Chương 182: Lâm An Công Chúa

Quách Trừng lẳng lặng chờ bên ngoài, nhìn Triệu Nguyệt theo sau Lý Vị Ương từ trong thư phòng đi ra, trên tay mang một chồng sách, hắn cười nói : "Muội muốn cái gì bảo người đưa vào phủ là được rồi, cần gì khó khăn phí sức như thế"

Lý Vị ương chỉ cười một tiếng nhẹ nhàng nói : "Tam Ca, đôi khi đi ra ngoài một chút cũng là chuyện tốt."

Quách Trừng cười như không cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo môt tia ranh mãnh :"Ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy muội vốn là muốn đi xem náo nhiệt đây ?"

Từ ý nào đó nói lên, Quách Trừng suy đoán quả không có sai, Lý Vị Ương vừa rồi là cố ý đến xem trò hay thôi. Nhưng giờ phút này nàng chỉ cười cười, cũng không nhiều lời. Khi nàng chuẩn bị lên xe, Quách Trưng đột nhiên nói: "Muội có muôn đi xem trân bảo các một chút không? Hiện tại các tiểu thư trẻ tuổi đều thích đến chỗ đó."

Lí Vị ương nhìn thoáng qua, quả nhiên đối diện có một trân bảo các mặt tiền thập phần xa hoa. Nàng nhìn quách trừng một cái, lắc đầu nói : "Mẫu thân đã cho muội rất nhiều châu báu, nhìn một ngày cũng muốn đeo lên tới một năm sau"

Quách Trừng có điểm giật mình nhìn Lý Vị Ương, hắn vốn cho rằng nữ nhân đều là những người lòng tham không đáy, sẽ không thể cự tuyệt lại đồ trang sức đeo tay, Lý Vị Ương sao lại cam lòng khước từ đây, mà xem ra có vẻ thành tâm cự tuyệt. Hăn định mở lời muốn nói chuyện bỗng thấy vẻ mặt Lý vị ương có chút biến hóa vi diệu, hắn nhìn theo tầm mắt của nàng nhưng lại thấy một chiếc xe ngựa thật hoa lệ. Trên thân xe có khắc những vân hoa mẫu đơn, diềm xe còn treo những móc Treo Kim Linh, gió thổi qua chỉ nghe thấy lục lạc leng keng, phát ra những âm thanh nghe rất êm tai. Xe ngựa dừng lại trước cửa trân bảo các, dước bậc thang, lão bản cũng bọn tiểu nhị xếp thành một hàng cung kính chờ.

Cả tràng điện lặng ngắt như tờ, hai nữ tỳ xinh đẹp bước xuống xe, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy những người khác chuẩn bị thật tốt, sau đó một nam tử trẻ tuổi bước xuống xe ngựa, vươn tay nâng đỡ người trên xe ngựa bước xuống. Hai nô bộc y phục màu xanh phủ phục trên mặt đất, một đôi giày khảm nạm viên minh châu cực lớn đặt trên lưng họ. Từ góc độ của Quách Trừng có thể thấy trên người nữ tử kia mặc một bộ váy màu tím ngọc thêu vàng kim, màu vàng kim kia tỏa ra một loại khí chất đoan trang mà màu tím lại lộ một tia quyến rũ không thể thành lời, khuôn mặt phảng phất một nét tươi đẹp, làn váy chập chờn, tua cờ vi dạng, bước chân từng bước tựa như sinh ngàn bông hoa. Quách Trừng thoáng giật mình, sau đó khẽ nói với Lý Vị ương: "Đó là Lâm An Công chúa"

Lý Vị ương không nhìn công chúa cao quý xinh đẹp kia, ánh mắt nàng rơi vào nam tử trẻ tuổi bên cạnh công chúa. Nam tử kia giống như cũng có cảm giác, con mắt chuyển sang nhìn hai người kia một cái.

Trong nháy mắt, Lý Vị Ương cùng nam tử kia vừa vặn mặt đối mặt. Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của hắn vẫn lộ vẻ hung ác nham hiểm dị thường, sóng mắt lướt ngang trên mặt nàng, sau đó hướng về nàng gật đầu cười nhẹ một tiếng. Một khuôn mặt quen thuộc như vậy, Lý Vị Ương tin tưởng sẽ không nhận nhầm, đó chính là Tứ thiếu gia Tưởng gia - Tưởng Nam

Lâm An Công chúa không biết nói gì đó, Tưởng Nam nhẹ nhàng cười một tiếng, quay lại nói vào tai nàng mấy câu, bộ dạng mười phân thân mật. Công chua liền lên xe, đang lúc mọi người túm tụm vào trân bảo các. Tưởng Nam vội vàng quay đầu lại, Lí Vị ương đã leo lên xe ngựa rất nhanh đã rời đi. Tưởng Nam đứng trên bậc thang cao cao, vẫn còn nhìn theo hướng đó nhìn quanh. Chẳng biết tại sao, chỉ là một bóng quần áo màu lam mờ nhạt, rõ ràng từ chỗ cực kì xa, hắn vẫn liền một cái đã nhận ra nàng.|

Lúc này Lí Vị Ương đã ngồi trên xe ngựa, Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói:"Tiểu thư--người kia là..."

