Chương 67: Say rượu


Tần Tranh khẽ lắc đầu nhìn thằng bạn không có tiền đồ nhà mình. Sau đó cũng nâng ly cùng Vương Thiên Hành, giọng nói êm tai vang lên - "Chúc mừng anh nhặt được bảo bối." - Nhưng trong lòng thì cảm thấy mệt mỏi và bất lực, xem ra người này dầu muối đều không ăn thua, phải nghĩ cách khác vậy.

Vương Thiên Hành chạm ly cùng người đẹp, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ không chút che giấu - "Cảm ơn cậu."

Lâm Hàn bị nói đến ngượng bèn im lặng ôm ly rượu của mình nhấm nháp từng chút. Cảm giác được người yêu thích thật tốt nhưng lại như có cái gì đó không quá tốt. Có lẽ là do cậu sắp phải rời khỏi tinh hệ này, dù không tính là quê hương nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã quen thuộc và yêu mến nơi này. Tâm trạng đang vui vẻ bỗng chốc rơi vào đáy cốc lạnh lẽo, cứ thế cậu chẳng nhớ nỗi mình đã uống bao nhiêu ly. Chỉ biết sau đó cái gì không vui đều vỗ cánh bay đi hết.

Trong nhóm người đang vui vẻ có một kẻ vẫn luôn âm thầm dõi theo một người, muốn bảo người ấy đừng uống nhưng đến cả tư cách nhắc nhở anh cũng không có. Chỉ có thế ngồi ngắm người ấy từ xa, người ấy uống, anh cũng uống. Nhìn gương mặt người kia từng chút ửng hồng theo hơi men tâm tình của anh cũng ngứa ngái vô cùng.

Trần Phóng vẫn trưng cho Bạch Lạc Sơn một cái mặt cười đầy niềm nở, hết một ly lại một ly chém giết tới cùng. Đến phút quan trọng thế này mà tên chết tiệt này còn không mở miệng nói giúp được một câu, đáng ghét.

Bạch Lạc Sơn chết lặng uống hết một vòng lại cùng Trần Phóng hảo ý đẩy đưa một lượt, miệng tiện khó sống chẳng trách ai được. Không phải anh không muốn nói giúp mà là bọn họ thật sự không thể nấn ná thêm.

Đêm dần khuya, ánh trăng treo trên cao tỏa ánh sáng dịu dàng, nhóm người ai say liền đi ngủ, kẻ có trách nhiệm gác đêm thì tận trách gác đêm.

Lâm Hàn cũng say đến bảy phần liền lặng lẽ rời đi không phiền đến người khác. Lôi khuyển sau khi ăn uống no say cũng lon ton chạy theo Lâm Hàn một bước cũng không rời, nó rất sợ chủ nhân lại gặp nguy hiểm.

Nhóm cận vệ cùng bảo tiêu sau đêm nay cũng rất có cao hảo cảm với Lâm Hàn, cho nên khi nhìn thấy cậu muốn đi liền tranh nhau muốn đỡ cậu về lều, Lâm Hàn dỡ khóc dỡ cười. Từ chối hết một vòng người mới có thể thoát thân rời đi dưới sự uy hiếp trắng trợn của lôi khuyển.

Lôi khuyển chỉ đứng đó, tia điện xoẹt xoẹt chớp loé rồi đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn đám người lỳ lợm như thể nói "ngon nhào vô ông đây chấp hết".

Nhóm người - "..." - Mạng là trên hết ha ha.

Nhưng Lâm Hàn không về lều mà rảo bước đi đến bên một thảm cỏ xanh mát. Thả người nằm xuống, cảm nhận mùi cỏ tươi mát nhàn nhạt, cảm giác thật thoải mái vô cùng. Cậu đưa mắt nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời xa thâm thẳm, vẫn là mặt trăng nhưng mọi thứ đều đã khác đi. Làn gió nhẹ thổi qua mang đi hơi rượu cùng cảm xúc mong lung, chỉ còn lại là sự trống rỗng. Tương lai... không do cậu quyết định, cậu cũng không có quyền lựa chọn. Một tương lai quá đỗi mịt mờ.

Lôi khuyển cũng nằm bên cạnh Lâm Hàn, đôi tai nhỏ khẽ động nhẹ một cái rồi không buồn phản ứng với cái kẻ đang đứng cách đó không xa, nó có thể cảm nhận được hơi thở cường đại từ người này nhưng hơn hết nó không cảm nhận được ác ý hoặc sát khí. Vậy cho nên nó cho phép kẻ kia được gần gũi, bảo vệ chủ nhân của mình. Với nó, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng để kết giao.

Cách đó không xa, nơi ánh trăng không thể chiếu đến.

