Phiên ngoại 7: Tranh đấu tàn khốc
Bên trong phát ra tiếng động lớn, có giọng thét thảm thiết: "Cút, đừng chạm vào ta! Không được đụng vào ta!"
Thanh âm kia đặc biệt quen thuộc, vẻ mặt Bùi Hoài Trinh lập tức thay đổi.
"Công chúa, đã mấy ngày nay ngài không chịu uống một ngụm nước nào, nô tì cần xin ngài, coi như ngài thương hại nô tì, nếu ngài cứ như vậy, tướng quân sẽ giết nô tì mất!"
Bùi Hoài Trinh vén rèm lên, thấy rõ ràng Tê Hà công chúa sắc mặt hoảng sợ đang cuộn mình trong góc phòng, mà một tì nữ tuổi còn trẻ tay đang cầm bát và thìa, dụ dỗ khuyên bảo nàng uống thuốc. Tì nữ nghe thấy có tiêng động đột nhiên quay lại, gương mặt thanh tú lắp bắp kinh hãi: "Người là . . . . ."
"Lui ra!" Bùi Hoài Trinh lạnh lùng quát.
"Tướng quân đã dặn ——" tì nữ đang muốn nói rõ ràng, lại thấy sắc mặt của Bùi Hoài Trinh, nói: "Cho Bùi Uyên một trăm lá gan, hắn cũng không dám ngăn cản ta!"
Có thể đi vào nơi này, lại dùng giọng nói như vậy, còn gọi thẳng tên tướng quân, trên đời này ngoại trừ Bùi lão tướng quân ra chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, gương mặt mà của tì nữ trắng bệch, đè nén nỗi nghi ngờ, nàng nhẹ nhàng dụ dỗ Tê Hà: "Công chúa, có khách quý đến thăm ngài!"
Tê Hà không có phản ứng, chỉ cúi đầu xuống đất, cuộn người càng chặt.
Sắc mặt Bùi Hoài Trinh khẽ biến, đi về phía trước từng bước, nói: "Tê Hà, ngươi bị làm sao vậy? Ta là Bùi Hoài Trinh, ngươi ngẩng đầu lên."
Tê Hà công chúa không hề động, chỉ ôm chặt cánh tay run nhè nhẹ, tóc đen rối loạn, vốn dĩ là một màu đen nhưng giờ đã hơi chuyển thành màu bạc. . . . . . Bùi Hoài Trinh phát hiện ra hơi lạ, chợt đi lên túm lấy tay Tê Hà, nàng bị sợ hãi lập tức kêu ầm lên, giọng nói cực kì lớn. Bùi Hoài Trinh bắt nàng ngẩng đầu lên, nhưng móng tay của Tê Hà lại cào lên lưng của Bùi Hoài Trinh, vẽ ra một vết máu thật sâu. Bùi Hoài Trinh là người ngoan cố, nhất định không thể dễ dàng buông tay, vì thế Tê Hà công chúa nổi điên đá, véo, thậm chí còn dùng miệng cắn nàng, muốn liều mạng trốn khỏi tay nàng. Bùi Hoài Trinh không cẩn thận bị đẩy ngã về phía sau, đột nhiên ngã trên mặt đất, mà người đang điên cuồng kia giống như mất hết sức lực ngã ra đất.
Bùi Hoài Trinh chưa bao giờ thấy Tê Hà công chúa như vậy, trong ấn tượng của nàng, Tê Hà là người xinh đẹp, trí tuệ, dịu hiền, chính là một nữ nhân mà nàng hâm mộ, nhưng hiện tại tâm trí của nàng không rõ ràng, giống như một người điên. Lần trước là giả, lần này nàng điên thật rồi, nhưng vì sao?
Tì nữ vội vàng đi lên nâng Bùi hậu dậy, nhưng bị nàng gạt tay ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi chăm sóc công chúa kiểu gì, để nàng biến thành như vậy?"
Tì nữ quỳ rạp xuống đất, có chút sợ hãi nói: "Nương nương, nô tỳ. . . . . . Nô tì cũng không biết. . . . . . Nô tì chỉ nghe lệnh của tướng quân, ở đây chăm sóc công chúa."
Bùi hậu cười lạnh một tiếng, đi lên vén áo của Tê Hà công chúa, lúc nãy khi chạm vào nàng nhìn rõ có vết máu, lạnh giọng hỏi: "Chăm sóc công chúa thật tốt, vậy đây là cái gì?"
Tì nữ muốn đi lên ngăn cản Bùi hậu nhưng lại chậm một bước, chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống.