"Là Tứ Thiếu gia Tưởng gia". Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nét cười hàm chưa một ý lạnh lùng không rõ ràng. Trong quá trình đối phó với Nguyên Dục, nàng cũng luôn tìm kiếm khắp nơi bóng dáng người này, đáng tiếc đều không thu được kết quả gì. Vĩnh Ninh công chúa lại một mực thanh tu trong am ni cô, ở Việt Tây cũng không hề gặp qua Tưởng Nam, mà khi Lý Vị Ương nhắc tới người này với Nguyên Liệt hắn cũng là có vẻ mặt không hiểu. Hiển nhiên, tại hẳn chỉ bận tâm tìm kiếm nàng nên bỏ qua rất nhiều tin tức, cũng như không hề biết Tưởng Nam đang ở Việt Tây. Bởi vậy  nàng cũng đã dò hỏi trong đám quan viên ở Việt Tây để tìm, chút dấu vết để lại cũng không có. Đúng là không sao tìm được người như vậy, đừng nói đến Tưởng Nam, ngay cả một người tương tự cũng không có. Có đôi lần nàng mơ hồ hoài nghi hôm đó trong rạp hát mình đã nhìn sai rồi, người nàng thấy căn bản không phải là Tưởng Nam mà chỉ là một ảo ảnh.

Tới hôm nay nàng đột nhiên mới hiểu được, Tưởng Nam đúng là đang ở tại Việt Tây, nhưng hắn không hề ở trong phủ quan viên tướng lãnh nào cả mà ẩn thân tại phủ công chúa. Đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên rèm vén lên, là Quách Trừng bước lên xe ngựa, hắn mỉm cười nói : "Nếu muội muội không ngại thì cho để ta ngồi cùng?"

Bỏ lại ngoài kia tuấn mã không ngồi, cùng ngồi trên xe ngựa? Đây là có lời muốn nói hay sao? Lý Vị Ương Nghĩ tới, thuận miệng nói :"Xin mời cứ tự nhiên."

Cửa xe rộng mở, Triệu Nguyệt vội vàng rót trà cho Quách Trừng, sau có yên lặng chờ đợi ở một bên, phảng phất như một cái bóng. Quách Trừng nhìn Triệu Nguyệt một cái, thầm nghĩ nha đầu kia võ công đích thực rất cao, nhưng không biết có lai lịch gì....Lý Vị Ương cầm lấy chén trà, cười như không cười nói: "Tam ca có lời muốn nói sao?"

Quách trừng gật đầu nhẹ, nói : "Vừa rồi muội biết người kia?"

Lý Vị Ương cũng không phủ nhận: "Đó là cháu nội thứ tư của Tưởng Quốc công Đại Lịch, đã từng vang danh khắp thiên hạ - thiếu niên Tướng Quân Tưởng Nam."

Tưởng Nam? Quách Trừng giật mình, nói : "Muội nói thật sao?"

Lý Vị Ương cười cười, nói " Muội có cần thiết phải khi dễ mà lừa gạt huynh sao? Hắn thật sự là tưởng nam, muội không thể nhận nhầm. Lúc trước muội tới Việt Tây, hao tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm hắn, đáng tiếc đều không tìm được, không thể nghĩ tới hắn ẩn thân trong phủ công chúa."

Quách Trừng nhìn chằm chằm Lý Vị Ương, im lặng thật lâu, hơi trà vân vụ bốc lên làm cho khuôn mặt hắn có một tia mơ hồ không rõ, cuối cùng  âm thanh của hắn tựa như trong mây mù lại rất rõ ràng truyền đến : "Khó trách muội không tìm được hắn, bởi muộituyệt đối không thể tưởng tượng được thân phận bây giờ của Tưởng Nam"

Lí vị Ương nhướng đầu mi: "Lời này là có ý gì?"

Quách Tương cười cười, trong tươi cười lại tựa hồ có vẻ lúng túng, nói :"Chuyện này_ _nói rất dài dòng"

Lâm An là đại công chúa của Việt Tây, cùng với An Quốc công chúa đều là do Bùi hậu sinh ra, mười bảy tuổi được gả cho trưởng tử Hàn Quốc công Lý Kỳ. Bùi hậu đối với nữ nhi thường rất sủng ái, cho rằng kế thê của Lý thiện xuất thuân không đủ cao quý,  vũ nhục dòng dõi Hoàng GIa, không xứng làm mẹ chồng công chúa, liền cứng rắn buộc Lý Thiện rời bỏ thê tử, lúc này mới chịu cho công chúa Lâm An vào cửa. Về sau một nhà Lý thiện vô tình cuốn vào trong phản loạn, dính líu đến Phò Mã Lý Kỳ, hoàng đế hạ lệnh đem Lý Thiện xử lý, Lý Kỳ xung quân lưu vong, từ trước đến nay phò mã đô úy cẩm y ngọc thực, còn chưa đi tới đất lưu đày gặp bệnh chết tha hương. Sau đó Bùi hậu vì an ủi công chúa Lâm An mà luôn đặc biệt ưu đãi đối với nàng.

