Phiên ngoại 11: Đoàn tụ sum vầy

Lí Trường Nhạc vô cùng căm hận, nếu có một thanh kiếm sắc nhọn ở đây, nàng sẽ không do sự mà đâm thẳng vào trái tim hắn.

Không sai, nàng phản bội muội muội, cướp trượng phu của nàng ta, lấy đi địa vị, biến tất cả mọi thứ thành của mình. Nhưng thế thì sao? Nàng là mĩ nhân đứng đầu Đại Lịch, tất cả những thứ đó vốn nên thuộc về nàng, người Thác Bạt Chân nên cưới cũng là nàng, Lí Vị Ương chẳng qua chỉ là vật thay thế. Khi đã dọn dẹp sạch sẽ con đường phía trước, nàng ta phải nhường lối cho nàng.

Nhưng Lí Trường Nhạc không ngờ, hơn hai mươi năm sau, mình lại bị cháu gái dùng chính cách này để đoạt đi địa vị và mọi thứ của nàng. Chuyện gì nàng cũng có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng Phi Nguyệt phải chết là việc không thể thay đổi.

Nàng cứ nghĩ sau khi tiểu tiện nhân có âm mưu gian xảo kia chết đi, Thác Bạt Chân sẽ quay trở lại như trước, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới một cây đuốc đốt cháy hết cả. Lí Trường Nhạc không cam lòng, bất kể như thế nào nàng cũng không chịu để vận mệnh của mình cho người khác dàn xếp, nàng dùng hết sức vươn tay ra, muốn nắm lấy góc áo của Thác Bạt Chân:

"Ngươi. . . . . . . . Sẽ không được như ý . . . . . . . đâu. . . . . . . ."

Từ cổ họng của nàng phát ra âm thanh rất kì quái, giống như cười nhạo lại có một chút cảnh cáo, đe dọa.

Thác Bạt Chân đương nhiên biết nàng nói gì, hắn hiểu rất rõ vị hoàng hậu này. Lúc còn trẻ, nàng ta có thể dựa vào vẻ đẹp tuyệt mĩ, tài hoa hơn người biến chính mình không giống với người thường, đến khi lớn tuổi, nàng biết cách dựa vào gia tộc bảo vệ địa vị.

Lí Thừa tướng đã cáo lão về quê từ sớm, Tưởng quốc công cũng đã qua đời, nhưng Tưởng gia vẫn sừng sững không suy yếu, thậm chí còn trở thành gia tộc đứng đầu Đại Lịch, nắm trong tay rất nhiều quân tướng. Vì Tưởng gia có thế hệ con cháu xuất sắc, tới nỗi bọn họ có thể trấn giữ một gia tộc khổng lồ không bị quyền lực ảnh hưởng đến. Nhưng lâu ngày, cái cây khổng lồ cũng sẽ có sâu mọt, không ai có thể trường thịnh không suy. . . . . . .

Thác Bạt Chân mỉm cười nói:

"Yên tâm đi, Thái tử sẽ sớm tới thăm ngươi, hi vọng hai mẹ con ngươi ở chung vui vẻ."

Lí Trường Nhạc trợn mắt nhìn hắn, bên trong tràn ngập hận thù. Nàng không tin Thác Bạt Chân để thái tử đến thăm nàng, bởi vì hắn sợ nếu thái tử biết chuyện này, sẽ tố cáo hắn vô tình vô nghĩa. Nhưng Thác Bạt Chân chưa nói hết, nàng đã thấy thái tử, đứa con nàng sinh ra đi vào.

Mừng rỡ như điên, Lí Trường Nhạc nắm thật chặt lấy tay áo của Thác Bạt Túc, nước mắt giàn giụa:

"Phụ hoàng của con. . . . . . . . Là hắn. . . . . . . . Là hắn phóng hỏa!"

Trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của thái tử hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cũng không quá kinh ngạc cùng oán hận, chỉ có Lí Trường Nhạc quá vui mừng, vì thế mới không chú ý đến biểu cảm này.

"Con mau viết thư. . . . . . . . cho nhóm người Tưởng Hải, bảo bọn họ nhanh chóng khởi binh. . . . . . . . Khởi binh cứu ta!"