Tê Hà im lặng nằm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng, lúc này không còn tranh cãi la hét ầm ĩ, đã lâm vào tình trạng hôn mê. Bùi Hoài Trinh biết sự việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình, vẻ mặt âm trầm tự mình đi lên vạch áo của Tê Hà ra xem mới biết trên người nàng toàn miệng vết thương, lửa giận lập tức bốc lên.
Đúng lúc này Bùi Uyên từ bên ngoài đi vào. Vẻ mặt hắn mệt mỏi, trên tay vẫn cầm roi ngựa trên tay, rõ ràng là vừa từ bên ngoài nhanh chóng trở về. Bùi hậu nhìn hắn, lập tức nổi giận, nhằm thẳng hướng hắn mắng: "Bùi Uyên, ta bảo ngươi chăm sóc thật tốt cho Tê Hà công chúa, ngươi xem ngươi làm như thế nào đây?"
Bùi Uyên hạ mắt xuống, lạnh lùng cúi đầu liếc tì nữ một cái, tì nữ sợ hãi quỳ xuống: "Tướng quân, là nương nương đột nhiên đến, nô tì thật sự không biết!"
Bùi Uyên hít một hơi, sau đó nhìn thăng Bùi hậu nói: "Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì, không phải nhìn thấy hết rồi sao? Cần hỏi nhiều vậy làm gì?"
Bùi hậu tức giận nói: "Ta chỉ nhìn thấy cả người Tê Hà đều là vết thương, Bùi Uyên, không phải là ngươi bị điên rồi chứ, ta đã nói với ngươi như thế nào, ngươi cần nữ nhân có thể tìm hàng ngàn hàng vạn người, sao lại xuống tay với nàng?"
Sắc mặt của Bùi Uyên vô cùng bình tĩnh: "Tỷ tỷ đã đem nàng giao cho ta, không phải nên để ta tùy ý ta xử lý sao?"
"Cho ngươi xử trí là có thể cường bạo nàng, ép nàng tới điên sao? Đây là cách xử lý của ngươi? Ngươi có biết giữ nàng sau này sẽ có tác dụng, là một quân cờ hữu ích! Khó trách. . . . . . Khó trách mấy tháng nay ngươi không dám tiến cung, hóa ra là vì sợ ta phát hiện ra!" Bùi hậu trước nay lạnh lùng, bây giờ cũng phải nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Uyên trào phúng nói: "Nữ nhân hoàng đế có thể động vào, sao ta lại không?"
Bùi Hoài Trinh nâng tay lên tát hắn một cái: "Ngông cuồng!"
Bùi Uyên bị đánh, một bên mặt đỏ lên một vệt tay, cười lạnh nói: "Ta không sai, chỉ muốn đến được với nữ nhân của mình mà thôi!"
Lần đầu tiên Bùi Hoài Trinh tức giận tới phát run: "Tốt, tốt! Đệ đệ tốt của ta có ngày lại vì một nữ nhân mà chất vấn ta?! Bùi Uyên, ngươi khiến ta rất thất vọng!"
Bùi Uyên cắn răng: "Kỳ vọng? Tỷ tỷ ngoại trừ kỳ vọng thì có từng quan tâm tới ta không? Ở trong lòng tỷ, chỉ có Bùi gia, chỉ có chính tỷ! Tỷ đem Tê Hà đến đây không phải vì muốn giúp nàng, điều tỷ muốn chính là lúc quan trọng lấy ra để uy hiếp hoàng đế! Người như tỷ, không có yêu, không có tình, không nghĩ cho ai hết, chỉ biết mình tỷ!"
Bùi Hoài Trinh tức giận đến mức cả người có cảm giác như rơi xuống hố sâu, nhiều năm qua nàng vẫn luôn vì gia tộc mà tính toán, suy nghĩ cho phụ thân, vì đệ đệ tìm kiếm đường đi, nhưng bây giờ nhìn xem hắn báo đáp nàng bằng cách nào? Nàng giận tím mặt, đoạt lấy cây roi trên tay Bùi Uyển, đánh lên trên người hắn, mỗi một roi vụt xuống đều ở trên mặt hắn, Bùi Uyên lập tức quỳ xuống, ngang ngược nói: "Muốn đánh tỷ cứ đánh đi, ta tuyệt đối không kêu!"
Bùi hoàng hậu không nể tình chút nào liền ở trên đầu hắn, quật thật mạnh, quả nhiên Bùi Uyên cắn răng không kêu một tiếng, làm Bùi hậu càng thêm cáu giận: "Nói, từ khi nào ngươi lại chú ý đến Tê Hà!"
