Thăm Dò

Trên mặt Vương Quý lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn xưa nay vốn là người lòng dạ khoan dung đại lượng, dễ dàng tha thứ lỗi lầm của người khác, cho nên nghe thấy Nguyên Liệt nói như vậy, không khỏi muốn ra mặt khuyên nhủ. Vương Tử Câm ở bên lập tức nói: "Ca, huynh đừng xen vào, trên đời này không phải ai cũng đều giống huynh đâu, đến con kiến cũng thương tiếc."

Vương Quý nghe vậy, cười nói: "Muội lại lấy ta ra làm trò cười rồi!"
Giọng nói của Vương Tử Câm thực nhu hòa, êm tai, hướng về phía Lý Vị Ương:
"Quách tiểu thư cũng thích ra ngoài du ngoạn sao?"

Lý Vị Ương vẫn mỉm cười ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, giờ phút này lắc lắc đầu:
"Ta thường ở trong nhà, rất ít khi ra khỏi cửa, hôm nay cũng chỉ là tình cờ gặp phải chuyện này quả là rất bất ngờ."

Vương Tử Câm gật đầu, ôn hòa nói: "Còn ta lại hy vọng một ngày nào đó có thể đi khắp thiên hạ, nhưng với tình hình này chỉ sợ không còn cơ hội nữa."

Lý Vị Ương nhìn Vương Tử Câm, thần sắc có chút đăm chiêu nói: "Không biết lời của Vương tiểu thư có ý gì?"

Vương Tử Câm than nhẹ một tiếng nói: "Hiện giờ, tình hình Việt Tây với Đại Chu lúc này ngày càng căng thẳng, cấm vận bị thắt chặt, quan hệ với Đại Lịch cũng chẳng tốt đẹp, bốn phương tám hướng đều là các nước muốn tự trị, nếu muốn đi các nước du ngoạn, chỉ sợ làm giấy thông quan sẽ rất khó!"

Lý Vị Ương nhìn thấy đối phương nói có ẩn ý, cố ý làm bộ như không hiểu, chỉ là nhẹ giọng nói: "Thì ra Vương tiểu thư có ý định muốn đi chu du thiên hạ, ý tưởng này đối với một nữ tử mà nói, thật đúng là rất khó."

Đối với lệnh thiên kim nhà quan tầm thường mà nói, họ chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt, giúp chồng dạy con, tự mình kinh doanh buôn bán cũng được, nhưng xem ra Vương Tử Câm lại có chí hướng rất lớn. Lúc này, Vương Quý lại mở miệng: "Khi nào thì đại gia đình nhà chúng ta tập hợp đông đủ, khắp nơi thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, các quốc gia quan hệ đều thập phần hòa hảo, vậy chúng ta có thể đến nước khác du ngoạn rồi, muội muội nói xem ngày đó sẽ không còn xa chứ."

Vương Tử Câm giương mắt nhìn Vương Quý, cũng là không chút để ý nói: "Ca ca, mong muốn các quốc gia chung sống hòa bình, chỉ sợ  không có khả năng, trừ phi có người nào đó vĩ đại đứng lên thống nhất thiên hạ, vậy có thể hợp nhất các quốc gia. Đấy mới gọi là thái bình thực sự, nếu không cho dù đi đâu cũng phải xuất trình giấy tờ thì chả vui vẻ gì."

Lý Vị Ương nghe vậy ánh mắt giống như nắng hè chói chang, thẳng tắp: "không nhìn ra Vương tiểu thư còn có chí hướng này, nếu để cho bệ hạ biết được một tiểu thư khuê các cũng có thể suy nghĩ như này, sợ sẽ khiến ngài thật vô cùng kinh ngạc!"

