Chương 66: Tiệc gà nướng
Một màn này vừa đúng lúc thu hết vào tầm mắt một người, à không, là hai người nhưng chỉ có một người có hứng thú cùng tham gia, cậu khẽ bật cười - "Hì, các anh đang làm gì thế?"
Nhóm người đang ôm đầu lặng lẽ khóc chợt quay phắt người nhìn về phía hai kẻ mới đến. Nhìn thấy cậu khỏe mạnh mà nhảy nhót bọn họ cũng nở nụ cười thân thiện, tiến lại gần hỏi thăm - "Cậu khỏe rồi à? Còn khó chịu chỗ nào không? Lúc trưa thật xin lỗi, tôi không thể bảo vệ cậu an toàn." - Cận vệ bị cướp việc áy náy nói, sau đó ghét bỏ nhìn sang tên vô dụng nào đó, trong lòng thầm dựng ngón giữa.
Lâm Hàn ngượng ngùng, đỏ mặt nói - "Không phải lỗi của anh, là do tôi quá vô dụng, khiến mọi người lo lắng, tôi xin lỗi. Tôi đã khỏe hẳn rồi, không vấn đề gì nên muốn ra đây phụ giúp mọi người một tay."
Bảo tiêu phất tay ngán ngẩm nói - "Không cần, chúng tôi cũng chẳng có việc gì cần cậu giúp. Chúng tôi thậm chí còn không biết phải làm gì tiếp theo nữa là." - Nói rồi anh ta lại đưa mắt nhìn gà khỏa thân mà sầu não.
Lâm Hàn nương theo ánh mắt nhìn sang, đập vào mắt cậu là một con gà siêu siêu cấp khổng lồ ban sáng, nhưng lớp lông như lá thép đã biến mất chỉ còn lại một thân hình tròn trịa trắng phao đang nằm trên chiếc bàn rộng lớn tuỳ người xử lý.
Tiến lại gần, Lâm Hàn đưa tay chọt vào lớp da bên ngoài, cảm giác thật mềm, cậu khẽ thở phào, cứ tưởng thịt của nó sẽ cứng đến đau răng ấy chứ. Lâm Hàn quay sang nhóm người hào hứng nói - "Các anh sẽ chế biến món gì với nó thế?"
Cận vệ nhe răng cười khổ - "Chúng tôi sẽ nướng nó..." - Nói xong thì gương mắt của anh ta liền ủ rũ, không có ý tứ bắt tay chuẩn bị nướng gà.
Trông thấy bộ dạng chán nản của nhóm người, Lâm Hàn cảm thấy khó hiểu bèn hỏi - "À... vậy sao trông các anh có vẻ ủ rũ như thế? Chẳng lẽ nó khó làm lắm sao?" - Cậu nghĩ rằng bí quyết rất cao siêu cho nên nhóm người mới không có tinh thần.
Bảo tiêu bất lực đáp - "Chúng tôi không biết cách!" - Ừ thì hơi nhục nhưng nó là sự thật.
Nghe cái lý do to hết hồn, Lâm Hàn há miệng không ngậm lại được - "..." - Nói trắng ra là đến phiên cậu góp công sức rồi đúng chứ, nếu đã không giúp được khoản kia thì ít ra khoảng ăn thì cũng có thể góp chút gì đó đi.
Lâm Hàn hít sâu một hơi nhìn nhóm người mặt mày ủ dột nói - "Nếu mọi người không có biện pháp, vậy thì để tôi thử xem sao? Các anh có ai muốn giúp tôi một chút không?" - Cả con gà to thế này, thật xin lỗi nó sẽ đè chết cậu trước khi cậu nướng được nó. Vậy nên sự giúp đỡ là rất cần thiết.
Nghe Lâm Hàn nói thế, nhóm người liều bốn mắt nhìn nhau sau đó cảm thấy không tin tưởng lắm bèn nói - "Cậu chắc chứ?"
Lâm Hàn nghiêm túc gật đầu - "Tôi không nói chắc là sẽ ngon, ăn thì có thể ăn được chỉ là không đảm bảo sẽ ngon như đầu bếp." - Tại vì nguyên liệu và khả năng nấu nướng của cậu cũng có giới hạn.
Tốt, nhóm cận vệ cùng bảo tiêu liền cảm thấy như trút được gánh, họ vỗ tay tán thành. Liền sau đó nghe theo sự phân công của Lâm Hàn mà chia ra chuẩn bị.
Lâm Hàn cũng tranh thủ lôi nguyên liệu trong nhẫn không gian ra chuẩn bị tẩm ướp đơn giản, tiện tay lấy ra một ít ớt chờ khi tẩm ướp sẽ phân chia ra một nữa gà sẽ tẩm gia vị bình thường, một nữa còn lại sẽ ướp với ớt để gia tăng sức hấp dẫn cho món ăn, cậu cũng tiện tay làm thêm salad rau dưa cho món ăn thêm phong phú.