Bùi Uyên không rên một tiếng.
"Nói, có phải ngươi đã sớm dự tính đâm một đao sau lưng ta phải không!"
"Ngươi rốt cuộc muốn nhục nhã tỷ tỷ của ngươi như thế nào!"
"Vì sao không nói lời nào, tại sao ngươi không nói lời nào!"
Từng roi rơi trên người của Bùi Uyên, đánh cho hắn máu tươi giàn dụa, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú da thịt đã bị bong tróc, đánh cho tới lúc trên roi da dính toàn máu, tì nữ sợ tới mức ngừng thở, cả người run lên.
Nhưng mặc kệ Bùi hậu nghiêm khắc hỏi đến mức nào, Bùi Uyên tuyệt nhiên không nói một lời.
Cuối cùng, Bùi Hoài Trinh đánh đến mệt mỏi, quăng roi dưới đất, ánh mắt tối sầm nhìn đệ đệ của chính mình, hận không thể xé nát hắn ra.
"Ta thật sự không ngờ, lúc mà ta vì Bùi gia chịu đựng nhẫn nhịn, khổ sở, đệ đệ ruột của ta lại có thể đối xử với ta như vậy." Bùi hoàng hậu lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng nàng còn trẻ, đối với người phía trước vẫn còn chút tình cảm, trong lúc nàng tra hỏi hắn vẫn có một chút cảm thấy đau lòng, giống như cảm thấy một cơn gió lạnh run rẩy: "Ta chỉ cũng muốn hỏi ngươi một câu, vì sao!"
Bộ dáng của Bùi hậu thật đáng sợ, nhưng Bùi Uyên chỉ thản nhiên cười: "Từ lần đầu tiên thấy Tê Hà công chúa, ta đã luôn nghĩ tới nàng."
Bùi hoàng hậu nhìn chằm chằm, giống như lần đầu tiên phát hiện ra hắn.
"Nhưng người nam nhân kia, rõ ràng không thể cho nàng một thân phận quang minh chính đại, lại cướp đi nàng, ép buộc, tra tấn nàng." Khi nhắc tới hoàng đế, trong mắt Bùi Uyên xuất hiện một đốm lửa giận, còn có sát ý. Sau đó, hắn hướng về phía Tê Hà liếc mắt nhìn một cái, ánh sáng trong đáy mắt nhanh chóng tối lại, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười, rồi lại tràn ngập căm hận "Vì vậy khi tỷ tỷ nói với ta, giao nàng cho ta chăm sóc, trong lòng ta rất vui mừng, bởi vì cuối cùng ta cũng có cơ hội."
Khuôn mặt Bùi hậu mệt mỏi, không nén được thất vọng: "Cho nên ngay từ đầu ngươi đã luôn lợi dụng lừa gạt ta, chờ ta đem nàng giao cho ngươi, giúp ngươi đạt được ý muốn."
Bùi hậu đột nhiên cười lớn, không có chút kiêu ngạo nào cả, lúc này ngay chính nàng cũng cảm thấy khó tin.
Bùi Uyên yêu Tê Hà từ lúc nào? Tại sao nàng lại không phát hiện.
Lần đầu tiên nàng biết, cứ nghĩ mọi chuyện nàng đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng hóa ra nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay ông trời.
Đệ đệ tốt của nàng, đệ đệ nàng kiêu ngạo nhất, lại ở sau lưng nàng làm ra những chuyện như vậy.
Ánh mắt Bùi Uyên chợt nổi lên một tia áy náy: "Tỷ tỷ, ta chỉ yêu Tê Hà mà thôi, ta không phản bội tỷ. Không phải ta vẫn nghe lời tỷ nhốt nàng ở trong này sao, ta không làm chuyện gì có lỗi với tỷ, vì sao phải tức giận như vậy?"
"Nhưng ngươi làm trái lại với ý muốn của ta, như vậy có khác gì phản bội!" Bùi hậu tức giận nói, từ nhỏ đến lớn, đệ đệ của nàng vẫn luôn nghe lời, chưa bao giờ ngỗ ngược như vậy. Ánh mắt của nàng giống như lửa đốt, hướng tới trên mặt của Bùi Uyên "Muốn có một nữ nhân, lại không dám đối mặt với hoàng đế, cho nên liền phản bội ta. Ta để ngươi giam giữ Tê Hà, cũng không bảo ngươi cường bạo nàng, ép nàng điên? Luôn miệng nói hoàng đế tra tấn Tê Hà, ngươi thì có gì khác hắn, ta xem thường ngươi. Ngươi không thấy thẹn đối với ta, không thấy thẹn đối với Bùi gia sao, ngươi không xứng nói đến tình yêu, bởi vì ngươi yếu đuối, ích kỷ, ngu xuẩn, tự ti!"