Nghe đến đó, Lý Vị ương đột nhiên cảm thấy vị Lâm An Công Chúa này cùng với vĩnh ninh công chúa vận mệnh có chút tương đồng. Nhưng tiếp tục lắng nghe mới cảm lại thấy hoàn toàn không hề giống nhau.

"Thủ tiết xong, Lâm An Công chúa chiêu dụ hàng loạt người phụ tá, chừng năm trăm người thông thạo hoặc văn hoặc võ, điều này nói rõ nói lên nàng đối với việc tham dự chính trị hoàn toàn cảm thấy có hứng thú." Quách Trừng từ từ nói.

Lý Vị Ương trầm tư một lát, Vĩnh Ninh công chúa lúc trước ở góa, đúng là có một thời gian dài đóng cửa từ chối tiếp khách, vị Lâm An công chúa này rõ ràng đối với việc làm thê tử không có hứng thú, phu quân chết, nàng ngược lại càng thêm tự do. Nói như vậy Tưởng Nam cũng là phụ tá của Lâm An công chúa sao ?

Quách Trừng phảng phất nhìn ra ý nghĩ của nàng, lắc đầu nói:"Không, hắn không hẳn là phụ tá của công chúa, hắn còn là tình nhân của nàng ta. Nói không được dễ nghe, chính là nam sủng"

Lý Vị Ương ngẩng đẩu kinh hãi nhìn Quách Trừng. Tưởng Nam? Đi làm nam sủng của Lâm An công chúa?! Chuyện này--bất luận thế nào đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Như thế nào, muội không tin phải không?" Quách Trừng cười cười, tiếp nói :"Nếu như lời muội nói, Tưởng Nam là con của Tưởng Quốc công, hắn dùng thân phận chân thật của mình đi vào Việt Tây, nhất định sẽ bị mọi người trong lòng nghi ngờ là gian tế, cho nên hắn nhất định phải buông bỏ thân phận của mình, một lần nữa kiếm cơ hội vượt lên trên mọi người. Đúng là Việt Tây đối với quan viên cùng tướng lãnh khống chế mười phần nghiêm khắc, hắn che dấu thân phận, nếu tham chính rất dễ bị người khác phát hiện, việc này hết sức nguy hiểm. Vì vậy, hắn liền tạm lánh đứng sau Lâm An Công chúa mà ra tay, đây không phải là rất dễ dàng sao?"

Lý Vị ương vẫn lắc đầu, nói :"Nếu là người bình thường, có quyết định như vậy hẳn nhiên không thấy kì quái. Nhưng mà là Tưởng Nam, một người tâm cao khí ngạo...."Một người như hắn đi làm một nam sủng của nữ nhân, Lý Vị Ương đều cảm thấy nhất định không có khả năng.

Quách Trừng uống xong một ly trà, thở dài một tiếng, nói :"Cuộc sống của Lâm An công chúa cực kì xa xỉ, chuộng quyền lực, háo nam sắc, thực sự là một công chúa phong lưu. Sau khi trượng phu nàng ta qua đời, không hề kiêng nể công khai bao dưỡng nam sủng, cả ngày ăn chơi đàng điếm, đương nhiên bất quá đây là ngoài mặt thể hiện ra. Trong mắt ta, cái gọi là ăn chơi đàng điếm, xa xỉ vô độ bất quá cũng là nàng ta tạo cho người ta ấn tượng như vậy. Nam sủng tranh quyền đoạt lợi để được nàng nhìn trúng là một lực lượng lớn, hơn nữa còn là lực lượng thân tín. Trợ thủ tầm thường cũng không thể chính thức lấy được tâm tư cũng như sự dìu dắt của nàng. Chỉ có để nàng coi trọng, thuận lợi bò lên giường của nàng, nàng mới có thể cho đối phương sự ủng hộ đầy đủ, đương nhiêm loại ủng hộ này cũng phải có hồi báo"

Lý Vị ương dĩ nhiên đối với sự phong lưu của Lâm An công chúa đã từng nghe qua, chỉ là những lời này từ trong miệng của Quách Trừng nói ra, tựa hồ có thể thêm phần tin tưởng, nàng nhìn trong chén chìm chìm nổi nổi lá trà, đột nhiên cười cười, nói :"Tưởng Nam à Tưởng Nam, ngươi đúng là điên rồi"

Quách Trừng nhướn khóe môi, nhìn chằm chằm nàng, nói:" Như thế nào? Muội vẫn cảm thấy khó thể tin? Người mà muội biết có lẽ chỉ còn là Tưởng Nam trước đây, chứ không phải là Tưởng Nam ngày hôm nay ở phủ Lâm An Công chúa"

Lí Vị Ương gật đầu, không thể không thừa nhận chính mình đã nhìn lầm rồi. Hoặc có thể nói nàng liên tục dùng ấn tượng trước đây để nghĩ về Tưởng Nam-một kẻ tâm cao khí ngạo, nhưng hôm nay Tứ công Tử Tưởng gia, bất quá chỉ là kẻ một nhà đã bị tiêu diệt, không chốn để về, thậm chí ngay cả thân phật chân thật cũng không thể lộ ra ngoài. Hắn vì báo thù, tự nhiên sẽ thay đổi chính mình, chỉ là lần này hẵn đã thay đổi hoàn toàn, hoàn toàn đến độ Lý Vị Ương không thể tin được.

