Chương 237: Lòng đầy căm phẫn

Ngày thứ hai, Quách gia lại có thêm một vị khách. Đúng là người lần trước tỷ võ với Quách Đạo, Trần Hàn Hiên, hắn cùng huynh trưởng Trần Huyền Hoa , mang theo rất nhiều lễ vật đưa đến Quách phủ.

Quản gia nâng một tờ giấy đi lên, Lí Vị Ương không nhanh không chậm uống một ngụm trà, sau đó mới tiếp nhận nhìn xem, trên giấy viết: san hô lớn bốn mươi cành, hổ phách hai mươi khối, vải thêu hai mươi khối, lụa hai mươi khối, thảm nhung dệt kim mười tám tấm, kim đăng lưu ly mười chiếc, rương nhỏ nạm vàng mười chiếc, phỉ thúy đá quý Như Ý hai mươi khối, đèn lưu ly nạm vàng mười chiếc, một pho tượng bồ tát bằng thuý ngọc, một pho tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng, một pho tượng Quan Âm nghìn tay bằng ngọc.

Lí Vị Ương nhìn, đều là lễ vật vô cùng quý trọng... Thái độ Trần gia tựa hồ rất cung kính, rõ ràng Quách đại nhân đã nói không tính toán, bọn họ lại vẫn đưa lễ vật đến cửa.

Trần Huyền Hoa nhìn Quách phu nhân, trịnh trọng nói: "Xá đệ gây ra đại họa, được Tề Quốc Công không trách tội, tha thứ cho hắn, gia phụ cùng ta trong lòng đều băn khoăn, hôm nay ta đem tiểu súc sinh đến, tùy ý Quách phu nhân xử trí."

Kỳ thực Trần Huyền Hoa rất rõ ràng, chủ sự ở Quách gia là Tề Quốc Công, nhưng hắn sủng ái nhất là phu nhân của mình, nếu Quách phu nhân một ngày không chịu tha thứ Trần Hàn Hiên, như vậy hiềm khích giữa Quách gia cùng Trần gia sẽ càng lúc càng lớn, người có ác tâm nếu bắt được điểm này, sẽ là tổn thất rất lớn cho cả hai nhà.

Trần Quý Phi luôn miệng dặn dò, nhất định phải để Trần Hàn Hiên tự mình bồi tội với Quách phu nhân cùng Quách Đạo.

Quách phu nhân liếc mắt nhìn Quách Đạo, Quách Đạo hơi hơi mỉm cười, thản nhiên không động tĩnh gì, sau khi từ bỏ tiêu dao tán, Quách Đạo tính tình càng thêm ôn hòa, dễ dàng mềm mỏng, không hay tức giận, làm cho người ta nhìn không ra chút tâm tư nào của hắn.

Quách phu nhân trong lòng thở dài, hòa nhã nói: "Trần công tử không cần đa lễ, Quốc công gia đã nói việc này chỉ là hiểu lầm, ta sẽ không truy cứu nữa. Hai nhà vốn là thông gia tình cảm tốt đẹp, trưởng tỷ của công tử lại là con dâu nhà ta, chúng ta sẽ không vì chuyện này mà trong lòng ôm hận, công tử yên tâm đi."

Trần Băng Băng là đích nữ của Trần gia, nhận được sự trân trọng của người Trần gia, trong mắt Trần lão thái quân cùng Trần đại nhân càng xem nàng là bảo vật trân quý, thật vất vả mới thuận theo được tâm tư của nàng mà gả đến Quách gia, nếu bởi vì Trần Hàn Hiên gây ra tai họa khiến cho Trần Băng Băng không được hạnh phúc, người Trần gia thật đúng là muốn hộc máu mà chết.

Cho nên, lúc này Trần Hàn Hiên đến xin lỗi, cũng có một phần ép buộc của Trần lão thái quân. Bà căn bản còn muốn tự mình đến, chẳng qua chủ mẫu hai nhà đều là vân đạm phong khinh ( mây gió điềm nhiên), nếu bà tự mình đến Tề Quốc Công phủ, ngược lại sẽ khiến cho người khác nghị luận, cho nên chuyện này quá mức quan trọng không được, thờ ơ cũng không được, trọng yếu nhất vẫn là có thái độ thật tốt.

Trần Huyền Hoa liếc mắt một cái, Trần Hàn Hiên lập tức quỳ xuống , ánh mắt nhìn trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì. Lại nghe thấy Quách Đôn cười lạnh một tiếng, nói: "Huyền Hoa huynh đúng là chân thành xin lỗi, nhưng ta thấy Hàn Hiên công tử không thật sự muốn như vậy."

Trần Hàn Hiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Quách Đôn. Quách Đôn nhìn bộ đáng hắn đáng đánh đòn, ngữ khí lạnh như băng, nói: "Người khác hạ độc trên vũ khí của ngươi, ngươi lại không phát hiện ra được, ai biết là không phải cố ý!"

Trần Hàn Hiên cắn chặt răng, cứng rắn nói: "Ta tuy rằng võ công không phải đứng đầu, cũng không phải kẻ ác giết người, Quách tứ công tử không cần nói hươu nói vượn!"

Quách Đôn tươi cười càng thêm lạnh lùng, ngay cả Trần gia bị người khác lợi dụng, nhưng kẻ một đao đả thương Quách Đạo đúng là Trần Hàn Hiên, huống chi Quách Đạo trong trận tỷ thí luôn đối với hắn lưu tình, hắn lại khí thế bức người, phải so cao thấp cho bằng được. Có thế mới khiến cho sự việc dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi.

Quách Đôn còn muốn nói nữa, đã nghe Quách Đạo khẽ cười một tiếng, nói: "Trần huynh chẳng qua là nhất thời thất thủ, không có quan hệ gì đến chuyện này, không cần để trong lòng."

Trần Hàn Hiên liếc mắt nhìn Quách Đạo, bên trong ánh mắt cũng không hề có chút cảm kích. Hắn tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đã ở ngoài tập võ, vốn tưởng rằng là thiên hạ vô địch, nhưng trong trận tỷ võ, Quách Đạo lại nhường hắn khắp nơi, hơn nữa, rõ ràng võ công so với hắn tốt hơn, có thế mới khiến cho hắn nhất thời tức giận, bị khơi dậy ý chí muốn thắng, thế cho nên vô tình làm Quách Đạo bị thương, chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn lại không nghĩ tới có người hạ độc trên thanh đao của hắn! Sau trận tỷ thí trở về, hắn đã xử lý hạ nhân quản lý vũ khí, nhưng đã quá muộn, tay phải Quách Đạo chung quy bị phế đi, đối với một người tập võ, rốt cuộc không cầm nổi một thanh kiếm, đây là chuyện đáng thương hại đến cỡ nào, Trần Hàn Hiên hết sức rõ ràng, lúc này nhìn thấy Quách Đạo rộng lượng như thế, trong lòng Trần Hàn Hiên vô cùng phức tạp nói không nên lời.