Lí Trường Nhạc dốc sức nói, cố gắng nuốt xuống một búng máu trong ngực, cho dù thế nào cũng không che nổi nỗi hận thù trên mặt. Nàng muốn trả thù, muốn khiến cho Thác Bạt Chân nếm thử mùi vị mất hết tất cả là như thế nào!

Tay Thái tử run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lúc hắn dần hiểu chuyện, vị phụ hoàng Thác Bạt Chân này quá mạnh mẽ, lòng nghi ngờ rất nặng, chưa bao giờ tín nhiệm hắn thật sự. Tất nhiên, Thác Bạt Chân đối với mọi người đều như vậy, một người cũng không thể gần hắn. Nhất là mấy năm gần đây, Thác Bạt Chân trở nên rất đa nghi, động một chút là xử phạt, cho nên trong triều Thái tử cũng không dám nói nhiều.

Lúc này thấy mẫu thân mình biến thành như vậy, Thác Bạt Chân đang đứng bên cạnh, cảm giác đầu tiên của hắn không phải giận dữ mà là sợ hãi. Hắn căng thẳng nhìn thoáng qua cửa sổ và cửa chính, dường như đang lo lắng có hộ vệ bất chợt ùa vào, hoặc lo sợ tai vách mạch rừng. Ở trong cung, ngôi vị Thái tử này càng ngày càng ngồi không vững nữa, hắn không thể liều lĩnh.

Hơn nữa, lần thăm hỏi này, là chính miệng phụ hoàng ra lệnh cho hắn đi. Cho dù trong lòng hắn đồng tình với mẫu thân, nhưng lại không đủ khả năng, dũng cảm để giúp nàng. Vì vậy hắn ngập ngừng nói :

"Mẫu hậu, người dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ đến những chuyện khác, hơn nữa những lời nói mang ý phản nghịch như vậy, sau này đừng nên nói ra, nếu để người khác nghe được ngay cả con cũng sẽ bị liên lụy . . . . . . ."

Lí Trường Nhạc hoảng sợ nhìn đứa con của chính mình, nàng chưa từng nghĩ sau khi mình lâm vào thảm cảnh này rồi, hắn còn có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy bệ hạ đang muốn hại nàng sao?

Thác Bạt Chân muốn nàng sống không bằng chết, vì vậy không cho người đến chăm sóc nàng, cũng không gọi ngự y, để những chỗ bị bỏng của nàng dần dần thối rữa,chảy mủ, đây chính là sự tra tấn tàn nhẫn nhất, vậy mà đứa con bảo bối của nàng lại bảo nàng dưỡng thương thật tốt? Vớ vẩn!

"Tại ở một nơi như thế này làm sao có thể dưỡng thương, con nhất định phải đi tìm Tưởng Hải, truyền lại ý chỉ của ta!"

Lời nàng nói chưa xong, đã bị Thái tử đang sợ hãi cắt ngang. Thái tử đột nhiên gạt tay nàng ra, vẻ mặt có chút lo lắng:

"Mẫu hậu, không nên làm chuyện hão huyền, người nghĩ phụ hoàng là ai, ngài ấy sẽ để cho chúng ta tùy tiện viết thư qua lại cùng người ngoài sao? Con nói thật cho người biết, phụ hoàng đã tuyên bố rằng người bị thương rất nặng, bây giờ chắc Tưởng gia cũng đã biết chuyện, nhưng bọn họ không có động tĩnh gì, điều này chứng tỏ bọn họ đã âm thầm đồng ý mọi thứ, chẳng lẽ người vẫn chưa hiểu sao?"

Bọn họ có ý gì, người Tưởng gia đã biết chuyện, nhưng vẫn giữ im lặng, vì sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết vị trí hoàng hậu này rất quan trọng với Tưởng gia sao, có thể ngu ngốc mà bỏ qua nàng? Không, điều này không thể xảy ra, nàng không tin lời nói không căn cứ!