Lý Vị Ương ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn, con ngươi đen nhánh trong mắt thoáng hiện lên một tia trào phúng : "Muội đang suy nghĩ,  vị tưởng gia này xem lòng tự trọng cùng ngạo khí là sinh mạng người, lại làm thế nào chịu đc loại sỉ nhục này đây ___?"

Phủ Lâm An công chúa, những tấm bình phong dùng gỗ cây hoa lê thật lớn, phân biệt thành làn ẩn hiện đón bình minh đến, trên sạp mỹ nhân, Lâm An công chúa chọn từng cái từng cái nữ trang ưa thích, càng nhìn càng cảm thấy chưa đủ xinh đẹp, bất chợt ném xuống đất, từng hạt từng hạt châu báu lập tức lăn đầy đất. Một bên tỳ nữ ngoài cửa vội vàng quỳ rạp xuống, sắc mặt lo sợ không yên lộ vẻ bất an. Công chúa tính tình không tốt, lúc không như ý sẽ nổi trận lôi đình, nếu lúc này có ai không có mắt đụng vào, không chết cũng là muốn bị lột lớp da.

Tưởng Nam nhìn xuyên qua rèm, liếc nhìn cây trăm khảm ngọc lục bảo thạch trên đất. Hắn kẽ mỉm cười, vượt qua mặt đất đầy châu báu đi vào: "Như thế nào vậy, tâm tình công chúa không tốt sao?

Lâm An công chúa vốn là một mặt đầy vẻ giận dữ, vừa muốn nổi giận, giương mắt nhìn thấy là hắn liền lập tức đổi giận thành vui vẻ: "Chàng mới đi nơi nào vậy, khắp nơi đều không tìm thấy chàng?"

Con mắt Tưởng Nam tối sầm lại, nụ cười trên mặt lại sâu hơn: "Là ta nhìn thấy một cây quạt rất hợp với công chúa, cố ý quay ngược trở lại mua ." Vừa nói hắn tự mình đem cây quạt đưa cho Lâm An công chúa, nàng lơ đễnh tiếp nhận, mở ra nhìn lên, cây quạt này mở ra một đàn bách điệp như sóng nước phập phồng, mặt quạt trên cao thêu tranh cỏ hoa nghiên khoe sắc, vật này cũng không hi hữu, thế nhưng mặt kia lại có họa một mỹ nhân, khéo cười tươi đẹp làm sao, tướng mạo cũng có bảy phần tương tự giống nàng. Hơn nữa cây quạt chế tác đặc biệt khéo léo đẹp đẽ, hoa mỹ tinh xảo, cộng thêm được nhuộm một loại hương liệu đặc biệt, cầm trên tay đã có thể nghe thấy mùi thơm, phất tay một cái bốn phía tỏa hương tràn ngập. Trong lòng nàng tan hết tức giận, lập tức cười rộ lên, nói :"Chàng thật là rất có lòng"

Trên thực tế bên người nàng loại quạt nào cũng có, kể cả những thứ trân quý bảo thạch, nàng cũng không hề thiếu, nhưng mặt quạt này thượng mỹ nhân quá giống mình, ý đã nói rõ Tưởng Nam cố ý đính chế, ý nghĩa lại không hề giống nhau.

Đám tỳ nữ một bên lặng lẽ giương mắt lên nhìn về phía Tưởng Nam, trong lòng rối rít thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất buồn bực. Từ trước đến nay công chúa luôn ngang ngược ương ngạnh, bất kể là đối với phò mã đô úy, hay đối với những sủng nam bên cạnh đều là thái độ kêu thì tới đuổi thì đi, có thể kể từ lúc vị Tưởng Nam này đến đây, nàng chẳng những rất ái mộ hắn, thậm chí còn vì hắn mà xua đi những sủng nam khác bên cạnh, lúc tức giận chỉ cần Tưởng Nam công tử ở đây, nàng lập tức sẽ đổi giận thành vui, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng có qua.

Lâm An công chúa nhìn thấy đám tỳ nữ len lén nhìn Tưởng Nam, lâp tức mười phần không vui, khua tay nói: "Các người đều đi xuống hết đi". Chờ đám tỳ nữ lui xuống, nàng liền giữ chặt Tưởng Nam ngồi bên cạnh mình, xảo tiếu nói: "Chàng biết tâm trạng của ta phiền muộn nên đến cạnh ta thật nhiều mới tốt, không cần phải suốt ngày chạy đi không thấy bóng dáng, để cho ta phải tìm chàng khắp nơi"