Trần Huyền Hoa thấy thế, lập tức mở miệng, nói: " Quách phu nhân cùng Quách công tử đã không trách hắn, ngày mai chúng ta sẽ đưa hắn về lại trên núi."

Quách phu nhân nghe thấy thế cả người sửng sốt: "Đuổi về trên núi, đây là có ý gì?"

Trần Hàn Hiên nghiến răng nghiến lợi, nói: "Phụ thân đã trục xuất ta khỏi Trần gia, từ nay về sau, ta chính là một người không có gốc gác quê quán, những chuyện ta đã gây ra cùng Trần gia không có quan hệ."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lí Vị Ương nhìn Trần Huyền Hoa, lại nhìn Trần Hàn Hiên đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Trần đại nhân đã có tâm nhận sai, cần gì phải làm đến nước này?"

Trần Huyền Hoa khe thở dài, nói: "Phụ thân nói hắn phạm hạ sai lầm không thể tha thứ. Hôm nay dẫn hắn đến đây, là vì muốn bồi tội với Quách phu nhân cùng Quách Đạo, cũng là để cáo từ."

Trần Hàn Hiên trên mặt cương lãnh, hắn thật không ngờ, phụ thân cùng đại ca cuối cùng lại có quyết định như vậy, nhưng việc này cũng không thể không làm, mặc kệ Quách gia rộng lượng như thế nào, hắn chung quy cũng đã làm thương hại đến Quách Đạo .

Trần gia quyết định như vậy, khiến trong lòng Trần Băng Băng không khỏi khó chịu, nàng liếc mắt nhìn Quách phu nhân cầu xin. Quách phu nhân nhíu mày, mở miệng nói: "Huyền Hoa, chuyện này chúng ta đã tha thứ cho hắn, các ngươi cũng không cần trách phạt quá nặng nề, dừng lại ở đây đi, không cần để người ngoài nhìn vào chê cười."

Trần Huyền Hoa trong mắt chợt lóe ánh sáng, cười cười nói: " Tâm ý phụ thân đã quyết, bất luận là ai cũng không có cách nào khuyên ngăn, đây là việc duy nhất Trần gia có thể làm để chuộc tội với Quách gia."

Lí Vị Ương nhìn chăm chú vào Trần Huyền Hoa, lại đột nhiên cười, hờ hững nói: "Mẫu thân, Trần gia đã cố ý muốn như thế, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Mẫu thân viết một phong thư gửi đi, xem như thay Trần Hàn Hiên công tử cầu tình đi."

Mọi người liền đều nhìn về phía Lí Vị Ương, Trần Huyền Hoa tim đập nhanh hơn, hắn thật không ngờ Lí Vị Ương liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, không sai, Trần Linh quả thực quyết định trục xuất Trần Hàn Hiên khỏi gia môn, nhưng Trần lão thái quân không nỡ, liền mọi cách khuyên nhủ Trần Huyền Hoa nghĩ cách, Trần Huyền Hoa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể đưa ra hạ sách này, đưa đến lễ trọng khiến người Quách gia băn khoăn. . . Chỉ có khổ chủ hướng Trần Linh cầu tình, chuyện này mới có thể cứu vãn.

Không hề hay biết Trần Băng Băng vô cùng cảm kích nhìn Lí Vị Ương, Quách phu nhân trong nháy mắt đã hiểu ý của Lí Vị Ương, bà liếc mắt nhìn hai huynh đệ Trần gia, trong lòng có một tia không vui vì bị người lợi dụng, nhưng cũng không tỏ thái độ, hơi gật đầu nói: "Cũng tốt, chuyện này ta sẽ đi biện hộ cho."

Trần Huyền Hoa trong lòng xẹt qua một tia ý lạnh, lúc này hắn còn chưa mở miệng, đã bị Lí Vị Ương một câu xuyên thủng tâm tư, thật sự khiến hắn có chút cảm giác múa rìu qua mắt thợ. Hắn nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có ý châm chọc, hắn mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Có khí chất như vậy, thật đúng là phúc khí của Quách gia.

Không khí đã ôn hòa trở lại, nhưng đúng lúc này, Trần Hàn Hiên đột nhiên đứng lên, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện của ta đã quyết định, vậy thỉnh Quách gia lại vì chúng ta giải quyết thêm một chuyện khác!"

Trần Huyền Hoa không ngờ Trần Hàn Hiên sẽ nhắc tới chuyện này, không khỏi biến sắc, đột nhiên cả giận, nói: "Nhị đệ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Bản thân gây rắc rối còn chưa đủ sao?! Còn không mau lui ra!"

Trần Hàn Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, một chút áy náy cũng hoàn toàn không có, hắn lấy ra một phong thư đặt lên phía trên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Vì sao người Quách gia muốn gạt hôn?"

Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên phong thư, vẻ mặt bình tĩnh như nước: "Không biết Trần nhị công tử nói cái gì là gạt hôn?"

Trần Hàn Hiên rung động nói: "Vừa rồi ta không nói ra, chẳng qua là muốn giữ lại cho Quách phủ một chút thể diện! Hiện thời ta nói ra tất cả, nếu Quách phủ không đưa ra được lời giải thích hợp lý, ta sẽ đưa trưởng tỷ của ta cùng về!"

Hắn nói tới đây, Quách phu nhân sắc mặt trở nên trắng bệch, Trần Băng Băng cũng đầy mặt hoài nghi, nàng nhìn nhị đệ, không biết hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

Trần Huyền Hoa mặt như sương lạnh, đứng lên nói: "Nhị đệ! Nếu ngươi còn tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn, phụ thân nhất định sẽ trục xuất ngươi khỏi gia môn! Mặc kệ có Quách phu nhân cầu tình hay không, cho dù là Tây Thiên Phật Tổ, cũng không ai có thể cứu được ngươi."

