Chương 71: Cửu Vĩ Hồ


Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là lâu lắm. Lâu đến nỗi lôi khuyển đã hoang mang đến độ phát điện giật chủ nhân một cái rõ đau để cậu phải thức tỉnh.

Lâm Hàn bị đau mà dần lấy lại ý thức, toàn thân đau nhức đến mức không thể động nỗi ngón tay, đầu nặng nề và đau đớn như muốn nổi tung, tất cả là một mảnh hỗn độn.

Lôi khuyển bất động chờ đợi tiểu chủ nhân tỉnh táo lại, đôi mắt trông đợi thập phần chuyên chú không rời mắt.

Mất một lúc lâu sau Lâm Hàn mới hoàn toàn thanh tỉnh, đầu vẫn choáng nhưng vẫn nằm trong khả năng có thể chịu đựng được. Nhìn lôi khuyển trong lòng vẫn bình an vô sự, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ ra cận vệ ở bên cạnh, cậu liền quay đầu nhìn sang, người nọ đang ngã người vào ghế, đầu ngã sang một bên, máu từ khóe miệng nhuộm đỏ một mảng lớn trên quần áo, Lâm Hàn hoảng hốt tháo dây an toàn rồi đến bên cạnh thử lai tỉnh cận vệ nhưng vô ích. Nhưng ít ra cậu biết anh ta còn sống, hẳn là không sao vì cậu còn sống nhăn răng thì người nọ sẽ không sao cả.

Cận vệ bị sóng tinh thần lực đánh bị thương, máu bên khóe miệng đã ngừng chảy nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Quan sát cảnh vật bên ngoài qua lớp kính phòng hộ đã nứt như cái mạng nhện, cậu nhận ra bản thân đang nằm dưới một góc cây lớn, tán cây che rợp một góc trời, kế bên là một dòng suối lớn chảy siết vô cùng, nếu không có cái cây chắn lại e là cậu đã rơi thẳng vào dòng nước kia, thật nguy hiểm. Khẽ vỗ nhẹ trái tim đang run rẩy của mình, Lâm Hàn thật muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, khóc thì có ích gì.

Chơi trò kích thích thì có kích thích thật nhưng đoạn ở phía sau thì không có vui.

Lôi khuyển thấy chủ nhân lại ngây ngốc nó liền bực mình sủa một tiếng - "Gâu!"

Lâm Hàn giật mình nhìn sang lôi khuyển hỏi - "Mi sao thế?"

Lôi khuyển cào cào cửa kính - "Gâu! Gâu!" - Ý bảo là nó muốn ra bên ngoài.

Lâm Hàn lắc đầu - "Mi muốn ra ngoài sao? Nguy hiểm lắm, tốt nhất là chúng ta nên ở trong này chờ mọi người đến." - Cậu không muốn làm một tên ngốc chỉ biết gây phiền toái, tình cảnh này mà còn chạy loại thì đúng là muốn tìm đường chết.

Lôi khuyển càng bất mãn - "Gâu! Gâu! Gâu!" - Nó nhất định phải ra ngoài. Đôi mắt kiên định cùng sự khó chịu thực rõ ràng mà nhìn tiểu chủ nhân của mình.

Lâm Hàn lắc đầu - "Không được."

Lôi khuyển tức càng thêm tức, nó bắt đầu dùng hay chân trước ấn loạn xạ trên bàn điều khiển, Lâm Hàn bị hành động của lôi khuyển dọa cho giật mình liền lao đến ngăn cản nhưng đã muộn. Cửa khoang bật mở ra ngay trước khi cậu ôm được lôi khuyến vào lòng.

Lôi khuyển liền nhảy ra khỏi vòng tay của cậu, nhảy thẳng ra bên ngoài rồi cất tiếng sủa vang - "Gâu!" - Nó hướng về phía khoang điều khiển chờ đợi Lâm Hàn đi theo mình, kiểu muốn nói đi theo nó, nó sẽ bảo kê.

