao vẫn là một đứa nhỏ, thấy được động vật mới lạ, tự nhiên nhịn không được tò mò.

Được sự đồng ý của Mặc Ngôn, hắn lập tức chạy lại gần.

Một con đại bàng, một con đại bàng trưởng thành.

Bộ lông hắc bạch giao nhau từng chiếc lông đều sắc bén, ánh mắt không bao giờ rảnh rỗi xinh đẹp, rực rỡ tựa như hai viên hoàng(vàng) bảo thạch.

"Gia, để ta đến."

Không đeo bao cổ tay, móng vuốt của Truy Phong lại sắc bén. Mặc Tâm sợ Truy Phong bất cẩn cào thương cánh tay Quân Mặc Ngôn.

"Ân."

Vươn tay về phía Mặc Tâm, Truy Phong giống như hiểu được, nhảy lên cánh tay Mặc Tâm. Mặc Tâm thuần thục lấy ra một ống trúc nhỏ ở bên chân Truy Phong.

Cung kính đem ống trúc giao cho Quân Mặc Ngôn. Đây là tín của lão các chủ, ngoài trừ các chủ ai cũng không được khám tra, người nào trái lệnh, tử!

Lấy ra một mẩu giấy từ trong ống trúc, nhìn dòng chữ cứng cáp hữu lực phía trên, Quân Mặc Ngôn nhịn không được cong lên khóe miệng.

"A! Sư phụ thật là một người nóng vội. Hai vị lĩnh chủ kia cũng thế. Bất quá là vài ngày, liền đã vội vàng như thế sao?"

"Tam ca?" Quân Mặc Vũ không hiểu quy củ như Mặc Tâm. Ít nhất hắn không biết, hỏi nội dung bức tín của Thanh Phong các lão các chủ là một chuyện đại bất kính đến thế nào.

Sờ sờ đầu Mặc Vũ: "Không có việc gì. Chẳng qua là hai vị bằng hữu muốn tới thăm Tam ca mà thôi. Mặc Vũ nếu đau lòng Tam ca, sổ sách hôm nay ngươi xem hết đi! Có chỗ nào không hiểu, buổi tối khi ta trở về lại hỏi ta. Được không?"

"Ân."

"Thực ngoan."

Quân Mặc Ngôn lại ra hiệu cho Mặc Tâm thả Truy Phong, Truy Phong bay lượn thật lâu trên không trung mới rồi mới có chút lưu luyến rời đi.

"Mặc Tâm, lưu lại hảo hảo hầu hạ Mặc Vũ." Tuy rằng ảnh tử cũng đã âm thầm bảo hộ Quân Mặc Vũ, nhưng Quân Mặc Ngôn vẫn có chút lo lắng.

"Vâng, Mặc Tâm hiểu được."

"Ta đi đây." Quân Mặc Ngôn sải bước ly khai, đi gặp hai vị lĩnh chủ đã nghe đại danh từ lâu kia.

Thời gian trôi qua, thái dương mới mọc lên không lâu không biết khi nào đã được thay thế bằng ánh trăng phát ra từng vầng sáng đạm nhiên.

Tựa như tối qua, rõ ràng không phải Trung thu, ánh trăng trên bầu trời lại tròn như đại bính(bánh mì loại lớn).

"Không được! Không được! Khang Ngạn Nhận chịu thua! Các chủ quả thật hùng tài thao lược, ăn nói bất phàm a! Khang Ngạn ta đầu hàng!" Hai tay giơ lên làm ra bộ dáng đã đầu hàng xin đừng giết.

Dáng vẻ khôi hài này của Khang Ngạn khiến cho vài vị huynh đệ ở đây đều nhịn không được cười ha ha.

"Khang Ngạn đừng quá mức khiêm tốn. Mặc Ngôn vẫn là tự hiểu được chính mình, lấy một chút mực nước(ý nói học thức) trong đầu Mặc Ngôn, còn chưa đủ lấy ra thể hiện đâu!" Khách khí chắp tay một phen.

"Không! Không! Không! Khang Ngạn nói rất đúng. Tài phú của các chủ chúng ta đã không thể địch nổi! Thuộc hạ cuối cùng hiểu được tại sao lúc trước lão các chủ lại cao hứng phấn chấn nói rằng chính mình tìm được một cái báu vật!" Lí Lạc Vũ là thật tâm phục tùng vị tân các chủ này.

