Chương 218: Một đi không trở lại

Lúc mới bắt đầu dạ tiêc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Bùi Bảo Nhi, vốn bọn họ cũng hết sức hâm mộ Bùi Bảo Nhi dung mạo tuyệt sắc, trong lòng vô cùng ghen tỵ với nàng. Nhưng hôm nay mọi người nhìn nàng đều mang vẻ như đang xem kịch vui. Mặc dù Bùi Bảo Nhi không cần gả cho Hạ Hầu Viêm, nhưng ai cũng biết, chuyện nàng ở phủ Thái tử bị bắt gian tại trận đã đành, huynh trưởng của nàng lại còn cố tình đem sự thật đó đổi trắng thay đen, hòng che chở cho nàng, chuyện cười này sợ rằng không biết sẽ lưu truyền trong giới quý tộc ở Việt Tây bao nhiêu năm nữa.

Bùi Bảo Nhi siết chặc đũa ngọc trong tay, nàng nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị đến một miếng cũng nuốt không nổi, cơ hồ muốn lập tức đứng lên rời đi. Nhưng Bùi Huy lại dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Ánh mắt kia thật sự mang ý nghĩa gì nàng đều hiểu rõ. Bùi Huy đang cảnh cáo nàng, không muốn nàng tại tiếp tục làm chuyện mất mặt. Nàng đối với vị nhị ca này hết sức sợ hãi, Bùi Huy tâm cơ thâm trầm, không phải là người dễ dàng nhìn thấu. Cho dù là phụ thân, cũng một mực tin tưởng hắn, nói gì nghe nấy, cho nên địa vị của nhị ca Bùi Huy ở trong phủ rất cao. Bùi Bảo Nhi từ nhỏ đã sợ hãi uy thế của Bùi Huy, vẫn luôn làm theo ý hắn, huống chi hôm nay nếu không có Bùi Huy, sợ rằng nàng không phải chỉ có tổn thất danh dự đơn giản như thế, mà không chừng phải gả cho Hạ Hầu Viêm. Cho nên bây giờ nàng chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận của mình để nhìn Lí Vị Ương cách đó không xa.

Lí Vị Ương đang cười nói cùng người bên cạnh, Bùi Bảo Nhi hận không thể đi tới trước mặt Lí Vị Ương dùng móng tay bén nhọn cào rách mặt đối phương mới hả giận! Nàng cả đời cũng không quên được sự sỉ nhục ngày hôm nay, lại phải nhẫn nhịn, nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ném chén trà xuống đất, thanh âm vang lên, khiến mọi người quay lại nhìn chăm chú. Những ánh mắt ái mộ trước kia giờ đây đều trở thành khinh thường cùng chê bai, Bùi Bảo Nhi không thể nhịn được nữa, nước mắt cuồn cuộn tuôn xuống. Nhưng vào lúc này, nàng nghe được một tràng thanh âm âm lãnh vang lên bên cạnh mình: "Ngươi còn mặt mũi mà khóc ư!" Bùi Bảo Nhi quay đầu lại, nhìn Bùi Huy biểu tình lạnh nhạt, nghe giọng không có lấy một tia cảm tình. Bùi Huy hờ hững nhìn chính muội muội, giọng nói hết sức bình thản, người ngoài đều cho rằng hắn sẽ an ủi, nhưng không ngờ hắn lại nói ra lời lãnh khốc như thế: "Mau lau nước mắt đi, không cần làm mất mặt Bùi gia thêm nữa."

"Nhị ca, sao huynh có thể trơ mắt nhìn muội bị người khác khi dễ như vậy sao! Tại sao huynh không chịu thay muội đòi lại công đạo!" Bùi Bảo Nhi nhìn hắn, nước mắt tuôn trào, đau khổ cầu xin.

"Mau lau nước mắt, đừng để ta nói tới lần thứ ba!" Bùi Huy giơ chén rượu trong tay, thập phần lạnh nhạt lập lại một lần. "Thua người khác, là bởi vì ngươi không có bản lĩnh. Bảo ta đi báo thù thay ngươi, làm ta cảm thấy nhiều năm nay bồi dạy ngươi đều uổng phí. Nên nhớ, sỉ nhục hôm nay Quách Gia ban cho ngươi, một ngày nào đó ngươi phải trả lại đầy đủ cho nàng ta!"

Bùi Bảo Nhi không nghĩ đối phương sẽ nói như vậy, tay nàng run run nhận khăn từ tỳ nữ bên cạnh đưa lau đi nước mắt, quay đầu lại nhìn về phía Lí Vị Ương cách đó không xa, cố đè nén cừu hận xuống đáy mắt. Hiển nhiên nàng đều đem hết thảy tội lỗi đổ lên đầu Lí Vị Ương. Bùi Bảo Nhi nghĩ, Húc Vương Nguyên Liệt không chịu cưới nàng, thậm chí lập mưu hại nàng, trong khi bất luận là bề ngoài hay tài trí của nàng ta so ra vẫn kém mình. Loại cảm giác bị người khác đánh, bị thật là điều sỉ nhục đó mới là điều làm nàng tức giận. Nữ nhân như nàng, vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo đã là bản tính, mỗi lần nàng làm không tốt chuyện gì, đều sẽ đem hết thảy tội lỗi đổ lên đầu người khác, mà Lí Vị Ương rõ ràng trở thành đối tượng để nàng oán trách.

Thái tử phi cùng Thái tử đang chiêu đãi tân khách, trên mặt nụ cười hết sức bình thường, hơn nữa trên mặt Thái tử một chút cũng không nhìn ra vẻ ảo não khi quỷ kế thất bại. Quách phu nhân ở một bên cười lạnh,Thái tử cũng không phải là người khoan dung, giờ phút này trong lòng hắn nhất định hận Húc Vương Nguyên Liệt tới tận xương tủy, mối hận này xem ra không dễ bề hòa giải được. Nhưng như vậy thì sao, Quách gia cùng Thái tử sớm muộn cũng sẽ có ngày phải đối đầu, bất quá chỉ là vấn đề thời gian, lại còn sợ cái gì?

Lúc toàn bộ tiệc tối kết thúc, Lí Vị Ương đỡ Quách phu nhân đi ra ngoài, ai ngờ lúc này, một mỹ nhân bất ngờ xong đến trước mặt nàng, bộ dạng hổn hển, Lí Vị Ương ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đối phương, trong con ngươi mang theo ba phần lãnh đạm: "Ta còn tưởng là ai cản đường của ta, thì ra lại là Bùi tiểu thư, có chuyện gì không?"