Nhưng mà với cái thân hình có một khúc, năng lực còn có một chút thì nó bảo vệ được ai? Lôi Khuyển ảo tưởng sức mạnh không hề nhẹ, Lâm Hàn lắc đầu chào thua.

Hết cách với con dị thú ngáo đá của mình, Lâm Hàn đành phải trèo ra cũng tiện tay đóng lại cửa kính phòng hộ. Nhảy xuống đất từ trên độ cao hai mét xuống mặt đất lỏm chổm đá nhọn xuýt thì khiến cậu bị trật chân, Lâm Hàn khó hiểu mà nhìn lôi khuyển, cau mày nói - "Rốt cuộc mi muốn đưa ta đi đâu? Mi có biết nơi này rất nguy hiểm hay không? Mau quay trở về thôi, lại đây nào!" - Cậu biết đi theo thế này là ngu ngốc nhưng tựa hồ cậu lại không thể chống cự, tựa như chính mình cũng có chút mong đợi mơ hồ, kiểu như có cái gì đó đang vẫy gọi.

Ngay khi rời khỏi khoang điều khiển thì cậu đã cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.

Lôi khuyển không đáp, nó chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn cậu, đôi mắt đã chuyển sang màu vàng chăm chú quan sát từng thay đổi trên nét mắt chủ nhân, từ kiên định cho tới mê man không rõ.

Phải, chính là quan sát. Tựa hồ sau khi hỏi Lôi Khuyển về ý đồ của nó Lâm Hàn liền như không quan tâm nó có đáp lời hay không? Cậu liền bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ hồ, như có như không cảm thấy một luồng tinh thần lực quen thuộc như đang vẫy gọi.

Nó gọi cậu, cậu đáp lại.

Hai luồng tinh thần lực nhanh chóng kết nối, đôi mắt đen mơ màng dần biến thành màu đỏ trong chốc lát rồi biến mất.

Đôi chân nhẹ nhàng bước đi trong vô thức, Lôi khuyển chạy ở phía trước dẫn đường, không ngừng cảnh giác bốn phía. Nó biết nơi nó phải đến rất nguy hiểm, không chỉ cho nó mà còn cả chủ nhân vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh. Mặc dù khu vực này đã có bảo kê nhưng nó vẫn cảnh giác cao độ.

Lâm Hàn đi được một đoạn rất xa mới dần nhận ra mình đã đi rất sâu vào trong rừng, bốn bề âm u không tia nắng, hơi lạnh tạo thành màn sương trắng lạnh lẽo đến thấu xương.

Cậu khẽ run rẩy vì lạnh, thật sự rất lạnh. Bộ quần áo đặc chế bỗng chốc không thể cản nổi cái lạnh thấu tim gan kia, càng đi sâu càng thêm lạnh. Bóng dáng lôi khuyển thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương chốc chốc lại sủa một tiếng cho cậu định hướng mà đi tới.

Cả hai rất nhanh đã đi đến một sơn động, nó không tính là rộng lớn nhưng lại ấm áp lạ thường. Giữa sơn động là một cái giếng trời rất rộng,ánh sáng theo lỗ hỏng mà chiếu thẳng vào bên trong khiến mọi thứ bên trong hiện lên rất rõ ràng, hoàn toàn trái ngược với cảnh vật u ám bên ngoài.

Lôi khuyển dừng chân, nó đứng một bên như một người canh cửa. Không hề có ý tứ tiến thêm bước nào, bộ mặt khó chịu trông thấy.

Tuy có chút thắc mắc nhưng Lâm Hàn tựa hồ đã không còn cảm thấy sợ hãi như lúc ban đầu, cậu lần mò bước đi sâu hơn vào bên trong sơn động, điểm cuối của sơn động cậu nhìn thấy một thứ không thể tin được.

Đó là một con vật rất rất to, nhìn qua đường nét mềm mại kìa trừ bỏ kích thước khổng lồ thì cậu đoán nó là một con hồ ly. Một con hồ ly trắng xinh đẹp, giữa trán của nó có một ấn ký hình ngọn lửa đỏ rực rất tinh xảo. Nó vẫn đang ngủ say nên không có phản ứng gì về sự xuất hiện của kẻ xa lạ vừa xâm nhập địa bàn của mình.

