Phiên ngoại 2: Việt Tây hoàng hậu (Trung)
Bùi Hoài Trinh đang vẽ tranh, hoàng đế nổi giận đùng đùng tiến vào, thấy nàng thoải mái nhàn hạ như thế, trong nháy mắt đồng tử của hắn co rút. Nhưng vẻ thất thố chỉ hiện ra trong chốc lát, sau đó trên mặt hắn lại là bộ mặt hàng năm không đổi: "Hoàng hậu, hôm nay tâm tình của nàng rất tốt sao?"
Bùi Hoài Trinh ngước mắt lên, ánh mặt xẹt qua nam nhân trẻ tuổi đang mặc long bào phía trước.
Hắn có thân hình cao ngất, dung mạo tuấn mĩ. Trước khi vào cung, nàng chỉ biết mình sẽ được gả cho nam nhân tôn quý nhất, có dung mạo tuấn mĩ nhất, từ trước nàng vẫn tưởng bên ngoài chỉ thổi phồng lên, nhưng sau đó lại biết được trên đời này xác thực có tuấn mĩ nam tử như thế. Nhưng mà, giờ phút này trên mặt hắn nhìn không ra chút vui vẻ nào, đáy mắt tràn ngập giận dữ cùng khinh thường.
Khinh thường, nàng có gì để hắn phải khinh thường? Bùi Hoài Trinh lạnh lùng nhìn hắn: "Không phải bệ hạ bận rộn nhiều việc sao, thế nào lại rảnh rỗi đến điện của thần thiếp?"
Khóe miệng của hoàng đế khẽ cong lên, mặc dù trên mặt đang cười nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào, loại vẻ mặt cổ quái này đã phá hủy mỹ cảm của khuôn mặt: "Gần đây trẫm nghe nói hoàng hậu rảnh rỗi, đã bắt đầu muốn quản chuyện trên triều, cho nên đến xem có phải nàng không có việc gì để làm không."
Bùi Hoài Trinh buông bút, đôi mắt đẹp có vẻ bình tĩnh dị thường: "Bệ hạ, các đại thần nói không sai, tuổi của công chúa Tê Hà đã lớn, ở lại trong cung cũng không thỏa đáng. Nếu thật sự bệ hạ suy nghĩ vì công chúa, nên giúp công chúa tìm một Phò mã vĩ đại, để công chúa dựa vào cả đời, mà không phải vì tư tâm của bản thân mà giữ lại một thiếu nữ trong cung để hoài phí thanh xuân, khiến cho lời đồn đãi nhảm lan tràn xung quanh."
"Hoàng hậu quả là hiền đức, nhưng Tê Hà là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, trên đời này không có nam nhân nào có thể xứng đôi với muội ấy, còn chưa được muội ấy cho phép, trẫm sẽ không tùy tiện quyết định chung thân của muội ấy, hy vọng hoàng hậu thông cảm cho tâm ý của trẫm, không cần uổng phí tâm tư." Hoàng đế mỉm cười, ngữ khí thái độ khiến người khác cảm thấy như gió xuân nhưng đáy mắt lại ẩn hàm một loại lực uy hiếp, làm cho người ta không tự chủ được mà rét run.
Hinh nữ quan cúi đầu xuống, không dám nhìn biểu tình của chủ tử mình.
Bùi Hoài Trinh vẫn chưa tức giận, mà ôn nhu nói: "Bệ hạ, việc trên triều nến bệ hạ đã có tính toán, chủ ý cũng đã định, thần thiếp sẽ không nhiều lời nữa ."
Ánh mắt của hoàng đế lạnh như băng nhìn nàng: "Như thế, đa tạ hoàng hậu đã thông cảm!"
Hoàng đế cười lạnh rời đi, để lại một mình Bùi Hoài Trinh trong điện. Nàng chỉ cảm thấy trang sức dành cho hoàng hậu tầng tầng lớp lớp, phức tạp lung tung, khiến nàng không tự chủ được cảm thấy đầu như bị kim châm. Vừa rồi trượng phu của nàng đến cảnh cáo nàng không cần xen vào việc của người khác, đừng vọng tưởng nhúng tay vào chuyện của hắn và Tê Hà, chỉ tiếc không phải mọi chuyện trên đời đều sẽ theo ý muốn của hắn. Bùi Hoài Trinh nhìn hoàng đế đã đi vào đình viện, ánh mắt xa xa, trên môi hiện ra ý cười thản nhiên.