Trần Hàn Hiên chấn động, lập tức thay đổi quyết định của mình, hắn xưa nay kính trọng yêu thương trưởng tỷ, vạn vạn không chấp nhận được chuyện nàng bị lừa, không khỏi kiên định nói: "Ngay cả bị đuổi khỏi Trần gia, ta cũng không oán hận! Ta chỉ muốn hỏi rõ, Quách Diễn rõ ràng đã có vị hôn thê, lại còn cưới đại tỷ của ta, không phải gạt hôn là cái gì?"

Trần Băng Băng nghe xong, dung nhan xinh đẹp bỗng chốc trở thành tuyết trắng.

Quách Đạo tươi cười nhất thời ngừng lại, lạnh lùng nói: "Trần Hàn Hiên, ngươi gây ra chuyện, ta có thể không so đo với ngươi, nhưng ngươi nên biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lời nói của ngươi tất cả đều không rõ ràng, xin mời ngươi rời khỏi nơi này, Quách gia không chào đón ngươi!"

Quách Đạo nói xong, Trần Hàn Hiên cười lạnh không thôi, nói: "Ta biết ta đã làm sai, mặc kệ ta nói cái gì, đều là đuối lý, cùng lắm thì ta đền lại một cánh tay phải này cho ngươi là được." Hắn vừa mới dứt lời, nhanh như chớp rút chủy thủ bên hông ra, chỉ thấy được ánh sáng lạnh chợt lóe, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chủy thủ kia đã đánh gãy tay phải của hắn, tia máu phun ra, máu chảy vương trên mặt đất. Tất cả mọi người kinh hãi đứng nhìn, Trần Hàn Hiên cười lạnh một tiếng, kéo tay áo xuống, buộc chặt vết thương lại, ánh mắt như tuyết, nói: "Hiện tại, ta đã không còn nợ Quách Đạo gì nữa, ta có thể nói được chưa?"

Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được, Trần Hàn Hiên đúng là tính nóng như lửa, một tay đền một tay, Trần Hàn Hiên lúc này không còn nợ Quách gia cái gì, cho nên hắn hiện tại có thể hợp tình hợp lý đòi lại công đạo cho trưởng tỷ.

Lí Vị Ương nhìnTrần Hàn Hiên, trong lòng thầm mắng hắn ngu xuẩn, cách làm việc thiếu lí trí như vậy, chỉ có thể hủy đi tình nghĩa giữa Quách gia cùng Trần gia, công tử Trần gia tính tình nóng nảy như vậy, quả thực là hại chết người không đền mạng! Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Trần Hàn Hiên không để ý đến khuyên giải của người khác, tiếp tục nói: "Hôm qua, có người bí mật đưa một phong thư đến phủ chúng ta, nói trước lúc Quách Diễn cưới trưởng tỷ ta thì đã có một vị hôn thê, hơn nữa còn hứa sẽ thành hôn, nhưng vì hai nhà làm đám hỏi, hắn liền từ bỏ nữ tử kia, cầu cưới tỷ tỷ ta, nếu chuyện này dừng lại ở đây, chúng ta cũng sẽ làm như không thấy! Nhưng hôm nay nữ tử kia đã đến Đại Đô, lại cùng người Quách gia có quan hệ không rõ ràng! Rõ ràng là các người che dấu nàng ta, còn giấu diếm trưởng tỷ ta, có việc này phải hay không?"

Trần Huyền Hoa ai oán liếc nhìn hắn, không khỏi tức giận, trong lòng trách hắn quá mức kiêu ngạo, quá mức ương ngạnh, không đủ mềm dẻo, không biết tiến lui!

Trần Băng Băng mặt trắng như tờ giấy, nhìn về phía Quách phu nhân, giọng run run, nói: "Mẫu thân, hắn nói cái gì, mẫu thân hiểu gì không?"

Quách phu nhân thở dài không nhìn nàng. Trần Băng Băng nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lí Vị Ương, bên trong dẫn theo ba phần chờ đợi, nói: "Gia nhi, nhị tẩu đối với muội như thế nào?"

Lí Vị Ương không thể ngờ được, đối phương cuối cùng lại tìm tới nàng, nàng ngẩng đầu, thành thật nói: "Từ lúc vào phủ tới nay, nhị tẩu đối muội vô cùng chiếu cố, đệ đệ của muội khi vào phủ, vì chưa quen nên thường xuyên khóc náo, nhị tẩu lại để hắn bên người, ôn nhu chăm sóc cho hắn, trong lòng muội vô cùng cảm kích."

Trần Băng Băng nước mắt chực rơi, nói: "Một khi đã như vậy, muội vì sao không giải thích kỹ càng chuyện này cho ta nghe?"

Lí Vị Ương thở dài một hơi: "Có một số việc vốn không cần phải nói rõ ràng."

Trần Băng Băng sắc mặt dị thường khó coi: "Muội nói vậy là có ý gì?"

Lí Vị Ương quay đầu nhìn về phía Quách Trừng: "Muội vào Quách phủ cũng chỉ mới được nửa năm, đối với chuyện trong nhà cũng không hiểu biết hết, có lẽ không nên để muội giải thích."

Quách Trừng thở dài một hơi, hướng Trần Băng Băng mở miệng nói: "Nhị tẩu, chuyện này kỳ thực chúng ta sớm đã muốn nói cho nhị tẩu, nhưng lại sợ nhị tẩu không chấp nhận được, không sai, trước đây đúng là nhị ca có một vị hôn thê, hơn nữa cảm tình vô cùng tốt."

Trần Băng Băng như bị sét đánh, nàng bỗng chốc ngã quỵ, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, Giang thị trên mặt cũng thấp thỏm lo âu, hiển nhiên nàng cũng đã sớm biết tình hình.

Quách Trừng không ngừng lại vẫn tiếp tục nói: "Vì Quách Trần hai nhà làm đám hỏi, nhị ca mới bất đắc dĩ cưới nhị tẩu, đây là chân tướng sự việc."

Trần Băng Băng môi run run, một chữ cũng nói không nên lời.

Trần Hàn Hiên tức giận nói: "Quách gia các ngươi khinh người quá đáng!"

Lại đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, Trần Hàn Hiên quay đầu nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt lạnh như băng nói không nên lời.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Trần nhị công tử, lời ấy sai rồi, nói cái gì khinh người quá đáng?"

Trần Hàn Hiên tức giận nói: "Rõ ràng đã có vị hôn thê, lại gạt đại tỷ ta thành hôn, không phải gạt hôn thì là cái gì?"