Người của phủ Thái tử không ai là không biết Bùi Bảo Nhi, hơn nữa mới vừa rồi phát sinh sự kiện kia, Bùi Bảo Nhi đã trở nên nổi tiếng ở Việt Tây, nô tỳ chờ đợi ở bên cạnh cửa thấy Bùi Bảo Nhi nổi giận đùng đùng xông vào, không dám ngăn trở, đều quỳ một bên. Bùi Bảo Nhi đè nén sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nói: "Quách gia, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ nhớ kỹ, ta sẽ không chịu thua, nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho ngươi!"

Li Vị Ương lãnh đạm nhìn đối phương, môi không khỏi dân lên nụ cười thản nhiên:"Ây da, Bùi tiểu thư phải nhớ cái gì ?nhớ ngươi bị bắt gian tại giường sao? Hay là nhớ việc Húc Vương điện hạ tình nguyện đem ngươi giao cho một tên hoạn quan cũng không thèm cưới ngươi?"

Bùi Bảo Nhi nghe được câu này, suy nghĩ kia như đứt đoạn, lời cảnh cáo của Bùi Huy đối với nàng trong nháy mắt đều bị ném toàn bộ ra khỏi đầu, nàng giơ tay lên muốn đánh Vị Ương, nhưng còn chưa kịp, lại nghe Quách phu nhân kêu lên một tiếng sợ hãi, Bùi Bảo Nhi cả người đã ngã nhào xuống nền đá cuội. Trên gương mặt tuyết trắng hiện lên một vệt đỏ dữ tợn! Bùi Bảo Nhi run rẩy, giận dữ, môi nàng run rẩy nói: "Quách Gia, ngươi dung túng nô tài đả thương ta!"

Triệu Nguyệt cười lạnh một tiếng, vừa rồi nàng nhìn thấy Bùi Bảo Nhi muốn động thủ liền tiến tới cho nàng một bạt tai. Trên gương mặt Lí Vị Ương không lộ một chút áy náy nào, Bùi Bảo Nhi muốn động thủ đả thương nàng, chẳng lẽ nàng lại đứng yên chịu trận sao? Lí Vị Ương cũng không phải loại người dễ bị người khác bắt nạt như vậy! Nàng không chút để ý cười, ánh mắt liếc qua Bùi Bảo Nhi: "Phải không? Sao ta lại thấy là Bùi tiểu thư không cẩn thận tự mình té ngã."

"Ngươi thật là quá đáng!" Bùi Bảo Nhi nổi giận, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đến đỡ nàng, nàng thật vất vả mới đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy hận ý.

Quách phu nhân ở bên cạnh không lên tiếng nãy giờ, khẽ cười nói: "Bùi tiểu thư còn tưởng rằng mình là đệ nhất mỹ nhân Việt Tây sao? Sợ rằng một khi chuyện hôm nay truyền ra ngoài, tiểu thư sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Nếu ta là tiểu thư, bây giờ sẽ lập tức trở về, từ nay về sau chỉ ở trong phòng, đỡ làm mất mặt Bùi gia!"

Bùi Bảo Nhi trong lòng giận dữ, giận đến cả người trên dưới không có chỗ nào không run, phảng phất ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đều bị Quách phu nhân chọc cho nhảy cả ra ngoài.

Lí Vị Ương chỉ nhàn nhạt mỉm cười, phảng phất như không để ý, nhưng lúc này một bàn tay đưa tới bên cạnh, ngăn cản Bùi Bảo Nhi. Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc nhìn, mỹ công tử dưới ánh trăng chính là nhị ca của Bùi Bảo Nhi, Bùi Huy.

Trên khuôn mặt Bùi Huy hiện lên một tia cười lạnh: "Quách tiểu thư, tha được thì cứ tha đi, tiểu thư cứ nhanh mồm nhanh miệng sớm muộn cũng sẽ gây ra họa lớn!"

Quách phu nhân khẽ mỉm cười, giọng nói hết sức lãnh đạm: "Nếu nói gây họa lớn, không ai có thể so được với Bùi tiểu thư. Nữ nhi của ta đã có huynh trưởng ở nhà quan tâm, cũng không phiền công tử nhọc tâm lo lắng. Công tử trở về quản giáo muội muội ngươi cho tốt mới đúng, đừng để nàng trở thành trò cười cho người khác!"

Lí Vị Ương vẫn không lên tiếng, chính là cười như không cười nhìn Bùi Huy. Bùi Huy nhẹ nhàng hít một hơi, nhưng cũng không để ý tới Quách phu nhân, ánh mắt hướng về phía Lí Vị Ương. Ánh mắt kia toát ra hàn khí. Không khí bốn phía lập tức ngưng đọng. Lúc này, ngay cả Bùi Bảo Nhi cũng không dám lên tiếng. Không biết tại sao nàng cảm thấy giữa Bùi Huy và Lí Vị Ương có một luồng khí chuyển động kì lạ, bọn họ không nói một câu nhưng phảng phất đang giao đấu rất nhiều. Bùi Huy nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy đôi mắt kia như một tảng băng, chỉ phản chiếu bóng dáng hắn không nhìn thấy đáy, cũng không nhìn ra tâm tư đối phương, giống như biển lặng. Hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy. Bình Thường, hắn luôn có thể nhìn thấu tâm tư kẻ khác từ trong mắt họ. Họ đắc ý, vui sướng, tức giận, bi thương. Nhưng trong mắt Lí Vị Ương cái gì hắn cũng không nhìn ra. Điều này làm hắn cảm thấy bất an, thậm chí từ đáy lòng dâng lên một loại sợ hãi.

Không chỉ có Bùi Huy đánh giá Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cũng nhìn chăm chú đối thủ của nàng. Bùi Huy kia có đôi lông mày cong, đôi mắt không biết cười. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt lên da, khiến người ta có cảm giác đau đớn mơ hồ. Cuối cùng, Bùi Huy dời mắt đi trước, hắn nhìn Bùi Bảo Nhi một cái: "Tốt lắm, đừng gây sự nữa, chúng ta về phủ đi."

Lí VỊ Ương quay đầu nhìn lại Bùi Huy đã dẫn Bùi Bảo Nhi cùng rời đi. Hắn bước sải chân thật rộng, thanh bào trên người theo gió lạnh đong đưa, cũng không khỏi cảm thấy một tia rét lạnh. Lí Vị Ương nhìn bóng lưng đối phương, cũng lạnh lùng cười một tiếng. Mặc dù vừa rồi Bùi Huy không nói gì, nhưng nàng lại nghe xương cốt đối phương như xiết chặc, thậm chí còn phát âm thanh "răng rắc, răng rắc". Xem ra, ngay cả Bùi Huy cũng đối với mình hận đến cực điểm, lần này kết thù thật lớn. Nhưng trong chuyện này nàng là người vô tội nhất, từ đầu tới cuối việc Bùi Bảo Nhi bị người ta thiết kế không can hệ tới nàng. Vậy mà đối phương hết lần này tới lần khác đem việc này đổ lên đầu nàng, thật đúng là nực cười.

