Chương 59: Tổ đội đi săn (2)
Vương Thiên Hành thấy mọi người đều đã nhất trí thì hài lòng mà nở một nụ cười - "Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Mọi người tự trang bị thức ăn cho mình, chúng ta sẽ ở lại rừng trong năm ngày. Riêng Lâm Hàn sẽ giao cho "bảo tiêu" theo sát. Không ai có ý kiến gì chứ?" - Giờ cậu là bảo bối của anh, dĩ nhiên là phải chiếu cố một chút.
Đội trưởng đội cận vệ một và hai thống nhất một lời - "Chúng tôi không có ý kiến, nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy an toàn!" - Mặc dù trong lòng là một hồi bức xúc không nói nên lời, nếu được nói thì họ chắc chắn sẽ nói "xin hãy để cậu ta ở lại để bớt vướng tay vướng chân", nhưng đó là nếu, hai người bất mãn nhìn Lâm Hàn một cái.
Nhận thấy sự bức xúc trong ánh mắt của hai đội trưởng đội cận vệ, Lâm Hàn giá trị vũ lực bằng không liền chột dạ cúi đầu vuốt ve Lôi khuyển đang vô cùng hưởng thụ mà gối đầu lên chân cậu híp mắt sung sướng.
Đội trưởng đội cận vệ một là Nguỵ Phương chợt lên tiếng - "Thiếu gia, vậy chúng ta có cần mang theo đầu bếp không? Dù sao cũng không thể chỉ uống mãi dịch dinh dưỡng như vậy được." - Ông không nỡ để thiếu gia nhà mình ăn uống cực khổ trong rừng.
Vương Thiên Hành khẽ cười nhìn sang Tiết quản gia hứng thú nói - "Việc này thì dường như Tiết quản gia đã có tính toán."
Tiết quản gia tiếp nhận ánh mắt nghịch ngợm của thiếu gia nhà mình, chậm rãi nâng mắt nhìn sang Lâm Hàn đầy ẩn ý - "Thật ra cũng chẳng có tính toán gì, chúng ta cứ tuỳ cơ ứng biến là được. Mang theo đầu bếp thì sao có thể tìm ra kinh hỷ được chứ."
Mọi người nương theo ánh mắt của ông đều nhìn về phía Lâm Hàn.
Đội trưởng đội cận vệ một và hai cảm thấy rất khó hiểu - "..." - Cậu ta thì làm được cái gì ngoài kéo chân sau?
Trần Phóng nhìn cậu cười khổ, xem ra bị phát hiện rồi, như vậy cũng tốt. Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng khi nghĩ đến những ngày sắp tới có thể được ăn những món ngon do chính tay Lâm Hàn nấu thì càng cảm thấy tha thiết mong chờ hơn.
Bạch Lạc Sơn khẽ gật đầu - "..." - Đúng, không mang theo đầu bếp mới được ăn ngon.
Dường như hiểu ra được vấn đề mấu chốt khiến bản thân được tham gia chuyến đi săn lần này, Lâm Hàn lặng lẽ run rẩy - "..." - Cậu chưa bao giờ nấu ăn trong rừng, thậm chí còn không biết cách chế biến thịt dị thú mà mọi người nói đến được chứ? Thật làm khó người ta quá mà, cậu lặng lẽ rơi nước mắt, tự thắp cho mình một ngọn nến.
Sau đó, Lâm Hàn đành lặng lẽ chui vào bếp vơ vét những vật dụng cần thiết cùng gia vị không thiếu thứ gì. Rồi bận bận rộn rộn tra tinh võng một đêm, kết quả đầy phẫn nộ "dị thú sau khi bị giết sẽ thu lấy vật phẩm cần thiết, phần còn lại sẽ bỏ đi hoặc được chế biến hết sức sơ xài như luộc hoặc cứ thế mà nướng trên lửa. Thịt dị thú được bán trong siêu thị cùng cách chế biến như thế, chỉ có đầu bếp nổi tiếng mới có cách chế biến cầu kỳ hơn nhưng bí quyết thì là bí mật", Lâm Hàn thở dài bất lực rồi quyết định đi ngủ dưỡng sức.
Sáng hôm sau, đội ngũ mười người được trang bị đầy đủ khí giới, mặc một đồ bảo hộ được gọi là chiến giáp nhưng nó rất mỏng và nhẹ, mặc vào không gây cảm giác khó chịu, sau đó bắt đầu xuất phát. Họ lái phi thuyền loại nhỏ đáp xuống dòng suối cạnh bìa rừng, mọi người lần lượt bước xuống, nhóm cận vệ cẩn thận dùng tinh thần lực quan sát xung quanh đề phòng dị thú tập kích.