Lí Vị Ương giọng nói ôn nhu mềm mại, nhưng trong giọng nói bình tĩnh kia lại là sóng ngầm mãnh liệt: "Trần nhị công tử, ta đề nghị công tử trước khi nói chuyện thì đầu óc phải suy nghĩ, chuyện Quách Diễn sớm đã có vị hôn thê, chẳng lẽ Trần gia các người còn không biết sao? Nếu không tin, công tử có thể hỏi Trần đại công tử đang đứng bên cạnh là rõ."

Trần Hàn Hiên trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn Trần Huyền Hoa. Trần Huyền Hoa cười khổ không thôi, liên thanh nói: "Quách tiểu thư, thật không phải, nhị đệ này của ta thuở nhỏ ở trên núi học nghệ, đầu óc có chút không rõ ràng."

Lí Vị Ương xuy cười một tiếng, nói: "Thật sự là xuẩn ngốc." Mọi người khổ tâm che giấu nhiều năm, đều bị hắn lỗ mãng làm hỏng, Trần gia có đứa con như vậy, thực sự là gia môn bất hạnh.

Trần Hàn Hiên nghe được Lí Vị Ương bài xích hắn như vậy, mặt không khỏi biến sắc, lạnh lùng nói: "Quách tiểu thư đang nói hươu nói vượn cái gì, nữ tử này..." Hắn còn chưa nói xong, Trần Huyền Hoa đã bước nhanh tiến lên cho hắn một cái tát! Trần Hàn Hiên không dám tin nhìn hắn nói: "Đại ca làm gì vậy? ! Chẳng lẽ đại ca phải giúp đỡ nữ tử này!"

Lí Vị Ương ánh mắt lạnh như băng, nói: "Đại ca công tử không phải giúp đỡ ta, chính là không muốn để công tử nói thêm gì nữa." Sự việc đã đến tình trạng này, cũng nên nói rõ: "Không sai, nhị ca ta năm đó trong lòng đã có người mình thích, hơn nữa cùng cô nương kia có hôn ước, chỉ chờ cưới nàng vào cửa, phụ thân mẫu thân cũng ngầm đồng ý. Nhưng Trần Băng Băng tỷ tỷ công tử lại yêu thương nhị ca ta, ở nhà khóc náo không nghỉ, lấy cái chết ra để uy hiếp, buộc Trần gia đến Quách gia ta cầu hôn, chuyện này tất cả mọi người đều biết."

Trần Băng Băng trong ánh mắt phủ kín khiếp sợ cùng đau xót, không sai, lúc trước nàng đối với Quách Diễn nhất kiến chung tình, liều mạng muốn gả đến Quách phủ, ban đầu hôn sự này phụ thân mẫu thân có chút phản đối, Quách Diễn dù sao cũng là võ tướng, một khi ở trên chiến trường, nói không chừng không biết khi nào thì sẽ da ngựa bọc thây, bọn họ không đồng ý để nữ nhi gặp phải nguy hiểm như vậy, cho nên nàng ở trong phủ tuyệt thực ba ngày, muốn gả cho Quách Diễn bằng mọi giá, vì sợ nữ nhi đau lòng, người Trần gia mới đến Quách phủ cầu hôn.

Quách gia đã sớm nói tất cả mọi chuyện cho Trần gia biết, bao gồm cả sự tồn tại của Nạp Lan Tuyết. Nhưng bọn họ lại hoàn toàn không thèm để ý, ngạnh sinh buộc Quách Diễn cưới Trần Băng Băng. Chuyện này chính Trần Băng Băng cũng không biết, người Trần gia xuất phát từ lòng yêu mến ái nữ, nên mới lựa chọn giấu diếm.

Lí Vị Ương nói tiếp: "Hai nhà sớm đã liên minh, nhưng phụ thân công tử lại đến Tề Quốc Công phủ uy hiếp, nếu hôn sự này không thành, ngược lại sẽ duy trì Bùi gia, đến cùng là ai bội bạc trước đây? Chúng ta toàn nói một năm một mười, nhưng phụ mẫu công tử đã lựa chọn giấu diếm nhị tẩu, bọn họ có lẽ là xuất phát từ tình thương yêu ái nữ, nhưng cũng không thể vừa quay đầu đã đem tội lỗi đổ lên trên người Quách gia, làm như vậy chỉ sợ là không ổn."

Dựa theo quy củ Việt Tây, nếu đã có hôn ước, Nạp Lan Tuyết mới đúng là thê tử, Trần Băng Băng nói đến cùng chẳng qua là dựa vào xuất thân tôn quý mà chiếm lấy ưu thế mà thôi.

Lí Vị Ương chỉ nói sự thật, mặc kệ là Nạp Lan Tuyết ôn nhu bình thản hay là Trần Băng Băng hoạt bát thiện lương, nàng đều rất thích, rất muốn thưởng thức, nhưng nếu nhìn nhận kỹ chuyện này, người sai chân chính ngoài Quách Diễn đang ở bên ngoài, còn có Trần Băng Băng trước mắt, là hai người bọn họ một tay tạo thành bi kịch này.

Trần Hàn Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lí Vị Ương, một chữ cũng không nói nên lời, thật lâu sau, hắn vẻ mặt không dám tin, nói: "Không, ta không tin, phụ thân mẫu thân làm sao có thể biết rõ..."

Quách phu nhân đạm mạc nói: "Đó là bởi vì bọn họ sợ nữ nhi đau lòng, không muốn nàng cả đời buồn bực không vui, cho nên mới vì nàng tìm một lang quân như ý, vì thế không tiếc hy sinh hạnh phúc của người khác!"

Trần Hàn Hiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn nhìn mọi người, lại nhìn tỷ tỷ của mình, tựa hồ không kịp phản ứng.

Không có việc gì lại đến Quách gia náo loạn, ngươi thật sự mệnh dài quá! Lí Vị Ương trong giọng nói mang theo một tia cảnh cáo: "Trần nhị công tử, về sau làm việc nhất định phải ngẫm lại hậu quả, công tử không quan tâm hậu quả đem mọi chuyện vạch trần như vậy, người bị tổn thương nhất không phải chúng ta, mà là trưởng tỷ của công tử, công tử nhìn lại bộ dáng hiện tại của nàng đi."

Trần Băng Băng đã là lệ rơi đầy mặt, không nói một lời.

Trần Hàn Hiên tiến lên hai bước, giọng run run nói: "Đại tỷ."

Quách Đạo không nặng không nhẹ, nói: "Phong thư không gửi cho đại ca ngươi, cũng không gửi cho cha mẹ ngươi, vì sao lại đề tên người nhận thư là ngươi đây? Đối phương biết ngươi suy nghĩ đơn giản, không cần biết hậu quả, làm việc lỗ mãng, cho nên mới giao trọng trách này cho ngươi."