Quách phu nhân dừng như không thể lí giải, bà thở dài một hơi: "Người nhà này thật đúng là điêu ngoa vô lý, chuyện này chúng ta hoàn toàn không biết, lại vô duyên vô cớ đến đây gây sự."

Lí Vị Ương khẽ mỉm cười nói: "Trên đời này vốn không nói đến đạo lý như vậy, kẻ mạnh thì sống kẻ yếu phải chết. Mẫu thân, đêm đã khuya, chúng ta cần phải trở về rồi."

Quách phu nhân gật đầu một cái nói: "Huynh trưởng của con còn đang hàn huyên cùng mọi người, chúng ta lên xe ngựa trước đi."

Ánh trăng như nước, Bùi Phàm đưa lệnh bài muốn gặp Hoàng Hậu, hắn vừa bước vào đại điện, liền không đợi rèm vén lên đã lớn tiếng nói: "Hoàng Hậu nương nương sao không làm chủ cho chúng ta. Bảo Nhi bây giờ biết phải làm sao? Xảy ra chuyện như vậy, mặt mũi Bùi gia đều ném xuống đất cả rồi! Nương nương người nói xem ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Bùi gia nữa đây?"

Vào buổi chiều, Bùi Phàm mang theo con trai mình từ ngoài kinh trở về. Bùi Huy đi trước chuẩn bị, lại nghe Bùi Trân truyền tới chuyện không hay. Bùi Huy lập tức cưỡi ngựa không ngừng đến. Sau này nghe tin từ phủ Thái tử truyền về, lúc ấy Bùi Phàm còn không dám tin. Nhưng đợi đến lúc Bùi Huy dẫn theo Bùi Bảo Nhi nước mắt đầy mặt trở về, Bùi Phàm mới biết Bùi Bảo Nhi gây họa gì.Trong lòng hắn dĩ nhiên oán hận Thái Tử, nhưng oán giận nhất chính là Húc Vương Nguyên Liệt cùng tiểu thư Quách gia, bởi vì Bùi bảo Nhi luôn miệng nói sự tình này đều là do Quách Gia gây ra. Bùi Phàm nhất mực yêu thương nữ nhi này, bởi vì nàng không chỉ là viên minh châu của Bùi gia, mà nàng còn có dung mạo tuyệt thế. Hắn mời lão sư tốt nhất dạy nàng cầm kỳ thư họa, không tiếc tiền lót đường cho nàng, tâm huyết nhiều năm như vậy, không ngờ đều vì việc này mà đổ sông đổ biển. Lúc này Bùi Phàm tức giận đầy mặt, thanh âm giống như đang gào thét.

Bùi Hoàng hậu ngồi trên cao, cũng không nhìn hắn, trên mặt hết sức lạnh nhạt, đáy mắt lướt qua một tia trào phúng: "Nhị ca đột nhiên sao lại hồi cung lúc này?" Câu hỏi của nàng hoàn toàn không liên quan đến chuyện lúc nãy, phảng phất không thèm để ý chuyện đã xảy ra ở phủ Thái tử.

Bùi Phàm ảo não nói: "Chúng ta khoan hãy nói đến việc này, trước hết nên nói đến việc báo thù cho Bảo Nhi."

Bùi Hoàng hậu lãnh đạm cười một tiếng nói: "Báo thù? Làm sao phải báo thù? Ta đã sớm nói, nhắc Bảo Nhi chớ có trêu chọc Quách Gia, nhưng nó có nghe lời ta nói sao?"

"Hoàng hậu nương nương vì sao lại kiêng dè Quách gia, nhiều năm qua, chúng ta đã có thể một lưới bắt trọn đám người đó. Tại sao lại chậm chạp không động thủ, còn phải bị người Quách gia khi dễ? Quách Tố kia là cái gì, mà phải khiến chúng ta nhẫn nại như vậy!" Bùi Phàm không thể kiềm chế tức giận nói.

Bùi Hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng tựa hồ đè nén một tia tức giận, trong nháy mắt trở nên uy nghiêm, bén nhọn như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ: "Nhị ca, ngươi vẫn lỗ mãng như vậy, làm việc không chút bình tĩnh! Cả đời ta đã từng sợ ai? Hôm nay người cần phải lo lắng không phải là Quách gia, mà là người đang ngồi trên ngôi hoàng đế kia!"

Bùi Phàm sửng sốt, trong một lúc nói không nên lời, không khỏi nâng ánh mắt nhìn về phía Bùi hoàng hậu. Nàng thần sắc lãnh đạm, câu nói vừa rồi giống như không phải nàng nói: "Nương nương, ta không hiểu người muốn nói gì." Bùi Phàm không khỏi nói như vậy.

Trong đại điện bốn phía tĩnh mịch chỉ có hai người, chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ.

Bùi Hoàng hậu vẻ kiên nghị trên mặt đang từ từ biến mất, thay vào đó là nét mặt mệt mỏi, hiển nhiên là đối với huynh trưởng không hiểu ý mình có một tia chán ghét: "Ta không động thủ với Quách gia, không phải vì ta sợ hắn, mà là Hoàng đế muốn bảo hộ bọn họ! Địch nhân của chúng ta không chỉ có Quách gia, còn có Trần gia, còn cả đám người như hổ rình mồi, ngồi xem chúng ta tranh đấu lẫn nhau. Hắn và Bùi gia là đối thủ không đội trời chung! Những thứ này nhị ca ngươi đều không hiểu sao?"

Bùi Phàm thật ra không hiểu, hắn chỉ cảm thấy Bùi gia có thể đem Quách gia một lưới tóm gọn, vì sao phải chậm chạp không động thủ .Ở trong thế cờ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy ba bước, còn ba bước tiếp theo hắn không thấy được. Đả kích Quách gia không có gì khó, nhưng Hoàng đế vẫn cố ý bồi dưỡng bọn họ, hắn là muốn duy trì thế cân bằng!