Thấy Lí Trường Nhạc không tin, thái tử cuống cuồng đi qua đi lại hai bước, không thể che giấu đi sự lo lắng trong lòng, sau đó hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, thật lòng nói:

"Tưởng gia không cần người, con gái cả của Tưởng Hải sắp trở thành Thái tử phi, hơn nữa Tưởng gia cũng tuyển ra bốn nữ nhân trẻ tuổi đưa vào cung, bọn họ không thể thay thế người ngay bây giờ, nhưng phụ hoàng đã cho bọn họ một thân phận, trong đó có một người được phong làm Mẫn phi, phụ hoàng rất sủng ái nàng ta. Trong lúc quan trọng này, họ sẽ không đối đầu với hoàng đế, vì nó không có lợi cho gia tộc Tưởng thị. Tuy mấy năm nay Tưởng gia ở trong triều rất thuận lợi, nhưng vẫn có rất nhiều người ganh ghét và ngầm phản đối, Tưởng gia có nhiều kẻ thù, bọn họ cần sự che chở của bệ hạ."

"Không, ta không tin, tuyệt đối không thể có chuyện đó!"

Hai hàng lông mày của Lí Trường Nhạc dựng thẳng, lửa giận trong mắt bùng lên, nhưng nàng cũng biết điều này có thể xảy ra, trong lòng có cảm giác lạnh như băng.

"Mẫu hậu, người đừng quên, dù sao người cũng mang họ Lí, Tưởng gia chỉ là bên ngoại, khi bọn họ chọn được người thân thiết hơn, chắc chắn sẽ không cần dùng tới người nữa!"

Thái tử không chút nể tình xé nát giấc mộng đẹp của nàng.

Lí Trường Nhạc lập tức hiểu được điều quan trọng nhất, từ trước tới nay Tưởng gia luôn ủng hộ nàng vì bà ngoại của nàng còn sống, lão phu nhân luôn bênh vực cháu ngoại lớn nhất nhất này, khiến cho người của Tưởng gia phải tôn sùng nàng.

Lúc Tưởng gia chưa tìm được con cờ thích hợp, thì nàng chính là người có thể dẫn dắt mối quan hệ với hoàng thất. Nhưng khi tìm được những thiếu nữ xuất sắc trong gia tộc rồi, suy nghĩ của bọn họ sẽ bị lung lay. Điều chủ yếu nhất là lão phu nhân đã qua đời, những người ở Tưởng gia có bất mãn với hoàng hậu cũng không để lộ sắc mặt ra ngoài.

Sao nàng lại có thể ngu ngốc như vậy, lại không chú ý đến chuyện này! Có lẽ vì được Thác Bạt Chân sủng ái nhiều năm như vậy, khiến nàng quên đi mối nguy hại xung quanh mình, nàng luôn nghĩ mọi thứ luôn xoay quanh nàng, vì vậy mới lơ là những tai họa đột ngột có thể giáng xuống!

Thái tử thấy sắc mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, mắt ngây dại, trong lòng có chút sợ hãi:

"Mẫu hậu, con còn phải quay về gặp phụ hoàng. . . . . . . ."

Hắn vừa nói, vừa lùi lại phía sau.

Lí Trường Nhạc không ngờ có ngày cả con trai cũng sẽ rời đi, vô cùng lo lắng, nàng nâng tay lên, nhưng lại ngã ngược trở lại, cả người run rẩy, bộ dạng kia giống như bị người khác lấy mất hồn phách rất đáng sợ.

Thái tử lập tức chạy nhanh ra ngoài, không còn quan tâm tới phép tắc, giống như là phía sau có yêu ma đuổi theo.

Lí Trường Nhạc tuyệt vọng nhìn xung quanh bốn phía, đến bây giờ nàng mới phát hiện, bên cạnh không ai có thể tin cậy, bản thân mình rất cô đơn.

Chắc chắn vẫn còn cách để nàng xoay chuyển tình huống, nàng không tin mọi thứ đã chấm dứt, không, nàng tuyệt đối không tin. . . . . . . Vì thế nàng giãy dụa, chống cơ thể muốn đứng lên, nhưng vết bỏng khắp người khiến nàng khó có thể cử động, lại vô lực nằm xuống, mục đích của Thác Bạt Chân là ép nàng chết trong cung điện này, hắn muốn nhìn thấy cơ thể nàng thối rữa trên giường.