Trần Hàn Hiên sửng sốt, lập tức nói: "Trọng trách? Trọng trách gì?"

Quách Đạo cười lạnh một tiếng, nói: "Trọng trách gì? Ngươi còn không rõ sao? Đại tỷ ngươi đã là con dâu Quách gia, mọi người đều biết đến điểm này, nhưng ngươi lại cố tình tới cửa nói hươu nói vượn, ngươi là cố ý phá hỏng hôn nhân của nhị tẩu, phá hỏng giao hảo giữa hai nhà, phá hủy hợp tác đồng minh, để cho Bùi gia thừa dịp có cơ hội! Ngươi ngu xuẩn như vậy sống còn có ý nghĩa gì?" Quách Đạo khí thế bức người, làm Trần Hàn Hiên lùi lại ba bước, hắn ngồi trên ghế tựa, ánh mắt thảm hại.

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Trần Huyền Hoa, nói: "Mọi việc có nguyên nhân tất có kết quả, bởi vì trưởng tỷ công tử bức bách trước, nên nhị ca ta mới bội tín sau, hai nhà chúng ta đều phải xin lỗi Nạp Lan Tuyết."

Trần Băng Băng ngẩn ra, lập tức bắt lấy tay nàng, nói từng chữ: "Nạp Lan Tuyết, muội là nói đến y quán của Nạp Lan cô nương?"

Lí Vị Ương gật đầu: "Đến bây giờ, rất nhiều chuyện không thể không nói rõ ràng, Nạp Lan cô nương cũng không làm sai chuyện gì, nàng ngàn dặm xa xôi tìm được nơi này, thấy nhị ca đã cưới thê tử, nàng liền lập tức xoay người rời đi, điểm này nhị tẩu không phải đã chính mắt nhìn thấy sao? Nàng cũng không có ý phá hỏng hôn nhân của nhị tẩu, hơn nữa, nhị ca cũng không thể ủy khuất nàng để nàng làm thiếp, hai người bọn họ đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ. Lúc này, nếu không có Bùi gia cố ý lấy Nạp Lan Tuyết để uy hiếp Quách phủ, chúng ta cũng không phải để nàng dưới mí mắt, thứ nhất để bảo hộ nàng, thứ hai là giám thị. Nếu đệ đệ nhị tẩu không lỗ mãng đem hết thảy nói ra, chúng ta vẫn gió êm sóng lặng, nhị tẩu vẫn là con dâu hiền của Quách phủ, là nhị tẩu tốt của muội, Nạp Lan Tuyết chỉ là người ngoài mà thôi. Nhị tẩu đã hiểu chưa?" Nói đến cùng, toàn bộ Quách gia tuy rằng trong lòng áy náy, nhưng vẫn luôn duy trì ủng hộ Trần Băng Băng.

Trần Băng Băng không biết phải làm sao, nàng thật không ngờ lúc trước bản thân tùy hứng, lại hủy hoại đi hôn sự của người khác.

Trần Hàn Hiên cắn răng nói: "Ngay cả như thế, Quách phủ cũng không được lưu giữ Nạp Lan Tuyết!"

Lí Vị Ương nhướng mày, ánh mắt sáng như dao: "Không lưu giữ nàng, chẳng lẽ muốn giết nàng? Quách phủ chúng ta có lỗi với nàng, không thể làm ra chuyện như vậy!"

Trần Hàn Hiên nhìn Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy đạo ánh sáng lạnh lẽo kia phảng phất muốn bóc từng lớp da trên mặt hắn, nhất thời yên lặng. Trần Huyền Hoa thở dài một hơi: "Chuyện này phụ mẫu thân đều đã biết rồi, nhưng sai cũng đã sai, hôn sự này cũng đã thành thành, có khả năng làm gì được đây?"

Lí Vị Ương ngữ khí nhàn nhạt, nói: "Nhị tẩu, muội khuyên nhị tẩu nên nghĩ thoáng một chút, Nạp Lan Tuyết cùng Quách gia chúng ta không có khúc mắc, nàng cũng không thể trở thành thê tử của nhị ca, nhị tẩu cứ coi như nhìn không thấy là được."

Trần Băng Băng cái gì cũng nghe không vào tai nữa, đột nhiên che mặt bước nhanh xông ra ngoài.

Lí Vị Ương ngay cả lông mày cũng còn chưa động, không cần nói nàng lãnh khốc vô tình, nàng vốn là một người như vậy. Rất nhiều chuyện nói trắng ra đều thật xấu xí, Quách gia cùng Trần gia chẳng qua chỉ làm một giao dịch, không ai cao quý hơn ai, Quách phủ vứt bỏ Nạp Lan Tuyết là không đúng, chẳng lẽ ngươi Trần gia bức hôn lại là đúng sao? Tất cả theo nhu cầu mà thôi, mặc kệ trong lòng ngươi cắn dứt cỡ nào, hận đời cỡ nào, thì đây vẫn là sự thật, vẫn là nhân thế, ai cũng không có cách nào thay đổi. Trần Hàn Hiên trước đây làm Ngũ ca bị thương, cho rằng tự hủy một tay thì có đủ tư cách chạy tới chỉ trích Quách Diễn sao? Sao không ngẫm lại đại tỷ ngươi lúc trước bức hôn là tìm đến cái chết như thế nào?

Lí Vị Ương cách làm việc là muốn tất cả bị đánh năm mươi đại bản, thậm chí ngay cả nhị ca nàng cũng dám chỉ trích, khiến Trần Huyền Hoa ngây ngẩn cả người, hắn cứ tưởng rằng Lí Vị Ương là một nữ tử vô cùng ôn nhu, nên mới ưu ái nàng như vậy. Hiện tại nhìn nàng bộ dáng khí thế bức người, trong tâm không khỏi xuất hiện ý lạnh, hắn hiện tại rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao phụ thân Trần Linh luôn dặn dò hắn không được tới gần Quách Gia, bởi vì nữ tử này không thích hợp đối với hắn. Hiện thời xem ra chính xác là như thế, nàng quá mức sắc bén, quá mức kiêu ngạo, bộc lộ tài năng khiến người khác khó có thể theo được. Trần Huyền Hoa cần là một thê tử ôn nhu hiền lành, chứ không phải là mụ dạ xoa trước mắt này, hắn không khỏi lau mồ hôi lạnh, đứng dậy nói: "Quách tiểu thư, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ thân, ngày khác lại đến cửa thỉnh tội." Nói xong hắn phân phó Trần Hàn Hiên, nói: "Còn không mau cút đi!"

