CHƯƠNG 3: Đau
Cha cô bé Park Soojin đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng chứng kiến cảnh vợ mình phô bày dáng vẻ phong tình đáng ra chỉ có mình mới thấy trong khuê phòng hai vợ chồng với người đàn ông khác, mà mí mắt không thèm động đậy, ánh mắt không gợn sóng, thậm chí còn sáng lên một tia hưng phấn tính toán riêng.
Soojin không hiểu, nên sững người đứng đó nhìn cha mình. Trong vườn hoa đua sắc thắm, gió mơn man thổi, khiến cả vườn như khẽ gợn sóng đào. Hương thơm dịu dàng lan trong làn gió mát thấm đậm tâm can người đứng đó. Ánh trăng bàng bạc sáng tỏ đầy sân, lại khiến cho lòng người càng thêm lạnh lẽo.
Ánh mắt ông ta hung hăng, mang ý rõ ràng là cảnh cáo chiếu xuống cô bé Park Soojin. Cô nhìn đôi mắt cha mình, bỗng nhiên trong tim buốt lạnh, ánh trăng giá băng, bóng câu lay động. Cô, có lẽ đã hiểu ra.
Cô hoang mang khẽ khàng quay đi, cả thân hình bé nhỏ se sẽ rùng mình. Đêm nay... lạnh quá, dù mới tới tiết Trung thu.
Park Yoochun thấy vậy, nhíu mày vươn tay định tóm lấy lưng cô bé. Ai ngờ tay áo hoa lệ chạm phải cành hoa quế bên cạnh, phát ra một tiếng gió nhẹ.
"Ai?" Một tiếng hô đi kèm với tiếng đàn 'Đang' một tiếng, một đạo âm công nhanh chóng đi kèm âm thanh bay về hướng Park Yoochun và Park Soojin đang đứng.
Park Yoochun thấy thế, chỉ nhẹ nhàng quay người một chút là tránh ra được. Đạo phong nhận [1] kia lập tức phá ngang cây hoa quế bay vọt ra xa.
"Ối..." Một tiếng kêu rên bỗng vang lên từ phía đó.
"Là ai? Ai dám đả thương Thái tử điện hạ, là ai?"
Nhiều thân ảnh chợt lóe lên chung quanh, tới khi Park Soojin nhìn rõ mọi chuyện, mẹ cô đã đứng ngay cạnh, lạnh lùng và hoảng hốt tràn đầy ánh mắt. Có điều, người đàn ông kia cùng cha cô bé đã sớm biến mất tăm hơi.
Đại sảnh, chính viện. Park Soojin chưa bao giờ được tới nơi này, giờ đang đứng chính giữa căn phòng lớn, mắt lạnh lùng nhìn quanh tòa đại sảnh giờ người ngồi đông đủ. Phía trên, chủ vị là gia gia, thúc thúc, bá bá, cùng rất nhiều người cô bé không biết, dĩ nhiên có cả cha cô.
Mà ở vị trí chính giữa bọn họ, một thiếu niên tuấn tú ngồi nghiêm chỉnh. Cậu ta mặc áo bào vàng chói lọi, trên đó thêu hình rồng bay hổ gầm gì đó không rõ, thoạt nhìn rất quý phái đẹp đẽ. Trên bả vai cậu ta có một vết máu nhẹ. Giờ cậu ta đang nhìn cô chằm chằm, mà cạnh đó, tỷ tỷ của cô cũng đang hoảng sợ lo lắng nhìn cô đứng đó, ánh mắt tràn ngập dấu hỏi.
"Là Soojin đả thương điện hạ, là..."
"Nói láo, Dino vốn không biết âm công kia mà. Trước mặt Thái tử điện hạ mà ngươi cũng dám nói dối sao?" Park Hyomin giận dữ nhìn sang kẻ nô bộc đang chắp tay đứng phía dưới, giọng nói tràn ngập lửa giận.