Ngay khi bước ra khỏi phi thuyền, Lâm Hàn lập tức choáng ngợp trước cánh rừng bạt ngàn xanh mướt. Thảm thực vô tốt đến không thể tốt hơn, những cây đại thụ khổng lồ tận thận to tới mức phải có năm, bảy người ôm, thậm chí có cây còn to hơn phải trên chục người ôm mới hết. Tán cây che rợp bầu trời khiến ánh nắng gần như không thể xuyên qua, khu rừng càng thêm lạnh lẽo, u ám đến rợn người. Lâm Hàn khẽ rùng mình vì lạnh, sáng sớm nhiệt độ vẫn còn thấp nên không khí cũng mang theo cái lạnh thấu xương của rừng già.
Một bàn tay bất chợt vỗ lên vai làm Lâm Hàn làm cậu giật mình nhìn sang, xuất hiện trước mắt cậu là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền làm từ một loại đá có màu xanh lá rất đều màu không pha lẫn tạp chất. Trên đó có khắc hoa văn vô cùng tinh tế.
Trần Phóng đặt sợi dây chuyền lên tay cậu - "Cái này cho cậu, đây là tinh thạch phòng hộ, nó có thể bảo vệ cậu trước ba đòn tấn công cường độ cao. Nhớ đừng làm mất!" - Mặc dù Lâm Hàn có người bảo vệ nhưng anh vẫn không thể an tâm, cậu quả thật là quá dễ bị thương.
Lâm Hàn ngốc manh, cậu không hiểu tinh thạch phòng hộ là cái gì nhưng đại khái cũng có thể hiểu khả bằng của nó, cậu cười ngọt ngào với anh - "Em nhớ rồi, cảm ơn anh, em sẽ giữ nó thật cẩn thận." - Nói rồi cậu đeo nó lên cổ mình sau đó nhét vào trong áo giấu kỹ.
Trần Phóng hài lòng gật đầu, xoa nhẹ lên tóc cậu rồi mỉm cười - "Ừm."
Bạch Lạc Sơn cũng không nhanh không chậm xuất hiện bên cạnh hai người, liếc nhìn Lâm Hàn đang nhận được sự quan tâm rồi lướt qua đi về phía trước cùng mọi người tập họp.
Cùng lúc này, một nhóm người từ một hướng khác cũng đang đi về phía bên này, họ chính là nhóm người cùng mục đích đi săn giải trí mà hôm qua đôi bên đã nhất trí cùng nhau đi săn.
Dẫn đầu nhóm người là một thanh niên tóc màu lam với đôi mắt màu lam xinh đẹp, vẻ ngoài rạng rỡ, phóng khoáng. Có thể nói thanh niên này là một người rất hoạt bát và dễ gần. Bên cạnh là một thanh niên khác với mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu xanh biếc như đại dương mênh mông đầy cuốn hút, vẻ ngoài của anh ta rất tuấn tú, thiên về nhu hoà khéo léo, trên môi luôn nở một nụ cười chuẩn mực.
Bên cạnh hai người là mấy người vệ sĩ nhìn qua rất không tầm thường, đặc biệt một người trong số đó tuy có gương mặt hết sức phổ thông nhưng dáng người cao ngất, đường nét cơ thể tỏa ra hơi thở cường hãn mặc dù đã được che giấu đi không ít, đôi mắt màu đen âm trầm không gợn sóng khiến người khác không khỏi tò mò.
Đôi bên cùng bắt tay với nhau, giới thiệu đôi chút về mình.
Thanh niên tóc lam tên Đường Ngự Long, anh là con trai của một ông chủ tập đoàn lớn nhất nhì trên tinh cầu thủ đô. Cũng chính là người đưa ra lời đề nghị cùng kết hợp đi săn dị thú lần này.
Người thanh niên có mái tóc đen cùng đôi mắt xanh mỹ lệ với nụ cười như nắng mai tên Tần Tranh, cũng là con trai lớn của một ông chủ nắm trong tay một tập đoàn tầm cỡ trên tinh cầu thủ đô. Nhưng hai người làm ở hai lĩnh vực khác nhau, đôi bên là bạn nối khố nên mới bị lôi kéo tham gia cuộc đi săn lần này.
Đi cùng họ là năm bảo tiêu xuất thân là lính đặc chủng chính quy, họ cũng giống bên này là quyết định không dùng cơ giáp mà trực tiếp dùng khả năng của bản thân để săn dị thú. Quả là dân chơi mà gặp dân chơi thì chỉ có nước chơi tới bến.
Lâm Hàn nhìn người tóc đen kia có chút quen mắt, chỉ là không biết đã gặp ở nơi nào? Tên người này là Tần Tranh nhưng nó cũng không khiến cậu liên tưởng đến điều gì vì họ tần vốn đâu phải hiếm hoi gì. Gạt qua những thắc mắc không tên, Lâm Hàn lại thu hồi tầm mắt chăm chú lắng nghe đôi bên trao đổi.