Trần Hàn Hiên ương ngạnh còn muốn nói thêm gì, đã bị đại ca hắn túm phía sau cổ kéo đi, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.

Quách Trừng nhìn theo bóng lưng bọn họ, thở dài một hơi, nói: "Vũng bùn này đúng là càng ngày càng sâu."

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, nói: "Người đưa đến tin tức kia, thật đúng là một khắc cũng không yên."

Quách Đạo nhìn nàng: "Là người Bùi gia sao?"

Lí Vị Ương mặt mày không động: "Không có lửa làm sao có khói, chúng ta luôn giấu diếm không có khe hở, làm sao có thể bị người khác bắt được nhược điểm? Nạp Lan Tuyết thật sự là phiền toái, giết không được, thả cũng không xong, sẽ chỉ làm khối u ác tính này càng lúc càng lớn mà thôi."

Quách Đạo nhìn Lí Vị Ương nói: "Nạp Lan Tuyết thứ nhất là cứu muội, sau đó lại cứu ta, lại trị chứng đau đầu cho mẫu thân, chúng ta thật sự là biết ơn đối với nàng ... Nếu Trần gia muốn làm thương hại đến nàng, muội muội sẽ phải làm như thế nào đây?"

Lí Vị Ương thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy khó giải quyết: "Muội không biết."

Quách Đạo kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lí Vị Ương lộ ra biểu cảm mờ mịt.

Lí Vị Ương đứng lên: "Thanh quan khó đoạn việc nhà, người chân chính có tư cách xử lý chuyện này là nhị ca Quách Diễn, muội hi vọng tam ca có thể gửi đi một phong thư, nói cho nhị ca biết những chuyện đã xảy ra nơi này."

Quách Trừng nói: "Không, không thể! Nhị ca trấn thủ ở bên ngoài, không thể nhiễu loạn tâm tư của nhị ca được."

Lí Vị Ương ánh mắt không không giảm lợi hại chút nào: "Chuyện nhà không quản thì lấy tư cách gì để quản thiên hạ! Một đại nam nhân mà gia sự cũng không thể xử lý tốt sao? Ngay cả muốn đoạn tuyệt, cũng không nên để chúng ta ra mặt đoạn tuyệt sạch sẽ với Nạp Lan Tuyết, nhị ca phải giải thích tất cả cho nàng! Để Nạp Lan Tuyết một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc, không để nàng đem tuổi thanh xuân hao phí trên người nhị ca!"

Quách Đôn lắc đầu thở dài, nói: "Nếu Nạp Lan Tuyết bị Bùi gia lợi dụng, quay đầu lại làm thương hại đến Quách phủ chúng ta, thì nên như thế nào đây?"

Quách phu nhân luôn luôn trầm mặc không nói, giờ phút này nhẹ nhàng xoa trán, chứng đau đầu hiển nhiên lại tái phát, Lí Vị Ương vội vàng cho người ta đỡ bà về phòng, sau đó nàng cũng đi ra bên ngoài, Quách Trừng vội vàng nói: "Muội muội đi đâu?"

Lí Vị Ương nói: "Muội muốn đi xem nhị tẩu thế nào."

Quách Trừng không khỏi cười cười nói: "Vừa rồi thấy muội có bộ dáng bài xích Trần gia, còn tưởng rằng muội có bao nhiêu lãnh khốc vô tình, hiện tại ta mới biết được, hoá ra muội mềm lòng thật sự."

Lí Vị Ương cười nhẹ, cũng không trả lời, bước đi.

Lại nói vừa rồi, Trần Băng Băng một đường chạy về phòng, bất chấp Giang thị chạy theo gọi nàng ở phía sau, một đường đi thẳng qua núi giả trong hoa viên, thậm chí còn không phân biệt rõ đường đi, cuối cùng nàng mới nghiêng ngả chao đảo về tới phòng của mình, không để ý đến nha đầu hỏi han, nàng tay chân lạnh như băng ngồi ở trên giường, trên người không có lấy một tia ấm áp, suy nghĩ mông lung đè chặt trong lòng nàng.

Hôm nay nhị đệ nàng làm ra chuyện như vậy, khiến nàng vô cùng khó xử... Hiện tại nàng mới hiểu được, vì sao Quách Diễn luôn mặt ủ mày chau, vì sao vừa mới sau tân hôn nửa tháng hắn luôn dựa vào cớ say rượu ngủ ở thư phòng, vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, trong đáy mắt đều là vẻ phức tạp, khiến nàng không hiểu tại sao nàng đã làm mọi cách mà không khiến hắn cảm thấy vui, hoá ra trong lòng hắn sớm đã có một người, trong mắt hắn nàng quả thực đáng bị chê cười, trong đầu nàng có một giọng nói càng ngày càng lớn, nhanh như trống trận, hai mắt nàng tia máu đỏ hồng nhìn chằm chằm chiếc gối uyên ương do chính nàng tự tay thêu, đó là vì nàng muốn làm Quách Diễn vui vẻ, cũng hi vọng bọn họ có thể thiên trường địa cửu nên mới tự tay làm đồ cưới, tâm ý của nàng hiện thời xem ra đúng là trò cười.

Nàng đột nhiên a một tiếng, một ngụm màu đỏ tươi phun ra, vết máu nhiễm lên tấm mành trắng thuần đẹp đến mê ly... Hoá ra phu quân mà nàng yêu sâu sắc trong lòng sớm đã có người khác, thế cho nên nàng sống ở đây chỉ là bóng dáng mà thôi, nghĩ hai năm qua mình tìm mọi cách lấy lòng hắn, phảng phất đều biến thành sự châm chọc thật lớn, trái tim nàng như bị ai dùng chủy thủ đánh vào, đột nhiên nghiền nát, hai tay nàng nắm chặt, đột nhiên cười ha hả.

Thời gian không thể quay đầu, nếu sớm biết rằng... Nàng nghĩ đến đây, không khỏi nở nụ cười thê lương, mặc dù sớm biết hắn đã có người trong lòng, chẳng lẽ Trần Băng Băng ngươi sẽ không muốn gả cho hắn sao? Nói không chừng, nàng còn nghĩ ra nhiều cách ác độc hơn để đoạt lấy hắn. Lúc này, lòng nàng vô cùng đau đớn, một đao, hai đao, ba đao, phảng phất sống không bằng chết, nước mắt càng ngày càng mơ hồ, dần dần đã không nhìn rõ đồ đạc trong phòng, nàng lấy tay lau nước mắt, lúc này mới phát hiện sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Lí Vị Ương xuyên qua hoa viên, đi tới phòng của nhị tẩu Trần Băng Băng, nàng đi qua sân, thẳng đến gian chính giữa.