Nói xong những lời này, Bùi hậu cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện kiêu ngạo, con ngươi tối đen nhìn thẳng mặt Bùi Uyên. Nam nhân đều là một đám ngông cuồng tự đại, tới lúc quan trọng đều trở nên vô dụng. Hoàng đế vì một nữ nhân ngay cả giang sơn cũng không cần, chính là nam nhân ngu xuẩn. Mà đệ đệ nàng bồi dưỡng nhiều năm như vậy, chỉ biết phản bội lại tỷ tỷ, gia tộc của chính mình, đều là dạng nam nhân yếu đuối.
Luôn miệng nói yêu, nhưng sự thật tất cả đều là vì tư dục.
Những người này muốn thắng nàng, tất cả đều là mơ mộng viển vông!
Bùi hậu đột nhiên đứng dậy, con ngươi tối đen không có một tia tình cảm nào, hiện ra sự cực đoan lãnh khốc, từ trên nhìn thẳng xuống Bùi Uyên.
Bùi Uyên quyết tâm cho dù người khác có nói bất kì cái gì cũng sẽ chịu đựng, nhưng lúc này khi nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, quyết tâm của hắn lập tức tan thành mây khói.
"Sự kiên nhẫn của ta đối với ngươi đã dùng hết." Bùi hậu khinh thường hừ một tiếng, "Ta không muốn lãng phí thời gian nữa, bây giờ ngươi và Nguyên Cẩm Phong đều giống nhau, đều là người không biết xấu hổ, một chút cũng không đáng để ta lãng phí thời gian!"
Nàng vất vả nỗ lực vì Bùi gia, nhưng Bùi gia là được cái gì cho nàng đây?
Nàng tỉ mỉ bồi dưỡng Bùi Uyên, đệ đệ này bây giờ cũng phản bội nàng?
Người dám phản bội nàng, sẽ không còn tư cách để nàng tin tưởng.
"Tỷ tỷ!" vẻ mặt Bùi Uyên trở nên trắng bệch.
"Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi Ký Châu, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi." Giọng nói của Bùi hậu cao ngạo, bên môi lại hiện lên một độ cong không bình thường.
Bùi Uyên kinh ngạc, ngày trước trên mặt tỷ tỷ vẫn còn có thể thấy một tia dịu dàng, nhưng hiện tại gương mặt của nàng vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm, giống như một bức tượng đúc bằng băng, không có tình cảm.
Xong rồi, tất cả đều không thể cứu vãn, hắn đã hoàn toàn làm nàng nổi giận, cho nên quyết định không nương tay với hắn.
Máu của Bùi Uyên lập tức vọt lên tận đỉnh đầu, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đột nhiên hắn nhớ lại chuyện lúc còn bé, khi đó hắn làm trái ý tỷ tỷ tự ý ra ngoài chơi, kết quả khi trở về liền bị bắt vào một gian phòng nhỏ, bất kể hắn khóc lóc thảm thiết như thế nào, chửi bậy, đập của, năn nỉ, làm tất cả mọi cách, nhưng không ai để ý tới hắn, nhốt một ngày một đêm mới thả ra. Vì muốn trả thù tỷ tỷ, hắn vừa được thả liền cố sức ăn cơm cơ hồ muốn làm chính mình no chết, tỷ tỷ rất tức giận, sai người túm chân của hắn nhấc lên, đem đầu dốc xuống sàn nhà, mùi vị đau khổ không thể nào chịu nổi, hắn không thể chịu được mà liên tục cầu xin tha thứ, lúc đó vẻ mặt của tỷ tỷ rất đáng sợ, cả đời hắn cũng không thể nào quên được.
Đúng là trong thâm tâm nàng rất yêu thương hắn, chỉ khi nào hắn phản bội nàng, chọc giận nàng, nàng mới trở nên lãnh khốc độc ác hơn yêu ma. Lúc này, nỗi sợ hãi từ nhỏ của Bùi Uyên đối với Bùi hậu đang lấp đầy nội tâm hắn, giọng nói lần đầu tiên trở nên đau thương, gọi : "Tỷ tỷ!"
Bùi hậu lạnh lùng nói: "Tuổi còn trẻ phạm phải sai lầm, ta sẽ tha thứ, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn dám làm trái lại ý ta, ta lập tức treo cổ ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top