Chạng vạng, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào đại điện, Bùi Hoài Trinh ngồi trước gương đồng, ánh mắt nhìn chằm chằm bản thân mình trước gương, trên mặt có một tia tình tự ẩn hiện, giống như có gì đó nhảy nhót cùng chờ mong.
Hinh nữ quan có chút nơm nớp lo sợ, không dám nhìn nàng. Nàng ta có một loại cảm giác kì lạ, hôm nay hoàng hậu có chút khác thường. Nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh hoàng hậu, nhưng vẫn không thể hiểu được vị mẫu nghi thiên hạ này, người vẫn luôn cao quý, thận trọng như vậy, giống như một pho tượng mỹ nhân được khắc từ băng, khiến cho người ta không thể đo lường được.
Bùi Hoài Trinh hiểu rõ sắc đẹp của mình, từ ngày nàng bắt đầu cập kê, không biết có bao nhiêu nam tử si tình chờ ngoài cửa Bùi phủ, hy vọng có thể trộm nhìn khuôn mặt của nàng mỗi khi nàng xuất phủ, người cầu hôn cũng chen chúc đến, cơ hồ muốn đạp nát cửa của Bùi gia. Nàng rất rõ ràng, ngoại trừ có được danh tiếng hiển hách của Bùi gia, nàng còn có được trí tuệ cùng mỹ mạo mà tất cả nam tử trên đời này khát cầu. Thời điểm chưa xuất giá, nàng từng tưởng tượng về trượng phu của chính mình, hắn nhất định phải là nam tử ưu tú nhất thế gian, tướng mạo tuấn mỹ, thân phận cao quý, văn võ toàn tài, anh minh quả quyết, đáng giá cho nàng kính trọng cùng ái mộ, đáng giá để nàng phụ tá cùng trợ giúp, hai người cử án tề mi, cả đời gần nhau. Sau khi vào cung, nàng phát hiện Nguyên Cẩm Phong có đầy đủ những gì mà mình đã tưởng tượng, thậm chí so với suy nghĩ của nàng còn tốt hơn, càng đáng giá khiến nàng động tâm, nhưng điều duy nhất nàng không nghĩ đến là hắn không yêu nàng, chưa bao giờ từng yêu nàng.
Bắt đầu từ khi đại hôn, Nguyên Cẩm Phong để lại một mình nàng trong cung điện lạnh băng này, chưa bao giờ từng ngủ lại. Thời điểm ban đầu nàng tràn đầy tự tin, cho rằng chỉ là Nguyên Cẩm Phong không ưa phụ thân, cho nên giận chó đánh mèo sang nàng thôi, đến một ngày có thể chiếm được trái tim hắn. Nhưng dần dần sau mỗi một ngày, chỉ là cô đơn chờ đợi. Rốt cục, trong lúc bọn cung nữ thái giám nói nhỏ với nhau nàng phát hiện một bí mật khổng lồ mà cung đình này cất giấu, hóa ra người kia đã sớm có người sinh tử tương hứa. Nhưng cho dù là như thế, Bùi Hoài Trinh cũng chưa từng bao giờ nổi giận, bằng vào tài trí cùng mỹ mạo của mình, có dạng gì nam nhân mà không chiến được? Nữ tử xinh đẹp trong thế gian, ai có thể ganh đua cao thấp với nàng? Thời gian chậm rãi trôi qua, khí thế cùng tự tin của nàng dần bị mài mòn, một loại cảm giác phẫn nộ cùng cô độc chưa bao giờ có thì bây giờ trỗi dậy trong lòng nàng, nàng dần dần bị tra tấn khiến cuộc sống hàng ngày không yên, rốt cuộc không thể chịu cảm hủ tâm thực cốt* này thêm nữa. Vì thế nàng thu hồi dáng vẻ kiêu căng, bắt đầu tỉ mỉ giả vờ, ra vẻ hoàn mỹ, nàng muốn cho Nguyên Cẩm Phong biết người mà hắn khinh thường là một nữ nhân như thế nào, nàng muốn hắn biết rằng mình đã phạm rất nhiều sai lầm. Nhưng mà kết quả, như trước khiến cho nàng thất vọng.