Bọn nha đầu lắp bắp kinh hãi, đều nhất tề hành lễ, Lí Vị Ương phất phất tay, bước nhanh tiến vào. Trên giường màn che đã buông xuống, Trần Băng Băng đang nằm trên giường, lặng yên không một tiếng động, tỳ nữ bên cạnh vô cùng lo lắng, thấy Lí Vị Ương đi đến lập tức khom mình hành lễ: "Bái kiến tiểu thư."

Lí Vị Ương nhìn người trong màn, lập tức phân phó, nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài, ta có lời muốn cùng nhị tẩu."

Mọi người liếc nhau, ào ào lui xuống.

Lí Vị Ương thở dài một hơi, nàng ngồi xuống bên giường: "Nhị tẩu, nhị tẩu trách muội vừa rồi vô lễ sao?"

Trần Băng Băng nằm trên giường, trên người trùm chăn thật kín, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt, nàng quay đầu nhìn Lí Vị Ương, đột nhiên khóc lớn.

Lí Vị Ương sao không hiểu rõ tâm tình của nàng, nhẹ giọng nói: "Nhị tẩu hiện tại có lẽ vô cùng thương tâm. Nhưng sai cũng đã sai rồi, nếu nhị tẩu cảm thấy nhị ca thật sự lừa gạt nhị tẩu, tình nguyện nói chuyện cùng cách với Trần phủ ( cùng cách: li hôn), muội nghĩ Trần gia cũng sẽ để nhị tẩu tìm hạnh phúc khác." Nàng nói xong như vậy, thấy Trần Băng Băng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đỏ đậm: "Không, ta tuyệt không cùng cách!"

Lí Vị Ương biết rõ nàng sẽ nói như vậy, lại nói: "Nhị tẩu đã không muốn cùng cách, đó là thừa nhận trong lòng nhị ca có người yêu khác sao?"

Trần Băng Băng nhìn Lí Vị Ương, nàng không nghĩ được đối phương có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, không khỏi nắm chặt nắm tay, nói: "Không, ta cũng không chấp nhận!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Không muốn cùng cách, cũng không chấp nhận sự thật, như vậy nhị tẩu muốn làm gì đây?"

Trần Băng Băng nhìn Lí Vị Ương, rơi lệ đầy mặt, nói: "Ta... Ta không biết."

Lí Vị Ương cười cười: "Rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì nhị tẩu nghĩ, chúng ta luôn lừa gạt nhị tẩu, chẳng qua là vì có cùng tâm nguyện."

Trần Băng Băng nhìn nàng, không khỏi mở miệng hỏi: "Là tâm nguyện gì?"

Lí Vị Ương ôn nhu nói: "Chúng ta hi vọng nhìn thấy nhị tẩu có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc."

Trần Băng Băng nhìn nàng, trong ánh mắt có một tia không thể tin được: "Muội nói cái gì?"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Nạp Lan Tuyết cũng chỉ là người ngoài, đối với Quách phủ chúng ta không có chút tình nghĩa, chúng ta vì sao phải giúp nàng? Nhị tẩu đã là một phần tử của Quách phủ, mặc kệ là chuyện gì, mọi người cuối cùng vẫn đứng bên cạnh nhị tẩu, không riêng gì muội, mẫu thân cũng sẽ như thế, muội nghĩ, nhị ca giấu diếm nhị tẩu chẳng phải vì có tâm lừa gạt, mà là nhị ca hi vọng nhìn thấy tẩu vui vẻ, không muốn nhị tẩu phẫn hận như vậy, thống khổ như vậy."

Trần Băng Băng nhìn Lí Vị Ương, nỉ non nói: "Muội muội nói thật sao?"

Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Đương nhiên là như thế, bằng không vì sao chúng ta lại lưu giữ Nạp Lan Tuyết, ngay cả không áy náy với nàng, nhưng nàng dù sao cũng không phải người Quách gia, nếu nhị tẩu đã quyết định không cùng cách, như vậy nhị tẩu vĩnh viễn là con dâu Quách gia, có thể làm bạn bên người nhị ca. Cuộc sống có lúc không được như ý, cũng phải chín bỏ làm mười, mỗi người đều có chỗ không thỏa mãn, chỉ có thể nhẫn nại, không thể hồ đồ, muội tin tưởng, về lâu về dài, nhị ca nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của nhị tẩu, dần dần sẽ quên Nạp Lan cô nương."

Lúc nàng nói chuyện, Quách phu nhân vội vàng đuổi tới cửa đã đứng ngoài nghe thấy tất cả, không khỏi âm thầm gật đầu, Gia nhi nói không sai, Băng Băng chỉ cần ngoan ngoãn làm con dâu Quách gia, một ngày nào đó Quách Diễn sẽ nhìn thấy tâm ý của nàng, tâm hắn cũng sẽ dần dần hướng về phía nàng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Trần Băng Băng có thể hiểu rõ đạo lý này sao?

Trên giường Trần Băng Băng cũng không còn cách nào khác, mặc dù có Lí Vị Ương an ủi, nhưng vẫn cảm thấy con đường phía trước một mảnh tối đen, không khỏi bi thương vạn phần, nằm khóc trên gối ruột gan như đứt từng khúc.

Lí Vị Ương cầm khăn lụa lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng an ủi, nói: "Nhị tẩu, cần phải để ý đến thân thể, nếu cảm thấy trong lòng không thoải mái, không bằng trở về Trần gia chơi vài ngày cho khuây khỏa, qua mấy ngày muội cùng mẫu thân sẽ tự mình đến đón nhị tẩu trở về."

Trần Băng Băng lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, dùng sức lắc đầu, nói: "Không, ta không đi!" Nàng luyến tiếc việc bản thân thật vất vả mới có được phu quân như ý, đó là tình lang trong mộng của vô số thiếu nữ, chỉ có nàng mới chiếm được vị trí Quách gia nhị thiếu phu nhân. Nàng vốn tưởng rằng bản thân gả đi, từ đây có thể được hắn sủng ái, cùng hắn phu xướng phụ tùy (vợ chồng đồng lòng), hạnh phúc vui vẻ qua ngày, ai ngờ được ông trời không thuận theo ý nguyện, để nàng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế, mặc dù vậy, nàng cũng sẽ không chắp tay nhường lại vị trí Quách gia nhị thiếu phu nhân cho một ai khác.