Một câu nói đùa khiến Thái tử đến Park Gia chơi cùng nàng. Nào ngờ vừa vào cửa chưa lâu đã bị thương. Chuyện này nếu truy cứu căn nguyên, cũng chẳng sao, nhưng tuyệt đối không thể do Soojin của nàng gây ra được.
"Park Hyomin tiểu thư, lúc chúng tôi tới đó, chỉ thấy Park mẫu đang nắm lấy Park Soojin đứng đó. Nếu không phải Park Soojin, vậy..." Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên, là thị vệ của Thái tử.
Park Hyomin nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu nhìn mẹ nàng, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ lẫn khó tin.
Park mẫu khẽ run lên, không dám nhìn Park Hyomin, mà thịch một cái quỳ xuống trước mặt Thái tử điện hạ. Tiếng nói vang lên đầy run rẩy, nhưng đầy sự cương quyết: "Chính là Soojin".
"Mẹ, sao mẹ..."
"Chính là con bé làm". Mẹ Park Soojin dập đầu xuống đất thật mạnh.
Park Yoochun đứng cạnh đó khẽ liếc mắt nhìn Park Hyomin, rồi quay sang nhìn Park Yongha một cái. Trong mắt cả hai đều xuất hiện một sự cương quyết, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
"Là ngươi đã khiến bản Thái tử bị thương sao? "Thiếu niên ngồi ở vị trí cao nhất vốn vẫn chỉ nhìn chăm chú Park Soojin nãy giờ đứng yên, bỗng lên tiếng. Giọng cậu ta rất hòa nhã, dịu dàng. Thật ra cậu cũng không biết tại sao mình lại nhẹ giọng như thế, có lẽ vì cảm giác khinh lãng phiêu linh mà cô bé con trước mặt khiến cậu rất thoải mái, nên bỗng dưng muốn dịu dàng hơn chăng.
Soojin không trả lời.
"Chính thế, chính là con..."
"Bản Thái tử không hỏi bà!" Giọng nói không mặn không nhạt, nhưng lại khiến người khác có một sức ép không cách nào phản đối lại. Mẹ của Park Soojin càng không ngớt run lên.
Soojin đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ. Đêm càng xuống càng sâu, đã vào giữa thu, lá cây cũng đã bắt đầu vàng úa. Không biết năm sau liệu còn giống như thế này không nhỉ. Cô bé quay đầu lại, nhìn người mẹ đang quay lưng về phía mình, khẽ thở dài, rồi Soojin mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt: "Phải, là tiện nữ".
"Dino, muội không được nói dối". Park Hyomin nóng ruột kêu lên.
Một gã thị vệ cao lớn đứng cạnh Thái tử có vẻ mặt lạnh như băng liền nói: Park Yongha, phải xử lý ra sao, ông hiểu chứ?"
"Vâng, Park Soojin dám làm Thái tử điện hạ bị thương, theo quy củ hoàng thất, phế đi cánh tay phải, để con bé vĩnh viễn sẽ không thể gảy đàn". Park Yongha vô cùng cung kính trả lời.
Thị vệ kia thản nhiên nói tiếp: "Học võ, cũng chỉ là để bảo vệ hoàng thất, cho dù là lệnh thiên kim [2] cũng không thể ngoại lệ. Học võ rồi nếu không biết cách dùng và mục đích dùng, chi bằng không học. Chuyện ngày hôm nay coi như là phạt nhẹ răn nặng, coi như là trẻ con lỡ tay thôi".
Nói rồi phẩy tay. "Xử lý đi". Lời này đã khá là giơ cao đánh khẽ. Thái tử bị đả thương, đáng ra phải là tội xử chém kia
"Không, Dino không biết âm công, con bé cái gì cũng không được học. Không phải con bé. Thái tử điện hạ, không phải muội muội của thần. Không phải nàng mà!". Park Hyomin thấy tình hình khẩn cấp liền phịch một cái quỳ xuống trước mặt vị Thái tử kia, rồi vừa quay lại vừa đỏ cả mắt kêu: "Còn không mau khai thật, rốt cuộc là ai làm?"