*Hủ tâm thực cốt: trái tim bị đục khoét, xương cốt bị ăn mòn
Giờ phút này, nhìn kiều nhan trong gương đồng như ngôi sao trên bầu trời tràn đầy màu sắc, Bùi Hoài Trinh đứng lên, nói: "Đi thôi."
Nàng thấy người mình muốn tìm ở Mai Hoa đình hẻo lánh trong Ngự hoa viên, nhưng mà tất cả cung nữ nhìn thấy nàng đều kinh hoảng bất an, muốn ngăn nàng tới gần nhưng lại không dám.
Người kia đang cúi đầu, còn đang thêu cái gì đó, đến khi nghe thấy tiếng kinh hô của cung nữ, nàng mới ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
Tê Hà công chúa, nổi tiếng với sắc đẹp kinh người trong truyền thuyết, mỗi lần Bùi Hoài Trinh nhìn thấy nàng, bộ dạng của nàng đều là trắng trong thuần khiết, không màng danh lợi, cả người không chút phấn son ở nơi đó, ánh nắng cũng ảm đạm ba phần so với nàng, càng khó có thể đáng quý chính là, trên người của nàng mang lại cảm giác khiến người khác cảm thấy yên bình.
Bùi Hoài Trinh thật sâu hít một hơi, đột nhiên cảm thấy dang vẻ trang nghiêm của mình có chút châm chọc.
Xét về tướng mạo, nàng không thua Tê Hà, nhưng mà đối phương không hề có ý định ganh đua cao thấp với nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng thất bại. Nếu ngươi tỉ mỉ chuẩn bị, đối thủ lại yếu đuối, thắng lợi trở nên không có ý nghĩa gì nữa.
Tê Hà nhìn Bùi Hoài Trinh, phượng bào của đối phương thuê kim tuyến, trong ánh sáng như tỏa ra lấp lánh, nhưng chút vật phàm tục này đều kém so với mỹ mạo có một không hai trong thiên hạ của nàng. Mỹ nhân như vậy nhưng biểu tình lại lạnh như băng, giống như không muốn người khác đến gần.
"Ta có lời muốn nói cùng công chúa." Bùi Hoài Trinh mở miệng.
"Mời nương nương ngồi." Tê Hà công chúa chủ động nhường chỗ, chính mình thì ngồi bên cạnh.
"Chuyện trong triều, hẳn là công chúa đã biết, các đại thần yêu cầu bệ hạ mau chóng tuyển phò mã cho công chúa." Bùi Hoài Trinh nói thẳng vào vấn đề.
Trong nháy mắt công chúa Tê Hà sửng sốt, thực hiển nhiên, hoàng đế đã phong tỏa tin tức với nàng, cũng không hề đem chuyện trên triều nói cho nàng biết.
Sắc mặt Bùi Hoài Trinh bình thản nhưng đuôi lông mày ngầm có sát khí: "Công chúa đã đến tuổi nên xuất giá, nếu cứ ở trong cung thì sẽ lãng phí năm tháng thanh xuân, trong tâm các đại thần không đành lòng, tự nhiên nên vì ngươi mà lựa chọn một mối kim ngọc lương duyên."
Tê Hà công chúa cảm thấy như đầu bị hắn một chậu nước lạnh, ngồi ở nơi đó không hề nhúc nhích.
Bùi Hoài Trinh cúi đầu, nhặt lên đồ thêu ở một bên, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve hoa mẫu đơn được thêu trên đó, mỉm cười nói: "Trong cung mới trồng một gốc hoa Ngụy Tử*, cũng là một loại mẫu đơn, ta thấy màu sắc rất đẹp, nhưng mà màu tím lấn át màu đỏ, rốt cuộc không phải là chuyện tốt."
* Ngụy Tử: hoa mẫu đơn tím
Nàng nói xong câu này, ngẩng đầu nhìn Tê Hà công chúa, biểu tình không chút thay đổi, tươi cười lại có chú thu lại: "Công chúa có hiểu được ý tứ của ta không?"