Ngay từ đầu, nghe được lão các chủ nhắc tới vị tân thiếu các chủ này, hắn cũng không có nhiều ít cảm xúc. Chỉ nghĩ rằng có lẽ là một kỳ tài luyện võ, cho tới mấy ngày trước thu được mệnh lệnh của vị tân các chủ mới nhậm chức không lâu này. Hắn mới phát hiện nguyên lai chính mình đã coi thường vị các chủ này đến thế nào. Kế hoạch cải cách đã nung nấu trong lòng nhiều năm, kế hoạch vẫn mông lung hiện lên trong đầu, lại đột nhiên hiện ra trước mắt. Mà người chế định nó, cư nhiên là một thiếu niên mời vừa đầy mười sáu tuổi.

Điều này làm hắn nổi lên ý tưởng muốn gặp các chủ một lần, nhất là sau khi biết hai lĩnh chủ khác cũng đã nhận định các chủ. Ý tưởng này lại càng thêm kiên định.

Vì thế, hắn lập tức chạy tới chỗ lão các chủ, hy vọng được sự đồng ý của lão các chủ, không ngờ nửa đường lại gặp hảo hữu, cũng chính là một vị lĩnh chủ khác. Vừa lúc, hai người liền cùng đi gặp lão các chủ, vừa mới vào cửa. Lão các chủ vĩnh viễn đều làm bộ thần bí lại lập tức kéo bọn họ tới nơi này.

Vừa nói với bọn họ đợi một chút đừng sốt ruột, lại vừa thả ra đại bàng liên hệ với tân các chủ. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tân các chủ mà bọn họ vô cùng tò mò liền xuất hiện ở trước mặt.

——————————————————————————

Hoàng bảo thạch:

Đại bính

Đệ tam thập tam chương

Ở thời khắc các chủ đi về phía hắn, hắn cũng đã thấy được sự đặc biệt của vị tân các chủ này.

Từ xa nhìn lại, các chủ tựa như một trận gió mát. Ấm áp, hàm súc khiến cho người ta cảm thấy được hắn là thái dương của mùa xuân. Ôn hòa chiếu rọi vào ngươi, khiến ngươi nghĩ rằng hắn tuyệt đối vô hại, thậm chí còn có thể là một người mà ngươi mới gặp nhưng lại rất tin tưởng và không hề nghi ngờ gì.

Nhưng khi đến gần, Lí Lạc Vũ lại thấy được nụ cười như có như không bên khóe môi các chủ. Nụ cười kia vừa nguy hiểm lại vừa tràn đầy hấp dẫn. Cười và không cười, âm dương xa cách. Sự sinh tử của bao nhiêu người nằm trong nụ cười kia của các chủ?

Đã sớm nghe nói các chủ tuy mới mười sáu tuổi những đã có một thân công lực. Có thể thấy được các chủ đúng là kỳ tài luyện võ. Nhưng trong mắt Lí Lạc Vũ, các chủ thật sự không giống một người luyện võ. Bất luận là bước chân hay động tác, đều giống một thư sinh không biết võ công.

Nhưng hắn lại biết. Sở dĩ như vậy, là bởi vì các chủ đã đem võ công luyện đến cảnh giới có thể thu phát tự nhiên. Một thiếu niên mới mười sáu tuổi a!

Ở trên người các chủ rốt cuộc đã diễn ra bao nhiêu thần thoại?

Quân gia Tam thiếu Quân Mặc Ngôn! Ôn nhu công tử quỷ kiến sầu!

Hiện giờ trong Ân Chân thành còn có ai không biết tục danh Tam thiếu gia nhà Quân gia cùng những đồn đại liên quan tới hắn?

Rồi sau đó nói chuyện cùng các chủ, Lí Lạc Vũ lại càng không thể đáp trả lại một lời. Bất luận hắn nói những vấn đề có xa xôi đến thế nào đi nữa, các chủ đều có thể mỉm cười trả lời. Còn dùng một ít thi từ khiến người ta thán phục mà tổng kết lại. Hơn nữa đôi khi còn đưa ra những ý kiến mới lạ vạn phần.

Lí Lạc Vũ tin rằng, chẳng những hắn đã phục. Mà Khang Ngạn cũng tâm ca khí ngạo như hắn cũng phục!

Xem, chỉ chốc lát. Khang Ngạn liền đã nhấc tay đầu hàng!

Một lần nữa rót đầy rượu, Quân Mặc Ngôn hơi hơi nghiêng đầu nhìn phong cảnh trên mặt hồ. Nơi bọn họ đang đứng chính là hồ nước mà trước kia Quân Mặc Tường mời hắn đi du thuyền. Lần du thuyền này vui vẻ và an toàn hơn lần trước rất nhiều.