Nàng phải tìm cách rời khỏi nơi này, Lí Trường Nhạc đứng lên, cố gắng di chuyển một bước, cơ thể trở nên đau nhức không thể nào chịu đựng nổi, khó khăn lắm mới đi ra đến cửa cung, nhưng mà nàng không biết ngoại trừ vết bỏng trên người, đầu tóc rối tung, hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt tái nhợt như một bóng ma, má trái bị bỏng nặng, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Không biết nàng lấy sức lực từ đâu, quát lớn một tiếng gọi cung nữ thái giám bên ngoài điện :

"Lập tức đưa ta đi gặp bệ hạ, có nghe thấy không?"

Mọi người nhìn nhau, hoàng hậu đã biến thành bộ dạng như vậy còn muốn đi lung tung, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nhưng cũng không ai dám ngăn nàng, bởi vì bây giờ nhìn hoàng hậu vô cùng đáng sợ.

Bọn họ chỉ có thể nghe theo lời Lí Trường Nhạc chuẩn bị xe, đưa nàng đến Thanh Tâm điện nơi ở của hoàng đế. Đi tới nơi đã là buổi trưa, mặt trời chói lọi, trên người nàng đầy mồ hôi vừa mệt lại vừa giận.

Tuy Lí Trường Nhạc cảm thấy rất đau đớn, nhưng khí thế hung ác đã chống đỡ cho nàng, một mạch mạnh mẽ xông vào bên trong.

Trên bậc thang cao cao, thái giám bước đến ngăn cản:

"Nương nương, bệ hạ không cho gọi ngài!"

Lí Trường Nhạc mạnh mẽ đẩy hắn ra:

"Cút!"

Sau đó, nhìn thấy một mĩ nhân có làn da trắng như ngọc, mắt sáng như sao, quần áo tuy chỉnh tề, nhưng búi tóc xõa tung, giống như vừa mới trang điểm, lại mang theo một chút lẳng lơ, con ngươi lấp lánh như mời gọi.

"Mẫn Nhi tham kiến nương nương."

Mẫn phi đột nhiên dừng lại, đôi môi anh đào mấp máy, vẻ mặt tươi cười, động tác lưu loát như nước chả mây trôi, rõ ràng là đã được chỉ dẫn đặc biệt.

Tốt, Tưởng gia đã có âm mưu từ trước, một bên lấy lòng nàng, một bên đã sớm chuẩn bị người thích hợp rồi.

"Nương nương đến thật không đúng lúc, bệ hạ đang nghỉ trưa, sợ là không thể để người đi vào được. . . . . . . ."

Mẫn phi lưỡng lự nói xong, trong mắt ẩn chứa một tia đắc ý.

Sắc mặt Lí Trường Nhạc cứng lại, hai bên má bị bỏng, đã không còn là mĩ nhân tuyệt sắc, bây giờ lung lay như muốn ngã, vẻ mặt tức giận, ngôi vị hoàng hậu này không giữ được lâu nữa . . . . . . . . Mẫn phi cố nén vui mừng trong lòng, trên mặt vẫn đầy sự cung kính.

Lí Trường Nhạc nhìn nữ nhân thay thế đang đứng trước mặt mình, trong lòng đau đớn co rút thật mạnh. Nghĩ lại những năm trước đây, ai đứng trước mặt nàng cũng phải tự ti mặc cảm, người trước mặt có là cái gì?

Nhưng mĩ nhân cũng có lúc già, hoàng đế muốn đổi người bầu bạn, chuyện này nói ra là việc đương nhiên, nhưng Lí Trường Nhạc cũng giống với Lí Vị Ương năm đó không hề cam lòng!

Nàng hét thật to:

"Tưởng gia đưa tới một nữ nhân mê hoặc như vậy, lại xúi giục bệ hạ ban ngày phóng túng, là có ý gì?"

Nói xong, hai hàng lông mày nàng dựng thẳng lên, hét lên với những thị vệ xung quanh:

"Mau mang tiện nhân này đánh chết, không thể để bệ hạ mang tiếng xấu muôn đời!"