"Bản Thái tử nhớ Hyomin từng kể, nàng có một muội muội thân thiết, không biết chút âm công nào. Cũng từng nghe nói Park Gia có một thiếu nữ dung mạo bị phá hủy, vốn không võ công, lại càng không được học âm công. Nước Đại Tề ta thưởng phạt phân minh, người vô tội chính là vô tội, người có tội tuyệt đối không thể vô tội". Thái tử nghiêm trang nhìn Park Soojin, chậm rãi nói.
Nghe đương kim Thái tử điện hạ nói thế, Park Yongha và Park Yoochun bốn mắt nhìn nhau, trong lòng như có sấm vang chớp giật, cả người cứng ngắc, còn mẹ của Park Soojin trắng bệch cả gương mặt vì sợ hãi.
Soojin liếc nhìn Park Hyomin, rồi nhìn thẳng vào Thái tử. Cô bé không nói câu nào, chỉ đưa tay lên nhẹ nhàng vén gọn mớ tóc đen tuyền đang che mặt. Kìa một khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang, tinh sảo mỹ miều, tràn đầy linh khí, hoàn toàn không có bất cứ tỳ vết nào. Người nhà họ Park có mặt trong phòng không ai không sững sờ ngẩn ngơ.
Thị vệ trưởng của Thái tử thấy thế liền trầm giọng quát: "Chìa tay ngươi ra".
Mẹ của Park Soojin ngây ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất thẫn thờ. Tay người có luyện đàn với tay người không biết đánh đàn làm sao giống nhau được. Thôi rồi, thôi hỏng rồi, không những lần này cái mạng của mình khó giữ được mà còn có thể làm liên lụy đến cả Park Gia.
Park Soojin nhìn vẻ mặt ngây dại của mẹ, rồi từ tốn đưa hai bàn tay nãy giờ giấu trong tay áo ra. Trong phòng, nhiều người cô bé không quen mặt cùng bước lại gần xem xét đôi tay của cô bé thật cẩn thận.
Bàn tay của Park Soojin rất đẹp, ngón tay thon dài, làn da mịn như ngọc, là một đôi bàn tay trời sanh để đánh đàn. Mười đầu ngón tay của cô bé có một lớp chai rất dày, qua bốn năm khổ luyện, cô bé vốn chuyên cần hơn bất cứ người nào, bởi cũng như tỷ tỷ, không những có thể tự bảo vệ bản thân mà còn có thể che chở cho tỷ tỷ nữa.
"Cũng là một đứa trẻ chăm chỉ chịu khó, có điều cũng không dùng được nữa rồi". Viên thị vệ trưởng lạnh lùng nói.
Park Yongha vốn đang suy suy tính tính, vừa nghe thị vệ kia thốt lên, lập tức quay sang nhìn kỹ hai bàn tay của cháu gái mình đầy cẩn trọng, rồi sững sờ ngước mắt lên nhìn Park Soojin như thể chưa thấy cô bé bao giờ.
"Điều này cũng chưa chứng tỏ được điều gì". Thái tử điện hạ nhìn Park Soojin, khẽ nhíu mày nói.
"Vậy cần chứng minh thế nào?" Park Soojin liếc nhìn Thái tử, rồi ngẩng đầu nhìn một cây cổ cẩm để ở vị trí trang trọng trong đại sảnh, thản nhiên nói tiếp: "Để tiện nữ đàn cho mọi người một khúc vậy".
Park Gia xuất thân là võ lâm thế gia, chuyên chủ về âm công. Cây cổ cầm kia chính là do khai sơn tổ sư lưu lại, là biểu trưng của Park Gia vậy.
Cây cổ cầm phải trăm năm chưa có bàn tay nào động tới giờ được đặt trên đầu gối Park Soojin. Cô bé đơn giản là ngồi bệt xuống đất, quay mặt ra ngoài sân, hai tay như múa phất qua dây đàn. Tiếng đàn du dương liền tuôn chảy từ mười đầu ngón tay, quanh quẩn trong đại sảnh.
Vô vàn lưỡi phong nhận sắc bén vô hình vô ảnh bay ra hướng đi bốn phương tám hướng, vun vút lao ra vùng thiên địa tĩnh lặng ngoài kia.