Vương Tử Câm hơi hơi đỏ mặt, Lý Vị Ương tiếp tục nói: "Có điều, nếu muốn nhất thống giang sơn thì không phải chuyện dễ dàng, Việt Tây tuy thế lực cường đại, nhưng Đại Chu cũng là binh lực hùng hậu, muốn thâu tóm Đại Chu, đó chỉ là giấc mộng hão huyền. Đại Lịch tuy rằng cũng có nhiều yếu điểm, nhưng cũng có không ít tướng tài, lại có thiên sơn vạn thủy cách trở nên rất khó ra tay, sợ là phải để Vương tiểu thư thất vọng rồi."

Vương Tử Câm cũng là không cho là đúng nói: " Đất nước ta tuy rằng kém Đại Chu ở khoản dũng mãnh, nhưng cũng có mấy trăm vạn binh hùng, cùng với vô số tướng lĩnh xuất sắc, đều là trí dũng song toàn, có thể chinh chiến, vì sao lại không thể chứ? Quách tiểu thư có phải đề cao quá mức rồi không "

Vương Quý cũng là không đồng ý với cách nghĩ của muội muội, hắn lắc đầu nói: "Ta không thích chiến tranh, một khi đánh nhau, sẽ khiến vô số lê dân cửa nát nhà tan, nhân dân chịu khổ, thật sự là không đành lòng!"

Lúc này, Lý Vị Ương lại cảm thấy buồn cười, Vương Tử Câm cùng Vương Quý hai người lại ở hai thái cực đối nhau, một người dã tâm bừng bừng, một người lại quá mức thiện lương, liệu đây là hai huynh muội ruột sao? Nhưng Lý Vị Ương hiển nhiên có vẻ đồng ý với cách nhìn của Vương Quý, bình tĩnh nói: "Mỗi quốc gia đều có mấy trăm vạn thần dân, có vô số thành trì, bình nguyên, dân chúng chỉ mong sống cuộc sống bình an qua ngày, suy nghĩ của họ cũng chỉ đơn thuần là sống cuộc đời bình yên, cưới vợ sinh con, rồi con đàn cháu đống, sau đó từ từ già đi, cuộc sống vô cùng bình dị, lại hoà thuận vui vẻ, chẳng lẽ Vương tiểu thư chỉ vì thực hiện giấc mộng thống nhất thiên hạ của mình mà muốn chiến tranh nổ ra sao?"

Vương Quý nhìn Lý Vị Ương, chỉ cảm thấy như gặp được tri kỷ, đối phương rõ ràng mặt mày thanh tú, lại thêm ăn nói thấu tình đạt lý, hắn không khỏi gật đầu nói: "đúng vậy, nếu chiến tranh nổ ra, khắp nơi đều biến thành đổ nát thê lương, muội muội còn có hứng đi ngắm nhìn cảnh sắc gì nữa!" Vương Tử Câm nhíu mày, lại quay đầu nhìn sang Húc Vương Nguyên Liệt nói: "Điện hạ thấy thế nào?

Húc Vương ngẩng đầu, sửng sốt nói: "Ta đối với chuyện quốc gia đại sự không có hứng thú, ta thật ra đang nghĩ, có cách nào khiến món canh thần tiên này càng thêm mỹ vị không?" Vương Tử Câm nghe Nguyên Liệt nói vậy, thần sắc hiện rõ lên tia thất vọng, sau đó nàng chủ động đứng lên nói với Vương Quý: "Ca, chúng ta cũng quấy rầy người ta lâu lắm rồi, hẳn là cũng nên cáo từ."

Vương Quý hơi giật mình, thầm nghĩ không phải lúc đầu muội muốn đến ngồi cùng bọn họ sao, sao giờ lại thay đổi vậy? Hắn nghĩ đến đây, cũng nhanh đứng lên nói: "Được, vậy chúng ta đi trước, nhị vị từ từ thưởng thức"