Cậu cứ tưởng sẽ không có gì biến hoá cho đến khi đôi mắt đang khép kia bỗng chậm rãi mở ra, đó là một đôi mắt màu đỏ như máu, rất đẹp, nhưng cuồng dã và nguy hiểm. Chỉ một khắc kia, đôi mắt màu đỏ như khóa chặt linh hồn của Lâm Hàn, một bước cũng khó đi.

Lâm Hàn mở mắt trân trân mà nhìn, quên cả việc bỏ chạy, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung trong giây lát. Con vật to lớn mắt đầu chậm rãi chuyển mình đứng lên, cơ thể to lớn càng thêm cao to đến đáng sợ, chiếc đuôi xinh đẹp phía sau lần lượt thi nhau bung sỏa theo cách hoa lệ nhất.

Lâm Hàn há miệng kinh ngạc không thể khép lại, nhìn số đuôi phía sau con vật mà lắp bắp nói - "Cửu... cửu vĩ hồ!" - Thật sự là... không thể trách cậu kinh ngạc tới như vậy. Cửu vĩ hồ vốn chỉ là thần thoại thế mà hôm nay cậu có thể nhìn tận mắt còn không kinh ngạc được sao? Nhìn chín chiếc đuôi màu trắng như tuyết đẹp đến ma mị, Lâm Hàn thật không muốn rời mắt.

Cửu vĩ hồ tựa hồ không chút vui vẻ, nhìn cái vẻ mặt ngốc nghếch kia nó liền quăng cho cậu một ánh mắt khinh bỉ, nó bắt đầu di chuyển thân hình hoàn mỹ cùng yêu nghiệt của mình đi vòng quanh đánh giá kẻ mới đến.

Nó bắt đầu ngửi mùi trên cơ thể cậu, mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi mặc dù nó thật nhạt.

Nhưng màn hết hồn hơn vẫn còn ở phía sau, ngay sau đó khí thế cùng uy áp từ người Cửu Vĩ bất ngờ đánh úp lên người của Lâm Hàn, làm cậu choáng váng cùng hoang mang, nhìn nó đánh giá bản thân một lượt mà toàn thân như muốn đóng băng.

Cửu Vĩ khẽ khịt mũi xem thường, nó thu hồi tầm mắt muốn bước đi nhưng sau đó liền khựng lại, nó nâng mí mắt ghét bỏ nhìn Lôi Khuyển vừa xuất hiện ở phía xa.

Lôi khuyển im lặng đưa đôi mắt màu vàng nhìn thẳng vào cửu vĩ như truyền đạt điều gì, đôi bên trao đổi ánh mắt trong chốc lát. Bất quá... chuyện đó hình như có liên quan đến Lâm Hàn vì sau cuộc trao đổi ngắn kia, cửu vĩ chậm rãi đi về phía cậu, đứng trên cao mà nhìn xuống.

Đôi mắt màu đỏ loé sáng lên, một luồng sức mạnh bất ngờ tập kích thẳng vào tâm trí của cậu, Lâm Hàn vốn không có năng lực phản kháng liền ôm đầu gục xuống đất thống khổ đau đớn.

Từng tia tinh thần lực cường đại như muốn trực tiếp bạo kích vào từng dây thần kinh, từng kinh mạch trong người.

"A..."- Đau đớn xâm lấn không báo trước, ngoài chịu đựng cũng chỉ có thể là chịu đựng nhưng cậu không cam tâm chết tại nơi này. Kết thúc như thế này là không có khả năng, cậu không muốn chết, cậu vẫn còn muốn khám phá thế giới mới lạ này, cậu không muốn chết, không ...