Bùi Hoàng hậu trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Nhị ca, rất nhiều chuyện nói thì dễ, làm mới khó. Không riêng gì Bùi gia, Quách gia, Trần gia, còn có các đại gia tộc ở Việt Tây có thế lực trong quân đội, âm thầm cấu kết liên minh với nhau. Việt Tây có quá nhiều thế lực, có thể uy hiếp được quyền lực của hắn. Nhưng nhiều năm như vậy, hắn vì sao vẫn sừng sững không đổ? Chính là vì những gia tộc này cùng chúng ta kiềm hãm lẫn nhau. Quách gia cùng Trần gia liên thủ kiềm chế Bùi gia, đây là một tam giác hết sức cân bằng. Có thể thấy hoàng đế hết sức yên tâm. Nhưng nếu ngươi muốn động đến Quách gia hay Trần gia, thế cân bằng này sẽ bị xáo trộn, lúc đó e là người Hoàng đế muốn trừ bỏ chính là Bùi gia. Cái đó gọi là rút dây động rừng. Để Hoàng đế không nghĩ tới việc đó, ngươi vẫn là nên sống an ổn một chút, nghĩ đi toàn Bùi gia có hơn một ngàn người, ngươi không thể không nhẫn nại."

Bùi Phàm không tin nhìn Bùi Hậu, những lời này trước giờ muội muội hắn chưa từng nói qua. Không, là hắn cho tới giờ chưa từng nghĩ tới. Muội muội của hắn vào cung từ nhỏ, tính tình hết sức lãnh khốc vô tình, cùng hai vị huynh trưởng bọn họ đều không thân thiết. Ngoài phụ thân, có lẽ không một ai có thể hiểu rõ tiểu muội này rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Mà phụ thân trước giờ cũng rất coi trọng Bùi Hậu, coi nàng như châu như ngọc, thậm chí từng nói với hắn, sau này Bùi gia sẽ phải dựa vào tiểu muội này chống đỡ, chỉ cần bọn họ nghe theo nàng, tuân theo chỉ thị của nàng mà làm. Lúc trước đường huynh của hắn không thích Bùi Hậu, ở trong nhà nói một hai câu châm chọc nàng, ai ngờ phụ thân nghe được, lại không thèm để ý mặt mũi của bá phụ, cường ngạnh đem đường huynh đó đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi Bùi tộc. Chuyện này mọi người trong Bùi gia đều nhớ rõ, cho nên từ nhỏ tới lớn, phàm là đồ Bùi Hậu thích, Bùi Phàm ngay cà đụng cũng không dám, ngay cả nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt của nàng, nghĩ xem nàng tâm tình hôm nay có tốt hay không, chỉ sợ chọc giận nàng. Nhưng hắn vừa rồi quá mức tức giận quá nên quên mất việc này... Lúc này nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nàng toát ra vẻ mặt trào phúng, Bùi Phàm trong lòng cả kinh .

Nghĩ đến Bùi Bảo Nhi chịu nhục, hắn lấy dũng khí lớn tiếng hỏi: "Chẳng lẽ vì không để cho Hoàng đế nghi ngờ, Bùi gia chúng ta phải nhịn nhục thế này sao?"

Bùi Hậu nhàn nhạt cười một tiếng, vị huynh trưởng này thật là vô cùng ngu xuẩn, nói chuyện với hắn thật là phí lời, nàng thanh âm hững hờ nói: "Thời điểm hiện tại xem ra Bùi gia không thể so được với sự thông minh của Quách gia, nhìn Tề Quốc Công luôn biết ẩn nhẫn khiến Quách gia trở thành lựa chọn ngầm của triều đình, mà trong Hậu cung, Quách Huệ phi lại đối địch với ta khắp nơi. Đó là ăn cơm của vua lo phải nghĩ thay vua! Đây là lựa chọn của Quách gia, lấy lui làm tiến! Vì sao Quách Huệ phi ở trong cung nhiều năm qua xuôi chèo mát mái như vậy? Không phải là mệnh nàng tốt, cũng không phải là ta hèn nhát, mà là bởi vì người Quách gia thật sự là người thông minh, biết giả ngốc đúng lúc, biết tiến thoái đúng lúc, hiểu rõ khi nào nên hành động! Gia chủ Trần gia kia cũng là một lão hồ ly, hắn vì sao khắp nơi đều lấy Quách gia làm chủ sai đâu đánh đó? Ngoài mặt là kết minh, một kẻ vinh tất cả cùng vinh, một kẻ bị tổn hại tất cả cùng tổn hại. Không, phải nói là tuyệt đối không có tổn hại, Quách gia cùng Trần gia đều là gia tộc lớn nhất nhì Việt Tây, Hoàng đế sẽ không dễ dàng động vào hắn, ngược lại sẽ ban cho Bùi gia một cảnh cáo, ngươi hiểu chưa? Nếu ngươi tùy tiện động vào người của Quách gia, Hoàng đế chắc chắn sẽ tuyệt đối không ngồi nhìn. Đây là nguyên nhân nhiều năm qua ta dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nếu ngươi ngay cả điều này cũng không nhìn rõ, tốt nhất nên mang theo người nhà sớm hồi hương đi! Tránh mang họa sát thân cho gia tộc Bùi thị."

Bùi Phàm ngẩng đầu nhìn Bùi hậu, phía sau lưng hắn toát mồ hôi ướt đẫm. Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy ở dưới khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Hậu đè nén sự giận dữ cực lớn. Hành vi của hắn hôm nay hình như đã hoàn toàn chọc giận Hoàng hậu nương nương, hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Vậy chuyện kia của Bảo Nhi nên làm sao bây giờ?"

Bùi Hậu lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Bây giờ nên làm gì, bây giờ nên làm tế nào, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói cho ngươi biết sao?"

Bùi Phàm cả kinh, vội vàng ngắt lời nói: "Ta sẽ đem nó ra ngoài để tránh xảy ra chuyện."

Bùi Hậu cười lạnh một tiếng, nàng có ý muốn giết Bùi Bảo Nhi, nhưng mà ca ca nàng rõ ràng là không muốn làm vậy. Nhưng đối với Bùi gia mà nói, Bùi Bảo Nhi đã là một phế vật không có ích lợi gì, người như vậy giữ lại gia tộc chỉ khiến người khác chê cười. Bùi Hậu nhàn nhạt phất tay nói: "Ngươi lui ra ngoài đi, ta không muốn lại nghe thấy ba chữ Bùi bảo Nhi này nữa."

Bùi Phàm trong lòng giật mình, hắn không dám nói gì nữa, vẻ mặt tức giận cùng chất vấn lúc mới tới đây giờ đã không còn dấu vết, Bùi hậu cho hắn áp lực vô hình khiến hắn không thở nổi, hắn nắm tay thành quyền lui ra ngoài, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.

Bùi Hậu liếc mắt nhìn bóng lưng nhị ca biến mất, hờ hững nói: "Đều nghe thấy hết rồi sao? Ra đây đi?"