Bảo tiêu nọ đứng ngẩn người hồi lâu, xác định người ấy đã ngủ say rồi anh mới bước đến bên cạnh, nhìn thật kỹ gương mặt thanh tú tưởng chừng như không bao giờ còn có thể gặp lại, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Thật nhẹ, đó là cảm nhận trong đầu anh lúc này, cậu đúng là nhẹ hơn lúc trước một chút mặc dù đã có chút da thịt nhưng gầy chính là gầy.

Hương rượu thoang thoảng nhẹ đưa khiến tâm trí anh như bị hút đi, từng hơi thở đều đều khiến lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi ấm cách lớp áo truyền sang khiến con tim anh ấm áp bội phần. Đôi môi nhỏ màu hồng mê hoặc kết hợp với gương mặt đã ửng hồng vì men say càng khiến anh muốn phạm tội.

Bảo tiêu cắn chặt răng đè nén dục vọng, cẩn thận ôm người về lều, cẩn thận giúp cậu nới lỏng quần áo trên người rồi mới đắp chăn thật cẩn thận tránh cho người ấy bị cảm lạnh. Sau đó liền xoay người muốn đi... nhưng đôi chân lại không có ý tứ muốn đi.

Bảo tiêu vẫn đứng đó, trầm ngâm nhìn Lâm Hàn chốc lát rồi mới nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn "ùm, thật mềm" cảm giác thật tốt.

Sau đó... lại thêm một nụ hôn nữa rồi mới lưu luyến mà rời đi.

Cận vệ gác đêm nhìn thấy tên chết tiệt nào đó hớt tay trên của mình, ở trong lều của Lâm Hàn một lúc mới chịu chui ra liền muốn giơ ngón tay giữa khinh bỉ, bảo vệ người ta không chu toàn mà còn không biết xấu hổ.

Bảo tiêu nhìn thấy cận vệ tức giận liền vỗ vai đối phương cười giải hoà. Trong lòng thầm nói "các anh tất nhiên không nhanh tay bằng người ta rồi, người ta vốn có phải bảo tiêu đâu".

Người ta vốn là sếp á nhưng là sếp bị mất lượt cho nên mới thành ra cái dạng này đây. Bảo tiêu thật muốn cười trên nỗi đau của sếp mình, cả cuộc đời suôn sẻ mãi đến hôm nay mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thôi nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, vẫn là đấu không lại người ta.

Giờ phút này trên cơ bản đã chẳng còn lại mấy người có thể trụ lại trên bàn tiệc, Đường Ngự Long oanh liệt bỏ mình được bảo tiêu mang về lều từ sớm, Bạch Lạc Sơn cũng bám gót theo Trần Phóng mà đi tản bộ ngắm trăng.

Vương Thiên Hành cũng đã ngà ngà say, nhưng vẫn là ba phần say, bảy phần tỉnh. Anh cũng không có ý che đậy tửu lượng trước mặt Tần Tranh, nhìn người bên cạnh xem chừng đã say đến bảy phần liền không khỏi nở một nụ cười vui vẻ vì người say sẽ nói lời thật và những gì cần nói thì bây giờ chính là lúc thích hợp.

Vương Thiên Hành thấp giọng nói - "Cậu say rồi, có cần tôi đưa cậu về lều không?"

Tần Tranh lắc đầu, nhã nhặn đáp - "Cảm ơn Vương thiếu, nhưng tôi không cần, tôi vẫn chưa say." - Mạnh miệng thế thôi chứ thật ra là anh đã nhìn thấy tận ba Vương Thiên Hành ngồi ngay trước mặt.

Vương Thiên Hành tựa người ra phía sau, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tần Tranh, ánh mắt hiện lên ý cười - "Cậu... không có gì muốn nói riêng với tôi sao?"

Tần Tranh khẽ bật cười, tên đáng ghét này cả buổi vẫn không cho người ta có lấy một cơ hội để nói, bây giờ lại tốt bụng mở lời vậy thì anh không khách sáo nữa - "Tất nhiên là có. Nếu Vương thiếu đã sảng khoái thì tôi cũng không vòng vo nữa. Kỳ thực chuyến đi lần này mục đích duy nhất của tôi chính là muốn chuộc Lâm Hàn về."

Vương Thiên Hành vẫn mỉm cười, dĩ nhiên anh biết mục đích của Tần Tranh, cũng không khó đoán. Ý định muốn chọc ghẹo của anh triệt để nổi lên, anh nói - "Cho tôi một lý do."