Nhưng không có ai động đậy, mọi người đều bị việc này dọa sợ. Lí Trường Nhạc tức giận, đẩy cung nữ của nàng ra, đi lên kéo Mẫn phi, muốn dùng móng tay cào nát gương mặt xinh đẹp kia, nhưng Mẫn phi tuổi trẻ linh hoạt, tránh sang một bên, Lí Trường Nhạc không từ bỏ ý định, mang theo hận ý tiếp tục nhào tới, đáy mắt Mẫn phi hiện lên vẻ châm biếm, thân hình mềm mại nghiêng sang một bên, Lí Trường Nhạc cào vào khoảng không, chỉ cảm thấy cả người đổ về phía trước, theo tiềm thức hét lên một tiếng.

Mọi người trơ mắt nhìn hoàng hậu từ trên bậc thang lăn xuống. . . . . . . .

Trong phút chốc Lí Trường Nhạc lăn lộn, hấp hối quỳ rạp trên mặt đất, trong mơ màng nàng thấy một nữ nhân đứng ngoài cửa viện, mặc một bộ quần áo thanh lịch, làn da trắng như tuyết, ánh mắt tối đen, hai gò má hồng hồng như hoa đào.

Gương mặt kia Lí Trường Nhạc không bao giờ quên được.

Lí Vị Ương, là nàng!

Nhưng Lí Vị Ương đã chết ở trong lãnh cung từ lâu, nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt này, cả người tản ra sức sống thanh xuân.

Đây không phải Lí Vị Ương lúc còn trẻ, bởi vì Lí Trường Nhạc nhớ rất kĩ, tam muội lúc nào cũng ỷ lại vào nàng.

Cũng không phải Lí Vị Ương sau khi bị đoạt đi tất cả, vì lúc đó nàng đối với Lí Trường Nhạc vô cùng oán hận, cho nên oán khí trong lãnh cung không chịu tiêu tán đi, khiến hàng đêm Lí Trường Nhạc đều gặp ác mộng.

Là ảo ảnh của ánh mặt trời, nhưng lại bình tĩnh nhìn nàng, trong đáy mắt không có yêu cũng không có hận, chỉ bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được kết quả lúc này của nàng.

Đúng vậy, ngay từ đầu đây đã là kết cục của nàng. Cướp trượng phu yêu dấu của người khác, rồi đến một ngày cũng phải trả lại. Đúng là báo ứng mà!.

Nàng vốn nghĩ kiếp này sẽ không thể gặp lại, nhưng ai ngờ, người cuối cùng nàng gặp trên nhân gian lại chính là Lí Vị Ương. Lí Trường Nhạc vươn tay, hướng về phía bóng dáng của Lí Vị Ương vừa khóc vừa cười, không hiểu rõ cảm giác ở đáy lòng nàng là áy náy hay châm chọc, cuối cùng không cách nào nói ra được cứ như vậy buông tay xuống. Chỉ có ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, chết không nhắm mắt.

Cung nữ vội vàng chạy vào bẩm báo, thái giám thu dọn thi thể của hoàng hậu, còn Mẫn phi vô cùng hoảng sợ đứng ở phía xa:

"Rốt cuộc nàng nhìn thấy cái gì?"

Dưới ánh mặt trời, nơi Lí Trường Nhạc vừa nhìn chằm chằm không có một bóng người.

Lí Vị Ương nhìn mọi người chuẩn bị lễ tang cho Lí Trường Nhạc, bởi vì nàng mạo phạm Mẫn phi, cho nên hoàng đế ra lệnh không phát tang mà cứ thế đem đi chôn cất, hơn nữa còn dùng gỗ đào bịt kín quan tài, đây là lời nguyền rủa ác độc khiến cho nàng không thể luân hồi, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ phiêu bạt trên đời.

Mẫn phi thấy hoàng hậu đã chết thì vô cùng vui vẻ, nàng đợi đến sau quốc tang, mới đưa ra yêu cầu của mình:

"Bệ hạ, hậu cung một ngày không thể không có chủ."

Thác Bạt Chân đang uống rượu bỗng nhiên dừng lại, cười cười nhìn nàng:

"Mẫn Nhi, không nên nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn nàng hiểu được bổn phận của chính mình."

Hậu cung không cần một Hoàng hậu mới, càng không cần một người xuất thân từ Tưởng gia.

Vẻ mặt Tưởng Mẫn Nhi trắng bệch:

"Bệ hạ, ngài..."