Trong khi Lâm Hàn bận rộn với món chính thì bảo tiêu dùng cơ giáp hạ hẳn hai thân cây cao hơn mười mét để làm chỗ đặt gà, than cũng đã được chuẩn bị tốt cạnh dòng suối.
Nhóm khác giúp Lâm Hàn xiên gà cho nhanh thấm gia vị, sau khi gia vị thấm chính là công đoạn buộc dây và gác gà lên bếp để nướng. Đến khâu này thì Lâm Hàn chỉ việc chỉ huy là mọi thứ đều vận hành hết sức trơn tru.
Gà được đặt cách đống than đỏ rực ba mét, sau đó đặt một người máy gia dụng đứng đó phụ trách việc quay gà liên tục cho đến khi chín.
Nhóm bảo tiêu, cận vệ đứng nhìn nhỏ giọng bàn tán - "Như thế là sẽ chín sao? Nghe mùi có vẻ rất thơm."
Cận vệ xoa xoa cằm đáp - "Sẽ chín nhưng chắc chắn một điều là sẽ ngon hơn cách mà chúng ta có thể làm. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao thiếu gia lại cho Lâm Hàn đi cùng chúng ta, hóa ra cậu ta còn có năng lực này."
Mọi người nhất trí gật đầu - "Đúng vậy, hơn nữa tay nghề tựa hồ rất tốt."
Tần Tranh ở phía xa đưa mắt nhìn theo nhóm người, cõi lòng như mặt hồ phẳng lặng bỗng nhẹ nhàng gợn sóng - "Xem ra... khó lại càng thêm khó!" - Đôi môi hồng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ, cười khổ.
Thời gian dần trôi, nắng đã tắt sau lưng đồi. Mùi hương thoang thoảng theo gió bay đi, như mời gọi lòng người hướng về, nhìn con gà vàng ươm đẹp mặt, hương thơm ngào ngạt khiến mọi người đều không tự giác nuốt vội ngụm nước bọt.
Nhóm cận vệ và bảo tiêu xung phong nhận phần việc còn lại.
Lâm Hàn chỉ việc nhàn nhã ngồi một chỗ tự khắc sẽ có người ân cần phục vụ, nhóm người cứ thế bị cậu thu phục nhanh gọn.
Phần gà nướng cay được nhóm bảo tiêu và cận vệ hoan nghênh vô cùng. Không khí hài hoà vui vẻ càng lúc càng lên cao, trên mặt mọi người đều là ý cười, vị bảo tiêu mặt liệt nọ không tham gia cuộc thảo luận nhưng lại cực kỳ vui vẻ với phần thịt trong đĩa của mình. Thật hoài niệm.
Đường Ngự Long lần đầu tiên trong đời được ăn món gà nướng ngon đến vậy, miệng anh không ngừng khen tài nghệ của Lâm Hàn, càng không quên cảm thán - "Vương thiếu, anh có đầu bếp thế này thật khiến người khác phải ganh tị đó, nếu phải so sánh thì những đầu bếp khác thật chẳng đáng để nhắc tới."
Vương Thiên Hành mười phần sảng khoái mà cười nói - "Cậu quá khen, là do tôi may mắn mới gặp được cậu ta." - Còn về tài nấu ăn, thật ra đến hôm nay anh mới biết, chẳng trách Leon lại bỗng dưng chê những món ăn của đầu bếp hàng đầu. Trình độ này quả là chỉ có hơn chứ không kém, đúng là anh rất may mắn. Đây chính là báo vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Đường Ngự Long nhìn sang Lâm Hàn hứng thú hỏi - "Cậu tên là Lâm Hàn phải không? Cậu có thể cho tôi biết cậu học nghệ từ ai được không? Tôi thật sự rất muốn ngày nào cũng được ăn những món ngon như thế, sau khi ăn món của cậu rồi tôi tự hỏi liệu mình có hay không sẽ uống dịch dinh dưỡng thay vì phải ăn mấy món nhàm chán kia haha."
Nghe đến đây Trần Phóng khẽ bật cười vì chính anh thật sự đã làm như vậy.
Bạch Lạc Sơn cũng nhìn Trần Phóng rồi khẽ gật đầu - "Rất có thể!"
Thấy vị bác sĩ mặt liệt khó gần vậy mà tán đồng với ý kiến của mình, Đường Ngự Long nheo mắt nhìn sang hỏi - "Anh cũng nghĩ giống tôi à? Tôi là nói thật, quả thật là bây giờ tôi cảm thấy đầu bếp của tôi nấu ăn chẳng ra làm sao hết."
Bạch Lạc Sơn cũng nghiêm túc đáp - "Tôi cũng nói thật, thật sự sẽ có người thà uống dịch dinh dưỡng để chờ đến khi được ăn cơm do Lâm Hàn nấu."
Trần Phóng đang nhấp một ngụm rượu thì bị kéo vào làm ví dụ, lập tức bị sặc - "Khụ khụ khụ." - Chuyện mất mặt như vậy mà tên chết tiệt này cũng dám nói trắng ra, Trần Phóng tự nhiên muốn đánh người ghê vậy đó.