Trong tim Tê Hà như có thứ gì đó đâm vào, hiện tại bị người khác chạm vào, lập tức máu chảy đầm đìa. Miệng nàng mấp máy theo bản năng, như là muốn nói cái gì đó nhưng chung quy lại không thốt nên lời.
Bùi Hoài Trinh biết sự thống khổ của Tê Hà công chúa, nàng tận hưởng sự thống khổ, tận hưởng sự khuất nhục cùng đau thương trong đáy mắt của đối phương. Những thứ mà bọn họ ban cho nàng, hiện giờ chính mình trả lại cho bọn họ gấp trăm nghìn lần. Nhìn con ngươi như thủy tinh của Tê Hà chảy ra nước mắt lại còn liều mạng muốn kìm chế, Bùi Hoài Trinh cảm thấy thống khoái dị thường.
Bùi Hoài Trinh vốn kiêu ngạo lại có thủ đoạn cao minh, nàng có thể xử lý chuyện này rất tốt, có thể làm đến mức không lưu lại nửa điểm dấu vết, khiến cho hoàng đế không biện pháp trách tội chính mình. Nàng thậm chí có thể âm thầm bố trí, lẳng lặng chờ Tê Hà xuất giá, đến lúc đó tự nhiên có biện pháp khiến cho Nguyên Cẩm Phong quay đầu lại, nhưng nàng lại tự tay chặt đứt con đường này.
Quay đầu lại? Không, không ai có thể quay đầu lại, nếu đã đến tình trạng hiện giờ, mỗi người đều phải đấu tranh như thế. Cho nên nàng đến đây, công khai, chống mắt lên mà xem, nàng vô cùng muốn thấy phản ứng của hoàng đế khi biết chuyện này, nàng phải chọc giận hắn.
Chọc giận hắn là một trò chơi vô cùng kích thích, nàng biết rõ tuyệt không có lợi ích, lại cứ làm như vậy mà không biết mệt.
Ta thống khổ, vậy thì các ngươi phải thống khổ hơn ta nhiều lần.
Nếu không thể cho ta tình yêu, vậy hận ta đi, vĩnh viễn hận ta, bởi vì ta chia rẽ đôi tình nhân như các ngươi, ta là một nữ nhân ác độc nhất thế gian.
Nhưng mà Tê Hà công chúa không có phản ứng quá khích như trong tưởng tượng, khiến cho nàng rất kinh ngạc.
Tê Hà, người đã sống như vậy, hẳn là không phải ngu ngốc rồi? Vì cái gì không phản bác, vì cái gì không đáp trả? Bùi Hoài Trinh cười nói: "Biểu hiện của công chúa giống như hoàn toàn vô tội, người khác không biết còn cho rằng là ta ức hiếp ngươi."
Khuôn mặt công chúa Tê Hà mất đi toàn bộ huyết sắc, trở nên tái nhợt mà trong suốt, nhưng vẻ mặt của nàng dần kiên định lên: "Nương nương, ta sẽ xuất giá, chuyện này dừng ở đây, hy vọng sẽ không có ai nhắc đến."
Trong mắt Bùi Hoài Trinh dần hiện lên một tia châm chọc: "Không phải ngươi rất yêu hắn sao, cứ dễ dàng buông tay như vậy?"
Tê Hà công chúa lẳng lặng nhìn vị hoàng hậu cao quý thanh lịch trước mắt, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn: "Không, ta vẫn yêu hắn như trước. Khi đó hắn còn chưa phải là hoàng đế, chỉ là một tù nhân, ta cũng không phải công chúa, chỉ là một tiểu muội muội duy nhất làm bạn bên cạnh hắn, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, chúng ta cứ vậy mà yêu nhau. Có lẽ đây là tội ác đã được an bài trước, có lẽ đây là ông trời thương hại, chúng ta giống như ve sầu tựa sát vào trong bóng tối mà sống cho tới bây giờ."
Tay Bùi Hoài Trinh nắm chặt : "Ngươi đang khoe khoang với ta sao?"