Thác Bạt Chân ảm đạm cười, kéo bả vai ôm nàng vào trong ngực:

"Vị trí Hoàng hậu này không tốt, nhiều người dòm ngó như hổ rình mồi, Mẫn Nhi, nàng là con chim nhỏ mềm mại của trẫm, làm sao có thể để nàng trải qua gian khổ?"

Tưởng Mẫn Nhi vẫn nhớ ngày trước Tưởng Hải có nhắc tới những điều này, nhưng vẫn không bỏ cuộc:

"Nhưng. . . . . . . . Nhưng mà bệ hạ . . . . . ."

"Được rồi, không cần nói thêm gì nữa, hầu hạ trẫm thật tốt là được, trẫm sẽ không đối xử tệ với nàng."

Hắn vừa nói, vừa tỏ ra một chút không kiên nhẫn.

Cuối cùng Tưởng Mẫn Nhi cũng hiểu, trong lòng Thác Bạt Chân chưa bao giờ yêu thương Mẫn phi, nàng chỉ là quân cờ trong tay Tưởng gia mà thôi. Cắn chặt răng, vẻ mặt khôi phục sự dịu dàng, tiếp tục cười nói vui vẻ hầu rượu Thác Bạt Chân, hình như hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, nàng rót bao nhiêu rượu hắn cũng uống hết.

Tưởng Mẫn Nhi biết lí do hắn vui như vậy, vì hôm nay trong triều Tưởng Hải mời Hoàng thượng đến núi Phong Thiện, chỉ có đến ngọn núi cao nhất cúng tế trời đất, vận mệnh thiên tử như hắn mới được người dân kính trọng cùng ngưỡng mộ.

Thấy Thác Bạt Chân đã say, ánh mắt lờ đờ, thân thể lảo đảo, ngón tay Mẫn phi vừa chuyển, chén rượu đột nhiên rơi xuống đất.

Choang một tiếng, mảnh vỡ bắn ra từng mảnh tung tóe.

Thác Bạt Chân mơ màng quay sang nhìn nàng, ánh mắt lập tức cảnh giác:

"Nàng muốn làm gì?"

Vừa nói xong câu này, Mẫn phi đã đứng dịch sang một bên, rất nhiều võ sĩ mặc áo giáp tiến vào. Những người này đều là cấm vệ quân bên người Thác Bạt Chân, nhưng bây giờ thống lĩnh của bọ họ là Tưởng Hải đang mặc một thân võ phục.

Tưởng Hải cười lạnh nói:

"Bệ hạ, ngài quyết định sai rồi."

Thác Bạt Chân lập tức tỉnh táo, gương mặt trầm xuống:

"Hóa ra tướng quân vẫn luôn rình rập, sao vậy, ngươi đối với ghế rồng của trẫm có hứng thú như vậy sao?"

"Tưởng gia có năm mươi vạn binh quyền, hiện tại mười vạn cấm vệ quân trong thành cũng ở trong tay bọn ta, hộ vệ trong cung đều đã đầu hàng, bệ hạ, ngươi còn con bài nào chưa lật?"

Tưởng Hải thản nhiên nói.

Thác Bạt Chân nở nụ cười:

"Mọi chuyện không thể nói tuyệt đối như vậy được, tướng quân có thể ra ngoài nhìn xem."

Tưởng Hải sửng sốt, lập tức nửa tin nửa không nhìn về phía bên ngoài đại điện, bên ngoài tối đen như mực, trong phút chốc có hơn một trăm cây đuốc đốt lên, đem quảng trường trước điện chiếu sáng như ban ngày, những người cầm kiếm trong điện bỗng nhiên đổi phương hướng. . . . . . . . trong lòng Tưởng Hải trầm xuống.

"Tướng quân, thật ra ngươi rất thận trọng, nhưng đầu óc chưa đủ, cũng không thích hợp làm hoàng đế. Tính cách Tưởng Dương âm trầm, không quyết đoán. Tưởng Hoa là một anh tài nhưng sức chịu đựng quá hạn hẹp, thái y của trẫm cũng không chữa được bệnh ho ra máu. Về phần Tưởng Nam, làm tướng rất được, lại kiêu ngạo khoe khoang, làm bậy. Trẫm đã đoán ra từ trước, Tưởng gia các ngươi không thể lên ngôi hoàng đế, nhưng không ngờ các ngươi ngay cả bản thân mình cũng không hiểu!"