Phía sau rèm, thân ảnh Thái tử xuất hiện, hắn chậm rãi cúi đầu, quỳ xuống đất, nặng nề dập đầu: "Mẫu hậu, lần này là nhi thần quá lỗ mãng."

Bùi Hậu nhàn nhạt cười, đột nhiên đứng lên đi đến bên hành lang cách đó không xa, Thái tử không hiểu, lại nghe nàng nhẹ giọng nói: "Đến đây đi." Thái tử liền đi qua, Bùi Hậu đứng trên bậc thang cao cao, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào, nàng đột nhiên chỉ về phía xa, trong ánh mắt mang theo một tia khác thường sáng rọi nói: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Thái tử đưa mắt chuyển đến phía Bùi Hậu nói, đó là một một góc bầu trời, trừ một vầng trăng tròn, hắn cái gì cũng không thấy. Bùi Hậu nhẹ nhàng nhếch môi, cười lạnh nói: "Ngươi muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà không nhìn thiên hạ này. Cứ coi như ngươi ngồi được lên đó, nhưng trong đầu không có gì, vị trí này ngươi tới chết cũng ngồi không xong!" Nói xong, nàng xoay người về phía hắn nói: "Ngươi là Thái tử, là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, vô số người ở đây đều nhìn chằm chằm vào ngươi, bọn họ luôn nhìn nhất cử nhất động của ngươi, chờ xem ngươi gây ra lỗi lầm gì. Nhưng ngươi lại không thể tỉnh táo nhìn thấy điều này, chỉ lo dây dưa trong tư thù, ngươi cùng những nữ nhân hậu cung có gì khác nhau? Đều là hết sức thiển cận, ngu xuẩn như nhau!"

Thái tử mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống, hắn không khỏi quỳ rạp xuống đất: "Nhi thần sai rồi. Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi."

Bùi Hậu nhìn đỉnh đầu hắn, lắc đầu một cái : "Ánh mắt của ngươi không nên đặt trên người Quách gia, cũng không nên chỉ nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế kia, lại càng không cần đi báo thù riêng. Điều ngươi cần là học làm như thế nào để thống trị thiên hạ, chứ không phải làm chuyện ngu xuẩn như Lâm An. Ta nói ngươi chờ đợi cơ hội, không phải nói ngươi tự mình động thủ. Tĩnh Vương cùng Húc Vương dù kết minh nhưng cũng có mâu thuẫn, không cần ngươi châm ngòi, cũng có một ngày tan rã. Điều ngươi cần làm là đợi đến lúc có khe hở, tìm thời cơ đánh đổ Quách gia. Hôm nay ngươi tự tung tự tác rút dây động rừng, ngược lại càng khiến bọn họ đoàn kết chặt chẽ."

Thái tử không dám lên tiếng, hắn đã biết mình sai, làm liên lụy Bùi Bảo Nhi cùng Hạ Hầu Viêm không nói, Hoàng hậu không mắng hắn một trận đã là may mắn rồi, nàng còn nói lời này với hắn, là do hắn không suy nghĩ kỹ. Bùi Hậu giọng nói lãnh đạm nói: "Ngươi tính xử lý chuyện tu sửa ruộng đất như thế nào?"

Thái tử sửng sốt, hắn không nghĩ Bùi hậu lại nhắc tới chuyện này. Chuyện tu sửa ruộng đất có rất nhiều việc không chỉ dính dáng đến hộ bộ, Hoàng đế bắt đầu điều tra, tất cả những quan viên bị bắt đầu tiên đều là người của bộ hộ, những người này đều là nội gián Thái tử đưa vào, cho nên hắn mới có thể ở bộ hộ hô mưa gọi gió. Lần này điều tra bị bắt có mười bảy người của bộ hộ, điều này đối với Thái tử là một đã kích khổng lồ. Hiện tại hắn mới cảm thấy sự lợi hại của Quách gia. Hắn bên ngoài không thể hiện nhưng bên trong lại vô cùng đau đớn, hắn cắn răng nói: "Con sẽ có cách giữ những người đó lại, mẫu hậu không cần phải lo lắng."

Bùi Hậu cười lạnh một tiếng: "Người phụ trách điều tra lần này không phải là Hình bộ thượng thư, mà là Hình bộ Thị lang Đinh Đỉnh. Người này lúc trước chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý. Nhưng tính cách lại hết sức cương trực, hắn mỗi lần điều tra một hộ đều mang theo quan tài của mình đi, mọi lúc đều chuẩn bị tinh thần rơi đầu, hoàn toàn là bộ dáng kiên định. Ngươi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ như vậy, không thể nào mua chuộc hắn thì phải làm sao đây, cho nên cái gì ngươi cũng không thể làm."

Cái gì cũng không thể làm? Không! Điều này tuyệt đối không thể! Thái tử nâng chân mày lên lớn tiếng nói: "Không, những người đó là quân cờ mà nhi thần vất vả bố trí, đều là nhờ vào bọn họ, nhi thần mới có thể tùy ý điều động những ngân lượng của hộ bộ. Bất kể là thu mua đại thần hay bố trí thám tử, nhi thần đều cần số tiền kia, nếu mẫu hậu lo lắng bị bại lộ, vậy nhi thần sẽ lặng lẽ làm việc, thỉnh trong đám người trung lập hướng phụ hoàng cầu tình ."

Bùi Hậu nhìn hắn, ánh mắt nàng càng phát ra hàn khí lạnh như băng: "Hiện tại giông bão sắp ập đến, có quan viên nào tay chân sạch sẽ? Có ai dám lấy cương đối cương, nhất định là đụng tới sứt đầu mẻ trán! Đến lúc đó cho dù có người đến giúp ngươi, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngươi còn không nhận ra phụ hoàng ngươi cố tình giết gà dọa khỉ là để cho ngươi xem sao?"

Thái tử không khỏi nóng nãy đứng lên, nhìn Bùi Hậu: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn người của mình bị diệt trừ sao?"

Bùi Hậu ánh mắt xa xăm nhìn về phía ánh trăng sáng, nói: "Phụ hoàng ngươi đối phó bộ hộ chỉ là bước đầu, bước kế tiếp chính là thanh tẩy toàn bộ triều đình, thế lực mà ngươi bố trí những năm qua sợ là không còn sót lại bao nhiêu. Với cá tính của hắn không lẽ ngươi không biết, chuyện hắn muốn làm không ai có thể ngăn cản. Nếu ngươi có ý chống lại, dù là ngươi hắn cũng sẽ không khoan dung. Cho nên ngươi bây giờ chẳng những không thể đi báo cho bọn họ, càng không thể tiếp kiến kẻ nào, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn người ngươi muốn bảo toàn! Không sai, bọn hắn bây giờ có thể sẽ chịu tai ương trong ngục, nhưng chỉ cần ngươi bất động thanh sắc, chuyện này sẽ không nguy hiểm đến ngươi."