Nàng muốn kiên quyết ở lại nơi này, canh giữ ở Quách gia, đợi đến một ngày Quách Diễn hồi tâm chuyển ý.

Lí Vị Ương thấy nàng suy nghĩ cẩn thận, mới đứng lên nói: "Nhị tẩu hãy nghỉ ngơi thật tốt, muội phải đi rồi."

Trần Băng Băng gật gật đầu, nhìn Lí Vị Ương đi ra ngoài, lập tức lại xoay người nằm xuống, đúng lúc này, một tì nữ từ sau bình phong đi ra, thấp giọng nói: "Hừ, vừa rồi trước mặt mọi người trách cứ nhị công tử nhà chúng ta như vậy, hiện thời lại cho thêm một cái tát, nghĩ thiếu phu nhân chúng ta là đồ ngốc chắc!"

Trần Băng Băng mạnh từ trên giường ngồi dậy, trách cứ nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"

Phúc Nhi lạnh lùng cười, nói: "Thiếu phu nhân, không nên trách nô tì lắm miệng, nô tì chỉ cảm thấy người Quách gia này là cùng một giuộc, đều muốn giúp đỡ Nạp Lan Tuyết kia! Nếu không như vậy, một nữ tử như nàng ta làm sao có thể mở được y quán ở Đại Đô này? Thiếu phu nhân, chuyện hôm đó người còn nhớ rõ không? Chúng ta cùng phu nhân đến xem bệnh, bọ họ căn bản sớm đã lui tới, nhưng cái gì cũng không chịu nói, chuyên này không rất kỳ quái sao?"

Trần Băng Băng càng nghe, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, không hề chú ý tới Phúc Nhi đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh, Phúc Nhi thấy khuyên bảo hữu hiệu, tiếp tục nói: "Thiếu phu nhân, theo nô tì thấy, hiện tại biện pháp tốt nhất là trừ bỏ Nạp Lan Tuyết, nhất lao vĩnh dật!" (một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng)

Trần Băng Băng khiếp sợ nhìn tỳ nữ tâm phúc bên người, không nói được lời nào.

Phúc Nhi một mặt trung thành khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, nô tì biết người tâm địa thiện lương, nếu như lần này người nhân từ nương tay, tương lai nói không chừng sẽ bị ả hồ ly tinh kia đoạt mất nhị thiếu gia!" Nàng nói như vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Băng Băng, như muốn nhìn ra nội tâm nàng phẫn hận cùng ghen tị.

Trần Băng Băng nhìn nàng, lắc đầu nói: "Không! Ta không thể làm chuyện như vậy, nếu phu quân biết, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ta!"

Phúc Nhi lại tiếp tục thành khẩn nói: "Thiếu phu nhân là danh môn khuê tú, bao nhiêu người cầu cưới không được! Chỉ vì nhị thiếu gia, người mỗi ngày đều khổ luyện cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, còn chăm chỉ luyện tập nữ công, nấu nướng trà nghệ, chỉ hy vọng được hắn sủng ái! Đáng tiếc, nhị thiếu gia biết rõ thiếu phu nhân một lòng say mê, lại vẫn một lòng nghĩ đến Nạp Lan Tuyết, thiếu phu nhân không thấy khó chịu sao? Nếu người không thể hạ quyết tâm, chỉ sợ tương lai vị trí thiếu phu nhân còn không biết là ai sẽ ngồi lên đây!"

Nàng nói như vậy, Trần Băng Băng nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra một tia đồng tình, hoàn toàn ngây dại.

Lí Vị Ương không hề biết bản thân tận tình khuyên nhủ như thế, bị người nói hai ba câu toàn bộ bị giũ sạch, nàng lúc này từ trong viện đi ra, thấy Quách phu nhân đang ở cửa chờ nàng, không khỏi kinh ngạc, nói: "Mẫu thân, không phải mẫu thân trở về nghỉ tạm sao?"

Quách phu nhân mỉm cười, nói: "Mẫu thân cảm thấy trong lòng khó an mới qua đây xem, ai ngờ con nhanh hơn mẫu thân một bước... Gia nhi, con làm rất tốt."

Lí Vị Ương lại không nghĩ như vậy, nếu như nàng tâm ngoan thủ lạt, triệt để trừ bỏ Nạp Lan Tuyết kia, chuyện này sẽ xong hết, cũng có thể trấn an Trần Băng Băng, hiềm khích giữa hai nhà Quách Trần cũng chỉ đến đó, càng thêm Bùi gia ở giở trò xấu cũng chỉ có thể phát triển đến mức ấy. Nhưng Lí Vị Ương mỗi lần nhìn thấy Nạp Lan Tuyết, cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc không hiểu, có lẽ là từ trên người Nạp Lan Tuyết, nàng thấy được quá khứ của bản thân.

Nạp Lan Tuyết kiên cường cùng nỗ lực, Lí Vị Ương đều nhìn thấy rõ, nàng vốn là người tâm địa ngoan độc, xuống tay không chút lưu tình, nhưng đối với Nạp Lan Tuyết lại động thủ không được ... . Huống chi Nạp Lan Tuyết từng đã cứu nàng, từng cứu Quách Đạo, nàng bất luận ngoan độc như thế nào cũng không có khả năng hạ thủ như vậy.

Quách phu nhân nhìn nữ nhi, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Mẫu thân chỉ sợ, người ta căn bản là có mục đích khác."

Ánh mắt Lí Vị Ương hơi ngưng lại, sau lưng bàn tay không ngừng vặn vẹo, Quách gia, Trần gia hiện thời đều đã thay phiên làm quân cờ trên bàn cờ của đối phương, lúc mới bắt đầu, nàng thấy đối phương từng bước một châm ngòi li gián quan hệ hai nhà Quách Trần, khả hiện tại xem ra, đối phương không chỉ muốn như vậy...

------ lời ngoài mặt ------

Hôm nay tình hình là phải chăn đệm, bằng không phía dưới sẽ cảm thấy đột ngột, muốn nhẫn nại

Biên tập: nhìn ngươi dưới lầu, đều là cặn bã, quả nhiên chỉ có ta là thuần khiết cao quý, thiện lương, vô tà, cao lĩnh chi hoa.

Tiểu tần: đó là cái gì thế?

Biên tập: chính là loài hoa cao quý nhất!

Tiểu tần: hiểu ra rồi, kỳ ba \(^o^)/~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top