Lý Vị Ương cùng Nguyên Liệt nhìn theo hai người bọn họ rời đi, Lý Vị Ương mỉm cười, làn thu thủy trong trẻo: "Xem ra, người ta là vì chàng rể mà tới!" Ánh mắt Nguyên Liệt toát ra một tia khinh thường,  dáng vẻ cũng là không cho là đúng. Lý Vị Ương ngữ khí bình tĩnh nói: "Nàng ta vừa rồi cố ý nói nhiều như vậy đến thử chàng, để xem chàng sau này có phải là bậc đế vương tài giỏi không, vị Vương tiểu thư này-- cũng thật là thú vị"

Mặt Nguyên Liệt trời sinh đã mang theo ý cười, nhưng giờ khóe miệng hơi hạ xuống, nhàm chán nói: "Nữ nhân như vậy mà nàng lại nói thú vị, nhìn thôi đã thấy không hợp khẩu vị." Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Lý Vị Ương nói: "Mong ước của nàng là được đi chu du khắp thiên hạ, nhưng ở Việt Tây không tiện đi lại, ở Đại Lịch cũng không thuận tiện. Gia Nhi, nàng bây giờ có còn nghĩ muốn đi khắp thiên hạ như trước kia không ?"

Lý Vị Ương hơi hơi nheo mắt nghĩ ngợi: "Ta đối với chủ ý này một chút đều không thay đổi hứng thú, về phần cái gọi là đi chu du thiên hạ, chẳng bằng làm như một nguồ dân tầm thường không phải rất tốt sao. Đi đâu cũng sẽ không sợ có người đón tiếp ngươi, nàng ta vừa rồi cố ý nói như vậy, một là kiếm cớ, khơi mào câu chuyện thôi, nếu là ngươi vừa rồi có thể biểu hiện làm cho nàng ta vừa lòng, chỉ sợ nàng thật sự sẽ đối với ngươi có vài phần hứng thú, nhưng ngươi cố tình trơ như mặt bàn, nói không chừng nàng ta đã nghĩ quy chàng vào đám ăn chơi trác táng kia rồi!"

Nguyên Liệt không chút để ý nói: "Ăn chơi trác táng thì sao, ta không cần cô ta đến thưởng thức ta." Lập tức hắn nhìn Lý Vị Ương nói: "Ta nhớ rõ nàng từng nói, muốn cùng ta đi đến nơi mình thích, làm chuyện vui vẻ, không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền cao chức trọng, chỉ cần sống đơn giản bình yên là tốt rồi, có phải không?"

Lý Vị Ương gật đầu, yên lặng nhìn hắn: "đúng vậy, đây là suy nghĩ trong lòng ta, cho tới bây giờ vốn chưa hề thay đổi." Nguyên Liệt sắc mặt không khỏi hơi ấm áp, ngữ khí rõ ràng nói: Đã như vậy thì cần lo phụ hoàng gì đó, quản Vương gia tiểu thư đó làm gì, những người này cùng chúng ta đều không có quan hệ, chỉ cần chờ Bùi Hậu chết, chúng ta trút bỏ gánh nặng rời đi, không được sao?"

Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Ta  muốn như vậy, nhưng chàng thì sao?" Nguyên Liệt bị nàng hỏi sửng sốt, lập tức nói: "Ta? Ta thì sao hả?" Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài nói: " Chàng chỉ là nghiêm ngặt giữ lời với ta mà không thể tranh giành đế vị, nhưng hiện tại trong thâm tâm chàng giữa  giang sơn và ta, chàng chọn ta quan trọng hơn, nhưng mà tương lai có một ngày, có lẽ chàng sẽ hối hận!" Những lời này, Lý Vị Ương giữ trong lòng đã lâu, lúc này nói ra, thanh âm của nàng có một chút trôi nổi, thần sắc cũng là thực kiên định: "Có lẽ mười năm sau, chàng sẽ vô cùng hối hận, lúc trước giữa giang sơn và ta, chàng chọn ta, nếu biết trước sẽ có ngày đó, ta thấy mình thất bại rồi!"