Nàng trong lòng lúc nào cũng buồn bực,thường ngày đối đãi với nam nhân luôn không để trong lòng, có thể nói kể từ khi Tưởng Nam đến ở trong phủ, từ lúc bắt đầu nhìn thấy hắn, nàng đã cảm thấy hắn với đám nam nhân kia hoàn toàn không giống nhau. Những người kia khuất khan khúm núm, a dua nịnh hót, lúc mới bắt đầu có vẻ rất hài lòng như ý nhưng lâu dài về sau cảm thấy không còn thú vị nữa, hơn nữa--hoàn toàn không giống là nam nhân. Về sau Nguyên Dục giới thiệu Tưởng Nam cho nàng, hắn anh tuấn lạnh lùng, văn võ song toàn, tác phong nhanh nhẹn, căn bản không giống những người phụ tá bình thường. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này, lòng của nàng bắt đầu xao động. Một loại không hiểu là nguyện vọng cùng kích động, làm cho nàng thấy hắn trước mắt rất có khí khái nam nhân.

Đúng vậy, Tưởng Nam so với bất kì nam nhân nào bên cạnh nàng đều không giống nhau. Trên người hắn luôn có một loại kiêu ngạo, một loại khí lực ẩn nấp, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý, loại cao quý này làm cho hắn cùng với những nam nhân nịnh nọt kia khắc hẳn nhau. Hắn ở lại bên cạnh nàng, lại chưa từng chủ động gần gũi nàng, nàng không biết hắn xuất hiện bên cạnh nàng với mục đích gì, nhưng hắn nhất định sẽ đến cầu xin nàng, đến lúc đó hắn và những nam nhân kia cũng giống nhau, đều triệt để thuộc về nàng.

Đúng là nàng đợi một tháng, hai tháng, ba tháng.....Hắn vẫn kiên định không có động tĩnh, đơn thuần chỉ là một phụ tá, ra vào tại đình viện của nàng. Loại phụ tá như vậy trong phủ có nàng có rất nhiều, chỉ có thể là người xuất sắc nhất mới làm cho nàng liếc mắt nhìn, cho nên bọn họ liều mạng nịnh bợ nàng, mong đợi có thể trở thành người được nàng yêu chiều, những cơ hội như vậy, hắn tới bây giờ chưa một lần thèm ngó tới. Mỗi khi nàng cùng những người kia mở tiệc vui vẻ, hắn cũng sẽ lặng lẳng ngồi ở một bên, dùng ánh mắt trào phúng xem xét nàng, tâm trí phảng phất hoàn toàn đã đi phiêu lãng ra ngoài.

Trước mắt nàng luôn chợp chờn ẩn hiện thân ảnh của hắn, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi lãnh khốc, dần dần nàng cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa. Nàng phát hiện mình thật lòng thích nam nhân này, nàng trước giờ đối với Phò Mã cũng đối đãi qua loa, đối phó với nam sủng đem chơi bời, hoàn toàn không còn hứng thú. Nàng bắt đầu mong mỏi mỗi lần hắn mở miệng, thậm chí mỗi lần hắn ghé tới, cho dù là nói mấy câu, nàng cũng sẽ tiêu tốn suốt một canh giờ để chuẩn bị y phục. Rốt cuộc Lâm An công chúa không kịp đợi, nhân một đêm nọ cũng chịu hạ thấp phong thái xuống, chủ động khoắc áo mỏng gõ cửa phòng hắn...

Từ buổi tối hôm ấy, hắn thật sự trở thành người bên gối của nàng. Nhưng mỗi một lần đều không phải là nàng tuyên triệu hắn, mà là hắn cao hứng ngẫu nhiên đi tới phòng của nàng. Chính là bởi vì như thế nên nàng càng cảm thấy hắn và mọi người không giống nhau. Vì vậy nàng bắt đầu khao khát từng ngọn gió xuân say mê buổi tối, đó là lúc nàng thấy mình thật lòng yêu nam nhân này. Nàng yêu một người ưu tú, một nam nhân chân chính. Chiếm được hắn làm bạn bên cạnh, nàng mới cảm thấy hưng phấn.

Nhưng nàng vẫn không đồng tình với tính tình người nam nhân trẻ tuổi này, hắn cao hứng sẽ mỉm cười với nàng, giễu cợt với nàng, nhưng hắn mất hứng thường thường trở mặt vô tình, xoay người rời đi. Nàng đã từng tức giận hắn, dùng những phương pháp đối phó với những người khác để đối phó với hắn, đáng tiếc, càng làm thử nàng mới càng phát hiện, làm như vậy rất buồn cười, hơn nữa đều là không dùng được. Cho nên nàng càng muốn đưa hắn lên cao, hạ thấp tư thái mà nhìn lên hắn, chuyện này nghe có vẻ rất cổ quái nhưng nàng lại cảm thấy rất thích thú.

Hắn càng lãnh đạm, nàng càng quyết tâm muốn lấy được tâm tư của hắn. Đại khái là tâm tính vặn vẹo, không cần mọi người đi lý giải. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu trên cánh tay Tưởng Nam, mỉm cười nói: "Tứ đệ không giải thích được vì sao lại chết, mẫu hậu gần đây trong lòng không thoải mái, ta cũng không tiện tiến cung. Chỉ có thể ở trong phủ ngây ngốc nhìn thật sự không thú vị. Cho nên ta chuẩn bị một bữa yến hội trong nhà, náo nhiệt một chút"

Tưởng Nam cười như không cười, nói: "Yến Vương điện hạ vừa qua đời, công chúa làm như vậy, thoả đang sao ?