Tưởng Hải không ngờ bao nhiêu năm hắn sắp xếp lại rơi vào bẫy của Thác Bạt Chân, hắn cười lạnh:

"Bệ hạ không nên vui mừng quá sớm, Tam đệ, Tứ đệ của ta lập tức sẽ dẫn quân bao vây nơi này, ai thắng ai thua còn chưa biết."

Thác Bạt Chân khinh thường không muốn tranh luận với hắn, Thác Bạt Chân cũng biết tiếp theo còn một trận chiến, nhưng trận chiến này hắn đã mong đợi rất lâu, chuẩn bị rất kĩ, muốn mau chóng đem những người ngu ngốc này dọn dẹp hết đi. Vì thế, hắn phất phất tay, cấm quân tiến lên áp giải Tưởng Hải đi xuống.

Thái tử từ bên ngoài vội vã chạy vào:

"Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ!"

Dặn dò tất cả mọi người ra ngoài, hắn mới nâng Thái tử dậy, nói:

"Đứng lên đi, dù sao ngươi cũng đã mật báo cho trẫm, mới có thể biết ngày bọn họ hành động."

Trên mặt thái tử tràn đầy thành khẩn:

"Nhi thần vì phụ hoàng sẽ tận tâm hết sức, chết cũng không từ chối."

Đáy lòng Thác Bạt Chân cảm thấy vui mừng, tay dùng sức vỗ vỗ lên vai thái tử, đang muốn nói, lại đột nhiên mở to hai mắt, khó tin nhìn Thái tử, còn hắn lại hoảng hốt hét lên một tiếng:

"Phụ hoàng, ngài làm sao vậy?"

Thác Bạt Chân ngửa mặt lên trời rồi ngã trên mặt đất, trên ngực cắm một thanh đoản kiếm, máu loãng ồ ạt chảy ra bên ngoài.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đứa con trước mặt.

Thái tử lại rút trường kiếm bên hông ra, đâm chết Mẫn phi đang đứng run rẩy trong góc tường, sau khi nhìn thấy mọi chuyện đang muốn trốn. Sau đó hắn lớn tiếng nói:

"Tiện nhân này lại dám mưu sát phụ hoàng, tội đáng muôn chết!"

Sau đó hắn quay đầu, âm lãnh nhìn Thác Bạt Chân:

"Phụ hoàng, nhi thần không đoán được người phụ nữ kia lại âm độc như vậy, xin phụ hoàng thứ tội!"

Ánh mắt của hắn mang theo sự giả dối, âm ngoan, độc ác, còn có dã tâm mạnh mẽ.

Thác Bạt Chân tràn ngập kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa con của chính mình, đúng rồi, hắn vẫn luôn xem thường tên súc sinh này. Con hắn, làm sao có thể là người lương thiện, rõ ràng vì muốn lấy được sự tin tưởng của hắn, diệt trừ Tưởng gia, một đối thủ của ngôi vị hoàng đế, được, tốt lắm, con hơn cha thì nhà có phúc.

Chỉ tiếc, hắn đột nhiên quỷ dị nở nụ cười:

"Ngươi nghĩ như vậy ngươi có thể yên ổn ngồi lên giang sơn, ngươi còn quá non, Tưởng gia không đầu hàng dễ dàng như vậy."

Hắn vốn định nói Thái tử không thể yên ổn ngồi lên ngôi vị kia, nhưng không đợi hắn nói xong, Thái tử cầm kiếm đi lên, liên tiếp chém hơn mười nhát vào người hắn, cho đến khi máu tươi đầm đìa, thân thể biến dạng cũng không chịu ngừng tay.

Sự oán hận trong lòng Thái tử, trong nháy mắt được bộc phát hết ra ngoài, cuối cùng Thác Bạt Chân bị chém tới mức không nhận ra. . . . . . . .

Phu thê, quân thần, phụ tử, tất cả đều biến thành như thế này, tất cả đều là hậu quả do Thác Bạt Chân gây ra.