Tê Hà công chúa nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, vì ở lại bên canh hắn, ta có thể bịt kín hai mắt, che hai lỗ tai, tại thâm cung này giả câm giả điếc, cả đời không ra ngoài, không gặp những người khác, thậm chí có thể đem tính mạng này trao cho hắn. Ta cũng không để ý người ngoài nói thế nào, nhưng. . . . . . Ta để ý đến việc người ngoài nhìn hắn thế nò, hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, ta lại giống như một chậu nước bẩn, sẽ chỉ khiến cho hắn nhiễm bẩn không chịu nổi. Cho nên, cuộc sống như hiện tại là ta trộm lấy, cũng nên trả cho ngươi rồi."
Bùi Hoài Trinh không hề cảm thấy vui sướng, nàng nhìn chằm chằm đối phương, thần sắc chấn động: "Ngươi nhượng lại cho ta?" Không, nàng không cần người khác nhân nhượng, nàng là Bùi Hoài Trinh, cho tới bây giờ cũng không hề bại bợi bất cứ ai.
Tê Hà lại thản nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng thoạt nhìn còn đẹp hơn cả ánh nắng chiều: "Hoàng hậu nương nương, ngươi dùng thân phận hoàng hậu yêu hắn cũng nên dùng một tâm tình của nữ nhân mà yêu hắn. Ngươi tức giận, là bởi vì chúng ta làm nhục tôn nghiêm của ngươi, ta phải nói với ngươi một câu, nam nhân không phải đồ ngốc, bọn họ có thể phân biệt hết thảy, vì cái gì ngươi thương hắn, hắn đều biết rõ. Nếu ngươi bỏ đi kiêu ngạo, hắn sẽ yêu ngươi, một ngày nào đó sẽ yêu ngươi."
Bùi Hoài Trinh sửng sốt, nàng nhìn nữ nhân trước mắt, dần dần có chút hiểu được vì sao nàng lại chiếm được tình yêu của Nguyên Cẩm Phong.
Nếu nàng là nam nhân, chỉ cũng sẽ không kìm lòng được mà yêu nàng.
"Ngươi nhìn xem, trời mưa." Tê Hà quay đầu, cười nhìn về phía bên ngoài đình viện.
Thật lâu sau Bùi Hoài Trinh không hề lên tiếng, đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, nàng mới im lặng mở miệng: "Lấy tâm tình của nữ nhân mà toàn tâm toàn ý yêu hắn, thật sự hữu dụng sao?"
Tê Hà vẫn luôn nhìn mưa phùn bên ngoài, giờ phút này quay đầu lại, tươi cười bình thản: "Ta tin tưởng, trên đời sẽ không có ai không yêu ngươi."
Giống như có một dòng nước ấm chảy vào thân thể của nàng, bất tri bất giác lấp kín khoảng trống trong lòng. Bùi Hoài Trinh chậm rãi bình tĩnh lại, nàng nhìn Tê Hà công chúa, đích xác, trên đời sao lại có người không yêu Bùi Hoài Trinh đây?
Một tháng sau, Tê Hà công chúa đúng hẹn xuất giá. Một đội dàn nhạc cung đình thân mặc bộ đồ đỏ tía mở đường, mấy trăm cung nữ tay cầm báu vật quý giá đi sau kiệu, liếc mắt một cái nhìn thấy phía sau còn có lượng người đông nghìn nghịt, đều là văn võ bá quan trong triều đến ăn mừng. Hôn lễ của công chúa vô cùng long trọng, thậm chí ẩn ẩn có chút vượt qua cả lúc hoàng hậu vào cung. Nhưng mà trong nơi náo nhiệt như thế, chỉ có Bùi Hoài Trinh biết, tân nương ngồi trong kiệu hoa kia là dùng phương pháp tuyệt thực để nam nhân yêu nàng lùi bước, nàng kiên quyết như thế, vô tình như thế, khiến trái tim hoàng đế tổn thương thật sau.
Không ai có thể thương tổn trái tim như sắt đá của hoàng đế, chỉ có người hắn yên thương nhất là Tê Hà có thể.
Nhưng mà, Bùi Hoài Trinh có một loại dự cảm, hết thảy những chuyện này đều là bắt đầu, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, ai cũng sẽ không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top