Thái tử không khỏi nói: "Nhưng những người đó trong tay đều có một ít..." Hắn nói chưa xong lại không nói tiếp, Bùi Hậu lại nghiễm nhiên nói: "Ngươi yên tâm đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, sẽ không khai ngươi ra. Phải biết tội tham ô bất quá là bị tịch biên gia sản, sẽ không liên lụy đến gia tộc, còn nếu liên quan cấu kết với Thái tử, kéo bè kết cánh, chính là mưu đồ bất chính, bọn họ cũng không ngu đến như vậy."

Thái tử nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm. Bùi Hậu cười nói: "Phụ hoàng ngươi bất quá là thuận tiện chỉnh đốn cảnh cáo ngươi, nếu hắn muốn giết người, triều đình này sạch sẽ được bao nhiêu? Pháp không trách chúng, nếu hắn giết hết hàng trăm hàng ngàn quan tham quan ô lại, triều đình này cũng sẽ không thể đứng vững! Vào thời điểm này nếu Thái tử ngươi lao ra, cũng chỉ là đối tượng để mọi người chỉ trích. Muốn trở thành hoàng đế, thứ nhất phải xuống tay hạ thủ người khác, ngươi muốn bảo vệ thế lực của mình, cũng sẽ không bảo hộ được. Nếu ngươi không động thủ, hoàng đế ngược lại sẽ không tuyệt tình, đó là đạo làm vua. Thái tử còn phải học thêm nhiều." Bùi Hậu không nhiều lời nữa, nhàn nhạt nói: "Ngươi trở về đi."

Thái tử nhìn Bùi Hậu không dám nói cái gì nữa, nhẹ nhàng lui xuống. Hắn biết có lẽ cả đời hắn cũng không thể hiểu được Bùi Hậu đến tột cùng đang suy nghĩ gì đây?

Nhưng vào lúc này, Bùi Hậu đột nhiên gọi hắn lại: "Cuộc săn lập tức sẽ phải bắt đầu."

Thái tử sửng sốt, ngay sau đó dừng bước: "Dạ, phụ hoàng đã hạ chỉ cho tất cả mọi người chuẩn bị lên đường." Bùi Hậu quay mặt lại, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh trăng phát ra ánh sáng sâu kín, trắng nõn chói mắt, làm người ta rung động, nhưng thanh âm của nàng cũng hết sức lạnh băng: "Ngươi thay ta tuyên cáo với Đại Quân một câu."

Thái tử nhìn Bùi Hậu, lại nghe giọng nàng bình thản nói: "Ta không muốn thấy Quách Gia trở lại Đại Đô nữa."

Thái tử giật mình kinh hãi, lập tức nói: "Dạ"

Lúc này, Lí Vị Ương đã trở lại Quách gia, Quách phu nhân đi trước, Quách Trừng gọi Lí Vị Ương lại nói: "Gia nhi, ta có lời muốn nói với muội."

Lí Vị Ương dừng bước, hắn quay đầu nhìn một cái, cặp mắt kia dưới ánh trăng nhàn nhạt lóe sáng, nàng mỉm cười nói: "Tam ca có gì muốn nói, cứ nói đi."

Quách Trừng nhìn Lí Vị Ương một cái, trong lòng có mấy phần do dự. Thật ra thì có mấy lời hắn sớm đã muốn nói, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện này có lẽ không nghiêm trọng như hắn nghĩ. Cho nên hắn một mực giả vờ không biết, nhưng hiện tại hắn cảm thấy cần nhắc nhở nàng một tí: "Gia nhi, muội có cảm thấy Nguyên Anh hình như rất thích muội không?"

Lí Vị Ương sửng sốt, nàng không nghĩ Quách Trừng lại chủ động nhắc tới chuyện này với nàng, nàng có chút buồn cười lắc đầu nói: "Tĩnh Vương điện hạ có lẽ cảm thấy muội là người thích hợp cho vị trí Tĩnh Vương phi, về phần có thích hay không... cũng còn chưa nói được. Tam ca nếu đúng là lo lắng chuyện này, có lẽ là buồn lo vô cớ rồi." Nguyên Anh là một người thông minh, hắn sẽ không phá vỡ liên minh của mình cùng Húc Vương.

Quách Trừng lắc đầu nói: "Muội cứ cho là ta nghĩ nhiều đi, ta thật sự cảm thấy bất an. Tính tình của Nguyên Anh không hiền hòa như muội thấy đâu." Tĩnh Vương là một người nham hiểm, tất cả mọi người đều biết, nhưng có một số việc nàng không thể hiểu rõ. Lí Vị Ương nhìn Quách Trừng, không khỏi kinh ngạc nhướn mày nói: "Có chuyện gì muội không biết sao?"

Quách Trừng thở dài, thật khẽ cười một tiếng nói : "Nguyên Anh là một người ẫn nhẫn, hắn và chúng ta không giống nhau, từ trước đến giờ hắn luôn biết mình muốn gì, hơn nữa còn rất kiên nhẫn, ngày trước hắn muốn đưa cho muội một thanh cổ cầm, kết quả lại thấy muội cùng Nguyên Liệt ở chung một chỗ, trong lúc thất thố làm đứt dây đàn, ta nghĩ là hắn thấy hai người như vậy cũng tốt, sẽ chịu buông tay, nhưng ta lúc ta đưa hắn ra ngoài lại nhìn thấy được dã tâm trong mắt hắn, vẻ mặt trong tình thế như vậy có thể hiểu được, nhưng ánh mắt như vậy ta chưa từng thấy trên mặt hắn. Không, có lẽ có một lần." Quách Trừng cúi đầu tựa hồ hồi tưởng lại, sau đó hắn nói với Lí Vị Ương : "Trong ấn tượng của ta, lúc đó phụ thân từng đưa cho ta một thanh bảo kiếm, bảo kiếm kia thập phần hãn hữu, là một vị sư phụ đúc kiếm nổi tiếng hao phí tâm huyết tám năm, thậm chí là dùng máu tươi cảu mình cùng sắt trăm năm luyện thành, vô cùng sắt bén, chém sắt như chém bùn, gặp cường địch còn có thể phát ra tiếng kêu báo động. Tĩnh Vương nhìn thấy vô cùng thích thú, nhưng hắn thấy ta yêu quý nó như vậy, cũng không mở miệng đoạt lấy, ta cũng không để ý vẻ mặt hắn lúc nhìn đến thanh kiếm như thế nào, sau đó có một ngày ......." Nói tới đây, Quách Trừng dừng lại, hắn nghiêm túc hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó .

Lí Vị Ương nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, chẳng qua là chờ hắn nói tiếp. Quách Trừng mi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt dao động không mạnh, nhưng trong ánh mắt kia tựa hồ cất giấu cái gì đó : "Chuyện đã qua hai năm, lúc ta cùng Nguyên Anh luyện kiếm, vốn là hắn có thể thắng ta, nhưng không biết thế nào kiếm của ta lại đâm trên người hắn, lần đó thương thế của hắn rất nặng, trên cánh tay trái máu chảy không ngừng, vết thương sâu đến lộ ra xương, phụ thân hung hăn mắng ta một trận, còn cấm ta không được sử dụng bảo kiếm vô cùng sắc bén kia. Vì vậy ta không thể không đem nó gác xó, đụng cũng không dám đụng một cái, vốn ta cũng không để chuyện này trong lòng, chẳng qua mỗi lần nhớ tới, cũng cảm thấy kỳ quái."

Lí Vị Ương nhếch môi :"Ây, có chỗ nào kỳ quái?"

Quách Trừng cười một tiếng , trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm: "Sau chuyện đó mặc dù Nguyên Anh cũng hết sức vì ta giải thích, thậm chí cùng ta cùng nhau chịu quỳ, nhưng hắn càng giải thích phụ thân càng tức giận, sau đó giận chó đánh mèo trút giận lên thanh bảo kiếm, là ta sử dụng kiếm, muốn trách cũng là trách ta, sao lại trách kiếm kia đây? Ta sau đó mới nghĩ đến, phụ thân căn bản nhìn ra gì đó, người chẳng qua là không muốn ta sử dụng thanh kiếm kia nữa."

Lí Vị Ương nghĩ trong lòng một lúc, ánh mắt thay đổi nhiều phần trầm tư nói : "Sau đó thanh kiếm kia đi đâu ?"

Quách Trừng cườin ói : "Đây là một thanh kiếm đả thương tình cảm huynh đệ, ta đương nhiên không dùng nữa, năm năm sau, một lần Tĩnh Vương cùng đánh vờ với ta, hắn nói muốn lấy thanh kiếm kia ra đánh cược, mà khi đó ta cơ hồ đã không còn đếm xỉa tới thanh kiếm đó. Bắt đầu từ lúc đó, ta mới biết thì ra hắn khao khát thanh kiếm đó suốt năm năm, trong năm năm này, hắn vốn có vô số cơ hội nói với ta, nhưng hắn không nói, hắn muốn là quang minh chính đại cướp thanh kiếm đó từ tay ta, nếu ta đưa cho hắn, hắn sẽ không cảm thấy hứng thú như vậy ."

Lí Vị Ương không khỏi thêm mấy phần kinh ngạc, vị Tĩnh Vương điện hạ này thật là có ý tứ, ngươi muốn tặng hắn, hắn không muốn, phải cướp từ tay ngươi mới được. Trên thực tế, từ trên người Tĩnh Vương Nguyên Anh nàng thấy được người đàn ông này lộ ra khí thế đế vương từ trong xương tủy, điểm này không phải ai cũng có, năm đó nàng đã thấy qua trên người Thác Bạt Chân. Nhưng nàng cho là, Thác Bạt Chân từ nhỏ không có mẫu tộc nâng đỡ, cũng không có người thân yêu thương, là hắn tự mình từ trong bầy dã thú thoát ra, mặc dù nàng không thích người này, nhưng cũng không khỏi bộ phục sự dẻo dai cùng thủ đoạn của hắn.

Vậy Nguyên Anh thì sao? Hắn bề ngoài phóng khoáng, ôn hòa nhưng lại sử dụng thủ đoạn sau lưng, có phải trong xương tủy đến cùng là cất giấu sự cố chấp điên cuồng hay không? Nàng không biết, ở trong chuyện về thanh bảo kiếm này xem ra, đây bất quá là hai thiếu niên tranh giành thôi, nhưng Nguyên Anh tốn năm năm, thủy chung đối với thanh kiếm kia nhớ mãi không quên, có thể gọi là người có điểm quái dị. Nàng nhìn đối phương cười nhạt nói: "Tam ca có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện có lẽ không nghiêm trọng như vậy, muội sẽ không trở thành thanh bảo kiếm kia, Nguyên Liệt cũng không phải là Tam ca."

Quách Trừng chẳng qua cười nhạt, nhưng trong nụ cười phần lớn là lo âu : "Đúng vậy, Nguyên Liệt dù sao cũng không giống ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng thanh bảo kiếm, dù sao cùng Nguyên Anh cũng có nhiều năm giao tình, nhưng hắn đối với ta còn mưu đồ tính toán như vậy. Nguyên Liệt chịu đem muội nhường lại cho người khác sao? Hắn cùng Nguyên Liệt có bao nhiêu năm giao tình? Vậy hắn sẽ đối vối Nguyên Liệt như thế nào đây? Có mấy lời ta không tiện nói với Nguyên Liệt, nhưng ta nhăc nhở muội, mong muội nói với Nguyên Liệt, để hắn cẩn thận Tĩnh Vương."

Khi Quách trừng nói ra mấy chữ "phải cẩm thận TĨnh Vương" này, Lí Vị Ương không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nàng trầm xuống, sự vui vẻ trong mắt bị hàn khí thay thế : "Huynh nói Nguyên Anh sẽ động thủ với Nguyên Liệt sao ?"

Quách Trừng lắc đầu nói : "Ta không biết, ta vốn không nên nói những lời này, Nguyên Anh vốn phải là người ta nên giúp không phải sao? Muội nếu gả cho hắn cũng là một chuyện vui lớn, nhưng là ...." Hắn nói xong hai chữ nhưng là, liền nhìn chăm chú ánh mắt của Lí Vị Ương nói: "Nhưng là, ta đã xem muội là muội muội ruột thịt, nếu trơ mắt nhìn muội chịu phải khổ sở, phải bi thương, ta sẽ lựa chọn đứng về phía muội."

Trong ánh mắt Lí Vị Ương có chút bất ngờ, nhìn mặt của đối phương, chốc lát không nói gì, nàng không nghĩ tới, giữa nàng và Nguyên Anh,Quách Trừng sẽ chọn đứng về phía nàng. Quách Trừng giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chẳng qua là khẽ cười : "Muội đã là một phần của Quách gia, điều này lúc nào cũng sẽ không thay đổi, tình cảm của ta cùng Nguyên Anh tốt hơn nữa, cũng không thể nhìn hắn tới làm tổn thương muội muội của ta, dĩ nhiên ...sẽ để cho mẫu thân thương tâm." Nói tới chỗ này, chính hắn cũng có chút lúng túng.