Lí Vị Ương nhìn thấy tất cả mọi chuyện diễn ra trong đại điện, theo bản năng lui về phía sau từng bước, lập tức bừng tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sau đó đột nhiên bị một người nhấc bổng lên.

Nguyên Liệt nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, dịu dàng nói:

"Nàng bị làm sao vậy?"

Lí Vị Ương bình tĩnh lại, hơi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nói:

"Chỉ là một giấc mơ thôi."

"Là mộng đẹp, hay ác mộng, trong mơ có thấy ta không?"

Nguyên Liệt thuận tay ôm nàng vào trong ngực, tò mò hỏi han.

"Không tốt cũng không xấu."

Nàng nghiêng người liếc hắn, đôi mắt có chút buồn cười,

"Làm sao? Ngay cả nằm mơ cũng không được yên tĩnh, vì sao trong giấc mơ cũng phải thấy chàng mới được?"

Nguyên Liệt nhỏ giọng nói thầm:

"Rõ ràng chính nàng đã đồng ý, sau này có đi đâu cũng sẽ ở cùng với ta, nằm mơ đương nhiên cũng phải thấy ta!"

Hắn vừa nói, hơi thở nóng rực phả ra trên cổ nàng, nàng chỉ cảm thấy rất ngứa, vốn đang nghiêm nghị cũng bị hắn chọc cười.

Nguyên Liệt được đà lại tiến thêm bước nữa, cọ cọ vào cổ nàng, mùi thơm của da thịt quanh quẩn ở chóp mũi hắn, làm cho hắn vui mừng. Tay cũng không ngoan ngoãn mân mê vành tai nàng, khiến cho thân thể lạnh lẽo của nàng dần nóng lên.

Nàng túm lấy tay hắn, thấp giọng nói:

"Ngày mai chàng còn phải vào triều, nếu không ngủ sớm mai sẽ dậy trễ. . . . . . . ."

Hơi thở hai người đều hỗn loạn, rõ ràng nàng đang kìm chế bản thân.

Hắn rất hài lòng với phản ứng của nàng, cuốn thật chặt lấy nàng, giọng nói mang theo âm điệu làm nũng:

"Trời lạnh như vậy, không ôm nàng ngủ sẽ rất lạnh."

Lạnh mới là lạ, cơ thể rõ ràng giống như một cái lò sưởi.

Tay hắn đã luồn vào trong quần áo của nàng, hơi thở của nàng dồn dập, thân thể khẽ run.

"Rốt cuộc vừa rồi mơ thấy cái gì. . . . . . . ."

Nguyên Liệt cười hì hì tiếp tục sờ soạng, nhẹ nhàng cắn mút má hồng của nàng.

Nụ hôn của hắn như gió xuân ấm áp, khiến cơ thể nàng tê dại, nàng hơi hơi mỉm cười, chỉ thấy được tóc đen của hắn ở bên sườn, đôi mắt trong trẻo, tay hắn càng đi sâu vào bên trong da thịt trắng nõn của nàng, khuôn mặt của hắn tuấn mĩ vô song, nàng thấp giọng nói:

"Chàng đoán thử xem?"

Hắn dừng lại, hình như có chút hoang mang, sau đó lại nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thái dương của nàng:

"Không liên quan, mặc kệ là nàng mơ thấy cái gì, sau này nhất định sẽ mơ thấy mộng đẹp."

Nàng trầm lặng một lát, khóe miệng lập tức cong lên, khẽ 'ừ' một tiếng.

Đúng vậy, từ nay về sau không còn khúc mắc nào nữa, cuộc đời sau này của nàng chắc chắn là mộng đẹp.

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào bên trong, đem bóng dáng hai người trong rèm chiếu thật dài, gắn bó thân mật, triền miên tận xương.

Cầu nguyện giờ phút này sẽ mãi kéo dài.

~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~

Lời tác giả: Ta nghĩ đây là phần ngoại truyện tốt nhất, mỗi người đều phải có kết cục thích hợp nhất của mình, ha ha ha ha hắc.

#Ân: Xong rồi! Ta thay mặt tác giả để hai bạn trẻ ngồi như vậy cho tới lúc hóa đá! Tốt nhất là cấm động đậy, giờ khắc ta đã đóng băng theo đúng nguyện vọng của hai người rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top