Nguyên Liệt nhíu mi: "Ta bây giờ từ bỏ giang sơn, lại lựa chọn rõ ràng như này, tương lai cũng sẽ không chút lưu luyến. Nay ta đã thực sự hạnh phúc rồi, chỉ cần được ở bên nàng, cho dù là nơi nào đi nữa, ta cũng đều vui vẻ ! Có giang sơn cũng tốt, không có giang sơn cũng vậy, đối với ta mà nói, căn bản là không quan trọng !"

Lý Vị Ương nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt kiên định của hắn lộ ra không nói gì nữa, nàng biết,  lời đối phương nói đều là thật. Lúc này, nàng mới cảm thấy có chút yên tâm. Nàng rất rõ tính cách Nguyên Liệt, hắn nói gì chính là cái đấy, nói một không nói hai, tuyệt không có hàm hồ giấu diếm. Nếu như vậy, nàng còn bất an gì nữa đây, Vương Tử Câm sao, hay là hoàng đế, ai có thể che chở nàng?! Ai có thể vì nàng mà che mưa che gió cả đời không buông?!

Lúc này đi ra từ Xuân Giang các, Vương Tử Câm lạnh nhạt hơn, nàng hỏi Vương Quý: "Ca ca, huynh xem Húc Vương Nguyên Liệt này đến tột cùng là loại người gì?" Vương Quý nhẹ nhàng thở dài nói: "Võ công cao cường tâm tư thâm trầm, ta cũng nhất thời nhìn không ra." Vương Tử Câm lạnh lùng thốt: "Nếu muội không nhầm hắn cố ý ẩn dấu, để muội lầm tưởng hắn là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng muội tin tưởng bệ hạ sẽ không gả muội cho hạng người tầm thường, nếu không bệ hạ cũng sẽ tuyệt không chọn trúng hắn."

Nàng nói như vậy dung sắc bên trong lại hiện lên một tia kiên định, nhưng Vương Quý lại hắt cho nàng một chậu nước lạnh nói: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ muội nhìn không ra, hắn cùng Quách  tiểu thư kia rõ ràng là một đôi, muội khinh suất đi phá hư, chỉ sợ không tốt đâu!" Ánh mắt Vương Tử Câm xoay chuyển, thản nhiên nhìn thoáng qua lầu hai trên nhã gian, thần sắc càng thong dong nói: "Loại chuyện này không có thứ tự đến trước và sau, huống chi ta làm như vậy cũng không phải xuất phát từ tư tâm, chính là bệ hạ hy vọng thúc đẩy cửa hôn sự này, đối với Vương gia mà nói đây không phải một cơ hội tốt sao?"

Vương Quý lắc đầu nói: "Nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng không thỏa đáng, phải biết rằng Quách gia cũng không phải loại dễ chọc, nếu muội đoạt đi con rể Quách gia, chỉ sợ chuyện sẽ càng phiền toái! Huống hồ, ta cảm thấy Quách  tiểu thư cùng Nguyên Liệt thực xứng đôi, muội nếu như làm người xấu chen vào nhân duyên hai người họ, ta sẽ không tha cho muội!" Vương Tử Câm mỉm cười, tươi cười xán lạn như hoa xuân nói: "Ca, huynh cũng quá cẩn thận, ta tự tin trên đời này không có ai có thể thắng được ta, nhưng Quách tiểu thư này thật ra làm cho ta nổi lên ba phần ý chí chiến đấu, ta thật là rất muốn biết, ở ta với nàng ta trong lúc giao chiến, Húc Vương điện hạ rốt cục sẽ lựa chọn ai?" Vương Quý nhìn bóng dáng muội muội nhanh nhẹn rời đi, không khỏi nhíu chặt mày, không hiểu vì sao? Trong tâm hắn xẹt qua một dự cảm xấu, mỗi một lần gặp Lý Vị Ương, hắn liền cảm thấy nữ tử này không hề giống ở mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, muội muội vừa mới gặp qua, đã sớm đối với đối phương có vài phần cảnh giác, nhưng hắn vì sao vẫn lo lắng?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top