Tần Tranh cũng ngã lưng tựa vào ghế, thở ra một hơi, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không vô định rồi nói - "Cách đây không lâu, tôi bị người ta hãm hại, vu khống muốn dồn tôi vào chỗ chết. Ngay khi mọi thứ dường như đi vào ngỏ cụt không lối thoát thì Lâm Hàn đã xuất hiện và giúp tôi một cái ân tình. Chính cậu ấy đã cứu tôi một mạng, rồi ngay sau đó đến cả cậu ấy cũng xém mất luôn mạng của mình. Vậy nên... tôi hy vọng Vương thiếu có thể mở lòng giúp tôi một đại ân, để tôi có thể báo đáp ân tình này đối với Lâm Hàn." - Đôi mắt xanh lơ mơ màng phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn nhân tạo càng thêm lung, linh kinh diễm động lòng người. Tựa như bầu trời đêm với muôn ngàn tinh tú không chút mây mờ chân thành nhìn sang, chờ đợi một cái gật đầu từ ai đó.

Vương Thiên Hành bị ánh mắt kia lôi cuốn, chìm đắm đến mức không muốn rời đi. Thật đẹp, đôi mắt đẹp nhất mà anh được nhìn thấy trong đời. Chỉ tiếc bản tính gian thương nào dễ thoả hiệp như thế, đáp lại Tần Tranh là ánh mắt tĩnh lặng như gương - "Rất tiếc nhưng tôi không có ý định trả lại người, cậu ta là nô lệ của tôi."

Vẻ mặt Tần Tranh tràn đầy thất vọng không hề che giấu, giọng nói chất chứa cỗ cảm xúc như muốn bùng nổ - "Chẳng lẽ không thể thương lượng một chút sao?" - Anh biết kết quả sẽ như vậy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, đây là lần đầu tiên trong đời anh vì em trai mà đi cầu người ta một nhân tình, nhưng người ta căn bản là lười bố thí.

Vương Thiên Hành cười nhạt đáp - "Rất xin lỗi nhưng tạm thời tôi không nghĩ ra mình muốn trao đổi thứ gì khác, có được thứ mình muốn vốn dĩ là không dễ dàng. Vậy nên tôi rất tiếc khi phải nói, cho dù cậu có dùng cả tinh hệ để đổi có lẽ tôi cũng không cảm thấy hứng thú." - Vì bản thân anh bây giờ có cái gì là không thể sở hữu đâu.

Tần Tranh thu hồi tầm mắt khẽ cười, trong lòng thì chua xót - "Hì, làm ăn với Vương thiếu thật chẳng dễ dàng một chút nào. Nếu đã như thế... tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Vương thiếu ngủ ngon." - Dứt lời, anh liền dứt khoái muốn rời đi, cũng không muốn nhìn mặt tên thương nhân đáng ghét này nữa. Nói chuyện với một tồn tại cao cao tại thượng thật là mỏi cổ quá.

Hôm nay anh bị tên chết tiệt Trần Phóng hại uống đến nỗi đầu óc cũng quay mòng mòng, nếu không phải vì trách nhiệm thì anh đã đi ngủ từ sớm cho khỏe thân rồi. Tửu lượng tốt mấy cũng chẳng so nổi với mấy tay bợm rượu này, khổ nỗi anh chính là xui xẻo nằm không cũng trúng đạn. Hai tên kia chiến tranh thì liên quan gì đến anh kia chứ?

Nhưng anh nào biết Trần Phóng là cố ý, mặc dù tiếp xúc với Vương Thiên Hành không lâu nhưng anh cảm nhận được người này ăn mềm không ăn cứng. Hơn nữa nhìn ý tứ phỏng chừng đã vừa ý Tần Tranh, chỉ là cần một chút chất xúc tác nữa.

Còn Tần Tranh thì thuộc dạng nhìn mềm mềm vậy chứ cũng cứng không ai bằng, cho nên chỉ có lúc say thì Tần Tranh mới bày ra bộ dạng ai nhìn cũng yêu, chỉ có như vậy thì Vương Thiên Hành mới buông lỏng cảnh giác, cuộc đàm phán mới có thể diễn ra theo cách nào đó kiểu "mưa dầm thấm đất", một loại đàm phán cao thâm và tốn sức hơn mà chỉ có Tần Tranh mới chơi nổi.

Hai người này mà ở chung thì... thương nhân khắp tinh hệ chắc ăn đất mà sống, toàn là hồ ly cả.

Trần Phóng cũng không lo "mỡ dâng miệng mèo" vì tên thương nhân nào đó cũng không phải hạng tiểu nhân, hơn nữa thứ hắn có chắc chắn không phải là tầm thường. Nếu tên này bị Tần Tranh câu mất hồn thì còn gì tốt bằng? Dù sao đôi bên cũng có thể gọi là xứng lứa vừa đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top