"Mặc Ngôn cũng không nói dối. Chút tài mọn như thế, nếu như bị tiên sinh nhìn đến. Nhất định sẽ vô cùng thất vọng đối với Mặc Ngôn."

Khang Ngạn cùng Lí Lạc Vũ hơi khiếp sợ nhìn về phía Quân Mặc Ngôn.

Với học vấn và khả năng ăn nói mà bọn họ không thể bì được này. Tiên sinh của Các chủ còn chưa vừa lòng?

Ở trong mắt bọn họ, Quân Mặc Ngôn là không hài lòng về khả năng của chính mình. Nhưng ở trong mắt Quân Mặc Ngôn, lại chỉ có thân ảnh đang tùy ý xoay tròn dưới ánh trăng, tựa như đang phóng túng cảm xúc của chính mình kia.

Không biết có phải do sự buồn bực đêm qua không chỗ phát tiết hay không, Vị Ương mặc cho Quân Mặc Ngôn ở trong khoang thuyền nói chuyện phiếm cùng cấp dưới của hắn.

Có chút giống một điệu múa dân tộc, có chút giống khêu vũ, mà có lẽ chỉ là loạn khiêu(nhảy mùa tùy ý)!

Vị Ương thầm nghĩ đem phần trí nhớ không hề tốt đẹp kia gạt ra khỏi đầu!

"Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chích thị đương thì dĩ võng nhiên."

(Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền

Từng dây, từng trục gọi hoa niên

Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm

Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên

Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải

Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền

Tình này ôn lại còn thương cảm

Một thuở đau lòng chữ nợ duyên

Đây là bài Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn)

"Dương Chiêu! Vì cái gì! Ngươi nói cho ta biết vì cái gì! Vì cái gì lại phản bội ta! Vì cái gì lại thông đồng với nữ nhân kia phản bội ta! Ngươi nói cho ta biết vì cái gì a————!!"

Nhìn về phía ánh trăng, y thất thố điên cuồng hét thành tiếng. Rồi sau đó tựa như một kẻ yếu đuối vứt bỏ khí giáp của mình, chậm rãi ngồi xuống, vươn hai tay ôm lấy chính mình, vùi đầu vào đầu gối, im lặng khóc.

Giống như đem sự thống khổ bi ai tuyệt vọng bị phủ bụi từ lâu khóc hết ra. Vị Ương khóc, y không biết vì sao chính mình lại khóc. Từ nhỏ y cũng đã không khóc! Cho dù bị Mộ Dung Chân đẩy xuống lầu, đau đớn lan tràn toàn thân, y cũng không khóc.

Cho dù là lúc trước Quân Mặc Ngôn hôn mê một ngày một đêm cuối cùng tỉnh, y cũng chỉ bất quá là rơi vài giọt nước mắt mà thôi.

Nhưng lần này, y đang thật sự khóc nức nở.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, nỗi đau không thể kìm nén trong lòng. Y hỏi chính mình, vì cái gì phải khóc? Khóc là biểu hiện cho sự yếu đuối, ngay cả hài tử y một tay dạy dỗ cũng sẽ không khóc, y làm tiên sinh vì sao lại khóc?

Nhưng nước mắt lại không thể ngừng.

"Để ta luân hồi đi nếu ta đã chết vì cái gì còn muốn ta ở lại thế gian này? Nếu ta đã chết vì cái gì Diêm Vương điện không chịu nhận ta vì cái gì ta phải sống thống khổ như vậy vì cái gì?"

Quân Mặc Ngôn rốt cuộc nhịn không được, đứng vụt dậy. Hai tay nắm chặt thành quyền, vết thương còn chưa khỏi hẳn lập tức rỉ máu nhuộm đỏ bạch bố.

Khang Ngạn cùng Lí Lạc Vũ đều hoảng sợ, thật cẩn thận, bọn họ phát hiện chính mình cư nhiên sẽ vì sắc mặt không hài lòng của các chủ mà cảm thấy kinh hoảng. Tựa như ý nghĩ cho dù phải liều mạng cũng muốn hắn bớt giận đang thổi quét toàn thận bọn họ.

"Các chủ?"

Quân Mặc Ngôn phảng phất như không hề nghe thấy, hắn vẫn chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng đang khóc thảm thiết của Vị Ương.

Vừa rồi hắn nghe được tên của một người xa lạ, tên cái người làm cho tiên sinh của hắn thất thố! Tên cái người phản bội tiên sinh của hắn, làm cho tiên sinh của hắn thống khổ không thôi! Tên của người mà hắn thống hận tới cực điểm!

Nhưng, đồng thời, người kia cũng khiến hắn hâm mộ không thôi. Bời vì người kia có thể lưu lại trong lòng tiên sinh lâu như vậy, không biết trước đây người kia chiếm phần nào trong lòng tiên sinh?