Lâm An công chúa cười rất đắc ý : "Ai dám nói ta câu nào?"

Đúng là sẽ không ai nói gì nàng công chúa ngỗ nghịch này, dù là hành động này trong thời điểm này thật là không đúng lúc. Tưởng Nam nhìn về ánh mắt của lâm an công chúa, chậm rãi nói: "Ta muốn tham gia vào quân chính"

Lâm An công chúa lấy làm kinh hãi, nói:"Tham gia quân chính? Chàng điên rồi sao?! Chỗ đó có gì tốt lành, nếu có chỉ có tổn thương, chàng làm vậy ta biết làm sao bây giờ?"

Tưởng Nam bỗng chốc trầm xuống, lập tức đứng lên, không nói một lời liền chạy ra ngoài. Lâm An công chúa đột nhiên mặt biến sắc, đứng dậy đuổi theo hắn ngăn cản nói: "Gấp cái gì? Chàng dù sao vẫn nên nói một chút nguyên do, ta mới giúp chàng mưu tính cho tốt"

Tưởng Nam nhìn qua nàng, chỉ thản nhiên nói: "Ta muốn tham gia quân chính"

Hắn lập lại lời vừa mới nói một lần nữa, nhưng không có nửa câu mang ý giải thích, hiển nhiên là không hề có chủ ý muốn cho nàng biết nguyên nhân chân thật, nhưng lần này Lâm An Công chúa không thể không thấy đây là một ý nghĩ không hay ho, tham dự quân chính, nhất định muốn ăn khổ kiếm vất vả, nàng làm sao mà cam lòng? Huống chi một khi hắn vào quân doanh, nhất định khó có thể gặp lại, vạn nhất một đi không trở lại, nàng không biết xử lý làm sao với mình yêu. Nàng còn muốn có thể cùng hắn trường tương tư thủ đây! Nhưng tính tình Tưởng Nam nàng biết, nếu là lấy cứng đối cứng chỉ sợ lại càng khó khăn, nghĩ tới đây trên mặt nàng nở ra nụ cười nói: "Nhìn chàng kìa, ta bất quá chỉ nói chàng một câu, chàngliền tức giận như vậy, muốn tham gia vào quân ngũ, muốn đi cũng cần có mưu đồ từ từ mới là đúng đắn"

Khẩu khí của nàng, như thế nào cũng hàm xúc một chút ý tứ làm nũng. Tưởng Nam lạnh lùng nhìn nàng một cái, Lâm An công chúa lập tức nói: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ đáp ứng chuyện của chàng, nhất định sẽ làm được, cần gì phải gấp gáp. Chuyện này vẫn nên là từ từ rồi nói." Nói xong lại yêu yêu đương đương nhìn qua hắn: "Nhìn chàng kìa, gấp gáp như vậy, ngồi xuống trước rồi nói sau." Nói đoạn, nàng từ một bên bưng qua rượu ngon, tự mình đưa cho hắn, Tưởng Nam miễn cưỡng uống một ngụm, liền đứng dậy "Ta còn có việc, cáo lui"

Lâm An Công chúa lại níu giữ ống tay áo của hắn, không thả hắn đi, hắn lạnh lùng rút ống tay áo về, ai ngờ Lâm An bất chấp xấu hổ, ôm lấy hai cổ chân của hắn, ngước mắt nhìn lên giọng nói mười phần ai oán: "Ta đều là lưu luyến chàng mà chàng cũng không chịu ở lại giúp ta sao?"

Tưởng Nam từ trên cao nhìn xuống dưới xem nàng, trong ánh mắt rất nhanh thoáng qua một tia tâm tình phức tạp không dễ phát giác, nhưng mà cuối cùng hắn cũng cúi đầu xuống, bế nàng lên.....

Sáng sớm hôm sau,Tưởng nam từ phòng ngủ của công chúa đi ra, dựa vào cạnh tường chính một hồi nôn khan. Hắn đối với Lâm An công chúa quả thực đã chán ghét tới cực điểm. Mặc kệ công chúa kia sinh ra được bao nhiêu phần xinh đẹp, động lòng người cỡ nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này, thậm chí là căm thù đến tận xương tủy. Hắn biết bên ngoài kia người ta nói hắn là bọn nam sủng này, nam sủng kia....Từ trước tới giờ phụ thân luôn vỗ vai hắn, nói rằng hổ phụ vô khuyển tử, hắn và phụ thân là những người một nhà kiêu ngạo, nhưng ngày hôm nay đây, hắn còn sống mà đều biến thành người bị vạn kẻ chê cười. Nhưng câu chuyện cười này, hắn nhật định phải khiến nó kéo dài nữa, hơn nữa, đến lúc hắn báo thù rửa hận mới thôi.

Lý Vị Ương, là ngươi đem ta ép tới nước này, ngươi đoán xem ta sẽ đối phó như thế nào với ngươi đây...Trong mắt Tưởng Nam thoáng lên một tia dữ tợn.