Trần Phóng cũng nhìn Tần Tranh khẽ gật đầu, nở một nụ cười cùng anh rồi nhìn sang tay bảo tiêu mặt liệt nọ khẽ hừ một tiếng, sau đó quyết tâm lơ hắn đi.
Tần Tranh cũng âm thầm đánh giá Lâm Hàn một lượt, thấy ánh mắt mê man rồi lại như không có gì của cậu liền liếc qua bảo tiêu nọ.
Bảo tiêu nọ khẽ gật đầu - "..."
Sau khi đôi bên đã biết đôi chút về nhau liền cùng tiến vào rừng, tổ đội mười bảy người đều trang bị khí giới nóng lạnh đầy đủ, riêng chỉ có Lâm Hàn tay trói gà không chặt liền được nhóm cận vệ theo sát gót.
Bảo tiêu của nhóm Tần Tranh chốc chốc lại liếc nhìn con lôi khuyển bộ dáng ngoan ngoãn đang thong dong bước đi bên cạnh Lâm Hàn, đôi mắt ước ao và ganh tỵ, đó là dị thú cấp sáu lận đó, giá trị vũ lực không phải bàn. Nhiều người đã đổ không biết bao nhiêu máu và tiền mới sở hữu được một ấu tể mà thôi, còn chưa nói đến các loại công cụ kiềm hãm, khống chế để bắt dị thú phải nghe lời. Đằng này cậu ta cứ thả khơi khơi như cún nuôi trong nhà là sao?
Nhóm cận vệ đi theo Lâm Hàn bắt gặp ánh mắt thèm khát kia của đám người thì bao nhiêu ấm ức trong lòng liền bay sạch, lập tức ưỡn ngực hất cằm lên mà đi đầy kiêu hãnh "nhìn đi, đẳng cấp của nhà ta đó. Ganh tỵ cũng vô dụng".
Đoàn người đi được một đoạn khá xa vẫn chưa bắt gặp được dị thú nào, thanh niên tóc Lam không vui nói - "Đã đi xa như thế mà đến cả cái bóng cũng không có là sao? Chẳng lẽ những gì đám người kia nói là lừa người sao? Các cậu nói xem có cần tạo ra chút tiếng ồn không?"
Tần Tranh chỉ cười cười không ý kiến - "Cái này phải hỏi ý kiến những người khác xem thế nào đã."
Vương Thiên Hành nhìn quanh một vòng liền chỉ vào một hướng nói - "Hay chúng ta đi về phía bên kia xem thế nào."
Đường ngự Long sảng khoái đáp - "Được, chúng ta đi!" - Nói rồi anh phất tay với bảo tiêu, tất cả cùng tiến về hướng mà Vương Thiên Hành vừa chỉ.
Càng đi về phía đó thì tiếng thác nước chảy càng rõ ràng hơn, chợt, mọi người đồng loại dừng bước cảnh giác nhìn xung quanh, bảo tiêu cùng cận vệ đều sẵn sàng vũ khí trong tay.
Lâm Hàn Lập tức được hai cận vệ đưa vào vòng bảo vệ, bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
"soạt!" - Một thân ảnh to lớn cao tới hơn ba mét mà vàng kim với giáp lân màu vàng óng bất ngờ lao vút ra từ nơi ẩn nấp, nhanh như chớp phóng thẳng về phía con mồi, móng vuốt sắc bén chỉ chờ vung trảo.
"Gào!" - Tiếng gầm dũng mãnh vang vọng mang theo gió lạnh cùng lúc tán đi, sóng âm đinh tai nhức óc, có lực sát thương vô cùng lớn, chấn động không gian mãnh liệt, thân cây run lên bần bật.
Nhanh như cắt, mọi người đã rời khỏi phạm vi công kích của dị thú, con dị thú vồ hụt liền giận dữ gầm lên, nhe hàm răng sắc nhọn gầm gừ lao lên lần nữa.
Vương Thiên Hành nhếch môi cười - "Giáp Sư lân cấp bốn, thật là thu hoạch lớn!"
Đường Ngự Long cũng hào hứng xoa tay đáp - "Phải thế này mới đúng, con này để tôi!" - Nói rồi anh liền cầm chắc thanh đao trong tay lao lên nghênh chiến.
Hai thân ảnh chợt nhoáng lên rồi lập tức xông vào nhau, móng vuốt sắc bén va chạm cùng lưỡi đao vang lên tiếng "keng keng" bén nhọn. Đường Ngự Long bị lực chấn mạnh đến mức phải lùi một bước, trượt một đoạn mới dừng lại, Giáp Sư Lân thân hình to lớn như bốn con tê giác cộng lại lúc này đã vô cùng hăng máu, một lần nữa lao lên.
Đường Ngự Long bật nhảy lên cao, xoay người chém một đao vào bên mắt trái của nó. Bị ăn đau, Giáp Sư Lân gầm lên giận dữ - "Gào..." - Tiếng gầm làm rung động một góc trời..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top