Lúc Lâm Hàn đứng trước bờ vực gục ngã, cùng lúc này bỗng chốc cơ thể cậu như muốn bùng nổ, một nguồn năng lượng không ngừng lớn lên, lan tỏa, chẳng những không mất đi mà còn không ngừng cường đại hơn. Hai luồng tinh thần lực đồng dạng quấn lấy nhau rồi công kích nhau mãnh liệt.

Hai luồng sức mạnh không ngừng giằng co như muốn xé rách kinh mạch toàn thân khiến Lâm Hàn thống khổ, đau đớn vô cùng - "A..." - Cả người cậu co thành một cục, mồ hôi vã ra như tắm nhanh chóng thấm ướt toàn thân. Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng gào thét đau đớn không ngừng vang vọng.

Hai tay cậu ghì chặt lấy đầu mình, nó đau như muốn nổ tung, tay cậu siết chặt đến nỗi gân xanh đều nổi lên rõ mồn một, hàm răng không ngừng cắn chặt, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống.

Đôi mắt to đen ngập nước dần đỏ lên càng lúc càng đậm cùng nguồn sức mạnh không ngừng gia tăng trong cơ thể.

Theo thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng chỉ còn duy nhất một tia tinh thần lực còn trụ vững, ngay sau khi chiến thắng nguồn công kích từ bên ngoài nó liền bạo phát, mạnh mẽ cải tạo cơ thể chủ nhân, để cơ thể này có thể chịu được nguồn sức mạnh khổng lồ của mình. Kinh mạch một lần nữa bị thúc ép mở rộng đến cực độ, một luồng ánh sáng màu vàng chậm rãi bao trùm lấy Lâm Hàn, ánh sáng tăng dần rồi chậm rãi phai nhạt đi theo thời gian.

Tỉnh lại sau cơn đau tột cùng, cảm nhận đầu tiên của cậu chính sảng khoái, sau đó chính là kỳ quái. Kỳ quái ở chỗ cái cảm giác thống khổ kia tựa như một giấc mơ, nếu quần áo trên người cậu lúc này không nhăn nhúm dơ bẩn thì cậu có khi sẽ tin là mình bị ảo giác.

Hít sâu vào một hơi,cảm nhận chút thay đổi không mấy rõ ràng trong cơ thể, Lâm Hàn chậm rãi đứng lên, lần nữa đưa mắt nhìn sang con vật uy vũ đang đứng bên cạnh mình. Lúc đầu còn thấy hết hồn, bây giờ thì cậu cảm thấy... linh hồn cũng run rẩy. Con vật này thật đáng sợ!

Chỉ là nó đã không giết cậu, hơn nữa nó và Lôi Khuyển có quen biết. Mặc dù hơi khó tin nhưng... cậu nghĩ nó có lẽ sẽ không giết mình, vì bạn của bạn chắc cũng là bạn của mình.

Đôi mắt đỏ của cậu đã trở về màu mắt đen trong vắt, trong đầu cậu đầy dấu chấm hỏi to đùng, Lâm Hàn cố nuốt ngụm nước bọt, lấy hết can đảm hỏi con dị thú màu trắng một câu mà chính cậu cũng không biết nó hiểu không - "Rốt cuộc mi muốn gì ở ta?" - Cậu giờ đây có thể cảm nhận con vật này không có sát ý với mình, vậy thì lý do gì khiến nó hành động như vậy?

Cửu Vĩ thu hồi tầm mắt, nó quay người đi đến chỗ ban nãy nó nằm ngủ, nhẹ nhàng ngậm lấy một thứ rồi quay trở về đưa đến trước mặt Lâm Hàn.

Nhìn thấy nó hành động, cậu cũng ngẩn người, hóa ra nó hiểu cậu nói gì.

Thấy nó muốn đưa đồ cho mình, cậu nhanh chóng đưa tay đón lấy vật kia, đó là một chiếc quang não đã đóng một lớp bụi mỏng theo năm tháng. Nhưng mà càng ngạc nhiên hơn là năng lượng bên trong vẫn tràn đầy, có lẽ cậu hiểu ý tứ của nó liền nhanh chóng mở quang não tìm kiếm manh mối ở bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top