Một tỳ nữ nữ ân cần đến bên nói: "Công tử, người không sao chứ?"

Tưởng Nam không nhìn nàng lấy một cái, thẳng người cắn chặt răng, cúi đầu bước đi rất nhanh biến mất trong sân.

Tỳ nữ giật mình nhìn theo bóng lưng của hắn, lại vào lúc đó cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lâm An công chúa, tỳ nữ lấy làm kinh hãi, Lâm An chỉ về phía nàng, khuôn mặt lãnh khốc mà nói: "Kéo ả tiện nhân này xuống, đánh chết"

Tỳ nữ khuôn mặt thất sắc bị hộ vệ áp đi, trong miệng liên tục kinh hô tha mạng, hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì....

Lâm An công chúa mặt như sương lạnh, bên người nam nhân của nàng, những thứ như tiểu nha đầu này mà cũng dám câu dẫn sao !

Quản gia dè dặt nói : "Công chúa, Yến hội ba ngày sau......"

Lâm An công chúa nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:"Nhớ phải chuẩn bị hoàn hảo." Nói xong, nàng xoay người trở về trong nhà, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Ta nghe nói Quách Gia đã tìm được nữ nhi ?"

Quản gia lập tức nói: "Đúng là đã tìm được rồi. Lần trước Quách gia cử hành yến hội. Công chúa còn phái nô tài đưa lễ vật tới"

Lâm An công chúa lộ vẻ tươi cười, nói:"Như vậy thì mời vị Quách tiểu thư này cùng tham gia yên hội đi"

Quản gia cung kinh nói: "Nô tài đã biết."

Quách gia nhận được thiệp mời yến hội, Quách phu nhân khinh bỉ mà nói: "Lâm An công chúa? Nàng ta làm sao đột nhiên đến mời chúng ta, còn đích danh yêu cầu GIa Nhi cùng tới đấy?"

Huynh đệ Quách Trừng cùng Quách Đạo liếc mắt nhìn nhau. Quách đạo nói trước: "Mẫu thân, nếu người lo lắng có việc gì đo xảy ra, vẫn là đừng nên cho muội muội tham dự"

Quách phu nhân ý không vui, nói : "Con gái ta cũng không có làm gì ám muội, vì cớ gì không thể đi?"

Quách đạo cảm thấy mình đã nói sai lời, vội vàng nói: "Con không phải là có ý này, chỉ là muội muội mới tới đây, đối với nơi này hầu như là không biết, Lâm An công chúa người này....Thật sự là không phải có ý tốt. Muội muội sợ là không có quan hệ tốt với nàng"

Quách phu nhân suy nghĩ một chút, hỏi Lý Vị Ương đang đứng bên : "Gia nhi, con xem làm sao....."

Lý Vị Ương trầm ngâm một lát mới nói: "Mẫu thân tất nhiên là xuất phát từ tâm tình bảo vệ nữ nhi không để nữ nhi tham gia. Nhưng lần này tránh yến hội của công chúa, không phải trước mặt mọi người chính là không nể mặt nàng ta sao? Quan hệ giữa Quách gia cùng Bùi Hậu luôn có chút khẩn trương, Lâm An công chúa lại là chính nữ của Bùi hoàng hậu, nếu nữ nhi ko nể mặt nàng ấy, chỉ sợ không thỏa đáng"

Quách phu nhân làm sao lại không biết điều này, chỉ là người không muốn Lý Vị ương đi ứng phó với nàng công chúa ngang ngược ương ngạnh kia, tất cả chỉ là có chút do dự vậy thôi. Quách Trừng trầm tư một lát, nói: "Mẫu thân người nếu thực không an tâm, ngày đó mọi người cùng nhau đi tới là được, lường trước Lâm An công chúa trước mặt mọi người cũng sẽ không làm chuyện gì thất lễ."

Yến hội hôm đó, xe ngựa của Quách gia dừng lại trước phủ công chúa, đám tôi tớ nhìn thấy Tề quốc công phu nhân quả thật mang theo Quách Tiểu thư đến đây, vội vàng cười nói dẫn đường. Trên đường đi, Lý Vị Ương chỉ thấy mái cong điệt vách tưởng, kim bích ngọc lưu ly sáng chói cả mắt, so với sự trầm ổn của Quách Gia càng lộ vẻ xa hoa vạn phần. Đi vào vườn hoa, chạm mặt là một dải đường chính đá xanh, hai bên các thiết một hoa trì bằng ngọc lưu ly xinh đẹp, trong hồ cá chép bơi qua bơi lại, đáy nước đá vũ qua thất thải tại nơi khúc xạ của ánh mặt trời phát ra hào quang chói mắt.

Cẩm y tỳ nữ đưa bọn họ vào tiểu hoa sảnh đãi khách, liếc nhìn thấy một hàng cửa sổ tất cả đều là hướng nam, an bài như thế khiến cho trong đại sảnh ánh sáng vô cùng tốt, tựa chừng làm cho người ta còn thấy chói mắt, trong phòng chỉ thấy kim, ngọc, men nặng nề khảm nạm, không khỏi thấy xa hoa lãng phí, Vị Ương chạm mặt không ít khách nhân lần trước tại Quách gia, liền gật đầu thăm hỏi bọn họ, Quách phu nhân cũng cười cùng người quen đứng lên hàn huyên.