Lí Vị Ương đã hiểu dụng ý của hắn : "Bất luận như thế nào cũng đa tạ Tam ca đã nhắc nhở."

Đợi đến lúc Quách Trừng rời đi, Lí VỊ Ương mới nhìn qua bụi cây bên cạnh nói: "Không cần nấp nữa, đi ra đi !"

Bụi cây chợt lay động, liền thấy Nguyên Liệt ánh mắt lóe sáng, hắn phủi lá rụng trên áo đi, đôi môi lạnh nhạt cong lên nở nụ cười : "Thế nào? Nàng đã sớm biết ta ở chỗ này sao ?"

Lí Vị Ương chẳng qua là mỉm cười nói : "Tam ca đã sớm biết chàng ở đó, lời huy ấy nói chính là nói cho chàng nghe, để chàng cẩn thận Tĩnh Vương Nguyên Anh."

Nguyên Liệt thanh âm khàn khàn mê người, lại ấm áp xóa tan cái lạnh: "Tam ca của nàng nói chuyện có chút thái quá, chẳng lẽ ta lại sợ hắn?"

Lí VỊ Ương thở dài một cái: "không phải nói chàng sợ Nguyên Anh, là để cho chàng chú ý một chút, theo ta thấy, Nguyên Anh là một đế vương có tài, hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ở trong triều lại có rất nhiều thân tín, cũng không phải hạng người ngu muội, chàng phá hỏng hôn ước của hắn với Quách gia, dĩ nhiên phải trả giá cao rồi."

Nguyên Liệt cười haha một tiếng nói : "Phải vậy không? Vậy ta sẽ chờ hắn tới."

Lí Vị Ương trợn mắt nhìn hắn một cái nói : "Nếu bị hắn khi dễ, cũng đừng quay lại đây khóc với ta, ta chắc chắn sẽ không ra mặt cho chàng đâu." Cũng không để ý thấy trong mắt Nguyên Liệt đã đầy hàn khí, khi nàng nhìn sang, hắn đã làm như không chó chuyện gì cười nhìn lại, hừ một tiếng, không biết xấu hổ bắt lấy tay áo Lí Vị Ương nói: "Nàng không ra mặt cho ta, chẳng lẻ muốn che chở cho Tĩnh Vương sao? Bàn về tài mạo, về võ công, hắn không có chỗ nào có thể so sánh cùng ta, nàng không chọn ta chẳng lẽ chọn hắn?"

Lí Vị Ương không khỏi nở nụ cười, thiên hạ này người vô lại nhất có lẽ chính là Húc Vương Nguyên Liệt, hắn có thể sử dụng gương mặt vô tội nhất, lời nói vô sỉ nhất. Lí Vị Ương cười cười, lại liền nở nụ cười nói : "Chàng có để ý đến vẻ mặt Bùi Huy hôm nay không?"

Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng nói: "Bùi Huy là người con trai trầm ổn nhất của Bùi gia, có thể ép hắn, khiến hắn giơ chân cũng là người có bãn lãnh." Tai mắt của Nguyên Liệt sớm đã báo cho hắn biết hết thảy chuyện phát sinh ở trong hoa viên.

Lí Vị Ương gật đầu một cái nói: "Hôm nay từ đầu đến cuối, chuyện chàng làm đã hoàn toàn chọc giận Bùi gia, ta thấy coi như chỉ có Bùi Hậu có thể nhẫn nhịn chuyện này, bọn họ thì không nhịn được. Cái phiền toái này chàng phải giải quyết thế nào đây?"

Nguyên Liệt nheo mắt lại cười có chút quỷ dị nói : "Bọn họ giở trò ma quỷ mờ ám ta còn không để trong mắt, đúng rồi, chưa tới ba ngày nữa là đại hội săn thú một năm một lần, nàng cũng muốn đi sao ?"

Lí Vị Ương nhìn ánh trăng trên trời, cũng nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Phụ thân có thể mang theo gia quyến đi cùng, hơn nữa ta cuối cùng cảm thấy đại hội săn bắn lần này nhất định sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị ."

Trong con ngươi Nguyên Liệt bỗng chốc sáng ngời, nói: "Ta đoán bọn họ nhất định đang suy nghĩ, lần này Quách gia tiểu thư muốn bỏ mạng ở thảo nguyên rồi......bất quá, ta thật muốn xem một chút, Thái tử cùng người của Bùi gia đâm đầu vào chỗ chết thế nào." Chuyện tự chui đầu vào rọ luôn luôn làm Nguyên Liệt cảm thấy thích thú.

"Chàng cho rằng Bùi Hậu cùng bọn họ đều là kẻ ngốc sao?" Lí Vị Ương lắc đầu một cái, nhìn về phía ánh sao chân trời, trong ánh mắt toát ra một tia hàn khí." Chỉ sợ lần này có đi không về ....."

"Không cần lo nghĩ vu vơ, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, mượn cơ hội này sẽ diệt trừ Bùi gia!" Nguyên Liệt đã nói như vậy, Lí Vị Ương ngẩn ra, quay đầu lại, ai ngờ cả người hắn chợt dựa vào nàng, rõ ràng là bộ dáng không có ý tốt. Lí Vị Ương lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn một cái, một phen hất tay áo ra, không nghĩ đối phương lại nhanh hơn nàng, mạnh một cái ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái lên môi nàng, nàng còn chưa kịp nổi giận, Nguyên Liệt đã thật nhanh lui về sau một bước, nhanh chóng ngay cả bóng cũng không thấy.

Lần nào cũng dùng cách này chiếm tiện nghi, còn làm không biết mệt .......Lí Vị Ương theo bản năng sờ sờ đôi môi phiếm hồng, bất đắc dĩ thở dài một cái. Chân trời bóng đêm càng dày đặc, Lí VỊ Ương nhìn, lại chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, cuộc săn bắn một năm một lần của Việt Tây cũng sắp bắt đầu, nàng thật mong đợi .

———-lời ngoài mặt——–

Ngày cuối cùng, phiếu tháng phiếu tháng, hahhaha, có lẽ đại hội săn ý của nữ chủ là liền muốn rắc rắc một chút, nhìn âm mưu như vậy khiên đứa trẻ cũng không oán trách.....ta nói, mỗi lần xem truyện đều mệt, xem mệt tự động đi nghĩ ngơi, có thể nghỉ ngơi một chút, cũng có thể vĩnh viễn không cần trở lại, lúc đi cũng không cần nói cho ta biết, ta là nổi danh là tủy tinh tâm, thấy có chút oán trách trên bình luận liền tim đập mắt hoa tay run........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top