Park Soojin nhìn ánh trăng tròn đang tỏa sáng rạng rỡ ngoài sân. Tiết Trung thu, tiết Đoàn viên của mọi nhà. Tại sao, tại sao mình không thể có được đây?
Tiếng đàn như mây trôi nước chảy từ ngón tay nàng đầy thanh thoát. Không có âm phù, không cần khúc phổ (bản nhạc). Cô bé đàn, là ký ức về một mùa xuân năm xưa, là ký ức đẹp nhất của cô, là khi cùng tỷ tỷ ngắm hoa đào nở, là lần đầu tiên đi chơi khỏi Park phủ, là nụ cười cưng chiều yêu thương hết mực của tỷ tỷ, là ánh nắng mặt trời rực rỡ, là cuộc sống muôn màu rực rỡ.
Park Hyomin vốn đã sớm hoảng sợ sững sờ từ khi Soojin vén tóc lên, giờ đã nghe và đã hiểu đó là ký ức đẹp nhất của cả hai tỷ muội. Nàng quỳ gối trước mặt Thái tử, lệ rơi đầy mặt không tài nào ngừng lại.
Đàn xong khúc nhạc từ tâm chảy ra, Park Soojin buông cây cổ cầm xuống, quay lại nhìn Thái tử và viên thị vệ kia. "Giờ muốn xử lý tiện nữ thế nào đây?"
Không ai lên tiếng, ai nấy đều sững sờ nhìn cô bé. Tiếng đàn ấy, công lực ấy, bảo cô bé đã đạt cảnh giới không linh, rung động tám phương cũng không có gì quá đáng. Âm công tới tầng thứ tư, ngay cả nhiều người trưởng thành của Park Gia cũng không luyện tới được, thậm chí so ra còn lợi hại hơn cả Park Hyomin.
"Ngươi không giải thích gì sao, có lẽ chỉ là hiểu lầm kia mà". Thái tử nhìn Park Soojin chậm rãi hỏi.
"Các người đều cần kết thúc ổn thỏa, vậy còn nhiều lời vô nghĩa làm chi". Giọng nói của Park Soojin nhẹ bẫng như không, như thể đã thoát khỏi một sự trói buộc nào đó.
"Dino, Di..." Park Hyomin điên cuồng nhảy lên định chạy về hướng Soojin lôi ra ngoài. Park Yongha và Park Yoochun nhanh tay nhanh mắt vội giữ chặt nàng lại, lấy tay bịt miệng không cho nàng nói tiếp.
"Thật đáng tiếc". Viên thị vệ mặt lạnh lùng kia khẽ lắc đầu. Gã vốn rất muốn thủ hạ lưu tình, nhưng tổn thương người trong hoàng thất, tội này không thể tha thứ. Thái tử thì vẫn chăm chú nhìn Park Soojin không nói câu nào.
Mẹ của Park Soojin vẫn ngây ngẩn suy nghĩ không hề động đậy. Park Yongha cùng Park Yoochun cũng chỉ đứng đó nhìn, không biết đang nghĩ gì.
"Để nô tài xử lý". Một nam tử hán trung niên vốn đứng cạnh Thái tử vẫn không nói gì giờ bỗng liên tiếng.
Thái tử nhìn sâu vào đôi mắt Park Soojin một lúc, rồi gật đầu. "Nhẹ tay một chút".
"Nô tài hiểu". Nam tử kia gật đầu, chậm rãi bước tới trước mặt Park Soojin, kéo cánh tay phải của cô bé lên rồi trầm giọng nói: "Sẽ rất đau, ngươi cố chịu một chút".
Soojin khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta, bỗng cười lên, vân đạm phong khinh, rạng rỡ chói lọi.
Nam tử kia thấy thế, sẽ sàng thở dài, trong tay rút ra một cây ngân châm, tay kia nắm lấy cánh tay của Park Soojin, đâm thật nhanh xuống. Vốn hình phạt phải là đánh gãy gân cốt cánh tay phải của cô bé, có điều như thế quá đau đớn, nên ông ta dùng ngân châm chặn hết kinh mạch tay phải là được.