Nhưng vào lúc này, một thân cẩm y nam tử từ phía sau cửa sổ đi qua, đột nhiên dừng lại. Lý Vị Ương phát giác một tia mắt kì quái, vô thức quay đầu lại, chưa kịp chuẩn bị gì, hai mắt đã chạm nhau.

Phía trước cửa sổ treo một chậu hoa lan, hương hoa cực kì mát lạnh, Tưởng Nam đứng cạnh chậu hoa, tròng mắt nhìn chăm chú vào Lý Vị Ương không nhúc nhích, mang theo một loại tình cảm khác thường. Lúc này trong sảnh mọi người đều đang nói chuyện với nhau, trong phòng muôn phần náo nhiệt, không có ai chú ý tới người bên ngoài cửa sổ.

Chi có Lý Vị Ương thấy được đôi mắt kia phảng phất mang theo ý hận vô hạn, dường như muốn đốt cháy nàng. Nàng khẽ mỉm cười, nói với Quách phu nhân đôi câu, từ trong sảnh đi ra, chính diện nhìn hắn: "Tướng quân, đã lâu không gặp?"

Lời nàng nói rõ ràng là muốn đâm mũi kiếm châm chọc vào trong lòng hắn, nhất thời máu tươi đầm đìa. Nàng lại gọi hắn là Tướng quân, thật sự là buồn cười, quá buồn cười, nàng đúng là đã phá hủy hết tất cả, hiện tại còn dám gọi như vậy, hắn chậm rãi mở miệng, bởi vì tâm can bốc cháy đau nhức, âm thanh đều có phần căng lên: "Quận chúa, còn chưa chúc mừng ngươi đã thành thiên kim tiểu thư Quách gia"

Lý Vị Ương trên mặt cười như không cười, nói hắn: "Đúng vậy, cảnh còn người mất, thật không nghĩ có thể đụng phải ngươi ở nơi này. Thân phận của ta mặc dù đã thay đổi, nhưng vẫn là không bằng ngươi, không ngờ cũng bò lên nhanh như vậy?"

Thanh âm của nàng rất thấp, từng chữ lại như đao, tàn nhẫn như vậy, nàng chính là đang nhắc nhở hắn, hắn đã từng có được tất cả, hôm nay chỉ còn hai bàn tay trắng, không chỉ có như thế, hắn còn phải bán đứng chính mình bò lên trên, bỏ qua tất cả tôn nghiêm để trở thành nam sủng của công chúa, chỉ kém nói ra hai chữ đê tiện. Chẳng qua là nàng sẽ là không nói ra hai chữ này, nụ cười của nàng vẫn như vậy ôn nhu, hòa khí, làm người ta mê hoặc, nhưng nụ cười thanh đạm này cùng ánh mắt hiểu rõ hết thẩy mọi thứ kia, đủ để hủy diệt tự tôn của hắn, cứ như vậy sỉ nhục hắn. Tưởng Nam cơ hồ tưởng như không thể đứng vững. Trong mắt hắn từ từ bốc lên đau đớn, cuống họng khàn khàn chậm rãi mở miệng: "Lý Vị Ương, ngươi cũng biết tại sao ta lại phải vào phủ Lâm An công chúa...."

Lý Vị Ương mỉm cười nhìn hắn : "A! Chuyện này cũng là xin lắng tai nghe...."

Giờ khắc này, nội tâm Tưởng Nam phảng phất như đang chịu đựng một sự đau đớn khủng khiếp, rất nhỏ vì run rẩy, từng chữ từng chữ mà nói: "Vì báo thù"

Nói trắng ra như vậy, không hề che dấu chút nào mục đích của mình, Lý Bị ương thoáng giật mình, đột nhiên nở nụ cười: "GIết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả. Đây là đạo lý hiển nhiên, chẳng qua là muốn ngươi có bản lãnh này"

Vẫn là tự tin như vậy....Tưởng Nam nghe vậy, cười một tiếng, thanh âm lạnh lùng, sau đó hắn bước một bước về phía nàng. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng hắn chậm rãi tới gần nàng, cơ hồ che đậy tất cả ánh hào quang trước mặt nàng, phảng phất như một khắc sau hắn sẽ rút trường kiếm, một chút đâm vào nội tâm nàng.

"Công tử, công chúa sai nô tỳ thỉnh ngài có việc cần nói." Tỳ nữ đứng cách hắn một thước, âm thanh mơ hồ truyện tới hắn.

"Lý Vị ương, ngươi chờ xem đi. Nhìn Tưởng Nam ta có bản lãnh này hay không!" Trong con ngươi Tưởng Nam đã chực vỡ toang ra những thứ ngôn ngữ thê lương mà không thể cất lời. Nhưng mà cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng cười một tiếng, mạnh mẽ bước lùi trở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top