Bạch Lạc Sơn bình tĩnh đưa tay sang vỗ lưng cho Trần Phóng nhuận khí, mặt viết hai chữ "vô tội" rõ to.
Tần Tranh bị câu nói cùng hành động bất ngờ của hai người làm cho bật cười, chả trách Tần Phong trên đoạn đường đến nơi này hầu như mỗi ngày đều kiên trì uống dịch dinh dưỡng. Đầu bếp cho dù có nấu ngon cách mấy đều bị nhìn với ánh mắt ghét bỏ - "Ha ha."
Đường Ngự Long cũng vô cùng vui vẻ cười lên nỗi đau của người khác - "Phụt ha ha hoá ra thật sự có người như thế ha ha, cười chết ta ha ha ha."
Nhóm người hóng hớt cũng không cho Trần Phóng mặt mũi mà bò lăn ra đất mà cười - "Ha ha ha."
Lâm Hàn giật giật khóe môi - "..." - Cái này không phải lỗi của cậu nha!
Nhưng nhìn Trần Phóng, cậu vừa buồn cười vừa thấy có lỗi, có lẽ khoảng thời gian cậu trúng độc thì khả năng là Trần Phóng vẫn luôn uống dịch dinh dưỡng để cầm hơi mà giúp cậu điều chế thuốc giải. Nghĩ đến đây mũi của cậu liền có chút cay.
Giây phút xấu hổ qua đi, Trần Phóng không nhanh không chậm, ưu nhã nỡ một nụ cười rồi tiếp lời - "Không những thế, nó còn lây lan rất nhanh. Hôm trước có người còn cười người khác, nhưng hôm sau người đó sẽ chọn nhịn đói để cùng chờ nữa kia." - Nói rồi liếc sang Bạch Lạc Sơn nụ cười mười phần vui vẻ - "Anh nói xem có đúng không, bác sĩ Bạch?"
Bị Trần Phóng vạch trần, Bạch Lạc Sơn không phản ứng nhưng lỗ tai thì đỏ lên trông thấy, Vương Thiên Hành thấy biểu hiện này thì lập tức cười lớn - "Hahaha." - Mặc dù anh rất muốn cho bạn bè mặt mũi nhưng chuyện này vẫn là chuyện cười hiếm thấy nha.
Quần chúng ăn dưa lại được thêm một tràn cười sảng khoái. Nhưng rồi không lâu sau đó chính họ cũng nếm trãi cảm giác này, nhưng đó là về sau này, hiện tại cứ cười đi đã.
Đường Ngự Long cũng rất không hình tượng mà cười trào cả nước mắt. Một lúc lâu mới gian nan kiềm nén cảm xúc rồi nhìn sang Lâm Hàn nói - "Cậu vẫn chưa trả lời cậu hỏi của tôi, tôi có thể gặp sự phụ của cậu được chứ. Chỉ cần học một chút bản lĩnh thôi cũng được."
Lâm Hàn đơ người giây lát liền mặt không đỏ, tim không loạn mà nói - "Rất xin lỗi thưa Đường thiếu gia, kỳ thật những cái này tôi là học được từ một người nhưng người đó đã mất cách đây rất lâu rồi. Người đó cũng chỉ là người bình thường chứ không phải đầu bếp nổi tiếng gì cả." - Cách tốt nhất để sống sót chính là đổ hết mọi chuyện lên một người không tồn tại. Cái này Lâm Hàn học từ mấy bộ phim truyền hình và hầu như đều hiệu quả.
Đường Ngự Long tỏ vẻ thất vọng cùng tiếc nuối - "Vậy sao? Thật đáng tiếc."
Nhưng ngay sau đó trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng, Đường Ngự Long mặt mày hớn hở nhìn sang Vương Thiên Hành nói - "Vương thiếu, hay là..." - Lời còn chưa nói ra đã bị người đoạt mất.
Vương Thiên Hành hiểu ý của Đường Ngự Long nhưng anh vẫn phải nói thẳng - "Tôi hiểu ý của cậu nhưng việc này thì không thể. Vì sau chuyến đi săn này chúng tôi sẽ phải quay về ngay, không thể trì hoãn thêm được nữa. Mặc dù rất muốn giúp Đường thiếu nhưng tôi cũng chỉ có lòng mà không có sức." - Anh cảm thấy vẫn là nên mau chóng mang người về nhà giữ làm của riêng mới an tâm được.
Đường Ngự Long mất hứng, một mình nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhỏ giọng ai oán nói - "Anh thật nhỏ mọn." - Nhưng là mắng trước mặt chứ không có ý định che giấu.
Bị mắng là nhỏ mọn, Vương Thiên Hành bật cười đáp - "Thật là oan cho tôi quá, là hoàn cảnh ép buộc mà thôi." - Nói rồi anh lịch sự nâng ly rượu đưa sang cùng Đường Ngự Long chạm ly, anh nhìn ra người nọ chỉ nói dỗi chứ không có ý xấu, nếu là anh thì anh cũng tiếc hận nữa là.
Đường Ngự Long mắc nghẹn liền một hơi uống cạn ly rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top