Từng giọt máu tươi lã chã rỏ xuống đất. Người đàn ông trung niên liên tiếp hạ châm rất nhanh. Đây đó vang lên tiếng hỏi cô bé có đau hay không, Park Soojin vẫn chỉ mỉm cười thật đạm mạc, từ tốn lắc đầu.
"Xong rồi". Một lát sau người trung niên kia trầm trầm lên tiếng, buông cánh tay của Park Soojin ra.
Cô bé chỉ thấy cổ tay đã đau tới điếng lặng, gần như không còn cử động được nữa. Cánh tay này từ giờ chắc hẳn coi như tàn phế rồi. "Nếu đã xong, vậy tiện nữ xin được cáo lui". Park Soojin thở nhẹ một hơi, rồi không nhìn ai hết cứ thế bước ra khỏi đại sảnh.
Ra tới cửa, Soojin khẽ dừng lại một chút, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Chỉ mong sau này sẽ không tái ngộ". Mẹ của Park Soojin nghe thấy lời nói như văng vẳng trong gió bay vào, cả thân hình không tự chủ được liền run lên cầm cập.
Soojin đi rồi, dưới ánh trăng cô tàn lạnh lẽo như sương ngưng băng đọng, không một tiếng động mà đi rồi, chỉ còn lại thảm lá vàng úa tơi tả đầy sân.
Thái tử thấy vậy, thở dài một hơi, đứng lên nói: "Có lẽ, bản Thái tử vừa mới xuống tay hủy hoại nhân tài kiệt xuất nhất Park Gia từ nhiều năm qua".
Vừa dứt lời, cây cổ cầm trăm tuổi của Park Gia đang nằm chỏng chơ dưới đất bỗng phựt một tiếng, toàn bộ mười sáu dây đàn hoàn toàn đứt đoạn, vẳng lên một tiếng vang rền rĩ như ai oán như khóc than, thân đàn cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Ngoài sân, một hàng cây ngô đồng [3] thân to cổ thụ bỗng ầm ầm đổ gục. Thân cây nào cây nấy nứt toang hoác, hằn rõ dấu vết của hàng trăm hàng ngàn đạo phong nhận sâu hoắm như do kiếm sắc chém vào gốc cây to hai người ôm. Một trận gió thổi qua, từng mảnh từng mảnh gỗ rơi lả tả cùng với lá vàng rụng đầy đất, chúng được gió tung lên, phiêu tán khắp nơi.
Đôi mắt Park Hyomin giờ đã đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng vô hồn, lệ còn vương vấn.
Soojin biến mất, như thể sự tồn tại của cô bé những năm qua chỉ là trò đùa giỡn nào đó, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mà Park Hyomin thế nào cũng vẫn không tin là Soojin gây ra chuyện, một mực cho rằng cha mẹ mình bao che cho thủ phạm thật sự. Nàng lật tung cả Vân thành thủ đô Tề quốc mà không thấy muội muội, bèn để lại lá thư, chừng nào tìm được Soojin mới quay lại. Nếu không tìm thấy, vậy mãi mãi nàng sẽ không bao giờ đặt chân lên Tề quốc. Vị trí Thái tử phi kia, nàng không cần.
__________
[1] Phong nhận : nhận : đao, phong : gió; đường đao bằng gió, chỉ âm công gây ra làn gió sắc như đao.
[2] Lệnh thiên kim: thiên kim (tiểu thư) = con gái nhà quyền quý, lệnh là cách gọi người đối diện một cách tôn trọng. Lệnh thiên kim giải nghĩa thô là con gái quý của ngài.
[3] Cây ngô đồng: họ thân gỗ có thân thẳng tắp, là loại gỗ quý. Khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhơn. Ðoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ, đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm. Lá ngô đồng vàng rụng vào đầu thu nên có câu thơ «Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu» nghĩa là, một lá ngô đồng rụng, cả thiên hạ đều biết thu sang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top