"Các chủ?"

Thấy Quân Mặc Ngôn không có phản ứng, bọn họ đánh bạo gọi lại một lần.

Bên kia, Vị Ương giống như đã khóc đủ rồi, khóc mệt rồi. Đột nhiên dừng khóc. Tựa như cơn mưa to mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Y nghiêng đầu, thấy được Quân Mặc Ngôn, tuy rằng không thể thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng Vị Ương biết Quân Mặc Ngôn đang lo lắng cho y.

Vị Ương ngẩn ra, rồi sau đó y phát hiện trái tim vốn rất đau rất đau của mình đột nhiên lại không đau, mà thay vào đó chính là một cảm giác phi thường ngọt ngào.

Không hề báo trước, y nở nụ cười. Dưới làn nước mắt mông lung, y không thể thấy rõ Quân Mặc Ngôn, nhưng, y vẫn cố gắng nở nụ cười đối với hắn. Lại không biết rằng nụ cười rưng rưng này, sẽ chỉ khiến Quân Mặc Ngôn cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Không có việc gì. Ta chỉ phát tiết một chút mà thôi. Không có việc gì." Những lời này giống như đáp lại Quân Mặc Ngôn, nhưng cũng tựa như an ủi chính mình.

Vị Ương quệt đi nước mắt, hít sâu một hơi. Vị chúa tể mặt lạnh vô tình trên thương trường lại trở về!

Quân Mặc Ngôn lúc này mới chậm rãi buông ra bàn tay vẫn nắm thành quyền, không chút để ý bạch bố đã dính máu. Hắn buông ra bạch bố mặc cho máu tươi chảy ra.

Lí Lạc Vũ nhìn không được, lấy ra dược cao tùy thân mang theo, cẩn thận lau lên vết thương của Quân Mặc Ngôn.

Trải qua cơn phong ba nhỏ này, bọn họ coi như hoàn toàn hiểu được. Quân Mặc Ngôn chính là nhân vật cao thâm khó mà đoán trước, bất kỳ ai xem thường hắn đều sẽ chết không toàn thây!

Nhưng, bọn họ lại càng thêm vui sướng. Bởi vì, có chủ tử như vậy, bọn họ mới có không gian rộng rãi để phát triển! Mới có thể đem hết tài hoa của chính mình thiêu đốt sạch sẽ(ý nói cống hiến hết tài năng)

"Thật có lỗi, hù dọa các ngươi." Đạm nhiên cười, Quân Mặc Ngôn âm thầm thở dài một tiếng.

Quả nhiên chỉ cần liên quan tới tiên sinh. Hắn liền không thể bình tĩnh.

"Không có việc gì, không có việc gì." Bọn họ đều là người thông minh, biết mỗi người đều có những điều cấm kị của riêng mình. Mặc dù theo tình báo nói điều cấm kỵ của các chủ chính là đệ muội cùng hậu mẫu(mẹ kế). Nhưng theo bọn họ, cấm kị của các chủ cũng không phải những người đó mà là một người hoàn toàn khác!

"Đúng rồi, các chủ. Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức. Nói Bình An công chúa trên đường đi hòa thân gặp chuyện mất tích." Khang Ngạn thấp giọng nói ra tin tức mới đưa đến không lâu.

Quân Mặc Ngôn híp mắt lại, tay phải không tự giác sờ sờ ngón út bên tay trái.

Bình An công chúa – Mộ Dung Chân! Nữ nhân khiến cho tiên sinh nhớ lại những chuyện không thoải mái trước kia?

"Đừng quản."

"Bình An công chúa? Là Mộ Dung Chân kia sao?"

Quân Mặc Ngôn mới vừa nói bọn họ đừng đi quản chuyện này, lại bi ai phát hiện người vốn ở ngoài thuyền không biết khi nào đã đi tới bên cạnh hắn.

Bất đắc dĩ gật đầu rồi lại thở dài, hắn biết chuyện này tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng mà hắn muốn.

Quả nhiên, Vị Ương xác định được thân phận sau. Lập tức 'mệnh lệnh' Quân Mặc Ngôn: "Tam Nhi, sai người đi tìm nàng. Mặc kệ nàng có nguyện ý đi phiên bang hòa thân hay không, ngươi đều phải hộ tống nàng về kinh hoặc đi phiên bang. Biết không?"

Vô lực buông xuống bả vai, người nào đó rất không cam lòng nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ mở miệng: "Tìm ra rồi bảo hộ công chúa an toàn!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: